Hắn thật không ngờ Lô Uyển Chi hiện tại chỉ một lòng muốn biết cho bằng được, nhất định phải biết tại sao hắn lại chung tình với nàng, cho nên hiển nhiên mười phần là, Tô Việt không đạt được mục đích.
Thấy vẫn không trốn thoát, Tô Việt than thở chậm rãi mở miệng, "Lúc đó ta dùng rất nhiều biện pháp muốn cha mẹ ta đồng ý đến nhà nàng cầu hôn, đặc biệt là nghe nói nhà nàng và hộ tú tài ở thôn bên cạnh có ý định đính hôn, lúc đó ta gấp muốn chết, nhưng mà bất kể ta cầu xin thế nào, dùng phương pháp gì, cha mẹ ta vẫn cứ không đồng ý. Ngay lúc chúng ta nhốn nháo, ngươi liền đính hôn, khi đó ta nản lòng thoái chí, nghĩ rằng đời này nếu không cưới nàng làm thê tử, chuẩn bị làm lưu manh đánh đấm cả đời. Thời điểm đó, trong lòng ta cũng tức giận cha mẹ ta vô cùng, nên thường xuyên đi trấn trên tìm thú vui, kết bạn với Đại Hồ Tử bọn họ, tuy rằng ta có đi đổ phường, cũng thường xuyên vào quán rượu nhưng mấy nơi trăng hoa thật sự chưa từng đến, lúc đó ba người bọn họ nhiều lần lôi kéo ta cũng không đi".
Tô Việt thề son sắt nói, còn thiếu chút là chỉ tay lên trời mà thề thốt.
Trầm mặc một lúc, Lô Uyển Chi vỗ lên tay hắn, "Ta nhất định tin tưởng chàng"
Thấy nàng nói miễn cưỡng như vậy, Tô Việt nhịn không được lại cam đoan một chút, cuối cùng mấy câu hứa hẹn như về sau mà nhìn thấy phố trăng hoa sẽ đi đường vòng đều ra khỏi miệng, làm Lô Uyển Chi cười khanh khách, lúc này hắn mới phát hiện chính mình bị nàng dâu cho vào bẫy, nàng thật ra không có hắn.
Nhịn không được chọc tay cù ngứa Lô Uyển Chi, đã nhiều ngày ở chung dĩ nhiên hắn biết rõ điểm yếu của nàng chỗ nào, cổ nàng là nơi không thể chạm vào, chỉ cần vừa chạm nhẹ sẽ làm nàng cười cả nửa ngày trời.
Lô Uyển Chi biết rõ mánh khóe của hắn, vội vàng bắt chéo hai tay gắt gao bảo vệ cổ. Nhưng nàng thật không ngờ Tô Việt lại tấn công ngay giữa người, Tô Việt không khách khí bắt lấy hai nửa vòng tròn run rẩy của nàng, Lô Uyển CHi hoảng sợ do bị lừa, vội vàng thả tay xuống muốn ngăn cản bàn tay xâm nhập của Tô Việt, nhưng đã không còn kịp nữa.
Theo cử động trằn trọc rong ruổi từ bàn tay đến đỉnh cao ngất của Lô Uyển Chi, tiếng mắng chửi giận dữ trong miệng nàng cũng biến thành tiếng hét to nũng nịu, cuối cùng còn chìm đắm trong dục vọng tê dại vô tận.
Lần này, Tô Việt không muốn tiếp tục thử bất kỳ tư thế nào trong sách, bởi vì hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ trong lòng, vừa chạm vào là có thể bắt đầu không cần nghĩ nhiều, cho nên trong lúc cơ thể hắn và Lô Uyển Chi đangg đấu tranh hùng dũng một lúc lâu sau đột nhiên dừng lại, làm Lô Uyển Chi bất mãn rầm rì vài tiếng.
Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, tiếp đó ôm chặt thân thể mềm mại dưới thân, xoay người một cái lập tức đảo ngược người lên trên, trong nháy mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau, Lô Uyển Chi kinh ngạc kêu 'A' một tiếng.
