Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Ông bà ngoại của Nhan Thanh đã qua đời từ hai năm trước, bà Từ Á Hồng là chị cả cũng như mẹ, vì thế mà thân thích đời sau đều gọi bà một tiếng “dì”, năm mới thì về nhà mẹ đẻ nên ai cũng tập hợp lại ở nhà Nhan Thanh.
Cô em gái con của dì ba nhỏ hơn cô hai tháng, nhưng lấy chồng sớm, bây giờ con gái cũng đã ba tuổi. Thấy bánh gạo mặn wang wang quảng cáo trên tivi liền khóc nháo đòi một bịch. Một đứa trẻ được cả nhà nuông chiều, nó đã đòi là phải đòi cho bằng được, lại muốn có ngay lập tức, mè nheo hệt như muốn lấy mạng của người khác.
Cuối cùng không còn cách nào, Nhan Thanh bị mẹ cô sai đi ra ngoài mua bánh gạo cho đứa cháu kia.
Sáng mùng một năm mới, đi đâu tìm bánh gạo đây!
Nhan Thanh đi thật xa cũng không thấy có siêu thị nào mở cửa. Nhà cô sống cách chợ trung tâm không xa lắm, nên dứt khoát đi bộ đến chợ, một mô hình siêu thị lớn quanh năm không nghỉ này. Ngoại trừ mua bánh gạo mà đứa cháu họ đòi ra, cô còn tiện tay lấy mấy món quà vặt cùng vài món đồ chơi ném vào trong xe. Trừ hao lỡ như cô cháu gái kia còn muốn thứ gì đó, cô phải đi ra ngoài một chuyến nữa.
***
Lúc về đến nhà, sợ xe taxi không quay đầu lại được, cô liền cho dừng ở giao lộ bên dưới nhà cô.
Nhan Thanh xách túi nhỏ túi lớn đi men theo con đường, liền thấy một chiếc xe A8L màu đen bóng loáng sành điệu đậu bên cạnh bồn hoa đối diện nhà cô.
Chiếc xe này ở chỗ cô tuyệt đối là chiếc xe hạng sang. Mắt thấy bảng số thành phố gắn ở đuôi xe, nghĩ chắc là thân thích sang chảnh của nhà nào đó, nên không thèm quan tâm.
Lúc đi ngang qua trước đầu xe, còi xe bỗng nhiên vang lên “tin” một tiếng. Nhan Thanh bị dọa nhảy dựng, mặt mày hung tợn mà quay đầu lại, nhưng người đàn ông ngồi sau vô lăng với vẻ mặt đầy ý cười kia, thoáng làm cô mở to mắt kinh ngạc… Cố Trạch Vũ!
Cô như bị trúng phải lời nguyền. Nhìn về phía anh, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Anh đẩy cửa bước xuống xe, từng bước đi tới trước mặt cô, hai tay nhẹ nhàng chậm rãi bẹo hai gò má của cô, “Bé Thanh…”
Lúc đối diện nhau, đôi mắt cô dần dần ướt át, miệng thốt ra, “Cố Trạch Vũ…”
“Ừa.”
“Sao anh lại đến đây?” Giọng nói cô run run, gần như sắp không khống chế được nước mắt chực trào ra.
Anh cười khẽ, giọng nói ôn tồn mà trầm ấm, “Anh nhớ em, nhớ đến nỗi toàn thân khó chịu. Cho nên, dù em bực anh thì anh cũng đến đây.” Chữ cuối cùng biến mất ở trong khoang miệng cô, anh ngậm lấy đôi môi hơi lạnh của cô, chậm rãi mút, nhẹ nhàng mà cẩn thận, giống như đối với báu vật vậy.
Giữa lúc môi lưỡi dây dưa nhau, cơ thể Nhan Thanh run nhẹ. Cô buông tay ra để mặc túi lớn túi nhỏ rơi xuống đất, sau đó ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nhiệt tình đáp trả.
Hai người hôn nhau đến xuất thần, động tình; hoàn toàn quên mất chỗ này là ở dưới nhà Nhan Thanh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải ba mẹ cô. Nhưng bình thường tới những lúc thế này, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới thôi!
Rất lâu sau, cuối cùng hai người cũng thở hổn hển tách nhau ra.
