Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 625

/769


Nghe được tiếng gọi, miệng Huyết Trần đang gặm bánh mì, bưng súng chạy lên, tìm một vị trí tốt, liên tục nổ mấy phát súng, kết quả cũng không nghe thấy tiếng súng của mấy binh lính Y Làn, nhưng trận huyết chiến Ngu thành lúc này vãn chưa chính thức diễn ra.

Phượng Thải Y lặng lẽ rẽ vào hành lang quanh co, khúc khuỷu của Vị Ương cung, đi tới chỗ của Cung Tử Yên, kết quả ở ngoài cửa nhìn thấy nữ quan sắc mặt đỏ hồng đứng ở cửa, không biết đang nghe lén cái gì, khuôn mặt thì hồng giống như đang bốc cháy, ánh mắt cũng kiều diễm ướt át, thẹn thùng vô cùng, bỗng nhiên nhìn thấy Phượng Thải Y xuất hiện, vội vàng cúi đầu hành lễ, sau đó xấu hổ vội vàng chạy đi.

"Đúng là tiểu móng tử", Phượng Thải Y lặng lẽ nguyền rủa, nhìn thấy bộ dáng của tiểu móng tử này đã biết Dương Túc Phong nhất định đang ở trong phòng của Cung Tử Yên. Cung Tử Yên kết hôn một thời gian lâu mới ở cùng phòng với Dương Túc Phong cho nên trong lòng Dương Túc Phong luôn cảm thấy có chút không phải với nàng. Vào những ngày tự do lựa chọn, phần lớn đều tìm Cung Tử Yên, dành cho nàng chút bồi thường nho nhỏ. Ở bên cạnh Cung Tử Yên sự an toàn có thể bảo đảm cho nên cảnh vệ của Dương Túc Phong vào những lúc này đều chạy đi chơi cả.

Không giống với thân phận nữ quan thiếp thân, Phượng Thải Y trực tiếp lặng lẽ tiến vào phòng của Cung Tử Yên, không nhìn thấy ai vì vậy nhẹ bước về phía sau, một lát đã nghe thấy tiếng nam nhân thở dốc truyền tới từ phòng tắm, còn có tiếng rên rỉ đầy thoả mãn mà thống khổ của nữ nhân, thanh âm này chính là của Dương Túc Phong và Cung Tử Yên, không cẩn phải nói, nhất định lại như keo như sơn, long phượng giao hội.

Ở ngoài cửa nghe ngóng một lát, Phượng Thải Y cũng không kìm được bước vào phòng tắm, chỉ thấy y phục tứ tán của Cung Tử Yên, đỉnh trán như bạch ngọc, đôi lông mày cong cong, đen thẫm như thu thuỷ, con ngươi lấp lánh tựa sao sáng, để lộ sự lạnh lùng, cao ngạo, ánh mắt ít nhiều có chút hoảng sợ, u oán. Cái mũi hơi hơi cao gầy, đôi môi gợi cảm đỏ tươi, mịn màng đưa đẩy đẹp đến mức làm rung động lòng người, thật sự là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, dung mạo như trăng như hoa, Phượng Thải Y mặc dù là nữ nhân, nhưng cũng không thể không thừa nhận, những cô gái đã trải qua nghi hoa cung hoặc là huấn luyện chuyên môn của Thiên Hải Phật quốc, nếu muốn lộ ra vẻ quyến rũ thì đích thật không có ai có thể bằng được.

Cung Tử Yên vóc người trắng muốt, mịn màng, đường nét da thịt cân đối, hài hoà, phảng phất như được điêu khắc tỉ mỉ bước ra, bộ ngực đầy đặn với cặp vú trắng muốt, tròn đầy, hết sức hoàn mỹ, hai núm vú màu đỏ nhạt như hai hạt anh đào khiến người ta không kìm được chỉ muốn cắn một cái. Phía dưới là cái eo nhỏ thanh mảnh, đường nét hoàn mỹ kéo dài xuống phía dưới cặp mông tròn đầy, trắng muốt tạo thành hai đường cong mỹ lệ. Cái rốn dễ thương khảm nạm trên bụng dưới mịn màng, xuống dưới chút nữa là cánh hoa mê người trong bụi cỏ mượt như nhung, như ẩn như hiện khiến người khác khi nhìn phải chảy máu, xấu hổ trốn trong hoa viên xinh đẹp.

