Hoắc Nguyên nhìn Hắc Vũ đang ngồi trên bồ đoàn mà lòng không khỏi day dứt.
Đều là do lão chủ quan a. Đang lẽ lão nên kiểm tra kỹ càng tình trạng của hắn trước khi làm như vậy. Hắc Vũ như bây giờ một phần lỗi là do hắn.
Lão đi đi lại lại trong khắp căn phòng. Giờ này với thân phận làm sư phụ hắn cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Lão không thể làm gì cả, lão lại lâm vào hoàn cảnh khi đó một lần nữa.
Hoắc Nguyên lòng đau xót mà nhớ lại.
...........
50 năm trước. Trên đỉnh Thiên Nguyệt Sơn
Trên bầu trời cao thình lình xuất hiện một vết nứt toác để lộ ra một vùng hư không đen tối, một cặp mắt đỏ ngòm từ trên trời nhìn xuống dưới chúng sinh như nhìn giun dế.
Trên đỉnh núi là một bãi chiến trường đầy tàn tích, một tên trung niên nhân thương tích đầy mình, nằm bẹp trên nền đất, một bên tay bị nát vụn, một bên chân đã cụt ngủn. Ánh mắt hắn đầy căm tức, phẫn hận, bi thương mà nhìn cặp mắt kia.
Dù chỉ còn một tay nhưng hắn vẫn cố dùng hết sức lực cuối cùng, bấu víu lấy nền đất mà tiến về phía trước.
Ở cách không xa trước mặt hắn đang nằm đó một nữ tử mái tóc hỏa hồng, nhân sắc nàng diễm lệ có thể dễ dàng mà trông thấy, nhưng hai mắt nàng đang nhắm nghiền, đôi môi tím tái, hơi thở đã không còn từ lâu. Một thân trang phục nhiễm đầy máu tươi. Dù cho thương tích đầy mình nhưng nàng vẫn ôm khư khư trong lòng, lấy hai tay che chở, tấm lưng bảo vệ. Một anh nhi trắng trẻo, ngậm lấy ngón cái, mỉm cười say giấc, mà không hề biết rằng mình sắp mắt đi cha mẹ trên cõi đời này, và có khi cũng chẳng thể mở mắt lần nào nữa.
Cặp huyết nhãn đỏ tươi trên thiên không nhìn cảnh trước mặt mà đầy khoái trá. Bỗng từ đó phát ra một giọng nói tà tà đầy ma khí vang vọng khắp nơi.
- Ha ha ha. Hoắc Nguyên lão mao đầu! Thật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Có trách thì trách chi tại sao Hắc Thiên phái bọn ngươi đám đối đầu với Bạch Địa tông bọn ta.!!
Tên đó cười đầy diễu cợt. Hoắc Nguyên có gắng đến bên nương tử của mình, đừng hết sức lực, ôm cơ thể đã lạnh toát của nàng vào trong lòng.
Ánh mắt bi thương mà nhìn xung quanh. Căn nhà gỗ đơn sơ đã bị thiêu rụi, vườn hoa ly đã bị phá nát, sân vườn bị hủy hoại không còn gì cả. Khóe mắt hắn từ lâu đẫm lệ. Nhìn trời mà quát to.
- HOẮC THIÊN QUÂN! TÊN KHỐN NẠN KHI SƯ DIỆT TỔ NHÀ NGƯƠI. TA ĐÃ RỜI ĐI NAM THIÊN ĐỂ CÁC NGƯƠI TOẠI NGUYỆN!. TẠI SAO CÒN PHẢI ĐUỔi TẬN GIẾT TUYỆT CHỨ!!!!!???
TÊN KHỐN NẠN NHÀ NGƯƠI!!
- Ha ha ha!! Lão mao đầu ông đã quên rồi sao. Chính ông là người đã dạy ta như vậy a.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, sát nhân phải sát cả nhà.!
Câu nói vừa dứt, trên trời một đoàn huyết hỏa phi xuống như một thiên thạch, bao trùm tất cả đỉnh Thiên Nguyệt Sơn.
Hoắc Nguyên ánh mắt phẫn hận nhìn thẳng đòn công kích đang lao tới.
Lão căn chớt lưỡi, miệng nhanh chóng đọc pháp quyết. Quanh thân ma khí bao trùm cả ba người, huyết chảy từ vết thương ngay tức khắc bị biến mất sạch sẽ, mái tóc đen nhanh chóng hóa bạc trắng, khí tức càng thêm uể oải.
Ma khí bốc lên từ từ ngưng thành một đầu hắc long dài cả trăm mét.
Hai long mục nhìn thiên không mà gầm lên giận dữ. Nhanh chóng phi thân đến đón đỡ huyết hỏa lao tới.
Uỳnh!!
Cả hai va chạm làm cho cả một vùng đỉnh núi bị nổ tung, đỉnh núi Thiên Nguyệt Sơn ngay tức khắc bị phá hủy không còn chút gì, bụi bay mừ mịt.
Bỗng từ trong đám bụi lao ra một vệt đen với tốc độ kinh khủng, tốc độ này đến Toái Hư tư sĩ cũng phải ngao ngán.
Huyết mục thấy vậy không khỏi rống giận làm rung chuyển cả thiên địa, thiên không càng nứt toác một mảng.
................
Hoắc Nguyên hoàn thần lại, một bên tay vẫn không khỏi run run không ngừng. Nhưng bỗng chốc ánh mắt lão càng cả kinh.
Chỉ thấy bây giờ ma văn đã lan khắp khuôn mặt Hắc Vũ, sau lưng một đầu Hắc Lang càng ngày càng biến chân thực. Khí tức bắt đầu biến chất, đấu hiệu cho thấy ma hóa sắp sửa thất bại.
Hoắc Nguyên vội vàng nhanh chóng mà kết ấn, một đầu hắc long xuất hiện, dài chừng 2 mét lao đến mà tấn công Hắc Lăng.
Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, Hắc Lang há miệng cắn ngay cổ hắc long. Bị đối thủ cắn vào cổ mình, Hắc long có gắng vùng vẫy, căn nhà gỗ chẳng mấy chốc.đã bị phá hư. Nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Nó đường như chẳng khác gì một c9n xà nhỏ vùng vẫy thân mình trong vô vọng.
Hoắc Nguyên bên kia thì trực tiếp bị phản phệ mà trông thương uể oải.
Tưởng chừng như vô vọng thì bỗng chốc dị biến nảy sinh.
Chỉ thấy túi trữ vật bên hông Hắc Vũ lung lay không ngừng. Bỗng chốc một vệt đến vọt ra, đến trước mặt hắn mà lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy đó là một quyển sách đầy cũ nát nhưng lại tỏa ra ma khí áp đảo ma khí tỏa ra từ Hắc Vũ. Hắc lang đang cắn cổ hắc long cũng bị chèn ép mà há miệng ra, nằm phục xuống trên nền. Hắc long tưởng mình đã tự do nhưng nó cũng ngay lập tức bị phủ phục nằm trên sàn.
Quyển cổ thử bỗng chốc tử mở ra, từ bìa sách, trang thứ nhất, trang thứ hai,....
Cứ như vậy liên tục không ngừng. Kỳ lạ thay dù dở trang sách có bao lâu cũng không thể hết quyển sách.
Ma khí tỏa ra từ người Hắc Vũ như cộng hưởng với nó mà từ từ nén xuống, ma văn trên mặt hắn cũng từ từ rút dần, Hắc Lăng đang nằm trên nền đất cũng dần hư hóa. Mái tóc cũng dần trả lại màu đen tuyền.
Ngay khi tất cả trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy răn cuốn sách cổ ngay lập tức gập lại mà rơi bịch trên xàn, thân thể Hắc Vũ như kẻ không xương mà đổ nhàn về phía trước. Nhưng ngay lập tức Hoắc Nguyên đã tiến lên trước mà đỡ được thân thể hắn.
