Mặt Tô Việt hơi ửng hồng, ngại ngùng nói, "Lúc trước cũng là thiếu niên không hiểu chuyện, có một lần đi trấn trên theo mấy tên tiểu tử hỗn đản lén lút chuồn đến Hoa Lầu, trốn ở dưới giường xem chuyện bất chính của người ta, cho nên mới biết được một ít".
"Chàng. . . sao chàng có thể như vậy?", mặt Lô Uyển Chi lộ ra vẻ khó tin nhìn Tô Việt, tựa như nhìn thấy một tên 'tội ác đầy trời'.
"Chỉ có lần đó, một lần đó thôi, cũng tại không hiểu chuyện bị người khác gạt đi, sau này không còn đến đó nữa", Tô Việt vội vàng mượn cớ.
Hắn không muốn bản thân ở trước mặt nương tử mới cưới thuần khiết như tờ giấy trắng bị vẽ lên hình tượng như loài lang báo về hắn.
Thấy Lô Uyển Chi vẫn là bộ mặt 'từ chối cho ý kiến', đôi mắt hạnh trợn to, bộ dáng không tin.
Tô Việt vội nói, "Uyển Chi, thật đấy, hơn nữa ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ bước vào loại địa phương đó nửa bước, có nàng, cả đời này như thế là đủ rồi".
Nghe câu nói cuối của hắn, trong lòng Lô Uyển Chi cũng hơi buông lỏng đôi chút. Chỉ quay đầu nói muốn ngủ, sau đó hai người nằm xuống, ngay lúc Tô Việt mơ mơ màng màng muốn ngủ, Lô Uyển Chi bên cạnh bỗng nhiên chậm rãi nói một câu, "Chàng nếu sau này còn đi xóm ăn chơi đó nữa, ta sẽ hòa ly với chàng".
Nàng nói những lời này tuy là giọng điệu không nặng nhưng Tô Việt nghe xong mà hết hồn, nhất thời sợ tới mức đánh tan cơn buồn ngủ, vội vàng đến gần ôm Lô Uyển Chi vào lòng, thấp giọng thì thào cam đoan, "Ừ! Ta sẽ không!"
Nhưng, Lô Uyển Chi không để ý hắn, xoay người ngủ, chỉ để lại một mình Tô Việt trằn trọc không yên, trong lòng thì tự đặt một dấu chấm hỏi lớn với về nàng dâu mà hắn mới cưới về.
Lại nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Lô Uyển Chi nhiều năm trước đây, lúc ấy nàng vẫn là một tiểu cô nương mười tuổi thế nhưng lại xinh đẹp không sao sánh được, khi thấy hắn trong đôi mắt to tròn ngoại trừ mới đầu là sợ hãi ngoài ý muốn, còn lại đều tất cả đều là kiên định, dáng vẻ vừa rồi của nàng đúng là dáng vẻ Tô Việt lần đầu tiên nhìn thấy, chính xác là cùng một người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Việt thức dậy sớm để tới nhà Tô Tề sát vách để đi giết heo cho người ta, Lô Uyển Chi bởi vì đã nói rõ với mẹ chồng là thực tế nàng không biết nấu cơm, mặc dù cũng thức dậy sớm, chẳng qua nàng cũng không có ý định muốn ngồi một chỗ chờ cơm tới, đành phải đi theo Vương thị như cái đuôi, giúp đưa củi và nhóm lửa, rửa chén.
Không lâu sau, ăn điểm tâm xong Tô Việt lập tức bước chân ra khỏi nhà, Tô Căn không ra ngoài đánh bài mà một mình khom người dựng vách ngăn trong sân, Vương thị ở bên cạnh phụ giúp, Lô Uyển Chi cũng muốn đến hỗ trợ lại bị Vương thị cự tuyệt, bà thấy da thịt non mềm của con dâu thế này cũng đoán là không làm được việc gì.
