Một nhóm người ngồi trong phòng khách nhìn nhau, không khí lúng túng không thổi. An Hảo hắng giọng một cái làm bộ dáng vẻ vô sự kéo tay mẹ An làm nũng: "Mẹ, mẹ với ba làm gì mà đột nhiên chạy tới đây vậy? Có phải nhớ con nhớ đến nỗi đến đưa thức ăn cho con à?"
Mẹ An giơ đầu ngón tay chỉ vào cái trán của An Hảo, không nhịn được cười nói: "Chỉ con là nói nhiều. Mấy ngày trước không phải oán trách với mẹ phải làm thêm giờ nên mệt, đòi ăn thức ăn của mẹ ư, mẹ liền mang theo một ít thức ăn cùng ba con tới thăm con một chút."
An Hảo còn chưa lên tiếng, Phương Nam và Lâm thiếu đã cùng nhau hoan hô: "Cảm ơn dì! Bọn con cũng đặc biệt nhớ nhung thức ăn của dì nấu!"
Lần này mẹ An cười đến vui vẻ hơn. Ba An ngồi hắng giọng một cái, hỏi: "An Hảo à, vị bằng hữu này sao chúng ta còn chưa gặp qua?"
Phương Nam và Lêm thiếu liếc mắt nhau, đồng thời kỳ đứng lên nói: "Chú dì, hai con vừa đúng có chút việc, đi trước đây."
Mẹ An vội giữ người: "Cơm nước xong đã chứ?"
- "Không được không được, hôm nào đến nếm thủ nghệ của dì sau!"
Đợi hai người đi rồi, Lí Mộc đứng dậy, cho ba An mẹ An cái chào cung kính: "Chú dì, con là Lí Mộc."
Sau khi ba An mẹ An trao đổi ánh mắt, mẹ An cười ha hả nói: "Nhanh ngồi xuống đi, con chính là cọc gỗ mà An Hảo ngày ngày nhấc đến à?"
An Hảo cũng làm nũng gọi: "Mẹ~"
Mẹ An chọt cô một cái, giễu giễu nói: "Hiện tại biết xấu hổ rồi à? Các con đều đói hết cả rồi, Lí Môc ở đây cùng ăn trưa luôn đi, để dì đi làm cho con vài món ăn."
Lí Mộc vội đứng dậy nói: "Dì và chú đi đường mệt nhọc, hai người trước ngồi nghỉ ngơi đi, để An Hảo bồi mọi người nói chuyện, khi nãy vừa lúc con đang nấu cơm, cũng không sai biệt gì lắm, để con đi được rồi."
Làm cho ba An mẹ An có chút kinh ngạc: "Con biết làm cơm à?"
- "Đương nhiên, hai người không biết cọc gỗ nấu cơm ngon lắm đó! Ba mẹ chờ là được rồi!"
Mẹ An nhìn bộ dạng con gái dương dương hả hê, sẵng giọng: "Cũng không phải là con biết làm, hài lòng cái gì?" Đảo mắt nhìn Lí Mộc hiểu lễ lại có bộ dạng thuận mắt, cư nhiên lại hơi hơi giống cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, vì vậy hớn hở đồng ý, "Cái này phiền con vậy."
Thừa dịp Lí Mộc ở phòng bếp tranh thủ thời gian, tỉ mỉ hỏi han tình huống của An Hảo và Lí Mộc. An Hảo hả hê kể lể thế nào mình có thể lừa gạt bịp bợm đem Lí Mộc đến bên mình, một lần nói vài ba lời, khích lệ đáy lòng Lí Mộc thuần lương với mọi người như thế nào. Ba An không vui hừ một tiếng: "Cái bát úp còn chưa lật lên, chưa gì đã vội vã nói tốt cho hắn à?"
Mẹ An giận nhìn trách ông, nói: "Đừng để ý tới ba con, lão đang ghen đấy." Lại hỏi tiếp: "Lí Mộc làm việc gì? Nhà ở đâu?"
- "Anh ấy đang làm quân nhân, nhà ở thủ đô vĩ đại của chúng ta, cha của anh ấy cũng xuất thân là quân nhân."
An Hảo vừa dứt lời, ba An mẹ An liền thay đổi sắc mặt, Lí Mộc đã làm xong thức ăn, vì vậy để đè xuống câu chuyện nên An Hảo đi giúp Lí Mộc dọn bát đĩa.
