Edit: Holilinhk
Những chuyện Tô Việt sắp xếp lúc này, Lô Uyển Chi đều khiêm tốn thành khẩn lắng nghe, mặc dù rất nhiều trước là nàng cho rằng chỉ cần hắn nhắc nhở qua, nhưng hôm nay những lời hắn nói khiến nàng rất xúc động.
Nếu như có thể, nàng hi vọng có thể nghe Tô Việt nói mãi đến thiên hoang địa lão.
Lô Uyển Chi trầm lắng của ban ngày và Lô Uyển Chi điên cuồng của ban đêm, khác nhau một trời một vực, dường như tất cả tinh lực nàng dồn cả vào buổi tối.
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối nàng đều chiếm cứ thân thể Tô Việt, một lần lại một lần quấn quýt si mê, hơn nữa đa số đều do nàng chủ động, một đêm muốn hai ba lần không đủ, mà Tô Việt cũng cực kì sẵn lòng phối hợp, dù sao không phải mọi người ai cũng có loại diễm phúc này.
Quan trọng hơn là, trong lòng hắn hiểu rõ tại sao Lô Uyển Chi lại làm như vậy, đó là sự quyến luyến nồng nàn không thôi, dường như tâm trạng của hắn cũng như nàng.
Hai người bi thương sắp phải biệt ly, buổi tối họ đều nhiệt tình khác thường, dường như muốn nuốt đối phương vào bụng, như vậy thì mình đi tới đâu đối phương cũng cùng đi tới đó, thời thời khắc khắc cũng không xa nhau.
Vốn Tô Việt muốn tìm một người giữ cửa, kết quả là đi gặp mấy người môi giới trung gian xong thì hắn vẫn không an tâm, vì vậy buổi sáng hôm đó hắn đưa phu phụ Tô Căn tới nhà mình, thương lượng với bọn họ, sau khi mình đi, nhờ họ tới đây ở cùng với Lô Uyển Chi.
Hắn đã từng nghĩ tới chuyện có nên đưa người Lô gia đến ở hay không, nhưng vừa nhắc tới đã bị Lô Uyển Chi phản đối, nói rằng nàng chờ ở trong thôn còn yên tâm chút ít, chứ nếu như có thể ở trấn trên, Lô Dũng đã sớm cử người qua ở cùng rồi.
Ngay trước Lô gia, lần đầu tiên Vương thị ngẩng đầu đã ông bà thông gia trước mặt, cửa hàng cho chính đứa con và bằng hữu của nó mở, xem ra kinh doanh rất tốt.
Người hiểu rõ chân tướng, Tô Căn, thấy lão bà của mình đắc ý, ông cũng không ngăn cản, bởi vì chuyện nhi tử phải đi nhập ngũ, Vương thị đã khóc hết nước mắt.
Tô Căn chỉ cân nhắc một chút, liền đồng ý, vừa đúng lúc đứa con lớn nhất, Tô Sở cũng ở đây, ông nói ba mẫu đất còn dư lại này, cũng cho hắn trồng, khi nào Tô Việt trở về hắn trả lại cũng được, trong thời gian này, tất cả hoa mầu thu hoạch được đều thuộc về Tô Sở, nhưng mỗi năm phải đưa hai trăm cân gạo cho ông bà Tô Căn.
Tô sở và Triệu thị vốn bởi vì chuyện Tô Việt đi nhập ngũ chỉ còn sót lại mấy chục lượng bạc, trong lòng hai người rất cảm kích Tô Căn, đối với lời đề nghị của Tô Căn dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
Tô Sở làm việc ở bố trang, đang vào mùa bận rộn của nghề nông, dù sao bố trang đó kinh doanh loại vải vóc thuộc chất lượng tầm trung, khách hàng chủ yếu là những người làm nông trong thôn, cho nên vào thời điểm bận rộn của ngày mùa, cửa hàng của bọn họ kinh doanh cũng không tốt lắm.
Nếu như vợ chồng Tô Căn lên trấn trên ở cùng với Lô Uyển Chi, lòng Tô Việt thả lỏng, hai người bọn họ có thể tự giữ nhà, mặt khác cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vẹn cả đôi đường.
