Trong phòng bệnh rối ren, sau khi đã kiểm tra, bác sĩ ra dấu tay với mẹ Lí, ở lại trông chừng ông cụ, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Mẹ Lí vội vàng đi theo ra ngoài, bộ dạng vẫn đoan trang như cũ, chỉ có hai tay khẽ run tiết lộ sự lo lắng của bà: "Tình huống lão Lí bây giờ thế nào?"
- "Tình huống xem như tạm ổn định, tuy nhiên vẫn cần phải nằm viện quan sát."
Mẹ Lí nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Xin viện trưởng Lâm quan tâm nhiều thêm."
Viện trưởng Lâm vội vàng gật đầu: "Phu nhân cứ yên tâm, đương nhiên chúng tôi sẽ dốc toàn lực, phu nhân đừng quá lo lắng, chỉ là, kính xin phối hợp trị liệu, gần đây đừng khiến tâm tình ngài ấy thêm phập phồng..."
Mẹ Lí nhìn sang Lí Mộc đang cúi đâyu bên cạnh không nói gì, bất pắc dĩ than thở: "Vậy làm phiền rồi."
Viện trưởng Lâm vội khoát tay: "Chuyện phải làm thôi."
Trở lại phòng bệnh, mẹ Lý xin ở lại trông chừng, ngồi ở mép giừơng nắm tay ba Lí đến ngẩn người, Lí Mộc an tĩnh đứng bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, mẹ Lí thở dài một tiếng, nói: "Con không phải không biết tâm tư của ba con. Hiện tại các phe phái càng đấu càng lợi hại, nếu lúc này ba con trực tiếp biểu hiện, thì về sau nhất định sẽ gặp khó khăn. Cho con trở về là vì tốt cho con, thừa dịp bây giờ con có thể vì con mà mở đường, chứ về sau thì khó nói. Bối cảnh của Tô Tô, cùng nhà chúng ta có quan hệ thế nào, con không phải là không hiểu..."
Lí Mộc nhỏ giọng cắt đứt lời bà: "Mẹ, con hiểu. Nhưng con không muốn dùng những thứ này đổi lấy tiền đồ của con. Con có ý tưởng của mình, ba nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Nghỉ ngơi một chút..." Mẹ Lí khẽ cười lắc đầu, giơ tay sửa sang lại vạt áo xốc xếch của chồng "Con cũng đã biết, nghỉ ngơi một chút cơ bản chính là vĩnh biễn nghỉ ngơi rồi..."
- "Con hiểu, nhưng nhất định đi tranh những thứ kia làm gì. Những năm nay mọi người cũng đã mệt mỏi, về sau chúng ta một nhà ỡ cùng nhau, an an nhạc nhạc, không được sao?"
"Người nhà ở cùng nhau an an nhạc nhạc..." Mẹ Lí cười khổ lắc đầu "Đã vào giang hồ, sao có thể nói thoái lui liền thoái lui đây? Hơn nữa, không phải làm Tướng quân là nguyện vọng từ nhỏ của con sao, nếu như có Tô Tô..."
Lí Mộc cúi đầu, nhẹ giọng lại nhưng kiên quyết nói: "Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm."
Mẹ Lí nhìn con trai đứng bên cạnh, ngũ quan kiên định, tì gian đã mài hắn thành một người đàn ông thành thục có chủ ý riêng của mình. Thở dài một hơi, quay đầu nhìn về ánh mặt trời nơi cửa sổ, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Con ra bên ngoài tiễn bọn họ đi, mẹ ở đây trông chừng ba con."
Ba Lí ở phòng bệnh sóc đặc biệt, tầng này chỉ có một bệnh nhân là ông. Tất cả mọi người đều ở dưới lầu chờ, không đi lên quấy rầy. Thấy Lí Mộc xuống, mọi người rối rít tới gần ân cần hỏi thăm tình huống. Lí Mộc không biết phải làm sao ứng phó với trường hợp thế này, chỉ nhàn nhạt nói: "Không có việc gì rồi, mọi người trở về đi." Nhất thời có chút tẻ ngắt, mọi người có chút ngượng ngùng.
