Phủ Phúc Châu - Tĩnh Hải phủ tướng quân - Tư Vân uyển. "Dục Thiên, ngươi nên đáp ứng Vô Ngôn đi! Dù sao ngươi giả dạng nữ nhân cũng đẹp lắm mà." Vệ Đình Long ở phủ Phúc Châu khuyên nhủ bạn tốt. Hắn dẫn tân thê tử Lương Đông Ân trên đường xuống phương nam du ngoạn, đúng lúc đến phủ Phúc Châu.
"Đình Long!" Hắn đứng dậy, phẫn nộ mắng tên bạn thâm giao đang khua môi múa mép trước mặt.
"Này, đừng làm loạn nha, còn có Đông Ân bảo vệ ta. Võ công của nàng cao cường, ngươi đánh không lại nàng đâu." Vệ Đình Long vội vàng kéo tiểu thê tử vào trước ngực làm bia đỡ đạn.
Địch Dục Thiên cũng không thèm nhìn mỹ nữ trong ngực hắn, chán nản ngồi lại trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ đầy phiền não. "Vô Ngôn sao kì quặc vậy? Tĩnh Hải tướng quân uy trấn thiên hạ ăn mặc thành nữ nhân, nếu chuyện này truyền ra, bảo ta làm sao ăn nói với mọi người?!"
"Ai bảo ngươi yêu người ta, tám năm trước lại còn diễn trò mèo, coi thường trí tuệ muội ấy, cho rằng muội ấy cũng giống như người khác, dễ dàng điều khiển... Dục Thiên, Vô Ngôn là là thiên hạ đệ nhất nữ thần y, cả về tài năng, kỹ thuật, tướng mạo, muội ấy chịu gật đầu, ngươi nên cười mới phải. Thiên hạ ai chẳng biết nam nhân muốn muội ấy để mắt đến nhiều biết bao!" Vệ Đình Long sờ sờ mái tóc thê tử mình.
"Cũng có ngươi trong đó phải không?" Con ngươi đen lạnh như băng nhìn Vệ Đình Long, hắn vẫn chưa quên bọc quần áo trên giường Triệu Vô Ngôn.
"Trước đây cũng có... Không, không, không, đừng hiểu lầm, ta hiện tại chỉ thích Đông Ân, những nữ tử khác, ta đều không đụng đến." Hắn cúi đầu thì thầm với người trong ngực, "Ta chỉ thích một mình Đông nhi... Có đúng không? Đông nhi ngoan."
Lương Đông Ân mỉm cười yếu ớt.
Địch Dục Thiên rên rỉ phiền muộn.
"Dù sao ngươi giả thành nữ nhân cũng đẹp mà... Khi còn bé không phải ngươi mặc nữ phục sao? Huống hồ hôm đó có hỉ khăn đỏ thẫm che mặt, lại không cần mời rượu quan khách, cũng bớt được uất ức, còn có thể cưới được người yêu nhiều năm nhớ mãi không quên, hà cớ gì mà không làm chứ?" Vệ Đình Long thuyết phục hắn.
"Ta chính là ghét giả thành nữ nhân!" Hắn nóng nảy rống lên.
"Ây, Dục Thiên, Triệu Vô Ngôn là người thông minh lại xinh đẹp, cá tính muốn chọc phá người; hôm nay muội ấy nguyện ý thành thân, ngươi cứ cho muội ấy vui một tí, đợi sau này muội ấy trở thành vợ ngươi, ngươi có thể... Hề hề hề..." Vệ Đình Long lấy khuỷu tay thúc thúc vào bả vai con người đang bực bội.
Vệ Đình Long phát hiện ánh mắt bén ngót trước ngực, "A, Đông nhi, ta tuyệt đối không làm vậy với nàng đâu, đây chẳng qua là đối phó với Triệu Vô Ngôn thôi. Nàng cũng biết, người con gái này tính tình rất kỳ quái, ta nói vậy, chính là muốn Địch huynh thoải mái chút... Đông nhi, đừng giận mà..." Hắn lại dụi vào cổ nàng.
"Xì!" Địch Dục Thiên thấy Vệ Đình Long biến thành bộ dáng thê nô, liền bĩu môi xem thường.
"Địch tướng quân..." Ít khi Lương Đông Ân mở miệng. "Vô Ngôn là cô gái hiếm thấy. Nàng ngoài mặt miệng lưỡi sắc bén, nhưng tâm địa so với ai khác đều rất thiện lương, điểm ấy hẳn ngài hiểu rõ nhất. Nàng ấy sẽ không tùy tiện đưa ra vấn đề khó khăn khiến ngài mất mặt với mọi người, nàng ấy yêu cầu như thế, chắc chắn có dụng ý. Địch tướng quân, ngài yêu Vô Ngôn chân thành, phiền phức nhỏ như vậy có là gì? Cùng người mình yêu thương cả đời bên nhau, không phải là chuyện hạnh phúc nhất của người trên thế gian sao? Huống chi Vô Ngôn là một trang tuyệt sắc hồng nhan vừa tài hoa vừa trí tuệ, đáng giá mà."
Lương Đông Ân nói một phen, khiến Địch Dục Thiên tâm tư xúc động.
"Đông nhi, nàng nói rất hay, vi phu hôn một cái." Vệ Đình Long lại cúi xuống hôn nàng.
Vẻ mặt Địch Dục Thiên kỳ lạ nhìn Lương Đông Ân trước mắt, khó khăn mở miệng nói: "Cô nhất định là bị người này cưỡng bức uy hiếp, mới cùng hắn ở một chỗ đúng không? Đừng sợ, ta thay cô làm chủ. Cô muốn người nào trong quân ta, cứ chọn, tối nay ta sẽ thành toàn--"
"Địch Dục Thiên!" Vệ Đình Long rống to.
-o0o-
Cứ như vậy, tin tức Tĩnh Hải tướng quân Địch Dục Thiên cưới thê tử là thần y Triệu Vô Ngôn truyền khắp thiên hạ, người hiểu chuyện còn đặc biệt nhấn mạnh Địch tướng quân sắp sửa giả dạng thành tân nương xuất giá, đội mũ phượng khăn che, Triệu Vô Ngôn thì giả thành tân lang, thân mặc mãng bào đỏ thẫm.
Bạn bè tốt của Triệu Vô Ngôn, Phạm Tử Đình, Thu Nguyệt, Tô Thải Tần, Nguyễn Túy Tuyết, Hạ Hà, Liễu Nhữ Nhã, Phương Quân Dao, Diêu Ức Thu tất cả mọi người đều mang theo tướng công tới phủ Phúc Châu, chuẩn bị uống rượu cưới đặc biệt.
Pháo cưới vang tận trời, khua chiêng gõ trống, phủ tướng quân sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Kiệu hoa lớn khiêng tân nương tử đến phủ đệ, Triệu Vô Ngôn mặc y phục tân lang đỏ thẫm, ở đại sảnh trông thấy Địch Dục Thiên đội mũ phượng, đầu trùm khăn đỏ được hỉ nương dìu đỡ, chậm rãi đi về phía nàng.
Địch Dục Thiên tuy là nam tử, nhưng thân hình hắn gầy gò, mặc trang phục nữ, nhìn như mỹ nhân thon thả yểu điệu, bước đi dáng vẻ phù hợp, một chút cũng nhìn không ra là nam tử.
Triệu Vô Ngôn nhìn chăm chú giai nhân trước mắt, trong lòng ngờ vực, hắn chắc không tìm người khác thay thế chứ?
Được, xem ta làm thế nào lật tẩy chàng!
Khuôn mặt Triệu Vô Ngôn cười cười, sau khi bái thiên địa xong, nàng cố ý giả vờ ngã, bàn tay vung lên, vô ý nhấc khăn hỉ lên--
Nháy mắt đại sảnh truyền đến tiếng hít không khí!
Thật đẹp!
Đó là Địch đại tướng quân sao?
Mỹ nhân cao gầy đứng lặng, sóng mắt lưu chuyển, cánh môi đỏ thắm, phấn trang ngọc trác, mắt ngọc mày ngài, con ngươi đen như làn thu thủy, toát ra vẻ yêu kiều ta thấy còn yêu. Đôi mắt đẹp rũ xuống, thấy hỉ khăn trượt xuống, phong tư yểu điệu, duyên dáng làm người ta quên cả thở.
"Đẹp quá..." Mọi người đồng thanh kêu lên đầy thán phục.
Triệu Vô Ngôn cũng thấy choáng váng. Hắn thật sự rất đẹp, rất đẹp, tuyệt nhiên nhìn không ra là nam tử. Tròng mắt hắn thật xinh đẹp... Triệu Vô Ngôn vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ má phấn hắn. Hắn thật sự xinh đẹp vô cùng...
Đáng tiếc lại bị hỉ nương đẩy tay ra. "Còn chưa tới tân phòng, tân lang không được chạm đến tân nương tử!"
Mọi người cười ha ha, Triệu Vô Ngôn thì đỏ rần mặt. Địch Dục Thiên đôi mắt sâu như nước hồ đen láy mỉm cười nhìn mặt mày ửng hồng của nàng. Hỉ nương nhặt khăn lên, một lần nữa phủ lên trên mũ phượng của Địch Dục Thiên, đỡ hắn đi xuống.
"Vô Ngôn, hôm nay muội giả thành tân lang, nên nâng chén với quan khách. Mời rượu đi thôi!" Vệ Đình Long thấy Triệu Vô Ngôn xấu hổ bèn cất giọng nói. Hắn cuối cùng cũng đợi đến ngày này được quyền dễ dàng chơi khăm nàng!
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiếng quan khách trong đại sảnh nổi lên.
Triệu Vô Ngôn bị mọi người kéo đến, từng bàn từng bàn mời rượu. Cuối cùng vẫn là Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương, bá chủ Giang Bắc Âu Dương Liệt làm nam nhân thay nàng uống rượu. Liễu Nhữ Nhã chờ sau khi nữ quyến liên quan giúp Triệu Vô Ngôn đến tân phòng, mọi người liền lập tức giải tán, để lại Triệu Vô Ngôn cùng Địch Dục Thiên một đôi tân nhân.