Từ từ để Hắc Vũ nằm xuống trên giường, Hoắc Nguyên không khỏi cảm thán một câu.
- Tên tiểu tử ngươi đứng là mạng lớn nha!!.
Sau đó mà quay lại định đi ra ngoài, nhưng bất chợt lại đá vào quyển cổ thư trên nền đất. Hoắc Nguyên tò mò nhặt lên mà ngắm nghía một lượt.
Lão nhìn đi nhìn lại. Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên. Nhưng xem qua xem lại thì vẫnchir thấy giống như một quyển sách thường không hơn không kém. Hoắc Nguyên mở quyển sách ra, ngạc nhiên mà nhìn. Sau đó tiếp trang thứ 2, trắng thứ 3,.... cho.đến trang cuối cùng. Vẻ mặt của lão làng ngày càng ngạc nhiên. Sau đó trở thành tức giận mà ném quyển sách vào một góc. Đi ra khỏi phòng
- Tên khốn nạn nào làm ra quyển sách này vậy. Hắn có điên không mà một chứ cũng không viết vậy!!. Thật là làm tốn cả thời gian của lão phu.
...............
Tiểu Hồng đang phi hành đến Ninh Hải tông thì phương vị ma khí kia bỗng chốc biến mất. Nàng không khỏi hết sức kinh ngạc.
- Sao tự dưng nó lại biến mất rồi. Chẳng nhẽ truyền thống thất bại. Nhưng ma khí rõ ràng như vậy thì chắc chắn là thành công rồi. Chẳng nhẽ hắn bị người giết chết???
Nàng nghĩ đến như vậy nhưng ngay lập tức lại lắc đầu..
- Không có.khả năng được. Ma Quân tư vi tương đương Hóa Thân tu sĩ. Nam Quốc nhỏ nhoi này lấy đâu ra Hóa Thân tư sĩ chứ, Nguyên Anh đỉnh phong còn chưa có nữa là. Ma tộc luyện thể có tài. Nếu ta mà giao thể cũng không nắm chắc mấy phần.
Hay là hắn đã ẩn dấu rồi. Nếu vậy thì nguy mất.
Nghĩ đến đây Tiểu Hồng càng nhanh chóng phi hành hơn.
............
Ma khí từ Hắc Vũ toát ra cũng làm cả Ninh Hải t9ong gần đó cảm giác áp bức.
Mộc Đàm đang ngồi trong động phủ nhập định bỗng cảm giác ngột ngạt bao trùm nàng.
Ngay lập tức mà nhìn về phía nhà gỗ của Hoắc Nguyên.
- Lão chết tiệt kia hắn làm cái quái gì vậy.
Ngay sau đó cả Ninh Hải tông cũng cảm giác thấy nó. Nhưng chỉ là cảm giác áp bách.
Ba bọn người La Vân là rõ hơn cả.
- Là ai, là vị tiền bối nào có tu vì cao thâm như vậy.!! Phải báo cho tông chủ gấp.
Nhưng mà chẳng mấy chốc một truyền âm phi kiếm ẩn mình lao nhanh mà tiến tới. LA Vân thuần thục mà tiếp nhận phi kiếm, đọc thông tin đương gửi đến mặt mày âm trầm.
Suy tư đôi chút thì hắn mới mở miệng mà nói, với Âm Nhan đang ở bên cạnh:
- Âm Nhan! Ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi thám thính xem chuyện gì xảy ra. Nếu có thể thì giết luôn kẻ ở đó.
- Rõ!!
Âm Nhan cung kính đáp lại, ngay lập tức thân hình vũ mị của nàng biến mất ngay lập tức.
...........
Mỗi người lại lo lắng một kiểu.
Diễm My cũng không ngoại lệ.
Nàng đang ở trong phòng của mình, chăm chú mà để ý một khối mộc bài.
Khối mộc bài này không phải pháp bảo thông thiên, không phải chứa bí thuật tuyệt diệu. Nhưng đối với nàng nó còn quan trọng hơn những thứ đó. Mộc bài này có một tia thần niệm của Hắc Vũ lưu lại. Mộc bài một khi bị vỡ chứng tỏ người lưu thần niệm lại trong mộc bài này đã chết.
Nó vô cùng thông dụng, thậm chí là phổ thông trong tông môn, không môn phái nào không có. Đây là cách dễ nhất để biết sinh tử của một người. Nếu chẳng may ra ngoài lịch lãm bị tử công thù tông môn sẽ biết rõ.
Diễm My ngay vừa khi cảm nhận được cỗ áp lực vô hình kia, trái tim nàng không khỏi đập gia tốc. Một cảm giác khó chịu, cảm giác như nàng sắp phải mất đi thứ gì đó. Cảm giác này nàng đã trải qua một lần. Nàng không bao giờ muốn trải qua nó lần nữa.
Diễm My cầm mộc bài của Hắc Vũ trong tay mà cầu nguyện không ngừng.
Đường như trời cao nghe thấu lời cầu nguyện của nàng. Chẳng mấy chốc, cỗ khí tức áp haha kia hư không mà biến mất. Lòng nàng nhẹ nhàng lại. Nỗi lo lắng trong lòng biến mất vô tung.
Nâng lưu tâm mộc bài Diễm My không khỏi nói khẽ:
- Tên ngốc nhà chàng không hết làm thiếp lo lắng a!!!
..................
Hắc Vũ từ từ mở con mắt lặng trĩu. Hắn chỉ cảm giác mình trải qua một giấc ngủ dài cả thế kỉ vậy. Thân thể vô cùng mọi.
Từng tia sáng dần dần xuyên vào mắt hắn.
Ngay lập tức trước mặt hắn là một mỹ nữ thiên tiên, lần đa bạch ngọc trắng như tuyết, hai má hơi phớt học, đôi mắt to tròn lóng lánh. Mái tóc trắng tuyết rủ xuống trên vai nàng. Mỹ nữ nhìn hắn mà cười mừng rỡ.
Đầu óc Hắc Vũ vẫn còn hơi mơ hồ. Một tay từ từ đưa lên hết sức chậm chạp, từ từ như muốn vuốt ve gò má hơi ửng hồng của mỹ nữ, nhưng sức cùng nên chỉ vừa chạm vào đã hết sức lực mà đề xuống lên một chỗ êm ái hơn.
Theo bản năng Hắc Vũ không khỏi sờ nắn một chút,. Ừm!! Rất chi mềm mại, rất chi là xúc cảm, một tay không đủ bao chọn a.
Chát!!!!
Một tiếng tất vang ra cả căn phòng. Mỹ nữ mặt đỏ bừng nhìn chừng chừng Hắc Vũ. Ánh mắt của nàng vừa có tức giận, ngượng ngừng, xấu hổ.
- Sắc Lang!!!
Hắc Vũ bị tát một cái tỉnh người, má trên in tròn một hình bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay đẹp đẽ thôn dài. Hắc Vũ không khỏi xoa xoa má mình, cười làm lành mà xin lỗi.
- Tuyết tỷ., ta không phải cố ý a!! Tất cả là không may a!!
Ngưng Tuyết mặt đỏ bừng tức giận, đang định mắng hắn tiếp nhưng bỗng chốc dường như nhận ra điều gì đó mà ngừng lai.
Hắc Vũ thấy nàng không nói gì, không khỏi vốn vàng xin lỗi rối rít. Nhưng chưa kịp mở miệng hắn đã bị cảnh đẹp trước mắt choáng ngợp.
