Một màu trắng xóa bao trùm cả trời đất, cái giá lạnh của từng bông tuyết chậm vào da thịt, cái cảm giác lạnh buốt đó, nó đường như đã rất lâu rồi Hắc Vũ hắn mới cảm nhận được. Từ khi làm tu sĩ đến bây cái lạnh, cái nóng đối với hắn đã là thứ xa vời. Nhưng trong mộng cảnh này, hắn cảm nhận cái cảm giác giá buốt đó, thật là chân thật biết bao nhiêu.
Giữa thiên không trắng xóa đấy, một tên thanh niên hắc y đang cấp tốc mà phi hành như chạy trốn cái gì đó, tốc độ của hắn đã có thể so với tư sĩ Dung Linh đỉnh phong. Nhưng thứ theo sau hắn vẫn còn nhanh hơn. Chỉ thấy ánh bạc chớp nhoáng, đó là một mũi ngân tiễn phá phong mà đi. Chỉ nhìn thôi đã đủ thấy uy lực cjar nó rồi, Kim Đan tư sĩ cũng không giám ngạch kháng nó.
Người bắn mũi tên này không ai khác chính là Ngưng Tuyết rồi. Bây giờ nàng ta đang đứng trên nền tuyết trắng, tay trái đang cầm một chiếc ngân cung tinh xảo, vẻ mặt thì lộ rõ vẻ đắc chí, chẳng còn đâu cái bộ mặt lạnh lùng nữa rồi.
Hắc Vũ đang chật vật chạy trốn, thi thoảng nhìn lướt qua vẻ mặt xinh đẹp của nàng. Trong lòng không khỏi thở dài. Hắc Vũ cảm giác rằng nàng đây là đang trả thù hắn vụ lần đầu tiên gặp mặt. Biểu cảm đắc chí kia thật khó mà tin được sẽ xuất hiện trên mỹ nhan của Ngưng Tuyết. Nhớ lại vài ngày trước
...............
- Luyện tập???
Hắc Vũ cảm giác càng nói truyện với Ngưng Tuyết thì não hắn càng không đủ dùng. Người ta nằm mơ thì luyện tập có tác dụng gì chứ.
Ngưng Tuyết tiếp sau đó lại hỏi hắn:
- Ngươi hẳn đã biết về tu luyện linh hồn rồi chứ??
- Cái này vãn bối biết. Tu luyện linh hồn là một phương thức tu luyện của Vu tộc. Nhằm tăng khả năng và sức mạnh linh lực của một cơ thể. Nhưng yêu cầu của việc tu luyện này rất khắt khe về tinh thần ( Hay còn gọi là thần thức) nên tu luyện rất khó. Những thông tin này hẳn được ghi rõ trong cuốn sách của tiền bối viết.
Ngưng Tuyết ngay sau đó lại nói tiếp:
- Thứ ngươi đọc mới chỉ là da lông thôi. Con người sinh ra vốn có hai phần, phần người và phần hồn. Hầu như tất cả mọi tu sĩ chỉ để ý và chăm chú tu luyện phần thể xác, mặc dù như vậy thì linh hồn của họ vẫn cường đại thêm nhưng sự cân bằng giữa hồn và xác vẫn bị đánh vỡ. Điều này rất nguy hại, tiêu biểu nhất là tu sĩ Thần giới các ngươi tuổi thọ rất thấp.
Dù cho đột phá toái hư thì tuổi thọ cơ bản mới có đến 4 ngàn năm, phải dùng đan dược rất nhiều mới có thể sống đến vạn năm. Không giống như Vu tộc ta, dù cho bổn cung mới có Luyện Hư kỳ nhưng tuổi thọ có thể hơn vạn năm.
Chưa kể đến việc pháp thuật của các ngươi rất kém. Dù cho các ngươi chủ tu là hồn khí nhưng so ra hẳn vẫn rất yếu. Không giống ma tộc hay yêu tộc, huyết thống của bọn chúng ảnh hưởng đến tuổi thọ và sức mạnh. Bọn chúng dù không tu linh hồn cũng đã rất mạnh rồi.
Thứ hai là cơ thể tu sĩ Thần giới bọn ngươi dù tư luyện vẫn yếu. Thể Xác ảnh hưởng đến linh hồn nhưng linh hồn cũng ảnh hưởng đến thể xác. Vì không chứ trọng đến phần hồn nên thể xác dù mạnh đến đâu vẫn là yếu kém.
