Editor: SunniePham
"Ưm. . . . . . Để. . . . . ." Mặc dù Lê Tử Hâm biết mình đánh không lại anh, nhưng lại vẫn ra sức phản kháng như cũ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hàm răng của cô dùng sức hung hăng cắn mạnh vào môi dưới của Lê Hiên một cái.
Chỗ thịt non yếu ớt ở môi của Lê Hiên bị cô hung hăng cắn mạnh, làm tổn thương vào bên trong, vì vậy anh tự nhiên cũng sẽ buông lỏng cô ra đồng thời cũng che miệng lại, trong mắt tràn đầy lửa giận mà nói: "Cô làm cái gì vậy!"
"Tôi đang làm gì, ngược lại tôi muốn hỏi anh.... rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Không phải là anh chán ghét và hận tôi sao? Tại sao còn nhiều lần làm ra chuyện như vậy đối với tôi? Lần đó bị hạ thuốc tôi không tính, nhưng lần đầu tiên ở trong quán bar anh nhục nhã tôi thì coi là cái gì? Lần này lại coi là cái gì?"d,đ.l,q.đ Lê Tử Hâm cũng bị hành động không giải thích được của anh chọc giận, cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi Lê Hiên rồi, người đàn ông như vậy một đến cuối thì muốn cô phải làm sao?
Lê Hiên hít sâu một hơi, nhưng không nhanh giải thích với cô, bởi vì ngay cả anh mình cũng cảm thấy khó mà giải thích được hành động đột ngột vừa rồi của chính mình.
Anh không quen nhìn cô đối với mình lạnh nhạt như vậy, cô trêu tức anh cũng chỉ là vì tiền của anh thôi, thế nào, bây giờ anh chỉ mới đụng vào thì cô đã không chịu rồi sao?
"Không phải chuyện gì cũng đã làm rồi sao? Cô còn giả trong sạch làm gì nữa, chẳng lẻ cô không nhớ chuyện ân ái của hai chúng ta sao? Không phải là cô cũng rất thoải mái sao? Còn cố gắng giả mù sa mưa làm cái gì, cô hay tôi tình nguyện thì có cái gì không tốt?" Lê Hiên lau đôi môi của mình, cảm thấy mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ra ở trong miệng.
"Cút ra ngoài!" Gương mặt Lê Tử Hâm đỏ lên, rống lớn với anh, một người đàn ông như vậy, đến cuối cùng còn phải tổn thương cô bao nhiêu lần nữa mới bằng lòng đây?
Lê Hiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi khỏi, lúc đi ra còn không quên dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Lê Tử Hâm ngồi ở chỗ đó, hít sâu vài cái để điều chỉnh lại hô hấp của mình, càng không ngừng tự nói với mình, nhẫn nại là tốt rồi, chỉ còn vài tháng thôi. Đúng vậy, mấy tháng nữ là tốt rồi, lúc đó cô có thể lặp tức rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Sau khi hai người trải qua đêm hôm đó thì cả hai khi đối diện với nhau càng thêm chán ghét, quan hệ của hai người thởi cũng trở nên kém vô cùng.
Thái độ của Lê Tử Hâm là thờ ơ, ít nhất bên ngoài mặt là như thế. Còn Lê Hiên, sau khoảng thời gian trở về nhà thì sau đó đều bị Lê Diệu Hoa kéo tới công ty vội trước vội sau, đương nhiên là do ông cố ý muốn để cho anh tiếp quản.
Cũng chính vì vậy mà Lê Hiên và Lê Tử Hâm cũng ít có cơ hội có thể chạm mặt nhau.
Lê Hiên đang quen thuộc mọi mặt trong công ty, d,đ.l,q.đ nhưng lại có một điều làm cho anh nghĩ không thông được, đó chính là cha anh đến nay vẫn không để cho anh tiếp xúc các vấn đề liên quan đến tài chính của công ty.
Đây rốt cuộc là tại sao? Vấn đề tài chính đối với mỗi công ty mà nói thì nó là một việc rất quan trọng, tại sao cha của anh cho đến bây giờ chưa từng nói với anh về vấn đề này? Có phải là bên trong xảy ra vấn đề gì hay không?
