Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 476: Hạnh phúc có chút không thực tế.

/611


Chương 476: Hạnh phúc có chút không thực tế.

Editor: thanh huyền

Đúng lúc này, Kiều Phương nghe được tiếng nói từ bên trong đi ra.

Khi nhìn đến Lâm Tử Lam, đôi tay Kiều Phương ôm ngực, mở miệng châm chọc, “Ơ, chịu trở về rồi? Tôi còn tưởng trở thành phượng hoàng rồi, thì quên hết người thân!” 

Nghe khẩu khí Kiều Phương, Lâm Tử Lam cảm thấy khó chịu, cô trực tiếp mở miệng, "Ừ, tôi đây là muốn đón cha tôi trở lại!”

Nghe thế một, Kiều Phương sửng sốt, lập tức nhìn cô, "Tôi nữa?"

"Bà? Chuyện liên quan gì đến tôi?" Lâm Tử Lam phản hỏi.

"Cô —— "

"Kiều Phương, tôi nói rồi, bà nếu muốn sống thật tốt, đừng chọc tôi!”Lâm Tử Lam nhìn bà một chữ một nói.

"Như thế này cha tôi đi ra ngoài, nếu như bà làm khó ông, như vậy, cái gì bà cũng không có được!”Lâm Tử Lam nhìn bà một chữ một nói.

Căn bản Lâm Tử Lam không phải là người dễ trêu, hơn nữa theo Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi lâu, cái loại khí thế khiếp người này, từ trong phát ra ngoài. 

Kiều Phương nhìn cô, không nói nên lời, biết Lâm Tử Lam hiện tại lăn lộn lớn, bà cũng chỉ có thể nhịn.

Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến, khi nhìn đến Mặc Thiếu Thiên cầm vài thứ kia, những đồ được đóng gói cẩn thận, biết không phải đồ tầm thường, ánh mắt Kiều Phương sáng lên. 

Bà lập tức cười đi lên.

"Anh chính là tổng giám đốc của MK?”Kiều Phương mở con mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Trong lòng thầm mắng, Lâm Tử Lam là vận cứt chó, có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy, yêu nghiệt, mấu chốt là, vừa có tiền, vừa có lực!

Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, chỉ biết bọn họ đối với Kiều Phương không quá thân mật, chỉ là Mặc Thiếu Thiên cũng không có biểu hiện rõ ràng như vậy, gật đầu, "Là tôi!"

"Mấy thứ này, hẳn là rất đắt!" Kiều Phương nói.

"Không mắc!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Mấy thứ này, đối với Mặc Thiếu Thiên qua nói, thực sự không tính là đắt, thế nhưng đối với Kiều Phương mà nói, đó chính là giá trên trời.

"Cái này..." Kiều Phương chỉ vào một vật.

Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Mấy thứ này đều là biếu các người!” 

Kiều Phương chờ một câu nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên vừa mới dứt lời, Kiều Phương lập tức cầm đống đồ, "Ai nha, anh quá khách khí!"

Nói xong, bà trực tiếp mở đồ ra, là một ít thực phẩm bổ dưỡng, bên trong còn có hóa đơn, khi nhìn đến phía trên, thì Kiều Phương há mồm thành hình chữ o, "Một vạn, một vạn ba? Là một cái hộp nhỏ như vậy, một vạn ba?”

Nhìn dáng vẻ Kiều Phương, Mặc Thiếu Thiên vừa muốn nói gì, Kiều Phương lại bắt đầu mở túi khác, nhìn giá.

Mỗi một cái giá cũng làm cho anh há hốc mồm!

Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi cũng coi thường anh, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh tùy tiện, em đi xem một chút!”

"Anh đi cùng em!"

"Không cần!"

"Cha, mẹ, hai người đều ở đây đi, con vào xme mới đúng!” Hi Hi cười nói, hai người không biết làm cơm đi vào làm gì!

Nói xong, Hi Hi đi thẳng vào.

"Ông ngoại, cháu tới giúp ông!" Hi Hi nói.