Hay như trường hợp của ngươi. Ma hóa làm cho thể xác ngươi cường đại. Nhưng linh hồn ngươi thì vẫn như vậy, khi ma hóa đến thời điểm linh hồn của ngươi không thể khống chế được thể xác nữa, đấy chính là thời điểm ngươi biến thành con quái vật cuồng sát. Do đó ngươi cần phải tu luyện.linh hồn. Tuy nhiên tinh thần của ngươi vẫn còn yếu chưa đủ điều kiện để tu linh hồn.
Hắc Vũ bên kia vừa nghe vừa gật đầu suy ngẫm. Ngưng Tuyết thấy vậy cũng tỏ vẻ hài lòng về tốc độ tiếp thu của Hắc Vũ nhưng chẳng được mấy chốc.
- Vậy thì việc chúng ta luyện tập trong mộng cảnh liên quan gì đến tu luyện linh hồn.
Nghe được câu hỏi này Ngưng Tuyết đầu không khỏi đầy hắc tuyến, hạn hán lời mà nói với Hắc Vũ. Nàng giải thích cho hắn một tràng mà tên tiểu tử này vẫn còn hỏi câu ngớ ngẩn như vậy. Càng nghĩ càng thấy bực, Ngưng Tuyết lần này không khỏi hết thẳng vào mặt Hắc Vũ cho hả giận.
- Tên ngu ngốc nhà ngươi!!! Bổn cung đã giải thích cho ngươi như vậy mà ngươi vẫn không suy nghĩ được ra à. Mộng cảnh là liên hệ trực tiếp tới tinh thần của tu sĩ, luyện tập trong mông cảnh giúp tinh thần tu sĩ được nâng cao nhanh nhất. Ngươi có mỗi cái này cũng không biết. Bổn cung sống hơn 3 ngàn năm chưa thấy tên nào ngu như ngươi. Đến tên nhóc 20 tuổi ở Vu tộc cũng biết điều này rõ ràng.!!!
- Nhưng thưa tiền bối, vẫn bối mới có gần 19 tuổi!!.
Nghe xong câu này, Ngưng Tuyết càng giận hơn. Nàng không thèm đáp lời Hắc Vũ. Xung quang thiên địa bỗng nổi lên dao động, từng tầng từng tầng băng bám vào tay trái của nàng vào đáng thành một vòng cung bán nguyệt. Bỗng lớp băng vỡ toái để lộ ra một cây ngân cung lạnh lẽo, Ngưng Tuyết không nói nhiều lời dơ cung lên nhắm vào Hắc Vũ.
Vâng và thế là Hắc Vũ hắn bị mũi tên đó đuổi theo sau cũng được bảy ngày trời rồi. Dù cho biết là ở trong mộng cảnh nhưng chưa chắc bị thương ở trong này có ảnh hưởng đến cơ thể bên ngoài hay không nên hắn vẫn cố tránh né thôi. Nhưng một điều đặc biệt là hắn càng ở lâu trong mộng cảnh, Hắc Vũ càng cảm thấy tinh thần rõ ràng hơn, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Đến ngày thứ tám, Hắc Vũ vẫn đang chạy thục mạng, thiên địa bỗng xuất hiện vô số vết nứt. Chắc mấy chốc mà bị phá toái.
...........
Hắc Vũ đang ngồi tĩnh tọa bỗng giật mình mở mắt, không khỏi hốt hoảng mà nhìn lại xung quanh. Khi nhìn kĩ mọi vật thì Hắc Vũ mới bình tĩnh lại nhưng hắn lại vô cùng lo lắng. Hắn sẽ trong mộng cảnh đã 8 ngày vậy liệu bên ngoài đã qua bao lâu rồi. Nghi vấn vừa nổi nên thì đã được Ngưng Tuyết giải thích.
- Ngươi đứng là đồ ngốc mà. Đó chỉ là trong mộng mà thôi, thời gian trong dù dài bao nhiêu cũng chỉ như giấc ngủ của ngươi. Ngoại giới mới qua có một đêm.
- Chỉ mới có một đêm!!!. Tắm ngày trong mộng cảnh mới chỉ bằng một đêm ngủ.
