Trong phòng bệnh hạng nhất, Nhạc Quân Lỗi cẩn thận từng li từng tí chăm sóc Lạc Nghiên Vũ.
Bác sĩ mới vừa khám xong cho cô, kết quả kiểm tra là động thai khí, dẫn tới tử cung ra máu, nhưng bây giờ đã không còn đáng ngại.
“Cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hắn ngồi ở bên giường, thương tiếc vuốt gương mặt của cô.
“Hiện tại tốt hơn nhiều.” Cô nhàn nhạt cười.”Anh không về công ty sao?”
“Không về, ở lại cùng em.” Hắn cười cười.
Lúc này, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân nhận được tin tức, cũng vội vàng chạy đến.
“Nghiên Vũ, con có khỏe không?” Hai người gấp gáp hỏi.
“Không sao rồi ạ, hai người không nên lo lắng.” Cô vội vã trấn an bọn họ.
“Quân Lỗi, đây là chuyện gì xảy ra?” Yên lòng, Nhạc Tĩnh Sinh hỏi thăm nguyên nhân sự việc.
Nhạc Quân Lỗi đơn giản đem sự việc nói lại.
“Cái gì? ! Thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy!” Nhạc Tĩnh Sinh khá chấn kinh.
Trầm Vân nắm tay Nghiên Vũ: “Cũng may, Nghiên Vũ phúc lớn mạng lớn tránh được một kiếp.”
“Vâng!” Nhớ tới tình huống lúc đó, lòng cô vẫn là còn sợ hãi!
“Dì Trầm, có thể làm phiền dì hầm canh gà cách thủy cho Nghiên Vũ bồi bổ thân thể không?” Không muốn Nghiên Vũ lại nhớ tới chuyện đáng sợ kia, Nhạc Quân Lỗi chuyển đề tài.
“Đứa nhỏ ngốc! Còn cần khách khí với dì như vậy sao?” Trầm Vân cười nói.”Dì trở về đi làm canh ngay đây!”
“Nghiên Vũ, con nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta chậm một chút trở lại thăm con.” Nhạc Tĩnh Sinh quay sang con trai nói: “Quân Lỗi, chăm sóc tốt Nghiên Vũ.” Đã thông báo xong, ông cùng Trầm Vân đi về.
“Quân Lỗi, em đối với bác trai, dì Trầm thật ngại quá, em một hậu sinh vãn bối còn phải làm phiền bọn họ đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ áy náy nói.
“Đứa ngốc! Đó là cha và dì thương em! Vả lại, em còn phải sinh một cháu trai trắng trẻo mập mạp đáng yêu cho bọn họ, nên bọn họ đương nhiên là phải quan tâm em nhiều hơn rồi!” Khó có được Nhạc Quân Lỗi nói cười.
Cô bị hắn chọc cười.”Bọn họ mới không có nịnh bợ như vậy đâu !”
Hắn cười nhạt không nói, cao hứng khi cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Quân Lỗi, em mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
“Được!” Hắn đắp kín mền cho cô.”Anh sẽ ở nơi này cùng em.”
Có hắn làm bạn, cô mang theo nụ cười an tâm đi ngủ.
*****************************
Lạc Nghiên Vũ nằm viện mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia thường mang theo thuốc bổ đến thăm cô, Nhạc Quân Lỗi lại lấy bệnh viện làm nhà, trừ đi làm, về nhà tắm rửa hay lấy đồ ra, cơ hồ đều ở bệnh viện cùng cô.
Hôm nay, Giang Linh và Lưu Sĩ Hiền cũng tới đây thăm cô.
“Nghiên Vũ, tốt hơn nhiều chưa?” Giang Linh quan tâm hỏi.
“Tốt hơn nhiều, cám ơn hai người đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ nhàn nhạt cười một tiếng.
“Khách khí với chúng ta cái gì!” Lưu Sĩ Hiền cười nói.”Nhìn em không có việc gì, chúng ta an tâm rồi.”
Giang Linh nói tiếp: “Đúng a! Vì muốn biết em ở bệnh viện nào, chị còn lớn mật chạy đi hỏi tổng giám đốc đấy.” Nói đến tổng giám đốc, sao lại không thấy người của hắn?”Nghiên Vũ, tổng giám đốc đâu?”
