Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy bụng đau đớn, đau đến nỗi cô phải cắn chặt môi. Một chất lỏng ấm nóng chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Kiều Na trắng nhợt. Cô vương tay cố bắt lấy cánh tay Phương Thiệu Hoa, nói: “Mau… mau đưa tôi… đến… bệnh viện…”
“Cô làm sao vậy?” Phương Thiệu Hoa nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt cùng với cái trán không ngừng chảy ra mồ hôi, liền cau mày hỏi.
Kiều Na cắn răng, bụng đau đớn đến run rẩy khiến cả người cô co rút: “Bệnh viện… mau đưa tôi… đến bệnh viện…”
Con của cô, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!
Phương Thiệu Hoa thấy thế, không một giây chậm trễ lập tức ôm lấy cô đặt vào trong xe, giẫm mạnh chân ga lao về hướng bệnh viện.
Một cuộc điện thoại gọi đi, xe vừa dừng trước cổng bệnh viện lập tức có bác sĩ cùng y tá đẩy băng ca đến. Đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất đưa Kiều Na đã hôn mê phòng cấp cứu.
Cả người Phương Thiệu Hoa đầy mồ hôi đứng bên ngoài, thở ra một hơi thật sâu.
Mười phút sau, bác sĩ đi ra nói: “Phương thiếu, bạn gái của ngài uống phải thuốc mê liều cao khiến cho cơ thể mẹ bị rối loạn, thai nhi bị động, có dấu hiệu sảy thai nghiêm tọng. Chúng tôi sẽ cố hết sức cứu thai nhi nhưng xin ngài hãy kí tên vào đây”
Phương Thiệu Hoa cơ hồ là lập tức nhíu chặt chân mày, đồng tử hơi co lại: “Ông nói cái gì?”
Bác sĩ nghĩ rằng mình nói chưa rõ ràng nên lặp lại một lần nữa.
Phương Thiệu Hoa nhìn dòng chữ “chữ ký của người thân” trên tờ giấy, chân mày vẫn nhíu chặt. Tờ giấy trong tay hắn dường như là bị nắm chặt đến nhăn nheo. Sau đó, hắn nhanh chóng cầm bút kí tên của mình vào.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, bờ môi Phương Thiệu Hoa mím thật chặt.
Cô ấy mang thai? Chẳng trách lúc nãy cô ấy lo lắng như thế. Thế nhưng, đứa bé kia là của ai? Chẳng lẽ… là của hắn?
Năm tiếng sau, Kiều Na mới tỉnh lại. Mở to mắt, phản ứng đầu tiên của cô chính là sờ bụng mình.
“Yên tâm, đứa nhỏ của cô không có chuyện gì”
Một thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía cửa sổ. Phương Thiệu Hoa mặc âu phục tựa vào cửa sổ, trời đã rạng sáng, một tia sáng mặt trời chậm rãi khuếch tán cả một khoảng trời rộng lớn. Gương mặt hắn mang theo vẻ uể oải nhưng vẫn duy trì tư thế tốt nhất, dáng người cao to tựa vào bên cửa sổ, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, lại không châm lửa.
Kiều Na biết được đứa nhỏ không có chuyện gì, lúc này mới chậm thở ra một hơi.
Phương Thiệu Hoa đi đến trước mặt cô, nhìn gương mặt vẫn còn xanh xao. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Đứa nhỏ này mấy tháng rồi? Cha nó là ai?” Năm tiếng này, hắn vẫn một mực tự hỏi vấn đề này, nếu đứa bé này thật là của hắn thì…
Kiều Na ngưng trệ, sau đó chậm rãi nhếch môi cười “Nếu tôi nói là của anh thì sao?”
Đồng tử Phương Thiệu Hoa hơi phóng to, hỏi lại: “Cô nói thật sao?”
Kiều Na nhìn hắn, đầu hơi nghiêng một chút. Đôi mắt to tròn giấu sau hàng mi cong nhìn hắn, trông cô có vẻ như một cô gái đơn thuần tuổi đôi mươi. Rồi sau đó, cô bỗng nhiên thổi phù một tiếng, nhịn không được mà bật cười, nói: “Phương thiếu, anh tin thật à? Thế nhưng, lại làm Phương thiếu thất vọng rồi, đứa nhỏ này đã ba tháng”
Ba tháng? Phương Thiệu Hoa nghe thấy, cả khuôn mặt đều thâm trầm. Nếu như đúng là ba tháng, một đêm kia của hắn và cô cũng chỉ vừa hai tháng lẻ bảy ngày, cho nên con của cô căn bản không phải của hắn.
Nắm tay Phương Thiệu Hoa xiết chặt, điếu thuốc chưa châm lửa trong tay nháy mắt bị vo thành mảnh nhỏ rơi trên đất. Hắn cắn răng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Kiều Na nói: “Cô! Rất giỏi!”
