Chương 161: Quà tặng
"Cuối cùng quà tặng mười tám tuổi cũng đưa đến tay em, tiếp đó, chúng ta có thể tiếp tục xem mười chín tuổi, hai mươi tuổi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch quay Mịch Nhi sang, để cho cô nhìn về mặt tường mang màn ảnh lớn lần nữa, "Anh còn có rất nhiều đồ muốn đưa cho em, em phải xem từ từ."
Vừa nói chuyện, anh lại đè xuống một nút điều khiển khác, chùng tia sáng từ trên màn ảnh từ từ biến mất, ngược lại, trên màn ảnh bắt đầu phát ra một đoạn phim khác.
Hình ảnh rõ ràng lại qua đoạn thời gian, hình ảnh Liên Tĩnh Bạch so với đoạn trước có chút thành thục chững chạc hơn, anh đang lật tới lật lui một quyển sách thật dày, dùng giọng nói mát lạnh từ tính đọc nội dung trong sách, hóa ra là Hán Ngữ Cổ căn bản khó hiểu ý của mặt chữ, thế nhưng anh lại một mình học đến nhập thần.
"A! Là 《 Y điển nhã thư 》!" Mịch Nhi chợt nhìn thấy bìa mặt quyển sách kia, lập tức kinh ngạc kêu lên, "Quyển sách này không phải Dược Thần viết nhưng đã thất truyền trong giới y học ư, chính em khi nghiên cứu y lúc đó cũng đã ngưỡng mộ quyển kỳ thư này rất lâu, cuối cùng nó cũng xuất hiện tại đây!"
Cho dù chỉ nghe anh đọc mấy câu trong sách, vốn dĩ Mịch Nhi thông hiểu tất cả nền tảng Tây y, lập tức là có thể phân biệt ra, quyển sách này tuyệt đối là sách thuốc từ thời Minh triều!
"Mịch Nhi, anh đã tìm được sách em muốn tìm, nhưng em đang ở đâu vậy. . . . . ." Trên màn ảnh Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng khép sách lại, bất đắc dĩ thương cảm thở dài một tiếng, "Hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của em, em sẽ thích quà tặng này chứ. . . . . ."
Nói xong, anh đưa sách tới trước máy quay, từ trên màn hình nhìn lại, giống như là anh đem sách trực tiếp đưa cho Mịch Nhi.
Mịch Nhi suýt nữa xung động đưa tay như muốn nhận lấy, mỗi một hoa văn trên quyển sách cực kỳ rõ ràng, chữ viết bên trong càng thêm hấp dẫn tột cùng, để cho cô đối với quyển sách tràn đầy tham muốn giữ lấy!
Nhưng Liên Tĩnh Bạch trong màn ảnh đương nhiên không có khả năng trực tiếp đưa sách cho Mịch Nhi, còn anh vươn tay ra trước, quyển sách lại bị một chùm tia sáng vây quanh, mà chùm tia sáng lại xuất hiện, nó từ chùm sáng xuất phát, vẫn quét qua một góc khác trong phòng, khi nó đáp xuống thì chợt nổ ra, vô số tia sáng rơi xuống, ở trên bàn tụ thành một quyển sách thật dày!
"Đó cũng là thật đúng không, đó chính là 《 Y Điển nhã thư 》 đúng không!" Mịch Nhi đã kích động nói không ra lời, không đợi Liên Tĩnh Bạch trả lời, cô liền chạy tới chỗ chùm sáng.
Cô đứng ở trước bàn, có chút không dám tin đưa tay đụng vào điểm sáng, ngón tay sờ tới quyển sách, cô lập tức cầm lên lật qua vài tờ, nội dung bên trong khiến cô mừng rỡ như điên!
Liên Tĩnh Bạch cũng đi tới trước mặt cô, nhìn cô vui sướng, khóe môi nhếch lên vui mừng nói: "Anh biết ngay em sẽ thích nó, cho dù đây là quà tặng ba năm trước anh chuẩn bị quà tặng sinh nhật mười chín tuổi cho em, em nhất định là sẽ yêu thích không thể buông tay!"
"Yêu chết mất! Làm sao có thể chứ, không phải nói quyển sách này đã thất truyền, thế nào cũng không tìm được toàn bộ nội dung hay sao? Anh Tiểu Bạch, anh làm thế nào chiếm được nó vậy, nhất định là rất khó tìm có đúng không?" Mịch Nhi yêu thích cầm bản y thư không chịu buông tay, chuyện này đối với nghiên cứu y học của cô có trợ giúp lớn!
