Sai rồi? Tô Tô nhìn hắn. Không, hắn cũng không sai.
Chuyện được sống ai cũng không sai cả. Hắn sinh ra là quân chủ ma giới, ẩn núp vài vạn năm, giữa trời đất mới có một người tà cốt. Hắn sinh ra đã không biết tôn nghiêm cùng lương thiện là gì, một lòng chỉ muốn tiếp tục sống, khao khát sức mạnh.
Sai lầm duy nhất là, nàng sinh ra là Tiên Thai, hắn sinh ra là ma vật.
Có việc nàng không muốn thừa nhận, nàng ở trong giấc mộng đã thật sự động tâm, ở năm trăm năm trước cũng đã động tâm. Người động tâm trong lòng mới có oán khí.
Tô Tô có mấy phần tức giận chính mình, rõ ràng tu Vô Tình đạo, rõ ràng mọi chuyện đã qua năm trăm năm.
Tô Tô nhìn xem Đồ Thần nỏ ma khí nặng nề, ánh mắt lại chậm rãi chuyển đến trên người Đạm Đài Tẫn.
Ma đồng* rút đi (con mắt hết đỏ) ma khí trên người hắn vẫn như cũ vẫn rất nặng, chỉ nhìn bộ dáng hắn bây giờ, ai cũng không thể nhìn ra hắn là người tu tiên.
“Trọng Vũ”
Trọng Vũ cầm xuất hiện trong tay nàng, nàng cắn răng nhìn hắn.
Đồ Thần nỏ cảm nhận được sát khí, xung quanh xuất hiện cuồn cuộn sát khí. Hắn không có nhúc nhích, không có cầm Đồ Thần nỏ lên, nếu như không chứng kiến cảnh hắn đánh bại Công Dã Tịch Vô, Tô Tô nhìn thần sắc của hắn, cho rằng hắn đang bị ủy khuất vô tội, là một thiếu niên phàm nhân suy nhược.
Nàng xoay người đi, cầm Trọng Vũ rời đi.
Tô Tô đi thật xa, ảo não ngồi xuống một gốc cây.
Trọng Vũ hóa thành người, một cái tay trắng nõn mập mạp, vỗ đầu nàng, an ủi: “Tô Tô, Tô Tô không cần tự trách mình, Trọng Vũ biết ngươi không giết người kia bởi vì ngươi đánh không lại hắn nên mới chạy trối chết. Không sao, Trọng Vũ đã quan sát qua, ngươi là đứa bé có tiềm lực, đợi thêm một thời gian, ngươi nhất định có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.”
Tô Tô vốn đang khổ sở, suýt bị lời nói của nó làm cho phì cười.
“Nói bậy bạ gì đó!”
Nàng cho rằng mình nước mắt đầy mặt, vô thức đưa tay lau đi, mới phát hiện cái gì cũng không có. Tô Tô chậm rãi thả tay xuống, bởi vì Vô Tình đạo sao?
Trước lúc bọn họ hôn mê nhân gian vẫn là mùa hè, nhưng bây giờ đã là mùa thu.
Vậy mà đã trôi qua lâu như vậy?
Tô Tô trong lòng trầm xuống, bên ngoài khẳng định đã xảy ra vấn đề rồi.
Tự Anh cùng Công Dã Tịch Vô vẫn còn, khoảng thời gian này bọn họ không có khả năng bất động. Công Dã Tịch Vô có Trảm Thiên Kiếm, đối với Tiên giới là một tin tức xấu.
Đạm Đài Tẫn bây giờ còn có Đồ Thần nỏ, hiện tại hắn không làm bạn cùng Tự Anh, tương lai thì không biết thế nào.
Xem như Trọng Vũ nói đúng, nàng không phải không động thủ mà là có động thủ cũng đánh không lại Đạm Đài Tẫn đang có Đồ Thần nỏ.
Tô Tô thu liễm tâm tình, nhìn xem Trọng Vũ đang đứng bên người: “Ngươi còn biết biến hình?”
Trọng Vũ thanh âm non nớt nói: “Kia có gì là khó, Tô Tô đã quên sao, Trọng Vũ là Thần khí”
“Vậy ngươi biến thành thanh kiếm xem”
Trọng Vũ không nói hai lời, hoá thân thành một thanh kiếm màu lam, nó yêu thích phong cách hoa lệ, trên thân kiếm màu lam còn có Lưu Huỳnh.
“Chỉ bất quá những hình thái khác, không mạnh bằng bản thể đàn Hạc.
Tô Tô nắm chặt kiếm mà Trọng Vũ hóa thành, trong lòng có mấy phần tin tưởng.
Tình huống không quá tệ, chí ít trên thế gian này vẫn còn một món thần khí đàn Hạc Trọng Vũ.
Nó ở bên trong Thương Nguyên bí cảnh vạn năm, tỉnh tỉnh mê mê, lực lượng lại vô cùng cường đại, chỉ là nàng hiện tại không có năng lực phát huy nó.
Nàng nhìn về hướng Đạm Đài Tẫn một chút, trong lòng biết cuối cùng cũng không thể trì hoãn, lập tức ngự kiếm về Hành Dương tông.