Ngưng Tuyết đáng hình uyển chuyển lơ lửng trong không khí, gò bồng đào cao ngất mà Hắc Vũ vừa mới có cơ hội thưởng thức, eo nhỏ như linh xà, đôi chân thon dài trắng min. Hắc Vũ biết nàng mỹ nhưng cũng chứa nghĩ nàng có thể mỹ đến như vậy.
Nàng mỹ đến mức dường như xung cũng phải tỏa ra hàng ngàn ánh sáng lấp lánh nhằm tô điểm cho nàng.
Khoan đã!!
Không phải đường như, mà thật sự xung quanh nàng có hàng ngàn ánh sáng lấp lánh a.
Hắc Vũ thấy cảnh như vậy không khỏi lấy tay rụi rụi hai mắt vài lần, hắn sợ mình nhìn thấy ảo giác a.
Ngưng Tuyết như nghĩ ra điều gì vội vàng đi đến trước mặt Hắc Vũ. Chỉ thấy nàng đưa hai bàn tay ngọc ngà áp vào má hắn, đưa khuôn mặt mình lại gần, trấn hai người chạm vào nhau, hương thơm cơ thể từ cả hai phả vào đối phương chẳng khác nào liều thuốc nặng.
Hắc Vũ bị hành đông bất chợt của Ngưng Tuyết mà hơi có v3r lúng túng, Ngưng Tuyết cũng không khá hơn là bao, khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng ngùng, nhưng nàng cần có việc chính cần xcs nhận, đè nén tâm tình lại mà nhìn thẳng vào hai mắt Hắc Vũ.
Chỉ thấy một đôi mắt to đen nhánh hữu thần, trắng đen phân minh. Nhưng bây giờ bỗng dưng xuất hiện một tinh điểm khá nhỏ ở mỗi bên mắt.
Xác nhận điều mình suy nghĩ là đúng xong, Ngưng Tuyết không khỏi lui người lại, ánh mắt săm soi nhìn Hắc Vũ một lượt. Không khỏi lắc đầu than thở.
- Ngươi đúng là quái thai mà.
Hắc Vũ bỗng dưng nghe câu khó hiểu vậy không khỏi xạm mặt lại. Quay xuống nhìn lại toàn bộ thân thể mình, tưởng tưởng lại toàn bộ quá khứ mà nghĩ: Ta giống người bình thường a, nào có chỗ nào dị dạng. Bạch tiền bối cũng vậy, Tuyết tỷ tỷ cũng thế, sao ai cũng kêu ta quái thai vậy .
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hắc Vũ, Ngưng Tuyết bỗng thầm cười: Ít ra hắn vẫn ngốc như bình thường.
- Tiểu đệ đệ, ngươi thấy có gì khác thường không!!.
Nghe được câu hỏi của ngẩng, Hắc Vũ vội vàng mà nói.
- Có có, Tuyết tỷ, chẳng biết tại sao ta lại nhìn thấy xung quanh đây rất nhiều đốm sáng lơ lửng trong không khí a. Chẳng nhẽ ta đây bị ảo giác.!!??
- Ngươi thật là vẫn ngốc mà!. Đấy không phải ảo giác. Bọn chúng là Tinh Hồn a. - Ngưng Tuyết thầm cười mà nói.
Hắc Vũ nghe thấy không khỏi ngạc nhiên.
Tinh Hồn là gì???.
Trong mắt Vu tộc vạn vật đều có hồn. Tu sĩ, con người, đông vật, thực vật, hòn đá, thác nước, núi, sông, thiên, địa. Thậm chí là đạo.
Hồn có ở mọi nơi. Hồn tại vật sông, mất hồn vật chết.
Cái chết thực chất là hồn lìa khỏi cơ thể hoặc là bị tan biến (tức hồn phi phách tán). Miễn là hồn còn tại, dù ngươi thương thế đến đâu cũng có thể sống được.
Cây cối bị chặt đi vẫn đâm chồi non vì hồn của cây chưa diệt.
Sông có nước có cá vù hồn của sông vẫn còn.
Núi có cây có động vật vì hồn còn tại.
Như mất hồn, đất đai dù phì nhiêu cây cũng héo rũ, sông dù đầy nước cũng là đục ngầu, không tôm cá, núi dù có lớn cũng chỉ là đồi chọc, đất đen không thể sống.
Khi ai đó chết đi hoặc hồn phi phách tán, một phần linh hồn chúng sẽ tồn tại ở thế gian này, được đại địa, thiên không nuối dưỡng, chúng gọi là Tinh Hồn.
Tinh Hồn có thể liên kết với linh hồn của đại địa và tinh không. Vu tộc hay những tu sĩ tu luyện linh hồn đến cảnh giới nhất định có thể mượn sức mạnh từ chúng để tăng thực lực mà chiến đấu.
Truyền thuyết từng nhắc đến có tu sĩ thậm chí có thể mượn hồn của đạo mà chiến đấu.
Tinh Hồn nói chung là vô cùng quý trọng. Và chỉ có kẻ tu luyện linh hồn mới có thể nhìn thấy.
Hắc Vũ nhìn thấy được có nghĩa là hắn đã bước vào cánh cửa của tu luyện linh hồn.
Hắc Vũ không khỏi ngơ ngác, vui mừng quá đỗi. Nhưng bỗng hai mắt hắn đau nhức vô cùng. Chẳng mấy chốc hai mắt từ từ chảy ra huyết, tinh điểm ở hai mắt cũng từ từ mờ ảo dần.
- Nhắm mắt lại!! - Ngưng Tuyết thấy chuyện ko ổn vội vàng bảo, nàng đi đến gần Hắc Vũ mà xem xét.
Mãi sau nàng mới thở phào một hơi. Hắc Vũ không bị thương tổn nhiều. Hai mắt xuất huyết chẳng qua là do nhìn vào Tinh Hồn quá lâu. Thêm vào hắn thực chất chưa hẳn bước vào cánh cửa tu luyện linh hồn. Hắn là bị cưỡng ép đạt đến mức độ đó. Nhưng đây cũng là một cái lợi. Chỉ cần một thời gian về sau hắn chắc chắn có thể chân thực đặt đến.
Ngưng Tuyết nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn. Nàng giảng giải cho Hắc Vũ những kiến thức cần thiết.
.....
Mỗi tu sĩ tư luyện linh hồn, điều kiện đầu tiên là cường độ mạnh yếu của Linh hồn phải đủ mới có thể bắt đầu tu luyện. Có rất nhiều cách để đạt được. Ngươi có thể tư luyện đến cảnh giới cao, khi đó linh hồn của ngươi tự dưng sẽ rất mạnh. Hoặc dùng bí thuật, đan dược hỗ trợ. Nhưng thông dụng nhất là cách Ngưng Tuyết đang chỉ cho Hắc Vũ: luyện tập trong Mộng cảnh.
Khi ở trong mộng cảnh, ngươi chính là đang ở thể linh hồn, tu luyện trong mộng cảnh cũng là đang củng cố cho linh hồn của ngươi. Quãng thời gian tu luyện này bình thường phải kéo dài 5 năm trong mộng cảnh. Năm đó Ngưng Tuyết mất khoảng 3 năm, ấy vậy nàng đã được người đời ca tục là tư chất kinh thiên nhất từ trước đến nay.
Hắc Vũ cũng chỉ mới có 2 năm, nếu không phải bị cưỡng ép thì hắn ít nhất cũng cần 2 năm nữa mới có thể.
Khi đã đủ điều kiện. Chính là lúc ngươi bước vào cánh cửa tu luyện linh hồn.
Tu luyện linh hồn có tổng cộng 9 cảnh giới. Dựa vào số tinh điểm trên mắt mà biết được đẩy cấp. Nhất Tinh Luyện Hồn cảnh là cảnh giới nhập môn. Cửu Tinh Luyện Hồn cảnh là cao nhất, nhưng mà chưa ai đạt được cả, tất cả chỉ có trong truyền thuyết. Phụ thân của Ngưng Tuyết đã tu luyện cả vạn năm mới chỉ nửa bước vào Bát Tinh cảnh. Ngưng Tuyết là thiên tài vu tộc cũng chỉ đến cảnh giới. Lực Tinh.