Đèn cầy được đốt lên, ngồi ở mép giường hôm nay là Địch Dục Thiên giả dạng thành tân nương. Triệu Vô Ngôn thấy hắn bên giường, không khỏi chần chờ. Đột nhiên nghi ngờ bản thân có phải đã làm một việc điên rồ rồi không.
Như vậy thật sự có thể chữa khỏi cho hắn sao?
Nàng lùi về sau một bước.
Nếu không thể chữa khỏi cho hắn thì sao?
Nàng lại lùi về sau một bước.
Vốn định lấy hôn sự buộc hắn giả thành nữ tử, như vậy nàng mới cùng hắn nói rõ bệnh tình, nhưng hắn không phải giả thành nữ tử, mà hắn vốn giống như nữ tử! Tại sao có thể như vậy? Làm cho người ta lạnh cả người...
Nàng lại lùi lại một bước thật dài, sắp chạm vào cánh cửa.
Vẫn... vẫn là không tốt, trốn trước nói sau! Đáy lòng bất chợt nổi lên hoảng hốt sợ hãi, giục Triệu Vô Ngôn nhanh chóng xoay người mở cửa phòng, cửa phòng lại sầm một tiếng nặng nề đóng lại.
Giống như cảnh tượng tương tự đã từng xảy ra, tựa như đêm đó... Triệu Vô Ngôn trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Nàng muốn đi đâu?" Thanh âm thần bí vang lên bên tai nàng.
Triệu Vô Ngôn bị thân hình rắn chắc xoay lại, đối mặt với một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp --
Địch Dục Thiên đã tự mình giật hỉ khăn, mũ phượng xuống, con ngươi đen chằm chằm nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng.
Đáng chết! Nàng đã uống hết bao nhiêu rượu? Vệ Đình Long không uống giúp nàng sao?
"Dục Thiên, ta nghĩ... Chúng ta vẫn là..." Nàng không muốn chơi... Hắn thoạt nhìn giống như nữ tử -- không, là so với nữ nhân còn diễm lệ hơn.
"Không chơi?" Bàn tay vuốt ve gò má ửng hồng của nàng.
Nàng gật gật đầu.
"Bây giờ nói không, không phải muộn rồi sao?" Hắn cởi mãng bào đỏ thẫm của nàng ra.
Nàng lắc đầu.
"Là nàng nói muốn chơi." Bàn tay khẽ vung một cái, mãng phục đỏ như lửa tuột ra, nàng bị ném lên giường.
Lòng nàng thật sự sợ hãi, đêm nay và đêm hôm đó thật sự quá giống! Tuy rằng nàng một năm qua không ngừng trị liệu bản thân, tăng cường lòng tin của mình, kiên trì tin mình không có vấn đề, nhưng lại một lần nữa tự mình trải qua, vẫn làm nàng thất kinh.
"Ta liền cùng nàng chơi, mặc vào trang phục ta ghét nhất, bôi son phấn nữ nhân lên mặt." Hắn cởi giá y trên người, hiện ra thân hình cao to trần trụi gầy gò.
"Nàng bây giờ lại muốn rút lui... Chậc chậc, Tiểu Ngôn nhi, không thể được, đêm nay nàng là của ta." Hắn nhảy lên giường, hướng nàng phủ phục đi tới, như báo gấm theo dõi con mồi.
"Không... Không phải." Nàng nuốt một ngụm nước bọt, tự nhủ thầm nhất định phải bình tĩnh. "Ta... Ta làm vậy là có nguyên nhân."
"Hửm? Nói nghe xem." Hắn nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, kéo nàng lại gần.
"Là vì... Vì cái đêm hơn một năm trước chàng xâm phạm ta." Nàng thở dốc một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.
Hắn đang cởi áo nàng thì bàn tay ngừng lại.
"Nói tiếp."
Triệu Vô Ngôn quần áo xốc xếch nằm trên giường lớn, mái tóc dài như mây xõa đầy giường. Nàng nhớ ra thân mình vẫn bị hắn kìm ở trên giường.
Được rồi, nằm vậy, lúc này không nên chọc giận hắn.
"À, chính là... Sau đó ta lại phát hiện chàng như vậy là có nguyên do. Dục Thiên, chàng thật không nhớ rõ chuyện đêm đó sao?" Nếu trốn không thoát, đành phải kiên trì tiến lên, thử phương pháp của Nghiệp đại thẩm xem.
Hắn lắc đầu.
Triệu Vô Ngôn giơ bàn tay nhỏ bé, thương yêu vuốt ve lau phấn son hai bên má hắn. "Dục Thiên, chàng đối với ta như vậy, là bởi vì phụ thân chàng lúc chàng còn nhỏ, ép buộc chàng giả nữ, ông ta còn bảo chàng một mình vào phòng ngủ..."
Địch Dục Thiên sắc mặt thoáng chốc trở nên xanh mét khó coi, hét lớn: "Không được nói!"
"Dục Thiên, việc này nhất định phải nói. Sở dĩ đêm đó chàng thô bạo với ta, là bởi vì khi chàng còn nhỏ phụ thân bắt chàng giả thành nữ tử, chàng luôn bị xem là thế thân của mẫu thân, là công cụ tiết dục, không ngừng đối với chàng..."
"Không được nói! Im miệng! Ta là nam! Là nam!" Hắn hung bạo gào thét, bóp chặt cái cổ trắng ngần của nàng.
"Ặc--" Triệu Vô Ngôn thở không ra hơi, liều mạng bấu vào bàn tay to lớn như vòng sắt của hắn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nàng thấy mắt hắn dần dần mờ mịt ...
Không được, nếu tiếp tục như vậy, hắn lại biến thành Địch Dục Thiên tinh thần rối loạn, lâm vào kí ức kinh khủng trước kia... Triệu Vô Ngôn thôi giãy dụa, mặt đỏ lên nói: "Dục Thiên, ta muốn ăn mứt quả ghim thành xâu, thêm kẹo mềm Tô Châu..." Chuyển dời chú ý của hắn trước đã, rồi cố gắng nói sau.
"Gì?" Hắn nhìn nàng, bàn tay nới lỏng một chút.
"Ta nói ta muốn ăn mứt quả, kẹo mềm Tô Châu, còn có thịt nướng xâu Kim Hoa." Nàng lặng lẽ thở dốc một hơi.
"Ha, có người nào đêm động phòng hoa chúc còn đòi ăn mấy món đó không?" Hắn đáy mắt mang ý cười, bàn tay vẫn bóp cổ nàng.
"Dục Thiên, ta là Vô Ngôn, chàng nhận ra không?"
"Ta đương nhiên biết. Nàng là tiểu mỹ nhân của ta."
"Vậy sao chàng còn bóp cổ ta?"
"Ta? Bóp cổ?" Địch Dục Thiên như thoáng tỉnh mộng, vội vàng buông lỏng tay.
Triệu Vô Ngôn hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt cổ mình, ho khan vài tiếng, từ trên giường ngồi dậy.
"Vô Ngôn, ta..." Địch Dục Thiên sửng sốt quá đỗi. Tay hắn... Sao lại có thể?!
"Dục Thiên, chàng hiểu chưa? Khi ta nhắc tới vài chuyện, chàng liền làm hại ta, nhưng chàng không tự chủ. Đây là căn bệnh rất đáng sợ. Ta hôm nay sở dĩ yêu cầu chàng mặc giá y, là muốn giúp chàng chữa trị căn bệnh này, dù không thể chữa khỏi, ít nhất cũng phải khiến chàng không tới nông nỗi thương tổn người khác." Nàng quan sát hắn.
"Ta..." Hắn cau chặt mày nhìn hai bàn mình.
"Dục Thiên, chàng hãy nghe ta nói, ta biết chàng không phải cố ý. Tựa như đêm đó chàng tổn hại ta, hung ác qua đi, chàng hoàn toàn không nhớ gì cả. Nhưng chuyện thương tổn người khác đích thực là chàng gây ra, hơn nữa ta biết chàng tại sao lại như vậy..." Triệu Vô Ngôn dịu dàng nhìn hắn.
"Vô Ngôn..." Địch Dục Thiên ngẩng đầu.
Thấy hắn nhăn mày, nàng đưa tay vuốt lên ấn đường nhíu chặt của hắn, buông giọng mềm mỏng,"Dục Thiên, hãy bình tĩnh nghe ta nói. Chàng không muốn thương tổn ta, đúng không?"
Hắn gật gật đầu.
Triệu Vô Ngôn mỉm cười, nắm tay hắn đi đến trước gương đồng, trong gương xuất hiện hình ảnh hai người, hắn khuôn mặt diễm lệ còn dính son phấn, còn nàng thông minh xinh đẹp, đứng chung một chỗ, thật sự là một đôi tiểu mỹ nhân.
Ánh mắt hai người trong gương giao nhau, "Dục Thiên, chàng xem chàng trong gương có phải rất đẹp không?"
Địch Dục Thiên nhìn khuôn mặt diễm lệ của mình, bĩu môi khinh thường, "Nam nhân mà xinh đẹp, nàng nói gì vậy!"
"Nhưng ta chính là thích chàng như vậy. Có nhớ ta từng hỏi chàng, chuyện mẫu thân chàng không?"
Hắn gật đầu.
"Ta thường suy nghĩ, là dạng nữ tử nào sẽ sinh ra đứa con xinh đẹp giống chàng..." Nàng dựa đầu lên vai hắn, hắn tự nhiên ôm nàng.
"Ta đối với mẹ không có ấn tượng. Bà chết khi ta còn bé." Hắn cứng đờ nói.
"Cho nên cha chàng liền làm những chuyện không nên làm với chàng?"
Thân hình hắn chấn động, đẩy nàng ra.
Nàng nhẹ nhàng quay khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại, đối diện với nàng, dùng thanh âm dịu dàng nhất trong đời nói với hắn: "Dục Thiên, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua đi, đừng để chuyện đã qua ràng buộc bản thân, làm hại mình và những người khác, coi như nó là phù vân, buông tay để nó trôi đi. Quan trọng là cuộc sống trước mắt, chàng phải hạnh phúc."
"Ta có nàng rất hạnh phúc." Hắn nhìn nàng.