"Oa, ông ngoại, ông làm thơm quá!” Hi Hi nhịn không được khen ngợi.
     
"Nào có cháu làm ăn ngon!"

"Không, ông ngoại làm ăn ngon hơn so với cháu, rất ngon!” Hi Hi cười nói.

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đứng bên ngoài, nghe bên đối thoại bên trong truyền ra, vô cùng thoải mái.

"Ông ngoại, cháu giúp ông!" Hi Hi nói.

"Không cần không cần, ông làm lập tức xong ngay!”Lâm Mạc Thiên nói.

"Ai nha, mẹ tìm ông có việc, ở đây giao cho cháu được rồi!” Hi Hi nói.

"Thế nhưng..."

"Cha!" Lúc này, Lâm Tử Lam ở bên ngoài hô một tiếng, Lâm Mạc Thiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam hướng ông cười cười, "Cha để bảo bối làm!"

"Ừ, ở đây giao cho con vào bảo bối, hai người đi ra ngoài tâm sự!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cũng trực tiếp đi vào phòng bếp.

Lâm Mạc Thiên ngây ngẩn cả người, Mặc Thiếu Thiên còn có thể xuống bếp?

Lâm Tử Lam nhìn biểu tình kinh sợ của Lâm Mạc Thiên, cười cười, "Cha, cứ giao cho hai người bọn họ làm!”

Nhìn Mặc Thiếu Thiên đã vào đến bếp, Lâm Mạc Thiên cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt lộ ra vui mừng, vì vậy, theo Lâm Tử Lam đi ra.

Lâm Tử Lam cùng Lâm Mạc Thiên ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Lâm Mạc Thiên ngồi nói Mặc Thiếu Thiên tốt.

Mặc Thiếu Thiên lại cùng Hi Hi ở trong bếp làm cơm, mỗi khi nghe được Lâm Mạc Thiên khen Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên một nụ cười vui mừng, “Cha, con đã biết!”

"Ừ!" Lâm Mạc Thiên gật đầu.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, xin lỗi, trước để cha lo lắng!"

Nghe Lâm Tử Lam nói, Lâm Mạc Thiên ngồi ở chỗ kia cười cười, "Không có việc gì, chỉ cần các con không có chuyện gì, cha sẽ không sao!” 

Lâm Tử Lam không xác định Lâm Mạc Thiên có biết rõ ràng mọi chuyện hay không, Lâm Tử Lam cũng không có ý nói, chính là cho Lâm Mạc Thiên thoải mái, cha con hai người hàn huyên rất nhiều chuyện. 

Thẳng đến khi tiếng nói của  Hi Hi vang lên.

"Có thể ăn cơm rồi!"

Một tiếng này, Lâm Mạc Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Đi ăn cơm, đói bụng rồi, ăn cơm xong, lại nói chuyện tiếp!”

"Dạ!" Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy, đi vào bếp hỗ trợ.

Hi Hi khó có được nhìn thấy mẹ tiến vào bếp!

Rất nhanh, trên bàn rất nhiều món ăn, có thể thấy, trên bàn đại bộ phận là món Lâm Tử Lam cùng Hi Hi thích ăn.

Tuy rằng bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, thế nhưng Lâm Mạc Thiên lại biết con gái mình thích ăn cái gì, cũng biết Hi Hi thích ăn cái gì, cho nên làm một bàn món hai người thích. 

Lúc này, bọn họ ngồi xuống, Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha cũng không biết con thích ăn cái gì, cơm nước không được, con đừng quá chú ý!”

Nghe Lâm Mạc Thiên nói, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Không có, tốt vô cùng, Lâm Tử Lam cùng bảo bối thích ăn, chính là con thích ăn!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Vừa nói như vậy, làm Lâm Mạc Thiên càng vui vẻ.

Lâm Tử Lam ngồi ở một bên, nghe Mặc Thiếu Thiên nói, miệng người này quét mật sao?

