Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 498

/610


"Muốn thế nào mới có thể cứu bé!?" Hoa Hồng nhìn bọn họ hỏi.

Lúc này, Tạp Ni đi lên, nhìn Hoa Hồng mở miệng, "Bây giờ người có thể cứu Hi Hi chỉ có một!"

Nhìn Tạp Ni, Hoa Hồng cau mày, "Người nào?"

"Bạch Dạ!"

Ở nhắc tới cái tên này, Hoa Hồng hơi sửng sốt một chút, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, đúng, còn có anh ta!

Bạch Dạ là một đại tài, ở phương diện y học, có rất nhiều biểu hiện xuất sắc, nhưng chính là tính cách cổ quái, cho nên rất ít người biết anh ta, căn bản không biết rốt cuộc có người này tồn tại hay không.

Thế nhưng anh ta cũng là nổi danh không được tự nhiên, người đến xem bệnh, chỉ nhìn tâm tình.

Hơn nữa, có một quy định rất cứng rắn!

Cái này, Tạp Ni và Mặc Thiếu Thiên bọn họ cũng đều biết!

Chỉ là trong bọn họ chưa ai thấy qua nhân vật như vậy....

Bất quá chỉ có người của Hợp Tung biết, Bạch Dạ cùng Hoa Hồng quan hệ rất đặc thù, hơn nữa người Bạch Dạ sợ nhất là Hoa Hồng!

Nếu như nói trên thế giới này có hai người không thể đụng vào, như vậy Hoa Hồng là một người trong đó!

"Bây giờ có thể cứu bé, chỉ sợ là chỉ có cô!” Tạp Ni nói.

Những lời này, khiến cho mọi người đều nhìn Hoa Hồng suy đoán.

Đến tột cùng Bạch Dạ cùng Hoa Hồng là quan hệ như thế nào, chỉ có Hoa Hồng mới có thể nhờ giúp đỡ!

Thế nhưng trong quan hệ này, thực sự không có ai biết, ngay cả Tạp Ni cũng không biết!

Hoa Hồng đứng tại chỗ, gật đầu, "Từ lần trước ở thành phố A có gặp qua một lần, tôi cùng anh ta không có liên lạc, anh ta hiện tại có ý định tránh né tôi!” Hoa Hồng nói.

"Anh ta ở thành phố A?" Mặc Thiếu Thiên ngay sau đó hỏi.

Nếu như là như vậy, thì quá dễ dàng!

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Hoa Hồng nhìn về phía anh, đối với người cứu mạng mình, Hoa Hồng vẫn có chút cảm kích, "Rất lâu rồi, tôi cũng bởi vậy mà đến thành phố A!”

Nói lên cái này, vậy thực sự thời gian hơi dài!

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hoa Hồng, "Hoa Hồng, mau cứu Hi Hi, hiện tại, người có thể cứu bé, chỉ có cô?!” Lâm Tử Lam nhìn Hoa Hồng hết sức kích động nói.

Chỉ cần có một chút hi vọng, cô sẽ không bỏ qua!

Hoa Hồng cũng nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt vô cùng chắc chắn, “Cô yên tâm,nếu có một tia hi vọng, tôi cũng sẽ không bỏ qua!”

Nghe Hoa Hồng nói, Lâm Tử Lam nắm thật chặt tay Hoa Hồng, kích động không có ngôn ngữ nào diễn tả được.

"Cho tôi thời gian, tôi nhất định tìm được Bạch Dạ!" Hoa Hồng nói.

"Ừ!" Lâm Tử Lam nặng nề gật đầu, cô tin tưởng Hoa Hồng, Hoa Hồng là vì Hi Hi làm, cô lo lắng cho bé, không kém gì cô và Mặc Thiếu Thiên!

Nghe được lời của bọn họ, mọi người đều im lặng, đều không nói gì nữa, ánh mắt chỉ nhìn bên trong phòng bệnh của Hi Hi, tràn đầy yêu thương...

Đối với một đứa bé mà nói, chuyện như vậy đau đớn biết bao nhiêu!

.....................

Ngày hôm sau.

Hoa Hồng cầm điện thoại di động, vô luận như thế nào cũng không liên lạc được với Bạch Dạ!

Vừa nhìn là biết Bạch Dạ cố ý ẩn núp cô, hay không tiếp cô điện thoại, Hoa Hồng muốn đập điện thoại!

Mẹ kiếp, Bạch Dạ!

Thời điểm mấu chốt lại liên lạc không được!

Mỗi lần gọi điện thoại, chỉ nghe thấy âm thanh tút tút kéo dài, cuối cùng Hoa Hồng thực sự nổi giận, quay điện thoại di động hô to, "Bạch Dạ, lập tức trả lời điện thoại cho tôi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong, Hoa Hồng trực tiếp cúp điện thoại, muốn ném điện thoại, nhưng sợ là Bạch Dạ gọi đến, nên mới nhịn xuống.