Nàng từ trên cao nhìn xuống hai mắt đỏ ngầu vì dục vọng của Tô Việt, vẻ thẹn thùng trên mặt nàng càng tăng thêm, một bàn tay nhỏ không biết đặt như thế nào cho phải trên cơ thể trần trụi của Tô Việt, đợi tới khi phản ứng kịp cũng là lúc không ngừng đấm nhẹ lên ngực Tô Việt, la hét đừng làm như vậy, cúi người dán lên người trần của người bên dưới, da thịt chạm vào nhau mang đến sự rung động, làm hại Lô Uyển Chi □ không ngừng run rẩy, cắn nơi nào đó của Tô Việt không tha, Tô Việt thiếu chút nữa kìm nén không xong.
Cũng may, Tô Việt cắn răng chịu đựng, có gắng nhịn đè nén dục vọng này xuống, nâng cơ thể Lô Uyển Chi dậy, nhẹ giọng bên tai nàng thì thầm một câu, khiến Lô Uyển Chi lại bất mãn thêm lần nữa, chỉ nói muốn đi thổi tắt đèn, Tô Việt làm sao có thể để nàng làm như vậy, thế ra chẳng phải không còn nhìn thấy cảnh xuân trước mắt ư.
Cuối cùng, Lô Uyển Chi không còn cách nào, chỉ phải đỏ mặt bừng bừng ngồi trên người hắn chậm rãi cử động vài cái, lập tức có thể cảm nhận được cảm giác niềm sung sướng khác với những lần trước, loại cảm giác này là sự tự tin nắm vững toàn cục của bản thân cũng bùng nổ mà lan tràn, vì thế nàng không nhanh không chậm di chuyển lên xuống.
Chậm rãi giày vò tê tái, nhưng mà Tô Việt không thể chịu nổi sức lực tinh điêu tế trác của nàng, đỡ lấy vòng eo nhỏ của Lô Uyển Chi lên chuyển động hoàn toàn tương phản, cuối cùng xác định là người trên người hắn đã đạt được hắn mới thỏa mãn phóng thích bản thân, hai người đều thở hổn hển nằm xuống, nữa ngày mới bình thường trở lại.
Trong lòng Lô Uyển Chi tự trách mình, nàng hồi tưởng lại cảnh tượng rong ruổi của mình trên người Tô Việt lúc nãy, nhịn không được tự hỏi. "Ta là khuê nữ trong gia đình đứng đắn sao? Tại sao lại phóng đãng như như loại người không biết liêm sỉ như thế?" Càng nghĩ càng tự ghét mình, cuối cùng ngay cả ôm ấp của Tô Việt cũng đẩy ra, Tô Việt chỉ nghĩ nàng quá mệt, muốn tự ngủ một mình nên không để ý tới mình, đành chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng mùng năm Tết, từ lúc thức dậy Lô Uyển Chi đã không thèm để ý tới Tô Việt, làm hại Tô Việt 'chẳng biết đường đâu mà lần' với vẻ mặt mê mang, cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi bản thân đã đắc tội thê tử nhà mình lúc nào, rõ ràng lúc ngủ vẫn còn tốt đẹp, chẳng lẽ là chuyện của đại tẩu làm nàng phiền lòng, cẩn thận ngẫm lại, dường như chỉ có việc này mới làm Lô Uyển Chi không thoải mái, xem ra là phải tìm thời điểm nói chuyện thật rõ ràng với nàng ta.
Cả đại gia đình Tô gia sáu người đến nhà ngoại Tô Việt ở Vương gia thôn ngay sát bên cạnh. Làm cô dâu mới, đây là lần đầu tiên Lô Uyển Chi đến nhà bên ngoại, buổi sáng thức dậy nàng đã được mẹ chồng Vương thị kêu lên dặn dò vài câu, nói sơ qua về mấy người cậu mợ, ông bà ngoại đều không còn, không cần phải quá thận trọng.
