Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt ôn chuyện với nhau, khi Nam Cung Việt dò hỏi di động của hắn, hắn mới lấy chiếc di động đã sớm không cần dùng đến ở trong không gian kia ra, không hổ là sản phẩm quân dụng, mở ra rồi vẫn dùng được rất ngon lành, nhưng kiểu loại này đã lỗi thời rồi, Hiên Viên Kiệt lại lần nữa thay đổi một cái mới. Nhân loại bình tĩnh sinh hoạt vài năm, khoa học kỹ thuật lại có chút tiến bộ, tuy rằng tiến bộ không lớn, nhưng cũng đủ để làm nhân loại nhìn thấy chút hy vọng rồi.
Một vài quốc gia vốn rất có thực lực trong nghiên cứu khoa học trước tai biến, tin tưởng vững chắc lực lượng của khoa học kỹ thuật, sau tai biến, cũng vẫn luôn đầu tư một lượng tài chính lớn để tiến hành nghiên cứu, hiện giờ có thành quả, trong lòng không khỏi lại có chút ngo ngoe rục rịch.
Hiên Viên Kiệt mua di động, cùng Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt đi ăn cơm trưa, chơi đùa một hồi, mới trở về Hiên Viên gia. Hiện giờ chủ sự Hiên Viên gia đã không còn là lão gia tử nữa, uy tín của lão gia tử rất cao, chỉ là lớn tuổi rồi, thế đạo hiện giờ mỗi ngày đều đầy chuyện nhọc lòng, nghĩ rằng thời gian của mình cũng không còn nhiều lắm, không muốn lại mệt như thế nữa, nên đã quyết đoán về hưu vào mấy năm trước, đưa vị trí cho một huynh trưởng của Hiên Viên Kiệt. Thời điểm Hiên Viên Kiệt về đến nhà, lão gia tử và Hiên Viên lão phu nhân đều có mặt.
“A Kiệt, lại đây.” Lão gia tử vẫy tay, kêu Hiên Viên Kiệt lại, Hiên Viên Kiệt rất nghe lời đi tới trước mặt cha mẹ, ngồi xuống. “Nghe nói con thích nam nhân?” Ngữ khí lão gia tử nghe không ra vui giận chán ghét.
“Đúng vậy.” Nhìn nhìn mẫu thân, đã nói rồi à, không sao cả, dù sao hắn cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện bị người khác biết hắn thích nam nhân, chỉ là đối tượng kia, không dễ nói với người ta, nếu nói, mấy lời cười nhạo cái gì mà không biết lượng sức, mơ mộng hão huyền liền sẽ ùa vào lỗ tai hắn. Tuy rằng chính hắn cũng hiểu được, nhưng tuyệt đối không muốn bị người khác nói như vậy.
“Lại còn chưa theo đuổi được người ta tới tay?” Lão gia tử khinh thường nói, ánh mắt lại nói, mi thật là con trai của ông đây à, sao lại vô dụng thế chứ.
“Không sai.” Hiên Viên Kiệt cũng không để ý, bởi vì nhìn bộ dạng lão gia tử, thì chuyện hắn thích nam nhân, đã được cha mẹ tiếp nhận rồi, như vậy hắn còn vấn đề gì mà không cao hứng nữa chứ.
Lão gia tử bắt đầu tỏ vẻ ghét bỏ Hiên Viên Kiệt, bắt đầu bày chiêu cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt nghe rất nghiêm túc, thường thường lại gật đầu, hắn quả thật rất cần kinh nghiệm và chỉ bảo, lão gia tử lớn tuổi như vậy, lịch duyệt hẳn là rất phong phú, là thứ hắn muốn. Lão phu nhân cũng ở một bên, lấy góc độ nữ tính của bà, vì gia tăng giá trị kinh nghiệm cho Hiên Viên Kiệt, mặc kệ là xuất phát từ vấn đề theo đuổi hay là bị theo đuổi, cũng hoặc là tình cảm, quyền lên tiếng của nữ tính đều rất cao, đặc biệt là kiểu người từng trải như Hiên Viên lão phu nhân, được kiến thức nhiều, bà lại nhìn càng thêm thông thấu.