Đặc biệt, những đôi mắt đó được gọi là Linh Mục. Cơ thể ẩn giấu tự nhiên, khiến người ngoài không thể nhận biết được. Linh Mục là ai ai tu luyện đến Nhất Tinh cũng có. Chúng giúp tu sĩ có thể nhìn thấy Tinh Hồn, nhìn được dòng chảy của linh lực, và cả linh hồn người chết. Thân chí còn giúp ta có thể chạm vào chúng,( cũng như sờ, nắn, xoa, bóp như Hắc Vũ đã làm)
Tuy ai ai cũng có nhưng độ mạnh yếu của Linh Mục cũng dựa vào cảnh giới mà phân chia. Linh Mục Nhất Tinh là yếu nhất, nên chúng chỉ có thể nhìn rõ một vài Tinh Hồn. Nhưng Hắc Vũ lại nhìn thấy cả ngàn cái nên mắt hắn chảy huyết lệ là bình thường.
Tinh Hồn cũng không phải vật chơi, chúng cũng tỏa ra một lượng năng lượng, Linh Mục không đủ mạnh để chống lại thì sẽ bị thương tổn.
...........
Hai người ngồi nói chuyện với nhau gần cả ngày trời, thỉ thoảng Hắc Vũ lại đưa ra vời câu hỏi, Ngưng Tuyết rất vui vẻ mà trả lời. Nhưng mà câu nào nàng cũng gọi hắn là đồ ngốc cả.
Hai người đang nói chuyện, thì bỗng có một thân ảnh lao vào. Một lão đầu tóc trắng, mặt mày nấm lem đầy bùn đất. Vẻ mặt vui vẻ hiện lên, nhưng mà ngay sau đó lão có thu hồi lại, tổ ra một cách bình tĩnh.
- Sư phụ!! - Hắc Vũ cung kính chào.
Hoắc Nguyên đi đến nhìn qua một lượt cơ thể Hắc Vũ, lão gây đầu mà nói.
- Tốt, tốt! Tỉnh lại là tốt rồi!!!!
Nói xong lão lại túc tắc đi ra ngoài. Hắc Vũ nhìn lão mà không khỏi hơi mỉm cười, nhớ lại những gì đã diễn ra, Hắc Vũ hơi thở dài một chút. Hắc Vũ quay sang Ngưng Tuyết hỏi.
- Tuyết Tỷ, tỷ biết làm sao đệ không bị tên đó thôn phệ không.!!
Vừa rồi cả hai nói chuyện mà hắn quên mất hỏi nàng. Ngưng Tuyết chưa trả lời vội mà đi lấy đến một quyển sách cũ kĩ đưa đến trước mặt hắn. Hắc Vũ nhận ra quyển sách này, nó vẫn luôn trong túi trữ vật của hắn, nhưng tự dưng lại có ai đi lấy nó ra. Ngưng Tuyết đưa cho Hắc Vũ quyển sách mà nói.
- Sư Phụ ngươi bảo, quyển sách này từ túi trữ vật của ngươi bây ra, nó chính là thứ đã cứu ngươi.
Hắc Vũ nghe xong không khỏi ngạc nhiên vô cùng, hắn biết quyển sách này bất phàm, nhưng không thể tiên được nó lại cứu hắn. Hắc Vũ hiếu kỳ mở mở quyển sách ra xem một lần nữa.
- Nó chỉ toàn giấy trắng mà thôi!!.
Hắc Vũ vừa dở, vừa nghe nàng nói. Hắc Vũ càng ngày càng ngạc nhiên hơn. Hắn biết quyển sách chỉ có duy nhất một chứ Ma ở trang đầu tiên. Nhưng bây giờ nó cũng biết mất vô tung.
Ngày càng thấy lạ kỳ, Hắc Vũ đang muốn gấp quyển sách lại thì bỗng dị biến phát sinh. Chỉ thấy trang sách Hắc Vũ đang mở từ từ lượn lờ một tầng khói, trang sách vốn trắng tinh, từ từ hiện lên hai dòng chữ. Nét chữ rắn chắc, đầy ngạo khí, và quan trọng nhất là sát khí.
Nhất niệm thành phật, nhất niệm ma.
Thiên cổ, hắc bạch bất phân minh.
Hai đồng chữ như có lực lượng vô hình, khắc sâu vào tâm chí Hắc Vũ.
- Tuyết Tỷ, tỷ nhìn này!!. - Thấy dòng chữ xuất hiện, Hắc Vũ không khỏi ngạc nhiên mà gọi Ngưng Tuyết.
Ngưng Tuyết thấy vậy, ngay lập tức đến bên cạnh Hắc Vũ nhìn vào sách. Nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt nàng khó hiểu mà nhìn Hắc Vũ nói.
- Nào có cái gì đâu! Vẫn là trang giấy trắng a.!!
Câu nói này của nàng càng làm Hắc Vũ ngạc nhiên thêm. Nhìn đồng chữ đen trên trang sách, hắn càng ngày càng nhiều nghi vấn. Đang định nói gì tiếp thịt dị biến lại phát sinh.
Hai đồng chữ từ từ mờ dần chìm vào trong trang sách, nhưng xuất hiện và biến mất như chưa hề từng tồn tại. Hắc Vũ càng ngày càng băn khoăn ai là người đã viết quyển sách này.
..................
Một tháng sau.
Hắc Vũ ngồi trên nền đất tĩnh tọa. Hắn ngồi như vậy đã được mười ngày rồi. Ngưng Tuyết vẫn luôn túc trực ở bên hắn không rời.
Bỗng chốc từng hàng cây không gió mà đong đưa, từng nụ hoa bỗng nở rộ, từng ngọn cỏ múa vui không ngừng.
Bừng!!
Hắc Vũ mở toang hai mắt, khí thế xung quanh hắn bắt đầu hỗn loạn, từng tấn cây đung đưa càng ngày càng mãnh liệt, hoa nở càng nhiều. Dưới con mắt của Ngưng Tuyết, chỉ thấy vô vàn Tinh Hồn bây xung quang Hắc Vũ, chúng nhốn nháo không ngừng, Trên người Hắc Vũ từ từ xuất hiện một lớp mỏng óng ánh mà mắt thường không thể thấy.
Tinh điểm ở hai bên mắt của Hắc Vũ càng ngày càng rõ ràng, chẳng mấy chốc chúng đã ngưng thực hoàn tất.
Ting!!.
Ngay lập tức hai bảng thông báo hiện ra trước mặt Hắc Vũ.
《 Linh Mục 》
Đẳng cấp: Nhất Tịnh
Cho phép nhìn, và tiếp xúc với Tinh Hồn và linh hồn.
Cho phép nhận biết chuyển động của linh khí một cách rõ ràng hơn.
《 Luyện Hồn cảnh 》
Đẳng cấp: Nhất Tinh
Nội tại: cho khả năng kháng pháp thuật 5 %
Tăng kháng pháp thuật: 100
Linh lực lưu trữ: 0 / 2000.
Hắc Vũ không khỏi thở phào một hơi, chuyển qua bảng trạng thái mà kiểm tra.
《Tên: Hắc Vũ》
《Tuổi: 19》
《Tu vi: Dung Linh đỉnh phong》
《 Nhất Tinh Luyện Hồn cảnh 》
Thuộc tính: Ám, Hỏa
HP: 650/650
AD: 420/420
SP: 243/243
MP: 1010/1010
AP: 1210/2000
DE: 243
MD: 100 ( Kháng phép)
Hấp dẫn: 40.
