Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 353: Người trong lâu đài cổ
/611
|
“Con tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ tìm được mẹ!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói từng chữ.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn bọn họ, “Tốt lắm, đã có tin tức, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ngày mai sẽ phải lên đường, hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt lo dưỡng sức lực đi!”
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi gật đầu.
“Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi!” Nói xong, Hoa Hồng trở về phòng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Mấy ngày nay con cũng không ngủ ngon, đi nghỉ ngơi đi!”
Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Vâng, cha cũng nghỉ sớm một chút!”
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, sau đó, Hi Hi cũng trở về phòng.
Mặc Thiếu Thiên một mình đợi một lát, tra xét một chút tài liệu, sau đó mới đi nghỉ ngơi.
Đêm nay, lần đầu tiên anh cảm thấy ở gần Lâm Tử Lam một chút.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Trong khi phía bên kia.
Tiêu Dật xuất hiện một mình ở nước Pháp.
Xe chạy mất mấy tiếng đồng hồ, mới tới chỗ đó.
Tiêu Dật không đi nơi khác, mà bay thẳng tới một lâu đài cổ kính.
Lâu đài cổ kính này, có thể nói nơi này là lớn nhất, lâu đài đẹp nhất rồi.
Nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dật, Tiêu Dật báo hạ cánh xuống, ở chỗ này chờ anh, một mình đi vào.
Thời điểm Tiêu Dật tới, cô gái đang ngồi ở trên vỉa hè, trước mặt để một bàn dài mang phong cách Châu Âu, một tay chống cằm, một tay khác cầm bút, giống như đang nghĩ cái gì, vẽ cái gì.
Tiêu Dật đi vào, liền nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Toàn thân mặc một màu xám tro nhạt, tóc dài được cô tùy ý dùng bút buối sau đầu, vài sợi tóc rớt xuống, càng tăng thêm nét quyến rũ.
Không biết vì sao, chỉ thấy bóng lưng cô, Tiêu Dật cũng cảm thấy mình vui vẻ .
Không khỏi, nhếch miệng lên cười thỏa mãn.
Thật ra thì, chỉ cần cô ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng anh thật sự sợ, khi quay người lại, cô đã biến mất.
Tiêu Dật đứng ở nơi đó, chỉ sợ làm gián đoạn cô, nên vẫn không nhúc nhích.
Lâm Tử Lam ở đó, suy nghĩ một chút, vẽ vẽ, cuối cùng, cảm thấy khát nước, kêu một tiếng, “Bảo bối, mẹ muốn uống nước trái cây!”
Một tiếng kêu này vừa xong, Tiêu Dật đứng ở phía sau, đột nhiên kinh hãi.
Nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt mở to.
Người kêu câu này, chính là Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam biến mất ba tháng nay.
Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ đó, sững sờ, chẳng biết tại sao, thế nhưng mình kêu lên câu nói kia.
Bảo bối?
Bảo bối là ai ?
Kỳ quái, Lâm Tử Lam không nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng đứng lên, tự mình đi rót ly nước trái cây.
Mới vừa đứng lên, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Dật đứng ở nơi đó.
Lâm Tử Lam lại càng hoảng sợ, nhìn Tiêu Dật, “Tiêu Dật? Anh đến khi nào, làm tôi sợ muốn chết!” Lâm Tử Lam nói, mặc dù là giọng trách cứ , nhưng mang theo vài phần lệ thuộc.
Những lời này, gọi suy nghĩ của Tiêu Dật về.
Tiêu Dật hồi phục tinh thần lại nhìn cô, sau đó khóe miệng gợi lên nụ cười gượng ép “Vừa tới, nhìn em quá chăm chú, không muốn quấy rầy em!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Đi vào ngồi đi, đứng ở đó làm gì! ?” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cẩn thận nhìn cô, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, “Vì sao không vào?”
Thần trí Tiêu Dật lúc này mới tỉnh lại, nhìn Lâm Tử Lam cũng không có cái gì khác thường, lúc này mới đi vào.
Chỉ là câu mới vừa nói kia là có ý gì!
Tiêu Dật cau mày, ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó, ánh mắt của anh nhìn vào bức tranh trên bàn.
Những thứ kia đều là Lâm Tử Lam vẽ ra.
Vòng cổ trang sức.