Nói hơn một giờ, cha mẹ Hiên Viên Kiệt vậy mà vẫn không cảm thấy mệt, thời điểm uống miếng nước, mới nhớ tới, đúng rồi, còn chưa biết mục tiêu của con trai là ai đâu, “A Kiệt, nói nửa ngày như vậy rồi, còn không biết người con thích tên gọi là gì đó?” Hiên Viên lão phu nhân hỏi, con rể tương lai, Hiên Viên lão phu nhân rất để ý. Hiện tại, Hiên Viên lão phu nhân trước nay đều chưa từng nghĩ tới con trai ưu tú sẽ là người ở phía dưới, nhưng sau khi biết được vị đối tượng kia rồi, Hiên Viên lão phu nhân liền khó tránh khỏi có chút hoài nghi, dù sao thì đối tượng kia cũng thật sự là quá mạnh, con trai nhà mình có thể ép nổi được sao.
“Kỳ thật hai người cũng biết y đó.” Tầm mắt Hiên Viên Kiệt có chút mơ hồ, không biết cha mẹ có thể tiếp thu được cái kích thích này không nữa.
“Nga, chúng ta cũng biết sao, là đứa nhỏ nhà ai?” Lão gia tử tò mò hỏi, “Chẳng lẽ là Trưởng Tôn hay Nam Cung” nghĩ đến hai thằng nhóc chơi rất thân với con trai nhà mình.
“Sao có thể sẽ là bọn họ được chứ!” Hiên Viên Kiệt lập tức ghét bỏ nói, dù hắn có coi trọng ai, cũng sẽ không bao giờ coi trọng A Kỳ và A Việt.
“Vậy là ai?” Lão phu nhân cũng từng hoài nghi qua, nhưng con trai đã chứng thực không phải là bọn họ.
Hiên Viên Kiệt có chút lắp bắp, “Nam tử hán đại trượng phu, có gì thì cứ nói thẳng ra đi chứ? “Lão gia tử uy vũ khí phách mệnh lệnh.
“Là vị Giáo Hoàng kia của thánh đường.” Hiên Viên Kiệt thở dài, sau đó thẳng thắn thành khẩn.
“Nga, là y à,…” Lão gia tử gật gật đầu, sau đó cứng đờ, mắc nghẹn, đôi mắt trợn lên, tròng mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt. “Con nói ai cơ?” Lão gia tử không xác định hỏi lại. Hiên Viên lão phu nhân ở một bên, đã ôm ngực lại rồi, có một loại cảm giác khó có thể hô hấp nổi.
“Giáo Hoàng Thánh đường miện hạ, Trác….” Hiên Viên Kiệt lại nói một lần nữa, còn chuẩn bị nói tên ra luôn.
“Dừng!” Lão gia tử lập tức kêu dừng, bị Hiên Viên Kiệt kêu ra tên, vậy chẳng phải sẽ bị đối phương biết được sao, nghĩ đến việc đối phương biết được chuyện, sau đó sẽ ra tay trả thù con trai nhà mình, cả người lão gia tử đều rét lạnh đi. “Con xác định mình đang nói cái gì sao?” Thần sắc lão gia tử đã không còn thoải mái nữa, ông nghĩ tới rất nhiều đối tượng của Hiên Viên Kiệt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới vị đó.
“Con biết, con đã thổ lộ với y rồi, tỏ vẻ con sẽ theo đuổi y.” Lời Hiên Viên Kiệt nói, khiến Hiên Viên lão gia tử có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, ông cảm thấy ông chịu đựng không nổi. Con trai nhà mình rất lớn gan, không nghĩ tới lại lớn mật thành như vậy.
Hai vợ chồng trầm mặc, bọn họ có thể tiếp thu rất nhiều người, chỉ là vị Giáo Hoàng thánh đường kia, bọn họ không dám nghĩ đến, bọn họ rất có lòng tin với con trai nhà mình, chỉ là khi đối mặt với vị Giáo Hoàng thánh đường kia, hy vọng của Hiên Viên Kiệt quá nhỏ bé.