Lộ Dũng cũng rất tán thành việc hai lão Tô gia tới giúp Lô Uyển Chi, bây giờ ông đã đặt toàn bộ tinh lực vào cửa hàng son phấn đặt ở Châu Phủ, hơn nữa nhi tử Lộ Văn Hiên còn đang học. Qua mùa sẽ, ông để cho nó lên trấn trên đến thư viện Trấn Nam để học tập, đến lúc đó thỉnh thoảng cũng sẽ đến bầu bạn với Lô Uyển Chi.
Ngày cuối cùng, người trong nhà đưa mắt nhìn theo, Tô Việt không hề quay đầu lại, bước đi, hắn không dám quay đầu lại bởi vì những người đi cùng hắn đều lệ rơi đầy mặt, bản thân hắn cũng sợ quay đầu lại, hắn sợ nhìn thấy người nhà mắt sẽ rưng rưng.
Lô Uyển Chi chuẩn bị cho hắn hai bọc lớn, người của huyện nha tới thông báo nói rằng trong quân doanh sẽ phát y phục và giày, không cần mang theo nhiều như vậy, vậy mới chọn chọn lựa lựa rồi để lại một bọc y phục ở nhà.
Nàng xin một lá bùa “Trường Hành” (bùa đi đường) bỏ vào cái túi tơ lụa, nhét vào trong bọc y phục, hi vọng hắn luôn nhớ mình còn có một người thê tử đang ngóng trông mình ở nhà, như vậy thì sẽ có động lực bảo trọng thân thể, sớm ngày trở về.
Trở lại nhà lớn, ai cũng tràn ngập sự ly biệt sầu bi, nhưng ai cũng an ủi Lô Uyển Chi vài câu, khuyên nàng đừng lo lắng, A Việt sẽ sớm quay về, nghe nói triều đình mới đổi Bắc Chinh nguyên soái, Nguyên soái mới “gừng càng già càng cay” là người chinh Đông phiệt Nam chính là một lão võ tướng nhân dân sùng bái.
Lô Uyển Chi mỉm cười để mọi người không phải lo lắng, nàng tin vô luận xảy ra chuyện gì Tô Việt cũng sẽ nhất định trở về, lúc nàng nói câu nói này, gương mặt trắng trong thuần khiết chói lọi khác thường.
Một nhóm người không ở lại trấn trên ăn cơm, họ đều quay về thôn trước bưa trưa, hai phu phụ Tô Căn quay về nhà thu dọn đồ chuẩn bị dọn qua, Lô Uyển Chi bảo Tiểu Thúy đến cửa hàng bảo một người làm thuê dẫn một ngựa đến đây, để yên ngựa lên đưa cho Tô Căn sử dụng, mình cũng thừa dịp dọn dẹp sương phòng ở sân đông một chút, cho hai lão nhân ở.
Buổi chiều dọn dẹp xong sương phòng, thấy mặt trời vẫn còn cao, nàng đi cùng Tiểu Thúy một chuyến đến cửa hàng, bây giờ nàng không dám ra khỏi cửa một mình.
Nếu như nói nàng đến cửa hàng xem tình hình buôn bán, chẳng bằng nói nàng không muốn đợi chờ ở nhà, đợi ở căn phòng đã từng có Tô Việt cùng vui cười bất tận, chỉ sợ nàng bất cẩn, nỗi nhớ ngày thường sẽ như cao triều ập đến, giống như kể cho nàng nghe Tô Việt là một nam tử tốt như thế nào, mà người nam tử rất tốt ấy đã không còn bên cạnh nàng nữa, có lẽ sẽ là một đi không trở lại. Đáy lòng của nàng dâng lên nỗi đau đớn nhè nhẹ, nàng thật sự không chịu nổi mới bảo Tiểu Thúy cùng đến cửa hàng.
Trước kia nàng cũng đã theo Tô Việt đã tới đây hai lần, người trong cửa hàng cũng biết trong lúc ông chủ không có ở đây thì nữ tử Lô Uyển Chi chính là bà chủ, bọn họ đều gọi gọi nàng là phu nhân, Tô phu nhân.