Mẹ An nghe Lí Mộc nói đang làm cơm, cho là chỉ đơn giản làm vài món canh món xào mà thôi, thế nhưng không nghĩ Lí Mộc làm ra một bàn tràn đầy, nhìn món ăn toàn là món mà An Hảo thích, trong lòng liền thở dài.
"Tay nghề của con không tốt, chú dì thông cảm chấp nhận." Nói xong cũng chờ ba mẹ An thưởng thức trước.
An Hảo cười híp mắt nhìn hắn: "Hôm nay thật khó có được nha, cư nhiên sẽ nói chuyện như vậy, còn nói nhiều nữa. Ba mẹ, con theo các người được thơm lây rồi, bình thường anh ấy cũng không biết nói chuyện như vậy, muốn anh ấy nói lời ngon tiếng ngọt, so với lên trời còn khó hơn."
Mẹ An nhìn trách cô: "Phải nghe nhiều lời ngon tiếng ngọt làm gì, chỉ cần biết thật lòng là được rồi." Nói xong có thâm ý mà nhìn Lí Mộc một cái.
Tuy nói tay nghề Lí Mộc khiêm tốn không tốt, nhưng ba mẹ An thưởng thức, khẩu vị mặn nhạt rất thích hợp. Trên mặt mẹ An mang theo nụ cười: "Không ngờ Lí Mộc một mực trong bộ đội, tay nghề nấu cơm lại tốt như vậy."
Lí Mộc cúi đầu có chút ngượng ngùng: "Dì quá khen, cũng vì trong quân đội, cho nên lúc cần cũng là tự bọn con làm cơm, thời gian lâu dài cũng thành quen tay."
Trên bàn cơm mẹ An thỉnh thoảng lại hỏi một chút chuyện ở bộ đội của Lí Mộc, Lí Mộc cung kính mà trả lời, An Hảo bên cạnh chêm chọc gây cười, không khí ngược lại cũng không tồi, chỉ là ba An vẫn cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Ăn cơm xong, Lí Mộc đi dọn dẹp phòng bếp, An Hảo lười biếng nằn té trên ghế salon, mẹ An vội kêu Lí Mộc đợi cô làm, lại vỗ nhè nhẹ An Hảo một cái: "Tại sao có thể để người ta làm, mau dậy đi rửa bát đi."
An Hảo cong môi đổ thừa không dậy nổi: "Thôi không cần, con gia vụ cho anh ấy làm rồi, yên tâm đi, Lí Mộc làm việc rất cẩn thận rất nhanh."
"Con bé này..." Mẹ An hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là vào phòng bếp giúp một tay, nhưng không nghĩ Lí Mộc động tác nhanh chóng mạch lạc, bà đi vào chẳng những không giúp đỡ được cái gì ngược lại thêm vướng tay vướng chân, cũng liền trở về phòng khách cùng con gái nói chuyện.
Sau khi thu dọn xong, Lí Mộc lại đem đĩa trái cây lên. Mẹ An một bên nhìn, càng nhìn càng thấy Lí Mộc biết xử sự, trên mặt hàm chứa ba phần nụ cười. Sau khi Lí Mộc cùng nhị lão hàn huyên, mẹ An phát hiện, mặc dù Lí Mộc nhìn qua là người hướng nội không phải rất thích nói chuyện, chỉ là gia sư lại cực tốt, cùng An Hảo miệng lưỡi bén nhọn ở chung một chỗ, luôn là người bị chiếm tiện nghi, nhưng luôn một mực yên lặng, không cùng cô tranh cãi, chỉ cúi đầu bóc quả cam cho An Hảo. Mẹ An càng xem càng phát giác, mình thật đúng là rất thích Lí Mộc. Nhưng nghĩ lại Lí Mộc vẫn còn trong bộ đội, liền có chút than thở. Suy nghĩ một chút, mẹ An làm như lơ đãng hỏi: "Lí Mộc à, tuy nói quân đội là địa phương rèn luyện người, chỉ là cũng thật khổ cực, có nghĩ sẽ chuyển nghề gì hay không?"
Lí Mộc lắc đầu: "Không có nhiều khổ cực, ông nội con và ba con đều là quân nhân, từ nhỏ con lớn trong quân đội, cũng luôn hy vọng có thể ở quân đội nán lại một đời".
