Edit by Thanh Thanh
Beta by Mễ Mễ
~~~
Minh Châu chiếu sáng nơi hẻo lánh xung quanh của bọn họ.
Một khi Khuynh Thế Hoa tỉnh lại, không cách nào phá hủy, cũng vô pháp nghịch chuyển. Chỉ có thể ở trong lúc nghi thức chưa hoàn thành, cưỡng ép thay đổi chủ nhân.
Linh hồn của Tô Tô là Tiên thể, tự nhiên Thần khí càng thân cận nàng.
Khuynh Thế Hoa bây giờ nhận nàng làm chủ, Tô Tô nhắm mắt lại, lấy một số nhỏ lực lượng của Khuynh Thế Hoa trong cơ thể Đạm Đài Tẫn ra.
Tử khí từ thân thể Đạm Đài Tẫn, không có vào thân thể của Tô Tô.
Thế gian muôn màu, Khuynh Thế Hoa màu tím là đau khổ nhất, oán giận cùng khổ sở.
Hầu kết của Đạm Đài Tẫn đang hôn mê giật giật.
Thật sự là hắn cố ý để Thụ Yêu nuốt hắn vào, cây yêu này thật ngu xuẩn, một kích giận sẽ không quan tâm, Đạm Đài Tẫn thuận tiện đoạt Khuynh Thế Hoa của Thụ Yêu vào trong tay.
Đạm Đài Tẫn cũng không biết đây là cái gì, nhưng mà Khuynh Thế Hoa đụng đến máu của hắn một cái, bắt đầu rung động kịch liệt, hắn muốn ném đi đã không kịp, thức hải đau xót, mất đi tri giác.
Hắc ám vô biên cùng sự sợ hãi, hắn lờ mờ về tới cung đình Đại Hạ lúc nhỏ.
Hắn ngồi dựa vào đằng sau núi giả, nhìn hoàng hậu địch quốc lau mồ hôi cho tiểu Hoàng Tử.
Nữ nhân kia vẻ mặt dịu dàng, trong mắt đều là ánh sáng hắn chưa từng gặp qua.
Đạm Đài Tẫn nghe thấy hoàng hậu hỏi: “Lẫm, hôm nay học cái gì?”
Phấn điêu ngọc trác Tiêu Lẫm ôm quyền nói: “Hồi mẫu hậu, hôm nay Thái Phó dạy bảo trị thủy chi đạo, Lưu tướng quân dạy nhi thần kỵ xạ.”
Hoàng hậu cười nói: “Con ta còn nhỏ tuổi, Thái Phó cùng tướng quân dạy bảo, Lẫm có thể hiểu không?”
Tiêu Lẫm gật đầu: “Trên giấy học tới Chung Giác cạn, Thái Phó nói, học được đạo lý sớm, có thể thực tiễn.”
Ma ma bên cạnh hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương sợ điện hạ vất vả, nấu canh ấm cho điện hạ, một mực chờ ở chỗ này.”
Cung nữ lấy hộp cơm ra.
Hương khí phiêu tán, thân ảnh Đạm Đài Tẫn nhỏ bé bụi bẩn, ngồi ở sau núi giả, lạnh lùng nhìn bọn họ. Trong bụng hắn rất đói, không nhớ nổi bao lâu rồi không ăn.
Đạm Đài Tẫn nâng giày có lỗ rách lên, bên trong có con kiến chết trên mặt đất, nhìn chằm chằm hoàng hậu.
Hắn nguyên bản cũng có mẹ ruột.
Thế nhưng là mẹ ruột của hắn sống, hắn sẽ phải chết. Hắn lựa chọn sinh ra, thời điểm ngây thơ bèn giết mẫu thân.
Đạm Đài Tẫn nhìn Tiêu Lẫm, tay không khỏi siết chặt cây cỏ, hắn thường thường nghe thấy cung nhân nghị luận ――
Lục điện hạ là lợi hại như thế nào, bảy tuổi có thể ngâm thơ, Tứ điện hạ mười hai tuổi đều không đánh lại y.
Lục điện hạ nhân tâm khoan hậu, lương thiện ôn hòa, cung nữ va chạm y, y ngược lại trấn an cung nữ.
Hoàng đế yêu thích Lục điện hạ nhất, còn tự thân dạy y viết chữ. Tương lai Lục điện hạ có khả năng kế thừa đại thống nhất, y sẽ là minh quân, cưới thê tử đẹp mắt nhất trên đời này, được vạn dân kính yêu...
Lục điện hạ, Tiêu Lẫm.
Mẫu thân tốt nhất, thân phận cao quý nhất, thiên tài tập võ, văn thơ siêu nhiên, tương lai tốt nhất.
Đạm Đài Tẫn dựa vào núi giả, con mắt đen sì không có hào quang.
Hoàng hậu cùng Tiêu Lẫm không biết đi được bao lâu, một nữ tử bố y tìm đến, Lưu thị nhìn Đạm Đài Tẫn đằng sau núi giả, sâu kín nói: “Ngươi trông thấy đi, điện hạ, nguyên bản ngươi cũng nên còn sống như dạng này. Y là Đại Hạ Lục hoàng tử, mà ngươi là Lục hoàng tử Chu quốc. Nhưng y là mây trên trời, ngươi là bùn dưới mặt đất.”
“Lúc đầu hết thảy đây đều là của ngươi.”
Đạm Đài Tẫn nghi hoặc mà hỏi: “Phải là của ta?”
Lưu thị kích động nói: “Đúng! Cho nên, có một ngày ngươi nhất định phải trở lại Chu quốc, cầm lại hết thảy thuộc về ngươi. Quyền thế, lực lượng, mỹ nhân, tất cả thuộc về Tiêu Lẫm, toàn bộ sẽ thuộc về ngươi, ngay cả quốc thổ của y. Đợi ngươi quân lâm thiên hạ, bọn họ bất quá chỉ là sâu kiến dưới chân của ngươi.”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười: “Đều sẽ là của ta.”