Tô Tô đi rồi, Đạm Đài Tẫn vẫn còn lưu luyến ở nguyên tại chỗ.
Yểm Ma cũng không dám chạy trốn. Đồ Thần nỏ vẫn còn ở bên cạnh nhìn nó chằm chằm.
Lão Hổ trong túi càn khôn , không nhịn được liền mở túi ra, nó chứng kiến chuyện Tô Tô cùng hắn ở quá khứ, không biết làm sao để an ủi hắn, nhô ra cái đầu nói: “Tẫn Hoàng bệ hạ, người đem Đồ Thần nỏ thu hồi đi, thật là dọa Hổ”
Đồ Thần nỏ hắc khí cuồn cuộn, hổ yêu vội vàng rút vào trong túi.
Đạm Đài Tẫn nửa ngày cũng không phản ứng, qua hồi lâu, hắn đưa tay, Đồ Thần nỏ nhập vào thân thể hắn.
Hắn cầm lấy Hỗn Nguyên kiếm của Triệu Du Tiên tôn rời đi khỏi nơi âm u này.
Lão Hổ vui trở lại, thì ra nói không phải không có chút địa vị nào nha, chân chó mấy trăm năm, Tẫn Hoàng bệ hạ lần đầu nghe nó.
Mới nghĩ như vậy, nó liền bị Đạm Đài Tẫn ôm ra từ túi càn khôn.
Thiếu niên hốc mắt đỏ, môi cũng đỏ tươi.
Giống như ở bên ngoài chịu nhiều ấm ức uỷ khuất, về nhà muốn cuồng nộ giết người.
Gặp ánh mắt đáng sợ của hắn đang dò xét mình, lão Hổ run rẩy nói: “Lão Hổ không thể ăn”
Hắn nói nhỏ: “Ta không nhập ma”
Biết rồi, biết rồi, không nhập ma, ta tin tưởng ngươi, ánh mắt đừng khủng bố như vậy.
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm lão Hổ.
Nó cũng đã theo hắn lâu nhất, đi minh giới, lại hút ma khí, hổ yêu hình thái nó hiện tại cũng không giống một con hổ nữa, ngược lại có chút giống Thao thiết được in trên Tẩy Tủy ấn của Ma Vực.
Quả nhiên, đồ vật bên cạnh hắn, chậm rãi cũng biến thành quái vật.
Đạm Đài Tẫn đem lão Hổ nhét vào túi càn khôn, ánh nắng ở nhân gian gay gắt làm mắt hắn đau. Trên trời nắng chang chang, nhiệt độ cao đến không tưởng nổi, hắn nhìn đường trống rỗng ở nhân gian, bốn phía yêu ma hoành hành, đại bộ phần trạch viện yêu khí ngút trời.
Đạm Đài Tẫn tiện tay dùng Hỗn Nguyên kiếm giết một con yêu ma hút dương khí con người, không biết đi về đâu.
Tiêu Giao tông bác ái hoà nhã ngày xưa sẽ tha thứ cho hắn sao?
“Tiêu Dao tông sẽ không tha cho hắn” Thanh Vô trưởng lão lạnh mặt nói, “Hắn thân là ma vật, lại trà trộn vào Tiêu Dao tông mấy năm, hiện tại đại đệ tử Tàng Hải đang dẫn người truy lùng bắt Thương Cửu Mân”
“Đúng, chúng ta đã sớm nói hắn không bình thường, ngày đó bên trong Thương Nguyên bí cảnh, hắn đả thương Phù Nhai cùng Tô Tô, nếu như Thương Cửu Mân không phải ma tu, thì làm sao lại đi giết người tu tiên.”
“Tô Tô, con nói đi?”
Tô Tô cũng không nghĩ đến, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, vậy mà lại phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất như vậy.
Hạn Bạt Tự Anh mở ra Ma vực, cùng Công Dã Tịch Vô cùng một chỗ, nhờ lực lượng Trảm Thiên kiếm, kêu gọi yêu quái tám phương, để yêu ma hướng đến nhân gian, hút dương khí của phàm nhân mà nâng cao tu vi của chúng.
Hạn Bạt đi nơi nào, cây cỏ khô héo, dòng sông khô cạn, nước giếng khô kiệt, nhân gian bắt đầu xuất hiện hạn hán cùng dịch bệnh.
Tiên môn vội vàng ứng cứu, phái đi vô số đệ tử, phân tán khắp nơi, săn bắt yêu ma, đẩy lùi dịch bệnh. Nhất là những đệ tử Thuỷ linh căn, bận rộn chân không chạm đất.
Thân thể Nguyệt Phù Nhai vừa tốt , cũng bắt đầu ngày ngày bôn ba bên ngoài.
Dù là như thế, cứu người so với giết người càng khó hơn, nhân gian vẫn khắp nơi đều là tiếng kêu than. Sự việc hôm đó Đạm Đài Tẫn sử dụng Đồ Thần nỏ, đã truyền khắp lục giới, tiên môn cùng phàm nhân trong mắt hận nhất là yêu ma , trong mắt cũng không chấp nhận hắn.
Tất cả mọi người hướng mắt về Tô Tô.
