Hắn đã từng thề sẽ không bao giờ quên nàng.
Nhất định hắn sẽ tìm thấy nàng.
Từ lúc hai người trở thành vợ chồng thực sự, dường như tâm hồn càng lúc càng trở nên thân thiết.
Tuy mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình, nhưng thông qua những ánh mắt, bọn họ đều cảm nhận được tình cảm giữa hai người càng lúc càng thắm thiết. Hằng đêm, khi trăng đã lên, họ sẽ cùng nhau ngồi trên thềm đá, tựa vào vai nhau, không cần quá nhiều ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận được tâm tình của người bên cạnh.
Hai tháng sau, Lục Nhi cảm thấy bản thân mình không chỉ thích tướng công, mà đã trở thành yêu thương sâu sắc, ngoại trừ người nhà, nàng chưa từng yêu một người nào nhiều đến như vậy.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa tối, trông sắc trời còn sớm, hai người liền cùng nhau tản bộ ở hoa viên.
Lục Nhi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm trượng phu ở bên cạnh, khóe miệng luôn hé ra nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khiến Vệ Thiên Lãng không nhịn được cũng vui lây.
“Có chuyện gì mà nàng vui vẻ đến vậy?” Hắn cười nói.
Nàng mím môi trả lời. “Không có chuyện gì, chẳng qua là nhìn thấy tướng công liền cảm thấy rất hạnh phúc.”
“So với ánh trăng còn thấy hạnh phúc hơn sao?” Vệ Thiên Lãng cô ý đùa nàng.
“Tất nhiên.” Lục Nhi thẹn thùng gật đầu. “Tướng công cũng từng nói qua bản thân chàng cũng rất thích ánh trăng, trước đây chàng đều ngắm trăng một mình hay sao?”
Vệ Thiên Lãng “Ừ” một tiếng. “Trước đây ta vẫn luôn chỉ có một mình, lúc ta còn chưa gặp được dưỡng phụ, cho dù cả ngày đều không ăn xin được bất cứ thứ gì, nhưng khi ta ngẩng đầu lên, trông thấy ánh trăng, cảm giác đói bụng cũng theo đó mà biến mất.”
“Thời gian tướng công ngắm trăng còn lâu hơn thiếp, chàng không thấy chán sao?” Nàng đã từng nghe kể về những chuyện khó khăn mà tướng công gặp phải khi còn nhỏ, thực sự rất đau lòng, nghĩ đến việc hắn luôn cô độc một mình, nàng chỉ muốn bản thân có thể gặp được hắn sớm một chút, bầu bạn bên cạnh hắn.
“Trước kia có lẽ có, bây giờ có nàng rồi thì khác.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
Trái tim Lục Nhi đột nhiên thắt lại, một thứ tình cảm vừa đau đớn vừa ngọt ngào nhanh chóng dâng trào trong lòng, loại cảm xúc mãnh liệt như vậy khiến nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như trước đây nàng cũng đã từng như vậy.
Ở thật lâu trước kia, bọn họ cũng đã từng nói những câu như vậy…
Nàng có thể khẳng định.
“… Tướng công thực sự cảm thấy như vậy?” Lục Nhi nghe thấy bản thân mình lên tiếng.
Vệ Thiên Lãng khẽ hắng giọng, lòng tự trọng của một nam nhân khiến hắn không được tự nhiên. “Không phải bởi vì ta cô đơn…”
“Thật ra tướng công rất thích ta ngắm trăng với chàng đúng không…” Từng câu cứ tự nhiên tuột ra khỏi miệng nàng như vậy, vừa mới nói xong, Lục Nhi liền ngây ngẩn cả người. Cuộc đối thoại này quen thuộc tới mức khiến trái tim nàng đau đớn từng hồi, bởi vì bản thân nàng đã từng nói những lời giống như vậy đối với hắn.
Rốt cuộc là vào lúc nào?
Hẳn là nàng phải biết mới đúng, vì sao nàng nghĩ mãi vẫn không ra?
Nàng phải nhớ lại mới được.
“Lục Nhi?” Vệ Thiên Lãng phát hiện ra nàng bất thường, vội vã lên tiếng.
Lục Nhi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong nháy mắt nàng chợt nhìn thấy hình ảnh một nam nhân khác đan xen vào thân hình của Vệ Thiên Lãng, bọn họ cao lớn giống nhau, cả hai cùng có một đôi mắt sáng ngời, ngay cả sự dịu dàng khi nhìn nàng cũng không hề khác biệt. Hai người cuối cùng hợp lại thành một, cũng khiến nàng vừa liếc mắt một cái liền nhận ra…
Nàng nhớ ra rồi!
Sao nàng có thể quên được tên của hắn chứ?
“Ngao Lãng…” Cái tên luôn luôn mắc kẹt tại đầu lưỡi của nàng, cuối cùng cũng được thốt lên, đôi mắt Lục Nhi đỏ hoe, “Sao thiếp có thể quên chàng được chứ…”
“Nàng nhớ lại rồi?” Vệ Thiên Lãng vội vã đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ xuống của nàng.