Nhưng mà sau đó mười bốn năm, Tiêu Lẫm là Tiêu Lẫm, hắn vẫn như cũ chỉ là mình, là Đạm Đài Tẫn trong lãnh cung kia mà người người có thể khi nhục.
Một con sâu kiến không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Tiêu Lẫm nếu như vui lòng, nhấc chân là có thể giẫm chết.
Đáng tiếc, làm một người lương thiện chính trực, Tiêu Lẫm chẳng những không có giẫm chết hắn, ngược lại thường xuyên giúp hắn.
Đạm Đài Tẫn nghĩ, nếu đổi lại thân phận, hắn sẽ giúp Tiêu Lẫm sao?
Không, sẽ không, hắn biết rõ, có cái thanh âm yếu ớt nói, ngươi sẽ hành hạ chết y, tràn ngập khoái ý giết y.
Thế giới thật kỳ lạ, hắn có chút thở không nổi.
Lãnh cung hạ nóng đông lạnh, thiếu ăn thiếu mặc.
Lưu thị chua ngoa tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn, đi đoạt, đi đoạt, không thể vô dụng như vậy, là ngươi, tất cả đều là ngươi!
Lực lượng Khuynh Thế Hoa màu tím, trong thân thể của hắn tản ra.
Trong lòng bạo ngược sinh sôi, ngón tay Đạm Đài Tẫn dần dần nắm chặt.
Nhưng mà đúng vào lúc này, có người cạy mở môi của hắn, trên môi một mảnh ôn nhuyễn.
Ngón tay hắn giật giật, liên tục xuất hiện bạo ngược đình trệ, sinh ra mấy phần tư vị mờ mịt.
Hắn không biết xảy ra chuyện gì, tất cả cảm giác, đều tụ tập tại trên môi một chút.
Hắn đã quên Lưu thị, đã quên Tiêu Lẫm cùng hoàng hậu, đã quên truy đuổi quyền lợi.
Giờ phút này, chỉ có một loại cảm giác rõ ràng.
Hầu kết Đạm Đài Tẫn khẽ nhúc nhích, ý thức còn không thanh tỉnh, nhưng hắn nghĩ bắt được loại tư vị này.
Rất ấm, còn mang theo hương vị thanh điềm, giống hắn từng cô đơn ngồi ở chỗ cung điện, xem nhân gian dưới một trận mưa lớn, hoa mảnh mai lại quật cường, một chút xíu nở rộ.
Thấy hắn nhìn không chuyển mắt, muốn đi qua vò nát nó, thế nhưng là cuối cùng, hắn ở phía trên cung điện, động cũng không động.
Kia ước chừng là tư vị sợ hãi hắn khó có được, khát cắt, lại cảm thấy sợ hãi.
Muốn tóm lấy, cuối cùng ngay cả tới gần cũng không dám.
Cảm giác trên môi càng thêm nhiệt liệt, thậm chí vượt trên ẩn ẩn sợ hãi, hắn cơ hồ dựa vào bản năng, nhiệt liệt đáp lại, trông mong nàng cho càng nhiều.
Nhưng mà còn chưa triệt để hái, trên trán điểm lên một ngón tay tinh tế, Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng đau đớn, không có ý thức.
Tô Tô trực tiếp đâm hắn hôn mê, nàng sờ sờ môi mình hơi sưng, có chút tức giận, tà vật quả thật là tà vật.
Nàng đang mút Khuynh Thế Hoa, nhưng hắn đang làm cái gì?
Nàng đẩy ngón tay Đạm Đài Tẫn đang níu lại góc áo mình ra, ngồi cạnh người hắn.
Đạm Đài Tẫn cần một con mắt mới có thể sống, bây giờ Thần khí nhập thể, mắt của nàng, có thể sáng không mục nát.
Có thể để cho hắn không cần phát rồ cướp đoạt mắt của phàm nhân hoặc yêu quái.
Câu Ngọc không muốn tỉnh lại, có lẽ là sợ khóc, nó nhìn Tô Tô lớn lên, bảo hộ Tô Tô bình an một trăm năm, không nỡ Tô Tô chịu khổ.
Tô Tô ngược lại rất là bình tĩnh.
Cái gọi là đại đạo, không có khả năng của người giúp ta. Mắt của ai cũng là mắt, nàng muốn cứu người, vậy thì tự mình làm.
Nàng cởi vải che mắt của Đạm Đài Tẫn ra, máu thấm ướt vải.
Tô Tô thấp giọng nói: “Hôm nay cứu ngươi, ngày sau trở về từ Hoang Uyên, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Thiếu niên từ từ nhắm hai mắt, vô thanh vô tức.
Ngón tay nhỏ bé của nàng, phất qua hốc mắt của hắn, Tô Tô che mắt trái của mình, đau đến muốn khóc.
Đầu này cô độc con đường, một tháng thương lạnh nhân gian, bất luận như thế nào nàng phải đi xuống.
***
Lúc Đạm Đài Tẫn tỉnh lại, phát hiện hắn còn đang ở bên trong thân cây cây đào yêu, trên đùi là một cái đầu nhỏ.
Tóc đen của Tô Tô tán loạn, màu môi tái nhợt, đổ vào trong ngực hắn.
Hắn đưa tay, chạm vào mắt phải, phát hiện con mắt dĩ nhiên tốt, mà đồ vật trong tay tràn ngập lực lượng kỳ quái kia, hư không tiêu thất.
Chẳng lẽ vật kia, hiện tại hóa thành mắt trái của hắn?
Hắn nhíu mày, nắm cái cằm lanh lảnh của người trong ngực: “Tỉnh lại đi.”
Lông mi thật dài của Tô Tô run lên, suy yếu mở mắt ra.
Hai mắt nàng chậm chậm mới tập trung, mắt trái một vòng màu tím nhỏ không thể thấy tán đi, nàng nháy mắt mấy cái, cảm thấy hơi khô chát chát.