"Em thích cũng rất đáng giá." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, "Quyển sách này chỉ là thất truyền ở trên thị trường, anh dùng mọi cách hỏi thăm, thật ra thì nó vẫn luôn được đời sau của Dược Thần cất giữ, bọn họ ở một nơi vùng núi xa không cùng bên ngoài giao tiếp, anh đặc biệt đi tới thăm hỏi, thương lượng một chút liền mang phục chế bản chính của quyển sách này."
"Tuyệt đối sẽ không dễ dàng giống như anh nói, em hiểu rõ anh lại lừa gạt em nữa!" Mịch Nhi đặt sách xuống, tiến lên ôm Liên Tĩnh Bạch thật chặt, nhón chân hôn lên cằm anh mấy cái, "Em thật thích thật thích, anh đưa cho em mỗi một món đồ đều nhất định là đồ em thích, em bất cứ lúc nào cũng sẽ trân quý bảo quản!"
"Còn có quà tặng nữa, bây giờ không cần cảm thấy thỏa mãn, em còn chưa có nhìn xong tất cả quà anh tặng." Liên Tĩnh Bạch lại nhấn một cái nút khác, một vòng hình ảnh mới bắt đầu chiếu, món quà anh vì sinh nhật hai mươi tuổi của Mịch Nhi chuẩn bị xuất hiện.
Lại một màn chấn động, trên màn hình lớn lại xuất hiện Liên Tĩnh Bạch có mấy phần uy nghiêm nghiêm túc giải thích muốn tặng cho cô vui mừng, lần này, hoàn toàn không giống như những quà tặng tinh xỏa tỉ mỉ nhò trước, mà to lớn vượt quá tưởng tượng!
Bối cảnh là một hải đảo trời lam biển biếc, xung quanh là cây xanh vòng quanh, tạo thành bức tường bao lấy biệt thự tràn đầy nhiệt đới lộng lẫy, màu sắc làm nổi bật hết sức hài hòa sung sướng, khiến cho người ta nhìn thấy vui vẻ thoải mái.
Tay Liên Tĩnh Bạch cầm máy quay, một đường đi một đường nói chuyện, anh nói, nơi này là đảo nhỏ anh mua, trên đảo ngoại trừ tất cả kiến trúc cuộc sống bên ngoài, còn có một phòng thiết bị thí nghiệm y học, nhất định sẽ khiến cho cô hài lòng. Mịch Nhi đã hai mươi tuổi rồi, cái này chỉnh là quà tặng sinh nhật ý nghĩa trọng đại, đại biểu cô đã đủ tuổi đến Pháp kết hôn, nơi này chính là quà tặng kết hôn của anh, anh muốn cùng cô ở đây vượt qua thời gian trăng mật . . . . . .
Anh đem trọn hòn đảo nhỏ giới thiệu một lần, khi hình ảnh phát gần đến kết, chùm tia sáng lại xuất hiện lần nữa, dẫn hai người tới một góc tối khác.
"Này -- đây là --"Mịch Nhi ngơ ngác nhìn đồ vật trên đó, mặc dù anh không thể nào đem cả hòn đảo dời qua đây được, nhưng trên bàn lại bày ra một mô hình nhỏ, phong cảnh bố trí phía trên cùng hình ảnh giống nhau như đúc!
"Dựa theo kế hoạch, vốn là đến khi em hai mươi tuổi thì chúng ta sẽ đi kết hôn, nhưng khi đó em cũng không ở bên cạnh anh, tất cả kế hoạch đều không thể không kéo dài. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch từ cầm lấy tập ảnh trên bàn, nói với cô, "Anh không có cách nào dời phòng đến đây, nhưng em trước tiên có thể nhìn hình phòng anh thiết kế, về sau sẽ dẫn em xem xét trực tiếp. Có lẽ, khi chúng ta đang còn trẻ không thể dời đến nơi đó để ở, nhưng chờ chúng ta già rồi, sẽ đến hòn đảo xinh đẹp vượt qua an nhàn tuổi già, chẳng phải là rất đẹp sao. . . . . ."
"Ừm!" Mịch Nhi đã cảm động nói không nên lời, anh làm cho cô quá nhiều vui mừng, cho cô quá nhiều sủng ái, đậm tới mức quan tâm thân thiết muốn hòa tan cô!
Cô ở trong quá khứ thế nhưng bỏ lỡ rất nhiều vui mừng như vậy, để anh một mình vì hai người nghĩ kế hoạch tương lai. . . . . .
/227
|