Nam nhân vui sướng tựa như thần tiên, lúc này đã di chuyển tới sau người Cung Tử Yên chậm rãi vuốt ve thân thể nàng, bàn tay vuốt ve bộ ngực trơn tuột của Cung Tử Yên, cặp vú trắng nõn nà cứ theo động tác của nam nhân uốn éo sang hai bên, thứ xấu xí dưới hông căng cứng trên đỉnh cặp mông tròn đầy của Cung Tử Yên. Ánh Mắt của Cung Tử Yên có chút tán loạn, hơi thở có phần khó khăn. Cánh tay của hắn lại mò xuống phía dưới, nhẹ nhàng vuốt ve bụi cỏ xum xuê của nàng trong nước, chậm rãi di chuyển tới cửa hoa viên ẩm ướt, nóng rực của thiếu nữ.

Cung Tử Yên có chút chấn động, tựa hồ như không chịu nổi sự khiêu khích của Dương Túc Phong, lại tựa hồ như phát hiện Phượng Thải Y vừa tới, nhưng Dương Túc Phong lại hồn nhiên không phát hiện ra. Lúc này vẫn không dừng lại, hắn ôm chặt Cung Tử Yên từ sau lưng, hai thân hình nóng rực kề sát cùng một chỗ, thành thục tiến vào thật sâu y điện viên của nàng. Theo đó dộng tác ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, y điện viên đỏ tươi ẩm ướt để lộ ra chất lỏng trơn bóng chảy ra từ chỗ giao hợp của hai người, Cung Tử Yên phát ra những hơi thở dồn đập, lại vì sự rình coi của Phượng Thải Y, Lộ rõ vẻ thẹn thùng, phá lệ, chỉ là lại không thể phản kháng, đành đau khổ chịu đựng, không dám rên rỉ lớn tiếng.

Ánh mắt của Cung Tử Yên trở nên mê ly, hoảng hốt, không giống như sự khó chịu, đau đớn khi lần đầu ân ái mấy ngày trước đó, một cảm giác tuyệt vời vô cùng kích thích thần kinh toàn thân, khiến nàng chính thức cảm nhận được mùi vị hoan ái giữa nam nữ, nhưng lòng tự trọng cao quý trong lòng nàng khiến nàng vẫn kiên cường duy trì sự rụt rè của ngọc nữ, miệng khép chặt không phát ra những thânh âm dâm đãng, sợ sẽ bị Phượng Thải Y xem thường mình, đồng thời cũng có chút trách cứ Phượng Thải Y không nên tới đây vào lúc này, khiến bản thân mình phải xấu hổ, nhưng ý niệm này rất nhanh đã bị động tác của Dương Túc Phong phá vỡ.

Bừng tỉnh, hoảng hốt, Cung Tử Yên không nhịn được bất giác nhớ tới sự thống khổ mà vui sướng của buổi tối lần đầu, tất cả mọi thứ đều làm rất thuận lợi, tất cả đều khiến người ta phải chờ mong, nhưng nỗi thống khổ của lần đầu ân ái vấn khiến nàng cắn Dương Túc Phong một cái, từ đó về sau mãi vẫn chưa cảm nhận được cái gọi là vui sướng, đại khái là bị sự đau đớn tạm thời che khuất, mãi đến khi gió dừng mưa tạnh, nàng mới cảm nhận được gánh nặng vừa trút bỏ, tựa hồ như bản thân mình đã hoàn thành sứ mệnh gì thần thánh nhất vậy. nhìn chút máu đỏ trên tấm lụa trắng, tựa thồ cảm thấy bản thân mình giống như rất có thể diện, khi đứng trước mặt những nữ nhân khác tựa hồ cũng có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhưng so sánh với sự vui sướng bây giờ lại chẳng là gì cả.

Dương Túc Phong hết lần này đến lần khác có y khiến nàng rên rỉ, một tay dùng lực xoa bóp bộ ngực sữa, cảm giác cặp tuyết phong như có lực co giãn kinh người, nắm trong tay phảng phất như sắp bắn ra ngoài vậy. Trong sự kích động của làn nước, thân thể hai người cử động mãnh liệt, trong làn sương mù tràn ngập, tất thảy bừng lên như tiên cảnh. Thật ra Cung Tử Yên vẫn vô cùng thẹn thùng, nhíu mày cắn răng cố gắng chịu đựng sự kích thích mãnh liệt không phát ra lời nào, cho dù trong hai lần cao trào cũng vẫn khẽ nhếch miệng, phát ra những thanh âm nhè nhẹ rất nhỏ" a..a..a" tựa như hơi thở mạnh, nhưng trạng thái đáng yêu mê người này càng khiến trong lòng nam nhân càng thêm sảng khoái.