Lâm Tử Lam là nhà thiết kế trang sức hàng đầu, đều là giới thiệu vắn tắt, ngụ ý là việc chính.
Thậm chí bây giờ cô quên mọi chuyện, nhưng vẫn không quên những gì đã học.
Rất nhiều mẫu thiết kế, Tiêu Dật nhìn từng mẫu, không thể phủ nhận, mỗi một mẫu, đều rất tốt.
Lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, trong tay bưng hai ly nước, một ly cà phê, một ly nước trái cây.
Cô là người thích uống nước trái cây, cũng không biết tại sao, cô cũng biết, Tiêu Dật thích uống cà phê .
“Vì sao đột nhiên anh lại tới! ?” Lâm Tử Lam đi tới, đặt ly cà phê ở trước mặt Tiêu Dật, mình cũng đến ngồi trên ghế so¬fa, tìm một tư thế thoải mái.
Cũng không biết tại sao, ở trước mặt Tiêu Dật, cô có thể là chính mình.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Như thế nào? Không hoan nghênh anh! ?”
“Nào có, chỉ là mỗi lần anh tới, đều là buổi tối!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe được những lời này của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật nhíu mày, “Em rất muốn anh tới ban ngày! ?”
Lúc này, Lâm Tử Lam nghe được câu này, lông mày chợt giật giật, “Có thể không?”
“Em có mục đích gì?” Tiêu Dật cũng trực tiếp hỏi.
Nghe được câu này, sắc mặt Lâm Tử Lam thay đổi, “Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được anh!”
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, khóe miệng Tiêu Dật gợi lên nụ cười cưng chìu, “Có ý định gì, nói một chút xem!”
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cười cười, sau đó nhìn Tiêu Dật nói từng chữ, “Em muốn đi ra ngoài!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiêu Dật càng thay đổi, sau đó nhìn cô cười một cái, “Tại sao? Nơi này không tốt sao?”
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không phải, chỉ là em có cảm giác thiếu hụt một cái gì đó, mặc dù, em rất thích cuộc sống yên tĩnh ở đây, nhưng là. . . . . .”
Lâm Tử Lam không hình dung ra được, cảm giác thiếu hụt đó là gì, cho nên cô không muốn luôn ở lại nơi này đợi. “Em cũng không hình dung ra được, nhưng mà em lại rất muốn đi ra ngoài!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, nói gằn từng chữ.
Tới nơi này ba tháng, Tiêu Dật đối với cô mà nói, muốn gì được nấy, mặc dù, Lâm Tử Lam không nhớ rõ cùng Tiêu Dật từng có cái gì, nhưng dường như cô không mâu thuẫn với anh, hơn nữa, cảm giác cùng anh rất quen thuộc.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm trầm.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Tiêu Dật, “Như thế nào? Có thể không?”
Chuyện đã qua, hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ biết người đàn ông trước mặt, hơn nữa, có trực giác, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tới mình, cho nên, Lâm Tử Lam rất tin tưởng anh.
Tiêu Dật suy nghĩ một chút, nhìn cô “Cho anh chút thời gi¬an, chờ anh xử lý xong những chuyện này, anh liền dẫn em đi Paris, được không! ?” Paris!
Kinh đô thời trang.
Đối với phụ nữ ở thành phố nhỏ như Lâm Tử Lam, cũng muốn tới một nơi xinh đẹp như vậy.
Có thể nói, Lâm Tử Lam rất thích, chỉ là, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật “Thật lâu sao?”
“Không biết, chỉ cần một khoảng thời gi¬an nữa, lúc đó anh liền dẫn em đi thôi!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam nghe Tiêu Dật nói, anh gần đây phải xử lý một số chuyện, sợ người khác sẽ thương tổn đến cô, cho nên mới phải đưa cô đến nơi này.
Sau khi chuyện qua đi, anh sẽ mang cô rời khỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, vì không muốn tăng thêm phiền toái cho Tiêu Dật, chỉ có thể đồng ý.
Nhìn Lâm Tử Lam, khéo miệng Tiêu Dật ngoắc ngoắc, “Em yên tâm, rất nhanh, chuyện xử lý xong, anh liền dẫn em rời đi!”
Đến lúc đó, sẽ không bao giờ có người quấy rầy bọn họ nữa!