Đến buổi chiều, Tô Việt vác một giỏ trở về, bên trong là bốn cái móng heo, cộng thêm mấy miếng thịt được cắt từ đầu heo, cười nói với Vương thị là buổi tối có thể nấu thêm vài món ăn, buông vật trong tay xuống, hắn đi tới giúp Tô Căn. Bởi vì ngày mai là Tết, sẽ phải cúng ông Táo, bận đến khuya là chuyện nhất định không thể tránh khỏi, căn bản sẽ không có thời gian làm việc khác, nghĩ vậy nên ngày hôm nay thừa dịp này nhanh chóng đem vách tường này vây lại hoàn tất, chỉ chừa cái cửa nhỏ làm lối đi để hai người Tô Việt qua bên này ăn cơm, Tô Căn nói chờ hết năm này sau khi xây phòng bếp nhỏ xây xong, cánh cửa này sẽ bị bịt kín.
Một đêm trước năm mới, Lô Uyển Chi có chút không yên lòng hỏi Tô Việt, "A Việt, cha mẹ chàng đặc biệt là nương chàng, có phải thật sự không vừa lòng về ta không?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?", bản thân Tô Việt thấy cha nương hắn đối với nàng dâu của hắn cũng khá tốt, hắn vẫn cảm thấy so với đại tẩu Triệu thị được gả tới trước kia không có gì khác nhau.
"Không có, chỉ là cảm giác, có thể là ta nghĩ nhiều, dù sao trước kia ta cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ", Lô Uyển Chi vội vàng cúi đầu, đem trách nhiệm ôm vào người.
"Nàng đừng nghĩ nhiều, bọn họ lúc nào cũng như thế, không có ý nịnh bợ ai hay đối xử tốt với ai, lại càng không ra vẻ sai khiến ai, lúc nào cũng đem chuyện giấu kín trong lòng, nhưng mà bọn họ cho tới bây giờ không có ý gì xấu, càng miễn nói tới ý nghĩ muốn làm khó con dâu, nếu lúc trước không phải bọn họ mềm lòng thì đại tẩu ta bây giờ đã không kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai như thế", Tô Việt an ủi Lô Uyển Chi, hắn sống chung với cha nương hắn gần hai mươi năm, đối với tập tính của họ dĩ nhiên hắn luôn hiểu rõ.
Cha nương nhà hắn quả thật không phải là người nhiều chuyện, nếu không phải việc của họ họ sẽ không nói tới, lại càng không giống như mấy cha mẹ chồng khác trong thôn, đối xử hà khắc với con dâu. Cho nên hắn mới lớn gan mở miệng cầu cửa hôn sự với Lô gia, bằng không cho dù có cho hắn mười lá gan hắn cũng không thể xin được, không thể nắm chắc có thể mang đến cuộc sống yên ổn cho Lô Uyển Chi, hắn cũng không thể mở miệng.
Tuy rằng không hiểu lắm về tính tình của cha mẹ chồng ra sao, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc gần đây Lô Uyển Chi đã có thể lờ mờ hiểu được đại khái, nghe trượng phu nói như thế, Lô Uyển Chi vẫn không nhịn được thay cha mẹ chồng mở miệng bênh vực, "Con người bọn họ khá tốt".
Tô Việt nghe xong cười đến ôm lấy vai Lô Uyển Chi nói, "Mà quan trọng là nàng dâu của ta hiểu được lí lẽ, mặc kệ là ông bà già về sau có thể sống với chúng ta bao lâu, chúng ta nhất định sẽ luôn bên cạnh bọn họ", nói xong giữ lại đôi vai đang giãy giụa của Lô uyển Chi, Tô Việt thừa dịp nàng chưa chuẩn bị hôn trộm một cái lên đôi má hồng của nàng.
Hành động của hắn làm Lô Uyển Chi sợ run cả người, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Tô Việt một cái.
"Đúng rồi, lần trước lại mặt, cha ta tìm chàng nói chuyện đó, chàng có muốn suy nghĩ lại một lần nữa hay không, dù sao đó cũng là một nguồn thu vào, sau này cha nương già đi, cơ thể họ nếu có bệnh tật gì, sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến bạc", Lô Uyển Chi suy nghĩ trong hai ngày nay, cảm thấy đây là biện pháp duy nhất, trông cậy vào ba mẫu đất khô cằn kia không có khả năng để dành được bao nhiêu, trong lòng nàng tuy rằng không có cách nào để thực hiện chuyện kia, nhưng mà bạc thì cần phải có.