Kích thích, kích thích mãnh liệt, Cung Tử Yên giống như từ trước tới giờ chưa từng trải qua sự hoan ái điên cuồng không kiêng nể như vậy. Giữa lúc bừng tỉnh hoảng hốt cảm giác được dưới sự trùng kich mãnh liệt, bản thân lại một lần nữa đạt đến cao trào, trên mặt hiện ra vẻ xuân tình diễm nhược đào hoa cuối cùng không kìm chế được phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, thân thể co giật từng đợt, bụng dưới căng lên, các cơ co thắt mãnh liệt, quấn chặt người nam nhân, ái dịch nóng bỏng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể nàng trào ra, theo đó thân thể cũng mềm nhũn trở lại.

Nam nhân diễm phúc cũng đang tận lực tận hưởng một trận co rút mãnh liệt đồng thời đạt đến cao trào, sự co giật dưới người này vẫn duy trì rất lâu, phảng phất như muốn đem toàn bộ tinh hoa trong người bắn ra hết.

Hắn ôm chặt Cung Tử Yên hai tay ôm chặt cặp mông trắng nõn nà của nàng trong nước, hạ thân đưa vào thật nhanh như sấm sét, tiến vào nơi sâu thẳm trong thân thể của nàng, toàn thân không ngừng run rẩy, như muốn đem tất cả tinh tuý hoàn toàn phun trào vào nơi sâu nhất của thân thể Cung Tử Yên, phảng phất như chịu sự trùng kích mãnh liệt, trên mặt Cung Tử Yên nổi lên sắc thái hạnh phúc chờ đợi, tựa hồ như nhìn thấy được dấu vết của sinh mệnh phát ra...

Lặng lẽ quan sát tất cả, Phượng Thải Y bất giác không tự kìm hãm được có chút cảm giác ghen tị. sau đó lại thầm hận bản thân mình không có được dũng khí, nhìn bộ dạng này của Cung Tử Yên sau nhiều lần nhận được sinh mệnh mưa móc đã bắt đầu khai hoa nở nhụy, nữ nhân của Vị Ương cung bao gồm cả Lam Sở Yến, đều lần lượt có huyết mạch của hắn, thầm nghĩ bụng mình cuối cùng vẫn chưa có phản ứng, bất giác có chút nhụt chí, tại sao người ta đều có cơ hội giống nhau, mà vận may lại hết lần này đến lần khác giáng xuống người các nàng ấy chứ.

"Chúng ta cùng đi ra thôi." Sau khi cảm thấy thoả mãn, Dương Túc Phong ôm lấy người ngọc, vui vẻ nói.

"Không, chàng ra ngoài trước đi." Cung Tử Yên hờn dỗi nói, dùng sức đẩy Dương Túc Phong từ trong bồn tắm ra ngoài. Nàng biết Phượng Thải Y đang đứng bên ngoài, lúc này bất luận là thế nào cũng không nên đi ra. Ở Vị Ương cung có lẽ có nữ nhân quen với việc trần truồng đi tới đi lui trước mặt người khác như không có việc gì, nhưng người đó tuyệt đối không phải là nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn đành phải một mình choàng khăn tắm lớn màu trắng đi ra, tìm quần áo của mình, tự nhiên nhìn thấy Phượng Thải Y, hiếu kỳ nói:" Có chuyện gì xảy ra sao? Sao lúc này lại tới tìm ta? Không phải là Ngu thành đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Phong, chàng thật sự tin tưởng Tri Thu có thể ứng phó với cục diện phức tạp như thế sao?" Dán mắt vào thân hình của Dương Túc Phong, Phượng Thải Y lo lắng nói, nhưng thanh âm ép xuống rất thấp, trong phòng này không có người nào khác, Cung Tử Yên nhất định có thể nghe thấy, nhưng nàng không quan tâm đến chính sự, cho dù nghe thất vấn để cũng không lớn. Phượng Thải Y mặc dù có chút ghen tị nhưng cũng rất bọi phục Cung Tử Yên thủ khẩu như bình, không có sự cho phép của Dương Túc Phong, nàng sẽ không tiết lộ bất cứ bí mật nào.

"Được" Dương Túc Phong yếu ớt nói, buông tay ra, nếu Phượng Thải Y đã tới, thì bản thân cứ vui vẻ để người ra hầu hạ,

"Nhưng …vạn nhất…." Phượng Thải Y giúp Dương Túc Phong mặc lại quần áo, nhưng vẫn rất lo lắng nói.