Mặc dù Lô Uyển Chi hơi quen, nhưng Tô Việt cảm thấy như vậy tốt vô cùng, thứ nhất, người khác sẽ không biết khuê danh của nàng là họ Lô, thứ hai cách xưng hô này khá uy nghiêm, về sau dễ dàng cho việc quản lý.
Vài ngày trước, Lô Uyển Chi nói sẽ làm theo lời Tô Việt, trong mắt trong lòng nàng đều là chuyện hắn sắp phải ra đi, đối với lời nói của hắn, nửa chữ nàng cũng không muốn làm trái.
Gần tới giờ đóng cửa, không có mấy người khách lui tới trong cửa hàng, khi Lô Uyển Chi bước vào, có người tinh mắt thấy nàng, vội vàng đưa nàng vào nhã gian. (Gian phòng chứa sổ sách)
Lúc trước Tô Việt thường như vậy, bản thân nàg cũng chưa vào bao giờ, nhưng cũng không ngạc nhiên mấy, đi vào nhã gian xem sổ sách một chút, hỏi mấy câu rồi đi ra.
Phu thê chưởng quầy mới tới đều là người bình thường không khá giả gì, cái này cũng giống lão chưởng quầy trước, vốn là mọi người còn lo lắng chuyện người chưởng quầy mới sẽ đổi hết sang người tâm phúc ông ấy, không ngờ sau khi chưởng quầy mới tới cũng không ai bị thay đổi, đám lão nhân đó, từ phòng thu chi cho đến người giao hàng cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi phu thê chưởng quầy mới là người chân thật, vừa biết làm mua bán vừa biết đối nhân xử thế, cho nên bọn họ càng ra sức làm việc thêm.
Trong cửa hàng chỉ có một người mới, đó là Hoa lão gia tử - đã hơn năm mươi tuổi, để ông cụ làm quản gia, chức này là mới thêm cho ông, chủ yếu Tô Việt muốn tìm cho Lô Uyển Chi một nữ tử thay nàng xuất đầu lộ diện nhưng cuối cùng lại có hơi bất tiện, hắn mới nghĩ đến chuyện nhờ chưởng quầy mới tìm một người vừa có học vấn vừa là người thiện tâm không lừa gạt.
Người này là do Tô Việt đến Châu Phủ nhờ Lưu Đường thúc tìm cho, lúc trước đã từng làm quản gia cho một đại hộ, nhưng cũng bởi ông quá thành thực, không biết tranh thủ tình cảm nên trở thành vật hi sinh, Hoa lão gia tử là người tâm sáng như gương, biết mình không hợp với tranh tâm đấu giác, liềnãin tới một thôn nhỏ làm việc, ngược lại cũng thanh nhàn tự tại, hơn nữa ông thấy Tô Việt là một chàng trai rất có chí khí, cưới người thê tử cũng hiểu lễ nghĩa, ông cũng có tâm giúp đôi phu thê trẻ tuổi bọn họ, nên mới tới.
Ở phía sân sau kiểm kê, lúc Hoa lão gia tử quay lại tiền sảnh, nghe người làm nói phu nhân đã tới, phu nhân đã ở nhã gian chờ ông một lúc rồi, ông vội quát nhẹ sao không đi gọi ông.
Người làm kia tỏ vẻ mặt vô tội: "Không phải là con không đi gọi, mà là phu nhân nói ông đang bận, người cũng không muốn quấy rầy ông, nói là người không có việc gì ở đó chờ ông cũng được."
Hoa lão gia tử trợn mắt nhìn tên tiểu tử đó một cái rồi vén rèm vào nhã gian, hai tay chắp lại hành lễ: "Phu nhân!"
Mặc dù ông hơn Lô Uyển Chi mấy con giáp, nhưng lễ tiết chưa từng bỏ qua, Lô Uyển Chi cũng đành thản nhiên, chỉ có khi vừa bắt đầu Tô Việt thấy hơi kì cục, hắn là một thôn phu nông dã, ngày thường đều có thói quen thoải mái, thấy khách chắp tay hành lễ cũng giả bộ làm theo, nhưng ông cụ Hoa này mỗi lần thấy mình đều hành lễ như vậy khiến hắn chịu không nổi, lúc đầu còn hoàn lễ, sau này thì quen rồi, không để ý đến ông nữa.