Đều là do lão chủ quan a. Đang lẽ lão nên kiểm tra kỹ càng tình trạng của hắn trước khi làm như vậy. Hắc Vũ như bây giờ một phần lỗi là do hắn.
Lão đi đi lại lại trong khắp căn phòng. Giờ này với thân phận làm sư phụ hắn cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Lão không thể làm gì cả, lão lại lâm vào hoàn cảnh khi đó một lần nữa.
Hoắc Nguyên lòng đau xót mà nhớ lại.
...........
50 năm trước. Trên đỉnh Thiên Nguyệt Sơn
Trên bầu trời cao thình lình xuất hiện một vết nứt toác để lộ ra một vùng hư không đen tối, một cặp mắt đỏ ngòm từ trên trời nhìn xuống dưới chúng sinh như nhìn giun dế.
Trên đỉnh núi là một bãi chiến trường đầy tàn tích, một tên trung niên nhân thương tích đầy mình, nằm bẹp trên nền đất, một bên tay bị nát vụn, một bên chân đã cụt ngủn. Ánh mắt hắn đầy căm tức, phẫn hận, bi thương mà nhìn cặp mắt kia.
Dù chỉ còn một tay nhưng hắn vẫn cố dùng hết sức lực cuối cùng, bấu víu lấy nền đất mà tiến về phía trước.
Ở cách không xa trước mặt hắn đang nằm đó một nữ tử mái tóc hỏa hồng, nhân sắc nàng diễm lệ có thể dễ dàng mà trông thấy, nhưng hai mắt nàng đang nhắm nghiền, đôi môi tím tái, hơi thở đã không còn từ lâu. Một thân trang phục nhiễm đầy máu tươi. Dù cho thương tích đầy mình nhưng nàng vẫn ôm khư khư trong lòng, lấy hai tay che chở, tấm lưng bảo vệ. Một anh nhi trắng trẻo, ngậm lấy ngón cái, mỉm cười say giấc, mà không hề biết rằng mình sắp mắt đi cha mẹ trên cõi đời này, và có khi cũng chẳng thể mở mắt lần nào nữa.
Cặp huyết nhãn đỏ tươi trên thiên không nhìn cảnh trước mặt mà đầy khoái trá. Bỗng từ đó phát ra một giọng nói tà tà đầy ma khí vang vọng khắp nơi.
- Ha ha ha. Hoắc Nguyên lão mao đầu! Thật không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Có trách thì trách chi tại sao Hắc Thiên phái bọn ngươi đám đối đầu với Bạch Địa tông bọn ta.!!
Tên đó cười đầy diễu cợt. Hoắc Nguyên có gắng đến bên nương tử của mình, đừng hết sức lực, ôm cơ thể đã lạnh toát của nàng vào trong lòng.
Ánh mắt bi thương mà nhìn xung quanh. Căn nhà gỗ đơn sơ đã bị thiêu rụi, vườn hoa ly đã bị phá nát, sân vườn bị hủy hoại không còn gì cả. Khóe mắt hắn từ lâu đẫm lệ. Nhìn trời mà quát to.
- HOẮC THIÊN QUÂN! TÊN KHỐN NẠN KHI SƯ DIỆT TỔ NHÀ NGƯƠI. TA ĐÃ RỜI ĐI NAM THIÊN ĐỂ CÁC NGƯƠI TOẠI NGUYỆN!. TẠI SAO CÒN PHẢI ĐUỔi TẬN GIẾT TUYỆT CHỨ!!!!!???
TÊN KHỐN NẠN NHÀ NGƯƠI!!
- Ha ha ha!! Lão mao đầu ông đã quên rồi sao. Chính ông là người đã dạy ta như vậy a.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, sát nhân phải sát cả nhà.!
Câu nói vừa dứt, trên trời một đoàn huyết hỏa phi xuống như một thiên thạch, bao trùm tất cả đỉnh Thiên Nguyệt Sơn.
Hoắc Nguyên ánh mắt phẫn hận nhìn thẳng đòn công kích đang lao tới.
Lão căn chớt lưỡi, miệng nhanh chóng đọc pháp quyết. Quanh thân ma khí bao trùm cả ba người, huyết chảy từ vết thương ngay tức khắc bị biến mất sạch sẽ, mái tóc đen nhanh chóng hóa bạc trắng, khí tức càng thêm uể oải.
Ma khí bốc lên từ từ ngưng thành một đầu hắc long dài cả trăm mét.
Hai long mục nhìn thiên không mà gầm lên giận dữ. Nhanh chóng phi thân đến đón đỡ huyết hỏa lao tới.
Uỳnh!!
Cả hai va chạm làm cho cả một vùng đỉnh núi bị nổ tung, đỉnh núi Thiên Nguyệt Sơn ngay tức khắc bị phá hủy không còn chút gì, bụi bay mừ mịt.
Bỗng từ trong đám bụi lao ra một vệt đen với tốc độ kinh khủng, tốc độ này đến Toái Hư tư sĩ cũng phải ngao ngán.
Huyết mục thấy vậy không khỏi rống giận làm rung chuyển cả thiên địa, thiên không càng nứt toác một mảng.
................
Hoắc Nguyên hoàn thần lại, một bên tay vẫn không khỏi run run không ngừng. Nhưng bỗng chốc ánh mắt lão càng cả kinh.
Chỉ thấy bây giờ ma văn đã lan khắp khuôn mặt Hắc Vũ, sau lưng một đầu Hắc Lang càng ngày càng biến chân thực. Khí tức bắt đầu biến chất, đấu hiệu cho thấy ma hóa sắp sửa thất bại.
Hoắc Nguyên vội vàng nhanh chóng mà kết ấn, một đầu hắc long xuất hiện, dài chừng 2 mét lao đến mà tấn công Hắc Lăng.
Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, Hắc Lang há miệng cắn ngay cổ hắc long. Bị đối thủ cắn vào cổ mình, Hắc long có gắng vùng vẫy, căn nhà gỗ chẳng mấy chốc.đã bị phá hư. Nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Nó đường như chẳng khác gì một c9n xà nhỏ vùng vẫy thân mình trong vô vọng.
Hoắc Nguyên bên kia thì trực tiếp bị phản phệ mà trông thương uể oải.
Tưởng chừng như vô vọng thì bỗng chốc dị biến nảy sinh.
Chỉ thấy túi trữ vật bên hông Hắc Vũ lung lay không ngừng. Bỗng chốc một vệt đến vọt ra, đến trước mặt hắn mà lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy đó là một quyển sách đầy cũ nát nhưng lại tỏa ra ma khí áp đảo ma khí tỏa ra từ Hắc Vũ. Hắc lang đang cắn cổ hắc long cũng bị chèn ép mà há miệng ra, nằm phục xuống trên nền. Hắc long tưởng mình đã tự do nhưng nó cũng ngay lập tức bị phủ phục nằm trên sàn.
Quyển cổ thử bỗng chốc tử mở ra, từ bìa sách, trang thứ nhất, trang thứ hai,....
Cứ như vậy liên tục không ngừng. Kỳ lạ thay dù dở trang sách có bao lâu cũng không thể hết quyển sách.
Ma khí tỏa ra từ người Hắc Vũ như cộng hưởng với nó mà từ từ nén xuống, ma văn trên mặt hắn cũng từ từ rút dần, Hắc Lăng đang nằm trên nền đất cũng dần hư hóa. Mái tóc cũng dần trả lại màu đen tuyền.
Ngay khi tất cả trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy răn cuốn sách cổ ngay lập tức gập lại mà rơi bịch trên xàn, thân thể Hắc Vũ như kẻ không xương mà đổ nhàn về phía trước. Nhưng ngay lập tức Hoắc Nguyên đã tiến lên trước mà đỡ được thân thể hắn.