"Không nhưng gì cả" Thanh âm của Dương Túc Phong không lớn nhưng lộ rõ vẻ quyết đoán.

Phượng Thải Y không nói mà chỉ nhẹ nhàng mân mê môi.

Dương Túc Phong không thay đổi quyết định của mình, thật sự khiến nàng có chút thất vọng, nhưng đay cũng là chuyện trong dự liệu, thân là tổng tham mưu trưởng của quân Lam Vũ, nàng chẳng qua chỉ là có chút lòng muốn nhắc nhở Dương Túc Phong cẩn thận chú ý đến một số chuyện mà thôi, trách nhiệm cuối cùng đương nhiên là một mình Dương Túc Phong gánh chịu.

Kì thật trong lòng Dương Túc Phong cũng có chút bất an không yên, thế cục của hành lang Á Sâm biến hoá tựa hồ như luôn nằm ngoài dự liệu của quân Lam Vũ. Quân đội Y Lan không yếu ớt như trong tưởng tượng, bọn chúng có một vài tướng lĩnh vẫn có chút đầu óc, không phải là loại làm việc không tính toán kỹ càng. Tiêu Lan là đối tượng trọng điểm thu hút sự chú ý của quân Lam Vũ. Tài hoa của hắn tựa hồ như đang chậm rãi bày ra, hắn quả thật không phải là đối thủ dễ dàng đối phó, còn có Phất Lan Đà tựa hồ cũng bắt đầu biểu lộ năng lực của mình, lẽ nào ý nguyện thật sự của hắn vĩnh viễn là bán mạng cho Tiêu thị gia tộc sao?

Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi, nói ra thì rất đơn giản, theo sự phát triển thế cục của hành lang Á Sâm, những lời nghị luận sau lưng liên quan đến Tri Thu có rất nhiều, bao gồm cả bản thân Phượng Thải Y đều có ý muốn nhắc nhở Dương Túc Phong, Tri Thu còn quá trẻ, kinh nghiệm nông cạn, khó có thể ứng phó với cục diện quá phức tạp, thậm chí có một vài người còn lặng lẽ cho rằng Trần Kiếm Phi suất lĩnh hải quân lục chiến đội sở dĩ bị vây ở Ngu thành có quan hệ trực tiếp với sự chỉ huy sai lầm của Tri Thu. Những lời muốn Tri Thu rút lui không trực tiếp nói ra nhưng ý tứ đẫ rất rõ ràng rồi, thậm chí bao gồm cả hai vị lãmg tham mưu là Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng giữ vững ý kiến cẩn thận.

Thẳng thắn mà nói, áp lực mà Dương Túc Phong phải chịu cũng không nhỏ, Tri Thu là người mà hắn trực tiếp đặt lên vị trí tổng chỉ huy phương diện hành lang Á Sâm của quân Lam Vũ. Lúc đó những lời phản đối có thể không nhỏ, bây giờ hơn hai ngàn người của hải quân lục chiến đội đang bị bao vây ở Ngu thành, nếu nói hắn không lo lắng Tri Thu không ứng phó được với cục diện phức tạp này thì là giả, nhưng lo lắng thì mặc lo lắng, những lời nghị luận của người khác cũng chỉ là lời nghị luận của họ, hắn không thể dễ dàng rút Tri Thu, đặc biệt là thay thế Tri Thu vào lúc này, như vậy sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Trong sâu thẳm nội tâm của mình, Dương Túc Phong hiểu được rằng nếu mình đã chọn lựa Tri Thu vậy thì phải tin tưởng hắn, cổ vũ hắn, trợ giúp cho hắn, giải trừ khó khăn cho hắn, chứ không phải hoài nghi hắn, nghị luận hắn, thậm chí kéo chân sau của hắn. Một nhà chính trị thành thục luôn cần phải bồi dưỡng mấy đại tướng có thể hùng cứ một phương. Bây giời hắn chính là đang làm chuyện như vậy, nếu hắn chọn lựa thi thố sau lưng, tổng chỉ huy Tri Thu sẽ hoàn toàn trở thành con rối, sau này hắn cũng sẽ không biểu hiện xuất sắc nữa.

Không biết là bao lâu, Dương Túc Phong đột nhiên cảm nhận được rất nhiều nỗi thống khổ của người thống trị cao nhất, tin một người đích xác không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là khi thế cục bất lợi, áp lực mà bản thân phải chịu lại càng nhiều hơn, nhưng nghi ngờ một người lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần nghe ý kiến của những người xung quanh là được. Sự đả kích từ trước đến giờ đều nhiều hơn sự cổ vũ nhiều lần, nội bộ của quân Lam Vũ cũng như vậy.

