Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 389: : Mặc Thiếu Thiên cũng có nhược điểm.
/611
|
Edit: Lavender – Blue
Lâm Tử Lam cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt cũng nhìn Tiêu Dật.
Anh biết, thời điểm bây giờ rất nguy cấp, Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, đơn giản đúng là vì ép Tiêu Dật rời đi.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, lên tiếng “Tiêu Dật, anh đi đi!”
Tiêu Dật sững sốt, không thể tin nhìn Lâm Tử Lam, “Không, phải đi, liền dẫn em đi cùng!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn, thế nào cũng có một loại, bọn họ là người yêu của nhau, mà anh chính là người xấu tách đôi họ ra!
Sắc mặt rất là ảm đạm.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, “Tiêu Dật, vậy thì anh đi trước đi, anh còn có nhiều anh em, chờ anh tới cứu như vậy!”
“Nhưng anh không thể buông tay mặc kệ em!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Dường như, vừa rời đi như vậy, Tiêu Dật sẽ vĩnh viễn mất đi Lâm Tử Lam.
Anh không thể rời đi như vậy!
Nhìn Tiêu Dật kiên định như vậy, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười lạnh, “Vậy thì tốt, chúng ta ở chỗ này cương , nhưng về phần ngay cảĐồng Minh sẽ biến thành cái dạng gì. . . . . . Vậy tôi cũng không biết!” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng mở miệng, giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.
Nhất định không phải là mấy phần.
Mà là, uy hiếp rất lớn.
“Mặc Thiếu Thiên, anh đủ hèn hạ!” Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh từng âm tiết nói.
Không ngờ, anh ta thế nhưng dùng chính là cách này, buộc anh rời đi.
Mặc Thiếu Thiên cười, “So với anh, mọi người cũng vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tiêu Dật cũng không phảilà người quang minh chính đại.
Lẫn cái này vào lời nói, có người nào chưa làm qua vài chuyện hèn hạ.
So sánh với nhau mà nói, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy mình quang minh chính đại hơn nhiều, dù gì, cũng là làm trước mặt của Tiêu Dật trước mặt làm, chỉ là chính anh ta không phát hiện mà thôi.
Tiêu Dật căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam đứng ở một bên nhìn, nếu như hai người bọn họ tiếp tục ở bên nhau, cô nhất định sẽ điên!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, chân mày nhíu lại, nhìn Tiêu Dật lên tiếng, “Tiêu Dật, trước tiên anh nên đi đi, cứu người tương đối quan trọng. . . . . . Huống chi, em cũng muốn tìm lại trí nhớ của em!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói gằn từng chữ.
Nói đến cái này, Tiêu Dật đột nhiên nhìn Lâm Tử Lam, không ngờ, cô thế nhưng lại nói ra lời này.
“Em phải cùng Mặc Thiếu Thiên trở về A thị! ?” Tiêu Dật hỏi.
“Vâng!” Lâm Tử Lam gật đầu, tuyệt không phủ nhận.
“Nhưng em chỉ trở về tìm lại trí nhớ của em!” Lâm Tử Lam nói.
Về phần sẽ làm như thế nào, cô phải tìm được trí nhớ của cô lại rồi nói.
“Thật xin lỗi!” Lâm Tử Lam nói xin lỗi, thật ra thì cái ý nghĩ này, sau khi Hi Hi nói chuyện với cô, cô liền quyết định rồi.
Nhưng cô cũng không có nói ra .
Nghe thấy thế, Hi Hi đứng ở một bên ánh mắt lập tức sáng lên, còn sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên, cũng thoáng dịu đi một chút.
Cái này cũng không sai biệt lắm!
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, ánh mắt Tiêu Dật ngưng lại nhìn cô, do dự ngập ngừng lên tiếng, “Vậy, nếu như emkhông nhớ ra thì sao! ?”
Không nghĩ ra. . . . . .
Lâm Tử Lam không biết Tiêu Dật tại sao phải hỏi như thế.