Tô Tô trầm mặc một lát, nói: “Hắn sử dụng Đồ Thần nỏ, là vì cứu con cùng sư tỷ, còn có Tàng Hải”
Đám người này không những không đồng ý mà còn nhìn Tô Tô, nhất là Thanh Vô, mặt lạnh, đập mạnh tay lên cây tiên Cầm: “Tô Tô con thân là người Hành Dương sao có thể nói chuyện cho yêu ma”
“Nhưng con nói sự thật, con không biết sau này hắn trở thành ma hay không, nhưng trước mắt, con chưa từng nhìn thấy hắn làm tổn thương phàm nhân”
Thanh Vô sắc mặt biến đổi, nhìn về phía Diêu Quang: “Xem như bây giờ không phải là yêu ma, bị Đồ Thần nỏ khống chế sau này cũng sẽ thành thôi, Diêu Quang con đến nói”
Diêu Quang nhìn Tô Tô , lại nhìn Thanh Vô lắp ba lắp bắp nói: “Sư thúc, Tô Tô nói sự thật”
“Hai người các ngươi!” Thanh Vô tức giận đến sôi máu: “Đi đến Cửu Tư cốc hối lỗi cho ta”
Bây giờ nhắc đến Tà Ma ở tiên môn ai mà không hận có thể tru di cử tộc tụi nó. Lời chấp pháp trưởng lão Thanh Vô nói là đứng đầu. Thời điểm này vậy mà Tô Tô cùng Diêu Quang lại dám nói đỡ cho Đạm Đài Tẫn.
Cửu Tư cốc là cho những đệ tử phạm lỗi đến đó.
Lúc này Thanh Khiêm trưởng lão vội nói: “Hai đứa tiểu bối chỉ nói ra việc bản thân mình trông thấy, cũng không phải vì tà ma mà nói chuyện. Bây giờ đệ tử tiên môn bận rộn. Thiếu người trước sau, để tụi nó đi Cửu Tư cốc, không bằng cho tụi nó đến nhân gian, nhìn xem nhân gian khó khăn, tạo nước cứu người cũng tốt, dù sao so với đi Cửu Tư cốc có ý nghĩa hơn. Chưởng môn huynh nói đúng không?”
Cù Huyền Tử một mực nãy giờ không lên tiếng gật đầu nói: “Thanh Khiêm nói đúng, để Tô Tô cùng Diêu Quang, Phù Nhai cùng nhau đến nhân gian”
Cù Huyền Tử lên tiếng, Thanh Vô nhíu mày, cung kính khom người, không nói tiếp.
Tô Tô tất nhiên cũng không cải lại lời Cù Huyền Tử.
Mọi người đi được không bao lâu, Cù Huyền Tử nói: “Tô Tô, đi theo ta”
“Từ khi con ra khỏi Thương Nguyên bí cảnh, phụ thân cũng chưa có nói chuyện rõ ràng với con” Cù Huyền Tử nói: “Thanh Vô trưởng lão ghét ác như thù con cũng đừng để trong lòng”
Tô Tô lắc đầu: “Con biết, phụ thân người đột phá sao?”
Cù Huyền Tử lấy ra một viên linh thạch thử, nó lại xuất hiện màu U Lam đang từ từ khô kiệt.
Tô Tô kinh ngạc nhìn về phía ông nói “Tại sao sao có thể như vậy?”
Cù Huyền Tử cười nói: “Tô Tô mỗi người tu đạo, không thể thành thần, liền sẽ đi đến con đường này. Ta ở Độ Kiếp trung kỳ đã được trăm năm, lại không có cách nào đột phá, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Phụ thân có thể nhìn thấu, con cũng không cần đau buồn”
Nếu không đột phá, trong vòng trăm năm ông sẽ già đi rồi vẫn lạc*(chết đi).
Liên tiếp tin tức xấu, làm cho trong lòng Tô To cực kỳ khó chịu, Cù Huyền Tử sờ đầu nàng: “Đứa bé, phụ thân thật vui, con vẫn là con người thuở ban đầu. Câu Ngọc từng dạy con, mặc kệ là tà ma hay tiên thần, đều từ Hồng Hoang đến, tương tự chống được thiên kiếp, Tiên Thần xấu tự nhiên cũng có yêu ma tốt”
“Con nói Đạm Đài Tẫn không giết người, phụ thân tin con” Cù Huyền Tử thở dài, “Nhưng Tô Tô, Thanh Vô nói cũng có câu đúng, người sử dụng Đồ Thần nỏ, cuối cùng rồi cũng nhập ma, tâm hướng về giết chóc”
Ma đạo, có thể cướp đoạt người khác, để làm bản thân lớn mạnh, so với tu chân giả khổ tu nhanh hơn nhiều, rất nhiều người vì khó mà tìm đến đường tắt.
“Nghe Diêu Quang nói, con có một món Tiên khí lợi hại” Cù Huyền Tử trong thấy đàn Trọng Vũ liền đoán được là ai đã lưu lại nó cho Tô Tô, ông cười cười “Con bây giờ có lẽ là chưa hoàn toàn sử dụng được nó, nhưng khi con quyết định, đem Vô Tình đạo triệt để dung nhập vào linh thức, con có thể khống chế nó hoàn toàn”
“Con làm sao để đem Vô Tình đạo dung nhập linh thức?”