- Hừ! Thật không có tiền đồ!! Mới thế đã ngạc nhiên vậy rồi. Nếu tinh thần của ngươi cao hơn thậm chí một giấc mộng đã tương đương cả một tháng thậm chí là một năm. Thậm chí có đại năng nằm một giấc mộng như sống một đời người. Sở dĩ mộng cảnh bị phá vỡ là do tinh thần lực của ngươi quá yếu.
Nghe thấy lời của Ngưng Tuyết, Hắc Vũ càng kinh nghi hơn nữa. Nhưng bỗng chốc thay bằng nghi hoặc.
- Không phải mộng cảnh đã vỡ rồi sao, tại sao vãn bối vẫn có thể nói chuyện với tiền bối vậy.!!
- Đồ ngu nhà ngươi!! Ngươi coi bản cung là mộng hay sao mà rời khỏi mộng cảnh là không nói chuyện được với ngươi. Bản cung bây giờ đang ở dạng linh hồn, bám trên người ngươi nên mới có thể giao tiếp được thông qua tinh thần lực.
Nghe vậy Hắc Vũ không khỏi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng bây giờ hắn mới để ý thấy rằng cơ thể hắn cứng ngắc một cách là kì. Hắc Vũ không khỏi quơ chân quơ tay thử vài lần, mãi một lúc sau cảm giác cứng ngắc mới biến mất. Lần này Hắc Vũ chưa kịp thắc mắc thì Ngưng Tuyết đã ngay lập tức trả lời.
- Đây là do lần đầu tiên của ngươi nên cơ thể chưa thích ứng. Những lần sau sẽ đỡ hơn!!.
Hắc Vũ nghe vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Tinh thần cũng vô cùng tốt.
Vươn vai khởi động vài cái cho cơ thể tốt hơn, Hắc Vũ lại bắt đầu công việc của mình thôi.
Nhưng mà mới chém được có vài nhát thì Ngưng Tuyết lại vang lên rồi.
- Sai rồi, sai rồi, linh lực ngươi dùng quá nhiều.
- Lại sai nữa rồi, dùng lực quá mạnh, không hiệu quả
- Trời ơi thằng ngốc nhà ngươi, linh lực điều khiển kém vậy hả.
Hầu như mỗi nhát chém là lại bị mắng một câu. Nhưng mặt khác Ngưng Tuyết cũng chỉ bảo cho hắn.
- Tư thế ngươi đứng sai rồi, chân phải tiến thêm một chút nữa.
- Linh lực dùng bớt một chút lại, điều khiển cho chúng ổn định, tưởng tượng vũ khí mà ngươi muốn chúng hình thành.
- Tập chung tinh thần vào tay ngươi cơ, nhìn vào cái cây đó làm gì, đừng lo ngươi chặt được bao nhiêu, tập chung tinh thần mà điều khiển linh lực của ngươi đó.
Vầng tổng cộng lần này Hắc Vũ chém được ra được hai mươi chín nhát chém, cái cây thứ nhất cuối cùng cũng gần đốn xong. Hầu như mỗi nhất chém ra là Ngưng Tuyết không mắng thì chỉ bảo hắn m9otj câu.
Hắc Vũ không khỏi thấy làm lạ, tính ra thì nàng có vẻ nói rất nhiều a. Nếu Ngưng Tuyết mà biết hắn nghĩ như vậy không khỏi tức điên lên mất.
Ngưng Tuyết nàng vốn thân phận cao quý, tính cách cũng vốn lạnh như băng, nên vốn rất kiệm lời, muốn nói chuyện với nàng được một hai câu đã là vinh hạnh. Nếu không phải nhìn Hắc Vũ hành sử quá nhiều khuyết điểm, mà nàng tính cách vốn toàn thì còn lâu nàng mới chỉ bảo hắn.
Hắc Vũ nhìn thành quả lần này không khỏi khá hài lòng, hắn bắt đầu ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực. Nhưng lần này thay vì ngồi ba giờ hắn chỉ tốn hơn hai tiếng rữơi là đã khôi phục toàn bộ linh lực.