Ngày hôm nay nói ngọt như vậy, nhìn ra, Lâm Mạc Thiên đối với Mặc Thiếu Thiên rất là thoả mãn.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, từ trong một cái túi lấy ra một bình rượu, nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, không bằng chúng ta uống một chén!”

Mặc Thiếu Thiên gọi cha, cha, so với cô vô cùng thuận miệng.

Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, thật là thoả mãn, liên tục gật đầu, "Tốt!"

"Nhưng là các ngươi lái xe trở về không có việc gì sao?” Lâm Mạc Thiên lo lắng nhìn bọn họ hỏi.

"Không có chuyện gì, con uống rượu, Lâm Tử Lam lái xe!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Mạc Thiên vui mừng gật đầu.

Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên mở rượu, rót Lâm Mạc Thiên một ly, tự rót cho mình một ly, nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, hôm nay con có chuyện muốn nói với cha!”

Lâm Mạc Thiên ngồi ở chỗ kia, nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẫn chưa mở miệng, giống như đang chờ đợi anh nói tiếp.

"Con muốn cha gả Lâm Tử Lam cho con!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Mạc Thiên nói.

"Con biết, tin còn cùng Lâm Tử Lam kết hôn, không có hỏi qua ý kiến của cha, là con sai, hiện tại con tới nơi này, là muốn được sự đồng ý của cha!” 

Lâm Tử Lam an vị ở bên người Mặc Thiếu Thiên, không nghĩ tới anh bỗng nhiên nói những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lâm Mạc Thiên ngồi ở chủ vị, cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, kỳ thực không cần Mặc Thiếu Thiên trưng cầu ý kiến của ông, ông cũng rất tán thành con rể này, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên nho nhã lễ độ như vậy, cũng khiến cho Lâm Mạc Thiên an ủi không ít.

Ông cười gật đầu, "Cha tin tưởng, con nhất định sẽ chiếu cố tốt Lâm Tử Lam!" Lâm Mạc Thiên nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nói như vậy, là cha đồng ý?"
     
Lâm Mạc Thiên gật đầu, "Cha tin tưởng ánh mắt Lâm Tử Lam, sẽ không chọn sai người!” 

Nghe thế một, Mặc Thiếu Thiên cười, "Cha, con mời cha!”

"Tốt!"

Vì vậy, Lâm Mạc Thiên cũng đặc biệt sảng khoái giơ ly lên uống, Mặc Thiếu Thiên cũng ực một cái cạn!

Lâm Mạc Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, càng xem càng thuận mắt.

Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ngồi ở một bên, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Mạc Thiên, hai người không quên trao đổ ánh mắt.

Lúc này Kiều Phương ngồi ở một bên, nghe Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Mạc Thiên nói, không quên hắng giọng một cái.

Nghe thấy tiếng nói, mọi người đều quay qua nhìn.

Lúc này, Kiều Phương nhìn bọn họ, mở miệng cười, "Hôn lễ định ngày nào?"

"Đầu tháng, ngày 6!"

"Ngày 6, ngày không tệ!" Kiều Phương nói, "Mặc tổng, mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa? Về địa điểm, tiệc rượu và vân vân.... ..."

Nghe Kiều Phương nói, Lâm Mạc Thiên nhìn bà một cái, "Việc này bọn họ đều sẽ tự mình thương lượng!"

"Tôi hỏi một chút làm sao vậy!" Kiều Phương lầm bầm một câu, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, cười, chờ đáp án Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bọn họ, "Đương nhiên, cái gì cũng không phải ít, hơn nữa, tôi sẽ cho Lâm Tử Lam một hôn lễ độc nhất vô nhị!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, vươn tay cầm tay cô.

Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, hai người cười.

Lâm Mạc Thiên nhìn, kỳ thực, ông không để ý hôn lễ độc nhất vô nhị như thế nào, chỉ cần Lâm Tử Lam hạnh phúc là được rồi!

Thế nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên, Lâm Tử Lam tìm được  hạnh phúc rồi, như vậy lòng Lâm Mạc Thiên cũng cảm thấy mãn nguyện! 