“Con trai, con biết đấy, đó là một đối tượng phi thường không dễ dàng gì, nhân lúc hiện tại còn chưa lún vào quá sâu, nhanh chóng lui lại đi.” Lão gia tử khuyên bảo, làm người phải thức thời, không nên đi về hướng đường chết.
“Ba, con đã lún vào rất sâu rồi. Từng gặp qua y tuyệt thế vô song, trên đời này, còn có ai có thể lọt vào mắt con được nữa đây.” Hiên Viên Kiệt cười khổ mà nói. Thời điểm phát hiện ra, hắn cũng đã lún sâu hoàn toàn rồi, không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Người kia dùng cường thế tuyệt đối, cứ như vậy mà bá đạo xông vào lòng hắn, khiến hắn rốt cuộc không thể nhìn tới người khác được nữa.
Con trai có người trong lòng, là chuyện tốt, thích nam nhân, cũng không việc gì, chính là tại sao đối tượng lại cường thế như vậy chứ, tuy rằng có thể đổi một góc độ khác để suy nghĩ, con trai bọn họ quả nhiên ánh mắt phi phàm, coi trọng một nhân vật như vậy. Chỉ là người kia quá mức cao lớn, làm Hiên Viên gia không dám hy vọng xa vời, khả năng Trác Cẩn Khác sẽ cùng Hiên Viên Kiệt ở bên nhau.
“Ba mẹ, hai người đừng nghĩ nhiều như vậy, đời này con đã nhận định y rồi, hơn nữa y cũng không có cự tuyệt con quá tàn nhẫn, chỉ là còn chưa có hứng thú mà thôi, hai người phải tin tưởng năng lực của con trai hai người, một ngày nào đó con và y sẽ ở bên nhau.” Hiên Viên Kiệt không dám nói loại lời mạnh miệng rằng hắn sẽ cưới Trác Cẩn Khác vào cửa, kỳ thật có đôi khi Hiên Viên Kiệt cũng từng nghĩ tới, chỉ cần Trác Cẩn Khác đồng ý cùng hắn ở bên nhau, dù hắn tiến vào cửa nhà Trác Cẩn Khác thì cũng không sao hết, bị áp ở dưới, cũng không phải là không thể. Lưỡng tình tương duyệt, trên dưới gì đó, cũng chỉ là anh tình em nguyện lúc động tình mà thôi, rất tự nhiên.
Con trai mình sinh ra, có tính cách gì, chẳng lẽ bọn họ còn không biết sao. Một khi đã nhận định, thì sẽ không quay đầu lại. Bọn họ vẫn chưa bởi vì lời Hiên Viên Kiệt nói mà cảm thấy lòng được trấn an, bởi vì mục tiêu kia thật sự là có yêu cầu quá cao, làm người chỉ biết nghĩ đến Hiên Viên Kiệt sẽ cả đời cô độc, cầu mà không được.
Lúc trước khi đứa nhỏ này vô tâm với người, bọn họ còn lo lắng thế giới tình cảm của đứa nhỏ này, muốn bên cạnh nó có thật nhiều người biết ấm biết nóng, lại không nghĩ tới, sau khi đứa nhỏ này yêu rồi, lại càng làm cho người ta nhọc lòng hơn, sao lại yêu trúng người trên đám mây như vậy chứ. Còn không bằng giống như trước kia, không động lòng cái gì đâu.
“Thôi, con lớn rồi, chúng ta không quản được nữa, chính con tự bảo vệ tốt bản thân là được rồi.” Vẫn là lão gia tử rộng rãi nhất, chỉ là ông vẫn muốn dặn dò một phen, không nói đến những chuyện khác, chỉ hy vọng Hiên Viên Kiệt có thể không cần quá mức lỗ mãng, đó dù sao cũng là một nhân vật phi thường không bình thường mà. Nói thực ra, không ai sẽ xem trọng Hiên Viên Kiệt cả. Nếu Hiên Viên Kiệt thật sự có thể cùng Trác Cẩn Khác ở bên nhau, lão gia tử nghĩ một chút, hoặc có thể nói là yy một chút, thật không hổ là con của ông.