“Sao thiếp có thể quên một chuyện quan trọng như vậy…” Bàn tay nhỏ bé của Lục Nhi chầm chậm nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trượng phu. “Đáng lẽ ta không nên quên lãng những chuyện về chàng mới đúng…”
Hắn ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn áy náy của Lục Nhi. “Không! Nếu việc nhớ lại kiếp trước khiến nàng khổ sở, vậy nàng có quên lãng cũng không sao…”
“Không được… Bản thân thiếp đã hứa với chàng…” Nàng tự trách chính mình. “Nhưng tới tận bây giờ thiếp mới nhớ ra… Thiếp bỏ chàng lại mà ra đi một mình… Chàng nhất định rất cô đơn…”
“Ta không chỉ có một mình, bởi vì ta đã tìm được nàng.” Vệ Thiên Lãng vươn ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên má nàng.
Lục Nhi nhớ đến những chuyện trước kia, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. “Thiếp biết bản thân mình sắp chết… Nhưng mà thiếp thực sự không nỡ bỏ chàng ở lại… Tuy chàng không rơi bất kì giọt nước mắt nào, nhưng thiếp có thể cảm nhận được trái tim chàng đang nát vụn… Trái tim thiếp cũng đau đớn vô cùng… Nhưng thiếp tự nhủ mình phải cười… Có như vậy, chàng mới không phát hiện được thiếp ra đi mà lòng không yên…”
“Ta biết… Ta đều biết cả…” Hai mắt Vệ Thiên Lãng đỏ hoe, hắn biết nàng đang nhớ lại những chuyện lúc trước, đó cũng là vết thương đau đớn nhất trong lòng hắn.
Nàng mở to đối mắt ngấn nước, tiếp tục lên tiếng: “Thiếp đã hứa với chàng sẽ sống lâu trăm tuổi… Nhưng thiếp lại vi phạm lời hứa… Không có cách nào có thể tiếp tục cùng chàng ngắm trăng… Thiếp thực sự không muốn chết… Thực sự không muốn rời xa chàng…”
Những lời kiếp trước nàng còn chưa kịp nói, đến tận bây giờ mới có cơ hội thổ lộ.
Vệ Thiên Lãng lặng lẽ rơi lệ. “Nàng không có rời xa ta, vẫn luôn luôn ở lại bên cạnh ta… Cho nên một chút ta cũng không cảm thấy cô đơn… Ta thực sự không sao…”
“Thực sự không sao sao?” Vì chuyện này, Lục Nhi vẫn luôn áy náy trong lòng, chỉ sợ sau khi nàng ra đi, bỏ lại hắn một mình, người nam nhân này sẽ mất đi ý niệm sinh tồn.
Vệ Thiên Lãng nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng. “Không sao…”
Nghe thấy vậy. Lục Nhi nhẹ nhàng thở hắt ra, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng biến mất, nàng chậm rãi nhắm mặt lại, lâm vào hôn mê.
“Lục Nhi!” Vệ Thiên Lãng vội vàng ôm thê tử vào phòng, sai người hầu mau chóng đi mời đại phu tới.
Một lát sau, đại phu hớt hải chạy vào phủ, ngồi ở bên giường, cẩn thận xem mạch của Lục Nhi, sau khi hiểu rõ nguyên nhân liền nở nụ cười.
“Vệ gia đừng lo lắng quá, chỉ là quý phu nhân mang thai, hơn nữa nhất thời bị kích thích, nên mới hôn mê bất tỉnh, không có việc gì.” Đại phu lên tiếng trấn an người sắp được lên chức phụ thân ở trước mặt.
“Nàng… Có thai?” Một lúc lâu sau, Vệ Thiên Lãng mới tiếp nhận được tin tức vui mừng động trời này.
Đại phu gật đầu xác định. “Ta sẽ kê một toa thuốc dưỡng thai cho phu nhân, chỉ cần không để cảm xúc quá mức kích động, ăn ngủ đều đặn, chắc chắn sẽ không có việc gì.
“Cảm ơn đại phu.” Sau khi tiễn đại phu ra về, Vệ Thiên Lãng quay lại trong phòng.
Lục Nhi vẫn chưa tỉnh lại, dường như sau khi nói xong những lời đó, toàn bộ sức lực của nàng đều biến mất, nặng nề ngủ.
“Cuối cùng nàng vẫn nhớ ra…” Vệ Thiên Lãng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của thê tử. “Nếu việc này khiến nàng bị tổn thương, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, ta thà rằng nàng quên đi…”
Tối hôm đó, Vệ Thiên Lãng vẫn luôn ngồi canh ở bên giường, chờ thê tử mở mắt ra nhìn hắn.
Mãi cho tới khi trời sang, Lục Nhi mới chậm rãi tỉnh lại.
Trông thấy tướng công đang ngồi bên mép giường, bóng hình vô cùng quen thuộc, đây là nam nhân mà nàng yêu , cho dù diện mạo không giống như xưa, nhưng Lục Nhi chắc chắn chàng là người đó, là Ngao Lãng của nàng, là Ứng Long của nàng…
Trong lòng Lục Nhi chợt nảy lên một nghi vấn.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không lý giải được, đành phải vươn cánh tay nhỏ bé, khẽ chạm vào Vệ Thiên Lãng đang ngủ gật ở bên cạnh.