Nhưng mà các trường hợpp trong bệnh viện, có rất nhiều người mất trí nhớ đều sẽ nhớ lại.
Nhưng nếu Tiêu Dật đưara giả thiết này, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh trả lời, “Mặc kệ em có nhớ ra hay không , em đều sẽ liên lạc với anh, em sẽ làm theo trái tim em, làm tất cả mọi chuyện!” Lâm Tử Lam nói.
Đây chính là cô.
Nếu như không nhớ ra được, cô bây giờ cũng chỉ có thể theo trái tim mình, đi làm những việc mình thích.
Nhưng nếu như có thể nhớ lại, cô sẽ làm theo trái tim mình, làm những việc mình mong muốn.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, trên mặt của cô tràn ngập kiên quyết.
Tính cách của cô là gì, Tiêu Dật rất rõ ràng.
Chỉ cần là chuyện cô đã quyết định, rất khó thay đổi.
Nhưng ở trong lòng Tiêu Dật hiểu rõ ràng, cô sẽ không khôi phục trí nhớ!
Có điểm này ở trong lòng, Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy, đây là một bảo đảm!
Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, nghe lời Lâm Tử Lam nói, sắc mặt của anh mới dần dần chuyển tốt lên rất nhiều.
“Anh yên tâm, Mặc Thiếu Thiên cùng bảo bối sẽ không làm gì đối với em!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nói, nói thế nào, Hi Hi cũng là con trai của cô, có thể làm cái gì đối với cô.
Nhưng mà chỉ có Mặc Thiếu Thiên. . . . . .
Ở trong lòng của Tiêu Dật cũng mơ hồ lo lắng, lúc này, anh ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, mặc cho anh quan sát.
Dù sao trở về làm chuyện của mình, cùng Tiêu Dật không có quan hệ!
Mặc Thiếu Thiên đứng ở chỗ đó, Tiêu Dật, cuối cùng là chọn anh em của anh ta cùng sự nghiệp, hay chọn Lâm Tử Lam, một lát sau sẽ biết!
Tiêu Dật đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam, không muốn buông ra.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật “Đi đi!”
Anh không cần rối rắm ở giữa cô và anh em của anh, bởi vì Tiêu Dật lựa chọn cô, cô cảm thấy hổ thẹn cho anh.
Dù sao, cô không thương Tiêu Dật.
Cũng không muốn để cho anh đưa ra lựa chọn như vậy!
“Nhưng. . . . . .”
“Mặc kệ kết quả như thế nào, em đều sẽ liên lạc với anh!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Tiêu Dật gật đầu một cái, “Anh chờ em!”
Lâm Tử Lam cũng nhìn Tiêu Dật, gật đầu , “Anh đi đi, bây giờ, Mặc Thiếu Thiên sẽ không làm khó anh!” Lâm Tử Lam nói.
Sau đó, Tiêu Dật ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong ánh mắt tràn đầy căm hận.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, căm thù giống như Tiêu Dật.
Nếu như không phải là vì ép Tiêu Dật đi, không phải Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ở trước mặt, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn lựa chọn giết Tiêu Dật rồi.
NhưngMặc Thiếu Thiên cũng biết, nếu như mình làm như vậy, không khác nào tạo khúc mắc không thể tháo gỡ cùng Lâm Tử Lam.
Cho nên, anh sẽ không làm như vậy.
Cũng sẽ không cho bất kỳ kẻ nào, bất cứ chuyện gì tới phá hư mối quan của anh cùng Lâm Tử Lam!
Cuối cùng thời điểm điện thoại của Tiêu Dật lần thứ ba vang lên, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, nặng nề gật đầu “Em hãy cẩn thận!”
“Em biết rồi!” Lâm Tử Lam gật đầu.
Sau đó, Tiêu Dật hung hăng nhìn Mặc Thiếu Thiên, xoay người đi!