Lần này rút kinh nghiệm từ lời chỉ bảo của Ngưng Tuyết, Hắc Vũ chẳng mấy chốc đã đốn đổ cái cây đầu tiên. Nhưng mà vẫn chưa ăn mừng vội được, hắn vẫn còn phải đốn nốt 99 cái cây nữa.
............
Khi mặt trời xuống núi, cả ngày hôm.nay cuối cùng Hắc Vũ cũng chặt được một cái cây đầu tiên, và một nửa cái cây thứ hai. Tuy tiến độ chưa được như ý lắm, Nhưng đây cũng thể hiện sự tiến bộ của hắn.
Hắc Vũ ngồi khoang chân trên nền cổ, nhẹ nhành giở từng trang sách, chốc chốc đừng lại chỉ vào vài nơi trong sách mà nói lẩm bẩm. Ngươi khác nhìn vào chẳng khác nào một tên điên đang tự thoại.
- Đây là Viễn Tâm thảo, một lần ta đi đến Yêu giới phát hiện ra.
- Đó là Ngũ Liên hoa, một loài hoa ở Thụ giới.
- Còn đây là Huyết Thiên quả, chân bảo của ma tộc, may mắn ta nhờ phụ hoàng nên mới lấy được duy nhất một quả.
....
.Hắc Vũ ngồi nghỉ ngơi, vừa mở từng trang sách, vừa hỏi những thứ mà hắn chưa biết hoặc kiến thức Linh Đế truyền thừa không hề có. Thế mới biết được kiến thức của Ngưng Tuyết còn bao la hơn cả hắn tưởng tượng. Thậm chí đã đi qua rất nhiều giới diện. Nghĩ lại nàng hẳn là một người rất ham học đây.
Chẳng mấy chốc đã đến trang cuối cùng của sách, nhìn vào hình kim cung trên trang sách Hắc Vũ tò mò mà hỏi:
- Lúc mới đầu, tiền bối bảo ta lấy cắp Kim Thiên Tiễn của người là ý gì vậy.
Nhắc đến Kim Thiên Tiễn, Ngưng Tuyết ngay lập tức giọng hơi khó chịu mà nói..
- Còn ý gì nữa, rõ ràng là ngươi ăn cắp nó là gì.
- Nhưng vãn bối mới chỉ sờ qua trang giấy nào có làm gì khác đâu!! - Hắc Vũ không khỏi biện bạch.
- Hứ! Ăn cướp là ăn cướp! Không cần biện hộ.!
Hắc Vũ nghe vậy không khỏi cạn lời. Đây rõ ràng là cố chấp mà. Hắc Vũ chỉ đành thở dài. Thôi thôi mang cái danh hắn cướp này vậy. Dù gì thì trước kia hắn cũng ăn cướp nhiều lần mà.
- Dường như nó hẳn rất bất phàm, không biết nguồn gốc từ đâu mà có pháp bảo đặc biệt như thế này.
Nghe Hắc Vũ hỏi về nguồn gốc, Ngưng Tuyết ngay lập tức hứng khởi lên mà nói.
- Nói ngươi là ngốc không sai mà. Chúng không phải là pháp bảo, mà là linh trang . Chúng vốn có một đôi. Là quà sinh nhật mẫu hậu tặng ta. Tên chúng là Phá Thiên Song Cung . Gồm hai cung và hai mũi tên, mỗi đôi một Kim một Ngân. Ngân Cung được rèn từ những nguyên liệu cực hàn thích hợp với bổn cung. Kim Cung được rèn từ những nguyên liệu vô cùng nóng không hợp với bản thân ta.
- Ồ, chúng hẳn rất có ý nghĩa với tiền bối nhỉ.
Ngưng Tuyết nghe vậy mặt không khỏi đỏ ửng, may cho nàng là không ai nhìn thấy được. Nàng cũng chỉ Ừm nhẹ một tiếng.
Hắc Vũ suy nghĩ đôi chút mà nói ra.
- Hay là để ta trả lại Kim Thiên Tiễn cho tiền bối. Nó có ý nghĩ với ngài như vậy, ta cầm không thích hợp cho lắm.
Ngưng Tuyết nghe vậy mặt càng đỏ ửng gắt giọng mà mắng.
- Nhà ngươi bao giờ mới khôn lên được đây hả. Linh trang một khi đã nhận chủ làm sao mà trả lại được. Có giỏi thì ngươi chết đi mây ra còn được.