Lê Hiên nghĩ đến điều nay, cuối cùng cũng vẫn nhịn không được đưa tay cầm điện thoại được đặt bên cạnh lên, trực tiếp bấm vào số nội bộ: "Bí thư Ngô, giúp tôi nối điện thoại với phó tổng Vưu."
Vì Lê Hiên bước vào công ty với thân phận tổng giám đốc, nhưng trong lòng tất cả mọi đều biết rõ thân phận của Lê Hiên. Cũng hiểu rõ sau này anh nhất định sẽ là ông chủ của họ, cho nên phần lớn không ai dám thờ ơ với anh.
Phó tổng giám đốc Vưu bây giờ chính là cấp dưới của anh, ông cũng đang cẩn thận từng li từng tí làm việc cho Lê Hiên.
"Xin hỏi, tổng giám đốc có gì muốn dặn dò sao?" Ông lễ phép hỏi, dĩ nhiên là ông cũng làm việc đúng chừng mực không xu nịnh gì hết.
"Tôi muốn biết tình hình tài chính của công ty. Ông có thể đưa cho tôi xem được không?" Thân phận của anh là tổng giám đốc, cho nên muốn tìm hiểu tình hình tài chính của công ty cũng không có gì là không ổn.
Phó tổng giám đốc Vưu hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đáp lại một tiếng.
Rất nhanh sau đó trên tay Lê Hiên là một chồng hồ sơ về tình hình tài chính của công ty trong thời gian gần đây.
"Không còn chuyện gì nữa, ông có thể ra ngoài được rồi." Lê Hiên nhận được những tài liệu này thì lặp tức ngồi tìm hiểu kể cả đầu cũng không them ngẩng lên, d,đ.l,q.đ đồng thời còn đưa phất tay với phó tổng Vưu ý bảo ông ra ngoài. Phó tổng Vưu có chút lo lắng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thì xoay người đi ra ngoài.
Lê Hiên cầm trong tay bảng báo cáo về tình trạng tài chính và rất nhiều tư liệu liên quan tới vấn đề tài chính, càng xem thì sắc mặt của anh càng đen lại, trong lòng có một dự cảm xấu. Nếu theo như những gì ghi trong đây thì tiền vốn của công ty đã sớm không đủ rồi!
Mà trong sổ kế toán gần đây lại có một khoảng tiền lớn, không thể không nghi ngờ số tiền kia là ở chỗ nào ra, bởi vì công ty rơi vào tình huống khẩn cấp trong một khoảng thời gian dài như vậy thì làm sao có thể đẻ ra được lợi nhuận? Con số không không phải là nhỏ, cũng không thể nào vây mượn được, nếu có thể vây mượn thì đã sớm vay rồi, căn bản không cần chờ tới bây giờ.
Ngồi đoán mò cũng không có ý nghĩa gì, trong lòng Lê Hiên biết rõ bây giờ hỏi cấp dưới của mình cũng không được gì, cho nên anh trực tiếp đi hỏi cha của mình mới là biện pháp tốt nhất.
"Cha! Cha nói cho con biết, chuyện này là như thế nào?" Cuối cùng Lê Hiên cũng gọi cho Lê Diệu Hoa, mở đầu cái gì cũng không hỏi, chỉ hội một câu không rõ ràng.
Lê Diệu Hoa ngẩn người, đầu tiên là có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh sau đó thì ông hỏi lại: "Con. . . . . . Có phải muốn hỏi về vấn đề tài chính của công ty hay không?"
Trước đó phó tổng giám đốc Vưu đã gọi điện xinh phép về chuyện Lê Hiên muốn coi vấn đề tài chính của công ty. Ông đã mở miệng đồn ý, thì coi như chuyện của nó và Lê Tử Hâm đã xong rồi.
"Đúng vậy. Cha mau nói rõ rang với con đi." Trong lòng Lê Hiên vừa buồn bực vừa nóng nảy, trong lòng lo lắng không ngừng nóng tay cũng không ngừng rõ trên mặt bàn.
"Chuyện như con đã thấy, chắc con cũng đoán ra rồi phải không. Vấn đề khoảng tiền vốn cần thiết cho công ty này là từ đâu tới, chính là ban đâu cha đi tìm Tử Hâm, bảo nó nhất định phải kết hôn với con. d,đ.l,q.đ Sau đó thấy được phần di sản của ông nội, nếu không lấy phần di sản này thì công ty nhất định sẽ lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn
"Ưm. . . . . . Để. . . . . ." Mặc dù Lê Tử Hâm biết mình đánh không lại anh, nhưng lại vẫn ra sức phản kháng như cũ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hàm răng của cô dùng sức hung hăng cắn mạnh vào môi dưới của Lê Hiên một cái.