Vệ Thiên Lãng lập tức bừng tỉnh. “Nàng tỉnh rồi?”
“Ừm.” Lục Nhi thử ngồi dậy.
Hắn vươn tay đỡ nàng cẩn thận. “Nàng có khát nước không? Hay có muốn ăn chút gì?”
“Thiếp không đói bụng…” Lục Nhi chăm chú nhìn người nam nhân trước mặt. “Chàng hiện giờ là người, hay là Ứng Long? Vì sao lại biến thành như vậy? Tuy thiếp vẫn có thể nhận ra chàng, nhưng rốt cuộc là tại sao?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Vệ Thiên Lãng trả lời có chút do dự. “Ta… Bây giờ ta là người phàm, không phải còn là Ứng Long nữa, thần lực cũng biến mất rồi.”
“Vì sao?” Lục Nhi kinh ngạc.
“Sau khi nàng ra đi, ta… giống như phát điên, bởi vậy đã phạm phải sai lầm to lớn, cho nên bị đày xuống trần gian, đời đời kiếp kiếp chịu luân hồi khổ ải.” Vệ Thiên Lãng nghĩ đến Ngọc Đế thương tình ban ân cho hắn có thể chuyển thế làm người, trong lòng vô cùng cảm kích, hắn cũng không cảm thấy hối hận về những chuyện mình đã làm, nguyện ý chịu phạt, có điều hắn không muốn để Lục Nhi biết được tất cả, sợ nàng áy náy tự trách.
Nàng giật mình kinh ngạc một lát, cuối cùng thở dài. “Đều do thiếp hại chàng.”
“Nói bậy! Chuyện này một chút cũng không liên quan tới nàng…” Hắn nghiêm giọng nói rõ. “Ta không hối hận đầu thai làm người, nếu làm vậy có thể được ở bên cạnh nàng, không bị bất kì kẻ nào phá đám, cho dù mọi việc có xảy ra một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn lựa như vậy.”
“Chàng thật khờ.” Lục Nhi vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Vệ Thiên Lãng ôm lấy nàng, bởi vì cả hai đều mang theo kí ức của kiếp trước, nên cái ôm này cũng không giống trước kia. “Vì nàng, cho dù có phải chịu bao nhiêu khổ cực ta cũng nguyện ý.”
“Như vậy, về sau thiếp nên gọi chàng như thế nào đây?” Nàng tựa đầu vào vai trượng phu, cười hỏi.
“Tất nhiên là nàng bảo ta tướng công, ta vẫn gọi nàng là Lục Nhi như trước.” Vệ Thiên Lãng tươi cười. “Chuyện kiếp trước chỉ cần tự bản thân chúng ta biết là được rồi.”
Lục Nhi cũng cảm thấy làm như vậy là tốt nhất. “Bởi vì tướng công còn nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên buổi tối lễ Vu Lan hôm đó chàng nói chủ động bắt chuyện với ta, muốn làm quen với ta có phải không?”
Vệ Thiêng Lãng rót cho nàng một cốc nước, chờ nàng uống xong mới chậm rãi quay lại ngồi bên mép giường, tiếp tục nói: “Tối hôm đó ta nhìn thấy nàng ở trên đường, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ngay lập tức, nhưng mà dường như nàng không nhớ bất cứ điều gì, cho nên ta cũng đành tạm thời không đề cập đến, cho dù nàng thực sự đã quên, nàng vẫn luôn là Bạch Lộ mà ta yêu, cả đời này ta chỉ muốn được kết làm phu thê với duy nhất một mình nàng.”
Nàng cảm động. “Bởi vì thiếp là Bạch Lộ, là nữ nhân là kiếp trước tướng công yêu thương, nên chàng mới đối xử tốt với thiếp như vậy sao? Không phải bởi vì chàng thích Lục Nhi sao?”
Vệ Thiên Lãng phản ứng cũng rất nhanh. “A, đương nhiên là ta thích cả hai.”
“Thật giảo hoạt, nghe chàng nói như vậy, hại thiếp không biết có nên tức giận hay không, bỏi vì khi thiếp còn chưa nhớ ra kiếp trước tướng công là ai, liền đã yêu chàng mất rồi.” Lục Nhi giả vờ oán giận.
Hắn có chút khó xử, vội vàng cam đoan: “Thực sự là ta yêu cả hai, đây là sự thật, ta không có lừa nàng…”
Trông thấy dáng vẻ trượng phu hoảng hốt lo sợ, Lục Nhi không kìm được bật cười. “Thiếp nói đùa với chàng thôi, cho dù có là thiếp của kiếp trước, hay là Lục Nhi của kiếp này, thiếp vẫn chỉ yêu một mình chàng.”
“Ta cũng thế, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ta cũng chỉ muốn được lấy nàng làm vợ.” Vệ Thiên Lãng âm thầm siết chặt vòng tay đang ôm nàng, thỏa mãn thở dài.
Lục Nhi chậm rãi nhắm hai mắt lại, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở bên nhau, tình yêu ở kiếp trước, lại có cơ hội tiếp tục kéo dài thêm nữa.