Khuynh Thế Hoa hóa thành mắt, vẫn như cũ xinh đẹp, để cho người ta nhìn không ra thật giả. Thế nhưng là cái mắt này khác nào lưu ly ngọc thạch, cũng không thể thấy gì.
Nếu như che khuất mắt phải, thế giới của nàng sẽ là một vùng tăm tối.
Bên trong thân cây có tiếng vang ầm ầm, còn kèm thêm tiếng nước tí tách, Thụ Yêu mất đi Thần khí, trở nên không chịu nổi một kích.
Đạm Đài Tẫn nói: “Đi ra ngoài trước.”
Tô Tô gật đầu, nàng vịn vách trong cây đào, cố gắng muốn đứng lên, nhưng mà thân thể phàm nhân, cưỡng ép chuyển hóa Thần khí, nàng hiện tại toàn thân không có khí lực.
Trước khi tuột xuống, Đạm Đài Tẫn không nói một lời tiếp được nàng.
Thiếu niên hồng y vẻ mặt băng lãnh, cõng nàng lên.
Tô Tô không nói, hắn cũng lười nói chuyện, cõng nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Vách trong cây đào dù rộng, lại cũng còn tốt, một đoạn đường không dài, cánh tay nhuyễn nhuyễn của Tô Tô khoác lên đầu vai của hắn.
Đạm Đài Tẫn bước ra cây đào, quay đầu lại nhìn, cây đào yêu chỉ còn lại thân cành, mất đi Khuynh Thế Hoa, cây đào không cách nào vào đông nở ra Đào Hoa, cũng vô pháp lại tự do di động, chính là hoảng sợ nhìn lấy bọn họ.
Đạm Đài Tẫn cười lạnh, ra hiệu thiếu nữ trên lưng: “Dẫn Lôi hủy hoại thứ này.”
Tô Tô giữ vững tinh thần, thôi động trận pháp, lấy cây đào làm trung tâm, Huyền Lôi đánh xuống. Từng đạo tử Lôi to bằng bắp đùi, bổ đến cây đào yêu kêu rên.
Nó không có Khuynh Thế Hoa thì không có năng lực tự di chuyển.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, đứng ở chỗ rất xa, nhìn cây đào bị đánh nửa canh giờ, tiếng ầm vang đổ xuống.
Đạm Đài Tẫn muốn đi, Tô Tô suy yếu mở miệng: “Chúng ta còn phải tìm Tiểu Du.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Là ngươi đáp ứng, không phải ta.”
Tô Tô vô lực tựa ở đầu vai hắn.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, muốn đi nhanh ra phủ, lại đột nhiên đi về tới, lần nữa tới gần cây đào yêu, Thụ Yêu đã bị đánh tiêu.
“Nhìn, đừng hối hận.” Hắn lãnh đạm nói.
Tô Tô mở to mắt, bi thương mà nhìn thi hài nữ tử dưới cây đào.
Thân thể bọn họ bị nhánh đào xuyên qua, đã thành chất dinh dưỡng của cây đào.
Cây đào dài đến lớn như vậy, giết vô số người, thi hài các nữ tử tuổi trẻ, giống như Vương công tử, chỉ còn lại một bộ túi da đáng sợ.
Nhiều người như vậy, thậm chí không phân rõ ai là Tiểu Du.
Tô Tô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đạm Đài Tẫn “Ừ” một tiếng, rời khỏi phủ đệ Vương viên ngoại.
Trời còn chưa sáng, trên đường vẫn như cũ treo đèn lồng đỏ phừng phừng, gió thổi đèn lồng, cái bóng chập chờn, có mấy phần sâm nhiên đáng sợ.
Kẻ cầm đầu tạo thành hết thảy, đã biến thành một đống cây khô.
Thiếu niên hồng y đi chân đất, trên lưng vác lấy thiếu nữ.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, đi ở đường đi âm trầm, trên mặt nửa điểm kinh hãi chi sắc đều không có.
Đạm Đài Tẫn nói: “Lúc ngươi tiến vào, trông thấy đồ vật trong tay của ta không?”
Tô Tô ra vẻ không biết, hữu khí vô lực nói: “Thứ gì? Lúc ta bị Thụ Yêu nuốt tiến vào, trông thấy ngươi hôn mê, ta vừa đi tới, cũng mất ý thức.”
Đạm Đài Tẫn không lên tiếng nữa, hắn ngẩng đầu, nhìn toàn bộ thị trấn bị mây đen bao phủ, yêu khí nồng đậm nhìn thấy mà giật mình.
Hắn cõng Tô Tô đi trong chốc lát, dưới đèn hai bóng dáng trùng điệp, Đạm Đài Tẫn có vài phần tâm phiền ý loạn, trong lòng dâng lên một chút thờ ơ lãnh khốc, hắn lạnh giọng mở miệng: “Nể tình ngươi hôm nay giúp ta giết Thụ Yêu, ta đưa ngươi về làng, ngươi sau này tự giải quyết cho tốt.”
Trên thân cả buổi không có truyền đến trả lời, hắn có chút quay đầu đi chỗ khác nhìn.
Thiếu nữ cúi thấp đầu, không biết lúc nào đã ghé vào trên vai hắn ngủ thiếp đi.
***
Không bao lâu, trời đã sáng rồi.
Trần Nhạn Nhạn một đêm không ngủ, sợ chuyện gả thay bại lộ, không đợi được tới hừng đông, người một nhà của mình sẽ chết đi.
Gà trống gáy tiếng thứ nhất, trời sáng, Trần Nhạn Nhạn thấy mình mạnh khỏe, nặng nề thở phào một cái.
Trần Gia cha mẹ biết được cứu được, cũng cảm động đến rơi nước mắt.
Trần Nhạn Nhạn nhìn mình trong gương, nhịn không được sờ sờ mặt.