"Nhưng chàng sẽ có lúc vì ám ảnh quá khứ làm hại ta... Chàng không muốn như vậy, đúng không?" Nàng dịu dàng hỏi.
Hắn lại gật đầu.
"Chàng đừng lo lắng. Dục Thiên, chàng không muốn nói chuyện quá khứ, chúng ta sẽ không nói. Nhưng hiện tại chúng ta nhất định phải cùng nhau vượt qua thương tổn trong tương lai."
Triệu Vô Ngôn thấy hắn cũng không bài xích lời nàng, biết hắn lờ mờ cũng hiểu vấn đề bản thân. "Dục Thiên, ta nhớ chàng từng đề cập chuyện chàng có thể tự ám thị bản thân, làm cho chính chàng nhận ra được một thứ gì đó."
"Ừ, đó là một vị đại sư Mật Tông trong cung truyền thụ tuyệt kỹ cho ta, để ta khi mất đi lí trí cũng còn phân biệt phương hướng." Hắn nắm tay nàng.
"Vậy... Có thể dùng nó như đêm chàng làm hại ta, mặc kệ ta giãy dụa la hét thế nào, chàng cũng không dừng tay không?" Nàng vẫn nhẹ giọng nhỏ nhẹ.
Hắn trầm mặc không nói.
"Dục Thiên..." Nàng khẽ gọi.
Làm ơn, đừng vào lúc này thất bại trong gang tấc...
Qua một lúc lâu, hắn thở sâu, khàn giọng nói nhỏ: "Đêm đó ta thật sự không biết mình đang làm gì. Vô Ngôn, tha thứ cho ta."
Tốt quá! Không phải lời nói kháng cự bài xích. Người con gái xinh đẹp thản nhiên cười, "Dục Thiên, ta đã tha thứ cho chàng. Ta nguyện ý gả cho chàng, không phải là minh chứng tốt nhất sao?" Nàng giang hai tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn, hương thơm trên người nàng làm chon am nhân say đắm si ngốc.
Địch Dục Thiên quay người ôm nhân nhi trong lòng, trong ngực kích động rối loạn. Hắn lần nữa thương tổn nàng, nàng lại lần nữa tha thứ cho hắn, thậm chí còn nguyện ý gả cho hắn... Ông trời ơi, hắn nhất định cả đời này đều che chở nàng thật tốt, không để nàng bị một chút thương tổn nào.
Địch Dục Thiên ngửa cổ hít một hơi, hắng giọng một cái, không đầu không đuôi nói một câu: "Có thể."
"Hả?" Hắn sao lại tự nhiên nói câu này?
"Ta trả lời vấn đề vừa rồi của nàng, đáp án là có thể. Chỉ cần ta dùng sức mạnh ám thị bản thân, ngửi được mùi nào đó, hay nghe được câu nào đó, để thân thể tạm thời không thể nhúc nhích, sau đó nàng nhanh chóng tránh đi, ta sẽ không làm hại nàng." Hắn nắm tay nàng hôn một cái.
Rốt cục lại quanh quẩn quay về chủ đề chính.
"Dục Thiên, vậy tối nay chúng ta sẽ làm chuyện này. Ta chọn một câu trước, chàng tự ám thị mình, sau đó trên giường nghe câu nói đó, trong khoảng thời gian ngắn muốn cũng không được cử động, như vậy chuyện một năm trước mới không tái diễn." Nàng ngửa đầu thấy hắn vẻ mặt thật đáng yêu, khiến người chỉ mong sao được một hơi ăn hắn.
"Trước đó có thể...hay không." Hắn ôm nàng đi đến giường.
Triệu Vô Ngôn đỏ mặt, "Đừng vậy mà, chữa xong bệnh của chàng trước quan trọng hơn. Chàng không muốn nói chuyện đau lòng, chúng ta có thể không nói, nhưng phương pháp phòng bị nhất định phải làm, nếu không khó bảo đảm có một ngày chàng lại lần nữa tổn thương ta."
"Ta sẽ không tổn thương nàng." Hắn kiên định nói.
"Vừa rồi là ai bóp cổ ta?" Nàng trong ngực hắn đảo mắt xem thường.
Nam nhân tuấn mỹ xấu hổ khựng lại một chút. "Được rồi." Hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người ngồi trên giường, Địch Dục Thiên cẩn thận giải thích quá trình mình ám thị với Triệu Vô Ngôn -- đầu tiên hắn sẽ tĩnh tọa vận công, đi vào tiềm thức, lúc này nàng nói một câu, lặp lại ba lượt, hắn ám thị ngược lại bản thân, tiếp tục vận công hồi khí, là hoàn thành. Loại phương pháp này nhìn thì đơn giản, nhưng người công lực không thâm hậu không nên tùy tiện thử, không cẩn thận rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tinh thần rối loạn.
"Thì ra là vậy." Triệu Vô Ngôn gật gù. "Dục Thiên, chúng ta cùng chọn một câu, chàng mà lâm vào cơn điên cuồng thì nghe ta nói câu này, thân mình tạm thời không thể di chuyển, cho ta thời gian trốn thoát, như vậy ta sẽ không bị thương."
"Ừ, bất quá chọn câu nào trên giường nàng tuyệt đối không nói."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta trở nên điên cuồng, nhất định là trên giường nàng sẽ bị ta tổn thương cũng là lúc chúng ta giao hoan, cho nên chọn một câu nàng tuyệt đối không thể nói trên giường được, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, giống như cảnh tỉnh." Hắn cười khẽ.
Hắn nói rất có lý. Triệu Vô Ngôn bắt đầu vắt óc tự hỏi... Phải nói gì đây?
Dừng lại, đừng, dừng tay, buông ra, đồ khốn, cầm thú... Nàng nói ra một câu lại một câu, đều bị hắn gạt bỏ hết.
"Nàng lần đó ở cùng ta không phải cũng nói những từ này chứ?"
Lời của hắn làm mặt nàng đỏ lên.
Suy nghĩ hồi lâu, đèn cầy vẫn cháy rực...
"Có rồi! Những lời này ta tuyệt đối không nói trên giường." Triệu Vô Ngôn cười thật gian manh.
"Hử?" Hắn nhíu mày.
"Vệ Đình Long." Há há.
"Cái gì?!" Địch Dục Thiên nổi giận suýt nữa nhảy dựng lên, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giận điên người.
Nàng có cần kêu tên Vệ Đình Long trên giường không?! Không cần ám thị, hắn cũng đã giận đến cứng người rồi.
"Đừng giận mà! Chàng không phải nói muốn tìm một lời tuyệt đối không thể nói trên giường sao? Ba chữ Vệ Đình Long kia, ta tuyệt đối không gọi trên giường, nếu gọi ra, nhất định là khẩn cấp. Thế nào?" Nàng cười mỉm mỉm nói.
Nam nhân tuấn tú nhe răng trợn mắt, gân xanh nổi hằn, tâm không cam tình không nguyện, giọng nói sin sít: "Không thể chọn lời nào khác sao?"
Triệu Vô Ngôn hờ hững nói: "Có thể! Có điều đêm xuân đã trôi qua nửa, chàng không cần để ý, ta đương nhiên có thể chọn tiếp..."
Nam nhân cắn răng, "Quên đi, lấy câu này vậy." Hắn lập tức ngồi trên giường xếp bằng, Triệu Vô Ngôn ở bên cạnh không dám lên tiếng quấy rầy.
Chậm rãi, thanh âm của hắn dường như lãng đãng trên không trung, thực hư vô, thực mờ ảo. "Vô Ngôn... Nói đi."
"Vệ, Đình, Long." Nàng cẩn thận nói
Mặt hắn vẫn như trước, không biểu lộ gì.
"Vệ Đình Long." Nàng chậm rãi nói lại lần nữa.
Hắn vẫn thế, không lộ vẻ gì, tựa hồ đang ngủ.
"Vệ Đình Long!" Nàng gọi to. Thế này chắc nghe được chứ?
Nàng gọi xong, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xôn xao. Nàng lập tức mở cửa sổ, chỉ nhìn thấy hai bóng đen nhanh chóng rời đi, đó là... Triệu Vô Ngôn lại nở nụ cười cực kỳ giảo hoạt. Ngày mai có trò hay để xem rồi.
"Á--" nàng hét chói tai, thân hình như bị cơn gió cuốn vào giường.
"Nương tử, đêm xuân đã trôi qua một nửa, nàng còn ngẩn người ra đó?" Nam nhân rũ mắt mê mải nhìn ngắm dung nhan tuyệt sắc của nàng.
"Xong chưa?" Nàng nhìn vào mắt hắn, giống như không có gì thay đổi.
"Nàng nói xem?" Hắn hỏi lại nàng, bàn tay to lớn sớm đã cởi bỏ y phục nàng, thân thể trắng mịn xinh đẹp hiện ra thật mê người.
"Vậy sau này nếu ta gọi..."
Bàn tay lập tức che kín miệng nàng. "Đủ rồi! Vừa rồi nàng gọi ba lần, đã là nhẫn nại cực hạn của ta, không được gọi nữa." Nam nhân ngang ngược nói.
Nàng cười cười, cảm giác bàn tay giữa hai chân lại đang lộn xộn. Nàng đảo nhanh cặp mắt, nghịch ngợm thấp giọng reo lên: "Không được, hôm nay chàng là tân nương tử, ta là tân lang, nên do ta động thủ." Nàng xoay người một cái, đem Địch Dục Thiên ép xuống dưới thân, nàng thì dạng hai chân ngồi trên phần bụng rắn chắc của hắn.
"Còn muốn chơi?" Nam nhân giọng nói hơi có ý cười.
"Sao có thể nửa chừng bỏ dở!" Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười khùng khục, bàn tay lười biếng để mở bên gối, cố ý nhìn Triệu Vô Ngôn đang dạng chân trên bụng hắn, giọng nũng nịu: "Tướng công, nàng nhẹ một chút, đừng làm đau nô gia."
Triệu Vô Ngôn liếc hắn một cái, hai tay trên vòm ngực hắn nắm lại, "Nương tử, chàng 'thụ vô số người', còn phải cần chàng chỉ giáo mới đúng."