Cố Trạch Vũ nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ và vẻ mặt hơi say của cô thì không nhịn được cười nhẹ, tiếng gọi “bé Thanh” còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp nói ra liền nghe thấy một giọng nữ cực lớn truyền đến…
“Thanh Thanh…”
Nhan Thanh nhất thời giật mình. Cơ thể cứng nhắc quay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên mang dép lê, mặc áo khoát, hoàn toàn xốc xếch trong gió kia, “Dì hai…”
Bịch bánh gạo Nhan Thanh mua đã rớt mất tiêu.
Hơn 10 giờ sáng đi ra ngoài, đi đến trưa cũng không thấy bóng dáng. Dì ba cô dỗ cháu ngoại đến mệt mỏi, ngủ một giấc thức dậy thấy cô chưa về. Nhìn thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa mà cô còn chưa về, gọi điện thoại thì không ai bắt máy, gọi lần nữa thì nghe điện thoại reo ở trong phòng ngủ của cô.
Dì hai cô liền xuống dưới nhà tìm thử, ai ngờ đúng lúc nhìn thấy cô và Cố Trạch Vũ dính lấy nhau. Toàn bộ quá trình dì hai cô đều trông thấy hết, tới khúc gay cấn nhất, lại bị chụp đuôi.
Lúc này đầu óc Nhan Thanh quay mòng mòng, một chút chú ý cũng không có. Dì hai cô đứng ở cổng, nên khi kinh ngạc qua đi, cô chỉ còn cảm thấy xấu hổ. Ánh mắt Cố Trạch Vũ đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng mỉm cười với dì hai cô, cũng mặt dày gọi theo một tiếng, “Dì hai…”
Bây giờ dì hai cô mới như choàng tỉnh từ trong mộng, ‘ờ ờ’ hai tiếng, gật đầu với Cố Trạch Vũ, “Bạn của Thanh Thanh à?”
“Cháu là bạn trai của Nhan Thanh, Cố Trạch Vũ! Dì hai, chúc mừng năm mới!”
“Ái chà, chúc mừng năm mới nhé!” Dì hai cô nhìn Cố Trạch Vũ thì cười tươi như hoa, khi quay qua nhìn về phía Nhan Thanh lập tức bày ra vẻ mặt hung dữ, “Con bé chết tiệt kia, có bạn đến cũng không mời lên trên nhà! Trời lạnh như vậy mà bắt người ta phải đứng dưới lầu!”
Sau đó miệng cười toe toét, nói với Cố Trạch Vũ: “Cháu trai nhanh đi lên nhà đi! Để dì lên đó báo chị cả chuẩn bị thêm vài món!” Nói xong rồi cũng không đợi hai người trả lời, liền xoay người lật đật đi lên nhà.
Cố Trạch Vũ nhìn chằm chằm cổng nhà mất hai giây, xác định dì Hai cô chắc chắn không nghe thấy, mới cười to, “Bé Thanh ơi… Dì hai em đang diễn Xuyên kịch1 phải không!” Thay đổi biểu cảm sắc mặt nhanh đến mức không thể hình dung nổi!
Nhan Thanh cũng bật cười theo, “Lúc trẻ dì hai em là vận động viên, được giải á quân Sanda (võ chiến đấu tay không tự do) toàn tỉnh đó. Dì lật mặt không nhanh lắm đâu, chỉ ra vẻ hùng hổ thế thôi! Người lật mặt nhanh nhất nhà em chính là mẹ em!”
“Có người nói mẹ và dì mình như thế sao!” Cố Trạch Vũ bật cười, nhéo chóp mũi cô. Xoay người nhặt lên mấy thứ cô để rơi trên đất, chu môi hướng về phía cổng nhà, “Đi thôi!”
Tòa nhà này cũng có hệ thống an ninh địa phương, tuy đã xây dựng được hơn chín năm, nhưng hướng nhà và cách bố cục cũng không quá tệ. Nửa năm trước cũng mới sửa sang lại bên ngoài, nhưng do ở khá lâu, trong hành lang ít nhiều gì cũng có mấy thứ tạp nham.
Một tay Cố Trạch Vũ cầm lấy hai túi lớn, tay kia nắm tay Nhan Thanh. Mới vừa đi hết cầu thang lầu hai thì anh cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh như đang ngấm ngầm run rẩy, anh mỉm cười, “Bé Thanh à… Không phải em thấy lạnh chứ?”
“Em không lạnh.” Nhan Thanh xoay qua nhìn anh, vẻ mặt có chút kỳ lạ, “Chỉ là em hơi căng thẳng! Thật sự, có một chút!”