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, cha theo chúng con rời đi có được hay không?” Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên hỏi.

Nói lên cái này, Kiều Phương lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam.

Rất có dáng vẻ, cô không cho tôi đi không được.

Lâm Mạc Thiên ngồi ở chỗ kia, nghe Lâm Tử Lam nói, lắc đầu, "Không cần, chúng ta ở chỗ này tốt vô cùng, qua bên kia, cũng không phải dễ dàng!"

"Ở đây có gì tiện, ở chỗ này, muốn đi vào thành phố không có phương tiện!” Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Kiều Phương lại mở miệng nói.

Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Kiều Phương, không để ý đến bà, mà nhìn Lâm Mạc Thiên.

"Cha, cha về ở cùng con, như vậy cũng tiện để con chăm sóc cha!” Lâm Tử Lam nói.

Lâm Mạc Thiên cười cười, “Cha biết con hiếu thuận, thế nhưng cha ở đây sinh hoạt đã quen, ở nơi này là được rồi!”

"Nếu như cha không có thói quen ở cùng chúng con, ở bên kia con còn có một căn hộ vị trí không tệ, các người chuyển qua, con sẽ chuyển hộ khẩu, chuyển qua danh nghĩa hai người!” Mặc Thiếu Thiên cũng mở miệng nói.

Vừa nhắc tới cái này, Kiều Phương càng kích động.

Thậm chí dùng hai chân đá Lâm Mạc Thiên, chỉ sợ ông cự tuyệt.

Lâm Mạc Thiên lại không có cảm giác, nhìn bọn họ, lắc đầu, "Thực sự không cần, cha đã quen ở chỗ này, bên kia ồn ào, ở nơi này vẫn là tốt hơn!”  

Quả nhiên, Lâm Mạc Thiên cự tuyệt!

Kiều Phương tức giận!

"Lâm Tử Lam kết hôn? Ông cũng cần qua đó ở vài ngày chứ?”Kiều Phương tức giận hỏi, hung hăng trừng mắt Lâm Mạc Thiên, thế nhưng Lâm Mạc Thiên lại làm như không thấy.

Không qua bên kia, cũng là không muốn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thêm phiền phức.

Tính tình Kiều Phương, Lâm Mạc Thiên quá rõ, về bên kia nhất định sẽ tiếp tục đánh bạc, cho nên, ông không đi!

Nghe Kiều Phương nói, Lâm Mạc Thiên lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn bà, "Đến lúc đó đến là được!"

"Lâm Mạc Thiên, ông là cố ý!” Lúc này, Kiều Phương nhịn không được hô lên, "Thế nào, là con gái của ông, không phải con gái của tôi, không phải son của tôi, sợ tôi hưởng phúc của nó sao?” Kiều Phương kích động nói.

"Bà lớn tiếng như vậy làm gì? Ngồi xuống!" Lâm Mạc Thiên nói.

"Thế nào? Ông còn sợ tôi nói? Ở đây không có người ngoài!” Kiều Phương không nghe theo, không buông tha nói.

Lâm Mạc Thiên nhíu mày, Kiều Phương muốn ồn ào, căn bản không ngăn cản được.

Lâm Tử Lam nhìn không được, "Kiều Phương, bà nghĩ muốn rời khỏi đây, thì hãy câm miệng!” Lâm Tử Lam nói.

Thực sự nhìn không nổi dáng vẻ Kiều Phương ầm ĩ!

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, nếu như là bình thường, thì bà đã không để im rồi, nhưng là bây giờ bà cần nhờ Lâm Tử Lam, cho nên cũng chỉ có thể nén giận!

Kiều Phương chỉ có thể ngồi ở chỗ kia, nhìn Lâm Mạc Thiên, giống như Lâm Mạc Thiên muốn nói cự tuyệt cái gì đi nữa, bà sẽ không để yên!

