Giang Sơn Bất Hối

Chương 17: Sờ sẫm

/39


Gió đêm thoảng qua, hơi nước mờ mịt, cả căn lều chìm trong không khí yên tĩnh kỳ dị.

Một tiếng “Tách” vang lên, ngọn đèn dầu trên án kỷ bắn ra đốm lửa nhỏ, Nhan Phá Nguyệt mới chợt hoàn hồn. Bộ Thiên Hành mất bình tĩnh xoay người lại: “Chà cái gì mà…”

“Đừng!” Nhan Phá Nguyệt vội vàng hét lớn, quay đầu đi chỗ khác.

Dù Bộ Thiên Hành được xưng tụng là Bộ Diêm La giết người không gớm tay, lúc quay đầu lại nhìn thấy Nhan Phá Nguyệt cũng bị giật mình đến mức “Rầm” một tiếng ngã ngồi trong thùng gỗ.

Hàng lông mày giật giật, đôi mắt bị chấn động mở to.

Im lặng trong khoảnh khắc, hắn hét to một tiếng: “Ra ngoài!”

Nhan Phá Nguyệt gật đầu như bửa củi. Nàng vừa định cất bước, trong lòng chợt nghĩ không đúng, mục đích nàng ở lại chỗ này không phải để nhìn hắn tắm sao?

Phải áp chế hắn đó!

Thế là nàng quay lại, chậm rãi ngồi xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Bộ Thiên Hành.

“Bộ Tướng quân, ta có mấy thỉnh cầu.” Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân nàng còn cảm thấy mình quá vô sỉ, sao có thể trực tiếp đi vào vấn đề như vậy?

Bộ Thiên Hành trước giờ luôn bình tĩnh, vừa rồi vì quá kinh ngạc mới gầm lên. Bây giờ hắn thấy Phá Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang một bên trốn tránh. Hơn nữa, tuy nàng mang mặt nạ nên không nhìn được sắc mặt biến hóa thế nào nhưng hai tai đã đỏ ửng — rõ ràng là còn thẹn thùng, khẩn trương hơn hắn nhiều.

Hắn nhếch mép cười, không chút hoảng hốt nhàn nhã tựa lưng về phía sau, thong thả nói: “Sao? Cô muốn gì?”

Phá Nguyệt nghe ngữ khí của hắn ổn định nhanh như vậy thì không khỏi cảm thấy tiếc nuối, uổng phí công nàng tranh thủ chủ động đã bị hắn đảo ngược trong nháy mắt. Nàng cứng đầu nói: “Thứ nhất, ta không phải phạm nhân, không muốn ở trong lao. Thứ hai, nếu chê ta phiền phức, thỉnh tướng quân điều ta ra quân doanh. Ta có thể tự lo cho mình, cũng không muốn liên lụy Dung Trạm.”

Bộ Thiên Hành hơi nao nao.

Thật ra hắn nhốt nàng trong địa lao, một là phòng ngừa nàng có tâm tư bất chính, hai là để tránh đám truy binh thần bí kia. Như nàng đã nói, tống nàng ra quân doanh đúng thật là ý kiến hay, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nhưng trước khi đi Dung Trạm đã dặn đi dặn lại, mong hắn chăm sóc nàng cho tốt. Hôm đó Dung Trạm say rượu còn vô tình nói với hắn hoàn cảnh khó khăn của nàng. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Đã biết nàng chỉ là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, hắn nhất định không thể để mặc nàng tự sinh tự diệt.

Nghĩ đến đây, Bộ Thiên Hành nghiêm trang nói: “Không được! Cô là quân nô của ta. Ta muốn nhốt cô ở đâu thì nhốt ở đó. Lão tử lần đầu nuôi quân nô, còn chưa nếm của ngon trái ngọt đâu!”

Phá Nguyệt biết hắn cố tình tỏ ra càn quấy, nhưng vừa rồi nàng đã nhìn thấy hắn lõa thể, bây giờ hắn mở miệng một tiếng quân nô, hai tiếng cũng quân nô, làm mặt nàng nóng lên, trong lòng hình như cũng hơi rối loạn.