Tần Túc Nguyện nhìn cảnh này, tự giác bước ra thay hắn cảm ơn nên cảm ơn, cần biểu đạt gì nên biểu đạt, tống đi người này đưa đi người kia. Mọi người được bậc thang nên cũng vội vàng leo xuống.
Sau khi Tần Túc Nguyện trở lại thấy Lí Mộc ngồi trên ghế dài, không biết đang suy nghĩ gì. Đi tới khư khư giữ chặt bả vao hắn: "Nghĩ gì thế? Linh hồn nhỏ bé cũng bị mất đi rồi."
Lí Mộc lúng ta lúng túng: "Cậu biết cô ấy tốt thế nào mà."
Tần Túc Nguyện lười biếng kéo lỏng cà-vạt, hỏi: "An Hảo?"
- "Ừ."
- "Chậc chậc, thích đến vậy? Tô Tô phải làm thế nào? Ông cụ nhà cậu phải làm thế nào?"
- "Không biết."
- "Cậu xem, thân tình thêm tiền đồ, so với tình yêu, cái nào quan trọng hơn? Anh em à tôi bảo cậu này, nếu là tôi...tôi khẳng định chọn cái trước, dù sao tất cả tình yêu đi đến cuối cùng đều trở thành thân tình, nếu như vậy, ngay từ đầu liền lựa chon thân tình, lại còn được thêm tiền đồ."
Lí Mộc lắc đầu: "Tôi đồng ý sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, tôi muốn cưới cô ấy."
Tần Túc Nguyện sững sờ, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, thự dò xét hỏi: "Chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ... Các người đến trình độ này rồi sao? Mẹ kiếp Thiết Mộc ngươi được lắm! Không nhận ra vẫn còn một tay như vậy!"
Lí Mộc ngẩn ngơ, sau khi hiểu được Tần Túc Nguyện ý nói gì, đột nhiên mặt đỏ lên: "Cậu đừng nói càn! An Hảo là một cô gái trong sạch! Tôi là nói... Tôi đồng ý đi cùng với cô ấy, đồng ý chăm sóc cô ấy thật tốt."
Tần Túc Nguyện nhất thời im lặng, khuôn mặt không thú vị: "Thôi đi, tôi còn tưởng rằng chuyện gì đã xảy ra,đàn ông nào đang thời điểm vui vẻ lại không đưa ra cam kết gì? Nếu cái gì cũng thực hịê, cái gì cũng làm thật, còn đến mức nào chứ? Nói trắng ra là, cam kết cũng chỉ là trò chơi lãng mạn, anh em thả lỏng đi..."
Lí Mộc lắc đầu một cái, nhỏ giọng mà kiên định trả lời: "Không, tôi đồng ý rồi, thì nhất định phải làm được."
Tần Túc Nguyện "Xùy" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Cũng thế, cậu mà đào hoa như tôi, cậu sẽ không còn là cậu nữa." Tần Túc Nguyện đứng dậy duỗi người: "Vậy chuyện bên này bây giờ, cậu định giải thích với An Hảo thế nào?"
- "Nói thẳng chứ sao."
Tần Túc Nguyện đang duỗi người giờ cả kinh: "Ui ui ui" kêu thiếu chút nữa là trẹo eo "Không phải đâu anh em à! Cậu định trực tiếp nói ba mẹ cặu muốn cậu cưới Tô Tô, sau đó cậu trở về là vì đính hôn, sau đó ba cậu bị tức đến bất tỉnh. Tôi đánh cược, chỉ cần là phụ nữ, biết loại chuyện này sẽ không vui mừng, đến lúc đó không chừng còn làm ầm ĩ với cậu, ngộ nhỡ tiền viện còn chưa dàn xếp xong, hậu viện lại bị hỏa thì cậu làm thế nào?"
Lí Mộc cúi đầu, đôi tay nắn chặt làm như cũng có chút lo lắng, mím môi suy nghĩ một hồi lâu sau lắc đầu nói: "Cô ấy không thể không biết. Tôi không thể lừa dối cô ấy."