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng không có đuổi theo, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng Tiêu Dật, Tiêu Dật, lần này bỏ qua cho anh, nhưng lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy ! ! !
^^^^^^^^ ^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Tiêu Dật vừa đi, không khí đột nhiên thoải mái.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, con thật sự lo lắng cho mẹ!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, thật ra thì, khi Hi Hi nói ra ý tưởng kia với cô, cô liền động lòng.
A thị! [ Thành phố A]
Cái thành phố kia thật sựkhông có đẹp, không có phong tình như nước Pháp, nhưng chỗ đó, làm cho Lâm Tử Lam động lòng khi nghe thấy.
Cô cũng rất muốn đi xem một chút, thành phố cô rất thích!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, giữ cô lại.
“Anh làm gì đó!” Lâm Tử Lam nhìn anh bất mãn hỏi.
“Nói chuyện một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói chuyện một chút?
Đây là Mặc Thiếu Thiên muốn nói chuyện một chút sao?
Thấy thế nào, đều giống như cường đạo!
Lúc này, Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi đều nhìn Tiêu Dật đi, mà Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ở chung một chỗ, Hách Tôn thức thời để lại không gian cho bọn họ, đi về phòng.
Tô Cẩn Nhi thấy Hách Tôn đi, mình cũng rời đi.
Nhưng Hi Hi còn đứng ở đó.
Hoa Hồng nhìn bé “Đi, đi ngủ trở lại!”
Hi Hi không có trả lời.
“Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi đều tặng không gian cho cha với mẹ cậu, cậu vẫn còn ở nơi này làm kỳ đà cản mũi sao! ?” Hoa Hồng hỏi.
Lúc này, Hi Hi mới chợt hiểu nhớ tới cái gì, “A ồ!” Liên tiếp đáp hai tiếng, đi theo Hoa Hồng trở về phòng.
Vậy mà, bên ngoài, cũng chỉ còn lại có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
Ban đêm, bên ngoài rất là yên tĩnh, bởi vì thời tiết còn có chút nóng, thỉnh thoảng cảm thấy một cơn gió thổi qua, rất là thoải mái.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh nhìn tôi như vậy làm gì! ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, một giây sau, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi tới, ép Lâm Tử Lam trên cánh cửa vừa kích động hôn một nụ hôn nồng nhiệt.
Lâm Tử Lam không ngờ Mặc Thiếu Thiên chợt nhào tới, hoàn toàn ản bất ngờ, quần áo trên người cũng lập tức rơi trên mặt đất, vô lực chịu đựng Mặc Thiếu Thiên tập kích.
Lâm Tử Lam tựa vào trên cánh cửa, bởi vì Mặc Thiếu Thiên dùng sức quá mức, Lâm Tử Lam không thể không bắnắm lấy quần áo cảu anh, sợ mình sẽ ngã úp mặt xuống.
Mặc Thiếu Thiên khí thế náo nhiệt, hôn quá mức kích động cùng bá đạo,có vẻ như, giống như ngày tận cùng của thế giới không bằng, hôn Lâm Tử Lam gần như không thở nổi, hoàn toàn không có sức lực đẩy Mặc Thiếu Thiên ra.
“Mặc. . . . . .” Lâm Tử Lam muốn mở miệng nói gì, nhưng còn chưa mở lời, liền bị Mặc Thiếu Thiên hôn, đủ số nuốt sống!
Vì vậy, Lâm Tử Lam chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng, không lên tiếng nữa, còn không bằng tiết kiệm một chút hơi sức, chờ Mặc Thiếu Thiên hôn xong!
Nhưng là, Mặc Thiếu Thiên hôn rất mãnh liệt, thậm chí, động tác đều mang một tia run rẩy, cuối cùng, thời điểm Lâm Tử Lam cảm thấy trước mắt trắng bệch, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới lưu luyến không rời buông cô ra, lúc này Lâm Tử Lam mới có thể lấy hơi.