Toàn bộ nền tảng trong lòng Hiên Viên lão phu nhân đều được xây dựng lại lần nữa, ban đầu còn ảo tưởng hình ảnh mình cùng với một nửa kia của con trai, đủ kiểu chung sống hòa thuận, hoặc là mâu thuẫn, toàn bộ đều tan biến sạch, hiện giờ quanh quẩn trong đầu chỉ là con trai lưu luyến si mê bi thương đau khổ, nếu may mắn có thể cùng Trác Cẩn Khác ở bên nhau, bà lại cần phải cẩn thận đối đãi nữa. Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đại khái sinh thời bà cũng không thể nhìn thấy được một khắc kia đến đâu. Rộng rãi chút, coi như con trai không yêu đương là được. Quên mất, hôm trước bà để lọt gió mất rồi, cũng còn may là bà chưa nói đó là A Kiệt, phải xem thử trong đám tiểu bối, có đứa nào nhìn trúng đồng tính, vừa vặn lấy ra để ứng phó với mấy chị em mới được. Còn đối tượng của Hiên Viên Kiệt, hãy khiến cho bí mật này được bảo tồn vĩnh viễn đi.
Nhìn cha mẹ không phản đối tình cảm của mình, Hiên Viên Kiệt rất cao hứng, nhưng mà sao hết đám này rồi lại nhóm khác đều không xem trọng hắn thế chứ. Được rồi, đối tượng là Trác Cẩn Khác, nên không được xem trọng cũng là chuyện bình thường. Người hắn yêu thương, chính là khó lường như vậy đó, khó lường đến mức thế nhân đều cho rằng không ai có thể xứng đôi được. Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy rất bi thương rồi, xem ra mình còn phải càng thêm ưu tú hơn nữa mới được.
Khi đã nói ra rõ ràng hết thảy, hành vi hay chạy đến thánh đường của Hiên Viên Kiệt, ở trong mắt vợ chồng Hiên Viên liền có giải thích khác, mỗi lần nhìn Hiên Viên Kiệt hứng thú bừng bừng ra cửa, rồi lại đổi một thân quần áo khác trở về, trong lơ đãng lộ ra dấu vết, đều làm cho bọn họ biết được, tao ngộ của Hiên Viên Kiệt ở thánh đường thê thảm đến mức nào. Từ ban đầu còn lo lắng, đến sau này tập mãi thành quen, thậm chí còn từng hoài nghi con trai nhà mình có phải có ham mê đặc thù không tốt nào đó không nữa. Cơ mà càng ngày lại càng bình tĩnh.
Hiên Viên Kiệt chạy đến thánh đường, là vì lại làm một bữa cơm dinh dưỡng mỹ vị nữa cho Trác Cẩn Khác, từ sau ngày hôm qua Trác Cẩn Khác ăn nhiều thêm mấy ngụm, nhóm sứ đồ đã không còn ôm mười hai vạn phần địch ý với Hiên Viên Kiệt nữa, đã hạ xuống mười vạn phần rồi, không còn lại đùa giỡn động tác nhỏ, ngăn cản Hiên Viên Kiệt, mà để cho Hiên Viên Kiệt thuận thuận lợi lợi đi vào phòng bếp, nấu cơm cho Trác Cẩn Khác.
Lần này Trác Cẩn Khác không ngoại lệ lại mời Hiên Viên Kiệt cùng nhau dùng cơm chiều, ở trên bàn cơm, “Tôi đã nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ tôi rồi, bọn họ không có ý kiến gì.” Hiên Viên Kiệt nói như vậy.
“Phải không?” Đối với lời nói ái muội của Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác phi thường tỉnh bơ, không chút phập phồng.
Thật đúng là thất bại mà, trước nay hắn chưa từng thấy qua Trác Cẩn Khác dao động lần nào cả, cũng không biết trên đời này có thứ gì có thể làm cho Trác Cẩn Khác đại kinh thất sắc được không nhỉ.
“Em có thể cho chút cổ vũ được không?” Hiên Viên Kiệt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Ta vẫn luôn đang cổ vũ ngươi, cổ vũ ngươi từ bỏ sớm một chút.” Trác Cẩn Khác đáp lời Hiên Viên Kiệt.