"Uyển Chi, nàng hy vọng ta làm như vậy phải không?", Tô Việt tách người ra nhìn chằm chằm Lô Uyển Chi với ánh mắt chăm chú hỏi.
Bỗng nhiên ngay lúc này, Lô Uyển Chi cảm thấy không đành lòng cưỡng cầu hắn làm gì, nhưng mà nghĩ lại mối thù đã chôn sâu tận đáy lòng, rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được gật đầu. Thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Việt, trong lòng nàng chột dạ không dám đối mặt.
"Nếu nàng hy vọng thì ta sẽ tìm Nhạc phụ nói chuyện, nhưng mà không phải là không có điều kiện mà nhận lấy, ta sẽ thỏa thuận, lợi tức cứ dựa theo lợi tức của điền trang tư nhân. Một đồng cũng không thể thiếu Nhạc phụ. Nàng đồng ý không?", Tô Việt nhìn búi tóc trên đỉnh đầu của nàng trầm giọng hỏi.
Nhẹ nhàng gật đầu, Lô Uyển Chi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Việt có chút thương cảm nói, "A Việt, ta biết như vậy đối với chàng có chút quá đáng, chàng vốn dĩ rất tốt, chỉ vì cưới ta còn phải đi gánh vác chuyện vốn chẳng liên quan lẫn trách nhiệm này", nói xong vành mắt rưng rưng đầy nước mắt áy náy, giờ đây mới phát hiện bản thân thật quá đáng với người khác, vì chuyện riêng của Lô gia, liên lụy tới Tô Việt không nói, mà sau này không biết chuyện sẽ thế nào, thậm chí còn hại tới hắn.
Càng nghĩ trong lòng Lô Uyển Chi càng thấy áy náy, càng thương tâm, hai mắt không thể kìm nén dòng nước mắt tràn mi, cũng không còn cố kỵ điều gì nâng bàn tay xoa một bên má Tô Việt, đây là dung mạo tràn đầy sức sống tuổi trẻ của hắn.
Tô Việt bị biểu cảm của nàng làm bỡ ngỡ, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn bị biểu cảm trên gương mặt ôn nhu này mà rung động, cũng là lần đầu tiên Lô Uyển Chi chủ động chạm vào hắn.
Cho dù lúc trước khi bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cho dù nàng có động tình khó kiểm soát bản thân, nhiều nhất chỉ là vươn tay cào vào lưng hắn, hơn nữa lực rất mạnh, so với lúc dịu dàng thường thấy hoàn toàn khác xa, Tô Việt có thể khẳng định sau lưng hắn nhất định là thương tích chồng chất. Mặc dù vào thời điểm thân mật của cả hai, hắn tiến công càng dùng sức, càng dũng mãnh nhưng đợi cho tất cả qua đi, hắn vẫn cảm thấy đau rát, hắn thật sự không rõ bình thường nhìn Lô Uyển Chi yếu đuối thế kia vậy mà thời điểm đó tựa như đột nhiên biến thành sư tử cái.
Mà làm Tô Việt thấy rõ ràng trong mắt Lô Uyển Chi đầy vẻ áy náy, thấy rõ đó là áy náy, đó là chịu đựng, là đau lòng, tim hắn như bị bóp chặt, đến gần vỗ về, khẽ hôn mí mắt nàng nói, "Uyển Chi, đừng thương tâm, nàng vui vẻ thì ta cũng vui vẻ, là ta nguyện ý, không hề miễn cưỡng, nàng yên tâm. Tô Việt ta cũng không phải là loại người vì người khác mà ủy khuất chính mình".
Hắn nói xong vì trấn an giai nhân trong lòng mà mở miệng cười vài tiếng.
Lô Uyển Chi là người nhạy cảm như thế nào làm sao có thể không biết tâm ý vì nàng mà lo lắng của hắn, gắt gao ôm lấy eo Tô Việt, mặt nàng chôn trên cổ hắn khe khẽ nức nở.