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên chạm trán Lâm Tử Lam, nhìn cô, “Em biết không, anh cho là, em cùng anh ta rời đi. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói, lúc nói câu này , giọng nói của Mặc Thiếu Thiên run rẩy.
Vốn là Lâm Tử Lam còn muốn chất vấn Mặc Thiếu Thiên một trận, nhưng nghe Mặc Thiếu Thiên run rẩy nói câu này thì ngây ngẩn cả người.
Tâm tình, cũng ở một khắc kia, không khỏi ngừng lại.
Ánh mắt thu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên, vào giờ phút này, bộ dạng anh giống như thở phào nhẹ nhõm.
Một người đàn ông kiêu ngạo tự tin như thế, thế nhưng lại vì cô, sợ như vậysao! ?
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, lòng của Lâm Tử Lam, không khỏi hung hăng giật mình.
Lông mi thon dài nhẹ nhàng run rẩy hạ xuống, Lâm Tử Lam không biết suy tư cái gì, chỉ cảm thấy, cảm giác đó, rất quen thuộc!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên hít vào một hơi thật sâu, nhìn người trong ngực, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Em đang nhớ cái gì! ?”
Lâm Tử Lam hoàn hồn, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Không có gì!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày không vui nhíu lại, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, hình như muốn nhìn xuyên qua cô, “Anh hỏi em, có phải hay không nhớ ra anh, em sẽ cùng anh ta rời đi! ?”
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên phóng đại ở trước mặt cô, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Tôi hoàn toàn không biết gì, anh ấy muốn dẫn tôi rời đi, tôi tới cửa, mới phát giác đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật không có gì cả nói với nàng, trực tiếp kéo cô đi ra.
Đợi đến cửa, cô mới có một chút cảm giác!
Chỉ là, cô cũng không biết vì sao muốn giải thích cùng Mặc Thiếu Thiên nhiều như vậy.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, Tiêu Dật, hừ, thật may là anh sớm đã có phòng bị, nếu không, chờ ngày mai anh tỉnh lại, lại không biết nên đi nơi nào tìm Lâm nhi nữa sao!
Nghĩ đến giả thiết này, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn người trong ngực, “Vậy anh hỏi em, nếu như mà anh không ra, em sẽ cùng anh ta rời đi sao! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe vấn đề này, Lâm Tử Lam sững sờ một chút, có không?
Có không?
Trong đáy lòng của Lâm Tử Lam cũng tự hỏi hai bên trái tim mình.
Sau đó, Lâm Tử Lam ngước mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút ánh mắt mong đợi, suy nghĩ một chút mở miệng, “Tôi không trả lời loại giả thuyết này!”
Chết tiệt!
Mặc Thiếu Thiên đợi mấy giây, đổi lấy lại là đáp án như vậy!
Khốn kiếp!
Anh tuyệt đối đánh cuộc, Lâm Tử Lam cố ý!
Đáp án này, chính là phong cách của Lâm Tử Lam.
“Vậy em bây giờ theo giả thiết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Giả thiết không xảy ra!”
“Lâm Tử Lam! ! !” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, dáng vẻ không hài lòng.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, anh không phải ngây thơ!”
“Em không trả lời anh… hôm nay anh cuối cùng ngây thơ!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh thật sự là một bộ nếu cô không nói thì anh sẽ vô lại.
Cối cùng, nhìn dáng vẻ của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Sẽ không!”
Một câu nói, Mặc Thiếu Thiên vui mừng đến muốn hỏng rồi.
“Em nói thật! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, giữa hai lông mày đều là nụ cười.
Lâm Tử Lam nhìn, suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, “Tôi làm như vậy, là vì bảo bối, tôi muốn tìm lại được trí nhớ của tôi!” Lâm Tử Lam nói.
“Trí nhớ của em chính là anh, em nghĩ muốn tìm được trí nhớ, đúng là muốn tìm đến anh!” Mặc Thiếu Thiên nói, dù sao, ý tứ, kết quả cũng giống nhau thôi!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam chỉ có hai từ đánh giá “Tự kỷ!”