Lô Uyển Chi gật đầu một cái, cho Hoa lão gia tử ngồi.
"Phu nhân, sáng nay lão gia đã đi rồi?" Thấy Lô Uyển Chi chỉ ngồi ở đó ngơ ngẩn không nói lời nào, trong lòng ông cụ cũng hiểu, hẳn là nàng đang nhớ phu quân vừa mới đi.
Lô Uyển Chi gật đầu một cái, hỏi mấy câu trong cửa hàng mua bán như thế nào, ngược lại Hoa quản gia đáp trôi chảy như nước chảy.
Ông còn tính mang sổ sách đến cho nàng xem qua, bị Lô Uyển Chi khoát tay từ chối, mấy ngày trước nàng vừa theo Tô Việt đến xem, không cần phải hai ba ngày xem một lần.
"Phu nhân, thân nam nhi chí ở bốn phương, lão gia ra ngoài dốc sức cũng không phải là chuyện gì xấu, hai người vẫn còn trẻ, ngày đoàn viên nhất định sẽ đến, người đừng bận lòng quá. Chủ nhà trước của ta, việc mua bán trong tay lớn hơn các ngươi mấy trăm lần, lão gia đó, một năm bốn mùa đều bôn ba ở bên ngoài, như vậy mới có bạc để kiếm, mới có thể để cho đệ đệ ông ta trong kinh thành thăng quan tiến chức được, nghe nói người đệ đệ kia ba năm thăng liên tiếp hai cấp, bây giờ cũng đã đến quan tam phẩm rồi, cuối cùng cũng không cần dùng đến tiền ca ca ông ta lót đường nữa, không chỉ không cần dùng đến tiền nữa, đệ đệ ông ta còn phái người đưa vàng bạc châu báu trở lại nữa." Hoa quản gia vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi, thấy sắc mặt nàng vẫn còn u ám, không thấy chút khởi sắc nào.
Trong lòng Lão nhân thầm thở dài, cảm động vì tình cảm phu thê sâu đậm của họ, trong lòng ông nghĩ, về sau lão gia đừng vì chuyện gì mà cưới Di phu nhân vào cửa. (Di phu nhân: vợ bé)
"Ta nghe nói nhà mẹ đẻ phu nhân cũng có người đệ đệ, năm nay cũng đến tuổi đi học, cuối thu có thể tham gia thi Hương rồi, trước kia lão gia thường khen trước mặt chúng tôi cậu em vợ của mình thông tuệ như thế nào, nói rằng chỉ cần là cậu chịu đi học, phu thê các người sẽ dùng hết tài lực ủng hộ. Lão gia là một người tốt, lão gia không quan tâm thế nào là nhạc gia (nhà vợ), lão gia cũng rất yêu thương đệ đệ phu nhân, về sau phu nhân nên yêu thương người nhiều một chút, mua bán ở đây xong, cũng có thể cũng có thể đưa cho đệ đệ phu nhân một ít ngân lượng để dùng. Nhà mẹ đẻ có của một chút, về sau địa vị ở nhà chồng của phu nhân mới vững chắc." Hoa quản gia tận tình khuyên bảo.
Ông nói nhiều như vậy không phải là muốn dời sự chú ý của Lô Uyển Chi, nếu như nàng chỉ nghĩ đến một việc một người, sớm muộn gì cũng sẽ làm những chuyện điên rồ, cách tốt nhất là tìm mục tiêu cho nàng, mà mục tiêu trước mắt tốt nhất chính là thân đệ của phu nhân.
Lô Uyển Chi nghe ông nói cả buổi, cuối cùng nàng gật đầu: "Ông nói rất có lý!"
Hai người lại nói đến chuyện họp chợ ngày mai, nói về chuyện chuẩn bị hàng ở tiền sảnh xong Lô Uyển Chi liền đứng dậy cáo từ.