Rối loạn đó, ngược lại thành công kích thích bản tính ngang ngược bướng bỉnh của nàng.

“Quân nô đúng không?” Nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn Bộ Thiên Hành, ánh mắt nham hiểm.

Bộ Thiên Hành nhìn đôi mắt sáng ngời kia, trong lòng lại có ý nghĩ khác — đôi mắt đen thăm thẳm như thế, tươi mát sống động như thế cứ nhìn chằm chằm, thật khiến người ta ngứa ngáy.

Không hiểu sao hắn lại buột miệng trêu nàng: “Tiểu Nguyệt nô gọi bản tướng quân chuyện gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn thầm nhủ thôi hỏng rồi, vì hưng phấn trêu chọc nàng mà nói năng quá tùy tiện. Hắn không nhịn được ngước mắt theo dõi phản ứng của Phá Nguyệt.

Không ngờ nàng cụp mắt, giọng nói càng dịu dàng mềm mỏng: “Tướng quân, để Nguyệt nô hầu hạ ngài tắm gội.”

Nàng bước về phía bồn tắm hai bước, to gan nhìn thẳng vào hắn không hề tránh né. Ánh mắt khiêu khích sáng ngời. Có điều hai tai lại đỏ lựng đến sắp bốc cháy.

Có điều Bộ Thiên Hành là ai, sao có thể để người khác uy hiếp? Hơn nữa đối tượng chỉ là một tiểu cô nương.

Giờ phút này, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, toàn thân hắn bỗng có cảm giác ngột ngạt lạ lẫm, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bình thản, không thèm đếm xỉa.

“Đến đây.”

Hắn vốn muốn nói hai chữ này thật tiêu sái phong lưu, không ngờ âm thanh phát ra khỏi miệng lại hơi khàn khàn. Điều này làm hắn cảm thấy lúng túng, dứt khoát nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào nàng.

Thật ra Phá Nguyệt vốn chỉ muốn làm hắn mất mặt để trút mối hận trong lòng. Nhưng bây giờ thấy cặp mắt đen thẫm nặng nề của hắn, lại nghe giọng nói trầm khàn hoàn toàn không có ý cười, sự sợ hãi trong lòng vừa rồi lại dâng lên.

Nhưng sao nàng có thể rụt rè?

“Đến thì đến.” Nàng tiến lên một bước.

“Nhanh lên.” Hắn vịn vào vách bồn tắm gỗ, không nhanh không chậm đứng lên.

Nàng thấy vầng ngực rộng lớn còn ướt nước, sau đó là cái eo thon, sau đó là…

“A!” Phá Nguyệt thét một tiếng chói tai, cuống quít quay đầu đi.

“Rào rào —“ Bộ Thiên Hành chưởng một chưởng lên mặt nước.

Bọt nước bay tung tóe, như gió táp mưa sa đánh úp vào mặt Phá Nguyệt!

Đừng nói Phá Nguyệt đã quay đầu đi, cho dù không quay đầu, bị bọt nước đổ ập từ trên xuống dưới như thế cũng không thể thấy gì. Cơ bản nàng chỉ thấy được toàn bụi nước mù mịt.

Nửa thùng nước bị một chưởng đánh bay lên không, tạo ra tầng tầng lớp lớp mưa bụi. Trong làn mưa bụi mờ ảo, một thân ảnh cao to đột nhiên nhảy lên từ trong nước! Tay áo vung lên, trường bào mở ra! Nhan Phá Nguyệt vẫn còn đứng trong làn mưa bụi mịt mù, Bộ Thiên Hành đã thắt xong đai lưng đáp xuống sau lưng nàng, điểm nhẹ lên huyệt Kỳ Môn.

Toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ, không thể động đậy.

“Lại điểm huyệt?” Tay Phá Nguyệt vẫn còn ngừng trên mí mắt, toàn thân ướt sũng thật khó chịu. Nhớ đến đây là nước tắm của hắn, nàng lại càng bực bội: “Thả ta ra!”