Xua hai taỵmôt cái, Tần Túc Nguyện nhún nhún vai: "Thôi, cậu quyết định chuyện này cũng không ai đả động được tới cậu, xem ra An Hảo cũng không giống cô gái không hiểu chuyện, cậu phải tính toán trước, thật tốt mà giải thích cho rõ thôi."
Lí Mộc gật đầu, đứng lên nói: "Ừ, tôi không tiễn cậu."
Tần Túc Nguyện cười nhạo một tiếng, trêu ghẹo: "Không làm phiền ngài, ngài mau mau mà gọi điện cho tâm can bảo bối của ngài đi!"
Lí Mộc ý định trầm trầm, cũng không phản ứng với trêu ghẹo của hắn. Bởi vì mới vừa hồi kinh, điện thoại di động còn chưa có cầm tạp cũng không còn làm, không thể làm gì khác hơn là ra khỏi bệnh viện tìm được một buồng điện thoại công cộng.
"Cọc gỗ!" Điện thoại vừa thông An Hảo đã không chút do dự mở miệng gọi.
Khi đầu kia ống nghe truyền đến giọng nói trong trẻo lại mềm ngọt của An Hảo thì tâm tình vốn thấp thỏm của Lí Mộc trong nháy mắt đã bình tĩnh lại. Khóe môi khẽ giương nụ cười, giọng nói không tự chủ được mà nhu hòa: "Làm sao em biết là anh?"
"Có hiển thị số khu vực chứ sao! Hơn nữa chỉ mỗi anh mới dùng loại điện thoại này gọi cho em thôi..." An Hảo nằm dài trên giừơng tìm tư thế thoải mái "Thế nào giờ mới về đến nhà sao? Em đợi nhiều giờ rồi! Anh cũng không gọi điện cho em, có biết em lo lắng không?"
- "Thật xin lỗi, xảy ra chút chuyện, không kịp gọi điện cho em."
- "Thế nào? Rất nghiêm trọng sao? Nói em nghe được không?"
"An đang muốn kể em nghe." Lí Mộc mím môi, chợt thấy nhịp tim đâpnhạnh chóng, trong nháy mắt lại có chút sợ không biết cô biết chuyện này rồi sẽ phản ứng thế nào. Sau khi hli chỉnh sửa chút suy nghĩ, Lí Mộc đem tất cả mọi chuyện nói đơn giản một lần.
An Hảo có chút trầm mặc, chỉ ngắn ngủi chốc lát nhưng lại làm cho Lí Mộc cảm thấy thật giống như đang ở trong núi đao chảo dầu, như có năm ngón tay cào cào lồng ngực. An Hảo mở miệng hỏi: "Vậy anh đối với Tô Tô thế nào? Yêu thích sao?"
Lí Mộc cuống quýt lắc đầu: "Không có không có, anh chỉ coi cô ấy như anh em thôi."
An Hảo chợt cười: "Dạ, em tin anh! Những chuyện này anh xem mà xử lý đi, nhưng đừng cáu kỉnh với chú và dì, thân thể bọn họ không tốt, huống chi họ chỉ muốn tốt cho anh, anh phải thông cảm."
Trong lòng Lí Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em."
"Cảm ơn em cái gì?" An Hảo cười hỏi.
Lí Mộc sờ sờ sống mũi, lúng ta kúng túng nói: "Dù sao cũng là, cảm ơn em không tức giận."
An Hảo vui vẻ mà cười: "Anh không vlà không có lỗi với em, nói chuyện cũng không dấu giếm em...tại sao em muốn tức giận chứ? Cọc gỗ,nếu ở bên nhau, em sẽ tin tưởng anh." Giọng nói chợt chuyển một cái, nửa đùa nói: "Đương nhiên, nếu có một ngày anh dám phản bội em, em nhất định sẽ cầm dao găm đi thiến anh! Để anh không còn tính phúc được, nửa đời sau cũng chỉ có thể cùng người con gái khác nhìn nhau mà im im lặng lặng! Hừ!"