Chỗ thịt non yếu ớt ở môi của Lê Hiên bị cô hung hăng cắn mạnh, làm tổn thương vào bên trong, vì vậy anh tự nhiên cũng sẽ buông lỏng cô ra đồng thời cũng che miệng lại, trong mắt tràn đầy lửa giận mà nói: "Cô làm cái gì vậy!"
"Tôi đang làm gì, ngược lại tôi muốn hỏi anh.... rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Không phải là anh chán ghét và hận tôi sao? Tại sao còn nhiều lần làm ra chuyện như vậy đối với tôi? Lần đó bị hạ thuốc tôi không tính, nhưng lần đầu tiên ở trong quán bar anh nhục nhã tôi thì coi là cái gì? Lần này lại coi là cái gì?"d,đ.l,q.đ Lê Tử Hâm cũng bị hành động không giải thích được của anh chọc giận, cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi Lê Hiên rồi, người đàn ông như vậy một đến cuối thì muốn cô phải làm sao?
Lê Hiên hít sâu một hơi, nhưng không nhanh giải thích với cô, bởi vì ngay cả anh mình cũng cảm thấy khó mà giải thích được hành động đột ngột vừa rồi của chính mình.
Anh không quen nhìn cô đối với mình lạnh nhạt như vậy, cô trêu tức anh cũng chỉ là vì tiền của anh thôi, thế nào, bây giờ anh chỉ mới đụng vào thì cô đã không chịu rồi sao?
"Không phải chuyện gì cũng đã làm rồi sao? Cô còn giả trong sạch làm gì nữa, chẳng lẻ cô không nhớ chuyện ân ái của hai chúng ta sao? Không phải là cô cũng rất thoải mái sao? Còn cố gắng giả mù sa mưa làm cái gì, cô hay tôi tình nguyện thì có cái gì không tốt?" Lê Hiên lau đôi môi của mình, cảm thấy mùi máu tươi nhè nhẹ tràn ra ở trong miệng.
"Cút ra ngoài!" Gương mặt Lê Tử Hâm đỏ lên, rống lớn với anh, một người đàn ông như vậy, đến cuối cùng còn phải tổn thương cô bao nhiêu lần nữa mới bằng lòng đây?
Lê Hiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi khỏi, lúc đi ra còn không quên dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Lê Tử Hâm ngồi ở chỗ đó, hít sâu vài cái để điều chỉnh lại hô hấp của mình, càng không ngừng tự nói với mình, nhẫn nại là tốt rồi, chỉ còn vài tháng thôi. Đúng vậy, mấy tháng nữ là tốt rồi, lúc đó cô có thể lặp tức rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Sau khi hai người trải qua đêm hôm đó thì cả hai khi đối diện với nhau càng thêm chán ghét, quan hệ của hai người thởi cũng trở nên kém vô cùng.
Thái độ của Lê Tử Hâm là thờ ơ, ít nhất bên ngoài mặt là như thế. Còn Lê Hiên, sau khoảng thời gian trở về nhà thì sau đó đều bị Lê Diệu Hoa kéo tới công ty vội trước vội sau, đương nhiên là do ông cố ý muốn để cho anh tiếp quản.
Cũng chính vì vậy mà Lê Hiên và Lê Tử Hâm cũng ít có cơ hội có thể chạm mặt nhau.
Lê Hiên đang quen thuộc mọi mặt trong công ty, d,đ.l,q.đ nhưng lại có một điều làm cho anh nghĩ không thông được, đó chính là cha anh đến nay vẫn không để cho anh tiếp xúc các vấn đề liên quan đến tài chính của công ty.
Đây rốt cuộc là tại sao? Vấn đề tài chính đối với mỗi công ty mà nói thì nó là một việc rất quan trọng, tại sao cha của anh cho đến bây giờ chưa từng nói với anh về vấn đề này? Có phải là bên trong xảy ra vấn đề gì hay không?