“Vậy thật sự là cảm ơn sự cổ vũ của em.” Hiên Viên Kiệt cười dữ tợn, đây là cổ vũ gì chứ.
“Không khách khí.” Trác Cẩn Khác không chút khách khí nhận lấy lòng biết ơn của Hiên Viên Kiệt.
.
Một vài quốc gia vốn rất có thực lực trong nghiên cứu khoa học trước tai biến, tin tưởng vững chắc lực lượng của khoa học kỹ thuật, sau tai biến, cũng vẫn luôn đầu tư một lượng tài chính lớn để tiến hành nghiên cứu, hiện giờ có thành quả, trong lòng không khỏi lại có chút ngo ngoe rục rịch.
Hiên Viên Kiệt mua di động, cùng Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt đi ăn cơm trưa, chơi đùa một hồi, mới trở về Hiên Viên gia. Hiện giờ chủ sự Hiên Viên gia đã không còn là lão gia tử nữa, uy tín của lão gia tử rất cao, chỉ là lớn tuổi rồi, thế đạo hiện giờ mỗi ngày đều đầy chuyện nhọc lòng, nghĩ rằng thời gian của mình cũng không còn nhiều lắm, không muốn lại mệt như thế nữa, nên đã quyết đoán về hưu vào mấy năm trước, đưa vị trí cho một huynh trưởng của Hiên Viên Kiệt. Thời điểm Hiên Viên Kiệt về đến nhà, lão gia tử và Hiên Viên lão phu nhân đều có mặt.
“A Kiệt, lại đây.” Lão gia tử vẫy tay, kêu Hiên Viên Kiệt lại, Hiên Viên Kiệt rất nghe lời đi tới trước mặt cha mẹ, ngồi xuống. “Nghe nói con thích nam nhân?” Ngữ khí lão gia tử nghe không ra vui giận chán ghét.
“Đúng vậy.” Nhìn nhìn mẫu thân, đã nói rồi à, không sao cả, dù sao hắn cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện bị người khác biết hắn thích nam nhân, chỉ là đối tượng kia, không dễ nói với người ta, nếu nói, mấy lời cười nhạo cái gì mà không biết lượng sức, mơ mộng hão huyền liền sẽ ùa vào lỗ tai hắn. Tuy rằng chính hắn cũng hiểu được, nhưng tuyệt đối không muốn bị người khác nói như vậy.
“Lại còn chưa theo đuổi được người ta tới tay?” Lão gia tử khinh thường nói, ánh mắt lại nói, mi thật là con trai của ông đây à, sao lại vô dụng thế chứ.
“Không sai.” Hiên Viên Kiệt cũng không để ý, bởi vì nhìn bộ dạng lão gia tử, thì chuyện hắn thích nam nhân, đã được cha mẹ tiếp nhận rồi, như vậy hắn còn vấn đề gì mà không cao hứng nữa chứ.
Lão gia tử bắt đầu tỏ vẻ ghét bỏ Hiên Viên Kiệt, bắt đầu bày chiêu cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt nghe rất nghiêm túc, thường thường lại gật đầu, hắn quả thật rất cần kinh nghiệm và chỉ bảo, lão gia tử lớn tuổi như vậy, lịch duyệt hẳn là rất phong phú, là thứ hắn muốn. Lão phu nhân cũng ở một bên, lấy góc độ nữ tính của bà, vì gia tăng giá trị kinh nghiệm cho Hiên Viên Kiệt, mặc kệ là xuất phát từ vấn đề theo đuổi hay là bị theo đuổi, cũng hoặc là tình cảm, quyền lên tiếng của nữ tính đều rất cao, đặc biệt là kiểu người từng trải như Hiên Viên lão phu nhân, được kiến thức nhiều, bà lại nhìn càng thêm thông thấu.