"Tướng công ghen à? Thân thể nô gia từ tám năm qua không ai chạm vào... Đều là lúc trước do một tiểu hán tử vô lương tâm bỏ rơi nô gia." Hắn lại cười.
"Hừ! Lắm lời." Nàng cúi đầu che đôi môi mỏng, tinh tế nhấm nháp hương vị đàn ông của hắn. Chiếc lưỡi tiến vào, hắn lập tức quấn lấy, đòi hỏi nhiều hơn.
Nhưng nàng không thể để hắn chủ động. Hôm nay nàng là tân lang thật không dễ dàng, há có thể để tên háo sắc này chiếm hết tiện nghi! Nàng ôm khuôn mặt tuấn tú, hôn vào khoang tai hắn, có phần đắc ý khi nghe hắn thở gấp.
Lưỡi nàng nhay nhay trên đầu vú hắn, rồi liếm liếm, rồi hôn, khiến hắn vừa nóng vừa sốt.
Trời ạ, đừng chỉ hôn phía trên thôi, phía dưới cũng chiếu cố một chút đi... Địch Dục Thiên đáy lòng vang lên lời cầu khẩn, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vững bình tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên từ yết hầu truyền ra tiếng ngâm khẽ lộ ra dục vọng trào dâng.
Bàn tay nhỏ bé của Triệu Vô Ngôn trên ngực hắn lưỡng lự, thấy vẻ mặt hắn có vẻ như không đủ "hưng phấn", cái lưỡi tiếp tục đi xuống, trên rốn hắn vẽ thành các vòng tròn, bàn tay thì vuốt ve đôi mông cường tráng.
"Ư--" nam nhân thở gấp đè nén, hơi thở nóng bỏng làm đồi ngực hắn phập phồng liên tục.
"Thoải mái không?" Nàng nằm sấp trên đùi hắn hỏi, cái lưỡi vẫn đùa nghịch rốn hắn.
"Nàng nếu tiếp tục trượt xuống một chút, ta sẽ càng thoải mái." Hắn cắn răng nói.
"Ừm." Nàng ngoan ngoãn đi xuống một chút, vừa lúc đối mặt với vật nam cương cứng của hắn. Nàng hai mắt mở to, chiếc miệng nhỏ nhắn mím lại, tùy hứng nũng nịu nói: "Không muốn."
"Gì?" Không không không, nàng không thể như vậy, lúc quan trọng thế này mà lùi lại thì đúng là giết người!
"Đêm nay ta là tân lang, cực khổ nửa ngày, phải là chàng phục vụ ta." Nàng yêu cầu.
Thì ra là như vậy. Nói sớm đi, hắn thật sự vui vẻ vì nàng mà phục vụ.
Hắn đang định ngồi dậy, thì bị chặn lại.
"Tướng công, ta phải phục vụ nàng thế nào." Hắn cười nói.
Tiểu nhân nhi từ trên thân mình rắn chắc của hắn cử động đôi chân, từ bụng, giữa eo, lên ngực, đến... mặt.
Triệu Vô Ngôn dạng chân trên khuôn mặt tuấn tú của Địch Dục Thiên.
Nam nhân bên dưới sững sờ, lập tức thích thú nói: "Vô Ngôn, nàng thật sự là nữ tử hiếm thấy trên thế gian!" Đôi con ngươi đen thành thực không khách sáo nhìn chằm chằm.
Hắn khẽ thở một hơi khiến trong cơ thể nàng rung động. "Chàng... muốn hối hận cũng không kịp... A!" Nàng run rẩy, phút chốc vì dị vật xâm lấn mà thít chặt.
Hắn vươn đầu lưỡi, khẽ nhẹ nhàng phục vụ nàng. Nàng không ngừng được hắn vội vàng mặc sức tiến công, cả người run rẩy không thôi. Vì những khiêu khích thần sầu của hắn, thấy nàng cũng sắp mềm nhũn vô lực, thân thể rã rời.
Hắn thật sự rất hư hỏng! Ngón tay của hắn... Ngón tay đừng nhúc nhích chứ...
Địch Dục Thiên kiềm chặt cơ thể muốn trốn chạy của nàng, buộc nàng phải giữ hành động táo tợn ban đầu, kéo hai chân mở rộng hơn, chiếc lưỡi ấm áp, ngón tay thon dài tiến vào tàn sát bừa bãi, khiến nàng lạc trong hoan du cực điểm, kích thích ham muốn mãnh liệt trong cơ thể nàng.
"Không... không muốn! Ta không còn sức nữa..." Nàng bị hắn trêu chọc đến nhũn cả người.
"Vậy ngồi xuống." Dục hỏa trong con ngươi đen như lửa cháy rừng rực.
Đôi mông ngồi xuống, lưỡi ấm cùng ngón tay tiến vào càng sâu hơn, thăm dò nơi dịu dàng của nàng. Bên trong rất nhanh truyền đến từng hồi chấn động, dị vật đi sâu điên cuồng tìm kiếm kích thích khiến nàng hét lên, không ngừng run rẩy.
"A! Chàng thật xấu..." Nàng dùng sức đẩy cánh tay giữ chặt đùi ra, nhấc eo lên, đóa hoa mềm ẩm ướt cách miệng hắn, lập tức thân mình nhanh chóng di chuyển xuống dưới, tốc độ nhanh như sấm, chạy thẳng xuống bụng dưới của hắn.
Tiểu huyệt ướt đẫm lướt qua lồng ngực, thắt lưng, bụng hắn, đến khi bị hỏa trụ nóng cháy ngăn cản, tiểu huyệt mang theo nhục dục trơn ướt, châm lửa từng nơi từng nơi trên người hắn, làm toàn thân hắn căng thẳng, dã thú điên cuồng khao khát.
Tiểu yêu nữ này! Trời ơi, nếu không cho hắn, hắn thật sự sẽ điên mất!
"Ngồi lên đi!" Hắn khàn giọng ra lệnh.
"Ta..." Nàng trang phục hỗn loạn, một chút lí trí cũng không tỉnh táo.
"Nhanh lên!" Nàng nếu không theo, hắn sẽ dùng sức!
"Được rồi, không cần hung dữ vậy..."
Nàng nhấc eo, cầm dục vọng cương cứng của hắn, để vào khe nhỏ, thật chậm thật chậm ngồi xuống...
Chính là như thế! Nơi khiến người khác tiêu hồn, thật chặt, thật nóng... Nam nhân thỏa mãn ngân khẽ một tiếng.
Nhưng Triệu Vô Ngôn dường như lại nghĩ cái gì, nàng nhấc eo, làm tiểu huyệt trơn ướt tách khỏi nam căn.
"Không được, nó lớn như vậy, lại cứng như thế, ta sẽ đau--" Cái miệng nhỏ nhắn bỗng hé ra, không khí thoáng chốc đông lại!
Bàn tay nắm eo nàng khẽ siết, nâng cặp mông khỏe khoắn, động thân đâm vào, vật nam tính nhanh nhẹn dũng mãnh hướng về chỗ non mềm lao tới, nháy mắt giải cứu nỗi thống khổ của hắn. Nhưng vật nam tính nóng bỏng thật to lớn so với nơi chật khít của nàng, nơi thầm kín nhỏ bé phản ứng không kịp, nháy mắt liền bị ngọn lửa rừng rực chiếm đoạt, thiêu cháy nơi sâu nhất mềm mại, trong cơ thể như có ngọn lửa cực nóng nung chảy thành vách non mềm.
"Ưmh --" Nàng đột nhiên hít sâu, lạc trong vòng xoáy hỗn loạn, bàn tay nhỏ bé níu chặt cánh tay hắn, sợ không cẩn thận, sẽ bị dục vọng ào ào kéo đến thiêu rụi.
Môi hắn nhếch lên, "Tướng công, nàng phải vịn ta thật chặt, đừng ngã xuống nha." Bàn tay thô bạo ôm siết bầu ngực đầy đặn của nàng, khiến nàng run rẩy, ngón cái xấu xa kéo hai đỉnh nụ hoa, nàng ngửa đầu thở dài, khóc thút thít, bất giác bàn tay nhỏ nắm chặt lại.
"Chàng... Thật xấu xa! Háo sắc..." Nàng nũng nịu trách móc, nắm tay nhỏ không còn sức lực đặt trên lồng ngực hắn, mái tóc dài vì những va chạm mạnh mẽ của hạ thân nam nhân mà bay bay lay động thật đẹp.
"Đa tạ đã khích lệ." Nam nhân diễm lệ nhìn tiểu mỹ nhân dạng chân trên người mình rên rỉ dịu dàng toàn thân đẫm mồ hôi, nở nụ cười gian, dùng nụ cười mê hoặc nhất bày tỏ tình yêu trọn tấm chân tình của hắn.
Hắn rốt cục đã có được người yêu nhiều năm thương nhớ! Triệu Vô Ngôn duy nhất của hắn...
Tân phòng suốt đêm đó không ngừng truyền ra tiếng nỉ non, tiếng kêu kiều mỹ, tiếng gầm nhẹ hổn hển, cả phòng đầy cảnh xuân kiều diễm đến tận lúc sắc trời sáng rõ mới dần dần tắt lịm.
Lúc ấy một cuộc hôn sự điên loan đảo phượng quang cảnh ầm ĩ kết thúc. Triệu Vô Ngôn vẫn có thể hành y tế thế, nhưng không được phép đi quá xa, nếu có vấn đề nan giải buộc nàng phải đi, Địch Dục Thiên nhất định sẽ đi cùng nàng.
Kỳ quái chính là, từ sau khi thành thân, Triệu Vô Ngôn chưa từng có cơ hội kêu ba chữ kia trên giường. Có lẽ là Địch Dục Thiên đã tìm ra đáp án trong lòng, cũng không còn sợ bóng đen quá khứ nữa; cũng có lẽ là đêm xuân hàng đêm, khiến hắn không rảnh để ý tới quá khứ đã qua. Mặc kệ thế nào, hắn ở cùng nàng, vĩnh viễn là nam nhân tuấn mỹ bình thường.
May mắn thay! May mắn thay!
Chuyện đã qua như cái rắm -- ấy, không phải, chuyện đã qua như giấc mộng, mộng đẹp còn không quyến luyến, ác mộng hà tất giữ trong lòng! Mở cửa sổ ngắm mây, múa quạt thưởng trà, khoái hoạt tự tại, tất nhiên là thực vị nhân gian.