Đoán chừng ngay lúc này đây, những gì nên nói hoặc không nên nói, dì hai cô chắc là đã báo cáo xong với bà Từ Á Hồng rồi! Đang ở trước mặt Cố Trạch Vũ, cô tạm thời không có gì nguy hiểm. Nhưng đợi đến tối anh về, một trận nghiêm hình tra khảo chắc là không thể thiếu!
Cố Trạch Vũ nắm chặt tay cô, thu lại nụ cười, bước từng bước lên cầu thang đứng ngang hàng với cô, “Bé Thanh à… Em yên tâm đi, tất cả có anh đây!”
“Cố Trạch Vũ…” Nhan Thanh cười khổ, muốn nói ‘Anh đâu thể đi theo em 24/24 chứ’, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tối đen thâm sâu kia, trong lòng bất giác lại cảm thấy an tĩnh.
“Ừm!” Cô gật đầu, hơn nữa tay cô siết chặt lấy tay anh thêm một chút, “Bà Từ Á Hồng giao cho anh giải quyết vậy!” Lúc Nhan Thanh lấy chìa khóa mở cửa, Cố Trạch Vũ bỗng nhiên vỗ đầu ‘ơ’ một tiếng.
Cô quay lại nhìn anh, kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?!”
“Anh có mua chút đồ, lại để quên trên xe!” Nói xong đưa túi cầm trong tay cho cô, “Em vào trước đi, anh xuống lầu lấy. Lát nữa nhớ mở cửa cho anh nha.”
“Anh khỏi dặn!” Nhan Thanh liếc anh một cái, “Anh cũng đến cửa rồi, dì hai em cũng thấy, em còn có thể đóng cửa nhốt anh ở bên ngoài sao!”
“Đây có thể nói là em không có lương tâm hay không!” Cố Trạch Vũ cười cười, xoay người định xuống lầu, lại bị cô gọi trở lại…
“A, anh đợi đã!”
“Gì?”
“Em để đồ vô nhà rồi xuống cùng anh!” Nhan Thanh vừa nói vừa mở cửa, sau đó nhanh nhẹn ném túi vào trong, đóng cửa, “Đi thôi!”
***
Trước đó Trần Viễn Hành đưa cho Cố Trạch Vũ tài liệu gây tai họa ấy rốt cuộc lần này cũng phát huy được công dụng lớn, các loại quà biếu đều theo sở thích của mỗi người. Bịch to bịch nhỏ gần như nhét đầy cả chỗ ngồi phía sau, Nhan Thanh thấy mà líu lưỡi, không nói được câu nào.
Mấy thứ này, che vải bố dưới lầu, là có thể trực tiếp bày bán!
Anh là khách không mời mà đến, lại lấy lòng được toàn bộ phụ nữ trong nhà.
Bà Từ Á Hồng đích thân xuống bếp làm hai món ăn sở trường nhất của bà, dì hai và dì ba cô một trái một phải ngồi bên cạnh anh, thuận tiện hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà anh, nụ cười đó phải gọi là gió xuân ấm áp. Ngay cả cô cháu gái thức dậy thấy anh cũng không đòi bánh gạo nữa, cũng không khóc nữa. Nó cắn ngón tay, vẻ mặt e thẹn quan sát anh, sau đó bỗng nhiên dang hai tay ra đòi ‘ôm một cái’.
Cả đời Nhan Thủ Sơn có hai sở thích, một là ăn thịt mỡ, hai là uống vài ly.
Cố Trạch Vũ vì lấy lòng ba vợ, anh đem mấy chai rượu đặc biệt của ông già đến tặng. Trên bàn ăn cơm rót hai ly rượu lót dạ, quả nhiên ánh mắt của Nhan Thủ Sơn nhìn anh ấm áp hơn vừa rồi chút xíu, không giống như khi anh vào nhà, nhìn anh như nhìn tên giặc đến cướp con gái của mình.
Lúc trẻ, đồn trưởng Nhan xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau đó bị thương do thi hành nhiệm vụ nên được điều động tới làm công an địa phương. Cố Trạch Vũ cũng là con cháu lớn lên trong môi trường quân đội, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cực kỳ am hiểu kiến thức về các loại súng ống. Sau khi tán gẫu mấy câu, trên mặt đồn trưởng Nhan thậm chí bắt đầu mang theo ý cười.