Vương thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, trên nàng còn có hai ca ca, cha mẹ mấy năm trước đều đã qua đời. Vương gia chỉ là một gia đình nông dân, hai người cậu cũng là người thành thật chất phát, mấy mợ vừa nhìn thấy cũng biết là người phúc hậu, thấy Lô Uyển Chi là nàng dâu mới cũng mở miệng trêu ghẹo, nói là có thể quản được cái con khỉ ngang ngược Tô Việt kia rồi.
Lô Uyển Chi thân là nàng dâu mới hẳn nhiên là có chút thẹn thùng, chịu đựng sự chọc ghẹo từ nhóm biểu tẩu của mẹ, chỉ cúi đầu không nói, người khác chỉ nghĩ nàng sợ người lạ, đưa lễ gặp mặt khác nhau xong rồi tản ra.
Đại tẩu Triệu thị thế nhưng từ lúc vào Vương gia liền đi theo sau Lô Uyển Chi, giới thiệu cho nàng một nhóm người đây là mợ, kia là biểu tẩu, rất đỗi ân cần, các nữ quyến Vương gia không quên khen ngợi Triệu thị mấy câu nói là biết chăm sóc đệ muội, Triệu thị cười nói là cần phải thế.
Mợ Nhị Cữu là người nhanh miệng, thổi phòng xong không nhịn được bỏ thêm một câu, "Lão đại gia, ta nói này, ngươi từ sớm nên đối xử như thế này với mẹ chồng của ngươi, đừng phân biệt nhà mẹ đẻ không giống với nhà mẹ chồng, tới mấy tháng còn không trở về nhà thăm mẹ chồng ngươi, làm tức phụ nhà chồng, nên chịu khó lắc lư trước mặt mẹ chồng, nhìn xem bà có cần gì thì ngươi cũng kịp lúc, đúng không?"
Trước mặt người lớn, Triệu thị không thể nhăn mặt, lại càng không thể phản đối nửa chữ, chỉ nhếch miệng cười nói, mợ Nhị Cữu nói phải, bản thân sẽ nhớ rõ.
Dù sao chỉ cách một thế hệ, vài nhóm nàng dâu Vương gia không nhiều lời nữa, lập tức thu xếp làm cơm, chỉ chốc lát sau đã mời nữ quyến ăn cơm.
Sân nhà của hai huynh đệ Vương gia song song kề bên, hai người cậu chỉ có một trai một gái, thiếu nữ nhi, đường huynh đường muội của chúng thế nhưng rất thân thiết, thoạt nhìn so với Tô Việt và Tô Sở còn thân hơn không ít.
Khuê nữ của Nhị Cữu gia Vương Thúy Hoa năm nay mười lăm tuổi còn chưa đính hôn, ngay lúc ăn cơm hai mắt mở to không ngừng liếc mắt nhìn về phía bàn nam nhân bên kia, còn ngẫu nhiên nhìn Lô Uyển Chi vài lần. Vương thị thấy vậy hừ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với Nhị Cữu, mợ Nhị Cữu dưới bàn lôi kéo Vương Thúy Hoa. Vì thế nàng ta mới thu liễm chút ít.
Động tác nhỏ đó không khéo đã bị Lô Uyển Chi nhìn thấy, người khác đều vô cùng vui vẻ ăn cơm tán gẫu, nàng vốn đã không quen thuộc ai nên không nói gì, càng đừng nói tới một bàn toàn người lạ lần đầu gặp mặt, ăn cơm, cơm canh nhà mợ thật sự không được ngon, hiện tại nàng đã biết tại sao trù nghệ của mẹ chồng không tốt như vậy, thì ra do lão sư không tốt, xem ra nương của Tô Việt cũng là người không biết nấu ăn.
Từ lúc vào cửa, tiểu biểu muội Vương Thúy Hoa cô nương đối với mình có vẻ rất quan tâm, đôi mắt mở to ra vẻ đánh giá, Lô Uyển Chi vừa quay đầu nhìn, nàng ta vội vàng thay đổi tầm mắt nhìn về nơi khác. Không hiểu tại sao nàng ta lại chú tâm tới mình như vậy, nghĩ lại đấy chỉ là một tiểu cô nương, dù sao cũng không làm gì được mình, cho nên Lô Uyển Chi không để trong lòng, đợi sau khi đại tẩu mẹ chồng ăn cơm, rồi chờ mấy nam nhân uống rượu xong mới đứng dậy tạm biệt.