Kể từ ngày biết thân thế của chính mình, nàng chưa từng biểu hiện bất cứ biểu cảm bi thương nào trước mặt cha mẹ mình, mất mác, bất lực còn có một tia tuyệt vọng, lúc này nàng tựa như tìm được một nơi có thể giải thoát, cũng tìm được lý do có thể buông tay, chỉ vì được người có tấm lòng rộng rãi này giang tay che chở, quan trọng nhất là, đây là người mà cả đời này này nàng sẽ dựa dẫm.
Tô Việt có chút sợ hãi, ngoại trừ đêm đầu tiên nhìn thấy Lô Uyển Chi khóc thút thít một lần, hắn chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, thê tử của hắn không giống như biểu hiện mảnh mai bên ngoài, mà nội tâm rất kiên cường. Cho nên giờ phút này nhìn Lô Uyển Chi khóc, nhất thời hắn cảm thấy chân tay luống cuống, chỉ biết nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt nàng.
Mà trong đầu hắn từ lâu đã quên mất vấn đề vừa rồi, giờ phút này chỉ nghĩ chắc chắn lời nói vừa rồi của hắn chọc Lô Uyển Chi không vui nên mới khóc ủy khuất như thế.
Nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy có khả năng nhất chính là vì bản thân cự tuyệt ý tốt của Nhạc phụ, với lại vừa rồi trả lời lại không rõ ràng.
Vì thế hắn không ngừng cam đoan bản thân sẽ nguyện ý nhận cửa hàng trấn trên, nguyện ý đi quản lý, Nhạc phụ nói cái gì thì sẽ là cái đó, sau này hắn tuyệt đối sẽ không nói chữ không nữa.
Nào ngờ, hắn càng quan tâm tỉ mỉ, trong lòng Lô Uyển Chi càng áy náy, khóc càng lúc càng nức nở hơn.
Tô Việt không chỉ không ngừng hôn chân mày đen nhánh của nàng, rồi đôi mắt, hai gò má, cuối cùng nhìn thấy Lô Uyển Chi không có xu hướng ngừng khóc, âm thanh ngược lại càng lúc càng cao, sợ làm cha mẹ cách vách mới ngủ tỉnh dậy, Tô Việt cúi đầu đem giọng khóc nức nở nuốt vào trong miệng.
"Chàng. . . sao chàng có thể như vậy?", mặt Lô Uyển Chi lộ ra vẻ khó tin nhìn Tô Việt, tựa như nhìn thấy một tên 'tội ác đầy trời'.
"Chỉ có lần đó, một lần đó thôi, cũng tại không hiểu chuyện bị người khác gạt đi, sau này không còn đến đó nữa", Tô Việt vội vàng mượn cớ.
Hắn không muốn bản thân ở trước mặt nương tử mới cưới thuần khiết như tờ giấy trắng bị vẽ lên hình tượng như loài lang báo về hắn.
Thấy Lô Uyển Chi vẫn là bộ mặt 'từ chối cho ý kiến', đôi mắt hạnh trợn to, bộ dáng không tin.
Tô Việt vội nói, "Uyển Chi, thật đấy, hơn nữa ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ bước vào loại địa phương đó nửa bước, có nàng, cả đời này như thế là đủ rồi".
Nghe câu nói cuối của hắn, trong lòng Lô Uyển Chi cũng hơi buông lỏng đôi chút. Chỉ quay đầu nói muốn ngủ, sau đó hai người nằm xuống, ngay lúc Tô Việt mơ mơ màng màng muốn ngủ, Lô Uyển Chi bên cạnh bỗng nhiên chậm rãi nói một câu, "Chàng nếu sau này còn đi xóm ăn chơi đó nữa, ta sẽ hòa ly với chàng".
Nàng nói những lời này tuy là giọng điệu không nặng nhưng Tô Việt nghe xong mà hết hồn, nhất thời sợ tới mức đánh tan cơn buồn ngủ, vội vàng đến gần ôm Lô Uyển Chi vào lòng, thấp giọng thì thào cam đoan, "Ừ! Ta sẽ không!"
Nhưng, Lô Uyển Chi không để ý hắn, xoay người ngủ, chỉ để lại một mình Tô Việt trằn trọc không yên, trong lòng thì tự đặt một dấu chấm hỏi lớn với về nàng dâu mà hắn mới cưới về.