Nói tới đây, Ngưng Tuyết không khỏi thầm rủa cho tên này chết sớm, nhưng nghĩ đến muội muội của mình lại không khỏi đắn đo. Cuối cùng tiến thoái lưỡng nan.
Giữa thiên không trắng xóa đấy, một tên thanh niên hắc y đang cấp tốc mà phi hành như chạy trốn cái gì đó, tốc độ của hắn đã có thể so với tư sĩ Dung Linh đỉnh phong. Nhưng thứ theo sau hắn vẫn còn nhanh hơn. Chỉ thấy ánh bạc chớp nhoáng, đó là một mũi ngân tiễn phá phong mà đi. Chỉ nhìn thôi đã đủ thấy uy lực cjar nó rồi, Kim Đan tư sĩ cũng không giám ngạch kháng nó.
Người bắn mũi tên này không ai khác chính là Ngưng Tuyết rồi. Bây giờ nàng ta đang đứng trên nền tuyết trắng, tay trái đang cầm một chiếc ngân cung tinh xảo, vẻ mặt thì lộ rõ vẻ đắc chí, chẳng còn đâu cái bộ mặt lạnh lùng nữa rồi.
Hắc Vũ đang chật vật chạy trốn, thi thoảng nhìn lướt qua vẻ mặt xinh đẹp của nàng. Trong lòng không khỏi thở dài. Hắc Vũ cảm giác rằng nàng đây là đang trả thù hắn vụ lần đầu tiên gặp mặt. Biểu cảm đắc chí kia thật khó mà tin được sẽ xuất hiện trên mỹ nhan của Ngưng Tuyết. Nhớ lại vài ngày trước
...............
- Luyện tập???
Hắc Vũ cảm giác càng nói truyện với Ngưng Tuyết thì não hắn càng không đủ dùng. Người ta nằm mơ thì luyện tập có tác dụng gì chứ.
Ngưng Tuyết tiếp sau đó lại hỏi hắn:
- Ngươi hẳn đã biết về tu luyện linh hồn rồi chứ??
- Cái này vãn bối biết. Tu luyện linh hồn là một phương thức tu luyện của Vu tộc. Nhằm tăng khả năng và sức mạnh linh lực của một cơ thể. Nhưng yêu cầu của việc tu luyện này rất khắt khe về tinh thần ( Hay còn gọi là thần thức) nên tu luyện rất khó. Những thông tin này hẳn được ghi rõ trong cuốn sách của tiền bối viết.
Ngưng Tuyết ngay sau đó lại nói tiếp:
- Thứ ngươi đọc mới chỉ là da lông thôi. Con người sinh ra vốn có hai phần, phần người và phần hồn. Hầu như tất cả mọi tu sĩ chỉ để ý và chăm chú tu luyện phần thể xác, mặc dù như vậy thì linh hồn của họ vẫn cường đại thêm nhưng sự cân bằng giữa hồn và xác vẫn bị đánh vỡ. Điều này rất nguy hại, tiêu biểu nhất là tu sĩ Thần giới các ngươi tuổi thọ rất thấp.
Dù cho đột phá toái hư thì tuổi thọ cơ bản mới có đến 4 ngàn năm, phải dùng đan dược rất nhiều mới có thể sống đến vạn năm. Không giống như Vu tộc ta, dù cho bổn cung mới có Luyện Hư kỳ nhưng tuổi thọ có thể hơn vạn năm.
Chưa kể đến việc pháp thuật của các ngươi rất kém. Dù cho các ngươi chủ tu là hồn khí nhưng so ra hẳn vẫn rất yếu. Không giống ma tộc hay yêu tộc, huyết thống của bọn chúng ảnh hưởng đến tuổi thọ và sức mạnh. Bọn chúng dù không tu linh hồn cũng đã rất mạnh rồi.
Thứ hai là cơ thể tu sĩ Thần giới bọn ngươi dù tư luyện vẫn yếu. Thể Xác ảnh hưởng đến linh hồn nhưng linh hồn cũng ảnh hưởng đến thể xác. Vì không chứ trọng đến phần hồn nên thể xác dù mạnh đến đâu vẫn là yếu kém.