Lâm Tử Lam không biết ý định của Tiêu Dật, chỉ cười gật đầu một cái, “Được!”
Lúc này, nhìn Lâm Tử Lam đồng ý, Tiêu Dật cười cười, sau đó nhìn thiết kế trong tay “Những thứ này, đều là em vẽ! ?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam đang uống nước, sau đó gật đầu, “Như thế nào? Đẹp không?”
Tiêu Dật gật đầu , “Tốt, đây là phong cách của em!”
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Trước kia em chính là học cái này sao?”
Tiêu Dật gật đầu, “Ừ, em là một nhà thiết kế trang sức rất ưu tú, cũng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, thật sự rất giỏi!” Tiêu Dật không khách khí khen ngợi.
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam cười cười, “Thật không! ?”
“Em không tin tưởng! ?”
“Em đương nhiên tin!” Một số điều không có nhớ rõ, nhưng phong cách cơ bản, cũng sẽ không bởi vì mất trí nhớ mà quên hết.
Nhìn bộ dạng tự tin như vậy, Tiêu Dật nở nụ cười.
“Anh hiểu rất rõ em có phải hay không! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Tiêu Dật gật đầu, “Đúng, thế nào? !”
“Anh có thể nói cho em biết một vài chuyện về quá khứ của em không?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, trí nhớ của cô trống rỗng, đều là Tiêu Dật nói cho cô biết, bổ sung từng chút một.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật ngây cả người, sau đó đem thiết kế để xuống, đi sang ngồi bên cạnh, cầm tay của cô, “Chờ qua một thời gian nữa, em sẽ đem chuyện của em nói cho em biết, được không! ?”
Được rồi!
Anh sẽ chỉ nói một câu như vậy.
Lâm Tử Lam cũng không miễn cưỡng, gật đầu, “Được, em chờ anh!”
Tiêu Dật cười một tiếng, nhìn bộ dạng của Lâm Tử Lam, ba tháng, thời gi-an không lâu, cũng không ngắn, anh mất rất nhiều sức lực mới biến cô thành thế này.
Bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cho Mặc Thiếu Thiên tìm được cô!
Tuyệt đối sẽ không!
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, môi hồng, Tiêu Dật có một nghĩ lóe lên.
Sau đó, một giây kế tiếp, anh hướng tới đôi môi của Lâm Tử Lam. . . . . .
Lâm Tử Lam sững sờ, không biết tại sao, nhìn Tiêu Dật lại gần, cô hiểu có ý gì, nhưng cô không thể tránh ra. . . . . .
Tiêu Dật cách đôi môi của Lâm Tử Lam không xa thì dừng lại.
Lâm Tử Lam né tránh, cô không phải không cảm giác được.
Một khắc kia, trong lòng của Tiêu Dật, thoáng qua một tia mất mác.
Sau đó, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, suy nghĩ một chút, sau đó nói sang chuyện khác, “Cà phê nguội uống sẽ không tốt, uống nhanh đi!”
Lời nói đã đến nước này, Tiêu Dật còn có thể nói gì, từ từ đứng dậy, bưng cà phê lên uống một chút.
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng của Tiêu Dật, từ từ hạ ánh mắt xuống, đang uống nước, lo lắng trong lòng, dường như buông lỏng không ít.
Nhưng tại sao vậy chứ! ?
Tiêu Dật không phải nói, bọn họ rất yêu nhau sao?
Tại sao khi anh lại gần cô, cô vội vàng né tránh ! ?
Lâm Tử Lam uống nước, che giấu sự chột dạ của mình.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng ngước mắt, đúng lúc chạm ánh mắt của Tiêu Dật, hơi ngây ngẩn cả người.
Tiêu Dật nhìn cô, “Như thế nào? Có cần gì không, anh nói người mang cho em !” Tiêu Dật đổi đề tài, làm dịu bầu không khí.
Nghe Tiêu Dật nói, Lâm Tử Lam lắc đầu “Không có, anh đã đưa rất đầy đủ, không có cần gì!” Lâm Tử Lam nói.
Cũng thông qua những thứ này, Lâm Tử Lam mới nhận ra , Tiêu Dật trước kia cùng với cô rất quen thuộc.