Từ từ để Hắc Vũ nằm xuống trên giường, Hoắc Nguyên không khỏi cảm thán một câu.
- Tên tiểu tử ngươi đứng là mạng lớn nha!!.
Sau đó mà quay lại định đi ra ngoài, nhưng bất chợt lại đá vào quyển cổ thư trên nền đất. Hoắc Nguyên tò mò nhặt lên mà ngắm nghía một lượt.
Lão nhìn đi nhìn lại. Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên. Nhưng xem qua xem lại thì vẫnchir thấy giống như một quyển sách thường không hơn không kém. Hoắc Nguyên mở quyển sách ra, ngạc nhiên mà nhìn. Sau đó tiếp trang thứ 2, trắng thứ 3,.... cho.đến trang cuối cùng. Vẻ mặt của lão làng ngày càng ngạc nhiên. Sau đó trở thành tức giận mà ném quyển sách vào một góc. Đi ra khỏi phòng
- Tên khốn nạn nào làm ra quyển sách này vậy. Hắn có điên không mà một chứ cũng không viết vậy!!. Thật là làm tốn cả thời gian của lão phu.
...............
Tiểu Hồng đang phi hành đến Ninh Hải tông thì phương vị ma khí kia bỗng chốc biến mất. Nàng không khỏi hết sức kinh ngạc.
- Sao tự dưng nó lại biến mất rồi. Chẳng nhẽ truyền thống thất bại. Nhưng ma khí rõ ràng như vậy thì chắc chắn là thành công rồi. Chẳng nhẽ hắn bị người giết chết???
Nàng nghĩ đến như vậy nhưng ngay lập tức lại lắc đầu..
- Không có.khả năng được. Ma Quân tư vi tương đương Hóa Thân tu sĩ. Nam Quốc nhỏ nhoi này lấy đâu ra Hóa Thân tư sĩ chứ, Nguyên Anh đỉnh phong còn chưa có nữa là. Ma tộc luyện thể có tài. Nếu ta mà giao thể cũng không nắm chắc mấy phần.
Hay là hắn đã ẩn dấu rồi. Nếu vậy thì nguy mất.
Nghĩ đến đây Tiểu Hồng càng nhanh chóng phi hành hơn.
............
Ma khí từ Hắc Vũ toát ra cũng làm cả Ninh Hải t9ong gần đó cảm giác áp bức.
Mộc Đàm đang ngồi trong động phủ nhập định bỗng cảm giác ngột ngạt bao trùm nàng.
Ngay lập tức mà nhìn về phía nhà gỗ của Hoắc Nguyên.
- Lão chết tiệt kia hắn làm cái quái gì vậy.
Ngay sau đó cả Ninh Hải tông cũng cảm giác thấy nó. Nhưng chỉ là cảm giác áp bách.
Ba bọn người La Vân là rõ hơn cả.
- Là ai, là vị tiền bối nào có tu vì cao thâm như vậy.!! Phải báo cho tông chủ gấp.
Nhưng mà chẳng mấy chốc một truyền âm phi kiếm ẩn mình lao nhanh mà tiến tới. LA Vân thuần thục mà tiếp nhận phi kiếm, đọc thông tin đương gửi đến mặt mày âm trầm.
Suy tư đôi chút thì hắn mới mở miệng mà nói, với Âm Nhan đang ở bên cạnh:
- Âm Nhan! Ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi thám thính xem chuyện gì xảy ra. Nếu có thể thì giết luôn kẻ ở đó.
- Rõ!!
Âm Nhan cung kính đáp lại, ngay lập tức thân hình vũ mị của nàng biến mất ngay lập tức.
...........
Mỗi người lại lo lắng một kiểu.
Diễm My cũng không ngoại lệ.
Nàng đang ở trong phòng của mình, chăm chú mà để ý một khối mộc bài.
Khối mộc bài này không phải pháp bảo thông thiên, không phải chứa bí thuật tuyệt diệu. Nhưng đối với nàng nó còn quan trọng hơn những thứ đó. Mộc bài này có một tia thần niệm của Hắc Vũ lưu lại. Mộc bài một khi bị vỡ chứng tỏ người lưu thần niệm lại trong mộc bài này đã chết.
Nó vô cùng thông dụng, thậm chí là phổ thông trong tông môn, không môn phái nào không có. Đây là cách dễ nhất để biết sinh tử của một người. Nếu chẳng may ra ngoài lịch lãm bị tử công thù tông môn sẽ biết rõ.
Diễm My ngay vừa khi cảm nhận được cỗ áp lực vô hình kia, trái tim nàng không khỏi đập gia tốc. Một cảm giác khó chịu, cảm giác như nàng sắp phải mất đi thứ gì đó. Cảm giác này nàng đã trải qua một lần. Nàng không bao giờ muốn trải qua nó lần nữa.
Diễm My cầm mộc bài của Hắc Vũ trong tay mà cầu nguyện không ngừng.
Đường như trời cao nghe thấu lời cầu nguyện của nàng. Chẳng mấy chốc, cỗ khí tức áp haha kia hư không mà biến mất. Lòng nàng nhẹ nhàng lại. Nỗi lo lắng trong lòng biến mất vô tung.
Nâng lưu tâm mộc bài Diễm My không khỏi nói khẽ:
- Tên ngốc nhà chàng không hết làm thiếp lo lắng a!!!
..................
Hắc Vũ từ từ mở con mắt lặng trĩu. Hắn chỉ cảm giác mình trải qua một giấc ngủ dài cả thế kỉ vậy. Thân thể vô cùng mọi.
Từng tia sáng dần dần xuyên vào mắt hắn.
Ngay lập tức trước mặt hắn là một mỹ nữ thiên tiên, lần đa bạch ngọc trắng như tuyết, hai má hơi phớt học, đôi mắt to tròn lóng lánh. Mái tóc trắng tuyết rủ xuống trên vai nàng. Mỹ nữ nhìn hắn mà cười mừng rỡ.
Đầu óc Hắc Vũ vẫn còn hơi mơ hồ. Một tay từ từ đưa lên hết sức chậm chạp, từ từ như muốn vuốt ve gò má hơi ửng hồng của mỹ nữ, nhưng sức cùng nên chỉ vừa chạm vào đã hết sức lực mà đề xuống lên một chỗ êm ái hơn.
Theo bản năng Hắc Vũ không khỏi sờ nắn một chút,. Ừm!! Rất chi mềm mại, rất chi là xúc cảm, một tay không đủ bao chọn a.
Chát!!!!
Một tiếng tất vang ra cả căn phòng. Mỹ nữ mặt đỏ bừng nhìn chừng chừng Hắc Vũ. Ánh mắt của nàng vừa có tức giận, ngượng ngừng, xấu hổ.
- Sắc Lang!!!
Hắc Vũ bị tát một cái tỉnh người, má trên in tròn một hình bàn tay nhỏ nhắn, ngón tay đẹp đẽ thôn dài. Hắc Vũ không khỏi xoa xoa má mình, cười làm lành mà xin lỗi.
- Tuyết tỷ., ta không phải cố ý a!! Tất cả là không may a!!
Ngưng Tuyết mặt đỏ bừng tức giận, đang định mắng hắn tiếp nhưng bỗng chốc dường như nhận ra điều gì đó mà ngừng lai.
Hắc Vũ thấy nàng không nói gì, không khỏi vốn vàng xin lỗi rối rít. Nhưng chưa kịp mở miệng hắn đã bị cảnh đẹp trước mắt choáng ngợp.
Ngưng Tuyết đáng hình uyển chuyển lơ lửng trong không khí, gò bồng đào cao ngất mà Hắc Vũ vừa mới có cơ hội thưởng thức, eo nhỏ như linh xà, đôi chân thon dài trắng min. Hắc Vũ biết nàng mỹ nhưng cũng chứa nghĩ nàng có thể mỹ đến như vậy.