“Bụng của em đói, anh ấy đi giúp em mua đồ ăn.” Có thể là do mang thai, cô dễ đói bụng.
“Tổng giám đốc đối với em thật tốt!” Lưu Sĩ Hiền nói.
“Đúng vậy! Ngày đó em gặp chuyện không may, chúng ta thấy một mặt nổi điên lo lắng của tổng giám đốc, cũng không dám tin tưởng đó là ngài ấy.” Giang Linh hồi tưởng một màn kia, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Nghe được bọn họ nói vậy, Lạc Nghiên Vũ cười ngọt ngào.
“Chỉ là, chị cũng không ngờ Dương Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy, thật là ngoài dự đoán của mọi người.” Dù sao cũng là đồng nghiệp, Giang Linh khá cảm thán!
Nói đến Dương Hạo, Lạc Nghiên Vũ hơi thu lại nụ cười. Lưu Sĩ Hiền thấy được, đẩy đẩy Giang Linh muốn cô ấy chú ý.
Giang Linh hiểu ý, vội vàng nói: “Nghiên Vũ, thật xin lỗi! Chị không nên nhắc tới chuyện này.”
“Không sao! Thật ra thì em không kiêng dè nói chuyện này, chỉ là vẫn có chút sợ sệt.” Cô mỉm cười, “Có lẽ Dương Hạo là quá cực đoan rồi, mới có thể làm ra loại chuyện đáng sợ này.” Suy nghĩ kỹ một chút, cô không trách anh ta, ngược lại đồng tình với anh ta.”Em chỉ có thể nói thật đáng tiếc.”
Giang Linh, Lưu Sĩ Hiền lòng có đồng cảm.
Lúc này, Nhạc Quân Lỗi mở cửa đi vào. Giang Linh cùng Lưu Sĩ Hiền nhìn đến hắn, vội vàng tôn kính chào hỏi, nói thác có chuyện đi trước.
“Anh xem đi, bọn họ đều bị anh hù dọa chạy mất!” Lạc Nghiên Vũ hướng hắn kháng nghị.
Hắn nhướng mày.”Chuyện liên quan gì tới anh?”
“Bởi vì anh rất có uy nghiêm nha!” Cô cong môi hồng lên nũng nịu.
“Làm ông chủ không có uy nghiêm, thế nào dẫn dắt nhân viên đây?” Vẻ mặt hắn mỉm cười.
“Thật sao! Coi như anh có lý!” Dù sao cô cũng không phải là thật cùng hắn so đo.
Hắn cười nhìn cô: “Không phải nói đói bụng sao? Anh giúp em mua mì Dương Xuân về rồi này.” Hắn lấy cho cô ăn.
“Oa! Rốt cuộc được ăn!” Cô hài lòng ăn. Mới vừa nãy cô đột nhiên rất muốn ăn mì Dương Xuân, cho nên mới bảo Quân Lỗi đi mua giúp cô.
“Cẩn thận nóng!” Hắn cưng chiều nhìn cô cười lộ lúm đồng tiền thỏa mãn.
“Quân Lỗi, em bao giờ có thể xuất viện?” Cô vừa ăn vừa hỏi nói.
“Đợi ở chỗ này buồn bực?”
Cô gật đầu một cái.”Nằm chừng mấy ngày, cảm thấy thật nhàm chán! Hơn nữa em cũng không muốn anh phải mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy.”
“Anh sẽ gặp bác sĩ hỏi một chút lại nói.”
“Hỏi ông ấy ngày mai có thể xuất viện được không.” Cô không muốn ở lại bệnh viện.
“Nóng lòng như thế!”
Hắn liếc cô một cái, mà cô còn lại là cười khan.
“Sau khi xuất viện, em đừng đi làm. Còn nữa, chúng ta về ở chung với cha đi” Như vậy cô có người chăm sóc, hắn mới yên tâm.
“Trở về đấy ở em không có ý kiến, nhưng tại sao không thể đi làm?”
“Em quên em đã đồng ý với anh nếu có chỗ không đúng, thì không thể đi làm, hả?”