Tiếng nói vừa dứt, không khí đột nhiên có chút cứng, ba An mẹ An liếc mắt nhìn nhau, mẹ An cười nói: "Này, có nghĩ qua sau khi kết hôn thì làm thế nào không?"
Lí Mộc cau mày: "Cái này... Có vấn đề gì không?"
"Đương nhiên là có vấn đề!" Ba An không nén được tức giận, "An Hảo là bảo bối trong hai bàn tay chúng tôi, từ nhỏ cưng chiều đến lớn, chúng tôi không vui khi con bé lập gia đình nhưng phải chịu uất ức!"
Lời nói có chút nặng, Lí Mộc nhất thời ngây dại. An Hảo vừa nhìn không khí thay đổi, nửa làm nũng nửa tức giận nói: "Ba, ba nói cái gì vậy, Lí Mộc đối tốt với con mọi người không phải không thấy, lại nói, chuyện đó còn sớm lắm."
Mẹ An cũng vụng trộm lôi ba An xuống, cười nói: "Lí Mộc à, ba con bé từ nhỏ đã chiều An Hảo, cho nên nói chuyện hơi quá, con đừng để trong lòng."
Lí Mộc vội vàng lắc đầu: "Không có không có, ba thương con gái là chuyện phải, con nhất định không để An Hảo chịu uất ức."
Ba An còn muốn nói chuyện, bị mẹ An ngăn lại, không khí dần dần dung hiệp. Lí Mộc biết nhị lão đến đây là muốn cùng ở cạnh con gái, vì vậy cũng không lâu lắm liền chào ra về. Mẹ An cũng không giữ lại, để An Hảo tiễn xuống.
Xuống dưới lầu, An Hảo yêu cầu cái ôm tạm biệt, Lí Mộc ôm cô nhẹ giọng hỏi: "Ba mẹ em... Có phải không thích anh?"
- "Nào có, anh tốt như vậy làm sao sẽ không thích đây? Từ nhỏ ba em đều nhìn bọn con trai theo đuổi em đều không thuận mắt, trong mắt ông, cõi đời này không ai xứng với con gái của ông! Cho nên về sau đối tốt với ta, có biết không?"
Lí Mộc thoáng an tâm, vội vàng gật đầu. An Hảo lúc này mới hài lòng.
Sau khi đưa Lí Mộc đi, An Hảo về nhà, chỉ thấy ba An vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: "Tôi không đồng ý!"
An Hảo giật mình,vỗ ngực một cái cau mày nói: "Ba làm gì vậy, Lí Mộc thất tốt, sao ba lại không đồng ý?"
Mẹ An kéo chồng một cái, thở dài nói: "An Hảo à, tiểu tử Lí Mộc này thật tốt, có thể nhìn ra gia thế rất tốt, nhìn người cũng đáng tin. Nhưng... Duy chỉ có hắn đang ở quân đội, điểm này..."
An Hảo liếc mắt xem thường, ngồi trên ghế sofa: "Mẹ, con biết ngay! Mẹ lại không phải muốn lật lại chuyện dì nhỏ mà nói đạo lí phải không? Dì nhỏ là chuyện của dì nhỏ, con là con, các người không thể vì một chuyện mà bác bỏ tất cả quân nhân chứ?"
- "Không phải chúng ta có thành kiến với quân nhân, mà là có một số việc con không hiểu..."
- "Mẹ, con đã không còn bé rồi, đối với lựa chọn của mình sẽ thận trọng suy tính. Mẹ biết rõ hắn đang ở bộ đội hai chúng ta về sau có thể sẽ không có phương tiện, những thứ này mẹ không phải là không suy tính, nhưng mẹ lại không cảm thấy đây là vấn đề không thể điều hòa."
- "Con cảm thấy? Con có thể cảm thấy thế nào? Con bây giờ bị tên tiểu tử kia làm váng đầu, còn cảm thấy cái gì không tốt?!" Ba An vỗ bàn một cái, sấc mặt tái xanh.
- "Ba! Làm sao ba có thể cái gì không rõ liền vơ đũa cả nắm! Dù gì các người cũng muốn hiểu chuyện của bọn con, trở lại nhìn đến tận đáy chuyện như thế nào đi!"
- "Ba không biết cũng không muốn biết! Bởi vì ba đã tiên đoán được con về sau là cái dạng gì rồi!"