Trên đường trở về, Lô Uyển Chi và đại tẩu Triệu thị đi cùng nhau, bởi vì Tô Sở có hơi say nên làm đệ đệ như Tô Việt không thể chối từ đành phải nâng đại ca về nhà. Mà hai vợ chồng già Tô Căn đi đứng chậm chạp, nên đi sau cùng với đứa nhỏ Tô Đại Hà.
Triệu thị nhớ đến hôn sự của đệ đệ mình, đột nhiên nhớ tới biểu cảm của tiểu biểu muội con mợ, nhịn không được tố cáo với Lô Uyển Chi.
"Đệ muội, vừa rồi ở nhà mợ, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của tiểu biểu muội Thúy Hoa không, luôn quay tròn không hề rời A Việt, còn nữa, nếu không phải tiểu thúc chỉ một lòng muốn cưới ngươi thì hiện tại tiểu biểu muội là đệ muội của ta rồi" Triệu thị sợ những người đi đường khác nghe được, kề sát tai Lô Uyển Chi nói nhỏ.
Lô Uyển Chi nghe xong căng thẳng trong lòng, xem ra cái tình huống bản thân không muốn nhất vẫn xảy ra, nhưng mà trên mặt nàng vẫn bình tĩnh hỏi, "Tẩu tử, lại có chuyện này à?"
Nghe Lô Uyển Chi hỏi vậy, Triệu thị đem việc tất cả mọi chuyện lớn nhỏ giữa Tô Việt và biểu muội nàng ta nhớ được nói cho Lô Uyển Chi nghe.
Thì ra, tiểu biểu muội và Tô Việt chân chính được coi là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ Vương Thúy Hoa cô nương còn ở nhà họ hai ba năm. Lúc đó, mợ Nhị Cữu bị bệnh nên nhờ cô cô Vương thị thay bà ấy chăm sóc nàng ta một khoảng thời gian, thời gian đó đúng là nàng ta □ tuổi, cũng hơi biết sự đời.
Trước kia khi học theo cái xấu, Tô Việt còn thật sự được coi là một tiểu nam tử hán, lại là tiểu nhân vật phản diện. Khoảng thời gian đó, trong những người cùng trang lứa từ trên xuống dưới thôn, hắn là đối tượng bị đánh nhiều nhất không thấy đối thủ, bởi vì người này bị Tô Căn đánh không ít, nhưng trong mắt tiểu cô nương Vương Thúy Hoa, tiểu biểu ca có thể giúp nàng giáo huấn người khác, không nghi ngờ gì là một vị anh hùng.
Đợi tới khi mợ Nhị Cữu đón Vương Thúy Hoa trở về, nàng đã biết lưu luyến Tô Việt, vì thế liền cầu xin mợ Nhị Cữu đem chuyện hôn sự của mình xác định, mà định cho ai? Đương nhiên là định cho vị anh hùng trong lòng nàng ta, biểu ca Tô Việt.
Không ngờ mợ Nhị Cữu sống chết không đồng ý, nói cái gì mà Tô Việt đối với nàng ta như ca ca ruột, không thể gả cho hắn. Vương thị cũng không chịu, bởi vì đối với đứa chất nữ này, trong lòng bà hiểu rất rõ, nàng ta là người không dễ bắt nạt, lúc nhỏ còn leo tường dỡ ngói, không có dáng vẻ của cô nương nên có, nếu cưới nàng ta vào cửa nhất định sẽ phát sinh chuyện khác người, trọng yếu nhất là Vương Thúy Hoa không nghe lời cô cô Vương thị.
Bởi vì nàng ta cảm thấy người mợ này rất yếu đuối, nên mới có thể để đại tẩu Triệu thị nhanh chóng khi dễ ra mặt. Đương nhiên những lời này Triệu thị sẽ không nói cho Lô Uyển Chi, chỉ nói nàng ta với mình không hợp nhau.