Ả dù không đẹp, nhưng lại là thiếu nữ tuổi tác tốt nhất, giơ tay nhấc chân có lực hấp dẫn khác.
Trần Nhạn Nhạn đổi thân áo bông váy sạch sẽ, ghim hai cái bím, đi đến cửa thôn.
Trong không trung nổi lên sương mù trắng xóa, trong lòng Trần Nhạn Nhạn khẩn trương, nghĩ đến nam tử kinh nhập thiên nhân kia, ả một mặt tự ti mặc cảm, một mặt lại lòng mang ước mơ.
Ả ngơ ngác ngồi trên tảng đá lớn ở cửa thôn, thẳng đến khi truyền đến tiếng bước chân, Trần Nhạn Nhạn vội vàng nhảy xuống tảng đá, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên hồng y kia.
Hắn hôm qua búi tóc giống nữ tử sớm đã hủy đi, một đầu tóc đen nhánh như mực giống như là màu mắt tản ra.
Hỉ phục bị vạch phá, hắn không thèm để ý chút nào, Trần Nhạn Nhạn tim đập thình thịch, lại từ bên trong lạnh lùng của hắn, nhìn ra mấy phần tư vị khiến người say mê.
Ả tiến ra đón, lúng ta lúng túng nói: “Ta... Ngươi, các ngươi không có sao chứ?”
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, nhìn cũng không nhìn ả, đi vào trong thôn.
Trần Nhạn Nhạn nhắm mắt theo đuôi sau lưng hắn: “Tiểu nữ tử tạ ơn ân công cứu mạng nhiều.”
Dù là Tô Tô ngủ đến trầm, lúc này cũng bị đánh thức.
Nàng xoa xoa con mắt, trông thấy Trần Nhạn Nhạn bên cạnh, Trần Nhạn Nhạn thấy nàng tỉnh lại, kinh hoảng mà cúi thấp đầu.
Tô Tô hỏi ả: “Trần cô nương, các ngươi không có sao chứ?”
Trần Nhạn Nhạn lắc đầu, Tô Tô vỗ vỗ bả vai Đạm Đài Tẫn: “Ta tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi, thả ta xuống đi.”
Đạm Đài Tẫn cũng không nhiều lời, để nàng xuống đi.
Trần Nhạn Nhạn nhìn Tô Tô, trong lòng có mấy phần ghen ghét.
Vương công tử ở trong lòng Trần Nhạn Nhạn cực kỳ đáng sợ, trước hôm qua, ả thậm chí manh động chết cũng không muốn lên kiệu hoa, nếu như không phải mẹ ả đau khổ cầu khẩn, Trần Nhạn Nhạn chỉ sợ sớm đã tìm cái chết.
Nhưng là... Đạm Đài Tẫn đã bình an trở về, Vương công tử khẳng định đã chết.
Hắn che chở ả.
Ngón tay Trần Nhạn Nhạn nắm chặt quần áo, cùng Tô Tô nói chuyện: “Diệp cô nương, Vương công tử kia, đã bị các ngươi diệt trừ sao?”
Tô Tô gật đầu, nàng nói cho Trần Nhạn Nhạn đại khái sự tình Thụ Yêu.
Trần Nhạn Nhạn nói: “Lại là cây đào yêu, nó chết rồi, tỷ muội trong thôn không cần lại lo lắng hãi hùng...”
Đạm Đài Tẫn quay đầu, thản nhiên dò xét Trần Nhạn Nhạn một chút.
Trần Nhạn Nhạn trong nháy mắt cảm thấy được ánh mắt của hắn, gương mặt đỏ thấu.
Đạm Đài Tẫn mắt đen lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Không khí ở giữa hai người bọn họ Tô Tô không có nhìn thấy, Khuynh Thế Hoa trong hốc mắt vẫn như cũ không thích ứng. Nàng lúc trước vội vã cứu người, lại đã quên một chuyện trọng yếu khác, nên hỏi Thụ Yêu biện pháp tiến vào Hoang Uyên.
Để tâm tình Tô Tô càng thêm nặng nề chính là Tiểu Du chết rồi, Tiểu Linh cùng gia gia bà bà khẳng định sẽ rất thương tâm.
Tô Tô nghĩ đến tâm sự, đi ở phía trước hai người, quần áo của nàng không sạch sẽ bằng Trần Nhạn Nhạn, tóc tốt đen nhánh xõa xuống, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, trong sương mù sáng sớm khoanh tay sưởi ấm.
Trần Nhạn Nhạn đột nhiên có mấy phần lực lượng, ả ngước mắt đi nhìn Đạm Đài Tẫn, đã thấy mắt đen của hắn rơi ở trên người Tô Tô ở phía trước, vẻ mặt không vui không buồn.
Trong lòng ghen ghét giống một đầu rắn độc chiếm cứ, Trần Nhạn Nhạn không nói lời gì nữa, đi về nhà.
Thôn trưởng biết được cây đào yêu bị giết, vừa là đau buồn phẫn nộ, vừa là vui mừng.
Nữ nhi của ông, cũng bị Thụ Yêu bắt đi.
Một ngày này, trong thôn mất đi khuê nữ dồn dập đi trên trấn trong phủ Vương viên ngoại tìm thi hài.
Tiểu Linh đỏ vành mắt, muốn dập đầu với Tô Tô.
Tô Tô giữ chặt tiểu cô nương, sờ sờ tóc của tiểu cô nương: “Tiểu Du vì bảo hộ các ngươi mà chết, ngươi trôi qua tốt, chính là tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Du, Tiểu Linh phải cầm theo phần của tỷ tỷ, cùng nhau sống sót.”
Tiểu Linh nức nở, gật gật đầu.
Tiểu cô nương xích lại gần bên tai Tô Tô, ôm lấy cổ Tô Tô, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Diệp cô nương, ngươi phải cẩn thận Trần Nhạn Nhạn.”