- "Ba..."
"Tốt lắm tốt lắm, khó được dịp đến đây một chuyến hai người các ngươi đứng làm rối lên, chuyện này kết thúc ở đây, sau này hãy nói..." Mắt thấy hai cha con muốn cãi nhau, mẹ An mau chạy ra làm người giải hòa.
Một đêm này, ba An vẫn trầm mặc sắc mặt khó coi, An Hảo cũng buồn bực không lên tiếng trong nội tâm cảm yhắy uất ức.
Trong lòng Lí Mộc có chuyện, trở về bộ đội nằm cau mày trên giừơng trầm tư. Thấy Lí Mộc trở về sớm, Tiểu Khương có chút kì quái, bỏ lại việc đang làm trong tay, lại gần: "Liên trưởng, sao lại về sớm như vậy? Hội nghị tam phương thuận lợi không?"
- "Ừ, hội nghị tam phương còn may, chỉ là hội nghị tứ phương có chút..."
- "Tứ phương? Sao lại thêm một phương rồi?"
- "Xế chiều hôm nay, tôi gặp ba mẹ của An Hảo rồi, bọn họ giống như... Không quá yêu thích tôi."
Tiểu Khương giật mình: "Không phải đâu, Liên trưởng, anh không thấy hai tốp nhân vật quan trọng? Họ lại không thích anh à? Liên trưởng anh có thể duy trì, lại biết thương người, con rể tốt như vậy đi chỗ nào tìm đây?"
Lí Mộc thở dài cúi đầu không lên tiếng, Tiểu Khương có chút hiểu: "Có phải vì anh ở quân đội hay không?" Thấy Lí Mộc không phủ nhận, hắn cũng thở dài ngồi xuống "Người người cũng hô khẩu hiệu muốn tôn kính mến yêu chúng ta, những người con em quân đội, nói gì quân nhân là vĩ đại, nhưng có mấy gia trưởng nguyện ý gả con gái cho chúng ta?"
Hai người ngồi yên lặng trên giừơng của mình nghĩ từng tâm sự riêng, nhìn nhau không nói gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lí Mộc đang trong phòng sáng tác chiến lược huấn luyện kế hoạch, Tiểu Khương chạy tới nói cho hắn biết có người tìm, ra ngoài vừa nhìn, quả nhiên là người mà mình đoán - ba của An Hảo.
Hết chương 30.
Mẹ An giơ đầu ngón tay chỉ vào cái trán của An Hảo, không nhịn được cười nói: "Chỉ con là nói nhiều. Mấy ngày trước không phải oán trách với mẹ phải làm thêm giờ nên mệt, đòi ăn thức ăn của mẹ ư, mẹ liền mang theo một ít thức ăn cùng ba con tới thăm con một chút."
An Hảo còn chưa lên tiếng, Phương Nam và Lâm thiếu đã cùng nhau hoan hô: "Cảm ơn dì! Bọn con cũng đặc biệt nhớ nhung thức ăn của dì nấu!"
Lần này mẹ An cười đến vui vẻ hơn. Ba An ngồi hắng giọng một cái, hỏi: "An Hảo à, vị bằng hữu này sao chúng ta còn chưa gặp qua?"
Phương Nam và Lêm thiếu liếc mắt nhau, đồng thời kỳ đứng lên nói: "Chú dì, hai con vừa đúng có chút việc, đi trước đây."
Mẹ An vội giữ người: "Cơm nước xong đã chứ?"
- "Không được không được, hôm nào đến nếm thủ nghệ của dì sau!"
Đợi hai người đi rồi, Lí Mộc đứng dậy, cho ba An mẹ An cái chào cung kính: "Chú dì, con là Lí Mộc."
Sau khi ba An mẹ An trao đổi ánh mắt, mẹ An cười ha hả nói: "Nhanh ngồi xuống đi, con chính là cọc gỗ mà An Hảo ngày ngày nhấc đến à?"
An Hảo cũng làm nũng gọi: "Mẹ~"
Mẹ An chọt cô một cái, giễu giễu nói: "Hiện tại biết xấu hổ rồi à? Các con đều đói hết cả rồi, Lí Môc ở đây cùng ăn trưa luôn đi, để dì đi làm cho con vài món ăn."