Ngồi ở trên giường bệnh, Hoa Hồng thở phì phò, bởi vì khí lực quá lớn, làm cho vết thương đau một chút, may là lúc đó chỉ là đam nhẹ một nhát, vết thương vẫn nhẹ, may mà không sâu!

Lúc Hoa Hồng đang tức giận, Tạp Ni đi đến, "Hi Hi tỉnh, cô có muốn qua một chút hay không!”

Nghe thế, Hoa Hồng ngẩn ra, không nói hai lời, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, đi ra phía ngoài.

Tạp Ni chỉ biết Hoa Hồng phản ứng là như vậy, cũng không nói gì, theo cô đến phòng bệnh Hi Hi.

Lúc Hi Hi không phát bệnh, như bình thường cũng không có gì khác biệt, thoạt nhìn rất bình thường.

Vết thương trên người cũng đều là xử lý qua, cũng đã đỡ hơn rất nhiều, Hi Hi ngồi ở trên giường, bên người vây quanh một vòng người.

"Mẹ, con không sao, thực sự!" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói, không muốn để cho cô quá lo lắng.

Lâm Tử Lam sao mà không biết Hi Hi cố tình nói vậy, nghĩ đến Hi Hi trúng độc, Lâm Tử Lam cũng không nói thêm cái gì, nặng nề gật đầu, "Ừ!"

Hi Hi không quên vươn tay, thay Lâm Tử Lam lau sạch nước mắt.

"Được rồi, mẹ, Hoa Hồng đâu?" Hi Hi hỏi.

Bé chỉ nhớ rõ, khi Hoa Hồng cùng cha ra ngoài, bé cũng bất tỉnh nhân sự, hiện tại không thấy Hoa Hồng, Hi Hi rất lo lắng.

"Tôi ở chỗ này!" Nghe được Hi Hi ân cần thăm hỏi mình, Hoa Hồng như một trận gió nhẹ nhàng tiến đến.

Tiểu tử này còn có chút lương tâm, biết hỏi cô một câu!

Nói xong, Hoa Hồng đến trước mặt Hi Hi, thấy trên mặt Hi Hi là vết thương, trên cổ cũng có, không nói ra được yêu thương.

Hi Hi luôn luôn hăng hái như vậy!

Nghĩ đến Vi An, Hoa Hồng thực sự hận không thể băm cô ta thành trăm mảnh!

Khi nhìn thấy Hoa Hồng, ánh mắt của Hi Hi lập tức đọng lại ở trên người của cô, Hoa Hồng ở bệnh viện, hoàn toàn là một người khác, mặc đồng phục bệnh nhân, Hi Hi thiếu chút nữa không nhận ra.

Tuy rằng như trước, thế nhưng loại thuần túy này, Hi Hi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Chị thế nào? Không có việc gì chứ?" Hi Hi nhìn Hoa Hồng hỏi, ánh mắt lập tức nhìn về phía miệng vết thương của Hoa Hồng.

Hoa Hồng ngồi ở trước mặt của Hi Hi, nghe Hi Hi nói, trong lòng vẫn là ấm áp, "Nếu như có chuyện, cậu sẽ phụ trách với tôi sao?”

Hi Hi, "..."

Nhiều người như vậy, Hoa Hồng bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, Hi Hi không biết trả lời như thế nào.

Mọi người thấy bọn họ, Tạp Ni nhịn không được giả bộ ho khan một tiếng.

"Ừ!" Hi Hi thập phần chắc chắc nói.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Hi Hi sẽ phụ trách đối với Hoa Hồng, phần ân tình này của Hoa Hồng đối với bé, Hi Hi cả đời đều ghi nhớ trong lòng.

Kỳ thực, Hoa Hồng cũng không có ý gì khác, chỉ tùy tiện hỏi như vậy, chỉ là nghe được đáp án của Hi Hi, Hoa Hồng vẫn hết sức cao hứng, cuối cùng cũng không bõ công cô nỗ lực, Hi Hi vẫn có chút lương tâm!

"Coi như cậu còn có lương tâm!" Hoa Hồng nhìn Hi Hi, cười nói.

Hi Hi cũng nhìn Hoa Hồng, thấy bọn họ không có chuyện gì, Hi Hi cũng nở nụ cười phát ra từ nội tâm.

Cuối cùng cũng, không có chuyện gì!

Mẹ không có việc gì!

Cha không có việc gì!

Hoa Hồng cũng không có việc gì!

Thì bé bị thương, cũng đều đáng giá!