Nếu không, cũng sẽ không hiểu rõ cô như vậy, sở thích của cô, khẩu vị, thậm chí cách sắp xếp đồ đạc, anh đều rất quen thuộc.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn bọn họ, “Tốt lắm, đã có tin tức, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ngày mai sẽ phải lên đường, hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt lo dưỡng sức lực đi!”
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi gật đầu.
“Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi!” Nói xong, Hoa Hồng trở về phòng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Mấy ngày nay con cũng không ngủ ngon, đi nghỉ ngơi đi!”
Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Vâng, cha cũng nghỉ sớm một chút!”
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, sau đó, Hi Hi cũng trở về phòng.
Mặc Thiếu Thiên một mình đợi một lát, tra xét một chút tài liệu, sau đó mới đi nghỉ ngơi.
Đêm nay, lần đầu tiên anh cảm thấy ở gần Lâm Tử Lam một chút.
... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Trong khi phía bên kia.
Tiêu Dật xuất hiện một mình ở nước Pháp.
Xe chạy mất mấy tiếng đồng hồ, mới tới chỗ đó.
Tiêu Dật không đi nơi khác, mà bay thẳng tới một lâu đài cổ kính.
Lâu đài cổ kính này, có thể nói nơi này là lớn nhất, lâu đài đẹp nhất rồi.
Nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dật, Tiêu Dật báo hạ cánh xuống, ở chỗ này chờ anh, một mình đi vào.
Thời điểm Tiêu Dật tới, cô gái đang ngồi ở trên vỉa hè, trước mặt để một bàn dài mang phong cách Châu Âu, một tay chống cằm, một tay khác cầm bút, giống như đang nghĩ cái gì, vẽ cái gì.
Tiêu Dật đi vào, liền nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Toàn thân mặc một màu xám tro nhạt, tóc dài được cô tùy ý dùng bút buối sau đầu, vài sợi tóc rớt xuống, càng tăng thêm nét quyến rũ.
Không biết vì sao, chỉ thấy bóng lưng cô, Tiêu Dật cũng cảm thấy mình vui vẻ .
Không khỏi, nhếch miệng lên cười thỏa mãn.
Thật ra thì, chỉ cần cô ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng anh thật sự sợ, khi quay người lại, cô đã biến mất.
Tiêu Dật đứng ở nơi đó, chỉ sợ làm gián đoạn cô, nên vẫn không nhúc nhích.
Lâm Tử Lam ở đó, suy nghĩ một chút, vẽ vẽ, cuối cùng, cảm thấy khát nước, kêu một tiếng, “Bảo bối, mẹ muốn uống nước trái cây!”
Một tiếng kêu này vừa xong, Tiêu Dật đứng ở phía sau, đột nhiên kinh hãi.
Nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt mở to.
Người kêu câu này, chính là Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam biến mất ba tháng nay.
Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ đó, sững sờ, chẳng biết tại sao, thế nhưng mình kêu lên câu nói kia.
Bảo bối?
Bảo bối là ai ?
Kỳ quái, Lâm Tử Lam không nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng đứng lên, tự mình đi rót ly nước trái cây.
Mới vừa đứng lên, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Dật đứng ở nơi đó.
Lâm Tử Lam lại càng hoảng sợ, nhìn Tiêu Dật, “Tiêu Dật? Anh đến khi nào, làm tôi sợ muốn chết!” Lâm Tử Lam nói, mặc dù là giọng trách cứ , nhưng mang theo vài phần lệ thuộc.
Những lời này, gọi suy nghĩ của Tiêu Dật về.
Tiêu Dật hồi phục tinh thần lại nhìn cô, sau đó khóe miệng gợi lên nụ cười gượng ép “Vừa tới, nhìn em quá chăm chú, không muốn quấy rầy em!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Đi vào ngồi đi, đứng ở đó làm gì! ?” Lâm Tử Lam nói.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cẩn thận nhìn cô, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, “Vì sao không vào?”
Thần trí Tiêu Dật lúc này mới tỉnh lại, nhìn Lâm Tử Lam cũng không có cái gì khác thường, lúc này mới đi vào.
Chỉ là câu mới vừa nói kia là có ý gì!
Tiêu Dật cau mày, ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó, ánh mắt của anh nhìn vào bức tranh trên bàn.
Những thứ kia đều là Lâm Tử Lam vẽ ra.
Vòng cổ trang sức.
Lâm Tử Lam là nhà thiết kế trang sức hàng đầu, đều là giới thiệu vắn tắt, ngụ ý là việc chính.