Khách quan, ngài nói có đúng không?
"Đình Long!" Hắn đứng dậy, phẫn nộ mắng tên bạn thâm giao đang khua môi múa mép trước mặt.
"Này, đừng làm loạn nha, còn có Đông Ân bảo vệ ta. Võ công của nàng cao cường, ngươi đánh không lại nàng đâu." Vệ Đình Long vội vàng kéo tiểu thê tử vào trước ngực làm bia đỡ đạn.
Địch Dục Thiên cũng không thèm nhìn mỹ nữ trong ngực hắn, chán nản ngồi lại trên ghế, khuôn mặt tuấn mỹ đầy phiền não. "Vô Ngôn sao kì quặc vậy? Tĩnh Hải tướng quân uy trấn thiên hạ ăn mặc thành nữ nhân, nếu chuyện này truyền ra, bảo ta làm sao ăn nói với mọi người?!"
"Ai bảo ngươi yêu người ta, tám năm trước lại còn diễn trò mèo, coi thường trí tuệ muội ấy, cho rằng muội ấy cũng giống như người khác, dễ dàng điều khiển... Dục Thiên, Vô Ngôn là là thiên hạ đệ nhất nữ thần y, cả về tài năng, kỹ thuật, tướng mạo, muội ấy chịu gật đầu, ngươi nên cười mới phải. Thiên hạ ai chẳng biết nam nhân muốn muội ấy để mắt đến nhiều biết bao!" Vệ Đình Long sờ sờ mái tóc thê tử mình.
"Cũng có ngươi trong đó phải không?" Con ngươi đen lạnh như băng nhìn Vệ Đình Long, hắn vẫn chưa quên bọc quần áo trên giường Triệu Vô Ngôn.
"Trước đây cũng có... Không, không, không, đừng hiểu lầm, ta hiện tại chỉ thích Đông Ân, những nữ tử khác, ta đều không đụng đến." Hắn cúi đầu thì thầm với người trong ngực, "Ta chỉ thích một mình Đông nhi... Có đúng không? Đông nhi ngoan."
Lương Đông Ân mỉm cười yếu ớt.
Địch Dục Thiên rên rỉ phiền muộn.
"Dù sao ngươi giả thành nữ nhân cũng đẹp mà... Khi còn bé không phải ngươi mặc nữ phục sao? Huống hồ hôm đó có hỉ khăn đỏ thẫm che mặt, lại không cần mời rượu quan khách, cũng bớt được uất ức, còn có thể cưới được người yêu nhiều năm nhớ mãi không quên, hà cớ gì mà không làm chứ?" Vệ Đình Long thuyết phục hắn.
"Ta chính là ghét giả thành nữ nhân!" Hắn nóng nảy rống lên.
"Ây, Dục Thiên, Triệu Vô Ngôn là người thông minh lại xinh đẹp, cá tính muốn chọc phá người; hôm nay muội ấy nguyện ý thành thân, ngươi cứ cho muội ấy vui một tí, đợi sau này muội ấy trở thành vợ ngươi, ngươi có thể... Hề hề hề..." Vệ Đình Long lấy khuỷu tay thúc thúc vào bả vai con người đang bực bội.
Vệ Đình Long phát hiện ánh mắt bén ngót trước ngực, "A, Đông nhi, ta tuyệt đối không làm vậy với nàng đâu, đây chẳng qua là đối phó với Triệu Vô Ngôn thôi. Nàng cũng biết, người con gái này tính tình rất kỳ quái, ta nói vậy, chính là muốn Địch huynh thoải mái chút... Đông nhi, đừng giận mà..." Hắn lại dụi vào cổ nàng.
"Xì!" Địch Dục Thiên thấy Vệ Đình Long biến thành bộ dáng thê nô, liền bĩu môi xem thường.
"Địch tướng quân..." Ít khi Lương Đông Ân mở miệng. "Vô Ngôn là cô gái hiếm thấy. Nàng ngoài mặt miệng lưỡi sắc bén, nhưng tâm địa so với ai khác đều rất thiện lương, điểm ấy hẳn ngài hiểu rõ nhất. Nàng ấy sẽ không tùy tiện đưa ra vấn đề khó khăn khiến ngài mất mặt với mọi người, nàng ấy yêu cầu như thế, chắc chắn có dụng ý. Địch tướng quân, ngài yêu Vô Ngôn chân thành, phiền phức nhỏ như vậy có là gì? Cùng người mình yêu thương cả đời bên nhau, không phải là chuyện hạnh phúc nhất của người trên thế gian sao? Huống chi Vô Ngôn là một trang tuyệt sắc hồng nhan vừa tài hoa vừa trí tuệ, đáng giá mà."
Lương Đông Ân nói một phen, khiến Địch Dục Thiên tâm tư xúc động.
"Đông nhi, nàng nói rất hay, vi phu hôn một cái." Vệ Đình Long lại cúi xuống hôn nàng.
Vẻ mặt Địch Dục Thiên kỳ lạ nhìn Lương Đông Ân trước mắt, khó khăn mở miệng nói: "Cô nhất định là bị người này cưỡng bức uy hiếp, mới cùng hắn ở một chỗ đúng không? Đừng sợ, ta thay cô làm chủ. Cô muốn người nào trong quân ta, cứ chọn, tối nay ta sẽ thành toàn--"
"Địch Dục Thiên!" Vệ Đình Long rống to.
-o0o-
Cứ như vậy, tin tức Tĩnh Hải tướng quân Địch Dục Thiên cưới thê tử là thần y Triệu Vô Ngôn truyền khắp thiên hạ, người hiểu chuyện còn đặc biệt nhấn mạnh Địch tướng quân sắp sửa giả dạng thành tân nương xuất giá, đội mũ phượng khăn che, Triệu Vô Ngôn thì giả thành tân lang, thân mặc mãng bào đỏ thẫm.
Bạn bè tốt của Triệu Vô Ngôn, Phạm Tử Đình, Thu Nguyệt, Tô Thải Tần, Nguyễn Túy Tuyết, Hạ Hà, Liễu Nhữ Nhã, Phương Quân Dao, Diêu Ức Thu tất cả mọi người đều mang theo tướng công tới phủ Phúc Châu, chuẩn bị uống rượu cưới đặc biệt.
Pháo cưới vang tận trời, khua chiêng gõ trống, phủ tướng quân sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Kiệu hoa lớn khiêng tân nương tử đến phủ đệ, Triệu Vô Ngôn mặc y phục tân lang đỏ thẫm, ở đại sảnh trông thấy Địch Dục Thiên đội mũ phượng, đầu trùm khăn đỏ được hỉ nương dìu đỡ, chậm rãi đi về phía nàng.
Địch Dục Thiên tuy là nam tử, nhưng thân hình hắn gầy gò, mặc trang phục nữ, nhìn như mỹ nhân thon thả yểu điệu, bước đi dáng vẻ phù hợp, một chút cũng nhìn không ra là nam tử.
Triệu Vô Ngôn nhìn chăm chú giai nhân trước mắt, trong lòng ngờ vực, hắn chắc không tìm người khác thay thế chứ?
Được, xem ta làm thế nào lật tẩy chàng!
Khuôn mặt Triệu Vô Ngôn cười cười, sau khi bái thiên địa xong, nàng cố ý giả vờ ngã, bàn tay vung lên, vô ý nhấc khăn hỉ lên--
Nháy mắt đại sảnh truyền đến tiếng hít không khí!
Thật đẹp!
Đó là Địch đại tướng quân sao?
Mỹ nhân cao gầy đứng lặng, sóng mắt lưu chuyển, cánh môi đỏ thắm, phấn trang ngọc trác, mắt ngọc mày ngài, con ngươi đen như làn thu thủy, toát ra vẻ yêu kiều ta thấy còn yêu. Đôi mắt đẹp rũ xuống, thấy hỉ khăn trượt xuống, phong tư yểu điệu, duyên dáng làm người ta quên cả thở.
"Đẹp quá..." Mọi người đồng thanh kêu lên đầy thán phục.
Triệu Vô Ngôn cũng thấy choáng váng. Hắn thật sự rất đẹp, rất đẹp, tuyệt nhiên nhìn không ra là nam tử. Tròng mắt hắn thật xinh đẹp... Triệu Vô Ngôn vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ má phấn hắn. Hắn thật sự xinh đẹp vô cùng...
Đáng tiếc lại bị hỉ nương đẩy tay ra. "Còn chưa tới tân phòng, tân lang không được chạm đến tân nương tử!"
Mọi người cười ha ha, Triệu Vô Ngôn thì đỏ rần mặt. Địch Dục Thiên đôi mắt sâu như nước hồ đen láy mỉm cười nhìn mặt mày ửng hồng của nàng. Hỉ nương nhặt khăn lên, một lần nữa phủ lên trên mũ phượng của Địch Dục Thiên, đỡ hắn đi xuống.
"Vô Ngôn, hôm nay muội giả thành tân lang, nên nâng chén với quan khách. Mời rượu đi thôi!" Vệ Đình Long thấy Triệu Vô Ngôn xấu hổ bèn cất giọng nói. Hắn cuối cùng cũng đợi đến ngày này được quyền dễ dàng chơi khăm nàng!
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiếng quan khách trong đại sảnh nổi lên.
Triệu Vô Ngôn bị mọi người kéo đến, từng bàn từng bàn mời rượu. Cuối cùng vẫn là Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương, bá chủ Giang Bắc Âu Dương Liệt làm nam nhân thay nàng uống rượu. Liễu Nhữ Nhã chờ sau khi nữ quyến liên quan giúp Triệu Vô Ngôn đến tân phòng, mọi người liền lập tức giải tán, để lại Triệu Vô Ngôn cùng Địch Dục Thiên một đôi tân nhân.
Đèn cầy được đốt lên, ngồi ở mép giường hôm nay là Địch Dục Thiên giả dạng thành tân nương. Triệu Vô Ngôn thấy hắn bên giường, không khỏi chần chờ. Đột nhiên nghi ngờ bản thân có phải đã làm một việc điên rồ rồi không.