Lí Mộc vội đứng dậy nói: "Dì và chú đi đường mệt nhọc, hai người trước ngồi nghỉ ngơi đi, để An Hảo bồi mọi người nói chuyện, khi nãy vừa lúc con đang nấu cơm, cũng không sai biệt gì lắm, để con đi được rồi."
Làm cho ba An mẹ An có chút kinh ngạc: "Con biết làm cơm à?"
- "Đương nhiên, hai người không biết cọc gỗ nấu cơm ngon lắm đó! Ba mẹ chờ là được rồi!"
Mẹ An nhìn bộ dạng con gái dương dương hả hê, sẵng giọng: "Cũng không phải là con biết làm, hài lòng cái gì?" Đảo mắt nhìn Lí Mộc hiểu lễ lại có bộ dạng thuận mắt, cư nhiên lại hơi hơi giống cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, vì vậy hớn hở đồng ý, "Cái này phiền con vậy."
Thừa dịp Lí Mộc ở phòng bếp tranh thủ thời gian, tỉ mỉ hỏi han tình huống của An Hảo và Lí Mộc. An Hảo hả hê kể lể thế nào mình có thể lừa gạt bịp bợm đem Lí Mộc đến bên mình, một lần nói vài ba lời, khích lệ đáy lòng Lí Mộc thuần lương với mọi người như thế nào. Ba An không vui hừ một tiếng: "Cái bát úp còn chưa lật lên, chưa gì đã vội vã nói tốt cho hắn à?"
Mẹ An giận nhìn trách ông, nói: "Đừng để ý tới ba con, lão đang ghen đấy." Lại hỏi tiếp: "Lí Mộc làm việc gì? Nhà ở đâu?"
- "Anh ấy đang làm quân nhân, nhà ở thủ đô vĩ đại của chúng ta, cha của anh ấy cũng xuất thân là quân nhân."
An Hảo vừa dứt lời, ba An mẹ An liền thay đổi sắc mặt, Lí Mộc đã làm xong thức ăn, vì vậy để đè xuống câu chuyện nên An Hảo đi giúp Lí Mộc dọn bát đĩa.
Mẹ An nghe Lí Mộc nói đang làm cơm, cho là chỉ đơn giản làm vài món canh món xào mà thôi, thế nhưng không nghĩ Lí Mộc làm ra một bàn tràn đầy, nhìn món ăn toàn là món mà An Hảo thích, trong lòng liền thở dài.
"Tay nghề của con không tốt, chú dì thông cảm chấp nhận." Nói xong cũng chờ ba mẹ An thưởng thức trước.
An Hảo cười híp mắt nhìn hắn: "Hôm nay thật khó có được nha, cư nhiên sẽ nói chuyện như vậy, còn nói nhiều nữa. Ba mẹ, con theo các người được thơm lây rồi, bình thường anh ấy cũng không biết nói chuyện như vậy, muốn anh ấy nói lời ngon tiếng ngọt, so với lên trời còn khó hơn."
Mẹ An nhìn trách cô: "Phải nghe nhiều lời ngon tiếng ngọt làm gì, chỉ cần biết thật lòng là được rồi." Nói xong có thâm ý mà nhìn Lí Mộc một cái.
Tuy nói tay nghề Lí Mộc khiêm tốn không tốt, nhưng ba mẹ An thưởng thức, khẩu vị mặn nhạt rất thích hợp. Trên mặt mẹ An mang theo nụ cười: "Không ngờ Lí Mộc một mực trong bộ đội, tay nghề nấu cơm lại tốt như vậy."
Lí Mộc cúi đầu có chút ngượng ngùng: "Dì quá khen, cũng vì trong quân đội, cho nên lúc cần cũng là tự bọn con làm cơm, thời gian lâu dài cũng thành quen tay."
Trên bàn cơm mẹ An thỉnh thoảng lại hỏi một chút chuyện ở bộ đội của Lí Mộc, Lí Mộc cung kính mà trả lời, An Hảo bên cạnh chêm chọc gây cười, không khí ngược lại cũng không tồi, chỉ là ba An vẫn cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Ăn cơm xong, Lí Mộc đi dọn dẹp phòng bếp, An Hảo lười biếng nằn té trên ghế salon, mẹ An vội kêu Lí Mộc đợi cô làm, lại vỗ nhè nhẹ An Hảo một cái: "Tại sao có thể để người ta làm, mau dậy đi rửa bát đi."