Hắn đúng là nhìn lầm rồi, người phụ nữ này là loại ‘trăng hoa’, tìm kiếm đàn ông khắp mọi ngõ ngách, thế mà thiếu chút nữa hắn đã bị cô dụ dỗ!
Một cước, Phương Thiệu Hoa đá mạnh lên chiếc tủ cạnh chân, cả người đầy sát khí phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Phương Thiệu Hoa, Kiều Na nhắm mắt lại thở phào một hơi. Như vậy cũng tốt, cũng giấu được hắn. Con của cô không nên có một chút liên quan gì đến tên họ Phương này. Loại đàn ông này, cô không cần.
Con của Kiều Na cô, phải do cô chính cô chăm sóc.
Lòng bàn tay dán vào bụng mình, Kiều Na thầm nghĩ: Con yêu, mẹ không thể cho con một người cha, nhưng khi con được sinh ra, mẹ cam đoan sẽ yêu thương con gấp bội, sẽ dành cho con sự quan tâm tốt nhất trên thế giới này.
Chuyện cô mang thai thật sự không thể che giấu được. Lúc Tô Mộc Vũ cùng Chu Hiểu Đồng chạy tới đã gấp gáp hỏi: “Em / cậu mang thai là sao?” Hai người đều giật mình.
Kiều Na không thèm để ý, lột vỏ chuối, bỏ vào miệng rồi đáp: “Thì chính là mang thai thôi!”
Tô Mộc Vũ bình tĩnh lại, ngồi vào bên giường cô nói: “Bọn chị là muốn hỏi, cha của đứa bé… là ai?” Một người phụ nữ đã mang thai tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Con đường làm mẹ đơn thân cũng không phải bất cứ ai cũng chịu đựng được.
Kiều Na nhíu mày, cười khẽ: “Nó không có cha đâu. Không biết em giống Đức Mẹ Maria sao? Một mình mang thai đó”
Tô Mộc Vũ cảm thấy là lạ. Lúc nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, vẻ mặt của hắn ta âm trầm, trông rất giống muốn giết người. Cô ấy còn có chút kinh ngạc nhưng vẫn không biết giữa hai người này là có mối quan hệ như thế nào.
“Kiều Na, cậu… cậu sẽ rất vất vả” Chu Hiểu Đồng than nhẹ một tiếng. Cô ấy nghĩ giữa ba người thì kẻ điên rồ nhất là chính mình, không phải là Kiều Na, thế nhưng không thể ngờ lại chính Kiều Na đã chọn một con đường như vậy.
Kiều Na ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thật trùng hợp, thứ mình không sợ nhất chính là khổ”
Thấy tâm ý Kiều Na đã quyết, hai người cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ biết cố gắng chăm sóc cô.
Tuy rằng Kiều Na cảm thấy mình tự gánh vác được nhưng là vì con yêu, cô vẫn nghỉ ngơi thật tốt. Nữ vương luôn luôn điên cuồng trong công việc, thế nhưng, lại không đi làm tận ba ngày, cả công ty từ trên xuống dưới đều kinh ngạc.
Ngày thứ tư, Kiều Na mặc bộ đồng phục công sở màu đỏ đi vào công ty, toàn bộ ánh mắt nhân viên đều đảo qua cô. Kiều Na vẫn không quan tâm, nhấn nút thang máy lên lầu tiếp tục bắt đầu làm việc.
Bây giờ ngay cả trà cô cũng không uống, chỉ uống sữa tươi. Tuy rằng cô rất ghét mùi sữa nhưng Tô Mộc Vũ kiên trì bắt cô uống để có dinh dưỡng gì đó co đứa bé. Kiều Na nghĩ: Con yêu, mẹ vì con mà hi sinh nhiều như vậy, sau này con nhất định phải ngoan ngoãn đó.
Cô nhớ tới con trai của Chu Hiểu Đồng và Tiền Phong – Tiền Anh Tuấn, cái thằng nhóc kia chỉ mới bốn tuổi đã dám tốc váy cô giáo, bị cô giáo gọi điện thoại đến phản ánh với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cầm chổi lông gà đuổi theo nó, thằng nhóc vừa khóc vừa hét lên cam đoan sẽ không bao giờ tốc váy cô giáo nữa. Không ngờ, ngày hôm sau lại tốc váy một bạn nữ cùng lớp.
Còn có Nhạc Nhạc của Tô Mộc Vũ, mới lên tiểu học thế mà đã quen một lúc hai cô bạn gái.
Cô nghĩ, nếu cô sinh ra một đứa con trai có phải cũng sẽ nghịch ngợm như vậy hay không? Nếu như là con gái, quên đi, cũng đừng có giống Nữu Nữu, con bé kia chính là một cô bé thích ăn vặt.