Hay như trường hợp của ngươi. Ma hóa làm cho thể xác ngươi cường đại. Nhưng linh hồn ngươi thì vẫn như vậy, khi ma hóa đến thời điểm linh hồn của ngươi không thể khống chế được thể xác nữa, đấy chính là thời điểm ngươi biến thành con quái vật cuồng sát. Do đó ngươi cần phải tu luyện.linh hồn. Tuy nhiên tinh thần của ngươi vẫn còn yếu chưa đủ điều kiện để tu linh hồn.
Hắc Vũ bên kia vừa nghe vừa gật đầu suy ngẫm. Ngưng Tuyết thấy vậy cũng tỏ vẻ hài lòng về tốc độ tiếp thu của Hắc Vũ nhưng chẳng được mấy chốc.
- Vậy thì việc chúng ta luyện tập trong mộng cảnh liên quan gì đến tu luyện linh hồn.
Nghe được câu hỏi này Ngưng Tuyết đầu không khỏi đầy hắc tuyến, hạn hán lời mà nói với Hắc Vũ. Nàng giải thích cho hắn một tràng mà tên tiểu tử này vẫn còn hỏi câu ngớ ngẩn như vậy. Càng nghĩ càng thấy bực, Ngưng Tuyết lần này không khỏi hết thẳng vào mặt Hắc Vũ cho hả giận.
- Tên ngu ngốc nhà ngươi!!! Bổn cung đã giải thích cho ngươi như vậy mà ngươi vẫn không suy nghĩ được ra à. Mộng cảnh là liên hệ trực tiếp tới tinh thần của tu sĩ, luyện tập trong mông cảnh giúp tinh thần tu sĩ được nâng cao nhanh nhất. Ngươi có mỗi cái này cũng không biết. Bổn cung sống hơn 3 ngàn năm chưa thấy tên nào ngu như ngươi. Đến tên nhóc 20 tuổi ở Vu tộc cũng biết điều này rõ ràng.!!!
- Nhưng thưa tiền bối, vẫn bối mới có gần 19 tuổi!!.
Nghe xong câu này, Ngưng Tuyết càng giận hơn. Nàng không thèm đáp lời Hắc Vũ. Xung quang thiên địa bỗng nổi lên dao động, từng tầng từng tầng băng bám vào tay trái của nàng vào đáng thành một vòng cung bán nguyệt. Bỗng lớp băng vỡ toái để lộ ra một cây ngân cung lạnh lẽo, Ngưng Tuyết không nói nhiều lời dơ cung lên nhắm vào Hắc Vũ.
Vâng và thế là Hắc Vũ hắn bị mũi tên đó đuổi theo sau cũng được bảy ngày trời rồi. Dù cho biết là ở trong mộng cảnh nhưng chưa chắc bị thương ở trong này có ảnh hưởng đến cơ thể bên ngoài hay không nên hắn vẫn cố tránh né thôi. Nhưng một điều đặc biệt là hắn càng ở lâu trong mộng cảnh, Hắc Vũ càng cảm thấy tinh thần rõ ràng hơn, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Đến ngày thứ tám, Hắc Vũ vẫn đang chạy thục mạng, thiên địa bỗng xuất hiện vô số vết nứt. Chắc mấy chốc mà bị phá toái.
...........
Hắc Vũ đang ngồi tĩnh tọa bỗng giật mình mở mắt, không khỏi hốt hoảng mà nhìn lại xung quanh. Khi nhìn kĩ mọi vật thì Hắc Vũ mới bình tĩnh lại nhưng hắn lại vô cùng lo lắng. Hắn sẽ trong mộng cảnh đã 8 ngày vậy liệu bên ngoài đã qua bao lâu rồi. Nghi vấn vừa nổi nên thì đã được Ngưng Tuyết giải thích.
- Ngươi đứng là đồ ngốc mà. Đó chỉ là trong mộng mà thôi, thời gian trong dù dài bao nhiêu cũng chỉ như giấc ngủ của ngươi. Ngoại giới mới qua có một đêm.
- Chỉ mới có một đêm!!!. Tắm ngày trong mộng cảnh mới chỉ bằng một đêm ngủ.
- Hừ! Thật không có tiền đồ!! Mới thế đã ngạc nhiên vậy rồi. Nếu tinh thần của ngươi cao hơn thậm chí một giấc mộng đã tương đương cả một tháng thậm chí là một năm. Thậm chí có đại năng nằm một giấc mộng như sống một đời người. Sở dĩ mộng cảnh bị phá vỡ là do tinh thần lực của ngươi quá yếu.