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên, "Cha, còn có ít ngày nữa là hôn lễ của con cùng Mặc Thiếu Thiên, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, cha qua bên kia, cũng tiện giúp con!”Lâm Tử Lam nói.

Lâm Tử Lam biết, nếu như cưỡng chế Lâm Mạc Thiên đi, Lâm Mạc Thiên nhất định sẽ không đi, thế nhưng nếu như nói để cho bọn họ đi qua hỗ trợ giúp đỡ một số việc, Lâm Mạc Thiên có lẽ sẽ đồng ý.

Quả nhiên, khi Lâm Tử Lam nói những lời này, Lâm Mạc Thiên do dự một chút.

Lúc này, Hi Hi nhìn, lập tức hỗ trợ, "Đúng vậy ông ngoại, ông phải đi, bên kia cũng có nhà mẹ đẻ!” Hi Hi nói.

Những lời này, không thể nghi ngờ  nói trúng nội tâm của Lâm Mạc Thiên.

Lâm Lâm Tử Lam lúc còn rất nhỏ thì không có mẹ, cùng Kiều Phương bất hòa, Hi Hi vừa nói như vậy, Lâm Mạc Thiên động lòng.

"Vậy muốn ở bao lâu ! ?" Lâm Mạc Thiên nhìn bọn họ hỏi.

Nghe được Lâm Mạc Thiên nói, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi hai người nở nụ cười, biết chuyện này ** đã được giải quyết.

Hi Hi suy nghĩ một chút, "Thế nào cũng muốn sau khi hôn lễ của mẹ kết thúc!” 

Lâm Mạc Thiên tiếp tục suy tính.... .... 

Kiều Phương có chút không nhịn được, mở miệng, "Không cần suy nghĩ, đương nhiên muốn đi, nếu không trở về người khác nói Lâm gia không đúng rồi!” Kiều Phương nói.

Lâm Mạc Thiên ngẩn người, Lâm Tử Lam lần này cũng không phủ nhận lời Kiều Phương, mở miệng, "Cha, đúng đó!"

"Ông ngoại, đúng vậy, như vậy buổi tối cháu có thể nghe ông kể chuyện xưa!” Hi Hi nói.

Mọi người mỗi người một câu, Lâm Mạc Thiên làm sao không muốn dọn đi, chính là sợ cho Lâm Tử Lam thêm phiền phức, thế nhưng hiện tại, bọn họ mỗi người một câu, Lâm Mạc Thiên không đáp ứng cũng không được.

Vì vậy, ông gật đầu, "Được, cha sẽ ở một tháng!”

Kiều Phương nghĩ là, đi rồi không có ý định trở về nơi này, chỉ là, hiện tại muốn Lâm Mạc Thiên đi trước đã.

Nhìn Lâm Mạc Thiên đáp ứng, lúc này mọi người mới thở ra một hơi, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, "Tốt lắm, ngày mai con phái người đón hai người rời đi!” 

"Không cầm phiền phức, tự chúng ta rời đi là được!” Lâm Mạc Thiên nói.

"Ai nha, ông ngậm miệng, ông không biết, người ta là người có tiền làm cho người ở đây đều mê hoặc!”Nói xong, Kiều Phương nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Ngày mai mấy giờ?"

"Hai người nói lúc nào!”

"Tốt lắm, buổi sáng đi, chúng ta ở nhà chờ!” 

"Tốt!"

Nhìn dáng vẻ Kiều Phương tự tung tự tại, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cũng không có nói cái gì, chỉ là bọn họ cũng đều nghĩ, nếu như Kiều Phương nói lời quá đáng, bọn họ cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!

Vì vậy, bầu không khí trên bàn ăn coi như ổn định.

Bữa trưa, trôi qua trong không khí vui vẻ.

Khi đến buổi chiều, bọn họ mới rời đi.

Mặc Thiếu Thiên đưa Hi Hi đến trường học, lúc Hi Hi đi, trên xe chỉ còn hai người bọn họ!