Kiều Na nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm ấm áp, như một đóa tường vi đang kỳ nở rộ.
“Cô làm sao vậy?” Phương Thiệu Hoa nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt cùng với cái trán không ngừng chảy ra mồ hôi, liền cau mày hỏi.
Kiều Na cắn răng, bụng đau đớn đến run rẩy khiến cả người cô co rút: “Bệnh viện… mau đưa tôi… đến bệnh viện…”
Con của cô, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!
Phương Thiệu Hoa thấy thế, không một giây chậm trễ lập tức ôm lấy cô đặt vào trong xe, giẫm mạnh chân ga lao về hướng bệnh viện.
Một cuộc điện thoại gọi đi, xe vừa dừng trước cổng bệnh viện lập tức có bác sĩ cùng y tá đẩy băng ca đến. Đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất đưa Kiều Na đã hôn mê phòng cấp cứu.
Cả người Phương Thiệu Hoa đầy mồ hôi đứng bên ngoài, thở ra một hơi thật sâu.
Mười phút sau, bác sĩ đi ra nói: “Phương thiếu, bạn gái của ngài uống phải thuốc mê liều cao khiến cho cơ thể mẹ bị rối loạn, thai nhi bị động, có dấu hiệu sảy thai nghiêm tọng. Chúng tôi sẽ cố hết sức cứu thai nhi nhưng xin ngài hãy kí tên vào đây”
Phương Thiệu Hoa cơ hồ là lập tức nhíu chặt chân mày, đồng tử hơi co lại: “Ông nói cái gì?”
Bác sĩ nghĩ rằng mình nói chưa rõ ràng nên lặp lại một lần nữa.
Phương Thiệu Hoa nhìn dòng chữ “chữ ký của người thân” trên tờ giấy, chân mày vẫn nhíu chặt. Tờ giấy trong tay hắn dường như là bị nắm chặt đến nhăn nheo. Sau đó, hắn nhanh chóng cầm bút kí tên của mình vào.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, bờ môi Phương Thiệu Hoa mím thật chặt.
Cô ấy mang thai? Chẳng trách lúc nãy cô ấy lo lắng như thế. Thế nhưng, đứa bé kia là của ai? Chẳng lẽ… là của hắn?
Năm tiếng sau, Kiều Na mới tỉnh lại. Mở to mắt, phản ứng đầu tiên của cô chính là sờ bụng mình.
“Yên tâm, đứa nhỏ của cô không có chuyện gì”
Một thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía cửa sổ. Phương Thiệu Hoa mặc âu phục tựa vào cửa sổ, trời đã rạng sáng, một tia sáng mặt trời chậm rãi khuếch tán cả một khoảng trời rộng lớn. Gương mặt hắn mang theo vẻ uể oải nhưng vẫn duy trì tư thế tốt nhất, dáng người cao to tựa vào bên cửa sổ, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, lại không châm lửa.
Kiều Na biết được đứa nhỏ không có chuyện gì, lúc này mới chậm thở ra một hơi.
Phương Thiệu Hoa đi đến trước mặt cô, nhìn gương mặt vẫn còn xanh xao. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Đứa nhỏ này mấy tháng rồi? Cha nó là ai?” Năm tiếng này, hắn vẫn một mực tự hỏi vấn đề này, nếu đứa bé này thật là của hắn thì…
Kiều Na ngưng trệ, sau đó chậm rãi nhếch môi cười “Nếu tôi nói là của anh thì sao?”
Đồng tử Phương Thiệu Hoa hơi phóng to, hỏi lại: “Cô nói thật sao?”
Kiều Na nhìn hắn, đầu hơi nghiêng một chút. Đôi mắt to tròn giấu sau hàng mi cong nhìn hắn, trông cô có vẻ như một cô gái đơn thuần tuổi đôi mươi. Rồi sau đó, cô bỗng nhiên thổi phù một tiếng, nhịn không được mà bật cười, nói: “Phương thiếu, anh tin thật à? Thế nhưng, lại làm Phương thiếu thất vọng rồi, đứa nhỏ này đã ba tháng”
Ba tháng? Phương Thiệu Hoa nghe thấy, cả khuôn mặt đều thâm trầm. Nếu như đúng là ba tháng, một đêm kia của hắn và cô cũng chỉ vừa hai tháng lẻ bảy ngày, cho nên con của cô căn bản không phải của hắn.
Nắm tay Phương Thiệu Hoa xiết chặt, điếu thuốc chưa châm lửa trong tay nháy mắt bị vo thành mảnh nhỏ rơi trên đất. Hắn cắn răng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Kiều Na nói: “Cô! Rất giỏi!”