Những chuyện Tô Việt sắp xếp lúc này, Lô Uyển Chi đều khiêm tốn thành khẩn lắng nghe, mặc dù rất nhiều trước là nàng cho rằng chỉ cần hắn nhắc nhở qua, nhưng hôm nay những lời hắn nói khiến nàng rất xúc động.
Nếu như có thể, nàng hi vọng có thể nghe Tô Việt nói mãi đến thiên hoang địa lão.
Lô Uyển Chi trầm lắng của ban ngày và Lô Uyển Chi điên cuồng của ban đêm, khác nhau một trời một vực, dường như tất cả tinh lực nàng dồn cả vào buổi tối.
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối nàng đều chiếm cứ thân thể Tô Việt, một lần lại một lần quấn quýt si mê, hơn nữa đa số đều do nàng chủ động, một đêm muốn hai ba lần không đủ, mà Tô Việt cũng cực kì sẵn lòng phối hợp, dù sao không phải mọi người ai cũng có loại diễm phúc này.
Quan trọng hơn là, trong lòng hắn hiểu rõ tại sao Lô Uyển Chi lại làm như vậy, đó là sự quyến luyến nồng nàn không thôi, dường như tâm trạng của hắn cũng như nàng.
Hai người bi thương sắp phải biệt ly, buổi tối họ đều nhiệt tình khác thường, dường như muốn nuốt đối phương vào bụng, như vậy thì mình đi tới đâu đối phương cũng cùng đi tới đó, thời thời khắc khắc cũng không xa nhau.
Vốn Tô Việt muốn tìm một người giữ cửa, kết quả là đi gặp mấy người môi giới trung gian xong thì hắn vẫn không an tâm, vì vậy buổi sáng hôm đó hắn đưa phu phụ Tô Căn tới nhà mình, thương lượng với bọn họ, sau khi mình đi, nhờ họ tới đây ở cùng với Lô Uyển Chi.
Hắn đã từng nghĩ tới chuyện có nên đưa người Lô gia đến ở hay không, nhưng vừa nhắc tới đã bị Lô Uyển Chi phản đối, nói rằng nàng chờ ở trong thôn còn yên tâm chút ít, chứ nếu như có thể ở trấn trên, Lô Dũng đã sớm cử người qua ở cùng rồi.
Ngay trước Lô gia, lần đầu tiên Vương thị ngẩng đầu đã ông bà thông gia trước mặt, cửa hàng cho chính đứa con và bằng hữu của nó mở, xem ra kinh doanh rất tốt.
Người hiểu rõ chân tướng, Tô Căn, thấy lão bà của mình đắc ý, ông cũng không ngăn cản, bởi vì chuyện nhi tử phải đi nhập ngũ, Vương thị đã khóc hết nước mắt.
Tô Căn chỉ cân nhắc một chút, liền đồng ý, vừa đúng lúc đứa con lớn nhất, Tô Sở cũng ở đây, ông nói ba mẫu đất còn dư lại này, cũng cho hắn trồng, khi nào Tô Việt trở về hắn trả lại cũng được, trong thời gian này, tất cả hoa mầu thu hoạch được đều thuộc về Tô Sở, nhưng mỗi năm phải đưa hai trăm cân gạo cho ông bà Tô Căn.
Tô sở và Triệu thị vốn bởi vì chuyện Tô Việt đi nhập ngũ chỉ còn sót lại mấy chục lượng bạc, trong lòng hai người rất cảm kích Tô Căn, đối với lời đề nghị của Tô Căn dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
Tô Sở làm việc ở bố trang, đang vào mùa bận rộn của nghề nông, dù sao bố trang đó kinh doanh loại vải vóc thuộc chất lượng tầm trung, khách hàng chủ yếu là những người làm nông trong thôn, cho nên vào thời điểm bận rộn của ngày mùa, cửa hàng của bọn họ kinh doanh cũng không tốt lắm.
Nếu như vợ chồng Tô Căn lên trấn trên ở cùng với Lô Uyển Chi, lòng Tô Việt thả lỏng, hai người bọn họ có thể tự giữ nhà, mặt khác cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vẹn cả đôi đường.