“Còn một chuyện nữa…” Vệ Thiên Lãng lúc này mới nhớ ra hắn vẫn chưa nói cho nàng biết tin mừng. “Nàng sắp làm nương rồi, hôm qua đại phu đã tới đây, nói rằng trong bụng nàng giờ đang mang đứa nhỏ của chúng ta, cho nên vài tháng này cần phải chú ý đến thân thể, không được để cảm xúc quá mức kích động, nếu không sẽ không tốt cho đứa nhỏ.”
“Thiếp… Thiếp có hỉ?” Nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Vài tháng nữa đứa trẻ sẽ chào đời, chúng ta sẽ làm cha mẹ…” Hắn nâng khuôn mặt vừa khóc vừa cười của thê tử lên. “Cho nên nàng không được phép nghĩ đến những thống khổ chia lìa ở kiếp trước, để tránh tổn thương bản thân mình và đứa nhỏ, chỉ cần trân trọng những gì ở kiếp này là được rồi.”
“Vâng tướng công.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Bọn họ đã từng chịu đựng cảm giác mất mát đau đớn khôn nguôi một lần, cho nên càng thêm quý trọng những gì đang có trong tay.
Trong chớp mắt, nửa năm đã nhanh chóng trôi qua.
Mùa đông chia tay, mùa xuân đi tới.
Mặc dù bụng Lục Nhi đã rất lớn nhưng nàng vẫn kiên trì muốn đích thân tiễn trượng phu ra ngoài, có điều mỗi bước đi của nàng đều vô cùng khó khắn, khiến trong lòng Vệ Thiên Lãng run rẩy từng hồi.
“Ta sẽ quay về trước ngày nàng lâm bồn, mấy ngày ta không ở nhà, nàng phải ngoan ngoãn ở trong lòng, nhiều nhất cũng chỉ được đi tản bộ ở trong sân thôi, không được phép đi quá xa, biết chưa?” Hắn không biết lần dặn dò này đã là lần thứ bao nhiêu, vậy mà trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Lục Nhi cười, khẽ trách. “Thiếp cũng không phải tiểu hài tử, tướng công đừng quá lo lắng, chàng xong việc nhớ về nhà sớm một chút, sẽ không có việc gì đâu.”
“Ta đã nhắc nhở người hầu trong nhà chú ý theo sát nàng, nếu buổi tối nàng lại chạy đi ngắm trăng một mình, bên cạnh không có ai, sau khi ta trở nền nhất định sẽ phạt nàng thật nặng!” Vệ Thiên Lãng rất không hi vọng nàng té ngã lúc trời tối, làm bị thương bản thân mình và đứa nhỏ. “Ta nói thật đấy.”
Nàng mỉm cười gật đầu. “Vâng, thưa tướng công, thiếp sẽ không mang đứa nhỏ ra làm trò đùa.”
“So với đứa nhỏ, nàng còn quan trọng hơn.” Hắn dịu dàm ôm lấy thê tử.
“Tướng công, nhất định thiếp sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Trái tim Lục Nhi như muốn tan chảy.
Vệ Thiên Lãng lưu luyến không rời khẽ hôn hai má nàng, lúc này mới đi ra phía cửa lớn, ngồi lên xe ngựa rời khỏi.
Nhìn theo chiếc xe ngựa dần khuất xa, cho đến khi biến mất không thấy, Lục Nhi mới để cho tỳ nữ đỡ mình quay trở về, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, trên mặt xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Hiện tại, nàng vô cùng hạnh phúc.
“Con là nam hài hay nữ oa đây?” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng cao ngất, lẩm bẩm một mình. “Cha con nói cho dù con có là nam hay nữ, hắn cũng đều thích cả, cho nên nương cũng như vậy, chỉ cần con khỏe mạnh là được…”
Chính vì mỗi ngày của nàng đều rất hạnh phúc, cho nên nàng càng hiểu được bản thân nên thỏa mãn với những gì đang có, Lục Nhi chỉ hi vọng đứa nhỏ có thể bình an chào đời, cả nhà đoàn tụ, đó là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
Một tháng sau, Lục Nhi thuận lợi sinh ra một tiểu nam hài khỏe mạnh, tiếng khóc vang dội khắp phủ.
“Ta có con trai…” Vệ Thiên Lãng nhận lấy đứa trẻ nho nhỏ đang khóc đỏ cả gương mặt, kích động tới mức hai mắt phiếm hồng, tuy hắn nói là nam hay nữ đều thích cả, nhưng tự tay hắn ôm lấy con, cảm giác lúc này không giống với khi đó, bởi vì đứa trẻ này chính là người sẽ nối tiếp dòng họ của hắn.
Vì thế, hắn chân thành cảm tạ ông trời, ban cho hắn có thể có được thê tử và hài nhi mà hắn yêu nhất trên đời, hắn không còn gì mà tiếc nuối nữa.
Lục Nhi trông thấy trượng phu vì quá vui sướng mà khóc, cũng rơi lên theo.
Bây giờ, có phu, có thê, có tử, mới đúng là một gia đình.