Người mới lúc nào cũng cần cơ hội để trưởng thành, sự trưởng thành của người mới lúc nào cũng cần phải trả giá nhiều, nhưng người cũ cho người mới cơ hội trong long lúc nào cũng phải cịu sự thống khổ, người mới có hay biết không chứ? Dương Túc Phong tự nhiên có chút cảm khái nổi lên.

"Ta vẫn nói câu nói đó, bộ tổng tham mưu không nên can thiệp vào tác chiến của hành lang Á Sâm, hãy làm tốt công việc hậu cần là được rồi, đừng nghi ngờ, đừng thảo luận, đừng trách cứ. Bộ tổng tham mưu là chỗ dựa cho mọi người, không phải là chỗ đả kích mọi người." Nhìn thấy Phượng Thải Y vẫn chưa hoàn toàn buông tha nỗi sầu lo liên quan đến Tri Thu, Dương Túc Phong tăng thêm ngữ khí, ánh mắt lấp lánh nhìn Phượng Thải Y.

Phượng Thải Y biết Dương Túc Phong đang nói chính mình, bất luận là bản thân mình có cảm giác được Tri Thu có năng lực giải quyết thế cục của hành lang Á Sâm hay không, bây giờ trên dưới quân Lam Vũ đều phải tin tưởng hắn có năng lực này, hơn nữa phải nghiêm cấm những thanh âm hoài nghi xuất hiện. Phượng Thải Y gật đầu nói:" Được rồi, thiếp biết rồi."

Dương Túc Phong đột nhiên cười cười, thản nhiên nhún nhún vai, hời hợt nói:" Thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm, không phải chỉ là một hành lang Á Sâm thôi sao? Cho dù có đánh thua, chúng ra vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. Nước Y Lan có sự viện trợ quân sự của kẻ khác thì thế nào. Bọn chúng và chúng ta không giống nhau, đại pháo của bọn chúng đều là mua về, bản thân vẫn chưa biết đến ngày tháng năm nào mới có thể sản xuất được. Trừ phi sau lưng đế quốc Ngả Phỉ Ni còn có kẻ khác ủng hộ, nếu không thì ta không tin Ngả Phỉ Ni có thể viện trợ cho Y Lan lâu dài, huống hồ chúng ta chưa chắc đã thua, chỉ cần chúng ta tin tưởng nhiều hơn một chút, có lẽ có thể sống lâu hơn một chút, chúng ta cũng có thể có nhiều thời gian sinh mấy đứa con."

Phượng Thải Y cười khổ không nói gì.

Dương Túc Phong có thể hào hiệp như vậy, mặc dù sự hào hiệp này là giả vờ, người tinh mắt có thể thấy thật ra trong long hắn cũng rất lo lắng, chẳng qua không biểu lộ ra mà thôi, nhưng bất luận như thế nào, Phượng Thải Y trầm tĩnh nghiêm cẩn sẽ không thoải mái như vậy.

Cho dù làm như vậy có lẽ sẽ phải nhận sự hiểu lầm của một vài người.

Chuyện ở Ngu thành vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Phượng Thải Y chính là hi vọng để bộ tổng tham mưu tiếp quản quyển chỉ huy hành lang Á Sâm, trực tiếp chỉ huy quân Lam Vũ ở hành lang Á Sâm tiến hành chiến đấu, lúc ấy mấy vị tham mưu đều mặc nhận, nhưng ý đồ này đã bị Dương Túc Phong ngăn cản kịp thời.

"Không, bộ tổng tham mưu không nên tiếp quản chỉ huy." Dương Túc Phong thận trọng nói. Lúc ấy Dương Túc Phong đang ở bộ tổng tham mưu nghe về kế hoạch tác chiến có liên quan đến Minh Ma Tư Đặc Lai. Phong Phi Vũ làm tổng chỉ huy tiền tuyến, chế định chi tiết kế hoạch tác chiến, phát tới bộ tổng tham mưu. Bọn họ đang nghiên cứu chi tiết, vì nguyên nhân hậu cần, quân Lam Vũ đã căn bản dừng thế tấn công ở Kiếm Xuyên đạo, bảo đảm trọng điểm hai phương hướng hành lang Á Sâm và Minh Na Tư Đặc Lai, lực chú ý của cấp cao quân Lam Vũ cũng tập trung ở hai phương hướng này.