“Cái này gọi là sự thật!” Mặc Thiếu Thiên sửa đổi chắc chắn.
Lâm Tử Lam“. . . . . .”
Sau đó, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh thật sự sẽ gây bất lợi đối với người của Tiêu Dật sao! ?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, cuối cùng vẫn còn suy nghĩ từ ngữ khá đơn giản.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cũng cau mày nhìn cô, “Em đang ở đây lo lắng cho anh ta ?”
“Tôi không nên lo lắng sao! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Mặc dù tôi hiểu rất rõ giữa anh cùng Tiêu Dật từng có mối quan hệ, nhưng tôi không thể phủ nhận Tiêu Dật đã cứu tôi, hơn nữa còn chăm sóc tôi…tôi quan tâm , chẳng lẽ không phải sao! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên rất muốn bác bỏ đi, nhưng là Lâm Tử Lam nói không sai.
“Cho nên, em chỉ là vì những thứ này! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
“Nếu không ! ?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với đáp án này coi như hài lòng.
“Anh không có tàn nhẫn như vậy, hiện tại chỉ là vì ép Tiêu Dật rời đi , nhưnganh bây giờ không tàn nhẫn, không có nghĩa là về sau anh cũng sẽ không xuống tay với anh ta, đối với chuyện anh ta đã làm với anh, anh nhất định trả lại gấp đôi!” Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ, ánh mắt u ám.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam hơi sửng sốt một chút.
Quả thật cô không biết rõ lắm giữa bọn họ đã từng xảy ra cái gì, nhưng là cô cũng chỉ là nhân tố trong đó, nhưng hiện tại biết Tiêu Dật không có việc gì, cô cũng an tâm, về phần chuyện sau này, sau này hãy nói đi!
“Ừ!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt đáp một tiếng.
Nghe thấy giọng nói không hề có cảm xúc, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch, đưa mắt nhìn đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó ánh mắt di động, di động đến ngực đang phập phồng của cô.
Lâm Tử Lam ngước mắt, trong lúc vô tình chạm đến ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, “Anh đang nhìn cái gì!”
Lúc này, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, nhìn thẳng ánh mắt của Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên nở nụ cười thật mỏng, “Ban đêm gió lớn, đêm khuya yên tĩnh, em nói, chúng ta không làm chút chuyện gì, cũng thật xin lỗi không khí yên tĩnh của đêm khuya !” Mặc Thiếu Thiên dằng dặc nói.
Lâm Tử Lam hung hăng khinh bỉ nhìn anh một cái, “Ngủ ngon!”Nói xong muốn đi.
Mặc Thiếu Thiên bắt được Lâm Tử Lam “Em đi đâu vậy! ?”
“Đương nhiên chỉ có thể đi ngủ!” Lâm Tử Lam nói.
“Ban đêm tốt như vậy, ngủ chẳng phải là lãng phí sao! ?” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Nếu bóng đêm tốt như vậy, anh ngồi một mình chỗ này thưởng thức đi, tôi đi ngủ!” Nói xong, Lâm Tử Lam muốn đi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, thật là không hiểu sở thích của phụ nữ!
“Chúng ta cùng nhau!” Một giây kế tiếp, Mặc Thiếu ngày tiếp tục quấn lên người Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn anh, “Người nào ngủ phần của người đó!”
“Em cảm thấy em có thể ngăn cản được anh sao?”
“Mặc Thiếu Thiên, anh còn dám làm loạn, cũng đừng trách tôi không khách khí!” ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn mặc Thiếu Thiên cảnh cáo nói.
Bây giờ, cô mỗi buổi tối ngủ đều nghĩ tới đề phòng Mặc Thiếu Thiên, chỉ sợ tên sắc lang này sẽ xông vào phòng của cô.
Mặc Thiếu Thiên cười nham hiểm, “Em có thể làm khó dễ được anh! ?”