Nhất định hắn sẽ tìm thấy nàng.
Từ lúc hai người trở thành vợ chồng thực sự, dường như tâm hồn càng lúc càng trở nên thân thiết.
Tuy mỗi ngày trôi qua đều rất yên bình, nhưng thông qua những ánh mắt, bọn họ đều cảm nhận được tình cảm giữa hai người càng lúc càng thắm thiết. Hằng đêm, khi trăng đã lên, họ sẽ cùng nhau ngồi trên thềm đá, tựa vào vai nhau, không cần quá nhiều ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận được tâm tình của người bên cạnh.
Hai tháng sau, Lục Nhi cảm thấy bản thân mình không chỉ thích tướng công, mà đã trở thành yêu thương sâu sắc, ngoại trừ người nhà, nàng chưa từng yêu một người nào nhiều đến như vậy.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa tối, trông sắc trời còn sớm, hai người liền cùng nhau tản bộ ở hoa viên.
Lục Nhi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm trượng phu ở bên cạnh, khóe miệng luôn hé ra nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khiến Vệ Thiên Lãng không nhịn được cũng vui lây.
“Có chuyện gì mà nàng vui vẻ đến vậy?” Hắn cười nói.
Nàng mím môi trả lời. “Không có chuyện gì, chẳng qua là nhìn thấy tướng công liền cảm thấy rất hạnh phúc.”
“So với ánh trăng còn thấy hạnh phúc hơn sao?” Vệ Thiên Lãng cô ý đùa nàng.
“Tất nhiên.” Lục Nhi thẹn thùng gật đầu. “Tướng công cũng từng nói qua bản thân chàng cũng rất thích ánh trăng, trước đây chàng đều ngắm trăng một mình hay sao?”
Vệ Thiên Lãng “Ừ” một tiếng. “Trước đây ta vẫn luôn chỉ có một mình, lúc ta còn chưa gặp được dưỡng phụ, cho dù cả ngày đều không ăn xin được bất cứ thứ gì, nhưng khi ta ngẩng đầu lên, trông thấy ánh trăng, cảm giác đói bụng cũng theo đó mà biến mất.”
“Thời gian tướng công ngắm trăng còn lâu hơn thiếp, chàng không thấy chán sao?” Nàng đã từng nghe kể về những chuyện khó khăn mà tướng công gặp phải khi còn nhỏ, thực sự rất đau lòng, nghĩ đến việc hắn luôn cô độc một mình, nàng chỉ muốn bản thân có thể gặp được hắn sớm một chút, bầu bạn bên cạnh hắn.
“Trước kia có lẽ có, bây giờ có nàng rồi thì khác.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
Trái tim Lục Nhi đột nhiên thắt lại, một thứ tình cảm vừa đau đớn vừa ngọt ngào nhanh chóng dâng trào trong lòng, loại cảm xúc mãnh liệt như vậy khiến nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như trước đây nàng cũng đã từng như vậy.
Ở thật lâu trước kia, bọn họ cũng đã từng nói những câu như vậy…
Nàng có thể khẳng định.
“… Tướng công thực sự cảm thấy như vậy?” Lục Nhi nghe thấy bản thân mình lên tiếng.
Vệ Thiên Lãng khẽ hắng giọng, lòng tự trọng của một nam nhân khiến hắn không được tự nhiên. “Không phải bởi vì ta cô đơn…”
“Thật ra tướng công rất thích ta ngắm trăng với chàng đúng không…” Từng câu cứ tự nhiên tuột ra khỏi miệng nàng như vậy, vừa mới nói xong, Lục Nhi liền ngây ngẩn cả người. Cuộc đối thoại này quen thuộc tới mức khiến trái tim nàng đau đớn từng hồi, bởi vì bản thân nàng đã từng nói những lời giống như vậy đối với hắn.
Rốt cuộc là vào lúc nào?
Hẳn là nàng phải biết mới đúng, vì sao nàng nghĩ mãi vẫn không ra?
Nàng phải nhớ lại mới được.
“Lục Nhi?” Vệ Thiên Lãng phát hiện ra nàng bất thường, vội vã lên tiếng.
Lục Nhi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong nháy mắt nàng chợt nhìn thấy hình ảnh một nam nhân khác đan xen vào thân hình của Vệ Thiên Lãng, bọn họ cao lớn giống nhau, cả hai cùng có một đôi mắt sáng ngời, ngay cả sự dịu dàng khi nhìn nàng cũng không hề khác biệt. Hai người cuối cùng hợp lại thành một, cũng khiến nàng vừa liếc mắt một cái liền nhận ra…
Nàng nhớ ra rồi!
Sao nàng có thể quên được tên của hắn chứ?
“Ngao Lãng…” Cái tên luôn luôn mắc kẹt tại đầu lưỡi của nàng, cuối cùng cũng được thốt lên, đôi mắt Lục Nhi đỏ hoe, “Sao thiếp có thể quên chàng được chứ…”
“Nàng nhớ lại rồi?” Vệ Thiên Lãng vội vã đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ xuống của nàng.
