Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 203: Tôi muốn biết khả năng của anh
/610
|
Sau đó, Hi Hi nhìn Tử Lam, "Vậy có nghĩa là, cha đã thổ lộ với mẹ rồi sao?"
Tử Lam nhìn Hi Hi, cũng không muốn gạt bé, cô gật đầu.
Hi Hi hưng phấn, nhìn Tử Lam, "Mẹ, ngươi có chấp nhận lời thổ lộ của cha không?"
Tử Lam im lặng.
Không nói gì.
Đáp án này, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hi Hi.
Mẹ là một phụ nữ rất nhạy cảm, bé là người hiểu mẹ nhất, muốn có một lời chấp nhận từ mẹ, trừ phi cha phải dùng cách khác người!
"Mẹ, người nghỉ ra sao về việc này? " Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam ngẩng đầu nhìn Hi Hi, nhíu mày, giả vờ, " Mẹ cái gì cũng không biết?”
"Mẹ, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, thật ra cha tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ ngươi thực sự không hiểu sao? " Hi Hi nhìn Tử Lam nói.
Tử Lam nhất thời trầm mặc, không phải nói gì, thật ra Hi Hi nói không sai, cô thể cảm thấy Mặc Thiếu Thiên làm những chuyện đó, khiến cô có chút bất ngờ, làm cho cô không kịp có thời gian suy nghỉ, nhưng là bây giờ ngẫm lại, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không phải là cái loại người nhàm chán chuyên đi làm những... chuyện quỷ dị như vậy.
Hơn nữa trong chuyện này, Tử Lam thậm chí muốn nó không xảy ra cũng không thể nào ngăn cản được!
"Mẹ, chấp nhận một mối quan hệ không đáng xấu hổ, cũng không đáng xấu hổ, nếu như ngươi thích cha..., thì phải dũng cảm chấp nhận, tất nhiên, nếu như ngươi không thích..., bảo bối cũng sẽ không nói điều gì, ở vị trí của con, chỉ hy vọng mẹ có thể hạnh phúc! Đây mới là điều mong mỏi lớn nhất của con! " Hi Hi nhìn Tử Lam nhấn mạnh nói.
Lúc này, Tử Lam ngẩng đầu nhìn Hi Hi, bằng ánh mắt vô cảm.
"Con thực sự nghĩ như vậy? " Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi..
Hi Hi mãnh liệt gật đầu.
"Mẹ, chấp nhận cha sao, cha coi như là một người cha tốt, một người đàn ông tốt a? " Hi Hi cười nói.
Bé có thể cảm giác được, mẹ đối với cha quả thật có tình cảm!
Cha tốt, đàn ông tốt sao?
Tử Lam nghe thấy những lời này, gần như nghẹt thở.
"Cha tốt, đàn ông tốt? Bảo bối, ở đâu? Mặc dù Mặc Thiếu Thiên chính là cha của con, nhưng cũng cần thật tế một chút á! " Tử Lam nhìn Hi Hi phê bình.
Hi Hi lúng túng.
"Cha là mẫu người nam nhân hoàn thiện, vừa có tiền, có quyền, lại có vẻ ngoài đẹp mắt! " Hi Hi dẫn chứng ra vài điểm, Mặc tổng hoàn toàn xứng đáng a!
"Mặc Thiếu Thiên là mẫu đàn ông tốt sao? " Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
"Chuyện này... bây giờ có vẻ như Mặc tổng không đạt được tiêu chuẩn đề ra, nhưng tương lai, chắc chắn có thể! " Hi Hi nịnh nọt vừa cười vừa nói.
"Bất quá, cho tới bây giờ cha đã không làm ra mấy vụ scandal rắc rối, hơn nữa, nhìn một người đàn ông nhất định đừng nhìn về quá khứ của họ, tất cả đều phụ thuộc vào tương lai, con tin tưởng Mặc tổng nhất định sẽ làm được như thế! " Hi Hi hoàn toàn khẳng định nói.
“……….....”
Chắc chắn, cha biết được bé cổ vũ cha nhiều như vậy sẽ rất thích đi!
Tử Lam nghe những lời này, không nói bất cứ điều gì, ngược lại cô bắt đầu suy nghĩ đăm chiêu.
Hi Hi nhìn Tử Lam, biết cô đang nghỉ lại.
Suy nghĩ một chút, "Mẹ, ngươi ăn mì trước ăn đi, đã muộn rồi, con muốn đi ngủ sớm đây! " Hi Hi nói.
Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu, "Uh, đi ngủ sớm một chút!"
Hi Hi gật đầu, sau đó quay trở về phòng, giành thời gian riêng cho Tử Lam một mình suy nghi.
Tử Lam ăn xong, rửa mặt, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Nghĩ đến những lời Hi Hi vừa nói, còn có chuyện ngày hôm nay Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam cùng nhau ăn tối dưới ngọn nến, cùng nhau đi ngắm sao, khóe miệng không khỏi nâng lên.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Tử Lam vang lên.
Thấy dãy số Tiêu Dật gọi đến, Tử Lam chợt nhớ tới điều gì đó, cô nhanh chóng nhấn nút trả lời.
"Em nghe..."
"Em chưa ngủ sao? " giọng nói của Tiêu Dật từ điện thoại bên kia truyền tới, nghe có vẻ rất mệ mỏi.