Sau khi ăn xong, anh lại cùng ba vợ tương lại đánh vài ván, kỹ thuật đánh cờ giỏi đủ để anh thua đúng nửa nước hoặc một nước. Đến khi trời tối, xưng hô của đồn trưởng Nhan với anh cũng thay đổi từ anh Cố thành tiểu Cố, cuối cùng dứt khoát gọi tên anh một cách thân mật là Trạch Vũ.
Dì hai dì ba cô cũng ở đến hơn 8 giờ tối. Người của hai nhà chuẩn bị đi về, Cố Trạch Vũ cũng liền đứng dậy từ biệt theo.
Bà Từ Á Hồng nhiệt tình giữ anh ở lại một đêm.
Cố Trạch Vũ lễ phép từ chối, “Bác trai bác gái, cháu đã đặt phòng ở khách sạn rồi ạ. Đã làm phiền đến trễ thế này, thật sự ngại quá!”
“Cháu thật là khách sáo!” Bà Từ rõ ràng dùng ánh mắt như nhìn con rể tương lai để nhìn anh, “Cháu không dễ gì mới đến một lần, dù sao phòng cũng đủ dùng mà, ở lại một đêm, ngày mai bác bảo tiểu Thanh dẫn cháu đi dạo xung quanh. Chỉ e là chỗ này chẳng có gì hay để tham quan!”
“Cháu cũng đang muốn di dạo chung quanh đây. Chỗ này tràn ngập đặc sắc, rất thu hút người khác ạ!” Cố Trạch Vũ mỉm cười nhìn Nhan Thanh, sau đó gật đầu chào bà Từ, vẫn kiên trì ở khách sạn, “Hành lý của cháu đều ở khách sạn, sáng mai cháu sẽ đến đón Nhan Thanh, Bây giờ cháu phải đi rồi. Tạm biệt hai bác!”
“À, vậy cũng được!” Bà Từ mỉm cười toe toét, nói xong túm lấy cánh tay Nhan Thanh hướng ra cửa, “Đi, đi tiễn Trạch Vũ!”
***
Chú thích:
(1) Xuyên kịch: hát kinh kịch của vùng Tứ Xuyên.
***
Ông bà ngoại của Nhan Thanh đã qua đời từ hai năm trước, bà Từ Á Hồng là chị cả cũng như mẹ, vì thế mà thân thích đời sau đều gọi bà một tiếng “dì”, năm mới thì về nhà mẹ đẻ nên ai cũng tập hợp lại ở nhà Nhan Thanh.
Cô em gái con của dì ba nhỏ hơn cô hai tháng, nhưng lấy chồng sớm, bây giờ con gái cũng đã ba tuổi. Thấy bánh gạo mặn wang wang quảng cáo trên tivi liền khóc nháo đòi một bịch. Một đứa trẻ được cả nhà nuông chiều, nó đã đòi là phải đòi cho bằng được, lại muốn có ngay lập tức, mè nheo hệt như muốn lấy mạng của người khác.
Cuối cùng không còn cách nào, Nhan Thanh bị mẹ cô sai đi ra ngoài mua bánh gạo cho đứa cháu kia.
Sáng mùng một năm mới, đi đâu tìm bánh gạo đây!
Nhan Thanh đi thật xa cũng không thấy có siêu thị nào mở cửa. Nhà cô sống cách chợ trung tâm không xa lắm, nên dứt khoát đi bộ đến chợ, một mô hình siêu thị lớn quanh năm không nghỉ này. Ngoại trừ mua bánh gạo mà đứa cháu họ đòi ra, cô còn tiện tay lấy mấy món quà vặt cùng vài món đồ chơi ném vào trong xe. Trừ hao lỡ như cô cháu gái kia còn muốn thứ gì đó, cô phải đi ra ngoài một chuyến nữa.
***
Lúc về đến nhà, sợ xe taxi không quay đầu lại được, cô liền cho dừng ở giao lộ bên dưới nhà cô.
Nhan Thanh xách túi nhỏ túi lớn đi men theo con đường, liền thấy một chiếc xe A8L màu đen bóng loáng sành điệu đậu bên cạnh bồn hoa đối diện nhà cô.
Chiếc xe này ở chỗ cô tuyệt đối là chiếc xe hạng sang. Mắt thấy bảng số thành phố gắn ở đuôi xe, nghĩ chắc là thân thích sang chảnh của nhà nào đó, nên không thèm quan tâm.