Thấy vẫn không trốn thoát, Tô Việt than thở chậm rãi mở miệng, "Lúc đó ta dùng rất nhiều biện pháp muốn cha mẹ ta đồng ý đến nhà nàng cầu hôn, đặc biệt là nghe nói nhà nàng và hộ tú tài ở thôn bên cạnh có ý định đính hôn, lúc đó ta gấp muốn chết, nhưng mà bất kể ta cầu xin thế nào, dùng phương pháp gì, cha mẹ ta vẫn cứ không đồng ý. Ngay lúc chúng ta nhốn nháo, ngươi liền đính hôn, khi đó ta nản lòng thoái chí, nghĩ rằng đời này nếu không cưới nàng làm thê tử, chuẩn bị làm lưu manh đánh đấm cả đời. Thời điểm đó, trong lòng ta cũng tức giận cha mẹ ta vô cùng, nên thường xuyên đi trấn trên tìm thú vui, kết bạn với Đại Hồ Tử bọn họ, tuy rằng ta có đi đổ phường, cũng thường xuyên vào quán rượu nhưng mấy nơi trăng hoa thật sự chưa từng đến, lúc đó ba người bọn họ nhiều lần lôi kéo ta cũng không đi".
Tô Việt thề son sắt nói, còn thiếu chút là chỉ tay lên trời mà thề thốt.
Trầm mặc một lúc, Lô Uyển Chi vỗ lên tay hắn, "Ta nhất định tin tưởng chàng"
Thấy nàng nói miễn cưỡng như vậy, Tô Việt nhịn không được lại cam đoan một chút, cuối cùng mấy câu hứa hẹn như về sau mà nhìn thấy phố trăng hoa sẽ đi đường vòng đều ra khỏi miệng, làm Lô Uyển Chi cười khanh khách, lúc này hắn mới phát hiện chính mình bị nàng dâu cho vào bẫy, nàng thật ra không có hắn.
Nhịn không được chọc tay cù ngứa Lô Uyển Chi, đã nhiều ngày ở chung dĩ nhiên hắn biết rõ điểm yếu của nàng chỗ nào, cổ nàng là nơi không thể chạm vào, chỉ cần vừa chạm nhẹ sẽ làm nàng cười cả nửa ngày trời.
Lô Uyển Chi biết rõ mánh khóe của hắn, vội vàng bắt chéo hai tay gắt gao bảo vệ cổ. Nhưng nàng thật không ngờ Tô Việt lại tấn công ngay giữa người, Tô Việt không khách khí bắt lấy hai nửa vòng tròn run rẩy của nàng, Lô Uyển CHi hoảng sợ do bị lừa, vội vàng thả tay xuống muốn ngăn cản bàn tay xâm nhập của Tô Việt, nhưng đã không còn kịp nữa.
Theo cử động trằn trọc rong ruổi từ bàn tay đến đỉnh cao ngất của Lô Uyển Chi, tiếng mắng chửi giận dữ trong miệng nàng cũng biến thành tiếng hét to nũng nịu, cuối cùng còn chìm đắm trong dục vọng tê dại vô tận.
Lần này, Tô Việt không muốn tiếp tục thử bất kỳ tư thế nào trong sách, bởi vì hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ trong lòng, vừa chạm vào là có thể bắt đầu không cần nghĩ nhiều, cho nên trong lúc cơ thể hắn và Lô Uyển Chi đangg đấu tranh hùng dũng một lúc lâu sau đột nhiên dừng lại, làm Lô Uyển Chi bất mãn rầm rì vài tiếng.
Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, tiếp đó ôm chặt thân thể mềm mại dưới thân, xoay người một cái lập tức đảo ngược người lên trên, trong nháy mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau, Lô Uyển Chi kinh ngạc kêu 'A' một tiếng.