Lại nghĩ tới hình ảnh lần đầu tiên gặp Lô Uyển Chi nhiều năm trước đây, lúc ấy nàng vẫn là một tiểu cô nương mười tuổi thế nhưng lại xinh đẹp không sao sánh được, khi thấy hắn trong đôi mắt to tròn ngoại trừ mới đầu là sợ hãi ngoài ý muốn, còn lại đều tất cả đều là kiên định, dáng vẻ vừa rồi của nàng đúng là dáng vẻ Tô Việt lần đầu tiên nhìn thấy, chính xác là cùng một người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Việt thức dậy sớm để tới nhà Tô Tề sát vách để đi giết heo cho người ta, Lô Uyển Chi bởi vì đã nói rõ với mẹ chồng là thực tế nàng không biết nấu cơm, mặc dù cũng thức dậy sớm, chẳng qua nàng cũng không có ý định muốn ngồi một chỗ chờ cơm tới, đành phải đi theo Vương thị như cái đuôi, giúp đưa củi và nhóm lửa, rửa chén.
Không lâu sau, ăn điểm tâm xong Tô Việt lập tức bước chân ra khỏi nhà, Tô Căn không ra ngoài đánh bài mà một mình khom người dựng vách ngăn trong sân, Vương thị ở bên cạnh phụ giúp, Lô Uyển Chi cũng muốn đến hỗ trợ lại bị Vương thị cự tuyệt, bà thấy da thịt non mềm của con dâu thế này cũng đoán là không làm được việc gì.
Đến buổi chiều, Tô Việt vác một giỏ trở về, bên trong là bốn cái móng heo, cộng thêm mấy miếng thịt được cắt từ đầu heo, cười nói với Vương thị là buổi tối có thể nấu thêm vài món ăn, buông vật trong tay xuống, hắn đi tới giúp Tô Căn. Bởi vì ngày mai là Tết, sẽ phải cúng ông Táo, bận đến khuya là chuyện nhất định không thể tránh khỏi, căn bản sẽ không có thời gian làm việc khác, nghĩ vậy nên ngày hôm nay thừa dịp này nhanh chóng đem vách tường này vây lại hoàn tất, chỉ chừa cái cửa nhỏ làm lối đi để hai người Tô Việt qua bên này ăn cơm, Tô Căn nói chờ hết năm này sau khi xây phòng bếp nhỏ xây xong, cánh cửa này sẽ bị bịt kín.
Một đêm trước năm mới, Lô Uyển Chi có chút không yên lòng hỏi Tô Việt, "A Việt, cha mẹ chàng đặc biệt là nương chàng, có phải thật sự không vừa lòng về ta không?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?", bản thân Tô Việt thấy cha nương hắn đối với nàng dâu của hắn cũng khá tốt, hắn vẫn cảm thấy so với đại tẩu Triệu thị được gả tới trước kia không có gì khác nhau.
"Không có, chỉ là cảm giác, có thể là ta nghĩ nhiều, dù sao trước kia ta cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ", Lô Uyển Chi vội vàng cúi đầu, đem trách nhiệm ôm vào người.
"Nàng đừng nghĩ nhiều, bọn họ lúc nào cũng như thế, không có ý nịnh bợ ai hay đối xử tốt với ai, lại càng không ra vẻ sai khiến ai, lúc nào cũng đem chuyện giấu kín trong lòng, nhưng mà bọn họ cho tới bây giờ không có ý gì xấu, càng miễn nói tới ý nghĩ muốn làm khó con dâu, nếu lúc trước không phải bọn họ mềm lòng thì đại tẩu ta bây giờ đã không kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai như thế", Tô Việt an ủi Lô Uyển Chi, hắn sống chung với cha nương hắn gần hai mươi năm, đối với tập tính của họ dĩ nhiên hắn luôn hiểu rõ.