Nghe thấy lời của Ngưng Tuyết, Hắc Vũ càng kinh nghi hơn nữa. Nhưng bỗng chốc thay bằng nghi hoặc.
- Không phải mộng cảnh đã vỡ rồi sao, tại sao vãn bối vẫn có thể nói chuyện với tiền bối vậy.!!
- Đồ ngu nhà ngươi!! Ngươi coi bản cung là mộng hay sao mà rời khỏi mộng cảnh là không nói chuyện được với ngươi. Bản cung bây giờ đang ở dạng linh hồn, bám trên người ngươi nên mới có thể giao tiếp được thông qua tinh thần lực.
Nghe vậy Hắc Vũ không khỏi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng bây giờ hắn mới để ý thấy rằng cơ thể hắn cứng ngắc một cách là kì. Hắc Vũ không khỏi quơ chân quơ tay thử vài lần, mãi một lúc sau cảm giác cứng ngắc mới biến mất. Lần này Hắc Vũ chưa kịp thắc mắc thì Ngưng Tuyết đã ngay lập tức trả lời.
- Đây là do lần đầu tiên của ngươi nên cơ thể chưa thích ứng. Những lần sau sẽ đỡ hơn!!.
Hắc Vũ nghe vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Tinh thần cũng vô cùng tốt.
Vươn vai khởi động vài cái cho cơ thể tốt hơn, Hắc Vũ lại bắt đầu công việc của mình thôi.
Nhưng mà mới chém được có vài nhát thì Ngưng Tuyết lại vang lên rồi.
- Sai rồi, sai rồi, linh lực ngươi dùng quá nhiều.
- Lại sai nữa rồi, dùng lực quá mạnh, không hiệu quả
- Trời ơi thằng ngốc nhà ngươi, linh lực điều khiển kém vậy hả.
Hầu như mỗi nhát chém là lại bị mắng một câu. Nhưng mặt khác Ngưng Tuyết cũng chỉ bảo cho hắn.
- Tư thế ngươi đứng sai rồi, chân phải tiến thêm một chút nữa.
- Linh lực dùng bớt một chút lại, điều khiển cho chúng ổn định, tưởng tượng vũ khí mà ngươi muốn chúng hình thành.
- Tập chung tinh thần vào tay ngươi cơ, nhìn vào cái cây đó làm gì, đừng lo ngươi chặt được bao nhiêu, tập chung tinh thần mà điều khiển linh lực của ngươi đó.
Vầng tổng cộng lần này Hắc Vũ chém được ra được hai mươi chín nhát chém, cái cây thứ nhất cuối cùng cũng gần đốn xong. Hầu như mỗi nhất chém ra là Ngưng Tuyết không mắng thì chỉ bảo hắn m9otj câu.
Hắc Vũ không khỏi thấy làm lạ, tính ra thì nàng có vẻ nói rất nhiều a. Nếu Ngưng Tuyết mà biết hắn nghĩ như vậy không khỏi tức điên lên mất.
Ngưng Tuyết nàng vốn thân phận cao quý, tính cách cũng vốn lạnh như băng, nên vốn rất kiệm lời, muốn nói chuyện với nàng được một hai câu đã là vinh hạnh. Nếu không phải nhìn Hắc Vũ hành sử quá nhiều khuyết điểm, mà nàng tính cách vốn toàn thì còn lâu nàng mới chỉ bảo hắn.
Hắc Vũ nhìn thành quả lần này không khỏi khá hài lòng, hắn bắt đầu ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực. Nhưng lần này thay vì ngồi ba giờ hắn chỉ tốn hơn hai tiếng rữơi là đã khôi phục toàn bộ linh lực.
Lần này rút kinh nghiệm từ lời chỉ bảo của Ngưng Tuyết, Hắc Vũ chẳng mấy chốc đã đốn đổ cái cây đầu tiên. Nhưng mà vẫn chưa ăn mừng vội được, hắn vẫn còn phải đốn nốt 99 cái cây nữa.
............