Bộ Thiên Hành nhìn thân hình nàng cứng ngắc lại cảm thấy vui vẻ thoải mái. Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh án kỷ, cầm lấy đùi dê nướng lên vừa gặm vừa cười tủm tỉm: “Ấy không được, Nguyệt nô còn chưa hầu hạ bản tướng quân nghỉ ngơi mà!”

Phá Nguyệt nghe giọng điệu khinh bạc của hắn, lại nghĩ đến thân hình cường tráng và ánh mắt u ám vừa rồi, quả thực cũng hơi sợ. Nàng đành phải dịu giọng: “Tướng quân, ngài giải huyệt của ta, ta mới có thể hầu hạ ngài được chứ.”

Bộ Thiên Hành không thèm trả lời, tập trung gặm xong đùi dê nướng. Hắn lại chọn thêm mấy xâu thịt, vừa ăn vừa uống một chén rượu to, thân thể thoải mái, tinh thần cũng khoan khoái. Hắn nghĩ thầm, nha đầu này tuy lai lịch không rõ, nhưng tay nghề làm món thịt nướng này thật sự không tệ. Từ giờ đến lúc hắn bị đại tướng quân đề bạt lần nữa, chi bằng mời mấy tên bạn thân đến cùng uống rượu cho thỏa thích. Đến lúc đó lại kêu nha đầu này nấu cơm dọn canh, quá thuận tiện còn gì!

Hắn nghĩ đến xuất thần, Phá Nguyệt đứng bên kia lại thấy hắn lâu quá không có động tĩnh gì thì càng hoảng hốt.

“Này, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, mau thả ta ra!”

Bộ Thiên Hành thiếu chút nữa bị sặc ngụm rượu trong cổ họng, nghĩ thầm cô cũng thật biết tiến lùi, lúc này mới biết mình là nữ nhân? Con mẹ nó, làm gì có nữ nhân nào nhìn thân thể nam tử mà bình thản như vậy!

Nghĩ đến đây, da mặt Bộ Thiên Hành lại hơi nóng lên. Hắn cảm thấy tức giận — chẳng lẽ hắn không có biện pháp quản giáo tiểu nha đầu này sao?

Hắn quyết định dạy dỗ nàng một chút.

Nhìn thân thể vừa gầy vừa nhỏ như sào tre của nàng, hắn cầm cái xương đùi dê đã gặm sạch sẽ bóng lưỡng, nảy ra một kế.

“Nguyệt nô hôm nay nhiệt tình mời gọi như vậy, bản tướng quân sẽ không bạc đãi. Lại đây nào, để bản tướng quân sờ bàn tay nhỏ nhắn của nàng.”

Xương dê nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay nàng.

Phá Nguyệt chỉ cảm giác được ngón tay lạnh buốt đụng vào mu bàn tay mình, còn men theo lòng bàn tay, cổ tay, nhẹ nhàng sờ sẫm. Đụng chạm này làm nàng nổi gai ốc toàn thân!

Hắn, hắn thực sự sờ đó!

“Hạ lưu!” Nàng mắng.

Bộ Thiên Hành thấy hai vai nàng run run, đôi môi mọng khẽ cắn thì càng cảm thấy thú vị. Hắn nói tiếp: “Để lang quân sờ eo nhỏ của nàng nào…”

“Không được sờ!” Nhan Phá Nguyệt vội hét lên.

Bộ Thiên Hành chả thèm để ý, cầm xương đùi dê trượt từ khuỷu tay nàng xuống eo, còn nhẹ nhàng chọc chọc vài cái.

Nhan Phá Nguyệt thân không thể động, mắt không thể thấy, chỉ có thể cảm giác được mấy ngón tay như có như không sờ sẫm trên da mình. Chuyện này so với đụng chạm lúc đối mặt nhau còn đáng sợ hơn. Trong nhất thời nàng quên mất phải tiếp tục mắng hắn. Trái tim nàng muốn nhảy khỏi lồng ngực, huyết mạch toàn thân phảng phất đều di chuyển theo mấy ngón tay đang di động, lúc xa lúc gần thật không chịu nổi.