Lí Mộc bị nghẹn nhắt thời đỏ mặt, lắp bắp nói: "Sẽ không, sẽ không..."
An Hảo ý xấu đùa bỡn: "Là anh sẽ không phản bội em? Hay là em sẽ không thiến anh hả?"
Chợt ho khan mấy tiếng, nhìn lén bốn phía một cái, Lí Mộc trốn tránh: "Anh phải trở về, sẽ gọi điện thoại cho em sau."
"Hừ, mỗi lần đến thời điểm này đều chạy trốn!" Mặc dù chưa đùa giỡn thỏa lòng, An Hảo vẫn hiểu chuyện cúp điện thoại, để Lí Mộc sớm trở về chăm sóc ba Lí.
Nghe được trong loa truyền đến tiếng "Ục ục", Lí Mộc mới thả ống nghe xuống. Đưa tay sờ sờ lỗ tai nóng bỏng, đứng giữa Kinh Thành gió thổi có chút lạnh, lại cười như ánh mặt trời sáng tỏ phương Bắc.
Trở lại bệnh viện, đẩy cửa đã nhìn thấy Tô Tô đang ngồi bên giừơng bệnh. Lí Mộc dừng một chút, cùng cô gật đầu nhẹ một cái, không biết nói gì cho phải.
Tô Tô đứng dậy, nói với mẹ Lí: "Nếu tình hình của chú đã ổn định, con cũng yên tâm, cũng không ở đây làm vướng tay vướng chân, dì cũng phải chú ý thân thể, đừng quá vất vả."
Mẹ Lí vội giữ lại: "Làm sao có thể, con cứ ở lại, chúng ta cái gì cũng thắy vui vẻ."
Tô Tô cười nói: "Con sẽ thường tới thăm chú, đến lúc đó dì đừng chê con phiền là được."
Mẹ Lí lôi kéo tay của cô, nhìn Lí Mộc: "Không đâu, con tới chúng ta còn vui vẻ không kịp đấy. Lí Mộc, tiễn Tô Tô đi."
Ra khỏi phòng bệnh, hai người trầm mặc đi đến thang máy. Thời điểm chờ thang máy, Tô Tô chợt nhẹ giọng nói: "Đừng trách ba em, ông ấy cũng là vì yêu thương em. Thật xin lỗi."
Thang máy mở ra, Lí Mộc lắc đầu một cái, mời cô vào trước.
Tô Tô làm như không thấy, chỉ để ý quay đầu lại nhìn Lí Mộc, hỏi: "Lấy em, sẽ để cho anh khổ sở sao?"
Lí Mộc ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu: "Không, cô rất tốt."
- "Vậy tại sao anh không cần em?"
Một hồi lâu sau, Lí Mộc trầm giọng nói: "Cô sẽ tìm được người tốt hơn."
Người tốt hơn... Tô Tô cười lộ vẻ sầu thảm, cõi đời này có người nào tốt hơn, mình muôn nhận định người kia là tốt nhất.
- "Nếu không có An Hảo, anh có lấy em không?"
Lí Mộc suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu: "Không biết."
Tô Tô im lặng cười, đây chính là người đàn ông cô yêu, nhận định chuyện tình cảm không ai ép buộc được. Hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Lĩ Mộc nói: "Cảm ơn anh đã trả lời như vậy, em còn thấy dễ chịu hơn. Cho dù kết quả cuối cùng vẫn là anh cự tuyệt em...em cũng không muốn là vì người con gái khác." Bước vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa "Đưa tới đây thôi, hẹn gặp lại."
Cửa thang máy chậm rãi đóng, khuôn mặt của Lí Môđc biến mất sau cánh cửa, Tô Tô chán nản chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay che mặt, từ từ nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Cô là người phụ nữ mạnh mẽ, trong mắt người khác cô là người mưa gió không ngã, nhưng cô cũng sẽ có người trong lòng, cô cũng sẽ thương mà bị thương, chỉ là, không ai thấy được nước mắt của cô.