Lê Hiên nghĩ đến điều nay, cuối cùng cũng vẫn nhịn không được đưa tay cầm điện thoại được đặt bên cạnh lên, trực tiếp bấm vào số nội bộ: "Bí thư Ngô, giúp tôi nối điện thoại với phó tổng Vưu."
Vì Lê Hiên bước vào công ty với thân phận tổng giám đốc, nhưng trong lòng tất cả mọi đều biết rõ thân phận của Lê Hiên. Cũng hiểu rõ sau này anh nhất định sẽ là ông chủ của họ, cho nên phần lớn không ai dám thờ ơ với anh.
Phó tổng giám đốc Vưu bây giờ chính là cấp dưới của anh, ông cũng đang cẩn thận từng li từng tí làm việc cho Lê Hiên.
"Xin hỏi, tổng giám đốc có gì muốn dặn dò sao?" Ông lễ phép hỏi, dĩ nhiên là ông cũng làm việc đúng chừng mực không xu nịnh gì hết.
"Tôi muốn biết tình hình tài chính của công ty. Ông có thể đưa cho tôi xem được không?" Thân phận của anh là tổng giám đốc, cho nên muốn tìm hiểu tình hình tài chính của công ty cũng không có gì là không ổn.
Phó tổng giám đốc Vưu hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đáp lại một tiếng.
Rất nhanh sau đó trên tay Lê Hiên là một chồng hồ sơ về tình hình tài chính của công ty trong thời gian gần đây.
"Không còn chuyện gì nữa, ông có thể ra ngoài được rồi." Lê Hiên nhận được những tài liệu này thì lặp tức ngồi tìm hiểu kể cả đầu cũng không them ngẩng lên, d,đ.l,q.đ đồng thời còn đưa phất tay với phó tổng Vưu ý bảo ông ra ngoài. Phó tổng Vưu có chút lo lắng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thì xoay người đi ra ngoài.
Lê Hiên cầm trong tay bảng báo cáo về tình trạng tài chính và rất nhiều tư liệu liên quan tới vấn đề tài chính, càng xem thì sắc mặt của anh càng đen lại, trong lòng có một dự cảm xấu. Nếu theo như những gì ghi trong đây thì tiền vốn của công ty đã sớm không đủ rồi!
Mà trong sổ kế toán gần đây lại có một khoảng tiền lớn, không thể không nghi ngờ số tiền kia là ở chỗ nào ra, bởi vì công ty rơi vào tình huống khẩn cấp trong một khoảng thời gian dài như vậy thì làm sao có thể đẻ ra được lợi nhuận? Con số không không phải là nhỏ, cũng không thể nào vây mượn được, nếu có thể vây mượn thì đã sớm vay rồi, căn bản không cần chờ tới bây giờ.
Ngồi đoán mò cũng không có ý nghĩa gì, trong lòng Lê Hiên biết rõ bây giờ hỏi cấp dưới của mình cũng không được gì, cho nên anh trực tiếp đi hỏi cha của mình mới là biện pháp tốt nhất.
"Cha! Cha nói cho con biết, chuyện này là như thế nào?" Cuối cùng Lê Hiên cũng gọi cho Lê Diệu Hoa, mở đầu cái gì cũng không hỏi, chỉ hội một câu không rõ ràng.
Lê Diệu Hoa ngẩn người, đầu tiên là có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh sau đó thì ông hỏi lại: "Con. . . . . . Có phải muốn hỏi về vấn đề tài chính của công ty hay không?"
Trước đó phó tổng giám đốc Vưu đã gọi điện xinh phép về chuyện Lê Hiên muốn coi vấn đề tài chính của công ty. Ông đã mở miệng đồn ý, thì coi như chuyện của nó và Lê Tử Hâm đã xong rồi.
"Đúng vậy. Cha mau nói rõ rang với con đi." Trong lòng Lê Hiên vừa buồn bực vừa nóng nảy, trong lòng lo lắng không ngừng nóng tay cũng không ngừng rõ trên mặt bàn.
"Chuyện như con đã thấy, chắc con cũng đoán ra rồi phải không. Vấn đề khoảng tiền vốn cần thiết cho công ty này là từ đâu tới, chính là ban đâu cha đi tìm Tử Hâm, bảo nó nhất định phải kết hôn với con. d,đ.l,q.đ Sau đó thấy được phần di sản của ông nội, nếu không lấy phần di sản này thì công ty nhất định sẽ lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn
/32
|