Như vậy thật sự có thể chữa khỏi cho hắn sao?
Nàng lùi về sau một bước.
Nếu không thể chữa khỏi cho hắn thì sao?
Nàng lại lùi về sau một bước.
Vốn định lấy hôn sự buộc hắn giả thành nữ tử, như vậy nàng mới cùng hắn nói rõ bệnh tình, nhưng hắn không phải giả thành nữ tử, mà hắn vốn giống như nữ tử! Tại sao có thể như vậy? Làm cho người ta lạnh cả người...
Nàng lại lùi lại một bước thật dài, sắp chạm vào cánh cửa.
Vẫn... vẫn là không tốt, trốn trước nói sau! Đáy lòng bất chợt nổi lên hoảng hốt sợ hãi, giục Triệu Vô Ngôn nhanh chóng xoay người mở cửa phòng, cửa phòng lại sầm một tiếng nặng nề đóng lại.
Giống như cảnh tượng tương tự đã từng xảy ra, tựa như đêm đó... Triệu Vô Ngôn trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Nàng muốn đi đâu?" Thanh âm thần bí vang lên bên tai nàng.
Triệu Vô Ngôn bị thân hình rắn chắc xoay lại, đối mặt với một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp --
Địch Dục Thiên đã tự mình giật hỉ khăn, mũ phượng xuống, con ngươi đen chằm chằm nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng.
Đáng chết! Nàng đã uống hết bao nhiêu rượu? Vệ Đình Long không uống giúp nàng sao?
"Dục Thiên, ta nghĩ... Chúng ta vẫn là..." Nàng không muốn chơi... Hắn thoạt nhìn giống như nữ tử -- không, là so với nữ nhân còn diễm lệ hơn.
"Không chơi?" Bàn tay vuốt ve gò má ửng hồng của nàng.
Nàng gật gật đầu.
"Bây giờ nói không, không phải muộn rồi sao?" Hắn cởi mãng bào đỏ thẫm của nàng ra.
Nàng lắc đầu.
"Là nàng nói muốn chơi." Bàn tay khẽ vung một cái, mãng phục đỏ như lửa tuột ra, nàng bị ném lên giường.
Lòng nàng thật sự sợ hãi, đêm nay và đêm hôm đó thật sự quá giống! Tuy rằng nàng một năm qua không ngừng trị liệu bản thân, tăng cường lòng tin của mình, kiên trì tin mình không có vấn đề, nhưng lại một lần nữa tự mình trải qua, vẫn làm nàng thất kinh.
"Ta liền cùng nàng chơi, mặc vào trang phục ta ghét nhất, bôi son phấn nữ nhân lên mặt." Hắn cởi giá y trên người, hiện ra thân hình cao to trần trụi gầy gò.
"Nàng bây giờ lại muốn rút lui... Chậc chậc, Tiểu Ngôn nhi, không thể được, đêm nay nàng là của ta." Hắn nhảy lên giường, hướng nàng phủ phục đi tới, như báo gấm theo dõi con mồi.
"Không... Không phải." Nàng nuốt một ngụm nước bọt, tự nhủ thầm nhất định phải bình tĩnh. "Ta... Ta làm vậy là có nguyên nhân."
"Hửm? Nói nghe xem." Hắn nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, kéo nàng lại gần.
"Là vì... Vì cái đêm hơn một năm trước chàng xâm phạm ta." Nàng thở dốc một hơi, cố gắng bình tĩnh nói.
Hắn đang cởi áo nàng thì bàn tay ngừng lại.
"Nói tiếp."
Triệu Vô Ngôn quần áo xốc xếch nằm trên giường lớn, mái tóc dài như mây xõa đầy giường. Nàng nhớ ra thân mình vẫn bị hắn kìm ở trên giường.
Được rồi, nằm vậy, lúc này không nên chọc giận hắn.
"À, chính là... Sau đó ta lại phát hiện chàng như vậy là có nguyên do. Dục Thiên, chàng thật không nhớ rõ chuyện đêm đó sao?" Nếu trốn không thoát, đành phải kiên trì tiến lên, thử phương pháp của Nghiệp đại thẩm xem.
Hắn lắc đầu.
Triệu Vô Ngôn giơ bàn tay nhỏ bé, thương yêu vuốt ve lau phấn son hai bên má hắn. "Dục Thiên, chàng đối với ta như vậy, là bởi vì phụ thân chàng lúc chàng còn nhỏ, ép buộc chàng giả nữ, ông ta còn bảo chàng một mình vào phòng ngủ..."
Địch Dục Thiên sắc mặt thoáng chốc trở nên xanh mét khó coi, hét lớn: "Không được nói!"
"Dục Thiên, việc này nhất định phải nói. Sở dĩ đêm đó chàng thô bạo với ta, là bởi vì khi chàng còn nhỏ phụ thân bắt chàng giả thành nữ tử, chàng luôn bị xem là thế thân của mẫu thân, là công cụ tiết dục, không ngừng đối với chàng..."
"Không được nói! Im miệng! Ta là nam! Là nam!" Hắn hung bạo gào thét, bóp chặt cái cổ trắng ngần của nàng.
"Ặc--" Triệu Vô Ngôn thở không ra hơi, liều mạng bấu vào bàn tay to lớn như vòng sắt của hắn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nàng thấy mắt hắn dần dần mờ mịt ...
Không được, nếu tiếp tục như vậy, hắn lại biến thành Địch Dục Thiên tinh thần rối loạn, lâm vào kí ức kinh khủng trước kia... Triệu Vô Ngôn thôi giãy dụa, mặt đỏ lên nói: "Dục Thiên, ta muốn ăn mứt quả ghim thành xâu, thêm kẹo mềm Tô Châu..." Chuyển dời chú ý của hắn trước đã, rồi cố gắng nói sau.
"Gì?" Hắn nhìn nàng, bàn tay nới lỏng một chút.
"Ta nói ta muốn ăn mứt quả, kẹo mềm Tô Châu, còn có thịt nướng xâu Kim Hoa." Nàng lặng lẽ thở dốc một hơi.
"Ha, có người nào đêm động phòng hoa chúc còn đòi ăn mấy món đó không?" Hắn đáy mắt mang ý cười, bàn tay vẫn bóp cổ nàng.
"Dục Thiên, ta là Vô Ngôn, chàng nhận ra không?"
"Ta đương nhiên biết. Nàng là tiểu mỹ nhân của ta."
"Vậy sao chàng còn bóp cổ ta?"
"Ta? Bóp cổ?" Địch Dục Thiên như thoáng tỉnh mộng, vội vàng buông lỏng tay.
Triệu Vô Ngôn hít một hơi thật sâu, vuốt vuốt cổ mình, ho khan vài tiếng, từ trên giường ngồi dậy.
"Vô Ngôn, ta..." Địch Dục Thiên sửng sốt quá đỗi. Tay hắn... Sao lại có thể?!
"Dục Thiên, chàng hiểu chưa? Khi ta nhắc tới vài chuyện, chàng liền làm hại ta, nhưng chàng không tự chủ. Đây là căn bệnh rất đáng sợ. Ta hôm nay sở dĩ yêu cầu chàng mặc giá y, là muốn giúp chàng chữa trị căn bệnh này, dù không thể chữa khỏi, ít nhất cũng phải khiến chàng không tới nông nỗi thương tổn người khác." Nàng quan sát hắn.
"Ta..." Hắn cau chặt mày nhìn hai bàn mình.
"Dục Thiên, chàng hãy nghe ta nói, ta biết chàng không phải cố ý. Tựa như đêm đó chàng tổn hại ta, hung ác qua đi, chàng hoàn toàn không nhớ gì cả. Nhưng chuyện thương tổn người khác đích thực là chàng gây ra, hơn nữa ta biết chàng tại sao lại như vậy..." Triệu Vô Ngôn dịu dàng nhìn hắn.
"Vô Ngôn..." Địch Dục Thiên ngẩng đầu.
Thấy hắn nhăn mày, nàng đưa tay vuốt lên ấn đường nhíu chặt của hắn, buông giọng mềm mỏng,"Dục Thiên, hãy bình tĩnh nghe ta nói. Chàng không muốn thương tổn ta, đúng không?"
Hắn gật gật đầu.
Triệu Vô Ngôn mỉm cười, nắm tay hắn đi đến trước gương đồng, trong gương xuất hiện hình ảnh hai người, hắn khuôn mặt diễm lệ còn dính son phấn, còn nàng thông minh xinh đẹp, đứng chung một chỗ, thật sự là một đôi tiểu mỹ nhân.
Ánh mắt hai người trong gương giao nhau, "Dục Thiên, chàng xem chàng trong gương có phải rất đẹp không?"
Địch Dục Thiên nhìn khuôn mặt diễm lệ của mình, bĩu môi khinh thường, "Nam nhân mà xinh đẹp, nàng nói gì vậy!"
"Nhưng ta chính là thích chàng như vậy. Có nhớ ta từng hỏi chàng, chuyện mẫu thân chàng không?"
Hắn gật đầu.
"Ta thường suy nghĩ, là dạng nữ tử nào sẽ sinh ra đứa con xinh đẹp giống chàng..." Nàng dựa đầu lên vai hắn, hắn tự nhiên ôm nàng.
"Ta đối với mẹ không có ấn tượng. Bà chết khi ta còn bé." Hắn cứng đờ nói.
"Cho nên cha chàng liền làm những chuyện không nên làm với chàng?"
Thân hình hắn chấn động, đẩy nàng ra.
Nàng nhẹ nhàng quay khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại, đối diện với nàng, dùng thanh âm dịu dàng nhất trong đời nói với hắn: "Dục Thiên, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua đi, đừng để chuyện đã qua ràng buộc bản thân, làm hại mình và những người khác, coi như nó là phù vân, buông tay để nó trôi đi. Quan trọng là cuộc sống trước mắt, chàng phải hạnh phúc."
"Ta có nàng rất hạnh phúc." Hắn nhìn nàng.
"Nhưng chàng sẽ có lúc vì ám ảnh quá khứ làm hại ta... Chàng không muốn như vậy, đúng không?" Nàng dịu dàng hỏi.
Hắn lại gật đầu.