Chí ít lúc này đây, cha và mẹ không phải xa nhau!

Hi Hi đã thỏa mãn!

"Được rồi, Diệp An Nhiên đâu?" Lúc này, Hi Hi đột nhiên hỏi.

Mọi người sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi sẽ nhắc tới Diệp An Nhiên!

Lúc này, còn là Vân Dục đã mở miệng, "Đã chết!"

"Xác định sao?" Hi Hi hỏi, lần trước, xong lại xảy ra chuyện này, lần này Hi Hi sẽ không khinh thường như vậy.

Vân Dục gật đầu, "Đã xác định, thi thể của cô ta vẫn tồn tại, lần này không sai được!"

Lúc này Hi Hi mới thở dài một hơi, gật đầu.

Diệp An Nhiên mất, bọn họ coi như là trút được một gánh nặng, không cần phải lo lắng nữa.

Hi Hi không lo lắng cho mình, cũng sẽ lo lắng cho cha và mẹ!

Bọn họ đã đã trải qua quá nhiều chuyện, nhiều lần phải xa nhau, Hi Hi không muốn thấy bọn họ bất cứ người nào tuyệt vọng!

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Cậu bây giờ không cần nhớ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương thật tốt!” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.

Hi Hi gật đầu, "Tôi biết!"

"Ừ!" Nhìn dáng vẻ Hi Hi khéo léo, Hoa Hồng cũng không có nói cái gì.

Lúc này, Lý Thuận ở phía sau đi lên.

"Lão đại..." Nhìn Hi Hi, Lý Thuận có vài phần hổ thẹn.

Hi Hi ngồi ở trên giường bệnh, nhìn Lý Thuận, Lý Thuận có chút luống cuống.

"Xin lỗi, lần này là tôi không bảo vệ tốt cho cậu!” Cuối cùng, Lý Thuận mở miệng nói, cũng không ngại là đang có nhiều người ở đây, cũng không sợ mất mặt, việc anh làm, anh nhận!

Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nghe Lý Thuận nói, lắc đầu, "Chuyện này không trách anh, là tôi quá sơ suất!"

"Căn bản nghĩ người cô ta muốn đối phó là mẹ, không nghĩ tới cô ta quay lại đối phó tôi, càng không nghĩ tới, cô ta lại chặn đường chúng ta, lúc đó thấy cô ta, nên không đề phòng!”Hi Hi nói, như vậy, mười phần như một người lãnh đạo.

"Mặc kệ thế nào, là tôi bảo vệ không tốt!” Lý Thuận nói.

"Tất cả nói, mặc kệ chuyện đó, cô ta đã tiếp nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, anh không phải đối thủ của cô ta!”Hi Hi nói.

Nghe thế, Lý Thuận suy nghĩ một chút mở miệng, "Tôi dự định cùng với cậu tiếp nhận huấn luyện!"

Hi Hi, "..."

Trong nháy mắt, bầu không khí ngưng tụ xuống.

Tuy rằng, chuyện anh tiếp nhận huấn luyện đã định trước, thế nhưng bây giờ nói cái này..........

Ánh mắt Hi Hi, không khỏi nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, cũng không có phản đối, phản bác.

Đến bây giờ, bé đã hiểu!

Mặc Thiếu Thiên nói không sai, chỉ cần bọn họ lựa chọn con đường này, đó chính là chuyện cả đời, hơn nữa chuyện xảy ra lớn như vậy, Hi Hi cũng không sợ hãi chút nào, muốn rời khỏi, yếu rời khỏi ý tứ, như vậy hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là Hi Hi tiếp nhận huấn luyện, chỉ có bé trở nên càng mạnh, mới sẽ không có người làm hại tới bé!

Nhìn Lâm Tử Lam không có nói gì, Hi Hi nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lý Thuận, "Ừ!"

Như vậy cũng tốt, bé cũng không phải khó xử.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi lên, "Muốn đi thì để sau, hiện tại phải phục hồi thân thể!”

"Con đã biết!" Nói lên cái này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười khả ái.

Nụ cười kia, làm hốc mắt Lâm Tử Lam đỏ lên.

Không muốn khóc thầm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười kia của Hi Hi, Lâm Tử Lam vẫn là không nhịn được.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, tay đặt ở trên vai của cô, hiện tại Hi Hi còn không biết, bọn họ không muốn cho Hi Hi áp lực quá lớn!

Không biết, Hi Hi đã sớm biết.

Bé cũng là sợ bọn họ lo lắng, nên không nói!

Từ khi uống thuốc của Diệp An Nhiên, Hi Hi chỉ biết sẽ có hậu quả gì thôi!

Chỉ là bé không tin, bé sẽ chết như vậy!

/610

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status