“Sao thiếp có thể quên một chuyện quan trọng như vậy…” Bàn tay nhỏ bé của Lục Nhi chầm chậm nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trượng phu. “Đáng lẽ ta không nên quên lãng những chuyện về chàng mới đúng…”
Hắn ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn áy náy của Lục Nhi. “Không! Nếu việc nhớ lại kiếp trước khiến nàng khổ sở, vậy nàng có quên lãng cũng không sao…”
“Không được… Bản thân thiếp đã hứa với chàng…” Nàng tự trách chính mình. “Nhưng tới tận bây giờ thiếp mới nhớ ra… Thiếp bỏ chàng lại mà ra đi một mình… Chàng nhất định rất cô đơn…”
“Ta không chỉ có một mình, bởi vì ta đã tìm được nàng.” Vệ Thiên Lãng vươn ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên má nàng.
Lục Nhi nhớ đến những chuyện trước kia, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. “Thiếp biết bản thân mình sắp chết… Nhưng mà thiếp thực sự không nỡ bỏ chàng ở lại… Tuy chàng không rơi bất kì giọt nước mắt nào, nhưng thiếp có thể cảm nhận được trái tim chàng đang nát vụn… Trái tim thiếp cũng đau đớn vô cùng… Nhưng thiếp tự nhủ mình phải cười… Có như vậy, chàng mới không phát hiện được thiếp ra đi mà lòng không yên…”
“Ta biết… Ta đều biết cả…” Hai mắt Vệ Thiên Lãng đỏ hoe, hắn biết nàng đang nhớ lại những chuyện lúc trước, đó cũng là vết thương đau đớn nhất trong lòng hắn.
Nàng mở to đối mắt ngấn nước, tiếp tục lên tiếng: “Thiếp đã hứa với chàng sẽ sống lâu trăm tuổi… Nhưng thiếp lại vi phạm lời hứa… Không có cách nào có thể tiếp tục cùng chàng ngắm trăng… Thiếp thực sự không muốn chết… Thực sự không muốn rời xa chàng…”
Những lời kiếp trước nàng còn chưa kịp nói, đến tận bây giờ mới có cơ hội thổ lộ.
Vệ Thiên Lãng lặng lẽ rơi lệ. “Nàng không có rời xa ta, vẫn luôn luôn ở lại bên cạnh ta… Cho nên một chút ta cũng không cảm thấy cô đơn… Ta thực sự không sao…”
“Thực sự không sao sao?” Vì chuyện này, Lục Nhi vẫn luôn áy náy trong lòng, chỉ sợ sau khi nàng ra đi, bỏ lại hắn một mình, người nam nhân này sẽ mất đi ý niệm sinh tồn.
Vệ Thiên Lãng nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng. “Không sao…”
Nghe thấy vậy. Lục Nhi nhẹ nhàng thở hắt ra, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng biến mất, nàng chậm rãi nhắm mặt lại, lâm vào hôn mê.
“Lục Nhi!” Vệ Thiên Lãng vội vàng ôm thê tử vào phòng, sai người hầu mau chóng đi mời đại phu tới.
Một lát sau, đại phu hớt hải chạy vào phủ, ngồi ở bên giường, cẩn thận xem mạch của Lục Nhi, sau khi hiểu rõ nguyên nhân liền nở nụ cười.
“Vệ gia đừng lo lắng quá, chỉ là quý phu nhân mang thai, hơn nữa nhất thời bị kích thích, nên mới hôn mê bất tỉnh, không có việc gì.” Đại phu lên tiếng trấn an người sắp được lên chức phụ thân ở trước mặt.
“Nàng… Có thai?” Một lúc lâu sau, Vệ Thiên Lãng mới tiếp nhận được tin tức vui mừng động trời này.
Đại phu gật đầu xác định. “Ta sẽ kê một toa thuốc dưỡng thai cho phu nhân, chỉ cần không để cảm xúc quá mức kích động, ăn ngủ đều đặn, chắc chắn sẽ không có việc gì.
“Cảm ơn đại phu.” Sau khi tiễn đại phu ra về, Vệ Thiên Lãng quay lại trong phòng.
Lục Nhi vẫn chưa tỉnh lại, dường như sau khi nói xong những lời đó, toàn bộ sức lực của nàng đều biến mất, nặng nề ngủ.
“Cuối cùng nàng vẫn nhớ ra…” Vệ Thiên Lãng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của thê tử. “Nếu việc này khiến nàng bị tổn thương, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, ta thà rằng nàng quên đi…”
Tối hôm đó, Vệ Thiên Lãng vẫn luôn ngồi canh ở bên giường, chờ thê tử mở mắt ra nhìn hắn.
Mãi cho tới khi trời sang, Lục Nhi mới chậm rãi tỉnh lại.
Trông thấy tướng công đang ngồi bên mép giường, bóng hình vô cùng quen thuộc, đây là nam nhân mà nàng yêu , cho dù diện mạo không giống như xưa, nhưng Lục Nhi chắc chắn chàng là người đó, là Ngao Lãng của nàng, là Ứng Long của nàng…
Trong lòng Lục Nhi chợt nảy lên một nghi vấn.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không lý giải được, đành phải vươn cánh tay nhỏ bé, khẽ chạm vào Vệ Thiên Lãng đang ngủ gật ở bên cạnh.
