Ngàn năm nay đã không có kỳ tài xuất hiện ở học viện.
-“Này…… Phong Vũ,không phải ngươi nói đệ đệ của ngươi ngay cả linh giả cũng không đạt được cơ mà? Đây là có chuyện gì?” Đứng ở trước tháp đi đi lại lại,Lâm Quỳnh có chút kinh ngạc nhìn Hách Liên Phong Vũ.
Khóe miệng Phong Vũ lúc này có chút co rút, vẻ mặt không dám tin.Tiểu đệ này có bao nhiêu năng lực ,nàng còn không biết rõ sao.Một người có thể chỉ dung hợp lực của cỏ cây,vậy thì có thể có sức mạnh cường hãn như thế nào cơ chứ.
Nhưng là hôm nay…… Hôm nay……
Lúc này Phong Vũ nhất thời không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào.
-“Á Sắt công quốc có tiểu thế tử Hách Liên Phong Vân của Hách Liên vương phủ, có tiếng là kẻ vô học, linh lực lại thấp kém, nếu những gì của hôm nay là sự thật.Như vậy, trước kia nhất định là hắn che dấu , cố ý đè thấp cấp bậc của chính mình.”
Không biết từ khi nào thì Dương Vụ cũng đến đây, lúc này hai tay đang ôm ở trước ngực nhìn bảo tháp.
-“Có ý tứ,cố ý che dấu thực lực của chính mình.” Phong Dương cũng xoa xoa cằm , trong mắt lóe thâm quang.
-“Không thể nào, Phong Vân có bao nhiêu linh lực, ta rất rõ ràng ……” Phong Vũ thực do dự.
-“Hắn rốt cuộc có bao nhiêu linh lực thực sự,sau khi ra khỏi tháp chúng ta sẽ biết rõ.” Lâm Quỳnh vỗ vỗ bả vai của Phong Vũ.
Che dấu vẫn là không thể che dấu, là chân thật hoặc là giả vờ ,sau khi ra khỏi tháp hết thảy sự việc đều sẽ được phơi bày.Tất cả đều đang hỗn loạn, ngoài tháp là một mảnh ồn ào.Các tin tức nhanh chóng được truyền bá ra ngoài bằng mọi con đường.Một thiếu niên có thiên phú của cấp bậc linh vương, đây là công quốc gì cùng vương quốc thậm chí là đế quốc, đều phải tranh tướng mượn sức nhân tài.
Mà bị túm lấy đưa đến địa phương nào Phong Vân còn không biết,lần này Mộc Hoàng đã đem thành quả che dấu nhiều năm của nàng phá tan một cách sạch sẽ.Hiện tại, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều người đang chờ đợi nàng.
Quanh co khúc khuỷu, đi qua không biết bao nhiêu động.Địa thế vẫn tiến dần xuống phía dưới, không biết đi bao lâu, Phong Vân cơ hồ nghĩ hình như sắp đi đến điểm trung tâm rồi, đột nhiên có một cửa ngăn ở trước mặt bọn họ.
-“Cẩn thận một chút.” Phong Vân kéo Mộc Hoàng đứng ở phía sau nàng, chính mình dùng thân thủ hướng đến chiếc cửa kia mà đẩy ra.
-“Này…… Phong Vũ,không phải ngươi nói đệ đệ của ngươi ngay cả linh giả cũng không đạt được cơ mà? Đây là có chuyện gì?” Đứng ở trước tháp đi đi lại lại,Lâm Quỳnh có chút kinh ngạc nhìn Hách Liên Phong Vũ.
Khóe miệng Phong Vũ lúc này có chút co rút, vẻ mặt không dám tin.Tiểu đệ này có bao nhiêu năng lực ,nàng còn không biết rõ sao.Một người có thể chỉ dung hợp lực của cỏ cây,vậy thì có thể có sức mạnh cường hãn như thế nào cơ chứ.
Nhưng là hôm nay…… Hôm nay……
Lúc này Phong Vũ nhất thời không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào.
-“Á Sắt công quốc có tiểu thế tử Hách Liên Phong Vân của Hách Liên vương phủ, có tiếng là kẻ vô học, linh lực lại thấp kém, nếu những gì của hôm nay là sự thật.Như vậy, trước kia nhất định là hắn che dấu , cố ý đè thấp cấp bậc của chính mình.”
Không biết từ khi nào thì Dương Vụ cũng đến đây, lúc này hai tay đang ôm ở trước ngực nhìn bảo tháp.
-“Có ý tứ,cố ý che dấu thực lực của chính mình.” Phong Dương cũng xoa xoa cằm , trong mắt lóe thâm quang.
-“Không thể nào, Phong Vân có bao nhiêu linh lực, ta rất rõ ràng ……” Phong Vũ thực do dự.
-“Hắn rốt cuộc có bao nhiêu linh lực thực sự,sau khi ra khỏi tháp chúng ta sẽ biết rõ.” Lâm Quỳnh vỗ vỗ bả vai của Phong Vũ.
Che dấu vẫn là không thể che dấu, là chân thật hoặc là giả vờ ,sau khi ra khỏi tháp hết thảy sự việc đều sẽ được phơi bày.Tất cả đều đang hỗn loạn, ngoài tháp là một mảnh ồn ào.Các tin tức nhanh chóng được truyền bá ra ngoài bằng mọi con đường.Một thiếu niên có thiên phú của cấp bậc linh vương, đây là công quốc gì cùng vương quốc thậm chí là đế quốc, đều phải tranh tướng mượn sức nhân tài.
Mà bị túm lấy đưa đến địa phương nào Phong Vân còn không biết,lần này Mộc Hoàng đã đem thành quả che dấu nhiều năm của nàng phá tan một cách sạch sẽ.Hiện tại, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều người đang chờ đợi nàng.
Quanh co khúc khuỷu, đi qua không biết bao nhiêu động.Địa thế vẫn tiến dần xuống phía dưới, không biết đi bao lâu, Phong Vân cơ hồ nghĩ hình như sắp đi đến điểm trung tâm rồi, đột nhiên có một cửa ngăn ở trước mặt bọn họ.
-“Cẩn thận một chút.” Phong Vân kéo Mộc Hoàng đứng ở phía sau nàng, chính mình dùng thân thủ hướng đến chiếc cửa kia mà đẩy ra.
/636
|