Nàng từ trên cao nhìn xuống hai mắt đỏ ngầu vì dục vọng của Tô Việt, vẻ thẹn thùng trên mặt nàng càng tăng thêm, một bàn tay nhỏ không biết đặt như thế nào cho phải trên cơ thể trần trụi của Tô Việt, đợi tới khi phản ứng kịp cũng là lúc không ngừng đấm nhẹ lên ngực Tô Việt, la hét đừng làm như vậy, cúi người dán lên người trần của người bên dưới, da thịt chạm vào nhau mang đến sự rung động, làm hại Lô Uyển Chi □ không ngừng run rẩy, cắn nơi nào đó của Tô Việt không tha, Tô Việt thiếu chút nữa kìm nén không xong.
Cũng may, Tô Việt cắn răng chịu đựng, có gắng nhịn đè nén dục vọng này xuống, nâng cơ thể Lô Uyển Chi dậy, nhẹ giọng bên tai nàng thì thầm một câu, khiến Lô Uyển Chi lại bất mãn thêm lần nữa, chỉ nói muốn đi thổi tắt đèn, Tô Việt làm sao có thể để nàng làm như vậy, thế ra chẳng phải không còn nhìn thấy cảnh xuân trước mắt ư.
Cuối cùng, Lô Uyển Chi không còn cách nào, chỉ phải đỏ mặt bừng bừng ngồi trên người hắn chậm rãi cử động vài cái, lập tức có thể cảm nhận được cảm giác niềm sung sướng khác với những lần trước, loại cảm giác này là sự tự tin nắm vững toàn cục của bản thân cũng bùng nổ mà lan tràn, vì thế nàng không nhanh không chậm di chuyển lên xuống.
Chậm rãi giày vò tê tái, nhưng mà Tô Việt không thể chịu nổi sức lực tinh điêu tế trác của nàng, đỡ lấy vòng eo nhỏ của Lô Uyển Chi lên chuyển động hoàn toàn tương phản, cuối cùng xác định là người trên người hắn đã đạt được hắn mới thỏa mãn phóng thích bản thân, hai người đều thở hổn hển nằm xuống, nữa ngày mới bình thường trở lại.
Trong lòng Lô Uyển Chi tự trách mình, nàng hồi tưởng lại cảnh tượng rong ruổi của mình trên người Tô Việt lúc nãy, nhịn không được tự hỏi. "Ta là khuê nữ trong gia đình đứng đắn sao? Tại sao lại phóng đãng như như loại người không biết liêm sỉ như thế?" Càng nghĩ càng tự ghét mình, cuối cùng ngay cả ôm ấp của Tô Việt cũng đẩy ra, Tô Việt chỉ nghĩ nàng quá mệt, muốn tự ngủ một mình nên không để ý tới mình, đành chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng mùng năm Tết, từ lúc thức dậy Lô Uyển Chi đã không thèm để ý tới Tô Việt, làm hại Tô Việt 'chẳng biết đường đâu mà lần' với vẻ mặt mê mang, cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi bản thân đã đắc tội thê tử nhà mình lúc nào, rõ ràng lúc ngủ vẫn còn tốt đẹp, chẳng lẽ là chuyện của đại tẩu làm nàng phiền lòng, cẩn thận ngẫm lại, dường như chỉ có việc này mới làm Lô Uyển Chi không thoải mái, xem ra là phải tìm thời điểm nói chuyện thật rõ ràng với nàng ta.
Cả đại gia đình Tô gia sáu người đến nhà ngoại Tô Việt ở Vương gia thôn ngay sát bên cạnh. Làm cô dâu mới, đây là lần đầu tiên Lô Uyển Chi đến nhà bên ngoại, buổi sáng thức dậy nàng đã được mẹ chồng Vương thị kêu lên dặn dò vài câu, nói sơ qua về mấy người cậu mợ, ông bà ngoại đều không còn, không cần phải quá thận trọng.
Vương thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, trên nàng còn có hai ca ca, cha mẹ mấy năm trước đều đã qua đời. Vương gia chỉ là một gia đình nông dân, hai người cậu cũng là người thành thật chất phát, mấy mợ vừa nhìn thấy cũng biết là người phúc hậu, thấy Lô Uyển Chi là nàng dâu mới cũng mở miệng trêu ghẹo, nói là có thể quản được cái con khỉ ngang ngược Tô Việt kia rồi.