Cù Huyền Tử lắc đầu: “Ai cũng không có cách dạy con, yêu cùng tínngưỡng là những thứ không thể tùy tiện vứt bỏ, đợi đến khi con hoàn toàn ngộ ra, tự nhiên sẽ biết”
Thấy Cù Huyền Tử muốn đi, Tô Tô đột nhiên gọi ông lại: “Phụ thân”
Nàng mím mím môi: “Đông Dực chủ… có con không?”
Cù Huyền Tử tựa hồ không nghĩ đến nàng đột nhiên lại hỏi vấn đề này, ông trầm mặt một lát nói: “Từng có, đứa bé kia chi lan ngọc thụ, thiên chất thông minh, nhưng đáng tiếc về sau vẫn lạc*”(chết đi.)
Yểm Ma tạo mộng quả thật có căn cứ, Tô Tô cũng không nghĩ đến, trên đời này lại nguyên bản có người thật như vậy. Như Đạm Đài Tẫn sinh ra không phải là tiểu quái vật ở hoàng cung Chu Quốc, mà là con trai Đông Dực chủ, có lẽ đã là một câu chuyện khác.
Nhân gian khô khan hạn hán, mặt đất khô nứt .
Tô Tô đỡ dậy một người bờ môi khô nứt, quay đầu gọi: “Phù Nhai”
Nguyệt Phù Nhai cầm bát, hắn là Thuỷ linh căn, Tạo nước rất dễ dàng.
Diêu Quang nhìn hoàn cảnh hoang tàn khắp nơi “Cuộc sống như thế bắt đầu từ lúc nào?”
“Sau khi đại chiến Tiên Ma kết thúc” Tô Tô nói.
Diêu Quang ánh mắt ảm đạm. Tô Tô biết, Diêu Quang tâm tình thật sự không tốt, Công Dã Tịch Vô nhập ma, khoảng thời gian này hắn mất đi thần trí giết rất nhiều tu chân giả.
Nhưng không thể cứu hắn về, hắn hoặc là giết chết bọn họ hoặc là bị bọn họ giết chết.
Diêu Quang vừa muốn nói chuyện, đột nhiên có người chạy tới: “Tiên trưởng cứu mạng, yêu ma đến giết người”
Mấy người vội vàng nhìn sang, không nghĩ đến lại thấy Tàng Hải cùng một đám đệ tử Tiêu Dao tông.
Tàng Hải chế cười nói: “Đã lâu không gặp”
Nam tử tránh sau Nguyệt Phù Nhai, chỉ tay vào Tàng Hải nói: “Chính là bọn họ, bọn họ là yêu ma ”
Tô Tô nói: “Ngươi đừng sợ, họ cũng là người của tiên môn”
Nam tử nhìn Tô Tô lại nhìn Tàng Hải, lựa chọn tin tưởng nàng hắn do dự nói.
“Tiên nhân thứ lỗi, chúng ta có chỗ hiểu lầm. Thực sự không phải chúng ta cố ý hiểu lầm Tiên nhân, đoạn thời gian trước, có một người cũng mặc y phục như vậy trên y phục có đường vân này”. Nam tử chỉ chỉ vào hoa văn hình cá thêu trên y phục Tàng Hải “Hắn một câu cũng không nói, vào trấn giết không ít người”
Mặc quần áo của Tiêu Dao tông?
“Đúng rồi, vũ khí của hắn là một thanh nỏ. Dung mạo rất đẹp tuấn tú, thế nhưng tâm địa lại hết sức tàn nhẫn”. Nam tử cắn răng, hiển nhiên là vừa sợ vừa hận. Mấy người liếc nhau đều biết người trong miệng phàm nhân là ai.
Tàng Hải nắm tay, nói với bọn người Tô Tô: “Để tiên hữu chê cười, nghịch đồ mưu phản, làm hại chúng sinh, là tội của Tiêu Dao tông”
Tàng Hải cười khổ một tiếng, loại lời này, không chỉ nghe được ở đây. Dù là trong lòng tin tưởng sư đệ nhưng cũng dần dần bị lật đổ. Hắn thật sự bốn phía giết người hút tinh khí sao?
Tô Tô đột nhiên nói “Tàng Hải sư huynh, lúc trước huynh đã tin tưởng hắn, hiện tại đừng ngần ngại tìm đến hắn mà hỏi thật rõ ràng”
Tàng Hải ngây người, Diêu Quang cũng ngây người.
Diêu Quang nhỏ giọng nói: “Tô Tô lúc trước muội cũng không phải nói như vậy”
Tô Tô tròn mắt: “Có gì không giống?”
Nhớ đến trong mộng cảnh, Thương Cửu Mân được người kính ngưỡng, hiện tại so sánh không biết lưu lạc đến nơi hẻo lánh nào để lẩn trốn, bị lục giới thảo phạt. Nàng chỉ có chút chua xót, vỏn vẹn ngăn nắp không có thể hiện thân phận.
Chẳng lẽ là mệnh của Thiên Sát Cô Tinh, thật sự đã định sẵn bị tất cả mọi người chán ghét ruồng bỏ như vậy sao? Tàng Hải đã từng bảo vệ hắn như vậy.
