Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 481 : Hi Hi lấy lòng.

/611


Chương 481 : Hi Hi lấy lòng.
Edit: Nhan Như Song

Mà Hi Hi bên kia, sau khi cúp điện thoại, không có bất kỳ lo lắng cùng hoài nghi Hoa Hồng sẽ không tới, trực tiếp ôm một loại cảm giác tốt đẹp chính là tâm tình phải đi ngủ. 

Quả nhiên, hôm sau. 

Hi Hi mới vừa tỉnh ngủ, rời giường, liền nghe đến một hồi tiếng chuông cửa dồn dập. 

Hi Hi còn mặc áo ngủ phim hoạt hình, đi mở cửa. 

Quả thật, Hoa Hồng đã đứng ở trước cửa. 

Nói thật, Hi Hi nghĩ Hoa Hồng nhất định sẽ trở về, nhưng thật sự không ngờ sau khi bé mở mắt ra, Hoa Hồng đã xuất hiện ở trước mặt của bé. 

Một khắc kia, Hi Hi chớp con ngươi một cái! 

Hơn nữa, rất dùng sức chớp con ngươi một cái! 

Lúc đang xác định không có nhìn lầm, lúc này Hi Hi mới mở miệng, “Hoa Hồng?” 

Hoa Hồng đứng ở ngoài cửa, vẫn đẹp như cũ, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy kinh ngạc, mà bên kia, bộ dạng lại xem ra long đong mệt mỏi, giống như vừa chạy tới. 

“Thế nào? Không nhận ra?” Hoa Hồng không vui mở miệng, nghĩ đến Hi Hi dùng loại biện pháp như thế kích cô trở lại, Hoa Hồng ít nhiều vẫn còn có chút không vui. 

Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi gật đầu liên tục, “Biết, biết!” 

“Chị thật sự, nhanh như vậy đã trở lại rồi hả?” Hi Hi không thể tưởng tượng nổi hỏi. 

Khóe miệng Hoa Hồng tràn ra một nụ cười lạnh, nhưng quét Hi Hi một cái, còn không phải do cậu kích sao!

Nếu như không phải do cậu nói những lời đó, làm sao có thể thật sự đến sau khi cậu tỉnh ngủ!

“Thế nào? Không hoan nghênh hả?” Hoa Hồng mở miệng, 

“Không hoan nghênh, tôi liền đi!” 

“Không không không!” Hi Hi vội vàng mở miệng ngăn cô lại, “Tôi thương yêu Hoa Hồng nhất, làm sao tôi lại không hoan nghênh chị, tôi nhớ chị muốn chết, hoan nghênh, hoan nghênh. . . . . .” Nói xong, Hi Hi vội vàng vọt tới mở cửa, để Hoa Hồng đi vào. 

Hoa Hồng đứng trước cửa, nhìn vẻ ân cần của Hi Hi, lúc này trong lòng mới dịu lại một chút, trực tiếp lắc mông đi vào.

Nhìn Hoa Hồng đi vào, Hi Hi vội vàng đóng cửa lại, đi theo. 

“Chị mới từ bên kia nghỉ phép trở lại sao?” Hi Hi hỏi. 

“Nếu không thì sao?” 

Hi Hi, “. . . . . .” 

Được rồi, mặc kệ như thế nào, Hi Hi vẫn vô cùng cảm động. 

Lúc này, Hi Hi lập tức ân cần theo sau, “Thật sự là cực khổ, nếu không tôi làm bữa ăn sáng cho chị có được hay không?” Hi Hi nói. 

“Tốt, chẳng qua tôi phải đi tắm trước!” 

“Được được được, chị đi tắm trước, tôi lập tức làm bữa ăn sáng cho chị!” Hi Hi cười nói. 

Vì vậy, Hoa Hồng quét Hi Hi một cái, hất cằm dưới gầy gò lên, trực tiếp vào phòng tắm. 

Hi Hi không nói hai lời, trực tiếp chui vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa ăn sáng. 

Lâm Tử Lam là loại sinh vật bình thường thức cũng rất đúng giờ, sau khi thức dậy, Mặc Thiếu Thiên cũng đã dậy. 

Dù thế nào cũng đồng ý với Hi Hi là phải làm bữa ăn sáng, Mặc Thiếu Thiên coi như tương đối làm tròn bổn phận, mới vừa cùng Lâm Tử Lam đi ra ngoài, đúng lúc, Hoa Hồng tắm xong từ phòng tắm đi ra. 

Ba người có thể nói là vừa chạm mặt. 

Một khắc kia, ba người đều sững sờ ở đó. 

Nếu như không phải biết Hoa Hồng, nhất định sẽ cho rằng người là do Mặc Thiếu Thiên mang về! 

Hoa Hồng nhìn bọn họ, khóe miệng nâng lên một nụ cười, 

“Chào buổi sáng!” Nói xong, tự động chạy tới ghế sa lon bên kia.

Tùy ý sờ tóc một chút, tư thái mê người. 

Hoa Hồng gợi cảm, cái này không thể phủ nhận. 