“Có sao?” Cô cố ý giả bộ ngu.
“Chớ dùng tới chiêu này với anh!” Hắn ngồi xuống, nhu tình nhìn cô.”Không cho em đi làm, là vì suy nghĩ cho thân thể của em! Bác sĩ nói với anh, trải qua lần này về sau phải đặc biệt coi chừng thân thể của em.”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Những thứ này cô cũng không ngờ tới.
“Cho nên em ngoan ngoãn nghe lời được không?”
“Ừ.” Không nghe lời cũng không được rồi.
*************************
Sau khi Lạc Nghiên Vũ xuất viện không có mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia dẫn theo con dâu tương lai đến Lạc gia cầu hôn.
Mẹ Lạc hết sức kinh ngạc cùng cao hứng vì con gái có thể tìm được một người chồng ưu tú như thế, nhìn bộ dáng con gái được thương yêu hạnh phúc, còn nghĩ đến trong bụng của cô có cháu trai bảo bối, cửa hôn sự này bà là cười ha hả đồng ý!
Hôn sự vừa đặt định, trưởng bối hai nhà bắt đầu thương lượng chi tiết về hôn lễ, mà Nhạc Quân Lỗi là không yên lòng ngồi ở một bên nghe bọn họ lo nghĩ hôn lễ cho hắn, bởi vì vợ tương lai của hắn bị hai vị cậu em vợ lôi đi.
“Chị, coi bộ chị tốt số thật đấy! Vậy mà gả cho tổng giám đốc của một tập đoàn lớn!” Bên trong gian phòng, em trai lớn Lạc Thụy Triết hưng phấn nói.
“Chị, anh ấy chính là học sinh dạy kèm tại nhà thường treo ở bên miệng trước kia của chị hả?” Lạc Thụy còn nhớ chị gái lúc học đại học thường xuyên nhắc tới hắn.
Lạc Nghiên Vũ nhìn qua nhìn lại hai người em trai đã lâu không gặp, cười nói: “Chị mới trở lại, hai người các ngươi liền lôi kéo chị hạch hỏi!”
“Ai bảo chị rất nhiều chuyện cũng không nói với chúng ta!” Lạc Thụy Triết kháng nghị.
Lạc Thụy phụ họa gật đầu.
“Nào có rất nhiều chuyện!” Cô mới không thừa nhận.
“Không có sao? Em nói cho chị nghe nhé.” Lạc Thụy Triết giương lên nụ cười xấu bụng: “Một là có bạn trai không nói; hai là gạt chúng ta cùng người đó ở chung; ba là mang thai. . . . . .”
“Được rồi! Chớ nói!” Cô lúng túng mặt đỏ lên, “Chuyện của chị còn cần xin phép các em à? !” Cô chống nạnh hung dữ một tiếng, bày ra uy nghiêm làm chị gái.
Hai anh em đã sớm không chịu thua bộ dáng này của chị gái rồi, Lạc Thụy còn cười nói: “Chị, chị chớ để bộ dáng hung dữ này bị anh rể quý thấy được, cẩn thận anh ấy không muốn chị!” Nói xong, trên mặt bọn họ mang quỷ dị nhìn về phía sau cô.
“Anh ấy mới sẽ không!” Lạc Nghiên Vũ không phát hiện bọn họ khác thường, tự đắc ý kiêu ngạo nói.
“Hả?”
Ah? Thanh âm này không phải ── cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn, đón nhận cặp mắt hàm chứa ý cười kia.
Trời ạ! Hắn nhìn thấy rồi ! Cô cảm thấy thật xấu hổ nha!
Ánh mắt tức giận bắn về phía em trai, chỉ thấy bọn họ nhún nhún vai, buồn cười rút khỏi căn phòng.
“Anh, làm sao anh tiến vào?” Mặt cô đỏ hơn.
“Nhàm chán liền đi vào tìm em, vừa tiến vào liền nghe đến ──” Bờ môi Nhạc Quân Lỗi giương lên nụ cười.
“Ghét! Anh nghe lén người ta nói chuyện!”
“Các người không có đóng cửa, tự nhiên liền nghe được.” Hắn tiến lên vòng ở eo cô.”Như vậy chắc chắn anh sẽ không không muốn em?”