Nàng mỹ đến mức dường như xung cũng phải tỏa ra hàng ngàn ánh sáng lấp lánh nhằm tô điểm cho nàng.
Khoan đã!!
Không phải đường như, mà thật sự xung quanh nàng có hàng ngàn ánh sáng lấp lánh a.
Hắc Vũ thấy cảnh như vậy không khỏi lấy tay rụi rụi hai mắt vài lần, hắn sợ mình nhìn thấy ảo giác a.
Ngưng Tuyết như nghĩ ra điều gì vội vàng đi đến trước mặt Hắc Vũ. Chỉ thấy nàng đưa hai bàn tay ngọc ngà áp vào má hắn, đưa khuôn mặt mình lại gần, trấn hai người chạm vào nhau, hương thơm cơ thể từ cả hai phả vào đối phương chẳng khác nào liều thuốc nặng.
Hắc Vũ bị hành đông bất chợt của Ngưng Tuyết mà hơi có v3r lúng túng, Ngưng Tuyết cũng không khá hơn là bao, khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng ngùng, nhưng nàng cần có việc chính cần xcs nhận, đè nén tâm tình lại mà nhìn thẳng vào hai mắt Hắc Vũ.
Chỉ thấy một đôi mắt to đen nhánh hữu thần, trắng đen phân minh. Nhưng bây giờ bỗng dưng xuất hiện một tinh điểm khá nhỏ ở mỗi bên mắt.
Xác nhận điều mình suy nghĩ là đúng xong, Ngưng Tuyết không khỏi lui người lại, ánh mắt săm soi nhìn Hắc Vũ một lượt. Không khỏi lắc đầu than thở.
- Ngươi đúng là quái thai mà.
Hắc Vũ bỗng dưng nghe câu khó hiểu vậy không khỏi xạm mặt lại. Quay xuống nhìn lại toàn bộ thân thể mình, tưởng tưởng lại toàn bộ quá khứ mà nghĩ: Ta giống người bình thường a, nào có chỗ nào dị dạng. Bạch tiền bối cũng vậy, Tuyết tỷ tỷ cũng thế, sao ai cũng kêu ta quái thai vậy .
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hắc Vũ, Ngưng Tuyết bỗng thầm cười: Ít ra hắn vẫn ngốc như bình thường.
- Tiểu đệ đệ, ngươi thấy có gì khác thường không!!.
Nghe được câu hỏi của ngẩng, Hắc Vũ vội vàng mà nói.
- Có có, Tuyết tỷ, chẳng biết tại sao ta lại nhìn thấy xung quanh đây rất nhiều đốm sáng lơ lửng trong không khí a. Chẳng nhẽ ta đây bị ảo giác.!!??
- Ngươi thật là vẫn ngốc mà!. Đấy không phải ảo giác. Bọn chúng là Tinh Hồn a. - Ngưng Tuyết thầm cười mà nói.
Hắc Vũ nghe thấy không khỏi ngạc nhiên.
Tinh Hồn là gì???.
Trong mắt Vu tộc vạn vật đều có hồn. Tu sĩ, con người, đông vật, thực vật, hòn đá, thác nước, núi, sông, thiên, địa. Thậm chí là đạo.
Hồn có ở mọi nơi. Hồn tại vật sông, mất hồn vật chết.
Cái chết thực chất là hồn lìa khỏi cơ thể hoặc là bị tan biến (tức hồn phi phách tán). Miễn là hồn còn tại, dù ngươi thương thế đến đâu cũng có thể sống được.
Cây cối bị chặt đi vẫn đâm chồi non vì hồn của cây chưa diệt.
Sông có nước có cá vù hồn của sông vẫn còn.
Núi có cây có động vật vì hồn còn tại.
Như mất hồn, đất đai dù phì nhiêu cây cũng héo rũ, sông dù đầy nước cũng là đục ngầu, không tôm cá, núi dù có lớn cũng chỉ là đồi chọc, đất đen không thể sống.
Khi ai đó chết đi hoặc hồn phi phách tán, một phần linh hồn chúng sẽ tồn tại ở thế gian này, được đại địa, thiên không nuối dưỡng, chúng gọi là Tinh Hồn.
Tinh Hồn có thể liên kết với linh hồn của đại địa và tinh không. Vu tộc hay những tu sĩ tu luyện linh hồn đến cảnh giới nhất định có thể mượn sức mạnh từ chúng để tăng thực lực mà chiến đấu.
Truyền thuyết từng nhắc đến có tu sĩ thậm chí có thể mượn hồn của đạo mà chiến đấu.
Tinh Hồn nói chung là vô cùng quý trọng. Và chỉ có kẻ tu luyện linh hồn mới có thể nhìn thấy.
Hắc Vũ nhìn thấy được có nghĩa là hắn đã bước vào cánh cửa của tu luyện linh hồn.
Hắc Vũ không khỏi ngơ ngác, vui mừng quá đỗi. Nhưng bỗng hai mắt hắn đau nhức vô cùng. Chẳng mấy chốc hai mắt từ từ chảy ra huyết, tinh điểm ở hai mắt cũng từ từ mờ ảo dần.
- Nhắm mắt lại!! - Ngưng Tuyết thấy chuyện ko ổn vội vàng bảo, nàng đi đến gần Hắc Vũ mà xem xét.
Mãi sau nàng mới thở phào một hơi. Hắc Vũ không bị thương tổn nhiều. Hai mắt xuất huyết chẳng qua là do nhìn vào Tinh Hồn quá lâu. Thêm vào hắn thực chất chưa hẳn bước vào cánh cửa tu luyện linh hồn. Hắn là bị cưỡng ép đạt đến mức độ đó. Nhưng đây cũng là một cái lợi. Chỉ cần một thời gian về sau hắn chắc chắn có thể chân thực đặt đến.
Ngưng Tuyết nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn. Nàng giảng giải cho Hắc Vũ những kiến thức cần thiết.
.....
Mỗi tu sĩ tư luyện linh hồn, điều kiện đầu tiên là cường độ mạnh yếu của Linh hồn phải đủ mới có thể bắt đầu tu luyện. Có rất nhiều cách để đạt được. Ngươi có thể tư luyện đến cảnh giới cao, khi đó linh hồn của ngươi tự dưng sẽ rất mạnh. Hoặc dùng bí thuật, đan dược hỗ trợ. Nhưng thông dụng nhất là cách Ngưng Tuyết đang chỉ cho Hắc Vũ: luyện tập trong Mộng cảnh.
Khi ở trong mộng cảnh, ngươi chính là đang ở thể linh hồn, tu luyện trong mộng cảnh cũng là đang củng cố cho linh hồn của ngươi. Quãng thời gian tu luyện này bình thường phải kéo dài 5 năm trong mộng cảnh. Năm đó Ngưng Tuyết mất khoảng 3 năm, ấy vậy nàng đã được người đời ca tục là tư chất kinh thiên nhất từ trước đến nay.
Hắc Vũ cũng chỉ mới có 2 năm, nếu không phải bị cưỡng ép thì hắn ít nhất cũng cần 2 năm nữa mới có thể.
Khi đã đủ điều kiện. Chính là lúc ngươi bước vào cánh cửa tu luyện linh hồn.
Tu luyện linh hồn có tổng cộng 9 cảnh giới. Dựa vào số tinh điểm trên mắt mà biết được đẩy cấp. Nhất Tinh Luyện Hồn cảnh là cảnh giới nhập môn. Cửu Tinh Luyện Hồn cảnh là cao nhất, nhưng mà chưa ai đạt được cả, tất cả chỉ có trong truyền thuyết. Phụ thân của Ngưng Tuyết đã tu luyện cả vạn năm mới chỉ nửa bước vào Bát Tinh cảnh. Ngưng Tuyết là thiên tài vu tộc cũng chỉ đến cảnh giới. Lực Tinh.