Thậm chí bây giờ cô quên mọi chuyện, nhưng vẫn không quên những gì đã học.
Rất nhiều mẫu thiết kế, Tiêu Dật nhìn từng mẫu, không thể phủ nhận, mỗi một mẫu, đều rất tốt.
Lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, trong tay bưng hai ly nước, một ly cà phê, một ly nước trái cây.
Cô là người thích uống nước trái cây, cũng không biết tại sao, cô cũng biết, Tiêu Dật thích uống cà phê .
“Vì sao đột nhiên anh lại tới! ?” Lâm Tử Lam đi tới, đặt ly cà phê ở trước mặt Tiêu Dật, mình cũng đến ngồi trên ghế so¬fa, tìm một tư thế thoải mái.
Cũng không biết tại sao, ở trước mặt Tiêu Dật, cô có thể là chính mình.
Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Như thế nào? Không hoan nghênh anh! ?”
“Nào có, chỉ là mỗi lần anh tới, đều là buổi tối!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe được những lời này của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật nhíu mày, “Em rất muốn anh tới ban ngày! ?”
Lúc này, Lâm Tử Lam nghe được câu này, lông mày chợt giật giật, “Có thể không?”
“Em có mục đích gì?” Tiêu Dật cũng trực tiếp hỏi.
Nghe được câu này, sắc mặt Lâm Tử Lam thay đổi, “Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được anh!”
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, khóe miệng Tiêu Dật gợi lên nụ cười cưng chìu, “Có ý định gì, nói một chút xem!”
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cười cười, sau đó nhìn Tiêu Dật nói từng chữ, “Em muốn đi ra ngoài!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiêu Dật càng thay đổi, sau đó nhìn cô cười một cái, “Tại sao? Nơi này không tốt sao?”
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không phải, chỉ là em có cảm giác thiếu hụt một cái gì đó, mặc dù, em rất thích cuộc sống yên tĩnh ở đây, nhưng là. . . . . .”
Lâm Tử Lam không hình dung ra được, cảm giác thiếu hụt đó là gì, cho nên cô không muốn luôn ở lại nơi này đợi. “Em cũng không hình dung ra được, nhưng mà em lại rất muốn đi ra ngoài!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, nói gằn từng chữ.
Tới nơi này ba tháng, Tiêu Dật đối với cô mà nói, muốn gì được nấy, mặc dù, Lâm Tử Lam không nhớ rõ cùng Tiêu Dật từng có cái gì, nhưng dường như cô không mâu thuẫn với anh, hơn nữa, cảm giác cùng anh rất quen thuộc.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm trầm.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Tiêu Dật, “Như thế nào? Có thể không?”
Chuyện đã qua, hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ biết người đàn ông trước mặt, hơn nữa, có trực giác, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tới mình, cho nên, Lâm Tử Lam rất tin tưởng anh.
Tiêu Dật suy nghĩ một chút, nhìn cô “Cho anh chút thời gi¬an, chờ anh xử lý xong những chuyện này, anh liền dẫn em đi Paris, được không! ?” Paris!
Kinh đô thời trang.
Đối với phụ nữ ở thành phố nhỏ như Lâm Tử Lam, cũng muốn tới một nơi xinh đẹp như vậy.
Có thể nói, Lâm Tử Lam rất thích, chỉ là, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật “Thật lâu sao?”
“Không biết, chỉ cần một khoảng thời gi¬an nữa, lúc đó anh liền dẫn em đi thôi!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam nghe Tiêu Dật nói, anh gần đây phải xử lý một số chuyện, sợ người khác sẽ thương tổn đến cô, cho nên mới phải đưa cô đến nơi này.
Sau khi chuyện qua đi, anh sẽ mang cô rời khỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, vì không muốn tăng thêm phiền toái cho Tiêu Dật, chỉ có thể đồng ý.
Nhìn Lâm Tử Lam, khéo miệng Tiêu Dật ngoắc ngoắc, “Em yên tâm, rất nhanh, chuyện xử lý xong, anh liền dẫn em rời đi!”
Đến lúc đó, sẽ không bao giờ có người quấy rầy bọn họ nữa!
Lâm Tử Lam không biết ý định của Tiêu Dật, chỉ cười gật đầu một cái, “Được!”
