Tại quán bar 'Bóng đêm'
"Này này, Lê Hiên, cậu thật sự... muốn đi coi mắt sao?" Lý Tường Vĩ đi phía sau Lê Hiên, cánh tay ôm lấy cổ anh, cười nói: "Lần này cậu trở về, không phải là đi coi mắt thật chứ?"
"Ha ha... Cái gì mà coi mắt." Liêu Gia Kỳ ngồi ở bên cạnh Lê Hiên lấy khủy tay chọc chọc vào anh, trêu đùa nói: "Người đó là vợ chưa cưới của cậu ấy, còn coi cái gì..."
"Hai người các người đừng có đổ thêm dầu vào lửa." Lê Hiên cầm một ly rượu màu tím nhạt đặt ở trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, "Thật ra mình không hề muốn gặp người phụ nữ đó. Đừng nói chi đến vợ chưa cưới, hay chuyện kết hôn..."
Anh cười nhạo khi nghe mọi người đề cập đến Lê Tử Hâm, không khỏi nhớ đến lúc trước có một cô bé đứng trước mặt mình, dáng vẻ thì nhát gan, gương mặt lại khó coi. Ai mà muốn cưới một người như vậy? Quả thực là rất mất mặt.
"Thật sao? Cậu không đồng ý chuyện này?" Lý Tường Vĩ có chút giật mình, quay mặt nhìn Lê Hiên, "Vậy tại sao cậu lại đồng ý với cha mẹ cậu sẽ gặp cô gái đó?"
Lê Hiên cầm ly rượu trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm ly rượu. Ánh mắt đầy rét lạnh, tiếp theo mím môi cười nói: "Mình muốn nhìn xem coi người phụ nữ đó đến cuối cùng là dạng phụ nữ như thế nào!"
"Hả..." Lý Tường Vĩ và Liêu Gia Kỳ có chút tò mò nhìn anh, cùng chờ đợi câu nói tiếp theo.
Liêu Gia Kỳ hỏi: "Lời này có ý gì?"
"Hai người không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Tại sao ông nội của mình lại đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy?" Lê Hiên nhíu mày, nói tiếp: "Ông nội của mình từ trước tới nay làm gì cũng rất cẩn thận. Tại sao lại lấy 80% tài sản để cho một cô gái không có quan hệ quyết thống. Điều này không kỳ lạ sao?"
Liêu Gia Kỳ và Lý Tường Vĩ nghe Lê Hiên nói, cả hai đều gật đầu đồng ý, nhưng mà cũng có ý kiến khác.
Lý Tường Vĩ nói: "Có lẽ ông nội của cậu rất thích cô ấy, bằng không... lúc trước cũng sẽ không nhận nuôi cô ấy?"
"Cho nên mình mới nói, mình muốn gặp mặt cô ta, để xem rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ đến cỡ nào, mà lại có thể làm cho đầu óc ông nội của mình choáng váng đến vậy." Lê Hiên sờ sờ cầm, gương mặt có chút đăm chiêu. Anh không thể tin được ông nội lại có thể lấy chuyện đại sự của mình ra mà đùa.
Lê Hiên biết rõ ông nội của mình đứng vững trên thương trường nhiều năm như vậy. Nếu không phải người phụ nữ này thủ đoạn rất cao siêu, làm sau mà có thể làm cho ông nội của anh lập ra một tờ di chúc, mà ông phải dùng nữa đời để lập nghiệp.
"Nói đến cùng, cô ta cũng vì một chữ 'tiền'." Lê Hiên ngẫm lại, gật đầu nói: "Nếu như cô ta muốn chơi, vậy thì mình sẽ bồi cô ta. Để xem rốt cuộc cô ta còn có chiêu gì."
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Tử Hâm đã ở trước của lớn nhà họ Lê. Cô có chút ngại ngùng, dù sau cũng mười hai năm rồi cô chưa gặp anh. Không biết bây giờ gặp lại, tình hình sẽ như thế nào? Người kia, còn có bộ dạng đáng yêu như ngày trước không?"