Hết chương 30!
Beta by Mễ Mễ
~~~
Minh Châu chiếu sáng nơi hẻo lánh xung quanh của bọn họ.
Một khi Khuynh Thế Hoa tỉnh lại, không cách nào phá hủy, cũng vô pháp nghịch chuyển. Chỉ có thể ở trong lúc nghi thức chưa hoàn thành, cưỡng ép thay đổi chủ nhân.
Linh hồn của Tô Tô là Tiên thể, tự nhiên Thần khí càng thân cận nàng.
Khuynh Thế Hoa bây giờ nhận nàng làm chủ, Tô Tô nhắm mắt lại, lấy một số nhỏ lực lượng của Khuynh Thế Hoa trong cơ thể Đạm Đài Tẫn ra.
Tử khí từ thân thể Đạm Đài Tẫn, không có vào thân thể của Tô Tô.
Thế gian muôn màu, Khuynh Thế Hoa màu tím là đau khổ nhất, oán giận cùng khổ sở.
Hầu kết của Đạm Đài Tẫn đang hôn mê giật giật.
Thật sự là hắn cố ý để Thụ Yêu nuốt hắn vào, cây yêu này thật ngu xuẩn, một kích giận sẽ không quan tâm, Đạm Đài Tẫn thuận tiện đoạt Khuynh Thế Hoa của Thụ Yêu vào trong tay.
Đạm Đài Tẫn cũng không biết đây là cái gì, nhưng mà Khuynh Thế Hoa đụng đến máu của hắn một cái, bắt đầu rung động kịch liệt, hắn muốn ném đi đã không kịp, thức hải đau xót, mất đi tri giác.
Hắc ám vô biên cùng sự sợ hãi, hắn lờ mờ về tới cung đình Đại Hạ lúc nhỏ.
Hắn ngồi dựa vào đằng sau núi giả, nhìn hoàng hậu địch quốc lau mồ hôi cho tiểu Hoàng Tử.
Nữ nhân kia vẻ mặt dịu dàng, trong mắt đều là ánh sáng hắn chưa từng gặp qua.
Đạm Đài Tẫn nghe thấy hoàng hậu hỏi: “Lẫm, hôm nay học cái gì?”
Phấn điêu ngọc trác Tiêu Lẫm ôm quyền nói: “Hồi mẫu hậu, hôm nay Thái Phó dạy bảo trị thủy chi đạo, Lưu tướng quân dạy nhi thần kỵ xạ.”
Hoàng hậu cười nói: “Con ta còn nhỏ tuổi, Thái Phó cùng tướng quân dạy bảo, Lẫm có thể hiểu không?”
Tiêu Lẫm gật đầu: “Trên giấy học tới Chung Giác cạn, Thái Phó nói, học được đạo lý sớm, có thể thực tiễn.”
Ma ma bên cạnh hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương sợ điện hạ vất vả, nấu canh ấm cho điện hạ, một mực chờ ở chỗ này.”
Cung nữ lấy hộp cơm ra.
Hương khí phiêu tán, thân ảnh Đạm Đài Tẫn nhỏ bé bụi bẩn, ngồi ở sau núi giả, lạnh lùng nhìn bọn họ. Trong bụng hắn rất đói, không nhớ nổi bao lâu rồi không ăn.
Đạm Đài Tẫn nâng giày có lỗ rách lên, bên trong có con kiến chết trên mặt đất, nhìn chằm chằm hoàng hậu.
Hắn nguyên bản cũng có mẹ ruột.
Thế nhưng là mẹ ruột của hắn sống, hắn sẽ phải chết. Hắn lựa chọn sinh ra, thời điểm ngây thơ bèn giết mẫu thân.
Đạm Đài Tẫn nhìn Tiêu Lẫm, tay không khỏi siết chặt cây cỏ, hắn thường thường nghe thấy cung nhân nghị luận ――
Lục điện hạ là lợi hại như thế nào, bảy tuổi có thể ngâm thơ, Tứ điện hạ mười hai tuổi đều không đánh lại y.
Lục điện hạ nhân tâm khoan hậu, lương thiện ôn hòa, cung nữ va chạm y, y ngược lại trấn an cung nữ.
Hoàng đế yêu thích Lục điện hạ nhất, còn tự thân dạy y viết chữ. Tương lai Lục điện hạ có khả năng kế thừa đại thống nhất, y sẽ là minh quân, cưới thê tử đẹp mắt nhất trên đời này, được vạn dân kính yêu...
Lục điện hạ, Tiêu Lẫm.
Mẫu thân tốt nhất, thân phận cao quý nhất, thiên tài tập võ, văn thơ siêu nhiên, tương lai tốt nhất.
Đạm Đài Tẫn dựa vào núi giả, con mắt đen sì không có hào quang.
Hoàng hậu cùng Tiêu Lẫm không biết đi được bao lâu, một nữ tử bố y tìm đến, Lưu thị nhìn Đạm Đài Tẫn đằng sau núi giả, sâu kín nói: “Ngươi trông thấy đi, điện hạ, nguyên bản ngươi cũng nên còn sống như dạng này. Y là Đại Hạ Lục hoàng tử, mà ngươi là Lục hoàng tử Chu quốc. Nhưng y là mây trên trời, ngươi là bùn dưới mặt đất.”
“Lúc đầu hết thảy đây đều là của ngươi.”
Đạm Đài Tẫn nghi hoặc mà hỏi: “Phải là của ta?”
Lưu thị kích động nói: “Đúng! Cho nên, có một ngày ngươi nhất định phải trở lại Chu quốc, cầm lại hết thảy thuộc về ngươi. Quyền thế, lực lượng, mỹ nhân, tất cả thuộc về Tiêu Lẫm, toàn bộ sẽ thuộc về ngươi, ngay cả quốc thổ của y. Đợi ngươi quân lâm thiên hạ, bọn họ bất quá chỉ là sâu kiến dưới chân của ngươi.”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười: “Đều sẽ là của ta.”