Lúc này, ánh mắt Lâm Tử Lam, vẫn dừng lại ở trên người của Mặc Thiếu Thiên, làm hại Mặc Thiếu Thiên lái xe cũng không chuyên tâm.

"Lâm tiểu thư, em đừng dùng ánh mắt khát vọng như thế nhìn anh, anh không có biện pháp chuyên tâm lái xe!” Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Lâm Tử Lam mở miệng.

"Thật sao?" Lâm Tử Lam nhàn nhạt mở miệng, không chút nào nghĩ không thích hợp, ánh mắt tiếp tục nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, em còn chưa có gả cho anh, gọi cha, so với cha anh còn thuận miệng hơn!” 

"Phải, hiện tại muốn kết hôn với con gái của ông, cha anh cũng gọi rồi, không lấy cũng không được!” Mặc Thiếu Thiên nói.

"Thì ra anh ở đây uy hiếp cha em?”

"Không nên nói như vậy, anh đây là vừa đấm vừa xoa, vạn nhất cha em chướng mắt anh, không đem em gả cho anh thì làm sao bây giờ? Cho nên phải gọi trước!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhịn không được, bật cười, "Anh cũng có lúc không tự tin!”

"Anh cũng không phải thần, nếu như là người phụ nữ, anh có khả năng để cô ấy gả cho anh, thế nhưng đối mặt với nhạc phụ đại nhân, cho tới bây giờ cũng là vừa đấm vừa xoa, thế nhưng anh lại quá lo lắng, cha em không phải như cha anh, liếc mắt là có thể nhìn ra ông là người đàn ông tốt!” Nói một đống, Mặc Thiếu Thiên vẫn không quên khen bản thân.

Lâm Tử Lam, "..."

Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên nói như thế nào, tầm mắt Lâm Tử Lam vẫn dùng lại trên người anh, nhớ tới lời nói anh đối với Lâm Mạc Thiên, Lâm Tử Lam vẫn cảm động không thôi.

Nhìn đường nhìn Lâm Tử Lam còn  dừng lại ở trên người của mình, Mặc Thiếu Thiên nghiêng mặt sang nhìn cô, "Lâm tiểu thư, em cứ nhìn anh như vậy, anh muốn động thủ!” 

Lâm Tử Lam không trả lời câu hỏi của anh, nhìn anh mở miệng, "Cám ơn anh!"

Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên càng thêm không hiểu, nhíu mày, "Cảm ơn anh cái gì?"

"Cám ơn anh đã cùng cha nói những lời đó!” Lâm Tử Lam ôn nhu nói, tối thiểu, Mặc Thiếu Thiên cho Lâm Mạc Thiên hưởng thụ một tình cảm cha con cơ bản nhất. 

Cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm động.

Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Lâm tiểu thư, anh không biết làm cái gì cho em cảm động, thế nhưng chuyện anh yêu cầu cha em, gả em cho anh, cho dù thế nào cũng phải nói êm tai, chỉ là, nếu như em cảm thấy thật sự cảm động, bằng không hôn anh một cái, coi như cảm ơn anh!”

Lâm Tử Lam, "..."

Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lại gần.

Lâm Tử Lam cũng không có già mồm cãi láo, trực tiếp tiến tới, ấn xuống môi anh một nụ hôn.

Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Tử Lam lần này nghe lời như thế, chỉ là cũng âm thầm khen ngợi tài lái xe của mình cũng tốt.

Lúc Lâm Tử Lam ấn xuống một cái hôn muốn rời khỏi thì, Mặc Thiếu Thiên lại vươn tay, giữ cái ót của cô, trực tiếp cạy mở môi cô ra, đầu lưỡi nóng rực chui vào.

Ý thức còn đang lái xe, Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra.

"Anh điên rồi!" Lâm Tử Lam nói.

Mặc Thiếu Thiên lại cười yêu nghiệt, "Đây mới gọi là bắt đầu!"

Lâm Tử Lam cho anh một cái ánh mắt xem thường.