Chuyện được sống ai cũng không sai cả. Hắn sinh ra là quân chủ ma giới, ẩn núp vài vạn năm, giữa trời đất mới có một người tà cốt. Hắn sinh ra đã không biết tôn nghiêm cùng lương thiện là gì, một lòng chỉ muốn tiếp tục sống, khao khát sức mạnh.
Sai lầm duy nhất là, nàng sinh ra là Tiên Thai, hắn sinh ra là ma vật.
Có việc nàng không muốn thừa nhận, nàng ở trong giấc mộng đã thật sự động tâm, ở năm trăm năm trước cũng đã động tâm. Người động tâm trong lòng mới có oán khí.
Tô Tô có mấy phần tức giận chính mình, rõ ràng tu Vô Tình đạo, rõ ràng mọi chuyện đã qua năm trăm năm.
Tô Tô nhìn xem Đồ Thần nỏ ma khí nặng nề, ánh mắt lại chậm rãi chuyển đến trên người Đạm Đài Tẫn.
Ma đồng* rút đi (con mắt hết đỏ) ma khí trên người hắn vẫn như cũ vẫn rất nặng, chỉ nhìn bộ dáng hắn bây giờ, ai cũng không thể nhìn ra hắn là người tu tiên.
“Trọng Vũ”
Trọng Vũ cầm xuất hiện trong tay nàng, nàng cắn răng nhìn hắn.
Đồ Thần nỏ cảm nhận được sát khí, xung quanh xuất hiện cuồn cuộn sát khí. Hắn không có nhúc nhích, không có cầm Đồ Thần nỏ lên, nếu như không chứng kiến cảnh hắn đánh bại Công Dã Tịch Vô, Tô Tô nhìn thần sắc của hắn, cho rằng hắn đang bị ủy khuất vô tội, là một thiếu niên phàm nhân suy nhược.
Nàng xoay người đi, cầm Trọng Vũ rời đi.
Tô Tô đi thật xa, ảo não ngồi xuống một gốc cây.
Trọng Vũ hóa thành người, một cái tay trắng nõn mập mạp, vỗ đầu nàng, an ủi: “Tô Tô, Tô Tô không cần tự trách mình, Trọng Vũ biết ngươi không giết người kia bởi vì ngươi đánh không lại hắn nên mới chạy trối chết. Không sao, Trọng Vũ đã quan sát qua, ngươi là đứa bé có tiềm lực, đợi thêm một thời gian, ngươi nhất định có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.”
Tô Tô vốn đang khổ sở, suýt bị lời nói của nó làm cho phì cười.
“Nói bậy bạ gì đó!”
Nàng cho rằng mình nước mắt đầy mặt, vô thức đưa tay lau đi, mới phát hiện cái gì cũng không có. Tô Tô chậm rãi thả tay xuống, bởi vì Vô Tình đạo sao?
Trước lúc bọn họ hôn mê nhân gian vẫn là mùa hè, nhưng bây giờ đã là mùa thu.
Vậy mà đã trôi qua lâu như vậy?
Tô Tô trong lòng trầm xuống, bên ngoài khẳng định đã xảy ra vấn đề rồi.
Tự Anh cùng Công Dã Tịch Vô vẫn còn, khoảng thời gian này bọn họ không có khả năng bất động. Công Dã Tịch Vô có Trảm Thiên Kiếm, đối với Tiên giới là một tin tức xấu.
Đạm Đài Tẫn bây giờ còn có Đồ Thần nỏ, hiện tại hắn không làm bạn cùng Tự Anh, tương lai thì không biết thế nào.
Xem như Trọng Vũ nói đúng, nàng không phải không động thủ mà là có động thủ cũng đánh không lại Đạm Đài Tẫn đang có Đồ Thần nỏ.
Tô Tô thu liễm tâm tình, nhìn xem Trọng Vũ đang đứng bên người: “Ngươi còn biết biến hình?”
Trọng Vũ thanh âm non nớt nói: “Kia có gì là khó, Tô Tô đã quên sao, Trọng Vũ là Thần khí”
“Vậy ngươi biến thành thanh kiếm xem”
Trọng Vũ không nói hai lời, hoá thân thành một thanh kiếm màu lam, nó yêu thích phong cách hoa lệ, trên thân kiếm màu lam còn có Lưu Huỳnh.
“Chỉ bất quá những hình thái khác, không mạnh bằng bản thể đàn Hạc.
Tô Tô nắm chặt kiếm mà Trọng Vũ hóa thành, trong lòng có mấy phần tin tưởng.
Tình huống không quá tệ, chí ít trên thế gian này vẫn còn một món thần khí đàn Hạc Trọng Vũ.
Nó ở bên trong Thương Nguyên bí cảnh vạn năm, tỉnh tỉnh mê mê, lực lượng lại vô cùng cường đại, chỉ là nàng hiện tại không có năng lực phát huy nó.
Nàng nhìn về hướng Đạm Đài Tẫn một chút, trong lòng biết cuối cùng cũng không thể trì hoãn, lập tức ngự kiếm về Hành Dương tông.
Tô Tô đi rồi, Đạm Đài Tẫn vẫn còn lưu luyến ở nguyên tại chỗ.