Nhưng mà sau đó mười bốn năm, Tiêu Lẫm là Tiêu Lẫm, hắn vẫn như cũ chỉ là mình, là Đạm Đài Tẫn trong lãnh cung kia mà người người có thể khi nhục.
Một con sâu kiến không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Tiêu Lẫm nếu như vui lòng, nhấc chân là có thể giẫm chết.
Đáng tiếc, làm một người lương thiện chính trực, Tiêu Lẫm chẳng những không có giẫm chết hắn, ngược lại thường xuyên giúp hắn.
Đạm Đài Tẫn nghĩ, nếu đổi lại thân phận, hắn sẽ giúp Tiêu Lẫm sao?
Không, sẽ không, hắn biết rõ, có cái thanh âm yếu ớt nói, ngươi sẽ hành hạ chết y, tràn ngập khoái ý giết y.
Thế giới thật kỳ lạ, hắn có chút thở không nổi.
Lãnh cung hạ nóng đông lạnh, thiếu ăn thiếu mặc.
Lưu thị chua ngoa tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn, đi đoạt, đi đoạt, không thể vô dụng như vậy, là ngươi, tất cả đều là ngươi!
Lực lượng Khuynh Thế Hoa màu tím, trong thân thể của hắn tản ra.
Trong lòng bạo ngược sinh sôi, ngón tay Đạm Đài Tẫn dần dần nắm chặt.
Nhưng mà đúng vào lúc này, có người cạy mở môi của hắn, trên môi một mảnh ôn nhuyễn.
Ngón tay hắn giật giật, liên tục xuất hiện bạo ngược đình trệ, sinh ra mấy phần tư vị mờ mịt.
Hắn không biết xảy ra chuyện gì, tất cả cảm giác, đều tụ tập tại trên môi một chút.
Hắn đã quên Lưu thị, đã quên Tiêu Lẫm cùng hoàng hậu, đã quên truy đuổi quyền lợi.
Giờ phút này, chỉ có một loại cảm giác rõ ràng.
Hầu kết Đạm Đài Tẫn khẽ nhúc nhích, ý thức còn không thanh tỉnh, nhưng hắn nghĩ bắt được loại tư vị này.
Rất ấm, còn mang theo hương vị thanh điềm, giống hắn từng cô đơn ngồi ở chỗ cung điện, xem nhân gian dưới một trận mưa lớn, hoa mảnh mai lại quật cường, một chút xíu nở rộ.
Thấy hắn nhìn không chuyển mắt, muốn đi qua vò nát nó, thế nhưng là cuối cùng, hắn ở phía trên cung điện, động cũng không động.
Kia ước chừng là tư vị sợ hãi hắn khó có được, khát cắt, lại cảm thấy sợ hãi.
Muốn tóm lấy, cuối cùng ngay cả tới gần cũng không dám.
Cảm giác trên môi càng thêm nhiệt liệt, thậm chí vượt trên ẩn ẩn sợ hãi, hắn cơ hồ dựa vào bản năng, nhiệt liệt đáp lại, trông mong nàng cho càng nhiều.
Nhưng mà còn chưa triệt để hái, trên trán điểm lên một ngón tay tinh tế, Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng đau đớn, không có ý thức.
Tô Tô trực tiếp đâm hắn hôn mê, nàng sờ sờ môi mình hơi sưng, có chút tức giận, tà vật quả thật là tà vật.
Nàng đang mút Khuynh Thế Hoa, nhưng hắn đang làm cái gì?
Nàng đẩy ngón tay Đạm Đài Tẫn đang níu lại góc áo mình ra, ngồi cạnh người hắn.
Đạm Đài Tẫn cần một con mắt mới có thể sống, bây giờ Thần khí nhập thể, mắt của nàng, có thể sáng không mục nát.
Có thể để cho hắn không cần phát rồ cướp đoạt mắt của phàm nhân hoặc yêu quái.
Câu Ngọc không muốn tỉnh lại, có lẽ là sợ khóc, nó nhìn Tô Tô lớn lên, bảo hộ Tô Tô bình an một trăm năm, không nỡ Tô Tô chịu khổ.
Tô Tô ngược lại rất là bình tĩnh.
Cái gọi là đại đạo, không có khả năng của người giúp ta. Mắt của ai cũng là mắt, nàng muốn cứu người, vậy thì tự mình làm.
Nàng cởi vải che mắt của Đạm Đài Tẫn ra, máu thấm ướt vải.
Tô Tô thấp giọng nói: “Hôm nay cứu ngươi, ngày sau trở về từ Hoang Uyên, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Thiếu niên từ từ nhắm hai mắt, vô thanh vô tức.
Ngón tay nhỏ bé của nàng, phất qua hốc mắt của hắn, Tô Tô che mắt trái của mình, đau đến muốn khóc.
Đầu này cô độc con đường, một tháng thương lạnh nhân gian, bất luận như thế nào nàng phải đi xuống.
***
Lúc Đạm Đài Tẫn tỉnh lại, phát hiện hắn còn đang ở bên trong thân cây cây đào yêu, trên đùi là một cái đầu nhỏ.
Tóc đen của Tô Tô tán loạn, màu môi tái nhợt, đổ vào trong ngực hắn.
Hắn đưa tay, chạm vào mắt phải, phát hiện con mắt dĩ nhiên tốt, mà đồ vật trong tay tràn ngập lực lượng kỳ quái kia, hư không tiêu thất.
Chẳng lẽ vật kia, hiện tại hóa thành mắt trái của hắn?
Hắn nhíu mày, nắm cái cằm lanh lảnh của người trong ngực: “Tỉnh lại đi.”
Lông mi thật dài của Tô Tô run lên, suy yếu mở mắt ra.
Hai mắt nàng chậm chậm mới tập trung, mắt trái một vòng màu tím nhỏ không thể thấy tán đi, nàng nháy mắt mấy cái, cảm thấy hơi khô chát chát.