Nếu như lúc trước, Hoa Hồng này, nhất định là đối tượng Mặc Thiếu Thiên xuống tay, nhưng bây giờ, Mặc Thiếu Thiên đổi khẩu vị, thích nhẹ! 

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên hai mặt nhìn nhau, thế nào cũng không nghĩ tới khi gặp sẽ là tình huống như vậy! 

Lúc này, Hi Hi từ phòng bếp lộ ra cái đầu nhỏ, “Cha, mẹ, hai người đã tỉnh rồi hả?” 

Một tiếng của Hi Hi, mới gọi hai người bọn họ đang suy nghĩ trở về. 

“Ừm!” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, chạy thẳng vào phòng bếp. 

Lâm Tử Lam cũng đi tới phòng khách, cùng Hoa Hồng nói chuyện. 

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi qua giúp một tay, nhìn Hi Hi, “Tình huống thế nào?” 

Hi Hi bất đắc dĩ nhún vai, “Chính là tình huống cha thấy!” 

Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .” 

Vì vậy, sau khi làm xong bữa ăn sáng, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên để lên bàn, Hoa Hồng cũng đi đổi một bộ quần áo, ngay cả khi không trang điểm, cũng tuyệt đối coi như là một mỹ nhân tuyệt sắc. 

Da thịt vô cùng mịn màng, tuyệt đối không khô, tóc dài xõa ở phía sau, xem ra, thật là một mỹ nữ linh động. 

Hi Hi nhìn qua hai lần, chỉ hận cô lớn, tôi không lớn, tôi lớn, cô mau già! 

Ai. . . . . . 

Hi Hi thở dài một cái thật lâu. 

Lúc này, bốn người ngồi ở trên bàn ăn, nhìn bữa ăn sáng phong phú, Hoa Hồng ăn không khách khí chút nào, vừa ăn, ánh mắt của Hi Hi trực tiếp dừng trên người mình. 

“Đúng rồi, cậu để tôi trở lại, rốt cuộc là chuyện gì?” Hoa Hồng nói. 

“Không có chuyện gì, chính là nhớ chị!” Hi Hi nói. 

Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .” 

Lâm Tử Lam, “. . . . . .” 

Hoa Hồng, “. . . . . .” 

Mặc dù biết rõ Hi Hi cố ý nói như vậy, nhưng trong lòng của Hoa Hồng khi nghe xong thật thoải mái, cười cười, gật đầu một cái, “Ừm!” 

Sau đó, tiếp tục ăn bữa sáng. 

Hi Hi nhìn, Hoa Hồng cũng không hỏi cái gì? 

Thật không hỏi! ? 

Nhìn chằm chằm Hoa Hồng nửa ngày, hiển nhiên, Hoa Hồng tin lời bé nói, cái gì cũng không hỏi nữa, hơn nữa, ăn rất ngon.

Nhìn bộ dạng của Hi Hi, tất nhiên Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên biết Hi Hi có ý đồ gì, chỉ là khó thấy được Hi Hi kinh ngạc, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng coi như không thấy, tiếp tục ăn bữa sáng. 

Nhìn bọn họ cũng bình tĩnh như vậy, hơn nữa, không người nào để ý bộ dáng của bé, sao Hi Hi còn ăn được. 

Suy nghĩ một chút, Hi Hi ấp úng mở miệng, “Thật ra thì, có một chút chuyện nhỏ tìm chị giúp một tay!” 

Cuối cùng, Hi Hi vẫn yếu ớt mở miệng. 

Nghe thế, Hoa Hồng nhíu mày nhìn về phía bé, cũng biết, bé tìm mình không thể có chuyện tốt. 

Nhớ chị gì đó, tất cả đều là nói nhảm! 

“Không phải cậu nói nhớ tôi sao?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi, giọng nói tràn đầy bất mãn nồng đậm. 

“Cái này là nguyên nhân chủ yếu, nhưng ngoài ra cũng có một chút xíu chuyện nhỏ, cần chị giúp một tay!” Hi Hi nói, nhìn Hoa Hồng cười, bộ dáng kia, rõ ràng chính là vẻ mặt lấy lòng. 

Hoa Hồng cũng biết sẽ là dạng này! 

Cho dù không vừa lòng, cũng biết mục đích này của Hi Hi. 

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hi Hi, vô luận như thế nào Hoa Hồng cũng không cự tuyệt được, cuối cùng mở miệng, “Chuyện gì?” 

Vì vậy, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, đem kế hoạch của bọn họ, nói một lần với Hoa Hồng. 

Sau khi nghe được, Hoa Hồng cau mày, “Cậu xác định cậu không phải đang nói đùa?” 

Hi Hi gật đầu, “Chị cảm thấy hiện tại tôi có tâm tư cười giỡn việc này sao?” Hi Hi nhìn cô hỏi. 

Lúc này, ánh mắt của Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, bọn họ cũng đều nhìn Hoa Hồng. 

Hình như, Hoa Hồng giống như nữ chính đến trễ nhất, chờ cô gật đầu. 

Lúc này, Hi Hi mở miệng, “Trừ cái này, tôi không nghĩ được biện pháp khác, lập tức tới ngay hôn lễ cha cùng mẹ, tôi không muốn trong lúc này xảy ra chuyện gì nữa!” Hi Hi nói. 