Nói hơn một giờ, cha mẹ Hiên Viên Kiệt vậy mà vẫn không cảm thấy mệt, thời điểm uống miếng nước, mới nhớ tới, đúng rồi, còn chưa biết mục tiêu của con trai là ai đâu, “A Kiệt, nói nửa ngày như vậy rồi, còn không biết người con thích tên gọi là gì đó?” Hiên Viên lão phu nhân hỏi, con rể tương lai, Hiên Viên lão phu nhân rất để ý. Hiện tại, Hiên Viên lão phu nhân trước nay đều chưa từng nghĩ tới con trai ưu tú sẽ là người ở phía dưới, nhưng sau khi biết được vị đối tượng kia rồi, Hiên Viên lão phu nhân liền khó tránh khỏi có chút hoài nghi, dù sao thì đối tượng kia cũng thật sự là quá mạnh, con trai nhà mình có thể ép nổi được sao.
“Kỳ thật hai người cũng biết y đó.” Tầm mắt Hiên Viên Kiệt có chút mơ hồ, không biết cha mẹ có thể tiếp thu được cái kích thích này không nữa.
“Nga, chúng ta cũng biết sao, là đứa nhỏ nhà ai?” Lão gia tử tò mò hỏi, “Chẳng lẽ là Trưởng Tôn hay Nam Cung” nghĩ đến hai thằng nhóc chơi rất thân với con trai nhà mình.
“Sao có thể sẽ là bọn họ được chứ!” Hiên Viên Kiệt lập tức ghét bỏ nói, dù hắn có coi trọng ai, cũng sẽ không bao giờ coi trọng A Kỳ và A Việt.
“Vậy là ai?” Lão phu nhân cũng từng hoài nghi qua, nhưng con trai đã chứng thực không phải là bọn họ.
Hiên Viên Kiệt có chút lắp bắp, “Nam tử hán đại trượng phu, có gì thì cứ nói thẳng ra đi chứ? “Lão gia tử uy vũ khí phách mệnh lệnh.
“Là vị Giáo Hoàng kia của thánh đường.” Hiên Viên Kiệt thở dài, sau đó thẳng thắn thành khẩn.
“Nga, là y à,…” Lão gia tử gật gật đầu, sau đó cứng đờ, mắc nghẹn, đôi mắt trợn lên, tròng mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt. “Con nói ai cơ?” Lão gia tử không xác định hỏi lại. Hiên Viên lão phu nhân ở một bên, đã ôm ngực lại rồi, có một loại cảm giác khó có thể hô hấp nổi.
“Giáo Hoàng Thánh đường miện hạ, Trác….” Hiên Viên Kiệt lại nói một lần nữa, còn chuẩn bị nói tên ra luôn.
“Dừng!” Lão gia tử lập tức kêu dừng, bị Hiên Viên Kiệt kêu ra tên, vậy chẳng phải sẽ bị đối phương biết được sao, nghĩ đến việc đối phương biết được chuyện, sau đó sẽ ra tay trả thù con trai nhà mình, cả người lão gia tử đều rét lạnh đi. “Con xác định mình đang nói cái gì sao?” Thần sắc lão gia tử đã không còn thoải mái nữa, ông nghĩ tới rất nhiều đối tượng của Hiên Viên Kiệt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới vị đó.
“Con biết, con đã thổ lộ với y rồi, tỏ vẻ con sẽ theo đuổi y.” Lời Hiên Viên Kiệt nói, khiến Hiên Viên lão gia tử có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, ông cảm thấy ông chịu đựng không nổi. Con trai nhà mình rất lớn gan, không nghĩ tới lại lớn mật thành như vậy.
Hai vợ chồng trầm mặc, bọn họ có thể tiếp thu rất nhiều người, chỉ là vị Giáo Hoàng thánh đường kia, bọn họ không dám nghĩ đến, bọn họ rất có lòng tin với con trai nhà mình, chỉ là khi đối mặt với vị Giáo Hoàng thánh đường kia, hy vọng của Hiên Viên Kiệt quá nhỏ bé.
“Con trai, con biết đấy, đó là một đối tượng phi thường không dễ dàng gì, nhân lúc hiện tại còn chưa lún vào quá sâu, nhanh chóng lui lại đi.” Lão gia tử khuyên bảo, làm người phải thức thời, không nên đi về hướng đường chết.