Vệ Thiên Lãng lập tức bừng tỉnh. “Nàng tỉnh rồi?”
“Ừm.” Lục Nhi thử ngồi dậy.
Hắn vươn tay đỡ nàng cẩn thận. “Nàng có khát nước không? Hay có muốn ăn chút gì?”
“Thiếp không đói bụng…” Lục Nhi chăm chú nhìn người nam nhân trước mặt. “Chàng hiện giờ là người, hay là Ứng Long? Vì sao lại biến thành như vậy? Tuy thiếp vẫn có thể nhận ra chàng, nhưng rốt cuộc là tại sao?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Vệ Thiên Lãng trả lời có chút do dự. “Ta… Bây giờ ta là người phàm, không phải còn là Ứng Long nữa, thần lực cũng biến mất rồi.”
“Vì sao?” Lục Nhi kinh ngạc.
“Sau khi nàng ra đi, ta… giống như phát điên, bởi vậy đã phạm phải sai lầm to lớn, cho nên bị đày xuống trần gian, đời đời kiếp kiếp chịu luân hồi khổ ải.” Vệ Thiên Lãng nghĩ đến Ngọc Đế thương tình ban ân cho hắn có thể chuyển thế làm người, trong lòng vô cùng cảm kích, hắn cũng không cảm thấy hối hận về những chuyện mình đã làm, nguyện ý chịu phạt, có điều hắn không muốn để Lục Nhi biết được tất cả, sợ nàng áy náy tự trách.
Nàng giật mình kinh ngạc một lát, cuối cùng thở dài. “Đều do thiếp hại chàng.”
“Nói bậy! Chuyện này một chút cũng không liên quan tới nàng…” Hắn nghiêm giọng nói rõ. “Ta không hối hận đầu thai làm người, nếu làm vậy có thể được ở bên cạnh nàng, không bị bất kì kẻ nào phá đám, cho dù mọi việc có xảy ra một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn lựa như vậy.”
“Chàng thật khờ.” Lục Nhi vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Vệ Thiên Lãng ôm lấy nàng, bởi vì cả hai đều mang theo kí ức của kiếp trước, nên cái ôm này cũng không giống trước kia. “Vì nàng, cho dù có phải chịu bao nhiêu khổ cực ta cũng nguyện ý.”
“Như vậy, về sau thiếp nên gọi chàng như thế nào đây?” Nàng tựa đầu vào vai trượng phu, cười hỏi.
“Tất nhiên là nàng bảo ta tướng công, ta vẫn gọi nàng là Lục Nhi như trước.” Vệ Thiên Lãng tươi cười. “Chuyện kiếp trước chỉ cần tự bản thân chúng ta biết là được rồi.”
Lục Nhi cũng cảm thấy làm như vậy là tốt nhất. “Bởi vì tướng công còn nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên buổi tối lễ Vu Lan hôm đó chàng nói chủ động bắt chuyện với ta, muốn làm quen với ta có phải không?”
Vệ Thiêng Lãng rót cho nàng một cốc nước, chờ nàng uống xong mới chậm rãi quay lại ngồi bên mép giường, tiếp tục nói: “Tối hôm đó ta nhìn thấy nàng ở trên đường, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ngay lập tức, nhưng mà dường như nàng không nhớ bất cứ điều gì, cho nên ta cũng đành tạm thời không đề cập đến, cho dù nàng thực sự đã quên, nàng vẫn luôn là Bạch Lộ mà ta yêu, cả đời này ta chỉ muốn được kết làm phu thê với duy nhất một mình nàng.”
Nàng cảm động. “Bởi vì thiếp là Bạch Lộ, là nữ nhân là kiếp trước tướng công yêu thương, nên chàng mới đối xử tốt với thiếp như vậy sao? Không phải bởi vì chàng thích Lục Nhi sao?”
Vệ Thiên Lãng phản ứng cũng rất nhanh. “A, đương nhiên là ta thích cả hai.”
“Thật giảo hoạt, nghe chàng nói như vậy, hại thiếp không biết có nên tức giận hay không, bỏi vì khi thiếp còn chưa nhớ ra kiếp trước tướng công là ai, liền đã yêu chàng mất rồi.” Lục Nhi giả vờ oán giận.
Hắn có chút khó xử, vội vàng cam đoan: “Thực sự là ta yêu cả hai, đây là sự thật, ta không có lừa nàng…”
Trông thấy dáng vẻ trượng phu hoảng hốt lo sợ, Lục Nhi không kìm được bật cười. “Thiếp nói đùa với chàng thôi, cho dù có là thiếp của kiếp trước, hay là Lục Nhi của kiếp này, thiếp vẫn chỉ yêu một mình chàng.”
“Ta cũng thế, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ta cũng chỉ muốn được lấy nàng làm vợ.” Vệ Thiên Lãng âm thầm siết chặt vòng tay đang ôm nàng, thỏa mãn thở dài.
Lục Nhi chậm rãi nhắm hai mắt lại, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở bên nhau, tình yêu ở kiếp trước, lại có cơ hội tiếp tục kéo dài thêm nữa.