Bộ dạng Hoa Hồng khó mà tin được nhìn bọn họ, nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Hi Hi, Hoa Hồng vẫn không nhịn được nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, “Sẽ không ghen?” 

Lâm Tử Lam cúi xuống, lắc đầu một cái, “Tôi tin tưởng, anh không phải món ăn của cô!” 

Lúc này, Hoa Hồng nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, thật sự vẫn có bộ mặt phớt tỉnh gật đầu một cái, “Xác thực!” 

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ chịu thua thiệt một chút, thử làm một chút!” 

Nghe thế, Hi Hi lập tức nở nụ cười, “Có thật không?” 

“Cậu lừa tôi tới đây, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi ngược lại. 

Chuyện này cũng nhờ Hi Hi mở miệng, đổi lại là người khác, Hoa Hồng cũng không quan tâm dù chỉ một chút. 

Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi nở nụ cười, “Tôi biết ngay Hoa Hồng tốt nhất, không uổng phí tôi đây nhớ chị!” 

Hoa Hồng cười với bé, “Múc cho tôi một chút canh đi!” 

Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi cười hắc hắc, “Nếu đã như vậy, quyết định thế đi!” 

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^ 

Vì vậy, sau khi đến công ty.

Lại một lời đồn đãi mới nổi lên ở công ty. 

Hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam sẽ diễn ra trước thời hạn. 

Định cuối tuần sẽ tổ chức. 

Tin tức này, nội bộ công ty lại nổi lên một trận xao động không nhỏ. 

Vốn sẽ tổ chức vào tháng sau, hiện tại lại biến thành một tuần lễ. 

Mọi người rối rít suy đoán, Mặc tổng gấp làm gì? 

Người của bộ phận thiết kế, vây quanh Lâm Tử Lam, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tử Lam chỉ cười không nói. 

Nhưng bộ dáng kia, làm người ta thấy, là hết sức hạnh phúc. 

Mặc dù mọi người đều hiếu kỳ, nhưng nhìn Lâm Tử Lam cười hạnh phúc như vậy, cũng biết là Mặc tổng quá yêu, không nhịn được vội vàng sớm lấy về nhà một chút! 

Càng làm cho mọi người vui mừng chính là, Mặc Thiếu Thiên mời mọi người của công ty dự lễ. 

Quyết định tổ chức ở khách sạn MK.

Hơn nữa, không cần quà. 

Tin tức này, mới khiến cho bọn họ thật sự vui mừng! 

Vốn là, đưa quà lớn, bọn họ không kham nổi, đưa ít, lại không đủ thành ý, hiện tại Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, trên dưới MK đều hoan hô. 

Đều chỉ nói Mặc Thiếu Thiên anh minh. 

Lập tức, Mặc Thiếu Thiên lại đạt được sự ủng hộ của không ít người. 

Trước hình tượng ngựa đực của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của bọn họ đã phai đi. 

Phòng thiết kế, thật sự náo nhiệt. 

Có người nói, “Mặc tổng của chúng ta, hiện tại càng ngày càng có đạo đức rồi, thật là anh minh!” 

“Đó là đương nhiên, ai, mọi người có phát hiện không, kể từ khi Tử Lam tới công ty chúng ta, Mặc tổng đã thay đổi không giống như trước! Cho nên nói, sức mạnh của ái tình vẫn tương đối vĩ đại!” Không ít đồng nghiệp vây quanh Lâm Tử Lam cười nói. 

Đối với chuyện của Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, mọi người đều ôm một loại tâm tình chúc phúc. 

Duy chỉ có một người. 

Sau khi nghe được tin tức này, Vi An ngồi ở nơi nào, cũng đều ngồi không yên. 

Không ngờ, lúc trước định một tháng sau sẽ tổ chức, hiện tại lại biến thành một tuần! 

Chỉ cần vừa nghĩ tới bọn họ hạnh phúc cười, Vi An không thể nhịn nổi! 

Đang lúc ấy thì Mạc Lương đi tới, “Hoãn lại lịch trình buổi chiều của Mặc tổng!” 

Vi An ngồi ở chỗ đó không động đậy. 

Mạc Lương nhìn cô, nhíu nhíu mày, “Vi An? Vi An!” 

Liên tục kêu hai tiếng, lúc này thần trí Vi An mới phục hồi, cô nhìn Mạc Lương, sắc mặt lập tức thay đổi, “Thế nào?” 

Mạc Lương nhìn cô, “Cô làm sao vậy?” 

Vi An lắc đầu một cái, “Không có gì. . . . . . Có thể là có chút không thoải mái!” 

“Không có việc gì, muốn đi gặp bác sĩ hay không?” 

Nghe lời Mạc Lương nói, Vi An khổ sở cười cười, “Không cần, có thể là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được!” 

Nghe lời Vi An nói, Mạc Lương như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, “Ừ, mặc dù ở bên cạnh Mặc tổng mệt mỏi một chút, nhưng thu vào vẫn rất khả quan, hơn nữa sau này cho dù đi nơi nào làm việc, đều là đứng đầu!”


/611

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status