Khi mặt trời xuống núi, cả ngày hôm.nay cuối cùng Hắc Vũ cũng chặt được một cái cây đầu tiên, và một nửa cái cây thứ hai. Tuy tiến độ chưa được như ý lắm, Nhưng đây cũng thể hiện sự tiến bộ của hắn.
Hắc Vũ ngồi khoang chân trên nền cổ, nhẹ nhành giở từng trang sách, chốc chốc đừng lại chỉ vào vài nơi trong sách mà nói lẩm bẩm. Ngươi khác nhìn vào chẳng khác nào một tên điên đang tự thoại.
- Đây là Viễn Tâm thảo, một lần ta đi đến Yêu giới phát hiện ra.
- Đó là Ngũ Liên hoa, một loài hoa ở Thụ giới.
- Còn đây là Huyết Thiên quả, chân bảo của ma tộc, may mắn ta nhờ phụ hoàng nên mới lấy được duy nhất một quả.
....
.Hắc Vũ ngồi nghỉ ngơi, vừa mở từng trang sách, vừa hỏi những thứ mà hắn chưa biết hoặc kiến thức Linh Đế truyền thừa không hề có. Thế mới biết được kiến thức của Ngưng Tuyết còn bao la hơn cả hắn tưởng tượng. Thậm chí đã đi qua rất nhiều giới diện. Nghĩ lại nàng hẳn là một người rất ham học đây.
Chẳng mấy chốc đã đến trang cuối cùng của sách, nhìn vào hình kim cung trên trang sách Hắc Vũ tò mò mà hỏi:
- Lúc mới đầu, tiền bối bảo ta lấy cắp Kim Thiên Tiễn của người là ý gì vậy.
Nhắc đến Kim Thiên Tiễn, Ngưng Tuyết ngay lập tức giọng hơi khó chịu mà nói..
- Còn ý gì nữa, rõ ràng là ngươi ăn cắp nó là gì.
- Nhưng vãn bối mới chỉ sờ qua trang giấy nào có làm gì khác đâu!! - Hắc Vũ không khỏi biện bạch.
- Hứ! Ăn cướp là ăn cướp! Không cần biện hộ.!
Hắc Vũ nghe vậy không khỏi cạn lời. Đây rõ ràng là cố chấp mà. Hắc Vũ chỉ đành thở dài. Thôi thôi mang cái danh hắn cướp này vậy. Dù gì thì trước kia hắn cũng ăn cướp nhiều lần mà.
- Dường như nó hẳn rất bất phàm, không biết nguồn gốc từ đâu mà có pháp bảo đặc biệt như thế này.
Nghe Hắc Vũ hỏi về nguồn gốc, Ngưng Tuyết ngay lập tức hứng khởi lên mà nói.
- Nói ngươi là ngốc không sai mà. Chúng không phải là pháp bảo, mà là linh trang . Chúng vốn có một đôi. Là quà sinh nhật mẫu hậu tặng ta. Tên chúng là Phá Thiên Song Cung . Gồm hai cung và hai mũi tên, mỗi đôi một Kim một Ngân. Ngân Cung được rèn từ những nguyên liệu cực hàn thích hợp với bổn cung. Kim Cung được rèn từ những nguyên liệu vô cùng nóng không hợp với bản thân ta.
- Ồ, chúng hẳn rất có ý nghĩa với tiền bối nhỉ.
Ngưng Tuyết nghe vậy mặt không khỏi đỏ ửng, may cho nàng là không ai nhìn thấy được. Nàng cũng chỉ Ừm nhẹ một tiếng.
Hắc Vũ suy nghĩ đôi chút mà nói ra.
- Hay là để ta trả lại Kim Thiên Tiễn cho tiền bối. Nó có ý nghĩ với ngài như vậy, ta cầm không thích hợp cho lắm.
Ngưng Tuyết nghe vậy mặt càng đỏ ửng gắt giọng mà mắng.
- Nhà ngươi bao giờ mới khôn lên được đây hả. Linh trang một khi đã nhận chủ làm sao mà trả lại được. Có giỏi thì ngươi chết đi mây ra còn được.
Nói tới đây, Ngưng Tuyết không khỏi thầm rủa cho tên này chết sớm, nhưng nghĩ đến muội muội của mình lại không khỏi đắn đo. Cuối cùng tiến thoái lưỡng nan.
/75
|