Bộ Thiên Hành vừa chạm eo của nàng, thầm cảm thấy kỳ lạ.

Thì ra nàng lén lút dùng vải dày quấn nhiều vòng quanh eo mới khiến cả người nhìn thẳng đuột. Bộ Thiên Hành vừa khẽ chạm liền biết xúc cảm không đúng, rõ ràng là nàng cố ý bó eo.

Vì vậy Bộ Thiên Hành nhìn lại vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thầm nghĩ thì ra eo nàng còn nhỏ hơn thế! Hắn ở sau lưng nàng dùng tay đo thử, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại cầm xương dê chọt vài cái xác nhận.

Phá Nguyệt bị hắn sờ sẫm làm cho bấn loạn, không biết sao cổ họng cũng cảm thấy khô khốc, lúng túng không biết phải làm sao. Nàng không nhịn được nữa: “Sờ đủ chưa!?”

Bộ Thiên Hành thấy nàng xù lông, trong lòng càng đắc ý. Hắn ra vẻ nghiêm chỉnh đáp: “Sờ eo thon của Nguyệt nô rồi, bây giờ thì sờ đâu nữa nhỉ?”

Ánh mắt hắn hướng lên trên, thấy ngực nàng hoàn toàn bằng phẳng. Xem ra so với lớp vải bó eo, trên này còn dày hơn. Nhất thời hắn không nghĩ nhiều, cầm xương đùi dê từ sau lưng nàng nhẹ nhàng vòng qua chạm lên một bên ngực — quả nhiên, cảm giác cứng hơn hẳn! Rõ ràng là dùng vải che giấu!

Toàn thân Nhan Phá Nguyệt cứng đờ, chỉ cảm thấy máu nóng trong người dồn hết lên ngực — Bị sờ! Bị sờ! Ngay cả Nhan Phác Tông cũng chưa từng sờ qua nơi này, vậy mà nàng bị cái tên vốn tưởng là ân nhân cứu mạng sờ!

Bộ Thiên Hành đang định mở miệng trêu nàng, chợt nghĩ — nếu nàng không dùng vải bó người, vậy thân hình sẽ thế nào?

Tuy ngực nàng dùng vải bó lại, nhưng rõ ràng là mềm mại hơn trên eo rất nhiều. Cho dù cách một cái xương đùi dê, hắn cũng lờ mờ cảm giác được độ đàn hồi của da thịt.

Hắn nhìn sắc mặt vừa nóng ruột vừa tức giận và thân hình thon thả như sào tre của nàng, trong đầu lại hiện ra một thân thể quyến rũ với đường cong lả lướt.

Đột nhiên Bộ Thiên Hành cảm thấy xương đùi dê trong tay hắn hình như nóng lên.

Không, không phải xương đùi dê nóng, mà là tay hắn nóng.

Rõ ràng còn cách một cái xương dê, vì sao hắn đã phảng phất cảm giác được thân thể mềm mại và mảnh mai của nữ tử trước mặt?

Hắn cả kinh, vội vàng rụt tay về, mồ hôi lạnh đầm đìa trong nháy mắt. Hắn thầm nghĩ trong lòng, Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, ngươi đang làm cái gì đó! Khinh bạc một nữ tử? Chẳng lẽ Phá Nguyệt là cô nương yếu đuối thì ngươi có thể bắt nạt? Ngay cả tướng mạo thật của nàng đẹp như tiên nữ đi nữa thì có quan hệ gì tới ngươi? Nếu ngươi thực sự ức hiếp nàng, làm sao xứng đáng với những gì Dung Trạm đã phó thác?

Nghĩ đến đây, nôn nóng trong lòng hắn lập tức tiêu tán, nhanh chóng ổn định tâm trạng.