Lúc này, nhìn Lâm Tử Lam đồng ý, Tiêu Dật cười cười, sau đó nhìn thiết kế trong tay “Những thứ này, đều là em vẽ! ?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam đang uống nước, sau đó gật đầu, “Như thế nào? Đẹp không?”
Tiêu Dật gật đầu , “Tốt, đây là phong cách của em!”
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Trước kia em chính là học cái này sao?”
Tiêu Dật gật đầu, “Ừ, em là một nhà thiết kế trang sức rất ưu tú, cũng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, thật sự rất giỏi!” Tiêu Dật không khách khí khen ngợi.
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam cười cười, “Thật không! ?”
“Em không tin tưởng! ?”
“Em đương nhiên tin!” Một số điều không có nhớ rõ, nhưng phong cách cơ bản, cũng sẽ không bởi vì mất trí nhớ mà quên hết.
Nhìn bộ dạng tự tin như vậy, Tiêu Dật nở nụ cười.
“Anh hiểu rất rõ em có phải hay không! ?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Tiêu Dật gật đầu, “Đúng, thế nào? !”
“Anh có thể nói cho em biết một vài chuyện về quá khứ của em không?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, trí nhớ của cô trống rỗng, đều là Tiêu Dật nói cho cô biết, bổ sung từng chút một.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật ngây cả người, sau đó đem thiết kế để xuống, đi sang ngồi bên cạnh, cầm tay của cô, “Chờ qua một thời gian nữa, em sẽ đem chuyện của em nói cho em biết, được không! ?”
Được rồi!
Anh sẽ chỉ nói một câu như vậy.
Lâm Tử Lam cũng không miễn cưỡng, gật đầu, “Được, em chờ anh!”
Tiêu Dật cười một tiếng, nhìn bộ dạng của Lâm Tử Lam, ba tháng, thời gi-an không lâu, cũng không ngắn, anh mất rất nhiều sức lực mới biến cô thành thế này.
Bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cho Mặc Thiếu Thiên tìm được cô!
Tuyệt đối sẽ không!
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, môi hồng, Tiêu Dật có một nghĩ lóe lên.
Sau đó, một giây kế tiếp, anh hướng tới đôi môi của Lâm Tử Lam. . . . . .
Lâm Tử Lam sững sờ, không biết tại sao, nhìn Tiêu Dật lại gần, cô hiểu có ý gì, nhưng cô không thể tránh ra. . . . . .
Tiêu Dật cách đôi môi của Lâm Tử Lam không xa thì dừng lại.
Lâm Tử Lam né tránh, cô không phải không cảm giác được.
Một khắc kia, trong lòng của Tiêu Dật, thoáng qua một tia mất mác.
Sau đó, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, suy nghĩ một chút, sau đó nói sang chuyện khác, “Cà phê nguội uống sẽ không tốt, uống nhanh đi!”
Lời nói đã đến nước này, Tiêu Dật còn có thể nói gì, từ từ đứng dậy, bưng cà phê lên uống một chút.
Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng của Tiêu Dật, từ từ hạ ánh mắt xuống, đang uống nước, lo lắng trong lòng, dường như buông lỏng không ít.
Nhưng tại sao vậy chứ! ?
Tiêu Dật không phải nói, bọn họ rất yêu nhau sao?
Tại sao khi anh lại gần cô, cô vội vàng né tránh ! ?
Lâm Tử Lam uống nước, che giấu sự chột dạ của mình.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng ngước mắt, đúng lúc chạm ánh mắt của Tiêu Dật, hơi ngây ngẩn cả người.
Tiêu Dật nhìn cô, “Như thế nào? Có cần gì không, anh nói người mang cho em !” Tiêu Dật đổi đề tài, làm dịu bầu không khí.
Nghe Tiêu Dật nói, Lâm Tử Lam lắc đầu “Không có, anh đã đưa rất đầy đủ, không có cần gì!” Lâm Tử Lam nói.
Cũng thông qua những thứ này, Lâm Tử Lam mới nhận ra , Tiêu Dật trước kia cùng với cô rất quen thuộc.
Nếu không, cũng sẽ không hiểu rõ cô như vậy, sở thích của cô, khẩu vị, thậm chí cách sắp xếp đồ đạc, anh đều rất quen thuộc.
/611
|