Yểm Ma cũng không dám chạy trốn. Đồ Thần nỏ vẫn còn ở bên cạnh nhìn nó chằm chằm.
Lão Hổ trong túi càn khôn , không nhịn được liền mở túi ra, nó chứng kiến chuyện Tô Tô cùng hắn ở quá khứ, không biết làm sao để an ủi hắn, nhô ra cái đầu nói: “Tẫn Hoàng bệ hạ, người đem Đồ Thần nỏ thu hồi đi, thật là dọa Hổ”
Đồ Thần nỏ hắc khí cuồn cuộn, hổ yêu vội vàng rút vào trong túi.
Đạm Đài Tẫn nửa ngày cũng không phản ứng, qua hồi lâu, hắn đưa tay, Đồ Thần nỏ nhập vào thân thể hắn.
Hắn cầm lấy Hỗn Nguyên kiếm của Triệu Du Tiên tôn rời đi khỏi nơi âm u này.
Lão Hổ vui trở lại, thì ra nói không phải không có chút địa vị nào nha, chân chó mấy trăm năm, Tẫn Hoàng bệ hạ lần đầu nghe nó.
Mới nghĩ như vậy, nó liền bị Đạm Đài Tẫn ôm ra từ túi càn khôn.
Thiếu niên hốc mắt đỏ, môi cũng đỏ tươi.
Giống như ở bên ngoài chịu nhiều ấm ức uỷ khuất, về nhà muốn cuồng nộ giết người.
Gặp ánh mắt đáng sợ của hắn đang dò xét mình, lão Hổ run rẩy nói: “Lão Hổ không thể ăn”
Hắn nói nhỏ: “Ta không nhập ma”
Biết rồi, biết rồi, không nhập ma, ta tin tưởng ngươi, ánh mắt đừng khủng bố như vậy.
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm lão Hổ.
Nó cũng đã theo hắn lâu nhất, đi minh giới, lại hút ma khí, hổ yêu hình thái nó hiện tại cũng không giống một con hổ nữa, ngược lại có chút giống Thao thiết được in trên Tẩy Tủy ấn của Ma Vực.
Quả nhiên, đồ vật bên cạnh hắn, chậm rãi cũng biến thành quái vật.
Đạm Đài Tẫn đem lão Hổ nhét vào túi càn khôn, ánh nắng ở nhân gian gay gắt làm mắt hắn đau. Trên trời nắng chang chang, nhiệt độ cao đến không tưởng nổi, hắn nhìn đường trống rỗng ở nhân gian, bốn phía yêu ma hoành hành, đại bộ phần trạch viện yêu khí ngút trời.
Đạm Đài Tẫn tiện tay dùng Hỗn Nguyên kiếm giết một con yêu ma hút dương khí con người, không biết đi về đâu.
Tiêu Giao tông bác ái hoà nhã ngày xưa sẽ tha thứ cho hắn sao?
“Tiêu Dao tông sẽ không tha cho hắn” Thanh Vô trưởng lão lạnh mặt nói, “Hắn thân là ma vật, lại trà trộn vào Tiêu Dao tông mấy năm, hiện tại đại đệ tử Tàng Hải đang dẫn người truy lùng bắt Thương Cửu Mân”
“Đúng, chúng ta đã sớm nói hắn không bình thường, ngày đó bên trong Thương Nguyên bí cảnh, hắn đả thương Phù Nhai cùng Tô Tô, nếu như Thương Cửu Mân không phải ma tu, thì làm sao lại đi giết người tu tiên.”
“Tô Tô, con nói đi?”
Tô Tô cũng không nghĩ đến, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, vậy mà lại phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất như vậy.
Hạn Bạt Tự Anh mở ra Ma vực, cùng Công Dã Tịch Vô cùng một chỗ, nhờ lực lượng Trảm Thiên kiếm, kêu gọi yêu quái tám phương, để yêu ma hướng đến nhân gian, hút dương khí của phàm nhân mà nâng cao tu vi của chúng.
Hạn Bạt đi nơi nào, cây cỏ khô héo, dòng sông khô cạn, nước giếng khô kiệt, nhân gian bắt đầu xuất hiện hạn hán cùng dịch bệnh.
Tiên môn vội vàng ứng cứu, phái đi vô số đệ tử, phân tán khắp nơi, săn bắt yêu ma, đẩy lùi dịch bệnh. Nhất là những đệ tử Thuỷ linh căn, bận rộn chân không chạm đất.
Thân thể Nguyệt Phù Nhai vừa tốt , cũng bắt đầu ngày ngày bôn ba bên ngoài.
Dù là như thế, cứu người so với giết người càng khó hơn, nhân gian vẫn khắp nơi đều là tiếng kêu than. Sự việc hôm đó Đạm Đài Tẫn sử dụng Đồ Thần nỏ, đã truyền khắp lục giới, tiên môn cùng phàm nhân trong mắt hận nhất là yêu ma , trong mắt cũng không chấp nhận hắn.
Tất cả mọi người hướng mắt về Tô Tô.