“Vậy anh sẽ không cần em ư?” Cô cười không ngớt hỏi ngược lại.
“Sẽ không! Vĩnh viễn đều sẽ không!” Hắn cho cô một nụ hôn nóng bỏng hừng hực.
Bên trong phòng hai người có tình hôn đến khó khăn chia lìa, bên ngoài hai anh em rình coi thấy thế hăng hái dồi dào. Chợt, một tiếng hỏi thăm khiến người bên trong phòng cùng bên ngoài phòng giật nảy mình.
“Hai con đang làm gì?” Mẹ Lạc hai con trai.
Hai anh em hô to không ổn trong lòng, nhìn vào bên trong phòng, quả nhiên thấy bà chị lửa giận lên cao nhìn chằm chằm bọn họ, mà anh rể tương lai còn lại là mặt không chút thay đổi.
“Hai con thế nào?” Mẹ Lạc cảm thấy không giải thích được mà vào phòng, thẳng thấy bên trong phòng con rể quý ôm con gái mà môi con gái lại sưng lên, mới đại khái sáng tỏ là một hồi sự việc thế nào.
“Mẹ, chuyện gì?” Lạc Nghiên Vũ hỏi.
“Nghiên Vũ, thân gia bọn họ khó được tới nơi này một chuyến, con dẫn họ đi xung quanh đây đi dạo một chút.”
“Được!” Cô cười đồng ý, sau đó quay sang Quân Lỗi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Bác gái, vậy chúng con đi ra ngoài trước.” Hắn cung kính nói một tiếng.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mẹ Lạc cao hứng cười.
“Mẹ, chị sẽ hạnh phúc!” Anh em Lạc gia cũng thực chúc phúc chị gái.
“Đúng a! Chị gái các con gả đi ra ngoài, các con sẽ không lấy cớ không kết hôn được nữa rồi!” Mẹ Lạc quẳng xuống lời nói sau đó, đi ra khỏi phòng chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng làm tiệc mời khách.
“Xong rồi!” Hai anh em nhìn nhau một cái, cùng nhau phát ra tiếng kêu gào.
Bác sĩ mới vừa khám xong cho cô, kết quả kiểm tra là động thai khí, dẫn tới tử cung ra máu, nhưng bây giờ đã không còn đáng ngại.
“Cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hắn ngồi ở bên giường, thương tiếc vuốt gương mặt của cô.
“Hiện tại tốt hơn nhiều.” Cô nhàn nhạt cười.”Anh không về công ty sao?”
“Không về, ở lại cùng em.” Hắn cười cười.
Lúc này, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân nhận được tin tức, cũng vội vàng chạy đến.
“Nghiên Vũ, con có khỏe không?” Hai người gấp gáp hỏi.
“Không sao rồi ạ, hai người không nên lo lắng.” Cô vội vã trấn an bọn họ.
“Quân Lỗi, đây là chuyện gì xảy ra?” Yên lòng, Nhạc Tĩnh Sinh hỏi thăm nguyên nhân sự việc.
Nhạc Quân Lỗi đơn giản đem sự việc nói lại.
“Cái gì? ! Thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy!” Nhạc Tĩnh Sinh khá chấn kinh.
Trầm Vân nắm tay Nghiên Vũ: “Cũng may, Nghiên Vũ phúc lớn mạng lớn tránh được một kiếp.”
“Vâng!” Nhớ tới tình huống lúc đó, lòng cô vẫn là còn sợ hãi!
“Dì Trầm, có thể làm phiền dì hầm canh gà cách thủy cho Nghiên Vũ bồi bổ thân thể không?” Không muốn Nghiên Vũ lại nhớ tới chuyện đáng sợ kia, Nhạc Quân Lỗi chuyển đề tài.
“Đứa nhỏ ngốc! Còn cần khách khí với dì như vậy sao?” Trầm Vân cười nói.”Dì trở về đi làm canh ngay đây!”
“Nghiên Vũ, con nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta chậm một chút trở lại thăm con.” Nhạc Tĩnh Sinh quay sang con trai nói: “Quân Lỗi, chăm sóc tốt Nghiên Vũ.” Đã thông báo xong, ông cùng Trầm Vân đi về.