Lô Uyển Chi thân là nàng dâu mới hẳn nhiên là có chút thẹn thùng, chịu đựng sự chọc ghẹo từ nhóm biểu tẩu của mẹ, chỉ cúi đầu không nói, người khác chỉ nghĩ nàng sợ người lạ, đưa lễ gặp mặt khác nhau xong rồi tản ra.
Đại tẩu Triệu thị thế nhưng từ lúc vào Vương gia liền đi theo sau Lô Uyển Chi, giới thiệu cho nàng một nhóm người đây là mợ, kia là biểu tẩu, rất đỗi ân cần, các nữ quyến Vương gia không quên khen ngợi Triệu thị mấy câu nói là biết chăm sóc đệ muội, Triệu thị cười nói là cần phải thế.
Mợ Nhị Cữu là người nhanh miệng, thổi phòng xong không nhịn được bỏ thêm một câu, "Lão đại gia, ta nói này, ngươi từ sớm nên đối xử như thế này với mẹ chồng của ngươi, đừng phân biệt nhà mẹ đẻ không giống với nhà mẹ chồng, tới mấy tháng còn không trở về nhà thăm mẹ chồng ngươi, làm tức phụ nhà chồng, nên chịu khó lắc lư trước mặt mẹ chồng, nhìn xem bà có cần gì thì ngươi cũng kịp lúc, đúng không?"
Trước mặt người lớn, Triệu thị không thể nhăn mặt, lại càng không thể phản đối nửa chữ, chỉ nhếch miệng cười nói, mợ Nhị Cữu nói phải, bản thân sẽ nhớ rõ.
Dù sao chỉ cách một thế hệ, vài nhóm nàng dâu Vương gia không nhiều lời nữa, lập tức thu xếp làm cơm, chỉ chốc lát sau đã mời nữ quyến ăn cơm.
Sân nhà của hai huynh đệ Vương gia song song kề bên, hai người cậu chỉ có một trai một gái, thiếu nữ nhi, đường huynh đường muội của chúng thế nhưng rất thân thiết, thoạt nhìn so với Tô Việt và Tô Sở còn thân hơn không ít.
Khuê nữ của Nhị Cữu gia Vương Thúy Hoa năm nay mười lăm tuổi còn chưa đính hôn, ngay lúc ăn cơm hai mắt mở to không ngừng liếc mắt nhìn về phía bàn nam nhân bên kia, còn ngẫu nhiên nhìn Lô Uyển Chi vài lần. Vương thị thấy vậy hừ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với Nhị Cữu, mợ Nhị Cữu dưới bàn lôi kéo Vương Thúy Hoa. Vì thế nàng ta mới thu liễm chút ít.
Động tác nhỏ đó không khéo đã bị Lô Uyển Chi nhìn thấy, người khác đều vô cùng vui vẻ ăn cơm tán gẫu, nàng vốn đã không quen thuộc ai nên không nói gì, càng đừng nói tới một bàn toàn người lạ lần đầu gặp mặt, ăn cơm, cơm canh nhà mợ thật sự không được ngon, hiện tại nàng đã biết tại sao trù nghệ của mẹ chồng không tốt như vậy, thì ra do lão sư không tốt, xem ra nương của Tô Việt cũng là người không biết nấu ăn.
Từ lúc vào cửa, tiểu biểu muội Vương Thúy Hoa cô nương đối với mình có vẻ rất quan tâm, đôi mắt mở to ra vẻ đánh giá, Lô Uyển Chi vừa quay đầu nhìn, nàng ta vội vàng thay đổi tầm mắt nhìn về nơi khác. Không hiểu tại sao nàng ta lại chú tâm tới mình như vậy, nghĩ lại đấy chỉ là một tiểu cô nương, dù sao cũng không làm gì được mình, cho nên Lô Uyển Chi không để trong lòng, đợi sau khi đại tẩu mẹ chồng ăn cơm, rồi chờ mấy nam nhân uống rượu xong mới đứng dậy tạm biệt.