An Hảo cong môi đổ thừa không dậy nổi: "Thôi không cần, con gia vụ cho anh ấy làm rồi, yên tâm đi, Lí Mộc làm việc rất cẩn thận rất nhanh."
"Con bé này..." Mẹ An hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là vào phòng bếp giúp một tay, nhưng không nghĩ Lí Mộc động tác nhanh chóng mạch lạc, bà đi vào chẳng những không giúp đỡ được cái gì ngược lại thêm vướng tay vướng chân, cũng liền trở về phòng khách cùng con gái nói chuyện.
Sau khi thu dọn xong, Lí Mộc lại đem đĩa trái cây lên. Mẹ An một bên nhìn, càng nhìn càng thấy Lí Mộc biết xử sự, trên mặt hàm chứa ba phần nụ cười. Sau khi Lí Mộc cùng nhị lão hàn huyên, mẹ An phát hiện, mặc dù Lí Mộc nhìn qua là người hướng nội không phải rất thích nói chuyện, chỉ là gia sư lại cực tốt, cùng An Hảo miệng lưỡi bén nhọn ở chung một chỗ, luôn là người bị chiếm tiện nghi, nhưng luôn một mực yên lặng, không cùng cô tranh cãi, chỉ cúi đầu bóc quả cam cho An Hảo. Mẹ An càng xem càng phát giác, mình thật đúng là rất thích Lí Mộc. Nhưng nghĩ lại Lí Mộc vẫn còn trong bộ đội, liền có chút than thở. Suy nghĩ một chút, mẹ An làm như lơ đãng hỏi: "Lí Mộc à, tuy nói quân đội là địa phương rèn luyện người, chỉ là cũng thật khổ cực, có nghĩ sẽ chuyển nghề gì hay không?"
Lí Mộc lắc đầu: "Không có nhiều khổ cực, ông nội con và ba con đều là quân nhân, từ nhỏ con lớn trong quân đội, cũng luôn hy vọng có thể ở quân đội nán lại một đời".
Tiếng nói vừa dứt, không khí đột nhiên có chút cứng, ba An mẹ An liếc mắt nhìn nhau, mẹ An cười nói: "Này, có nghĩ qua sau khi kết hôn thì làm thế nào không?"
Lí Mộc cau mày: "Cái này... Có vấn đề gì không?"
"Đương nhiên là có vấn đề!" Ba An không nén được tức giận, "An Hảo là bảo bối trong hai bàn tay chúng tôi, từ nhỏ cưng chiều đến lớn, chúng tôi không vui khi con bé lập gia đình nhưng phải chịu uất ức!"
Lời nói có chút nặng, Lí Mộc nhất thời ngây dại. An Hảo vừa nhìn không khí thay đổi, nửa làm nũng nửa tức giận nói: "Ba, ba nói cái gì vậy, Lí Mộc đối tốt với con mọi người không phải không thấy, lại nói, chuyện đó còn sớm lắm."
Mẹ An cũng vụng trộm lôi ba An xuống, cười nói: "Lí Mộc à, ba con bé từ nhỏ đã chiều An Hảo, cho nên nói chuyện hơi quá, con đừng để trong lòng."
Lí Mộc vội vàng lắc đầu: "Không có không có, ba thương con gái là chuyện phải, con nhất định không để An Hảo chịu uất ức."
Ba An còn muốn nói chuyện, bị mẹ An ngăn lại, không khí dần dần dung hiệp. Lí Mộc biết nhị lão đến đây là muốn cùng ở cạnh con gái, vì vậy cũng không lâu lắm liền chào ra về. Mẹ An cũng không giữ lại, để An Hảo tiễn xuống.
Xuống dưới lầu, An Hảo yêu cầu cái ôm tạm biệt, Lí Mộc ôm cô nhẹ giọng hỏi: "Ba mẹ em... Có phải không thích anh?"
- "Nào có, anh tốt như vậy làm sao sẽ không thích đây? Từ nhỏ ba em đều nhìn bọn con trai theo đuổi em đều không thuận mắt, trong mắt ông, cõi đời này không ai xứng với con gái của ông! Cho nên về sau đối tốt với ta, có biết không?"
Lí Mộc thoáng an tâm, vội vàng gật đầu. An Hảo lúc này mới hài lòng.
Sau khi đưa Lí Mộc đi, An Hảo về nhà, chỉ thấy ba An vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: "Tôi không đồng ý!"