Tô Tô trầm mặc một lát, nói: “Hắn sử dụng Đồ Thần nỏ, là vì cứu con cùng sư tỷ, còn có Tàng Hải”
Đám người này không những không đồng ý mà còn nhìn Tô Tô, nhất là Thanh Vô, mặt lạnh, đập mạnh tay lên cây tiên Cầm: “Tô Tô con thân là người Hành Dương sao có thể nói chuyện cho yêu ma”
“Nhưng con nói sự thật, con không biết sau này hắn trở thành ma hay không, nhưng trước mắt, con chưa từng nhìn thấy hắn làm tổn thương phàm nhân”
Thanh Vô sắc mặt biến đổi, nhìn về phía Diêu Quang: “Xem như bây giờ không phải là yêu ma, bị Đồ Thần nỏ khống chế sau này cũng sẽ thành thôi, Diêu Quang con đến nói”
Diêu Quang nhìn Tô Tô , lại nhìn Thanh Vô lắp ba lắp bắp nói: “Sư thúc, Tô Tô nói sự thật”
“Hai người các ngươi!” Thanh Vô tức giận đến sôi máu: “Đi đến Cửu Tư cốc hối lỗi cho ta”
Bây giờ nhắc đến Tà Ma ở tiên môn ai mà không hận có thể tru di cử tộc tụi nó. Lời chấp pháp trưởng lão Thanh Vô nói là đứng đầu. Thời điểm này vậy mà Tô Tô cùng Diêu Quang lại dám nói đỡ cho Đạm Đài Tẫn.
Cửu Tư cốc là cho những đệ tử phạm lỗi đến đó.
Lúc này Thanh Khiêm trưởng lão vội nói: “Hai đứa tiểu bối chỉ nói ra việc bản thân mình trông thấy, cũng không phải vì tà ma mà nói chuyện. Bây giờ đệ tử tiên môn bận rộn. Thiếu người trước sau, để tụi nó đi Cửu Tư cốc, không bằng cho tụi nó đến nhân gian, nhìn xem nhân gian khó khăn, tạo nước cứu người cũng tốt, dù sao so với đi Cửu Tư cốc có ý nghĩa hơn. Chưởng môn huynh nói đúng không?”
Cù Huyền Tử một mực nãy giờ không lên tiếng gật đầu nói: “Thanh Khiêm nói đúng, để Tô Tô cùng Diêu Quang, Phù Nhai cùng nhau đến nhân gian”
Cù Huyền Tử lên tiếng, Thanh Vô nhíu mày, cung kính khom người, không nói tiếp.
Tô Tô tất nhiên cũng không cải lại lời Cù Huyền Tử.
Mọi người đi được không bao lâu, Cù Huyền Tử nói: “Tô Tô, đi theo ta”
“Từ khi con ra khỏi Thương Nguyên bí cảnh, phụ thân cũng chưa có nói chuyện rõ ràng với con” Cù Huyền Tử nói: “Thanh Vô trưởng lão ghét ác như thù con cũng đừng để trong lòng”
Tô Tô lắc đầu: “Con biết, phụ thân người đột phá sao?”
Cù Huyền Tử lấy ra một viên linh thạch thử, nó lại xuất hiện màu U Lam đang từ từ khô kiệt.
Tô Tô kinh ngạc nhìn về phía ông nói “Tại sao sao có thể như vậy?”
Cù Huyền Tử cười nói: “Tô Tô mỗi người tu đạo, không thể thành thần, liền sẽ đi đến con đường này. Ta ở Độ Kiếp trung kỳ đã được trăm năm, lại không có cách nào đột phá, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Phụ thân có thể nhìn thấu, con cũng không cần đau buồn”
Nếu không đột phá, trong vòng trăm năm ông sẽ già đi rồi vẫn lạc*(chết đi).
Liên tiếp tin tức xấu, làm cho trong lòng Tô To cực kỳ khó chịu, Cù Huyền Tử sờ đầu nàng: “Đứa bé, phụ thân thật vui, con vẫn là con người thuở ban đầu. Câu Ngọc từng dạy con, mặc kệ là tà ma hay tiên thần, đều từ Hồng Hoang đến, tương tự chống được thiên kiếp, Tiên Thần xấu tự nhiên cũng có yêu ma tốt”
“Con nói Đạm Đài Tẫn không giết người, phụ thân tin con” Cù Huyền Tử thở dài, “Nhưng Tô Tô, Thanh Vô nói cũng có câu đúng, người sử dụng Đồ Thần nỏ, cuối cùng rồi cũng nhập ma, tâm hướng về giết chóc”
Ma đạo, có thể cướp đoạt người khác, để làm bản thân lớn mạnh, so với tu chân giả khổ tu nhanh hơn nhiều, rất nhiều người vì khó mà tìm đến đường tắt.
“Nghe Diêu Quang nói, con có một món Tiên khí lợi hại” Cù Huyền Tử trong thấy đàn Trọng Vũ liền đoán được là ai đã lưu lại nó cho Tô Tô, ông cười cười “Con bây giờ có lẽ là chưa hoàn toàn sử dụng được nó, nhưng khi con quyết định, đem Vô Tình đạo triệt để dung nhập vào linh thức, con có thể khống chế nó hoàn toàn”
“Con làm sao để đem Vô Tình đạo dung nhập linh thức?”