Khuynh Thế Hoa hóa thành mắt, vẫn như cũ xinh đẹp, để cho người ta nhìn không ra thật giả. Thế nhưng là cái mắt này khác nào lưu ly ngọc thạch, cũng không thể thấy gì.
Nếu như che khuất mắt phải, thế giới của nàng sẽ là một vùng tăm tối.
Bên trong thân cây có tiếng vang ầm ầm, còn kèm thêm tiếng nước tí tách, Thụ Yêu mất đi Thần khí, trở nên không chịu nổi một kích.
Đạm Đài Tẫn nói: “Đi ra ngoài trước.”
Tô Tô gật đầu, nàng vịn vách trong cây đào, cố gắng muốn đứng lên, nhưng mà thân thể phàm nhân, cưỡng ép chuyển hóa Thần khí, nàng hiện tại toàn thân không có khí lực.
Trước khi tuột xuống, Đạm Đài Tẫn không nói một lời tiếp được nàng.
Thiếu niên hồng y vẻ mặt băng lãnh, cõng nàng lên.
Tô Tô không nói, hắn cũng lười nói chuyện, cõng nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Vách trong cây đào dù rộng, lại cũng còn tốt, một đoạn đường không dài, cánh tay nhuyễn nhuyễn của Tô Tô khoác lên đầu vai của hắn.
Đạm Đài Tẫn bước ra cây đào, quay đầu lại nhìn, cây đào yêu chỉ còn lại thân cành, mất đi Khuynh Thế Hoa, cây đào không cách nào vào đông nở ra Đào Hoa, cũng vô pháp lại tự do di động, chính là hoảng sợ nhìn lấy bọn họ.
Đạm Đài Tẫn cười lạnh, ra hiệu thiếu nữ trên lưng: “Dẫn Lôi hủy hoại thứ này.”
Tô Tô giữ vững tinh thần, thôi động trận pháp, lấy cây đào làm trung tâm, Huyền Lôi đánh xuống. Từng đạo tử Lôi to bằng bắp đùi, bổ đến cây đào yêu kêu rên.
Nó không có Khuynh Thế Hoa thì không có năng lực tự di chuyển.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, đứng ở chỗ rất xa, nhìn cây đào bị đánh nửa canh giờ, tiếng ầm vang đổ xuống.
Đạm Đài Tẫn muốn đi, Tô Tô suy yếu mở miệng: “Chúng ta còn phải tìm Tiểu Du.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Là ngươi đáp ứng, không phải ta.”
Tô Tô vô lực tựa ở đầu vai hắn.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, muốn đi nhanh ra phủ, lại đột nhiên đi về tới, lần nữa tới gần cây đào yêu, Thụ Yêu đã bị đánh tiêu.
“Nhìn, đừng hối hận.” Hắn lãnh đạm nói.
Tô Tô mở to mắt, bi thương mà nhìn thi hài nữ tử dưới cây đào.
Thân thể bọn họ bị nhánh đào xuyên qua, đã thành chất dinh dưỡng của cây đào.
Cây đào dài đến lớn như vậy, giết vô số người, thi hài các nữ tử tuổi trẻ, giống như Vương công tử, chỉ còn lại một bộ túi da đáng sợ.
Nhiều người như vậy, thậm chí không phân rõ ai là Tiểu Du.
Tô Tô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đạm Đài Tẫn “Ừ” một tiếng, rời khỏi phủ đệ Vương viên ngoại.
Trời còn chưa sáng, trên đường vẫn như cũ treo đèn lồng đỏ phừng phừng, gió thổi đèn lồng, cái bóng chập chờn, có mấy phần sâm nhiên đáng sợ.
Kẻ cầm đầu tạo thành hết thảy, đã biến thành một đống cây khô.
Thiếu niên hồng y đi chân đất, trên lưng vác lấy thiếu nữ.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, đi ở đường đi âm trầm, trên mặt nửa điểm kinh hãi chi sắc đều không có.
Đạm Đài Tẫn nói: “Lúc ngươi tiến vào, trông thấy đồ vật trong tay của ta không?”
Tô Tô ra vẻ không biết, hữu khí vô lực nói: “Thứ gì? Lúc ta bị Thụ Yêu nuốt tiến vào, trông thấy ngươi hôn mê, ta vừa đi tới, cũng mất ý thức.”
Đạm Đài Tẫn không lên tiếng nữa, hắn ngẩng đầu, nhìn toàn bộ thị trấn bị mây đen bao phủ, yêu khí nồng đậm nhìn thấy mà giật mình.
Hắn cõng Tô Tô đi trong chốc lát, dưới đèn hai bóng dáng trùng điệp, Đạm Đài Tẫn có vài phần tâm phiền ý loạn, trong lòng dâng lên một chút thờ ơ lãnh khốc, hắn lạnh giọng mở miệng: “Nể tình ngươi hôm nay giúp ta giết Thụ Yêu, ta đưa ngươi về làng, ngươi sau này tự giải quyết cho tốt.”
Trên thân cả buổi không có truyền đến trả lời, hắn có chút quay đầu đi chỗ khác nhìn.
Thiếu nữ cúi thấp đầu, không biết lúc nào đã ghé vào trên vai hắn ngủ thiếp đi.
***
Không bao lâu, trời đã sáng rồi.
Trần Nhạn Nhạn một đêm không ngủ, sợ chuyện gả thay bại lộ, không đợi được tới hừng đông, người một nhà của mình sẽ chết đi.
Gà trống gáy tiếng thứ nhất, trời sáng, Trần Nhạn Nhạn thấy mình mạnh khỏe, nặng nề thở phào một cái.
Trần Gia cha mẹ biết được cứu được, cũng cảm động đến rơi nước mắt.
Trần Nhạn Nhạn nhìn mình trong gương, nhịn không được sờ sờ mặt.