Chỉ cần nghĩ đến việc vừa lái xe vừa hôn môi, lòng của Lâm Tử Lam hung hăng giật mình, chỉ là, lúc yên tĩnh, cũng có cảm giác kích thích.

Lúc này, Lâm Tử Lam vào ghế, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô một cái, "Đang suy nghĩ gì?"

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Vì sao em nghĩ hạnh phúc như vậy, có chút không quen, còn có cảm giác, có chuyện sắp xảy ra!”

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Đó là chúng sợ hãi trước hôn nhân!”

"Không cần lo lắng, tất cả đã có anh, lần này, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho em có chuyện!”Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam kiên định gật đầu, "Ừ!"

Cô tin tưởng.

Vì vậy, hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh, xe lái đến tập đoàn MK. 

Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam mới vừa lên, Vi An trực tiếp đi tới.

"Mặc tổng, ngài đã trở về?"

"Làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhìn Vi An hỏi.

"Cha ngài đang chờ ngài!” Vi An nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Đi!"

Lâm Tử Lam gật đầu, theo Mặc Thiếu Thiên đi thẳng vào.

Mặc lão an vị ở trên sô pha, trước mặt có một ly cà phê, xem ra đã đợi được một lúc.

"Cha, sao cha tới đây?” Mặc Thiếu Thiên sau khi đi vào, trực tiếp nhìn Mặc lão hỏi.

Kể từ khi biết những chuyện kia điều không phải Mặc lão làm, thế nhưng Mặc lão cũng là người biết chuyện, Mặc Thiếu Thiên đối với Mặc lão đã có chút thay đổi.

Không có hận mãnh liệt như vậy, thế nhưng cũng thì không cách nào hoàn toàn mở nội tâm.

"Tôi chẳng lẽ không thể tới sao?" Mặc lão ngồi ở trên sô pha,  nhìn bọn họ hiện tại mới về, lạnh lùng mở miệng.

Nhìn dáng vẻ Mặc lão, Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên không có nói lại, cái này khiến cho Mặc lão cũng có chút kinh ngạc.

Đương nhiên, chuyện gì xảy ra, Lâm Tử Lam biết, ánh mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, mong muốn đây là một cái bắt đầu tốt.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên không chống đối, Mặc lão nhìn bọn họ, "Các người vừa đi đâu?”

Lúc này, Lâm Tử Lam đứng ở một bên, "Là tôi muốn anh ấy cùng tôi đến thăm cha tôi!” 

Nói lên cái này, Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, ngồi ở chỗ kia, mở miệng, "Đúng, là tôi quên mất!”

"Thế nào? Các người đến đó, ông ấy nói lúc nào trở lại!” Mặc lão lập tức để ý hỏi.

Cuối cùng cũng, nghe được Mặc lão nói những lời này, làm cho Lâm Tử Lam vui mừng không ít.

Lâm Tử Lam gật đầu, "Dạ, mấy ngày sẽ tới!"

Nghe thế, Mặc lão lập tức quay đầu nhìn quản gia phía sau, "Ngày mai phái người đi đón, dù thế nào cũng phải gặp mặt, ăn một bữa cơm mới được!" Mặc lão nói.

Lâm Tử Lam, "..."

Mặc Thiếu Thiên, "..."

Bọn họ nhất trí cho rằng, Mặc lão thay đổi quá.

Chỉ là, biến hóa này, cùng Hi Hi không thoát được quan hệ!

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhất trí cho là như vậy.

Lâm Tử Lam cũng không nói thêm cái gì, nếu Mặc lão thịnh tình như thế, Lâm Tử Lam cũng không tiện chối từ, mọi chuyện giao cho Mặc lão làm!

Ngay vào lúc này, Vi An bưng hai ly cà phê tiến vào, bỏ lên bàn.

Mặc lão ngồi ở chỗ kia, khi nhìn thấy Vi An, không khỏi nhíu mày.

Vi An để cà phê xuống vừa muốn đi ra, lúc này Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, nhìn cô, "Cô chờ một chút..."



/611

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status