Hắn đúng là nhìn lầm rồi, người phụ nữ này là loại ‘trăng hoa’, tìm kiếm đàn ông khắp mọi ngõ ngách, thế mà thiếu chút nữa hắn đã bị cô dụ dỗ!
Một cước, Phương Thiệu Hoa đá mạnh lên chiếc tủ cạnh chân, cả người đầy sát khí phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Phương Thiệu Hoa, Kiều Na nhắm mắt lại thở phào một hơi. Như vậy cũng tốt, cũng giấu được hắn. Con của cô không nên có một chút liên quan gì đến tên họ Phương này. Loại đàn ông này, cô không cần.
Con của Kiều Na cô, phải do cô chính cô chăm sóc.
Lòng bàn tay dán vào bụng mình, Kiều Na thầm nghĩ: Con yêu, mẹ không thể cho con một người cha, nhưng khi con được sinh ra, mẹ cam đoan sẽ yêu thương con gấp bội, sẽ dành cho con sự quan tâm tốt nhất trên thế giới này.
Chuyện cô mang thai thật sự không thể che giấu được. Lúc Tô Mộc Vũ cùng Chu Hiểu Đồng chạy tới đã gấp gáp hỏi: “Em / cậu mang thai là sao?” Hai người đều giật mình.
Kiều Na không thèm để ý, lột vỏ chuối, bỏ vào miệng rồi đáp: “Thì chính là mang thai thôi!”
Tô Mộc Vũ bình tĩnh lại, ngồi vào bên giường cô nói: “Bọn chị là muốn hỏi, cha của đứa bé… là ai?” Một người phụ nữ đã mang thai tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Con đường làm mẹ đơn thân cũng không phải bất cứ ai cũng chịu đựng được.
Kiều Na nhíu mày, cười khẽ: “Nó không có cha đâu. Không biết em giống Đức Mẹ Maria sao? Một mình mang thai đó”
Tô Mộc Vũ cảm thấy là lạ. Lúc nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, vẻ mặt của hắn ta âm trầm, trông rất giống muốn giết người. Cô ấy còn có chút kinh ngạc nhưng vẫn không biết giữa hai người này là có mối quan hệ như thế nào.
“Kiều Na, cậu… cậu sẽ rất vất vả” Chu Hiểu Đồng than nhẹ một tiếng. Cô ấy nghĩ giữa ba người thì kẻ điên rồ nhất là chính mình, không phải là Kiều Na, thế nhưng không thể ngờ lại chính Kiều Na đã chọn một con đường như vậy.
Kiều Na ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thật trùng hợp, thứ mình không sợ nhất chính là khổ”
Thấy tâm ý Kiều Na đã quyết, hai người cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ biết cố gắng chăm sóc cô.
Tuy rằng Kiều Na cảm thấy mình tự gánh vác được nhưng là vì con yêu, cô vẫn nghỉ ngơi thật tốt. Nữ vương luôn luôn điên cuồng trong công việc, thế nhưng, lại không đi làm tận ba ngày, cả công ty từ trên xuống dưới đều kinh ngạc.
Ngày thứ tư, Kiều Na mặc bộ đồng phục công sở màu đỏ đi vào công ty, toàn bộ ánh mắt nhân viên đều đảo qua cô. Kiều Na vẫn không quan tâm, nhấn nút thang máy lên lầu tiếp tục bắt đầu làm việc.
Bây giờ ngay cả trà cô cũng không uống, chỉ uống sữa tươi. Tuy rằng cô rất ghét mùi sữa nhưng Tô Mộc Vũ kiên trì bắt cô uống để có dinh dưỡng gì đó co đứa bé. Kiều Na nghĩ: Con yêu, mẹ vì con mà hi sinh nhiều như vậy, sau này con nhất định phải ngoan ngoãn đó.
Cô nhớ tới con trai của Chu Hiểu Đồng và Tiền Phong – Tiền Anh Tuấn, cái thằng nhóc kia chỉ mới bốn tuổi đã dám tốc váy cô giáo, bị cô giáo gọi điện thoại đến phản ánh với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cầm chổi lông gà đuổi theo nó, thằng nhóc vừa khóc vừa hét lên cam đoan sẽ không bao giờ tốc váy cô giáo nữa. Không ngờ, ngày hôm sau lại tốc váy một bạn nữ cùng lớp.
Còn có Nhạc Nhạc của Tô Mộc Vũ, mới lên tiểu học thế mà đã quen một lúc hai cô bạn gái.
Cô nghĩ, nếu cô sinh ra một đứa con trai có phải cũng sẽ nghịch ngợm như vậy hay không? Nếu như là con gái, quên đi, cũng đừng có giống Nữu Nữu, con bé kia chính là một cô bé thích ăn vặt.
Kiều Na nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm ấm áp, như một đóa tường vi đang kỳ nở rộ.
/230
|