“Ba, con đã lún vào rất sâu rồi. Từng gặp qua y tuyệt thế vô song, trên đời này, còn có ai có thể lọt vào mắt con được nữa đây.” Hiên Viên Kiệt cười khổ mà nói. Thời điểm phát hiện ra, hắn cũng đã lún sâu hoàn toàn rồi, không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Người kia dùng cường thế tuyệt đối, cứ như vậy mà bá đạo xông vào lòng hắn, khiến hắn rốt cuộc không thể nhìn tới người khác được nữa.
Con trai có người trong lòng, là chuyện tốt, thích nam nhân, cũng không việc gì, chính là tại sao đối tượng lại cường thế như vậy chứ, tuy rằng có thể đổi một góc độ khác để suy nghĩ, con trai bọn họ quả nhiên ánh mắt phi phàm, coi trọng một nhân vật như vậy. Chỉ là người kia quá mức cao lớn, làm Hiên Viên gia không dám hy vọng xa vời, khả năng Trác Cẩn Khác sẽ cùng Hiên Viên Kiệt ở bên nhau.
“Ba mẹ, hai người đừng nghĩ nhiều như vậy, đời này con đã nhận định y rồi, hơn nữa y cũng không có cự tuyệt con quá tàn nhẫn, chỉ là còn chưa có hứng thú mà thôi, hai người phải tin tưởng năng lực của con trai hai người, một ngày nào đó con và y sẽ ở bên nhau.” Hiên Viên Kiệt không dám nói loại lời mạnh miệng rằng hắn sẽ cưới Trác Cẩn Khác vào cửa, kỳ thật có đôi khi Hiên Viên Kiệt cũng từng nghĩ tới, chỉ cần Trác Cẩn Khác đồng ý cùng hắn ở bên nhau, dù hắn tiến vào cửa nhà Trác Cẩn Khác thì cũng không sao hết, bị áp ở dưới, cũng không phải là không thể. Lưỡng tình tương duyệt, trên dưới gì đó, cũng chỉ là anh tình em nguyện lúc động tình mà thôi, rất tự nhiên.
Con trai mình sinh ra, có tính cách gì, chẳng lẽ bọn họ còn không biết sao. Một khi đã nhận định, thì sẽ không quay đầu lại. Bọn họ vẫn chưa bởi vì lời Hiên Viên Kiệt nói mà cảm thấy lòng được trấn an, bởi vì mục tiêu kia thật sự là có yêu cầu quá cao, làm người chỉ biết nghĩ đến Hiên Viên Kiệt sẽ cả đời cô độc, cầu mà không được.
Lúc trước khi đứa nhỏ này vô tâm với người, bọn họ còn lo lắng thế giới tình cảm của đứa nhỏ này, muốn bên cạnh nó có thật nhiều người biết ấm biết nóng, lại không nghĩ tới, sau khi đứa nhỏ này yêu rồi, lại càng làm cho người ta nhọc lòng hơn, sao lại yêu trúng người trên đám mây như vậy chứ. Còn không bằng giống như trước kia, không động lòng cái gì đâu.
“Thôi, con lớn rồi, chúng ta không quản được nữa, chính con tự bảo vệ tốt bản thân là được rồi.” Vẫn là lão gia tử rộng rãi nhất, chỉ là ông vẫn muốn dặn dò một phen, không nói đến những chuyện khác, chỉ hy vọng Hiên Viên Kiệt có thể không cần quá mức lỗ mãng, đó dù sao cũng là một nhân vật phi thường không bình thường mà. Nói thực ra, không ai sẽ xem trọng Hiên Viên Kiệt cả. Nếu Hiên Viên Kiệt thật sự có thể cùng Trác Cẩn Khác ở bên nhau, lão gia tử nghĩ một chút, hoặc có thể nói là yy một chút, thật không hổ là con của ông.