“Còn một chuyện nữa…” Vệ Thiên Lãng lúc này mới nhớ ra hắn vẫn chưa nói cho nàng biết tin mừng. “Nàng sắp làm nương rồi, hôm qua đại phu đã tới đây, nói rằng trong bụng nàng giờ đang mang đứa nhỏ của chúng ta, cho nên vài tháng này cần phải chú ý đến thân thể, không được để cảm xúc quá mức kích động, nếu không sẽ không tốt cho đứa nhỏ.”
“Thiếp… Thiếp có hỉ?” Nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Vài tháng nữa đứa trẻ sẽ chào đời, chúng ta sẽ làm cha mẹ…” Hắn nâng khuôn mặt vừa khóc vừa cười của thê tử lên. “Cho nên nàng không được phép nghĩ đến những thống khổ chia lìa ở kiếp trước, để tránh tổn thương bản thân mình và đứa nhỏ, chỉ cần trân trọng những gì ở kiếp này là được rồi.”
“Vâng tướng công.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Bọn họ đã từng chịu đựng cảm giác mất mát đau đớn khôn nguôi một lần, cho nên càng thêm quý trọng những gì đang có trong tay.
Trong chớp mắt, nửa năm đã nhanh chóng trôi qua.
Mùa đông chia tay, mùa xuân đi tới.
Mặc dù bụng Lục Nhi đã rất lớn nhưng nàng vẫn kiên trì muốn đích thân tiễn trượng phu ra ngoài, có điều mỗi bước đi của nàng đều vô cùng khó khắn, khiến trong lòng Vệ Thiên Lãng run rẩy từng hồi.
“Ta sẽ quay về trước ngày nàng lâm bồn, mấy ngày ta không ở nhà, nàng phải ngoan ngoãn ở trong lòng, nhiều nhất cũng chỉ được đi tản bộ ở trong sân thôi, không được phép đi quá xa, biết chưa?” Hắn không biết lần dặn dò này đã là lần thứ bao nhiêu, vậy mà trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Lục Nhi cười, khẽ trách. “Thiếp cũng không phải tiểu hài tử, tướng công đừng quá lo lắng, chàng xong việc nhớ về nhà sớm một chút, sẽ không có việc gì đâu.”
“Ta đã nhắc nhở người hầu trong nhà chú ý theo sát nàng, nếu buổi tối nàng lại chạy đi ngắm trăng một mình, bên cạnh không có ai, sau khi ta trở nền nhất định sẽ phạt nàng thật nặng!” Vệ Thiên Lãng rất không hi vọng nàng té ngã lúc trời tối, làm bị thương bản thân mình và đứa nhỏ. “Ta nói thật đấy.”
Nàng mỉm cười gật đầu. “Vâng, thưa tướng công, thiếp sẽ không mang đứa nhỏ ra làm trò đùa.”
“So với đứa nhỏ, nàng còn quan trọng hơn.” Hắn dịu dàm ôm lấy thê tử.
“Tướng công, nhất định thiếp sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Trái tim Lục Nhi như muốn tan chảy.
Vệ Thiên Lãng lưu luyến không rời khẽ hôn hai má nàng, lúc này mới đi ra phía cửa lớn, ngồi lên xe ngựa rời khỏi.
Nhìn theo chiếc xe ngựa dần khuất xa, cho đến khi biến mất không thấy, Lục Nhi mới để cho tỳ nữ đỡ mình quay trở về, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, trên mặt xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Hiện tại, nàng vô cùng hạnh phúc.
“Con là nam hài hay nữ oa đây?” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng cao ngất, lẩm bẩm một mình. “Cha con nói cho dù con có là nam hay nữ, hắn cũng đều thích cả, cho nên nương cũng như vậy, chỉ cần con khỏe mạnh là được…”
Chính vì mỗi ngày của nàng đều rất hạnh phúc, cho nên nàng càng hiểu được bản thân nên thỏa mãn với những gì đang có, Lục Nhi chỉ hi vọng đứa nhỏ có thể bình an chào đời, cả nhà đoàn tụ, đó là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
Một tháng sau, Lục Nhi thuận lợi sinh ra một tiểu nam hài khỏe mạnh, tiếng khóc vang dội khắp phủ.
“Ta có con trai…” Vệ Thiên Lãng nhận lấy đứa trẻ nho nhỏ đang khóc đỏ cả gương mặt, kích động tới mức hai mắt phiếm hồng, tuy hắn nói là nam hay nữ đều thích cả, nhưng tự tay hắn ôm lấy con, cảm giác lúc này không giống với khi đó, bởi vì đứa trẻ này chính là người sẽ nối tiếp dòng họ của hắn.
Vì thế, hắn chân thành cảm tạ ông trời, ban cho hắn có thể có được thê tử và hài nhi mà hắn yêu nhất trên đời, hắn không còn gì mà tiếc nuối nữa.
Lục Nhi trông thấy trượng phu vì quá vui sướng mà khóc, cũng rơi lên theo.
Bây giờ, có phu, có thê, có tử, mới đúng là một gia đình.
/20
|