Hắn ở phía sau Phá Nguyệt chắp tay cúi đầu xin lỗi nàng: “Nguyệt nô… Không, Phá Nguyệt cô nương, xin lỗi, vừa rồi tại hạ chỉ muốn đùa với cô một chút, lại hơi quá lố. Xin cô đừng trách, nếu muốn trách, hãy trách nó. Ta để cô ở địa lao, cũng là vì an toàn của cô nương. Bây giờ ta đi ngay, mời cô nương tự nhiên.”

Hắn cầm xương đùi dê nhét vào trong tay nàng. Thấy Phá Nguyệt không nói tiếng nào, hắn xấu hổ, tự giác đi ra khỏi lều.

Phá Nguyệt không hiểu vì sao hắn tự nhiên lại đứng đắn nói một hơi, rồi nghe tiếng bước chân đi xa, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng mới được để xuống.

Nàng ngây người đứng tại chỗ hồi lâu, nhìn xương dê trong tay mới hiểu được hắn nói muốn trách thì trách nó là có ý gì.

Nhưng…

“Này — ngươi quay lại giải huyệt cho ta!”

Một lúc lâu sau, Phá Nguyệt trở lại địa lao. Trời thu ẩm ướt, quần áo khó khô. Tiểu Tôn vừa dụi mắt cho tỉnh ngủ, thấy nàng toàn thân ướt sũng mới ngạc nhiên hỏi: “Trời mưa hả?”

Phá Nguyệt không đáp, vùi đầu trong chăn rên hừ hừ.

Bên này, Bộ Thiên Hành chạy bộ ba vòng quanh doanh trại, lại ở trong võ trường luyện đao pháp thêm hai canh giờ nữa mới mồ hôi đầm đìa quay trở về lều. Tính tình hắn vốn thoải mái cởi mở, qua nửa buổi tối đã hết lúng túng xấu hổ. Có điều trong đầu lại nhiều lần hiện lên hình dáng Phá Nguyệt xù lông nhím, nghĩ bụng Cục Than nhỏ này ăn nói và hành động đều khác với nữ tử bình thường, cũng thật thú vị. Ngày mai phải xem xem nàng còn tức giận bực bội không.

Hắn bước vào lều thấy Phá Nguyệt dĩ nhiên đã đi khỏi, ngay lúc đó lại có vệ binh gấp gáp tới thông báo.

“Bộ tướng quân, có người từ kinh đô đến muốn gặp ngài.”

“Kinh đô? Là ai?”

“Người đó tự xưng là sứ giả của Vệ úy Nhan Phác Tông đại nhân.”

Bộ Thiên Hành cảm thấy hơi kỳ quái. Nhan đại nhân cùng Đông Lộ Đại tướng quân Triệu Sơ Túc là cùng cấp bậc, lại bỏ qua thân phận tìm hắn có chuyện gì? Tuy hắn không ở dưới trướng Nhan Phác Tông nhưng vẫn nghe nói Nhan đại nhân dùng binh như thần, vì thế đối với vị Trấn quốc Đại tướng quân tuổi còn trẻ này vẫn luôn kính nể.

“Mau mời!”

Không lâu sau, có mấy tên nam tử áo đen vẻ mặt vô cùng kiêu căng đi vào. Bọn họ ai nấy ấn đường sung mãn, bước chân nhẹ nhàng mạnh mẽ.

Bộ Thiên Hành đã sớm nghe nói ám vệ Nhan phủ có rất nhiều nhân tài ẩn dật. Hôm nay thấy mấy người này tu vi võ công cũng vô cùng cao thâm, không khỏi khiến hắn càng thêm ngưỡng mộ.

“Các vị đại nhân không ngại đường xa tới đây, mạt tướng lại không kịp đón tiếp từ xa, thứ tội!” Hắn trước giờ luôn coi thường đám nịnh bợ vỗ mông ngựa, nhưng đối với sứ giả của Nhan tướng quân là thật lòng thật ý, cung kính có thừa.

Không ngờ, nam tử áo đen cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Bộ Thiên Hành? Chỉ là một ngũ phẩm Bình nam Tướng quân, cũng to gan thật!”

/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status