Hết chương 25.
Mẹ Lí vội vàng đi theo ra ngoài, bộ dạng vẫn đoan trang như cũ, chỉ có hai tay khẽ run tiết lộ sự lo lắng của bà: "Tình huống lão Lí bây giờ thế nào?"
- "Tình huống xem như tạm ổn định, tuy nhiên vẫn cần phải nằm viện quan sát."
Mẹ Lí nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Xin viện trưởng Lâm quan tâm nhiều thêm."
Viện trưởng Lâm vội vàng gật đầu: "Phu nhân cứ yên tâm, đương nhiên chúng tôi sẽ dốc toàn lực, phu nhân đừng quá lo lắng, chỉ là, kính xin phối hợp trị liệu, gần đây đừng khiến tâm tình ngài ấy thêm phập phồng..."
Mẹ Lí nhìn sang Lí Mộc đang cúi đâyu bên cạnh không nói gì, bất pắc dĩ than thở: "Vậy làm phiền rồi."
Viện trưởng Lâm vội khoát tay: "Chuyện phải làm thôi."
Trở lại phòng bệnh, mẹ Lý xin ở lại trông chừng, ngồi ở mép giừơng nắm tay ba Lí đến ngẩn người, Lí Mộc an tĩnh đứng bên cạnh.
Không biết qua bao lâu, mẹ Lí thở dài một tiếng, nói: "Con không phải không biết tâm tư của ba con. Hiện tại các phe phái càng đấu càng lợi hại, nếu lúc này ba con trực tiếp biểu hiện, thì về sau nhất định sẽ gặp khó khăn. Cho con trở về là vì tốt cho con, thừa dịp bây giờ con có thể vì con mà mở đường, chứ về sau thì khó nói. Bối cảnh của Tô Tô, cùng nhà chúng ta có quan hệ thế nào, con không phải là không hiểu..."
Lí Mộc nhỏ giọng cắt đứt lời bà: "Mẹ, con hiểu. Nhưng con không muốn dùng những thứ này đổi lấy tiền đồ của con. Con có ý tưởng của mình, ba nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Nghỉ ngơi một chút..." Mẹ Lí khẽ cười lắc đầu, giơ tay sửa sang lại vạt áo xốc xếch của chồng "Con cũng đã biết, nghỉ ngơi một chút cơ bản chính là vĩnh biễn nghỉ ngơi rồi..."
- "Con hiểu, nhưng nhất định đi tranh những thứ kia làm gì. Những năm nay mọi người cũng đã mệt mỏi, về sau chúng ta một nhà ỡ cùng nhau, an an nhạc nhạc, không được sao?"
"Người nhà ở cùng nhau an an nhạc nhạc..." Mẹ Lí cười khổ lắc đầu "Đã vào giang hồ, sao có thể nói thoái lui liền thoái lui đây? Hơn nữa, không phải làm Tướng quân là nguyện vọng từ nhỏ của con sao, nếu như có Tô Tô..."
Lí Mộc cúi đầu, nhẹ giọng lại nhưng kiên quyết nói: "Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm."
Mẹ Lí nhìn con trai đứng bên cạnh, ngũ quan kiên định, tì gian đã mài hắn thành một người đàn ông thành thục có chủ ý riêng của mình. Thở dài một hơi, quay đầu nhìn về ánh mặt trời nơi cửa sổ, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Con ra bên ngoài tiễn bọn họ đi, mẹ ở đây trông chừng ba con."
Ba Lí ở phòng bệnh sóc đặc biệt, tầng này chỉ có một bệnh nhân là ông. Tất cả mọi người đều ở dưới lầu chờ, không đi lên quấy rầy. Thấy Lí Mộc xuống, mọi người rối rít tới gần ân cần hỏi thăm tình huống. Lí Mộc không biết phải làm sao ứng phó với trường hợp thế này, chỉ nhàn nhạt nói: "Không có việc gì rồi, mọi người trở về đi." Nhất thời có chút tẻ ngắt, mọi người có chút ngượng ngùng.