Cù Huyền Tử lắc đầu: “Ai cũng không có cách dạy con, yêu cùng tínngưỡng là những thứ không thể tùy tiện vứt bỏ, đợi đến khi con hoàn toàn ngộ ra, tự nhiên sẽ biết”
Thấy Cù Huyền Tử muốn đi, Tô Tô đột nhiên gọi ông lại: “Phụ thân”
Nàng mím mím môi: “Đông Dực chủ… có con không?”
Cù Huyền Tử tựa hồ không nghĩ đến nàng đột nhiên lại hỏi vấn đề này, ông trầm mặt một lát nói: “Từng có, đứa bé kia chi lan ngọc thụ, thiên chất thông minh, nhưng đáng tiếc về sau vẫn lạc*”(chết đi.)
Yểm Ma tạo mộng quả thật có căn cứ, Tô Tô cũng không nghĩ đến, trên đời này lại nguyên bản có người thật như vậy. Như Đạm Đài Tẫn sinh ra không phải là tiểu quái vật ở hoàng cung Chu Quốc, mà là con trai Đông Dực chủ, có lẽ đã là một câu chuyện khác.
Nhân gian khô khan hạn hán, mặt đất khô nứt .
Tô Tô đỡ dậy một người bờ môi khô nứt, quay đầu gọi: “Phù Nhai”
Nguyệt Phù Nhai cầm bát, hắn là Thuỷ linh căn, Tạo nước rất dễ dàng.
Diêu Quang nhìn hoàn cảnh hoang tàn khắp nơi “Cuộc sống như thế bắt đầu từ lúc nào?”
“Sau khi đại chiến Tiên Ma kết thúc” Tô Tô nói.
Diêu Quang ánh mắt ảm đạm. Tô Tô biết, Diêu Quang tâm tình thật sự không tốt, Công Dã Tịch Vô nhập ma, khoảng thời gian này hắn mất đi thần trí giết rất nhiều tu chân giả.
Nhưng không thể cứu hắn về, hắn hoặc là giết chết bọn họ hoặc là bị bọn họ giết chết.
Diêu Quang vừa muốn nói chuyện, đột nhiên có người chạy tới: “Tiên trưởng cứu mạng, yêu ma đến giết người”
Mấy người vội vàng nhìn sang, không nghĩ đến lại thấy Tàng Hải cùng một đám đệ tử Tiêu Dao tông.
Tàng Hải chế cười nói: “Đã lâu không gặp”
Nam tử tránh sau Nguyệt Phù Nhai, chỉ tay vào Tàng Hải nói: “Chính là bọn họ, bọn họ là yêu ma ”
Tô Tô nói: “Ngươi đừng sợ, họ cũng là người của tiên môn”
Nam tử nhìn Tô Tô lại nhìn Tàng Hải, lựa chọn tin tưởng nàng hắn do dự nói.
“Tiên nhân thứ lỗi, chúng ta có chỗ hiểu lầm. Thực sự không phải chúng ta cố ý hiểu lầm Tiên nhân, đoạn thời gian trước, có một người cũng mặc y phục như vậy trên y phục có đường vân này”. Nam tử chỉ chỉ vào hoa văn hình cá thêu trên y phục Tàng Hải “Hắn một câu cũng không nói, vào trấn giết không ít người”
Mặc quần áo của Tiêu Dao tông?
“Đúng rồi, vũ khí của hắn là một thanh nỏ. Dung mạo rất đẹp tuấn tú, thế nhưng tâm địa lại hết sức tàn nhẫn”. Nam tử cắn răng, hiển nhiên là vừa sợ vừa hận. Mấy người liếc nhau đều biết người trong miệng phàm nhân là ai.
Tàng Hải nắm tay, nói với bọn người Tô Tô: “Để tiên hữu chê cười, nghịch đồ mưu phản, làm hại chúng sinh, là tội của Tiêu Dao tông”
Tàng Hải cười khổ một tiếng, loại lời này, không chỉ nghe được ở đây. Dù là trong lòng tin tưởng sư đệ nhưng cũng dần dần bị lật đổ. Hắn thật sự bốn phía giết người hút tinh khí sao?
Tô Tô đột nhiên nói “Tàng Hải sư huynh, lúc trước huynh đã tin tưởng hắn, hiện tại đừng ngần ngại tìm đến hắn mà hỏi thật rõ ràng”
Tàng Hải ngây người, Diêu Quang cũng ngây người.
Diêu Quang nhỏ giọng nói: “Tô Tô lúc trước muội cũng không phải nói như vậy”
Tô Tô tròn mắt: “Có gì không giống?”
Nhớ đến trong mộng cảnh, Thương Cửu Mân được người kính ngưỡng, hiện tại so sánh không biết lưu lạc đến nơi hẻo lánh nào để lẩn trốn, bị lục giới thảo phạt. Nàng chỉ có chút chua xót, vỏn vẹn ngăn nắp không có thể hiện thân phận.
Chẳng lẽ là mệnh của Thiên Sát Cô Tinh, thật sự đã định sẵn bị tất cả mọi người chán ghét ruồng bỏ như vậy sao? Tàng Hải đã từng bảo vệ hắn như vậy.
/153
|