Trên đường trở về, Lô Uyển Chi và đại tẩu Triệu thị đi cùng nhau, bởi vì Tô Sở có hơi say nên làm đệ đệ như Tô Việt không thể chối từ đành phải nâng đại ca về nhà. Mà hai vợ chồng già Tô Căn đi đứng chậm chạp, nên đi sau cùng với đứa nhỏ Tô Đại Hà.
Triệu thị nhớ đến hôn sự của đệ đệ mình, đột nhiên nhớ tới biểu cảm của tiểu biểu muội con mợ, nhịn không được tố cáo với Lô Uyển Chi.
"Đệ muội, vừa rồi ở nhà mợ, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của tiểu biểu muội Thúy Hoa không, luôn quay tròn không hề rời A Việt, còn nữa, nếu không phải tiểu thúc chỉ một lòng muốn cưới ngươi thì hiện tại tiểu biểu muội là đệ muội của ta rồi" Triệu thị sợ những người đi đường khác nghe được, kề sát tai Lô Uyển Chi nói nhỏ.
Lô Uyển Chi nghe xong căng thẳng trong lòng, xem ra cái tình huống bản thân không muốn nhất vẫn xảy ra, nhưng mà trên mặt nàng vẫn bình tĩnh hỏi, "Tẩu tử, lại có chuyện này à?"
Nghe Lô Uyển Chi hỏi vậy, Triệu thị đem việc tất cả mọi chuyện lớn nhỏ giữa Tô Việt và biểu muội nàng ta nhớ được nói cho Lô Uyển Chi nghe.
Thì ra, tiểu biểu muội và Tô Việt chân chính được coi là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ Vương Thúy Hoa cô nương còn ở nhà họ hai ba năm. Lúc đó, mợ Nhị Cữu bị bệnh nên nhờ cô cô Vương thị thay bà ấy chăm sóc nàng ta một khoảng thời gian, thời gian đó đúng là nàng ta □ tuổi, cũng hơi biết sự đời.
Trước kia khi học theo cái xấu, Tô Việt còn thật sự được coi là một tiểu nam tử hán, lại là tiểu nhân vật phản diện. Khoảng thời gian đó, trong những người cùng trang lứa từ trên xuống dưới thôn, hắn là đối tượng bị đánh nhiều nhất không thấy đối thủ, bởi vì người này bị Tô Căn đánh không ít, nhưng trong mắt tiểu cô nương Vương Thúy Hoa, tiểu biểu ca có thể giúp nàng giáo huấn người khác, không nghi ngờ gì là một vị anh hùng.
Đợi tới khi mợ Nhị Cữu đón Vương Thúy Hoa trở về, nàng đã biết lưu luyến Tô Việt, vì thế liền cầu xin mợ Nhị Cữu đem chuyện hôn sự của mình xác định, mà định cho ai? Đương nhiên là định cho vị anh hùng trong lòng nàng ta, biểu ca Tô Việt.
Không ngờ mợ Nhị Cữu sống chết không đồng ý, nói cái gì mà Tô Việt đối với nàng ta như ca ca ruột, không thể gả cho hắn. Vương thị cũng không chịu, bởi vì đối với đứa chất nữ này, trong lòng bà hiểu rất rõ, nàng ta là người không dễ bắt nạt, lúc nhỏ còn leo tường dỡ ngói, không có dáng vẻ của cô nương nên có, nếu cưới nàng ta vào cửa nhất định sẽ phát sinh chuyện khác người, trọng yếu nhất là Vương Thúy Hoa không nghe lời cô cô Vương thị.
Bởi vì nàng ta cảm thấy người mợ này rất yếu đuối, nên mới có thể để đại tẩu Triệu thị nhanh chóng khi dễ ra mặt. Đương nhiên những lời này Triệu thị sẽ không nói cho Lô Uyển Chi, chỉ nói nàng ta với mình không hợp nhau.
/81
|