Lúc đi ngang qua trước đầu xe, còi xe bỗng nhiên vang lên “tin” một tiếng. Nhan Thanh bị dọa nhảy dựng, mặt mày hung tợn mà quay đầu lại, nhưng người đàn ông ngồi sau vô lăng với vẻ mặt đầy ý cười kia, thoáng làm cô mở to mắt kinh ngạc… Cố Trạch Vũ!
Cô như bị trúng phải lời nguyền. Nhìn về phía anh, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Anh đẩy cửa bước xuống xe, từng bước đi tới trước mặt cô, hai tay nhẹ nhàng chậm rãi bẹo hai gò má của cô, “Bé Thanh…”
Lúc đối diện nhau, đôi mắt cô dần dần ướt át, miệng thốt ra, “Cố Trạch Vũ…”
“Ừa.”
“Sao anh lại đến đây?” Giọng nói cô run run, gần như sắp không khống chế được nước mắt chực trào ra.
Anh cười khẽ, giọng nói ôn tồn mà trầm ấm, “Anh nhớ em, nhớ đến nỗi toàn thân khó chịu. Cho nên, dù em bực anh thì anh cũng đến đây.” Chữ cuối cùng biến mất ở trong khoang miệng cô, anh ngậm lấy đôi môi hơi lạnh của cô, chậm rãi mút, nhẹ nhàng mà cẩn thận, giống như đối với báu vật vậy.
Giữa lúc môi lưỡi dây dưa nhau, cơ thể Nhan Thanh run nhẹ. Cô buông tay ra để mặc túi lớn túi nhỏ rơi xuống đất, sau đó ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nhiệt tình đáp trả.
Hai người hôn nhau đến xuất thần, động tình; hoàn toàn quên mất chỗ này là ở dưới nhà Nhan Thanh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải ba mẹ cô. Nhưng bình thường tới những lúc thế này, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới thôi!
Rất lâu sau, cuối cùng hai người cũng thở hổn hển tách nhau ra.
Cố Trạch Vũ nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ và vẻ mặt hơi say của cô thì không nhịn được cười nhẹ, tiếng gọi “bé Thanh” còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp nói ra liền nghe thấy một giọng nữ cực lớn truyền đến…
“Thanh Thanh…”
Nhan Thanh nhất thời giật mình. Cơ thể cứng nhắc quay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên mang dép lê, mặc áo khoát, hoàn toàn xốc xếch trong gió kia, “Dì hai…”
Bịch bánh gạo Nhan Thanh mua đã rớt mất tiêu.
Hơn 10 giờ sáng đi ra ngoài, đi đến trưa cũng không thấy bóng dáng. Dì ba cô dỗ cháu ngoại đến mệt mỏi, ngủ một giấc thức dậy thấy cô chưa về. Nhìn thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa mà cô còn chưa về, gọi điện thoại thì không ai bắt máy, gọi lần nữa thì nghe điện thoại reo ở trong phòng ngủ của cô.
Dì hai cô liền xuống dưới nhà tìm thử, ai ngờ đúng lúc nhìn thấy cô và Cố Trạch Vũ dính lấy nhau. Toàn bộ quá trình dì hai cô đều trông thấy hết, tới khúc gay cấn nhất, lại bị chụp đuôi.
Lúc này đầu óc Nhan Thanh quay mòng mòng, một chút chú ý cũng không có. Dì hai cô đứng ở cổng, nên khi kinh ngạc qua đi, cô chỉ còn cảm thấy xấu hổ. Ánh mắt Cố Trạch Vũ đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng mỉm cười với dì hai cô, cũng mặt dày gọi theo một tiếng, “Dì hai…”
Bây giờ dì hai cô mới như choàng tỉnh từ trong mộng, ‘ờ ờ’ hai tiếng, gật đầu với Cố Trạch Vũ, “Bạn của Thanh Thanh à?”
“Cháu là bạn trai của Nhan Thanh, Cố Trạch Vũ! Dì hai, chúc mừng năm mới!”
“Ái chà, chúc mừng năm mới nhé!” Dì hai cô nhìn Cố Trạch Vũ thì cười tươi như hoa, khi quay qua nhìn về phía Nhan Thanh lập tức bày ra vẻ mặt hung dữ, “Con bé chết tiệt kia, có bạn đến cũng không mời lên trên nhà! Trời lạnh như vậy mà bắt người ta phải đứng dưới lầu!”