“Quân Lỗi, em đối với bác trai, dì Trầm thật ngại quá, em một hậu sinh vãn bối còn phải làm phiền bọn họ đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ áy náy nói.
“Đứa ngốc! Đó là cha và dì thương em! Vả lại, em còn phải sinh một cháu trai trắng trẻo mập mạp đáng yêu cho bọn họ, nên bọn họ đương nhiên là phải quan tâm em nhiều hơn rồi!” Khó có được Nhạc Quân Lỗi nói cười.
Cô bị hắn chọc cười.”Bọn họ mới không có nịnh bợ như vậy đâu !”
Hắn cười nhạt không nói, cao hứng khi cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Quân Lỗi, em mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
“Được!” Hắn đắp kín mền cho cô.”Anh sẽ ở nơi này cùng em.”
Có hắn làm bạn, cô mang theo nụ cười an tâm đi ngủ.
*****************************
Lạc Nghiên Vũ nằm viện mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia thường mang theo thuốc bổ đến thăm cô, Nhạc Quân Lỗi lại lấy bệnh viện làm nhà, trừ đi làm, về nhà tắm rửa hay lấy đồ ra, cơ hồ đều ở bệnh viện cùng cô.
Hôm nay, Giang Linh và Lưu Sĩ Hiền cũng tới đây thăm cô.
“Nghiên Vũ, tốt hơn nhiều chưa?” Giang Linh quan tâm hỏi.
“Tốt hơn nhiều, cám ơn hai người đến thăm em.” Lạc Nghiên Vũ nhàn nhạt cười một tiếng.
“Khách khí với chúng ta cái gì!” Lưu Sĩ Hiền cười nói.”Nhìn em không có việc gì, chúng ta an tâm rồi.”
Giang Linh nói tiếp: “Đúng a! Vì muốn biết em ở bệnh viện nào, chị còn lớn mật chạy đi hỏi tổng giám đốc đấy.” Nói đến tổng giám đốc, sao lại không thấy người của hắn?”Nghiên Vũ, tổng giám đốc đâu?”
“Bụng của em đói, anh ấy đi giúp em mua đồ ăn.” Có thể là do mang thai, cô dễ đói bụng.
“Tổng giám đốc đối với em thật tốt!” Lưu Sĩ Hiền nói.
“Đúng vậy! Ngày đó em gặp chuyện không may, chúng ta thấy một mặt nổi điên lo lắng của tổng giám đốc, cũng không dám tin tưởng đó là ngài ấy.” Giang Linh hồi tưởng một màn kia, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Nghe được bọn họ nói vậy, Lạc Nghiên Vũ cười ngọt ngào.
“Chỉ là, chị cũng không ngờ Dương Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy, thật là ngoài dự đoán của mọi người.” Dù sao cũng là đồng nghiệp, Giang Linh khá cảm thán!
Nói đến Dương Hạo, Lạc Nghiên Vũ hơi thu lại nụ cười. Lưu Sĩ Hiền thấy được, đẩy đẩy Giang Linh muốn cô ấy chú ý.
Giang Linh hiểu ý, vội vàng nói: “Nghiên Vũ, thật xin lỗi! Chị không nên nhắc tới chuyện này.”
“Không sao! Thật ra thì em không kiêng dè nói chuyện này, chỉ là vẫn có chút sợ sệt.” Cô mỉm cười, “Có lẽ Dương Hạo là quá cực đoan rồi, mới có thể làm ra loại chuyện đáng sợ này.” Suy nghĩ kỹ một chút, cô không trách anh ta, ngược lại đồng tình với anh ta.”Em chỉ có thể nói thật đáng tiếc.”
Giang Linh, Lưu Sĩ Hiền lòng có đồng cảm.
Lúc này, Nhạc Quân Lỗi mở cửa đi vào. Giang Linh cùng Lưu Sĩ Hiền nhìn đến hắn, vội vàng tôn kính chào hỏi, nói thác có chuyện đi trước.
“Anh xem đi, bọn họ đều bị anh hù dọa chạy mất!” Lạc Nghiên Vũ hướng hắn kháng nghị.