Ả dù không đẹp, nhưng lại là thiếu nữ tuổi tác tốt nhất, giơ tay nhấc chân có lực hấp dẫn khác.
Trần Nhạn Nhạn đổi thân áo bông váy sạch sẽ, ghim hai cái bím, đi đến cửa thôn.
Trong không trung nổi lên sương mù trắng xóa, trong lòng Trần Nhạn Nhạn khẩn trương, nghĩ đến nam tử kinh nhập thiên nhân kia, ả một mặt tự ti mặc cảm, một mặt lại lòng mang ước mơ.
Ả ngơ ngác ngồi trên tảng đá lớn ở cửa thôn, thẳng đến khi truyền đến tiếng bước chân, Trần Nhạn Nhạn vội vàng nhảy xuống tảng đá, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên hồng y kia.
Hắn hôm qua búi tóc giống nữ tử sớm đã hủy đi, một đầu tóc đen nhánh như mực giống như là màu mắt tản ra.
Hỉ phục bị vạch phá, hắn không thèm để ý chút nào, Trần Nhạn Nhạn tim đập thình thịch, lại từ bên trong lạnh lùng của hắn, nhìn ra mấy phần tư vị khiến người say mê.
Ả tiến ra đón, lúng ta lúng túng nói: “Ta... Ngươi, các ngươi không có sao chứ?”
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, nhìn cũng không nhìn ả, đi vào trong thôn.
Trần Nhạn Nhạn nhắm mắt theo đuôi sau lưng hắn: “Tiểu nữ tử tạ ơn ân công cứu mạng nhiều.”
Dù là Tô Tô ngủ đến trầm, lúc này cũng bị đánh thức.
Nàng xoa xoa con mắt, trông thấy Trần Nhạn Nhạn bên cạnh, Trần Nhạn Nhạn thấy nàng tỉnh lại, kinh hoảng mà cúi thấp đầu.
Tô Tô hỏi ả: “Trần cô nương, các ngươi không có sao chứ?”
Trần Nhạn Nhạn lắc đầu, Tô Tô vỗ vỗ bả vai Đạm Đài Tẫn: “Ta tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi, thả ta xuống đi.”
Đạm Đài Tẫn cũng không nhiều lời, để nàng xuống đi.
Trần Nhạn Nhạn nhìn Tô Tô, trong lòng có mấy phần ghen ghét.
Vương công tử ở trong lòng Trần Nhạn Nhạn cực kỳ đáng sợ, trước hôm qua, ả thậm chí manh động chết cũng không muốn lên kiệu hoa, nếu như không phải mẹ ả đau khổ cầu khẩn, Trần Nhạn Nhạn chỉ sợ sớm đã tìm cái chết.
Nhưng là... Đạm Đài Tẫn đã bình an trở về, Vương công tử khẳng định đã chết.
Hắn che chở ả.
Ngón tay Trần Nhạn Nhạn nắm chặt quần áo, cùng Tô Tô nói chuyện: “Diệp cô nương, Vương công tử kia, đã bị các ngươi diệt trừ sao?”
Tô Tô gật đầu, nàng nói cho Trần Nhạn Nhạn đại khái sự tình Thụ Yêu.
Trần Nhạn Nhạn nói: “Lại là cây đào yêu, nó chết rồi, tỷ muội trong thôn không cần lại lo lắng hãi hùng...”
Đạm Đài Tẫn quay đầu, thản nhiên dò xét Trần Nhạn Nhạn một chút.
Trần Nhạn Nhạn trong nháy mắt cảm thấy được ánh mắt của hắn, gương mặt đỏ thấu.
Đạm Đài Tẫn mắt đen lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Không khí ở giữa hai người bọn họ Tô Tô không có nhìn thấy, Khuynh Thế Hoa trong hốc mắt vẫn như cũ không thích ứng. Nàng lúc trước vội vã cứu người, lại đã quên một chuyện trọng yếu khác, nên hỏi Thụ Yêu biện pháp tiến vào Hoang Uyên.
Để tâm tình Tô Tô càng thêm nặng nề chính là Tiểu Du chết rồi, Tiểu Linh cùng gia gia bà bà khẳng định sẽ rất thương tâm.
Tô Tô nghĩ đến tâm sự, đi ở phía trước hai người, quần áo của nàng không sạch sẽ bằng Trần Nhạn Nhạn, tóc tốt đen nhánh xõa xuống, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, trong sương mù sáng sớm khoanh tay sưởi ấm.
Trần Nhạn Nhạn đột nhiên có mấy phần lực lượng, ả ngước mắt đi nhìn Đạm Đài Tẫn, đã thấy mắt đen của hắn rơi ở trên người Tô Tô ở phía trước, vẻ mặt không vui không buồn.
Trong lòng ghen ghét giống một đầu rắn độc chiếm cứ, Trần Nhạn Nhạn không nói lời gì nữa, đi về nhà.
Thôn trưởng biết được cây đào yêu bị giết, vừa là đau buồn phẫn nộ, vừa là vui mừng.
Nữ nhi của ông, cũng bị Thụ Yêu bắt đi.
Một ngày này, trong thôn mất đi khuê nữ dồn dập đi trên trấn trong phủ Vương viên ngoại tìm thi hài.
Tiểu Linh đỏ vành mắt, muốn dập đầu với Tô Tô.
Tô Tô giữ chặt tiểu cô nương, sờ sờ tóc của tiểu cô nương: “Tiểu Du vì bảo hộ các ngươi mà chết, ngươi trôi qua tốt, chính là tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Du, Tiểu Linh phải cầm theo phần của tỷ tỷ, cùng nhau sống sót.”
Tiểu Linh nức nở, gật gật đầu.
Tiểu cô nương xích lại gần bên tai Tô Tô, ôm lấy cổ Tô Tô, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Diệp cô nương, ngươi phải cẩn thận Trần Nhạn Nhạn.”
Hết chương 30!
/153
|