Đối mặt với ánh mắt của nhiều người, Dương Túc Phong với khẩu khí không hể nghi ngờ nói lại một lần nữa:" Nói với Tri Thu, chúng ta không can thiệp vào kế hoạch của hắn, hắn có thể bố trí theo suy nghĩ cả hắn, hắnc có khó khăn gì có thể nói với chúng ta, chúng ta sẽ giải quyết hết sức. Nói với hắn hãy tin tưởng vào bản thân, tin rằng bản thân có năng lực đối phó với Tiêu Bá Nạp và Tiêu Nam."

Kết luận của hắn đúng là có tác dụng, những lời nghị luận có liên quan tạm thời được dẹp yên, nhưng Dương Túc Phong vẫn nhìn ra, hai lão tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm vẫn giữ ý kiến, bọn họ mặc dù không biểu lộ rõ sự phản đối nhưng thần sắc sầu lo vẫn hiện ra rõ ràng. Trên thực tế, chiến cục hành lang Á Sâm không thoải mái như Dương Túc Phong nghĩ, một khi hành lang Á Sâm chiến bại, hậu quả vẫn rất nghiêm trọng.

Quan Lam Vũ mấy năm nay vẫn luôn tích cực kiến thiết, sau khi tiếp quản đế quốc Đường Xuyên lại càng như vậy, tài chính vô cùng căng thẳng, nói một cách rất không lạc quan chính là nhập bất phu xuất(thu vào không đủ để chi ra), nếu không Dương Túc Phong cũng sẽ không uy hiếp Cúc Xuyên Liên nhiều tiền chuộc như vậy. Áp lực của việc vận chuyển hậu càn của quân Lam Vũ cũng rất lớn, nhiều chiến tuyến đồng thời khai chiến, có thể nói là khổ không thể tả. Bất kể sau này quân Lam Vũ lại điều chỉnh bố trí chiến lược một lần nữa, nhưng áp lực về phương diện hậu cần vẫn rất lớn. Đơn giản từ hai phương diện này mà nói, quân Lam Vũ ít nhất cũng cần phải có thời gian hai năm, thậm chí nhiều hơn mới có thể tiếp tục phát động chiến tranh hành lang Á Sâm, tuy nhiên có thời gian hai năm, quân đội Y Lan đã có thể làm được rất nhiều chuyện.

Sau khi thống nhất những lời nghị luận ở bộ tổng tham mưu, Dương Túc Phong đánh một bức điện báo cho Tri Thu, tự mình trấn an hắn, biểu thị bản thân mình trước sau như một vẫn tin tưởng vào năng lực của hắn, tin tưởng hắn có thể lấy được thắng lợi cho quân Lam Vũ. Dương Túc Phong biểu thị rõ rằng chuyện ở Ngu thành nên do Tri Thu tự mình giải quyết, tổng bộ tham mưuvà các thống soái tối cao sẽ ủng hộ hắn cao độ, chỉ cần là việc có thể làm được thì nhất định sẽ làm.

Không lâu sau, Tri Thu điện lại, muốn không quân trợ giúp.

Dương Túc Phong Lập Tức nói:" Gọi Trầm Tường Vân tới."

Trầm Tường Vân tới rất nhanh, hắn thật ra vừa mói làm công việc phối hợp không quân ở bộ tổng tham mưu, mới rời đi không lâu, kết quả lại bị gọi quay lại. Theo việc không quân Lam Vũ chuẩn bị tham gia oanh tạc Minh Na Tư Đặc Lai, vì Phong Phi Vũ cho rằng phi dĩnh không quân có thể mang theo tạc đạn có uy lực lớn hơn, trực tiếp phá vỡ tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai. Pháo binh sau khi bắn thử đại pháo 122ly, kết quả tựa hồ không như ý muốn, không thẹn là thành kiên cố đệ nhất lại lục, tường thành của Minh Na Tư Đặc Lai chính xác vô cùng kiến cố.

Không quân Lam Vũ sử dụng tạc đạn lớn không giống nhau, một số loại tạc đạn mấy trăm cân, đặc biệt có thể oanh tạc từ trên cao ném xuống, có lực phá hoại cực lớn đối với thành thị kiên cố như Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng sự chấn động trong lòng so với lực phá hoại trên thực tế lại càng lớn. Tinh thần quân đội Mã Toa vốn đã bị quân Lam Vũ đả kích đến tận cùng rồi, nếu những vũ khí này lại xuất hiện, nhất định sẽ tạo thành khủng hoảng tâm lý cho quân đội Mã Toa.