Hắn nhướng mày.”Chuyện liên quan gì tới anh?”
“Bởi vì anh rất có uy nghiêm nha!” Cô cong môi hồng lên nũng nịu.
“Làm ông chủ không có uy nghiêm, thế nào dẫn dắt nhân viên đây?” Vẻ mặt hắn mỉm cười.
“Thật sao! Coi như anh có lý!” Dù sao cô cũng không phải là thật cùng hắn so đo.
Hắn cười nhìn cô: “Không phải nói đói bụng sao? Anh giúp em mua mì Dương Xuân về rồi này.” Hắn lấy cho cô ăn.
“Oa! Rốt cuộc được ăn!” Cô hài lòng ăn. Mới vừa nãy cô đột nhiên rất muốn ăn mì Dương Xuân, cho nên mới bảo Quân Lỗi đi mua giúp cô.
“Cẩn thận nóng!” Hắn cưng chiều nhìn cô cười lộ lúm đồng tiền thỏa mãn.
“Quân Lỗi, em bao giờ có thể xuất viện?” Cô vừa ăn vừa hỏi nói.
“Đợi ở chỗ này buồn bực?”
Cô gật đầu một cái.”Nằm chừng mấy ngày, cảm thấy thật nhàm chán! Hơn nữa em cũng không muốn anh phải mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy.”
“Anh sẽ gặp bác sĩ hỏi một chút lại nói.”
“Hỏi ông ấy ngày mai có thể xuất viện được không.” Cô không muốn ở lại bệnh viện.
“Nóng lòng như thế!”
Hắn liếc cô một cái, mà cô còn lại là cười khan.
“Sau khi xuất viện, em đừng đi làm. Còn nữa, chúng ta về ở chung với cha đi” Như vậy cô có người chăm sóc, hắn mới yên tâm.
“Trở về đấy ở em không có ý kiến, nhưng tại sao không thể đi làm?”
“Em quên em đã đồng ý với anh nếu có chỗ không đúng, thì không thể đi làm, hả?”
“Có sao?” Cô cố ý giả bộ ngu.
“Chớ dùng tới chiêu này với anh!” Hắn ngồi xuống, nhu tình nhìn cô.”Không cho em đi làm, là vì suy nghĩ cho thân thể của em! Bác sĩ nói với anh, trải qua lần này về sau phải đặc biệt coi chừng thân thể của em.”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Những thứ này cô cũng không ngờ tới.
“Cho nên em ngoan ngoãn nghe lời được không?”
“Ừ.” Không nghe lời cũng không được rồi.
*************************
Sau khi Lạc Nghiên Vũ xuất viện không có mấy ngày, vợ chồng Nhạc gia dẫn theo con dâu tương lai đến Lạc gia cầu hôn.
Mẹ Lạc hết sức kinh ngạc cùng cao hứng vì con gái có thể tìm được một người chồng ưu tú như thế, nhìn bộ dáng con gái được thương yêu hạnh phúc, còn nghĩ đến trong bụng của cô có cháu trai bảo bối, cửa hôn sự này bà là cười ha hả đồng ý!
Hôn sự vừa đặt định, trưởng bối hai nhà bắt đầu thương lượng chi tiết về hôn lễ, mà Nhạc Quân Lỗi là không yên lòng ngồi ở một bên nghe bọn họ lo nghĩ hôn lễ cho hắn, bởi vì vợ tương lai của hắn bị hai vị cậu em vợ lôi đi.
“Chị, coi bộ chị tốt số thật đấy! Vậy mà gả cho tổng giám đốc của một tập đoàn lớn!” Bên trong gian phòng, em trai lớn Lạc Thụy Triết hưng phấn nói.
“Chị, anh ấy chính là học sinh dạy kèm tại nhà thường treo ở bên miệng trước kia của chị hả?” Lạc Thụy còn nhớ chị gái lúc học đại học thường xuyên nhắc tới hắn.
Lạc Nghiên Vũ nhìn qua nhìn lại hai người em trai đã lâu không gặp, cười nói: “Chị mới trở lại, hai người các ngươi liền lôi kéo chị hạch hỏi!”
“Ai bảo chị rất nhiều chuyện cũng không nói với chúng ta!” Lạc Thụy Triết kháng nghị.