Lộ Dũng cũng rất tán thành việc hai lão Tô gia tới giúp Lô Uyển Chi, bây giờ ông đã đặt toàn bộ tinh lực vào cửa hàng son phấn đặt ở Châu Phủ, hơn nữa nhi tử Lộ Văn Hiên còn đang học. Qua mùa sẽ, ông để cho nó lên trấn trên đến thư viện Trấn Nam để học tập, đến lúc đó thỉnh thoảng cũng sẽ đến bầu bạn với Lô Uyển Chi.
Ngày cuối cùng, người trong nhà đưa mắt nhìn theo, Tô Việt không hề quay đầu lại, bước đi, hắn không dám quay đầu lại bởi vì những người đi cùng hắn đều lệ rơi đầy mặt, bản thân hắn cũng sợ quay đầu lại, hắn sợ nhìn thấy người nhà mắt sẽ rưng rưng.
Lô Uyển Chi chuẩn bị cho hắn hai bọc lớn, người của huyện nha tới thông báo nói rằng trong quân doanh sẽ phát y phục và giày, không cần mang theo nhiều như vậy, vậy mới chọn chọn lựa lựa rồi để lại một bọc y phục ở nhà.
Nàng xin một lá bùa “Trường Hành” (bùa đi đường) bỏ vào cái túi tơ lụa, nhét vào trong bọc y phục, hi vọng hắn luôn nhớ mình còn có một người thê tử đang ngóng trông mình ở nhà, như vậy thì sẽ có động lực bảo trọng thân thể, sớm ngày trở về.
Trở lại nhà lớn, ai cũng tràn ngập sự ly biệt sầu bi, nhưng ai cũng an ủi Lô Uyển Chi vài câu, khuyên nàng đừng lo lắng, A Việt sẽ sớm quay về, nghe nói triều đình mới đổi Bắc Chinh nguyên soái, Nguyên soái mới “gừng càng già càng cay” là người chinh Đông phiệt Nam chính là một lão võ tướng nhân dân sùng bái.
Lô Uyển Chi mỉm cười để mọi người không phải lo lắng, nàng tin vô luận xảy ra chuyện gì Tô Việt cũng sẽ nhất định trở về, lúc nàng nói câu nói này, gương mặt trắng trong thuần khiết chói lọi khác thường.
Một nhóm người không ở lại trấn trên ăn cơm, họ đều quay về thôn trước bưa trưa, hai phu phụ Tô Căn quay về nhà thu dọn đồ chuẩn bị dọn qua, Lô Uyển Chi bảo Tiểu Thúy đến cửa hàng bảo một người làm thuê dẫn một ngựa đến đây, để yên ngựa lên đưa cho Tô Căn sử dụng, mình cũng thừa dịp dọn dẹp sương phòng ở sân đông một chút, cho hai lão nhân ở.
Buổi chiều dọn dẹp xong sương phòng, thấy mặt trời vẫn còn cao, nàng đi cùng Tiểu Thúy một chuyến đến cửa hàng, bây giờ nàng không dám ra khỏi cửa một mình.
Nếu như nói nàng đến cửa hàng xem tình hình buôn bán, chẳng bằng nói nàng không muốn đợi chờ ở nhà, đợi ở căn phòng đã từng có Tô Việt cùng vui cười bất tận, chỉ sợ nàng bất cẩn, nỗi nhớ ngày thường sẽ như cao triều ập đến, giống như kể cho nàng nghe Tô Việt là một nam tử tốt như thế nào, mà người nam tử rất tốt ấy đã không còn bên cạnh nàng nữa, có lẽ sẽ là một đi không trở lại. Đáy lòng của nàng dâng lên nỗi đau đớn nhè nhẹ, nàng thật sự không chịu nổi mới bảo Tiểu Thúy cùng đến cửa hàng.
Trước kia nàng cũng đã theo Tô Việt đã tới đây hai lần, người trong cửa hàng cũng biết trong lúc ông chủ không có ở đây thì nữ tử Lô Uyển Chi chính là bà chủ, bọn họ đều gọi gọi nàng là phu nhân, Tô phu nhân.