"Chàng đừng lo lắng. Dục Thiên, chàng không muốn nói chuyện quá khứ, chúng ta sẽ không nói. Nhưng hiện tại chúng ta nhất định phải cùng nhau vượt qua thương tổn trong tương lai."
Triệu Vô Ngôn thấy hắn cũng không bài xích lời nàng, biết hắn lờ mờ cũng hiểu vấn đề bản thân. "Dục Thiên, ta nhớ chàng từng đề cập chuyện chàng có thể tự ám thị bản thân, làm cho chính chàng nhận ra được một thứ gì đó."
"Ừ, đó là một vị đại sư Mật Tông trong cung truyền thụ tuyệt kỹ cho ta, để ta khi mất đi lí trí cũng còn phân biệt phương hướng." Hắn nắm tay nàng.
"Vậy... Có thể dùng nó như đêm chàng làm hại ta, mặc kệ ta giãy dụa la hét thế nào, chàng cũng không dừng tay không?" Nàng vẫn nhẹ giọng nhỏ nhẹ.
Hắn trầm mặc không nói.
"Dục Thiên..." Nàng khẽ gọi.
Làm ơn, đừng vào lúc này thất bại trong gang tấc...
Qua một lúc lâu, hắn thở sâu, khàn giọng nói nhỏ: "Đêm đó ta thật sự không biết mình đang làm gì. Vô Ngôn, tha thứ cho ta."
Tốt quá! Không phải lời nói kháng cự bài xích. Người con gái xinh đẹp thản nhiên cười, "Dục Thiên, ta đã tha thứ cho chàng. Ta nguyện ý gả cho chàng, không phải là minh chứng tốt nhất sao?" Nàng giang hai tay ôm lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn, hương thơm trên người nàng làm chon am nhân say đắm si ngốc.
Địch Dục Thiên quay người ôm nhân nhi trong lòng, trong ngực kích động rối loạn. Hắn lần nữa thương tổn nàng, nàng lại lần nữa tha thứ cho hắn, thậm chí còn nguyện ý gả cho hắn... Ông trời ơi, hắn nhất định cả đời này đều che chở nàng thật tốt, không để nàng bị một chút thương tổn nào.
Địch Dục Thiên ngửa cổ hít một hơi, hắng giọng một cái, không đầu không đuôi nói một câu: "Có thể."
"Hả?" Hắn sao lại tự nhiên nói câu này?
"Ta trả lời vấn đề vừa rồi của nàng, đáp án là có thể. Chỉ cần ta dùng sức mạnh ám thị bản thân, ngửi được mùi nào đó, hay nghe được câu nào đó, để thân thể tạm thời không thể nhúc nhích, sau đó nàng nhanh chóng tránh đi, ta sẽ không làm hại nàng." Hắn nắm tay nàng hôn một cái.
Rốt cục lại quanh quẩn quay về chủ đề chính.
"Dục Thiên, vậy tối nay chúng ta sẽ làm chuyện này. Ta chọn một câu trước, chàng tự ám thị mình, sau đó trên giường nghe câu nói đó, trong khoảng thời gian ngắn muốn cũng không được cử động, như vậy chuyện một năm trước mới không tái diễn." Nàng ngửa đầu thấy hắn vẻ mặt thật đáng yêu, khiến người chỉ mong sao được một hơi ăn hắn.
"Trước đó có thể...hay không." Hắn ôm nàng đi đến giường.
Triệu Vô Ngôn đỏ mặt, "Đừng vậy mà, chữa xong bệnh của chàng trước quan trọng hơn. Chàng không muốn nói chuyện đau lòng, chúng ta có thể không nói, nhưng phương pháp phòng bị nhất định phải làm, nếu không khó bảo đảm có một ngày chàng lại lần nữa tổn thương ta."
"Ta sẽ không tổn thương nàng." Hắn kiên định nói.
"Vừa rồi là ai bóp cổ ta?" Nàng trong ngực hắn đảo mắt xem thường.
Nam nhân tuấn mỹ xấu hổ khựng lại một chút. "Được rồi." Hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người ngồi trên giường, Địch Dục Thiên cẩn thận giải thích quá trình mình ám thị với Triệu Vô Ngôn -- đầu tiên hắn sẽ tĩnh tọa vận công, đi vào tiềm thức, lúc này nàng nói một câu, lặp lại ba lượt, hắn ám thị ngược lại bản thân, tiếp tục vận công hồi khí, là hoàn thành. Loại phương pháp này nhìn thì đơn giản, nhưng người công lực không thâm hậu không nên tùy tiện thử, không cẩn thận rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tinh thần rối loạn.
"Thì ra là vậy." Triệu Vô Ngôn gật gù. "Dục Thiên, chúng ta cùng chọn một câu, chàng mà lâm vào cơn điên cuồng thì nghe ta nói câu này, thân mình tạm thời không thể di chuyển, cho ta thời gian trốn thoát, như vậy ta sẽ không bị thương."
"Ừ, bất quá chọn câu nào trên giường nàng tuyệt đối không nói."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta trở nên điên cuồng, nhất định là trên giường nàng sẽ bị ta tổn thương cũng là lúc chúng ta giao hoan, cho nên chọn một câu nàng tuyệt đối không thể nói trên giường được, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, giống như cảnh tỉnh." Hắn cười khẽ.
Hắn nói rất có lý. Triệu Vô Ngôn bắt đầu vắt óc tự hỏi... Phải nói gì đây?
Dừng lại, đừng, dừng tay, buông ra, đồ khốn, cầm thú... Nàng nói ra một câu lại một câu, đều bị hắn gạt bỏ hết.
"Nàng lần đó ở cùng ta không phải cũng nói những từ này chứ?"
Lời của hắn làm mặt nàng đỏ lên.
Suy nghĩ hồi lâu, đèn cầy vẫn cháy rực...
"Có rồi! Những lời này ta tuyệt đối không nói trên giường." Triệu Vô Ngôn cười thật gian manh.
"Hử?" Hắn nhíu mày.
"Vệ Đình Long." Há há.
"Cái gì?!" Địch Dục Thiên nổi giận suýt nữa nhảy dựng lên, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giận điên người.
Nàng có cần kêu tên Vệ Đình Long trên giường không?! Không cần ám thị, hắn cũng đã giận đến cứng người rồi.
"Đừng giận mà! Chàng không phải nói muốn tìm một lời tuyệt đối không thể nói trên giường sao? Ba chữ Vệ Đình Long kia, ta tuyệt đối không gọi trên giường, nếu gọi ra, nhất định là khẩn cấp. Thế nào?" Nàng cười mỉm mỉm nói.
Nam nhân tuấn tú nhe răng trợn mắt, gân xanh nổi hằn, tâm không cam tình không nguyện, giọng nói sin sít: "Không thể chọn lời nào khác sao?"
Triệu Vô Ngôn hờ hững nói: "Có thể! Có điều đêm xuân đã trôi qua nửa, chàng không cần để ý, ta đương nhiên có thể chọn tiếp..."
Nam nhân cắn răng, "Quên đi, lấy câu này vậy." Hắn lập tức ngồi trên giường xếp bằng, Triệu Vô Ngôn ở bên cạnh không dám lên tiếng quấy rầy.
Chậm rãi, thanh âm của hắn dường như lãng đãng trên không trung, thực hư vô, thực mờ ảo. "Vô Ngôn... Nói đi."
"Vệ, Đình, Long." Nàng cẩn thận nói
Mặt hắn vẫn như trước, không biểu lộ gì.
"Vệ Đình Long." Nàng chậm rãi nói lại lần nữa.
Hắn vẫn thế, không lộ vẻ gì, tựa hồ đang ngủ.
"Vệ Đình Long!" Nàng gọi to. Thế này chắc nghe được chứ?
Nàng gọi xong, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xôn xao. Nàng lập tức mở cửa sổ, chỉ nhìn thấy hai bóng đen nhanh chóng rời đi, đó là... Triệu Vô Ngôn lại nở nụ cười cực kỳ giảo hoạt. Ngày mai có trò hay để xem rồi.
"Á--" nàng hét chói tai, thân hình như bị cơn gió cuốn vào giường.
"Nương tử, đêm xuân đã trôi qua một nửa, nàng còn ngẩn người ra đó?" Nam nhân rũ mắt mê mải nhìn ngắm dung nhan tuyệt sắc của nàng.
"Xong chưa?" Nàng nhìn vào mắt hắn, giống như không có gì thay đổi.
"Nàng nói xem?" Hắn hỏi lại nàng, bàn tay to lớn sớm đã cởi bỏ y phục nàng, thân thể trắng mịn xinh đẹp hiện ra thật mê người.
"Vậy sau này nếu ta gọi..."
Bàn tay lập tức che kín miệng nàng. "Đủ rồi! Vừa rồi nàng gọi ba lần, đã là nhẫn nại cực hạn của ta, không được gọi nữa." Nam nhân ngang ngược nói.
Nàng cười cười, cảm giác bàn tay giữa hai chân lại đang lộn xộn. Nàng đảo nhanh cặp mắt, nghịch ngợm thấp giọng reo lên: "Không được, hôm nay chàng là tân nương tử, ta là tân lang, nên do ta động thủ." Nàng xoay người một cái, đem Địch Dục Thiên ép xuống dưới thân, nàng thì dạng hai chân ngồi trên phần bụng rắn chắc của hắn.
"Còn muốn chơi?" Nam nhân giọng nói hơi có ý cười.
"Sao có thể nửa chừng bỏ dở!" Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười khùng khục, bàn tay lười biếng để mở bên gối, cố ý nhìn Triệu Vô Ngôn đang dạng chân trên bụng hắn, giọng nũng nịu: "Tướng công, nàng nhẹ một chút, đừng làm đau nô gia."
Triệu Vô Ngôn liếc hắn một cái, hai tay trên vòm ngực hắn nắm lại, "Nương tử, chàng 'thụ vô số người', còn phải cần chàng chỉ giáo mới đúng."
"Tướng công ghen à? Thân thể nô gia từ tám năm qua không ai chạm vào... Đều là lúc trước do một tiểu hán tử vô lương tâm bỏ rơi nô gia." Hắn lại cười.