Cha nương nhà hắn quả thật không phải là người nhiều chuyện, nếu không phải việc của họ họ sẽ không nói tới, lại càng không giống như mấy cha mẹ chồng khác trong thôn, đối xử hà khắc với con dâu. Cho nên hắn mới lớn gan mở miệng cầu cửa hôn sự với Lô gia, bằng không cho dù có cho hắn mười lá gan hắn cũng không thể xin được, không thể nắm chắc có thể mang đến cuộc sống yên ổn cho Lô Uyển Chi, hắn cũng không thể mở miệng.
Tuy rằng không hiểu lắm về tính tình của cha mẹ chồng ra sao, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc gần đây Lô Uyển Chi đã có thể lờ mờ hiểu được đại khái, nghe trượng phu nói như thế, Lô Uyển Chi vẫn không nhịn được thay cha mẹ chồng mở miệng bênh vực, "Con người bọn họ khá tốt".
Tô Việt nghe xong cười đến ôm lấy vai Lô Uyển Chi nói, "Mà quan trọng là nàng dâu của ta hiểu được lí lẽ, mặc kệ là ông bà già về sau có thể sống với chúng ta bao lâu, chúng ta nhất định sẽ luôn bên cạnh bọn họ", nói xong giữ lại đôi vai đang giãy giụa của Lô uyển Chi, Tô Việt thừa dịp nàng chưa chuẩn bị hôn trộm một cái lên đôi má hồng của nàng.
Hành động của hắn làm Lô Uyển Chi sợ run cả người, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Tô Việt một cái.
"Đúng rồi, lần trước lại mặt, cha ta tìm chàng nói chuyện đó, chàng có muốn suy nghĩ lại một lần nữa hay không, dù sao đó cũng là một nguồn thu vào, sau này cha nương già đi, cơ thể họ nếu có bệnh tật gì, sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến bạc", Lô Uyển Chi suy nghĩ trong hai ngày nay, cảm thấy đây là biện pháp duy nhất, trông cậy vào ba mẫu đất khô cằn kia không có khả năng để dành được bao nhiêu, trong lòng nàng tuy rằng không có cách nào để thực hiện chuyện kia, nhưng mà bạc thì cần phải có.
"Uyển Chi, nàng hy vọng ta làm như vậy phải không?", Tô Việt tách người ra nhìn chằm chằm Lô Uyển Chi với ánh mắt chăm chú hỏi.
Bỗng nhiên ngay lúc này, Lô Uyển Chi cảm thấy không đành lòng cưỡng cầu hắn làm gì, nhưng mà nghĩ lại mối thù đã chôn sâu tận đáy lòng, rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được gật đầu. Thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Việt, trong lòng nàng chột dạ không dám đối mặt.
"Nếu nàng hy vọng thì ta sẽ tìm Nhạc phụ nói chuyện, nhưng mà không phải là không có điều kiện mà nhận lấy, ta sẽ thỏa thuận, lợi tức cứ dựa theo lợi tức của điền trang tư nhân. Một đồng cũng không thể thiếu Nhạc phụ. Nàng đồng ý không?", Tô Việt nhìn búi tóc trên đỉnh đầu của nàng trầm giọng hỏi.
Nhẹ nhàng gật đầu, Lô Uyển Chi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Việt có chút thương cảm nói, "A Việt, ta biết như vậy đối với chàng có chút quá đáng, chàng vốn dĩ rất tốt, chỉ vì cưới ta còn phải đi gánh vác chuyện vốn chẳng liên quan lẫn trách nhiệm này", nói xong vành mắt rưng rưng đầy nước mắt áy náy, giờ đây mới phát hiện bản thân thật quá đáng với người khác, vì chuyện riêng của Lô gia, liên lụy tới Tô Việt không nói, mà sau này không biết chuyện sẽ thế nào, thậm chí còn hại tới hắn.
Càng nghĩ trong lòng Lô Uyển Chi càng thấy áy náy, càng thương tâm, hai mắt không thể kìm nén dòng nước mắt tràn mi, cũng không còn cố kỵ điều gì nâng bàn tay xoa một bên má Tô Việt, đây là dung mạo tràn đầy sức sống tuổi trẻ của hắn.