Cô không khỏi nhớ lại, năm đó trong tay Lê Hiên cầm con diều, hai má phồng lên, dáng vẻ không tình nguyện, cả gương mặt đầy căm giận nhìn cô. Còn cô vẫn luôn nở nụ cười.
"Tiểu thư Tử Hâm, cô tại sao lại đứng ở bên ngoài? Mau vào đi." Bác Trương là người năm đó đi cùng với ông nội Lê tới cô nhi viện, ông và ông nội Lê khi nhìn thấy cô, điều đầu tiên nghĩ tới là đó là một cô bé rất đơn thuần.
"Bác Trương..." Lê Tử Hâm xoay người lại, nhìn thấy bác Trương đang vuốt cầm mỉm cười.
"Tiểu thư Tử Hâm. Lần này cô trở về là vì chuyện kết hôn của cô và thiếu gia Lê Hiên sao? Nói ra..."
"Cái gì?" Không đợi bác Trương nói xong, Lê Tử Hâm đã chết đứng tại chỗ. Có phải là cô nghe lầm không?
"Tiểu thư còn không biết hay sao?" Trên mặt bác Trương cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Tử Hâm còn chưa biết chuyện này.
"Kết hôn... Cái gì mà kết hôn?" Lê Tử Hâm lắc đầu, dáng vẻ không hiểu.
"Tử Hâm đến rồi à! Bác Trương, còn đứng đó để làm gì? Mau dẫn Tử Hâm vào nhà đi." Từ xa Lê Diệu Hoa đã nhìn thấy Lê Tử Hâm, nên đã kêu bác Trương ra đón. Sau một lúc lâu cũng không thấy ai đi vào, cho nên chính ông mới đi ra ngoài tìm người.
Lê Tử Hâm cố gắng đè nén sự hoang mang trong lòng, gật đầu, sau đó đi vào nhà.
"Này này, Lê Hiên, cậu thật sự... muốn đi coi mắt sao?" Lý Tường Vĩ đi phía sau Lê Hiên, cánh tay ôm lấy cổ anh, cười nói: "Lần này cậu trở về, không phải là đi coi mắt thật chứ?"
"Ha ha... Cái gì mà coi mắt." Liêu Gia Kỳ ngồi ở bên cạnh Lê Hiên lấy khủy tay chọc chọc vào anh, trêu đùa nói: "Người đó là vợ chưa cưới của cậu ấy, còn coi cái gì..."
"Hai người các người đừng có đổ thêm dầu vào lửa." Lê Hiên cầm một ly rượu màu tím nhạt đặt ở trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, "Thật ra mình không hề muốn gặp người phụ nữ đó. Đừng nói chi đến vợ chưa cưới, hay chuyện kết hôn..."
Anh cười nhạo khi nghe mọi người đề cập đến Lê Tử Hâm, không khỏi nhớ đến lúc trước có một cô bé đứng trước mặt mình, dáng vẻ thì nhát gan, gương mặt lại khó coi. Ai mà muốn cưới một người như vậy? Quả thực là rất mất mặt.
"Thật sao? Cậu không đồng ý chuyện này?" Lý Tường Vĩ có chút giật mình, quay mặt nhìn Lê Hiên, "Vậy tại sao cậu lại đồng ý với cha mẹ cậu sẽ gặp cô gái đó?"
Lê Hiên cầm ly rượu trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm ly rượu. Ánh mắt đầy rét lạnh, tiếp theo mím môi cười nói: "Mình muốn nhìn xem coi người phụ nữ đó đến cuối cùng là dạng phụ nữ như thế nào!"
"Hả..." Lý Tường Vĩ và Liêu Gia Kỳ có chút tò mò nhìn anh, cùng chờ đợi câu nói tiếp theo.
Liêu Gia Kỳ hỏi: "Lời này có ý gì?"