Mặc dù Lô Uyển Chi hơi quen, nhưng Tô Việt cảm thấy như vậy tốt vô cùng, thứ nhất, người khác sẽ không biết khuê danh của nàng là họ Lô, thứ hai cách xưng hô này khá uy nghiêm, về sau dễ dàng cho việc quản lý.
Vài ngày trước, Lô Uyển Chi nói sẽ làm theo lời Tô Việt, trong mắt trong lòng nàng đều là chuyện hắn sắp phải ra đi, đối với lời nói của hắn, nửa chữ nàng cũng không muốn làm trái.
Gần tới giờ đóng cửa, không có mấy người khách lui tới trong cửa hàng, khi Lô Uyển Chi bước vào, có người tinh mắt thấy nàng, vội vàng đưa nàng vào nhã gian. (Gian phòng chứa sổ sách)
Lúc trước Tô Việt thường như vậy, bản thân nàg cũng chưa vào bao giờ, nhưng cũng không ngạc nhiên mấy, đi vào nhã gian xem sổ sách một chút, hỏi mấy câu rồi đi ra.
Phu thê chưởng quầy mới tới đều là người bình thường không khá giả gì, cái này cũng giống lão chưởng quầy trước, vốn là mọi người còn lo lắng chuyện người chưởng quầy mới sẽ đổi hết sang người tâm phúc ông ấy, không ngờ sau khi chưởng quầy mới tới cũng không ai bị thay đổi, đám lão nhân đó, từ phòng thu chi cho đến người giao hàng cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi phu thê chưởng quầy mới là người chân thật, vừa biết làm mua bán vừa biết đối nhân xử thế, cho nên bọn họ càng ra sức làm việc thêm.
Trong cửa hàng chỉ có một người mới, đó là Hoa lão gia tử - đã hơn năm mươi tuổi, để ông cụ làm quản gia, chức này là mới thêm cho ông, chủ yếu Tô Việt muốn tìm cho Lô Uyển Chi một nữ tử thay nàng xuất đầu lộ diện nhưng cuối cùng lại có hơi bất tiện, hắn mới nghĩ đến chuyện nhờ chưởng quầy mới tìm một người vừa có học vấn vừa là người thiện tâm không lừa gạt.
Người này là do Tô Việt đến Châu Phủ nhờ Lưu Đường thúc tìm cho, lúc trước đã từng làm quản gia cho một đại hộ, nhưng cũng bởi ông quá thành thực, không biết tranh thủ tình cảm nên trở thành vật hi sinh, Hoa lão gia tử là người tâm sáng như gương, biết mình không hợp với tranh tâm đấu giác, liềnãin tới một thôn nhỏ làm việc, ngược lại cũng thanh nhàn tự tại, hơn nữa ông thấy Tô Việt là một chàng trai rất có chí khí, cưới người thê tử cũng hiểu lễ nghĩa, ông cũng có tâm giúp đôi phu thê trẻ tuổi bọn họ, nên mới tới.
Ở phía sân sau kiểm kê, lúc Hoa lão gia tử quay lại tiền sảnh, nghe người làm nói phu nhân đã tới, phu nhân đã ở nhã gian chờ ông một lúc rồi, ông vội quát nhẹ sao không đi gọi ông.
Người làm kia tỏ vẻ mặt vô tội: "Không phải là con không đi gọi, mà là phu nhân nói ông đang bận, người cũng không muốn quấy rầy ông, nói là người không có việc gì ở đó chờ ông cũng được."
Hoa lão gia tử trợn mắt nhìn tên tiểu tử đó một cái rồi vén rèm vào nhã gian, hai tay chắp lại hành lễ: "Phu nhân!"
Mặc dù ông hơn Lô Uyển Chi mấy con giáp, nhưng lễ tiết chưa từng bỏ qua, Lô Uyển Chi cũng đành thản nhiên, chỉ có khi vừa bắt đầu Tô Việt thấy hơi kì cục, hắn là một thôn phu nông dã, ngày thường đều có thói quen thoải mái, thấy khách chắp tay hành lễ cũng giả bộ làm theo, nhưng ông cụ Hoa này mỗi lần thấy mình đều hành lễ như vậy khiến hắn chịu không nổi, lúc đầu còn hoàn lễ, sau này thì quen rồi, không để ý đến ông nữa.