"Hừ! Lắm lời." Nàng cúi đầu che đôi môi mỏng, tinh tế nhấm nháp hương vị đàn ông của hắn. Chiếc lưỡi tiến vào, hắn lập tức quấn lấy, đòi hỏi nhiều hơn.
Nhưng nàng không thể để hắn chủ động. Hôm nay nàng là tân lang thật không dễ dàng, há có thể để tên háo sắc này chiếm hết tiện nghi! Nàng ôm khuôn mặt tuấn tú, hôn vào khoang tai hắn, có phần đắc ý khi nghe hắn thở gấp.
Lưỡi nàng nhay nhay trên đầu vú hắn, rồi liếm liếm, rồi hôn, khiến hắn vừa nóng vừa sốt.
Trời ạ, đừng chỉ hôn phía trên thôi, phía dưới cũng chiếu cố một chút đi... Địch Dục Thiên đáy lòng vang lên lời cầu khẩn, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ vững bình tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên từ yết hầu truyền ra tiếng ngâm khẽ lộ ra dục vọng trào dâng.
Bàn tay nhỏ bé của Triệu Vô Ngôn trên ngực hắn lưỡng lự, thấy vẻ mặt hắn có vẻ như không đủ "hưng phấn", cái lưỡi tiếp tục đi xuống, trên rốn hắn vẽ thành các vòng tròn, bàn tay thì vuốt ve đôi mông cường tráng.
"Ư--" nam nhân thở gấp đè nén, hơi thở nóng bỏng làm đồi ngực hắn phập phồng liên tục.
"Thoải mái không?" Nàng nằm sấp trên đùi hắn hỏi, cái lưỡi vẫn đùa nghịch rốn hắn.
"Nàng nếu tiếp tục trượt xuống một chút, ta sẽ càng thoải mái." Hắn cắn răng nói.
"Ừm." Nàng ngoan ngoãn đi xuống một chút, vừa lúc đối mặt với vật nam cương cứng của hắn. Nàng hai mắt mở to, chiếc miệng nhỏ nhắn mím lại, tùy hứng nũng nịu nói: "Không muốn."
"Gì?" Không không không, nàng không thể như vậy, lúc quan trọng thế này mà lùi lại thì đúng là giết người!
"Đêm nay ta là tân lang, cực khổ nửa ngày, phải là chàng phục vụ ta." Nàng yêu cầu.
Thì ra là như vậy. Nói sớm đi, hắn thật sự vui vẻ vì nàng mà phục vụ.
Hắn đang định ngồi dậy, thì bị chặn lại.
"Tướng công, ta phải phục vụ nàng thế nào." Hắn cười nói.
Tiểu nhân nhi từ trên thân mình rắn chắc của hắn cử động đôi chân, từ bụng, giữa eo, lên ngực, đến... mặt.
Triệu Vô Ngôn dạng chân trên khuôn mặt tuấn tú của Địch Dục Thiên.
Nam nhân bên dưới sững sờ, lập tức thích thú nói: "Vô Ngôn, nàng thật sự là nữ tử hiếm thấy trên thế gian!" Đôi con ngươi đen thành thực không khách sáo nhìn chằm chằm.
Hắn khẽ thở một hơi khiến trong cơ thể nàng rung động. "Chàng... muốn hối hận cũng không kịp... A!" Nàng run rẩy, phút chốc vì dị vật xâm lấn mà thít chặt.
Hắn vươn đầu lưỡi, khẽ nhẹ nhàng phục vụ nàng. Nàng không ngừng được hắn vội vàng mặc sức tiến công, cả người run rẩy không thôi. Vì những khiêu khích thần sầu của hắn, thấy nàng cũng sắp mềm nhũn vô lực, thân thể rã rời.
Hắn thật sự rất hư hỏng! Ngón tay của hắn... Ngón tay đừng nhúc nhích chứ...
Địch Dục Thiên kiềm chặt cơ thể muốn trốn chạy của nàng, buộc nàng phải giữ hành động táo tợn ban đầu, kéo hai chân mở rộng hơn, chiếc lưỡi ấm áp, ngón tay thon dài tiến vào tàn sát bừa bãi, khiến nàng lạc trong hoan du cực điểm, kích thích ham muốn mãnh liệt trong cơ thể nàng.
"Không... không muốn! Ta không còn sức nữa..." Nàng bị hắn trêu chọc đến nhũn cả người.
"Vậy ngồi xuống." Dục hỏa trong con ngươi đen như lửa cháy rừng rực.
Đôi mông ngồi xuống, lưỡi ấm cùng ngón tay tiến vào càng sâu hơn, thăm dò nơi dịu dàng của nàng. Bên trong rất nhanh truyền đến từng hồi chấn động, dị vật đi sâu điên cuồng tìm kiếm kích thích khiến nàng hét lên, không ngừng run rẩy.
"A! Chàng thật xấu..." Nàng dùng sức đẩy cánh tay giữ chặt đùi ra, nhấc eo lên, đóa hoa mềm ẩm ướt cách miệng hắn, lập tức thân mình nhanh chóng di chuyển xuống dưới, tốc độ nhanh như sấm, chạy thẳng xuống bụng dưới của hắn.
Tiểu huyệt ướt đẫm lướt qua lồng ngực, thắt lưng, bụng hắn, đến khi bị hỏa trụ nóng cháy ngăn cản, tiểu huyệt mang theo nhục dục trơn ướt, châm lửa từng nơi từng nơi trên người hắn, làm toàn thân hắn căng thẳng, dã thú điên cuồng khao khát.
Tiểu yêu nữ này! Trời ơi, nếu không cho hắn, hắn thật sự sẽ điên mất!
"Ngồi lên đi!" Hắn khàn giọng ra lệnh.
"Ta..." Nàng trang phục hỗn loạn, một chút lí trí cũng không tỉnh táo.
"Nhanh lên!" Nàng nếu không theo, hắn sẽ dùng sức!
"Được rồi, không cần hung dữ vậy..."
Nàng nhấc eo, cầm dục vọng cương cứng của hắn, để vào khe nhỏ, thật chậm thật chậm ngồi xuống...
Chính là như thế! Nơi khiến người khác tiêu hồn, thật chặt, thật nóng... Nam nhân thỏa mãn ngân khẽ một tiếng.
Nhưng Triệu Vô Ngôn dường như lại nghĩ cái gì, nàng nhấc eo, làm tiểu huyệt trơn ướt tách khỏi nam căn.
"Không được, nó lớn như vậy, lại cứng như thế, ta sẽ đau--" Cái miệng nhỏ nhắn bỗng hé ra, không khí thoáng chốc đông lại!
Bàn tay nắm eo nàng khẽ siết, nâng cặp mông khỏe khoắn, động thân đâm vào, vật nam tính nhanh nhẹn dũng mãnh hướng về chỗ non mềm lao tới, nháy mắt giải cứu nỗi thống khổ của hắn. Nhưng vật nam tính nóng bỏng thật to lớn so với nơi chật khít của nàng, nơi thầm kín nhỏ bé phản ứng không kịp, nháy mắt liền bị ngọn lửa rừng rực chiếm đoạt, thiêu cháy nơi sâu nhất mềm mại, trong cơ thể như có ngọn lửa cực nóng nung chảy thành vách non mềm.
"Ưmh --" Nàng đột nhiên hít sâu, lạc trong vòng xoáy hỗn loạn, bàn tay nhỏ bé níu chặt cánh tay hắn, sợ không cẩn thận, sẽ bị dục vọng ào ào kéo đến thiêu rụi.
Môi hắn nhếch lên, "Tướng công, nàng phải vịn ta thật chặt, đừng ngã xuống nha." Bàn tay thô bạo ôm siết bầu ngực đầy đặn của nàng, khiến nàng run rẩy, ngón cái xấu xa kéo hai đỉnh nụ hoa, nàng ngửa đầu thở dài, khóc thút thít, bất giác bàn tay nhỏ nắm chặt lại.
"Chàng... Thật xấu xa! Háo sắc..." Nàng nũng nịu trách móc, nắm tay nhỏ không còn sức lực đặt trên lồng ngực hắn, mái tóc dài vì những va chạm mạnh mẽ của hạ thân nam nhân mà bay bay lay động thật đẹp.
"Đa tạ đã khích lệ." Nam nhân diễm lệ nhìn tiểu mỹ nhân dạng chân trên người mình rên rỉ dịu dàng toàn thân đẫm mồ hôi, nở nụ cười gian, dùng nụ cười mê hoặc nhất bày tỏ tình yêu trọn tấm chân tình của hắn.
Hắn rốt cục đã có được người yêu nhiều năm thương nhớ! Triệu Vô Ngôn duy nhất của hắn...
Tân phòng suốt đêm đó không ngừng truyền ra tiếng nỉ non, tiếng kêu kiều mỹ, tiếng gầm nhẹ hổn hển, cả phòng đầy cảnh xuân kiều diễm đến tận lúc sắc trời sáng rõ mới dần dần tắt lịm.
Lúc ấy một cuộc hôn sự điên loan đảo phượng quang cảnh ầm ĩ kết thúc. Triệu Vô Ngôn vẫn có thể hành y tế thế, nhưng không được phép đi quá xa, nếu có vấn đề nan giải buộc nàng phải đi, Địch Dục Thiên nhất định sẽ đi cùng nàng.
Kỳ quái chính là, từ sau khi thành thân, Triệu Vô Ngôn chưa từng có cơ hội kêu ba chữ kia trên giường. Có lẽ là Địch Dục Thiên đã tìm ra đáp án trong lòng, cũng không còn sợ bóng đen quá khứ nữa; cũng có lẽ là đêm xuân hàng đêm, khiến hắn không rảnh để ý tới quá khứ đã qua. Mặc kệ thế nào, hắn ở cùng nàng, vĩnh viễn là nam nhân tuấn mỹ bình thường.
May mắn thay! May mắn thay!
Chuyện đã qua như cái rắm -- ấy, không phải, chuyện đã qua như giấc mộng, mộng đẹp còn không quyến luyến, ác mộng hà tất giữ trong lòng! Mở cửa sổ ngắm mây, múa quạt thưởng trà, khoái hoạt tự tại, tất nhiên là thực vị nhân gian.
Khách quan, ngài nói có đúng không?
/11
|