"Hai người không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Tại sao ông nội của mình lại đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy?" Lê Hiên nhíu mày, nói tiếp: "Ông nội của mình từ trước tới nay làm gì cũng rất cẩn thận. Tại sao lại lấy 80% tài sản để cho một cô gái không có quan hệ quyết thống. Điều này không kỳ lạ sao?"
Liêu Gia Kỳ và Lý Tường Vĩ nghe Lê Hiên nói, cả hai đều gật đầu đồng ý, nhưng mà cũng có ý kiến khác.
Lý Tường Vĩ nói: "Có lẽ ông nội của cậu rất thích cô ấy, bằng không... lúc trước cũng sẽ không nhận nuôi cô ấy?"
"Cho nên mình mới nói, mình muốn gặp mặt cô ta, để xem rốt cuộc cô ta có sức quyến rũ đến cỡ nào, mà lại có thể làm cho đầu óc ông nội của mình choáng váng đến vậy." Lê Hiên sờ sờ cầm, gương mặt có chút đăm chiêu. Anh không thể tin được ông nội lại có thể lấy chuyện đại sự của mình ra mà đùa.
Lê Hiên biết rõ ông nội của mình đứng vững trên thương trường nhiều năm như vậy. Nếu không phải người phụ nữ này thủ đoạn rất cao siêu, làm sau mà có thể làm cho ông nội của anh lập ra một tờ di chúc, mà ông phải dùng nữa đời để lập nghiệp.
"Nói đến cùng, cô ta cũng vì một chữ 'tiền'." Lê Hiên ngẫm lại, gật đầu nói: "Nếu như cô ta muốn chơi, vậy thì mình sẽ bồi cô ta. Để xem rốt cuộc cô ta còn có chiêu gì."
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Tử Hâm đã ở trước của lớn nhà họ Lê. Cô có chút ngại ngùng, dù sau cũng mười hai năm rồi cô chưa gặp anh. Không biết bây giờ gặp lại, tình hình sẽ như thế nào? Người kia, còn có bộ dạng đáng yêu như ngày trước không?"
Cô không khỏi nhớ lại, năm đó trong tay Lê Hiên cầm con diều, hai má phồng lên, dáng vẻ không tình nguyện, cả gương mặt đầy căm giận nhìn cô. Còn cô vẫn luôn nở nụ cười.
"Tiểu thư Tử Hâm, cô tại sao lại đứng ở bên ngoài? Mau vào đi." Bác Trương là người năm đó đi cùng với ông nội Lê tới cô nhi viện, ông và ông nội Lê khi nhìn thấy cô, điều đầu tiên nghĩ tới là đó là một cô bé rất đơn thuần.
"Bác Trương..." Lê Tử Hâm xoay người lại, nhìn thấy bác Trương đang vuốt cầm mỉm cười.
"Tiểu thư Tử Hâm. Lần này cô trở về là vì chuyện kết hôn của cô và thiếu gia Lê Hiên sao? Nói ra..."
"Cái gì?" Không đợi bác Trương nói xong, Lê Tử Hâm đã chết đứng tại chỗ. Có phải là cô nghe lầm không?
"Tiểu thư còn không biết hay sao?" Trên mặt bác Trương cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Tử Hâm còn chưa biết chuyện này.
"Kết hôn... Cái gì mà kết hôn?" Lê Tử Hâm lắc đầu, dáng vẻ không hiểu.
"Tử Hâm đến rồi à! Bác Trương, còn đứng đó để làm gì? Mau dẫn Tử Hâm vào nhà đi." Từ xa Lê Diệu Hoa đã nhìn thấy Lê Tử Hâm, nên đã kêu bác Trương ra đón. Sau một lúc lâu cũng không thấy ai đi vào, cho nên chính ông mới đi ra ngoài tìm người.
Lê Tử Hâm cố gắng đè nén sự hoang mang trong lòng, gật đầu, sau đó đi vào nhà.
/32
|