Tần Túc Nguyện nhìn cảnh này, tự giác bước ra thay hắn cảm ơn nên cảm ơn, cần biểu đạt gì nên biểu đạt, tống đi người này đưa đi người kia. Mọi người được bậc thang nên cũng vội vàng leo xuống.
Sau khi Tần Túc Nguyện trở lại thấy Lí Mộc ngồi trên ghế dài, không biết đang suy nghĩ gì. Đi tới khư khư giữ chặt bả vao hắn: "Nghĩ gì thế? Linh hồn nhỏ bé cũng bị mất đi rồi."
Lí Mộc lúng ta lúng túng: "Cậu biết cô ấy tốt thế nào mà."
Tần Túc Nguyện lười biếng kéo lỏng cà-vạt, hỏi: "An Hảo?"
- "Ừ."
- "Chậc chậc, thích đến vậy? Tô Tô phải làm thế nào? Ông cụ nhà cậu phải làm thế nào?"
- "Không biết."
- "Cậu xem, thân tình thêm tiền đồ, so với tình yêu, cái nào quan trọng hơn? Anh em à tôi bảo cậu này, nếu là tôi...tôi khẳng định chọn cái trước, dù sao tất cả tình yêu đi đến cuối cùng đều trở thành thân tình, nếu như vậy, ngay từ đầu liền lựa chon thân tình, lại còn được thêm tiền đồ."
Lí Mộc lắc đầu: "Tôi đồng ý sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, tôi muốn cưới cô ấy."
Tần Túc Nguyện sững sờ, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, thự dò xét hỏi: "Chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ... Các người đến trình độ này rồi sao? Mẹ kiếp Thiết Mộc ngươi được lắm! Không nhận ra vẫn còn một tay như vậy!"
Lí Mộc ngẩn ngơ, sau khi hiểu được Tần Túc Nguyện ý nói gì, đột nhiên mặt đỏ lên: "Cậu đừng nói càn! An Hảo là một cô gái trong sạch! Tôi là nói... Tôi đồng ý đi cùng với cô ấy, đồng ý chăm sóc cô ấy thật tốt."
Tần Túc Nguyện nhất thời im lặng, khuôn mặt không thú vị: "Thôi đi, tôi còn tưởng rằng chuyện gì đã xảy ra,đàn ông nào đang thời điểm vui vẻ lại không đưa ra cam kết gì? Nếu cái gì cũng thực hịê, cái gì cũng làm thật, còn đến mức nào chứ? Nói trắng ra là, cam kết cũng chỉ là trò chơi lãng mạn, anh em thả lỏng đi..."
Lí Mộc lắc đầu một cái, nhỏ giọng mà kiên định trả lời: "Không, tôi đồng ý rồi, thì nhất định phải làm được."
Tần Túc Nguyện "Xùy" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Cũng thế, cậu mà đào hoa như tôi, cậu sẽ không còn là cậu nữa." Tần Túc Nguyện đứng dậy duỗi người: "Vậy chuyện bên này bây giờ, cậu định giải thích với An Hảo thế nào?"
- "Nói thẳng chứ sao."
Tần Túc Nguyện đang duỗi người giờ cả kinh: "Ui ui ui" kêu thiếu chút nữa là trẹo eo "Không phải đâu anh em à! Cậu định trực tiếp nói ba mẹ cặu muốn cậu cưới Tô Tô, sau đó cậu trở về là vì đính hôn, sau đó ba cậu bị tức đến bất tỉnh. Tôi đánh cược, chỉ cần là phụ nữ, biết loại chuyện này sẽ không vui mừng, đến lúc đó không chừng còn làm ầm ĩ với cậu, ngộ nhỡ tiền viện còn chưa dàn xếp xong, hậu viện lại bị hỏa thì cậu làm thế nào?"
Lí Mộc cúi đầu, đôi tay nắn chặt làm như cũng có chút lo lắng, mím môi suy nghĩ một hồi lâu sau lắc đầu nói: "Cô ấy không thể không biết. Tôi không thể lừa dối cô ấy."