Dương Túc Phong đã trao đổi ý kiến về chuyện của hành lang Á Sâm với Trầm Tường Vân, truyền đạt yêu cầu của Tri Thu. Dương Túc Phong chuẩn bị đem chủ lực không quân triệu tập về hành lang Á Sâm, trợ giúp Tri Thu chiến đấu. Ở Minh Na Tư Đặc Lai có hơn 200 khẩu pháo 122ly của pháo binh Lam Vũ, mặc dù hiệu quả không như ý muốn nhưng chỉ cần có đủ thời gian thì vẫn có thể khiên Minh Na Tư Đặc Lai trở thành bình địa. Còn Ngu thành đã bị bao vây thì chỉ có phi dĩnh mới có thể tiến vào viện trợ.

Trầm Tường Vân suy tư chốc lát, tự tin nói:" Vận chuyển đạn dược, oanh tạc pháo binh của kẻ địch, những chuyện này không có vấn đề gì cả, chúng ta có thể giải quyết."

Dương Túc Phong đối với sự tự tin của Trầm Tường Vân cảm thấy rất hài long.

Sự Tự tin của Trầm Tường Vân là có căn cứ. Không quân Lam Vũ đã trải qua sự phát triển trọng điểm trong năm trước, đã được rót vào một lượng tài chính rất lớn, rất nhiều phi dĩnh được sản xuất ra, hơn nữa trong quấ trình sản xuất cũng không ngừng cải thiện kỹ thuật, theo đó kỹ thuật lọc dầu cũng không ngừng được nâng cao. Kỹ thuật chế tạo linh kiện cũng không ngừng tối ưu hoá. Bây giờ phi dĩnh quân Lam Vũ loại mới nhất có thể chuyên chở vật tư với trọng lượng sáu tn, hành trình vượt qua 4000km, phi dĩnh cất cánh gần phụ cận NI Lạc thần kinh, trợ giúp cho hành lang Á Sâm thật sự không thành vấn đề.

Theo sau, Trầm Tường Vân giao lại bản báo cáo chi tiết cho Dương Túc Phong. Căn cứ vào báo cáo cảu Trầm Tường Vân, không quân mỗi ngày có thể xuất động khoảng 30 chiếc phi dĩnh, đi lại giữa Ni Lạc thần kinh và Ngu thành, bổ sung vật tư cho quân ở Ngu thành, di chuyển người bị thương. Trọng lượng trước mắt của phi dĩnh có thể chuyên chở tải trọng trung bình 5 tấn, mỗi phi dĩnh cũ cũng có thể vận chuyển được 3 tấn vật tư quân sự, cũng tức là hải quân lục chiến đóng ở Ngu thành có thể được bổ sung 90 tấn vũ khí đạn dược, chủ yếu là đạn và đạn pháo,căn bản có thể thoả mãn được yêu cầu

Vì bản thân Ngu thành có khối lượng lớn lương thực, cho nên quân Lam Vũ không cần vận chuyển Lương thực, đây là điểm mấu chốt làm giảm nhẹ trọng lượng phi dĩnh phải vận chuyển. Nếu người trong thành cần phi dĩnh vận chuyển lương thực thì tuyệt đối chông có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Bản thân Ngu thành có khoảng bảy, tám vạn dân cư Đường tộc, chỉ riêng vấn để tiêu hao lương thực cũng có thể khiên Trầm Tường Vân phát bệnh, may mà vấn đề này lại không xảy ra, hành lang Á Sâm vẫn rất thương người.

Nhưng nhiều người cũng có lợi ích của nhiều người, chỉ cần đem bảy, tám vạn người Đường tộc này tổ chức lại, đem bộ phận thanh niên trai tráng bổ sung vào đội ngũ thủ thành, việc bảo vệ Ngu thành căn bản khong còn vấn để gì.

May mà trọng lượng của sung không phải là rất lớn, mỗi ngày cung cấp năm trăm cái có lẽ không có vấn để gì.

Sau khi hoàn thành báo cáo, Trầm Tường Vân đột nhiên hưng phấn nói:" Chúng ta có cần tự do oanh tạc không?"

Dương Túc Phong nhất thời nghe không hiểu ý của hắn.