Đặc biệt, những đôi mắt đó được gọi là Linh Mục. Cơ thể ẩn giấu tự nhiên, khiến người ngoài không thể nhận biết được. Linh Mục là ai ai tu luyện đến Nhất Tinh cũng có. Chúng giúp tu sĩ có thể nhìn thấy Tinh Hồn, nhìn được dòng chảy của linh lực, và cả linh hồn người chết. Thân chí còn giúp ta có thể chạm vào chúng,( cũng như sờ, nắn, xoa, bóp như Hắc Vũ đã làm)
Tuy ai ai cũng có nhưng độ mạnh yếu của Linh Mục cũng dựa vào cảnh giới mà phân chia. Linh Mục Nhất Tinh là yếu nhất, nên chúng chỉ có thể nhìn rõ một vài Tinh Hồn. Nhưng Hắc Vũ lại nhìn thấy cả ngàn cái nên mắt hắn chảy huyết lệ là bình thường.
Tinh Hồn cũng không phải vật chơi, chúng cũng tỏa ra một lượng năng lượng, Linh Mục không đủ mạnh để chống lại thì sẽ bị thương tổn.
...........
Hai người ngồi nói chuyện với nhau gần cả ngày trời, thỉ thoảng Hắc Vũ lại đưa ra vời câu hỏi, Ngưng Tuyết rất vui vẻ mà trả lời. Nhưng mà câu nào nàng cũng gọi hắn là đồ ngốc cả.
Hai người đang nói chuyện, thì bỗng có một thân ảnh lao vào. Một lão đầu tóc trắng, mặt mày nấm lem đầy bùn đất. Vẻ mặt vui vẻ hiện lên, nhưng mà ngay sau đó lão có thu hồi lại, tổ ra một cách bình tĩnh.
- Sư phụ!! - Hắc Vũ cung kính chào.
Hoắc Nguyên đi đến nhìn qua một lượt cơ thể Hắc Vũ, lão gây đầu mà nói.
- Tốt, tốt! Tỉnh lại là tốt rồi!!!!
Nói xong lão lại túc tắc đi ra ngoài. Hắc Vũ nhìn lão mà không khỏi hơi mỉm cười, nhớ lại những gì đã diễn ra, Hắc Vũ hơi thở dài một chút. Hắc Vũ quay sang Ngưng Tuyết hỏi.
- Tuyết Tỷ, tỷ biết làm sao đệ không bị tên đó thôn phệ không.!!
Vừa rồi cả hai nói chuyện mà hắn quên mất hỏi nàng. Ngưng Tuyết chưa trả lời vội mà đi lấy đến một quyển sách cũ kĩ đưa đến trước mặt hắn. Hắc Vũ nhận ra quyển sách này, nó vẫn luôn trong túi trữ vật của hắn, nhưng tự dưng lại có ai đi lấy nó ra. Ngưng Tuyết đưa cho Hắc Vũ quyển sách mà nói.
- Sư Phụ ngươi bảo, quyển sách này từ túi trữ vật của ngươi bây ra, nó chính là thứ đã cứu ngươi.
Hắc Vũ nghe xong không khỏi ngạc nhiên vô cùng, hắn biết quyển sách này bất phàm, nhưng không thể tiên được nó lại cứu hắn. Hắc Vũ hiếu kỳ mở mở quyển sách ra xem một lần nữa.
- Nó chỉ toàn giấy trắng mà thôi!!.
Hắc Vũ vừa dở, vừa nghe nàng nói. Hắc Vũ càng ngày càng ngạc nhiên hơn. Hắn biết quyển sách chỉ có duy nhất một chứ Ma ở trang đầu tiên. Nhưng bây giờ nó cũng biết mất vô tung.
Ngày càng thấy lạ kỳ, Hắc Vũ đang muốn gấp quyển sách lại thì bỗng dị biến phát sinh. Chỉ thấy trang sách Hắc Vũ đang mở từ từ lượn lờ một tầng khói, trang sách vốn trắng tinh, từ từ hiện lên hai dòng chữ. Nét chữ rắn chắc, đầy ngạo khí, và quan trọng nhất là sát khí.
Nhất niệm thành phật, nhất niệm ma.
Thiên cổ, hắc bạch bất phân minh.
Hai đồng chữ như có lực lượng vô hình, khắc sâu vào tâm chí Hắc Vũ.
- Tuyết Tỷ, tỷ nhìn này!!. - Thấy dòng chữ xuất hiện, Hắc Vũ không khỏi ngạc nhiên mà gọi Ngưng Tuyết.
Ngưng Tuyết thấy vậy, ngay lập tức đến bên cạnh Hắc Vũ nhìn vào sách. Nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt nàng khó hiểu mà nhìn Hắc Vũ nói.
- Nào có cái gì đâu! Vẫn là trang giấy trắng a.!!
Câu nói này của nàng càng làm Hắc Vũ ngạc nhiên thêm. Nhìn đồng chữ đen trên trang sách, hắn càng ngày càng nhiều nghi vấn. Đang định nói gì tiếp thịt dị biến lại phát sinh.
Hai đồng chữ từ từ mờ dần chìm vào trong trang sách, nhưng xuất hiện và biến mất như chưa hề từng tồn tại. Hắc Vũ càng ngày càng băn khoăn ai là người đã viết quyển sách này.
..................
Một tháng sau.
Hắc Vũ ngồi trên nền đất tĩnh tọa. Hắn ngồi như vậy đã được mười ngày rồi. Ngưng Tuyết vẫn luôn túc trực ở bên hắn không rời.
Bỗng chốc từng hàng cây không gió mà đong đưa, từng nụ hoa bỗng nở rộ, từng ngọn cỏ múa vui không ngừng.
Bừng!!
Hắc Vũ mở toang hai mắt, khí thế xung quanh hắn bắt đầu hỗn loạn, từng tấn cây đung đưa càng ngày càng mãnh liệt, hoa nở càng nhiều. Dưới con mắt của Ngưng Tuyết, chỉ thấy vô vàn Tinh Hồn bây xung quang Hắc Vũ, chúng nhốn nháo không ngừng, Trên người Hắc Vũ từ từ xuất hiện một lớp mỏng óng ánh mà mắt thường không thể thấy.
Tinh điểm ở hai bên mắt của Hắc Vũ càng ngày càng rõ ràng, chẳng mấy chốc chúng đã ngưng thực hoàn tất.
Ting!!.
Ngay lập tức hai bảng thông báo hiện ra trước mặt Hắc Vũ.
《 Linh Mục 》
Đẳng cấp: Nhất Tịnh
Cho phép nhìn, và tiếp xúc với Tinh Hồn và linh hồn.
Cho phép nhận biết chuyển động của linh khí một cách rõ ràng hơn.
《 Luyện Hồn cảnh 》
Đẳng cấp: Nhất Tinh
Nội tại: cho khả năng kháng pháp thuật 5 %
Tăng kháng pháp thuật: 100
Linh lực lưu trữ: 0 / 2000.
Hắc Vũ không khỏi thở phào một hơi, chuyển qua bảng trạng thái mà kiểm tra.
《Tên: Hắc Vũ》
《Tuổi: 19》
《Tu vi: Dung Linh đỉnh phong》
《 Nhất Tinh Luyện Hồn cảnh 》
Thuộc tính: Ám, Hỏa
HP: 650/650
AD: 420/420
SP: 243/243
MP: 1010/1010
AP: 1210/2000
DE: 243
MD: 100 ( Kháng phép)
Hấp dẫn: 40.
/75
|