Sau đó miệng cười toe toét, nói với Cố Trạch Vũ: “Cháu trai nhanh đi lên nhà đi! Để dì lên đó báo chị cả chuẩn bị thêm vài món!” Nói xong rồi cũng không đợi hai người trả lời, liền xoay người lật đật đi lên nhà.
Cố Trạch Vũ nhìn chằm chằm cổng nhà mất hai giây, xác định dì Hai cô chắc chắn không nghe thấy, mới cười to, “Bé Thanh ơi… Dì hai em đang diễn Xuyên kịch1 phải không!” Thay đổi biểu cảm sắc mặt nhanh đến mức không thể hình dung nổi!
Nhan Thanh cũng bật cười theo, “Lúc trẻ dì hai em là vận động viên, được giải á quân Sanda (võ chiến đấu tay không tự do) toàn tỉnh đó. Dì lật mặt không nhanh lắm đâu, chỉ ra vẻ hùng hổ thế thôi! Người lật mặt nhanh nhất nhà em chính là mẹ em!”
“Có người nói mẹ và dì mình như thế sao!” Cố Trạch Vũ bật cười, nhéo chóp mũi cô. Xoay người nhặt lên mấy thứ cô để rơi trên đất, chu môi hướng về phía cổng nhà, “Đi thôi!”
Tòa nhà này cũng có hệ thống an ninh địa phương, tuy đã xây dựng được hơn chín năm, nhưng hướng nhà và cách bố cục cũng không quá tệ. Nửa năm trước cũng mới sửa sang lại bên ngoài, nhưng do ở khá lâu, trong hành lang ít nhiều gì cũng có mấy thứ tạp nham.
Một tay Cố Trạch Vũ cầm lấy hai túi lớn, tay kia nắm tay Nhan Thanh. Mới vừa đi hết cầu thang lầu hai thì anh cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh như đang ngấm ngầm run rẩy, anh mỉm cười, “Bé Thanh à… Không phải em thấy lạnh chứ?”
“Em không lạnh.” Nhan Thanh xoay qua nhìn anh, vẻ mặt có chút kỳ lạ, “Chỉ là em hơi căng thẳng! Thật sự, có một chút!”
Đoán chừng ngay lúc này đây, những gì nên nói hoặc không nên nói, dì hai cô chắc là đã báo cáo xong với bà Từ Á Hồng rồi! Đang ở trước mặt Cố Trạch Vũ, cô tạm thời không có gì nguy hiểm. Nhưng đợi đến tối anh về, một trận nghiêm hình tra khảo chắc là không thể thiếu!
Cố Trạch Vũ nắm chặt tay cô, thu lại nụ cười, bước từng bước lên cầu thang đứng ngang hàng với cô, “Bé Thanh à… Em yên tâm đi, tất cả có anh đây!”
“Cố Trạch Vũ…” Nhan Thanh cười khổ, muốn nói ‘Anh đâu thể đi theo em 24/24 chứ’, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tối đen thâm sâu kia, trong lòng bất giác lại cảm thấy an tĩnh.
“Ừm!” Cô gật đầu, hơn nữa tay cô siết chặt lấy tay anh thêm một chút, “Bà Từ Á Hồng giao cho anh giải quyết vậy!” Lúc Nhan Thanh lấy chìa khóa mở cửa, Cố Trạch Vũ bỗng nhiên vỗ đầu ‘ơ’ một tiếng.
Cô quay lại nhìn anh, kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?!”
“Anh có mua chút đồ, lại để quên trên xe!” Nói xong đưa túi cầm trong tay cho cô, “Em vào trước đi, anh xuống lầu lấy. Lát nữa nhớ mở cửa cho anh nha.”
“Anh khỏi dặn!” Nhan Thanh liếc anh một cái, “Anh cũng đến cửa rồi, dì hai em cũng thấy, em còn có thể đóng cửa nhốt anh ở bên ngoài sao!”
“Đây có thể nói là em không có lương tâm hay không!” Cố Trạch Vũ cười cười, xoay người định xuống lầu, lại bị cô gọi trở lại…
“A, anh đợi đã!”
“Gì?”
“Em để đồ vô nhà rồi xuống cùng anh!” Nhan Thanh vừa nói vừa mở cửa, sau đó nhanh nhẹn ném túi vào trong, đóng cửa, “Đi thôi!”