Lâm Tử Lam nhìn anh cười một tiếng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Anh có thể thử xem!”
Nói xong, Lâm Tử Lam không hề muốn cùng Mặc Thiếu Thiên múa mép khua môi, trực tiếp trở về phòng.
Nửa tiếng này, cô cũng thật sự mệt mỏi.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng không có theo sau, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, khóe miệng khẽ nâng lên. . . . . .
Tâm tình, hình như không tệ!
Không gian không có Tiêu Dật, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều thanh tịnh!
Lâm Tử Lam trở về phòng trực tiếp lên giường đi ngủ.
Chỉ là nằm ở trên giường, trong đầu không ngừng vang lên một màn hôn mãnh liệt của Mặc Thiếu Thiên.
Không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên luôn mang cho cô cảm giác khác thường.
Cảm nhận vị trí tim đập, Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, chẳng lẽ, mặc kệ trước hay sau khi mất trí nhớ, cô đều sẽ yêu cùng một người sao! ?
Thời điểm Lâm Tử Lam nghĩ tới, cửa phòng, chợt bị gõ một cái.
“Người nào!” Lâm Tử Lam mở miệng hỏi.
“Là anh!”
Lúc này, âm thanh lười biếng của Mặc Thiếu Thiên vang lên phía sau cánh cửa.
Lâm Tử Lam sững sờ, không ngờ anh ta lại tới.
“Làm gì! ?” Lâm Tử Lam hỏi, cũng không có ý muốn đứng dậy mở cửa.
Sức lực giữa nam và nữ cách quá xa, cho nên, cô tế nhị ít mở cửa.
“Em không phải khẩn trương, anh không muốn đi vào, chính là nói cho em biết, chúng ta sáng sớm ngày mai rời đi, em ngủ sớm một chút !”
Lâm Tử Lam sững sốt, sáng sớm ngày mai liền rời đi, chợt nghĩ đến ba tháng sinh sống ở đây, Lâm Tử Lam giật mình dừng một chút, đáp một tiếng, “Tôi biết rồi!”
“Ừ!”
“Ngủ ngon!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Người đàn ông này còn có thể nói ngủ ngon! ?
Hơn nữa, giọng nói của anh nghe đặc biệt tốt, dễ nghe, Lâm Tử Lam thế nào cũng không cách nào đem anhso sánh với côn đồ.
“Ừ!” Lâm Tử Lam cũng nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
Song, cảm thấy bên ngoài không có âm thanh, Lâm Tử Lam mới chậm rãi nằm xuống.
Chẳng biết tại sao, khóe miệng nhếch lên cười hài lòng . . . . . .
Một đêm này, nhất định, có giấc mơ đẹp!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Sáng sớm.
Lâm Tử Lam đã thức dậy.
Hình như Hi Hi cũng thật vui mừng, cuối cùng muốn rời khỏi nơi này, cho nên, đặc biệt Chào buổi sáng.
Đồ của Lâm Tử Lam, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, chỉ là mang theo vài bộ quần áo tùy thân,những thứ khác không mang theo
Sống ở nơi này ba tháng, nơi này vẫn giữ nguyên dạng!
Nói không chừng ngày nào đó, cô có thể sẽ nhớ cuộc sống an nhàn nơi này.
“Mẹ, mẹ thu dọn thế nào rồi! ?” Hi Hi đi vào phòng Lâm Tử Lam hỏi.
“Ừ, đã được rồi!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam gì đó, “Cũng chỉ có một chút như vậy sao! ?”
Lâm Tử Lam gật đầu, “Không muốn mang quá nhiều!”
Hi Hi sững sờ, ngay sau đó cười cười, “Cũng được, ở nhà chúng ta, quần áo cái gì cũng đều có, không mang theo cũng không thành vấn đề!” Hi Hi nói.