Xua hai taỵmôt cái, Tần Túc Nguyện nhún nhún vai: "Thôi, cậu quyết định chuyện này cũng không ai đả động được tới cậu, xem ra An Hảo cũng không giống cô gái không hiểu chuyện, cậu phải tính toán trước, thật tốt mà giải thích cho rõ thôi."
Lí Mộc gật đầu, đứng lên nói: "Ừ, tôi không tiễn cậu."
Tần Túc Nguyện cười nhạo một tiếng, trêu ghẹo: "Không làm phiền ngài, ngài mau mau mà gọi điện cho tâm can bảo bối của ngài đi!"
Lí Mộc ý định trầm trầm, cũng không phản ứng với trêu ghẹo của hắn. Bởi vì mới vừa hồi kinh, điện thoại di động còn chưa có cầm tạp cũng không còn làm, không thể làm gì khác hơn là ra khỏi bệnh viện tìm được một buồng điện thoại công cộng.
"Cọc gỗ!" Điện thoại vừa thông An Hảo đã không chút do dự mở miệng gọi.
Khi đầu kia ống nghe truyền đến giọng nói trong trẻo lại mềm ngọt của An Hảo thì tâm tình vốn thấp thỏm của Lí Mộc trong nháy mắt đã bình tĩnh lại. Khóe môi khẽ giương nụ cười, giọng nói không tự chủ được mà nhu hòa: "Làm sao em biết là anh?"
"Có hiển thị số khu vực chứ sao! Hơn nữa chỉ mỗi anh mới dùng loại điện thoại này gọi cho em thôi..." An Hảo nằm dài trên giừơng tìm tư thế thoải mái "Thế nào giờ mới về đến nhà sao? Em đợi nhiều giờ rồi! Anh cũng không gọi điện cho em, có biết em lo lắng không?"
- "Thật xin lỗi, xảy ra chút chuyện, không kịp gọi điện cho em."
- "Thế nào? Rất nghiêm trọng sao? Nói em nghe được không?"
"An đang muốn kể em nghe." Lí Mộc mím môi, chợt thấy nhịp tim đâpnhạnh chóng, trong nháy mắt lại có chút sợ không biết cô biết chuyện này rồi sẽ phản ứng thế nào. Sau khi hli chỉnh sửa chút suy nghĩ, Lí Mộc đem tất cả mọi chuyện nói đơn giản một lần.
An Hảo có chút trầm mặc, chỉ ngắn ngủi chốc lát nhưng lại làm cho Lí Mộc cảm thấy thật giống như đang ở trong núi đao chảo dầu, như có năm ngón tay cào cào lồng ngực. An Hảo mở miệng hỏi: "Vậy anh đối với Tô Tô thế nào? Yêu thích sao?"
Lí Mộc cuống quýt lắc đầu: "Không có không có, anh chỉ coi cô ấy như anh em thôi."
An Hảo chợt cười: "Dạ, em tin anh! Những chuyện này anh xem mà xử lý đi, nhưng đừng cáu kỉnh với chú và dì, thân thể bọn họ không tốt, huống chi họ chỉ muốn tốt cho anh, anh phải thông cảm."
Trong lòng Lí Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em."
"Cảm ơn em cái gì?" An Hảo cười hỏi.
Lí Mộc sờ sờ sống mũi, lúng ta kúng túng nói: "Dù sao cũng là, cảm ơn em không tức giận."
An Hảo vui vẻ mà cười: "Anh không vlà không có lỗi với em, nói chuyện cũng không dấu giếm em...tại sao em muốn tức giận chứ? Cọc gỗ,nếu ở bên nhau, em sẽ tin tưởng anh." Giọng nói chợt chuyển một cái, nửa đùa nói: "Đương nhiên, nếu có một ngày anh dám phản bội em, em nhất định sẽ cầm dao găm đi thiến anh! Để anh không còn tính phúc được, nửa đời sau cũng chỉ có thể cùng người con gái khác nhìn nhau mà im im lặng lặng! Hừ!"