***
Trước đó Trần Viễn Hành đưa cho Cố Trạch Vũ tài liệu gây tai họa ấy rốt cuộc lần này cũng phát huy được công dụng lớn, các loại quà biếu đều theo sở thích của mỗi người. Bịch to bịch nhỏ gần như nhét đầy cả chỗ ngồi phía sau, Nhan Thanh thấy mà líu lưỡi, không nói được câu nào.
Mấy thứ này, che vải bố dưới lầu, là có thể trực tiếp bày bán!
Anh là khách không mời mà đến, lại lấy lòng được toàn bộ phụ nữ trong nhà.
Bà Từ Á Hồng đích thân xuống bếp làm hai món ăn sở trường nhất của bà, dì hai và dì ba cô một trái một phải ngồi bên cạnh anh, thuận tiện hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà anh, nụ cười đó phải gọi là gió xuân ấm áp. Ngay cả cô cháu gái thức dậy thấy anh cũng không đòi bánh gạo nữa, cũng không khóc nữa. Nó cắn ngón tay, vẻ mặt e thẹn quan sát anh, sau đó bỗng nhiên dang hai tay ra đòi ‘ôm một cái’.
Cả đời Nhan Thủ Sơn có hai sở thích, một là ăn thịt mỡ, hai là uống vài ly.
Cố Trạch Vũ vì lấy lòng ba vợ, anh đem mấy chai rượu đặc biệt của ông già đến tặng. Trên bàn ăn cơm rót hai ly rượu lót dạ, quả nhiên ánh mắt của Nhan Thủ Sơn nhìn anh ấm áp hơn vừa rồi chút xíu, không giống như khi anh vào nhà, nhìn anh như nhìn tên giặc đến cướp con gái của mình.
Lúc trẻ, đồn trưởng Nhan xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau đó bị thương do thi hành nhiệm vụ nên được điều động tới làm công an địa phương. Cố Trạch Vũ cũng là con cháu lớn lên trong môi trường quân đội, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cực kỳ am hiểu kiến thức về các loại súng ống. Sau khi tán gẫu mấy câu, trên mặt đồn trưởng Nhan thậm chí bắt đầu mang theo ý cười.
Sau khi ăn xong, anh lại cùng ba vợ tương lại đánh vài ván, kỹ thuật đánh cờ giỏi đủ để anh thua đúng nửa nước hoặc một nước. Đến khi trời tối, xưng hô của đồn trưởng Nhan với anh cũng thay đổi từ anh Cố thành tiểu Cố, cuối cùng dứt khoát gọi tên anh một cách thân mật là Trạch Vũ.
Dì hai dì ba cô cũng ở đến hơn 8 giờ tối. Người của hai nhà chuẩn bị đi về, Cố Trạch Vũ cũng liền đứng dậy từ biệt theo.
Bà Từ Á Hồng nhiệt tình giữ anh ở lại một đêm.
Cố Trạch Vũ lễ phép từ chối, “Bác trai bác gái, cháu đã đặt phòng ở khách sạn rồi ạ. Đã làm phiền đến trễ thế này, thật sự ngại quá!”
“Cháu thật là khách sáo!” Bà Từ rõ ràng dùng ánh mắt như nhìn con rể tương lai để nhìn anh, “Cháu không dễ gì mới đến một lần, dù sao phòng cũng đủ dùng mà, ở lại một đêm, ngày mai bác bảo tiểu Thanh dẫn cháu đi dạo xung quanh. Chỉ e là chỗ này chẳng có gì hay để tham quan!”
“Cháu cũng đang muốn di dạo chung quanh đây. Chỗ này tràn ngập đặc sắc, rất thu hút người khác ạ!” Cố Trạch Vũ mỉm cười nhìn Nhan Thanh, sau đó gật đầu chào bà Từ, vẫn kiên trì ở khách sạn, “Hành lý của cháu đều ở khách sạn, sáng mai cháu sẽ đến đón Nhan Thanh, Bây giờ cháu phải đi rồi. Tạm biệt hai bác!”
“À, vậy cũng được!” Bà Từ mỉm cười toe toét, nói xong túm lấy cánh tay Nhan Thanh hướng ra cửa, “Đi, đi tiễn Trạch Vũ!”
***
Chú thích:
(1) Xuyên kịch: hát kinh kịch của vùng Tứ Xuyên.
/35
|