Vốn là, Lâm Tử Lam còn có một chút hoang mang, dù sao đối với với A thị kia, chỉ có đáy lòng cô hướng về, quan trọng là không nhớ teh61 nào, đi đến một nơi xa lạ, Lâm Tử Lam vẫn có chút không thích ứng, chỉ là hiện tại, nghe được câu nói kia của Hi Hi, ở nhà chúng ta. . . . . .
Đáy lòng Lâm Tử Lam đột nhiên cảm thấy một mảnh ấm áp, sợ hãi đối với A thị cũng ngay sau đó tan mất. . . . . .
“Ừ!” Lâm Tử Lam cười gật đầu.
Hi Hi cũng cười, mẹ theo bọn họ về nhà, khỏi phải nói Hi Hi rất vui mừng!
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, Mặc Thiếu Thiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện, đứng ở cửa, lười biếng dựa vào cửa, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái trên cửa, “Có thể đi chưa! ?”
Lúc này, Hi Hi quay đầu lại, thấy Mặc Thiếu Thiên, cũng lập tức đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Cha!”
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, “Ừ, có thể!”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Lâm Tử Lam ra dấu tay gì đó, có thể nói, không có gì, chỉ là, cũng không nói gì.
Xem ra Mặc Thiếu Thiên, cái gì cũng không muốn mang đi.
Ở đây đều là Tiêu Dật mua, lấy về cũng ngột ngạt.
Nhưng lời như vậy, cuối cùng không có nói ra, chỉ là mở miệng nói một câu, “Vậy thì đi thôi!”
“Vâng!” Sau đó Hi Hi nặng nề gật đầu một cái, nắm tay Lâm Tử Lam, sau đó đi ra ngoài.
Hách Tôn đã sớm gọi người bên ngoài tiếp ứng tốt bọn họ.
Nếu như theo lời Hách Tôn, lúc bọn họ đi, Louis cũng tặng bọn họ món quà. Xem như quà đưa tiễn.
Mà Hách Tôn, cũng long trọng cho Louis một món quà lớn.
Đó chính là quyền sử dụng đất vĩnh viễn của làng thần bí.
Lúc cầm lấy cái kia, Louis rất xúc động.
Bao nhiêu năm rồi trốn trốn tránh tránh, cuối cùng không cần lo lắng đề phòng như vậy, có cái này, dù ai cũng không cách nào đuổi bọn họ ra khỏi nơi này!
Louis nhìn Hách Tôn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng nói một câu, “Cám ơn các người!”
Mặc Thiếu Thiên không biết Hách Tôn làm những chuyện này, lông mày cau lại, cũng không có nói gì , tình cảm anh em, khắc ghi ở trong lòng rồi.
Lúc này, Louis nhìn bọn họ, “Tôi đã thu hồi tất cả chướng ngại vật, các người có thể thuận lợi đi ra ngoài, sẽ không còn có bất kỳ nguy hiểm nào!” Louis nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên chợt hiểu, ban đầu bọn họ đi vào những thứ kia, không phải tự nhiên lớn lên, đều là bọn họ sắp xếp cùng huấn luyện!
Chết tiệt !
Thật may là mạng của anh lớn!
Hách Tôn gật đầu, lúc này, ánh mắt Louis nhìn Tô Cẩn Nhi, nhưng lại không nói gì.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!” Hi Hi lên tiếng.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Louis, dùng tiếng Pháp nói chuyện cùng ông, sau đó giao chìa khóa cho Louis, “Về sau, nơi này, gi¬ao lại cho ông!” Lâm Tử Lam nói.
Louis nhìn cái chìa khóa trong tay, tự nhiên biết ý gì, Louis gật đầu, “Tôi sẽ trông coi thật tốt!”
Lâm Tử Lam gật đầu, cười cười, “Cám ơn, về sau, xin hãy bảo trọng!”
“Bảo trọng!”
Sau đó, Lâm Tử Lam cười cười, đi theo bọn họ ra ngoài.
Louis đứng ở đó, đưa mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài. . .
/611
|