Trầm Tường Vân có chút nhẫn nại, vội vàng nói:" Quân đội Y Lan bao vây tấn công Ngu thành nhất định cũng có kho hàng của chúng, có tích trữ vật tư cho mình, còn có bộ chỉ huy của mình. Những nơi này đều được ẩn giấu rất tốt, xung quanh còn có lính gác canh phòng nghiêm ngặt, nhưng từ trên không trung, chúng ta có thể tiến vào dễ dàng, nếu chúng ta bay trên đầu bọn chúng, ném tạc đạn xuống những mục tiêu này, quân đội Y Lan nhất định sẽ luống cuống tay chân, lực chiến đấu của bọn chúng và năng lực kéo dài tác chiến nhất định sẽ suy giảm…"

Ánh mắt của Dương Túc Phong nhất thời sáng bừng lên.

Nhìn thấy Dương Túc Phong đã bị mình thu hút, Trầm Tường Vân lập tức hăng hái bừng bừng nói tiếp:" Ngoài chuyện đó ra, chúng ta còn có thể cho nổ cây cầu chủ yếu của hành lang Á Sâm, cắt đứt tuyến vận chuyển hậu cần của quân đội Y Lan. Hành lang Á Sâm nhất định không thiếu lương thực, nhưng đạn và đạn pháo của bọn chúng đều phải vận chuyển từ Y Lan xa xôi tới, chúng ta phá hỏng đường xá của hành lang Á Sâm, bọn chúng sẽ không có cách nào bổ sung đủ đạn dược. Tiêu Nam muốn suất lĩnh bộ đội tăng cường viện trợ cho hành lang Á Sâm, vì muốn nhanh chóng nhất định sẽ đi trên đường chính. Nếu chúng ta phá cầu, ha ha, bây giờ lại là mùa mưa.. thậm chí có khả năng chúng ta có thể oanh tạc quân đoàn Ngân Thứu ở Ngô xuyên đạo, phá huỷ vật tư hậu cần của chúng…"

Dương Túc Phong không tự chủ được mỉm cười, cảm giác trong lòng ấm áp vô cùng, tựa hồ như đã nắm chắc thắng lợi. Cổ nhân nói, không biết mang binh không có quan hệ, chỉ cần biết dùng người là được. Xem ra đích xác là như vậy, Trầm Tường Vân bình thường thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, bản thân còn hơi lo lắng không biết hắn có thể đảm nhiệm được chức vụ quan tư lệnh không quân Lam Vũ hay không, bây giờ xen ra sự lo lắng này thuần tuý là dư thừa, tên ngốc nghếch này đã nhạy cảm đưa ra được khái niệm chiến lược oanh tạc nguyên sơ nhất, thử hỏi trong quân Lam Vũ có mấy người có thể làm được như vậy? Chính mình là người trải qua còn phải ngạc nhiên, Trầm Tường Vân không có quan niệm dối trá, xem ra những tạc đạn mà bộ phận kỹ thuật quân Lam VŨ nghiên cứu sẽ tiêu hao rất nhanh.

"Được, ngươi và Tri Thu cùng bàn bạc đi." Dương Túc Phong quyết đoán nói, hắn tin Tri Thu và Trầm Tường Vân nhất định sẽ làm ra được những chiến thắng vang dội.

Sau khi Trầm Tường Vân rời khỏi bộ tổng tham mưu, lập tức liên lạc với Tri Thu, quả nhiên Tri Thu vô cùng hứng thú với đề nghị của hắn, đặc biệt là chiến lược oanh tạc. Hai người điện báo qua lại, thương thảo rất nhiều cách thi thố tác chiến, điều đáng tiếc duy nhất chính là phi dĩnh của quân Lam Vũ thật sự quá ít,nếu không thì…Đại khái ý thức được áp lực của Tri Thu rất lớn cho nên Trầm Tường Vân cũng là hợp sức tương trợ, mỗi một phần lực lượng của không quân Lam Vũ đều được tính toán kỹ càng.

Đích xác lúc này, áp lực mà Tru Thu phải gánh chịu ở thành Trầm Hương là vô cùng lớn. Cho dù Tri Thu cũng mơ hồ nghe được những lời nghị luận sau lưng của những người khác, hoài nghi năng lực của bản thân mình, nhưng Dương Túc Phong đích xác lại biểu thị tin tưởng bản thân, khiến Tri Thu cảm thấy áp lực phải gánh trên người giảm đi không ít. Hải quân lục chiến Lam Vũ bị bao vây ở Ngu thành, quan chỉ huy quân Lam Vũ đóng ở Y Lệ Nạp đều đưa ra ý kiến phải lập tức phát động công kích, thu hút sự chú ý của Tiêu Bá Nạp, để giảm nhẹ áp lực đối với Trần Kiếm Phi, giúp bọn họ phá vòng vây.

Nhưng Tri Thu cự tuyệt kiến nghị này.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status