An Hảo giật mình,vỗ ngực một cái cau mày nói: "Ba làm gì vậy, Lí Mộc thất tốt, sao ba lại không đồng ý?"
Mẹ An kéo chồng một cái, thở dài nói: "An Hảo à, tiểu tử Lí Mộc này thật tốt, có thể nhìn ra gia thế rất tốt, nhìn người cũng đáng tin. Nhưng... Duy chỉ có hắn đang ở quân đội, điểm này..."
An Hảo liếc mắt xem thường, ngồi trên ghế sofa: "Mẹ, con biết ngay! Mẹ lại không phải muốn lật lại chuyện dì nhỏ mà nói đạo lí phải không? Dì nhỏ là chuyện của dì nhỏ, con là con, các người không thể vì một chuyện mà bác bỏ tất cả quân nhân chứ?"
- "Không phải chúng ta có thành kiến với quân nhân, mà là có một số việc con không hiểu..."
- "Mẹ, con đã không còn bé rồi, đối với lựa chọn của mình sẽ thận trọng suy tính. Mẹ biết rõ hắn đang ở bộ đội hai chúng ta về sau có thể sẽ không có phương tiện, những thứ này mẹ không phải là không suy tính, nhưng mẹ lại không cảm thấy đây là vấn đề không thể điều hòa."
- "Con cảm thấy? Con có thể cảm thấy thế nào? Con bây giờ bị tên tiểu tử kia làm váng đầu, còn cảm thấy cái gì không tốt?!" Ba An vỗ bàn một cái, sấc mặt tái xanh.
- "Ba! Làm sao ba có thể cái gì không rõ liền vơ đũa cả nắm! Dù gì các người cũng muốn hiểu chuyện của bọn con, trở lại nhìn đến tận đáy chuyện như thế nào đi!"
- "Ba không biết cũng không muốn biết! Bởi vì ba đã tiên đoán được con về sau là cái dạng gì rồi!"
- "Ba..."
"Tốt lắm tốt lắm, khó được dịp đến đây một chuyến hai người các ngươi đứng làm rối lên, chuyện này kết thúc ở đây, sau này hãy nói..." Mắt thấy hai cha con muốn cãi nhau, mẹ An mau chạy ra làm người giải hòa.
Một đêm này, ba An vẫn trầm mặc sắc mặt khó coi, An Hảo cũng buồn bực không lên tiếng trong nội tâm cảm yhắy uất ức.
Trong lòng Lí Mộc có chuyện, trở về bộ đội nằm cau mày trên giừơng trầm tư. Thấy Lí Mộc trở về sớm, Tiểu Khương có chút kì quái, bỏ lại việc đang làm trong tay, lại gần: "Liên trưởng, sao lại về sớm như vậy? Hội nghị tam phương thuận lợi không?"
- "Ừ, hội nghị tam phương còn may, chỉ là hội nghị tứ phương có chút..."
- "Tứ phương? Sao lại thêm một phương rồi?"
- "Xế chiều hôm nay, tôi gặp ba mẹ của An Hảo rồi, bọn họ giống như... Không quá yêu thích tôi."
Tiểu Khương giật mình: "Không phải đâu, Liên trưởng, anh không thấy hai tốp nhân vật quan trọng? Họ lại không thích anh à? Liên trưởng anh có thể duy trì, lại biết thương người, con rể tốt như vậy đi chỗ nào tìm đây?"
Lí Mộc thở dài cúi đầu không lên tiếng, Tiểu Khương có chút hiểu: "Có phải vì anh ở quân đội hay không?" Thấy Lí Mộc không phủ nhận, hắn cũng thở dài ngồi xuống "Người người cũng hô khẩu hiệu muốn tôn kính mến yêu chúng ta, những người con em quân đội, nói gì quân nhân là vĩ đại, nhưng có mấy gia trưởng nguyện ý gả con gái cho chúng ta?"
Hai người ngồi yên lặng trên giừơng của mình nghĩ từng tâm sự riêng, nhìn nhau không nói gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lí Mộc đang trong phòng sáng tác chiến lược huấn luyện kế hoạch, Tiểu Khương chạy tới nói cho hắn biết có người tìm, ra ngoài vừa nhìn, quả nhiên là người mà mình đoán - ba của An Hảo.
Hết chương 30.
/36
|