Lô Uyển Chi gật đầu một cái, cho Hoa lão gia tử ngồi.
"Phu nhân, sáng nay lão gia đã đi rồi?" Thấy Lô Uyển Chi chỉ ngồi ở đó ngơ ngẩn không nói lời nào, trong lòng ông cụ cũng hiểu, hẳn là nàng đang nhớ phu quân vừa mới đi.
Lô Uyển Chi gật đầu một cái, hỏi mấy câu trong cửa hàng mua bán như thế nào, ngược lại Hoa quản gia đáp trôi chảy như nước chảy.
Ông còn tính mang sổ sách đến cho nàng xem qua, bị Lô Uyển Chi khoát tay từ chối, mấy ngày trước nàng vừa theo Tô Việt đến xem, không cần phải hai ba ngày xem một lần.
"Phu nhân, thân nam nhi chí ở bốn phương, lão gia ra ngoài dốc sức cũng không phải là chuyện gì xấu, hai người vẫn còn trẻ, ngày đoàn viên nhất định sẽ đến, người đừng bận lòng quá. Chủ nhà trước của ta, việc mua bán trong tay lớn hơn các ngươi mấy trăm lần, lão gia đó, một năm bốn mùa đều bôn ba ở bên ngoài, như vậy mới có bạc để kiếm, mới có thể để cho đệ đệ ông ta trong kinh thành thăng quan tiến chức được, nghe nói người đệ đệ kia ba năm thăng liên tiếp hai cấp, bây giờ cũng đã đến quan tam phẩm rồi, cuối cùng cũng không cần dùng đến tiền ca ca ông ta lót đường nữa, không chỉ không cần dùng đến tiền nữa, đệ đệ ông ta còn phái người đưa vàng bạc châu báu trở lại nữa." Hoa quản gia vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi, thấy sắc mặt nàng vẫn còn u ám, không thấy chút khởi sắc nào.
Trong lòng Lão nhân thầm thở dài, cảm động vì tình cảm phu thê sâu đậm của họ, trong lòng ông nghĩ, về sau lão gia đừng vì chuyện gì mà cưới Di phu nhân vào cửa. (Di phu nhân: vợ bé)
"Ta nghe nói nhà mẹ đẻ phu nhân cũng có người đệ đệ, năm nay cũng đến tuổi đi học, cuối thu có thể tham gia thi Hương rồi, trước kia lão gia thường khen trước mặt chúng tôi cậu em vợ của mình thông tuệ như thế nào, nói rằng chỉ cần là cậu chịu đi học, phu thê các người sẽ dùng hết tài lực ủng hộ. Lão gia là một người tốt, lão gia không quan tâm thế nào là nhạc gia (nhà vợ), lão gia cũng rất yêu thương đệ đệ phu nhân, về sau phu nhân nên yêu thương người nhiều một chút, mua bán ở đây xong, cũng có thể cũng có thể đưa cho đệ đệ phu nhân một ít ngân lượng để dùng. Nhà mẹ đẻ có của một chút, về sau địa vị ở nhà chồng của phu nhân mới vững chắc." Hoa quản gia tận tình khuyên bảo.
Ông nói nhiều như vậy không phải là muốn dời sự chú ý của Lô Uyển Chi, nếu như nàng chỉ nghĩ đến một việc một người, sớm muộn gì cũng sẽ làm những chuyện điên rồ, cách tốt nhất là tìm mục tiêu cho nàng, mà mục tiêu trước mắt tốt nhất chính là thân đệ của phu nhân.
Lô Uyển Chi nghe ông nói cả buổi, cuối cùng nàng gật đầu: "Ông nói rất có lý!"
Hai người lại nói đến chuyện họp chợ ngày mai, nói về chuyện chuẩn bị hàng ở tiền sảnh xong Lô Uyển Chi liền đứng dậy cáo từ.
/81
|