Tô Việt bị biểu cảm của nàng làm bỡ ngỡ, nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn bị biểu cảm trên gương mặt ôn nhu này mà rung động, cũng là lần đầu tiên Lô Uyển Chi chủ động chạm vào hắn.
Cho dù lúc trước khi bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cho dù nàng có động tình khó kiểm soát bản thân, nhiều nhất chỉ là vươn tay cào vào lưng hắn, hơn nữa lực rất mạnh, so với lúc dịu dàng thường thấy hoàn toàn khác xa, Tô Việt có thể khẳng định sau lưng hắn nhất định là thương tích chồng chất. Mặc dù vào thời điểm thân mật của cả hai, hắn tiến công càng dùng sức, càng dũng mãnh nhưng đợi cho tất cả qua đi, hắn vẫn cảm thấy đau rát, hắn thật sự không rõ bình thường nhìn Lô Uyển Chi yếu đuối thế kia vậy mà thời điểm đó tựa như đột nhiên biến thành sư tử cái.
Mà làm Tô Việt thấy rõ ràng trong mắt Lô Uyển Chi đầy vẻ áy náy, thấy rõ đó là áy náy, đó là chịu đựng, là đau lòng, tim hắn như bị bóp chặt, đến gần vỗ về, khẽ hôn mí mắt nàng nói, "Uyển Chi, đừng thương tâm, nàng vui vẻ thì ta cũng vui vẻ, là ta nguyện ý, không hề miễn cưỡng, nàng yên tâm. Tô Việt ta cũng không phải là loại người vì người khác mà ủy khuất chính mình".
Hắn nói xong vì trấn an giai nhân trong lòng mà mở miệng cười vài tiếng.
Lô Uyển Chi là người nhạy cảm như thế nào làm sao có thể không biết tâm ý vì nàng mà lo lắng của hắn, gắt gao ôm lấy eo Tô Việt, mặt nàng chôn trên cổ hắn khe khẽ nức nở.
Kể từ ngày biết thân thế của chính mình, nàng chưa từng biểu hiện bất cứ biểu cảm bi thương nào trước mặt cha mẹ mình, mất mác, bất lực còn có một tia tuyệt vọng, lúc này nàng tựa như tìm được một nơi có thể giải thoát, cũng tìm được lý do có thể buông tay, chỉ vì được người có tấm lòng rộng rãi này giang tay che chở, quan trọng nhất là, đây là người mà cả đời này này nàng sẽ dựa dẫm.
Tô Việt có chút sợ hãi, ngoại trừ đêm đầu tiên nhìn thấy Lô Uyển Chi khóc thút thít một lần, hắn chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, thê tử của hắn không giống như biểu hiện mảnh mai bên ngoài, mà nội tâm rất kiên cường. Cho nên giờ phút này nhìn Lô Uyển Chi khóc, nhất thời hắn cảm thấy chân tay luống cuống, chỉ biết nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt nàng.
Mà trong đầu hắn từ lâu đã quên mất vấn đề vừa rồi, giờ phút này chỉ nghĩ chắc chắn lời nói vừa rồi của hắn chọc Lô Uyển Chi không vui nên mới khóc ủy khuất như thế.
Nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy có khả năng nhất chính là vì bản thân cự tuyệt ý tốt của Nhạc phụ, với lại vừa rồi trả lời lại không rõ ràng.
Vì thế hắn không ngừng cam đoan bản thân sẽ nguyện ý nhận cửa hàng trấn trên, nguyện ý đi quản lý, Nhạc phụ nói cái gì thì sẽ là cái đó, sau này hắn tuyệt đối sẽ không nói chữ không nữa.
Nào ngờ, hắn càng quan tâm tỉ mỉ, trong lòng Lô Uyển Chi càng áy náy, khóc càng lúc càng nức nở hơn.
Tô Việt không chỉ không ngừng hôn chân mày đen nhánh của nàng, rồi đôi mắt, hai gò má, cuối cùng nhìn thấy Lô Uyển Chi không có xu hướng ngừng khóc, âm thanh ngược lại càng lúc càng cao, sợ làm cha mẹ cách vách mới ngủ tỉnh dậy, Tô Việt cúi đầu đem giọng khóc nức nở nuốt vào trong miệng.
/81
|