Toàn bộ nền tảng trong lòng Hiên Viên lão phu nhân đều được xây dựng lại lần nữa, ban đầu còn ảo tưởng hình ảnh mình cùng với một nửa kia của con trai, đủ kiểu chung sống hòa thuận, hoặc là mâu thuẫn, toàn bộ đều tan biến sạch, hiện giờ quanh quẩn trong đầu chỉ là con trai lưu luyến si mê bi thương đau khổ, nếu may mắn có thể cùng Trác Cẩn Khác ở bên nhau, bà lại cần phải cẩn thận đối đãi nữa. Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đại khái sinh thời bà cũng không thể nhìn thấy được một khắc kia đến đâu. Rộng rãi chút, coi như con trai không yêu đương là được. Quên mất, hôm trước bà để lọt gió mất rồi, cũng còn may là bà chưa nói đó là A Kiệt, phải xem thử trong đám tiểu bối, có đứa nào nhìn trúng đồng tính, vừa vặn lấy ra để ứng phó với mấy chị em mới được. Còn đối tượng của Hiên Viên Kiệt, hãy khiến cho bí mật này được bảo tồn vĩnh viễn đi.
Nhìn cha mẹ không phản đối tình cảm của mình, Hiên Viên Kiệt rất cao hứng, nhưng mà sao hết đám này rồi lại nhóm khác đều không xem trọng hắn thế chứ. Được rồi, đối tượng là Trác Cẩn Khác, nên không được xem trọng cũng là chuyện bình thường. Người hắn yêu thương, chính là khó lường như vậy đó, khó lường đến mức thế nhân đều cho rằng không ai có thể xứng đôi được. Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy rất bi thương rồi, xem ra mình còn phải càng thêm ưu tú hơn nữa mới được.
Khi đã nói ra rõ ràng hết thảy, hành vi hay chạy đến thánh đường của Hiên Viên Kiệt, ở trong mắt vợ chồng Hiên Viên liền có giải thích khác, mỗi lần nhìn Hiên Viên Kiệt hứng thú bừng bừng ra cửa, rồi lại đổi một thân quần áo khác trở về, trong lơ đãng lộ ra dấu vết, đều làm cho bọn họ biết được, tao ngộ của Hiên Viên Kiệt ở thánh đường thê thảm đến mức nào. Từ ban đầu còn lo lắng, đến sau này tập mãi thành quen, thậm chí còn từng hoài nghi con trai nhà mình có phải có ham mê đặc thù không tốt nào đó không nữa. Cơ mà càng ngày lại càng bình tĩnh.
Hiên Viên Kiệt chạy đến thánh đường, là vì lại làm một bữa cơm dinh dưỡng mỹ vị nữa cho Trác Cẩn Khác, từ sau ngày hôm qua Trác Cẩn Khác ăn nhiều thêm mấy ngụm, nhóm sứ đồ đã không còn ôm mười hai vạn phần địch ý với Hiên Viên Kiệt nữa, đã hạ xuống mười vạn phần rồi, không còn lại đùa giỡn động tác nhỏ, ngăn cản Hiên Viên Kiệt, mà để cho Hiên Viên Kiệt thuận thuận lợi lợi đi vào phòng bếp, nấu cơm cho Trác Cẩn Khác.
Lần này Trác Cẩn Khác không ngoại lệ lại mời Hiên Viên Kiệt cùng nhau dùng cơm chiều, ở trên bàn cơm, “Tôi đã nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ tôi rồi, bọn họ không có ý kiến gì.” Hiên Viên Kiệt nói như vậy.
“Phải không?” Đối với lời nói ái muội của Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác phi thường tỉnh bơ, không chút phập phồng.
Thật đúng là thất bại mà, trước nay hắn chưa từng thấy qua Trác Cẩn Khác dao động lần nào cả, cũng không biết trên đời này có thứ gì có thể làm cho Trác Cẩn Khác đại kinh thất sắc được không nhỉ.
“Em có thể cho chút cổ vũ được không?” Hiên Viên Kiệt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Ta vẫn luôn đang cổ vũ ngươi, cổ vũ ngươi từ bỏ sớm một chút.” Trác Cẩn Khác đáp lời Hiên Viên Kiệt.
“Vậy thật sự là cảm ơn sự cổ vũ của em.” Hiên Viên Kiệt cười dữ tợn, đây là cổ vũ gì chứ.
“Không khách khí.” Trác Cẩn Khác không chút khách khí nhận lấy lòng biết ơn của Hiên Viên Kiệt.
.
/102
|