Lí Mộc bị nghẹn nhắt thời đỏ mặt, lắp bắp nói: "Sẽ không, sẽ không..."
An Hảo ý xấu đùa bỡn: "Là anh sẽ không phản bội em? Hay là em sẽ không thiến anh hả?"
Chợt ho khan mấy tiếng, nhìn lén bốn phía một cái, Lí Mộc trốn tránh: "Anh phải trở về, sẽ gọi điện thoại cho em sau."
"Hừ, mỗi lần đến thời điểm này đều chạy trốn!" Mặc dù chưa đùa giỡn thỏa lòng, An Hảo vẫn hiểu chuyện cúp điện thoại, để Lí Mộc sớm trở về chăm sóc ba Lí.
Nghe được trong loa truyền đến tiếng "Ục ục", Lí Mộc mới thả ống nghe xuống. Đưa tay sờ sờ lỗ tai nóng bỏng, đứng giữa Kinh Thành gió thổi có chút lạnh, lại cười như ánh mặt trời sáng tỏ phương Bắc.
Trở lại bệnh viện, đẩy cửa đã nhìn thấy Tô Tô đang ngồi bên giừơng bệnh. Lí Mộc dừng một chút, cùng cô gật đầu nhẹ một cái, không biết nói gì cho phải.
Tô Tô đứng dậy, nói với mẹ Lí: "Nếu tình hình của chú đã ổn định, con cũng yên tâm, cũng không ở đây làm vướng tay vướng chân, dì cũng phải chú ý thân thể, đừng quá vất vả."
Mẹ Lí vội giữ lại: "Làm sao có thể, con cứ ở lại, chúng ta cái gì cũng thắy vui vẻ."
Tô Tô cười nói: "Con sẽ thường tới thăm chú, đến lúc đó dì đừng chê con phiền là được."
Mẹ Lí lôi kéo tay của cô, nhìn Lí Mộc: "Không đâu, con tới chúng ta còn vui vẻ không kịp đấy. Lí Mộc, tiễn Tô Tô đi."
Ra khỏi phòng bệnh, hai người trầm mặc đi đến thang máy. Thời điểm chờ thang máy, Tô Tô chợt nhẹ giọng nói: "Đừng trách ba em, ông ấy cũng là vì yêu thương em. Thật xin lỗi."
Thang máy mở ra, Lí Mộc lắc đầu một cái, mời cô vào trước.
Tô Tô làm như không thấy, chỉ để ý quay đầu lại nhìn Lí Mộc, hỏi: "Lấy em, sẽ để cho anh khổ sở sao?"
Lí Mộc ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu: "Không, cô rất tốt."
- "Vậy tại sao anh không cần em?"
Một hồi lâu sau, Lí Mộc trầm giọng nói: "Cô sẽ tìm được người tốt hơn."
Người tốt hơn... Tô Tô cười lộ vẻ sầu thảm, cõi đời này có người nào tốt hơn, mình muôn nhận định người kia là tốt nhất.
- "Nếu không có An Hảo, anh có lấy em không?"
Lí Mộc suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu: "Không biết."
Tô Tô im lặng cười, đây chính là người đàn ông cô yêu, nhận định chuyện tình cảm không ai ép buộc được. Hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Lĩ Mộc nói: "Cảm ơn anh đã trả lời như vậy, em còn thấy dễ chịu hơn. Cho dù kết quả cuối cùng vẫn là anh cự tuyệt em...em cũng không muốn là vì người con gái khác." Bước vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa "Đưa tới đây thôi, hẹn gặp lại."
Cửa thang máy chậm rãi đóng, khuôn mặt của Lí Môđc biến mất sau cánh cửa, Tô Tô chán nản chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay che mặt, từ từ nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Cô là người phụ nữ mạnh mẽ, trong mắt người khác cô là người mưa gió không ngã, nhưng cô cũng sẽ có người trong lòng, cô cũng sẽ thương mà bị thương, chỉ là, không ai thấy được nước mắt của cô.
Hết chương 25.
/36
|