Lạc Thụy phụ họa gật đầu.
“Nào có rất nhiều chuyện!” Cô mới không thừa nhận.
“Không có sao? Em nói cho chị nghe nhé.” Lạc Thụy Triết giương lên nụ cười xấu bụng: “Một là có bạn trai không nói; hai là gạt chúng ta cùng người đó ở chung; ba là mang thai. . . . . .”
“Được rồi! Chớ nói!” Cô lúng túng mặt đỏ lên, “Chuyện của chị còn cần xin phép các em à? !” Cô chống nạnh hung dữ một tiếng, bày ra uy nghiêm làm chị gái.
Hai anh em đã sớm không chịu thua bộ dáng này của chị gái rồi, Lạc Thụy còn cười nói: “Chị, chị chớ để bộ dáng hung dữ này bị anh rể quý thấy được, cẩn thận anh ấy không muốn chị!” Nói xong, trên mặt bọn họ mang quỷ dị nhìn về phía sau cô.
“Anh ấy mới sẽ không!” Lạc Nghiên Vũ không phát hiện bọn họ khác thường, tự đắc ý kiêu ngạo nói.
“Hả?”
Ah? Thanh âm này không phải ── cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn, đón nhận cặp mắt hàm chứa ý cười kia.
Trời ạ! Hắn nhìn thấy rồi ! Cô cảm thấy thật xấu hổ nha!
Ánh mắt tức giận bắn về phía em trai, chỉ thấy bọn họ nhún nhún vai, buồn cười rút khỏi căn phòng.
“Anh, làm sao anh tiến vào?” Mặt cô đỏ hơn.
“Nhàm chán liền đi vào tìm em, vừa tiến vào liền nghe đến ──” Bờ môi Nhạc Quân Lỗi giương lên nụ cười.
“Ghét! Anh nghe lén người ta nói chuyện!”
“Các người không có đóng cửa, tự nhiên liền nghe được.” Hắn tiến lên vòng ở eo cô.”Như vậy chắc chắn anh sẽ không không muốn em?”
“Vậy anh sẽ không cần em ư?” Cô cười không ngớt hỏi ngược lại.
“Sẽ không! Vĩnh viễn đều sẽ không!” Hắn cho cô một nụ hôn nóng bỏng hừng hực.
Bên trong phòng hai người có tình hôn đến khó khăn chia lìa, bên ngoài hai anh em rình coi thấy thế hăng hái dồi dào. Chợt, một tiếng hỏi thăm khiến người bên trong phòng cùng bên ngoài phòng giật nảy mình.
“Hai con đang làm gì?” Mẹ Lạc hai con trai.
Hai anh em hô to không ổn trong lòng, nhìn vào bên trong phòng, quả nhiên thấy bà chị lửa giận lên cao nhìn chằm chằm bọn họ, mà anh rể tương lai còn lại là mặt không chút thay đổi.
“Hai con thế nào?” Mẹ Lạc cảm thấy không giải thích được mà vào phòng, thẳng thấy bên trong phòng con rể quý ôm con gái mà môi con gái lại sưng lên, mới đại khái sáng tỏ là một hồi sự việc thế nào.
“Mẹ, chuyện gì?” Lạc Nghiên Vũ hỏi.
“Nghiên Vũ, thân gia bọn họ khó được tới nơi này một chuyến, con dẫn họ đi xung quanh đây đi dạo một chút.”
“Được!” Cô cười đồng ý, sau đó quay sang Quân Lỗi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Bác gái, vậy chúng con đi ra ngoài trước.” Hắn cung kính nói một tiếng.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mẹ Lạc cao hứng cười.
“Mẹ, chị sẽ hạnh phúc!” Anh em Lạc gia cũng thực chúc phúc chị gái.
“Đúng a! Chị gái các con gả đi ra ngoài, các con sẽ không lấy cớ không kết hôn được nữa rồi!” Mẹ Lạc quẳng xuống lời nói sau đó, đi ra khỏi phòng chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng làm tiệc mời khách.
“Xong rồi!” Hai anh em nhìn nhau một cái, cùng nhau phát ra tiếng kêu gào.
/22
|