"Chưa ngủ, Tiêu Dật, mấy ngày nay anh đã đi đâu? " Tử Lam hỏi, cô đã gọi điện thoại cho Tiêu Dật, tuy nhiên vẫn không thể liên lạc được, vì điện thoại luôn trong tình trạng khóa máy.
"Gần đây có chút việc cần phải xử lý, vì vậy không có thời gian để nói với em! " Tiêu Dật nói.
"Anh làm sao vậy? Có xảy ra chuyện gì không? " Tử Lam hỏi, sau khi cô biết được thân phận của Tiêu Dật, nhịn không được phải nghĩ nhiều, cô luôn lo lắng Tiêu Dật sẽ cùng Hi Hi còn có Mặc Thiếu Thiên bang hội xung đột với nhau.
"Làm thế nào? Lo lắng anh, hay là đang nhớ anh đó? " bỗng nhiên, giọng nói có vẻ trêu đùa của Tiêu Dật truyền đến.
"Đúng vậy a, nhớ anh muốn chết!! " Tử Lam cắn răng nói, giọng điệu rất giống như một người thân trêu chọc lẫn nhau.
Tiêu Dật nghe xong, mặc dù chỉ là một lời nói vui đùa..., thế nhưng Tiêu Dật thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
"Tử Lam, sinh nhật vui vẻ...! " Tiêu Dật đột nhiên nói.
"Đầu tiên phải tính toán thế nào với nhau đây? " Tử Lam nhướn mày hỏi.
"Ngày hôm nay không thể cùng em, lần sau anh sẽ bồi thường gấp đôi, thế nào? " Tiêu Dật hỏi.
"Được rồi, em chỉ muốn đùa anh tí thôi, em sẽ quan tâm chuyện đó sao? " Tử Lam cười hỏi.
Tiêu Dật cười một tiếng, "Được rồi, đã trể rồi, em nhớ đi ngủ sớm một, chờ sau khi anh xong việc nhất định sẽ về gặp em! " Tiêu Dật nói.
"Ân, anh cẩn thận một chút! " Tử Lam dặn.
"Tốt, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Ngay sau đó, điện thoại kết thúc.
Tử Lam còn không kịp bỏ xuống, điện thoại di động lần thứ hai vang lên.
Nhìn số điện thoại gọi đến, khóe miệng Tử Lam không khỏi nâng lên, bấm phím trả lời.
"A lô... " Tử Lam đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
"Em vừa mới nói chuyện điện thoại với ai? Sau nói lâu thế? " Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi.
Tử Lam lúng túng.
Thì ra, vừa rồi Mặc Thiếu Thiên đã gọi điện thoại cho cô.
"Với bạn bè, mới vài phút mà thôi, làm sao lại nói lâu chứ? " Tử Lam hỏi lại.
Nghe được lời giải thích của cô, Mặc Thiếu Thiên không hỏi nhiều hơn nữa về vấn đề đó, ngược lại anh đang bên ban công, nhìn bóng đêm, yên lặng.
Nghe Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Tử Lam cũng không chủ động mở miệng, hai người đều lặng lẻ cầm điện thoại di động trên tay, không có ý muốn kết thúc cuộc gọi.
"Chuyện hôm nay anh đã nói với em, em nghỉ như thế nào? " Mặc Thiếu Thiên đột nhiên hỏi.
"Chuyện gì a? " Tử Lam nằm ngửa trên giường, khóe miệng mang theo nụ cười, giả vờ nghe không hiểu hỏi ngược lại.
Nghe được câu hỏi của cô, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên không vui, "Lâm Tử Lam, đừng giả vờ với anh nữa, em biết rõ ý anh đang hỏi cái gì mà! " Mặc Thiếu Thiên thở hổn hển nói, có mấy lời, anh chỉ cần nói một lần là đủ rồi, lần thứ hai, anh thực sự không cách nào mở miệng nhắc lại được, cũng không biết nói làm sao!
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói..., Tử Lam bĩu môi, "Mặc tổng, anh rất thô lỗ, uổng phí bảo bối vừa rồi vì anh nói nhiều như vậy, toàn là những lời nói tốt! " Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, sau đó hỏi cô, "Bảo bối đã nói những gì?"
"Bảo bối nói anh chính là một nam nhân tốt!"
“…………...”
Sau khi nghe xong, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoéo... một cái, ánh mắt sáng lên, mỉm cười và nói, "Bảo bối ánh mắt không sai!"
“…………....”
“Vậy còn em? " Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Quan trọng nhất là quan điểm của Lâm Tử Lam.
Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó mím môi mở miệng, "Mặc tổng, nếu anh thậu sự muốn theo đuổi em, nó đều phụ thuộc vào biểu hiện của anh, hiện tại cũng không tệ lắm, tiếp tục nhìn vào hiệu suất! " Tử Lam cười nói.
Nghe được những lời này của Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lộ ra nụ cười.
Có ý tứ, cũng không cần nói quá rõ ràng, ít ra giữa bọn họ còn có một cơ hội.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gọi lên một chút ý cười, "Em thật biết hưởng thụ!"
"Đây là quyền lợi của nữ nhân! " Tử Lam nói.
"Tốt lắm, em cứ chờ xem, sẽ có một ngày, nhất định ông trời sẽ khiến em khóc cay đắng trong tình yêu của anh! " Mặc Thiếu Thiên cười nói.
Tử Lam cười, "Những điều đó đều phụ thuộc vào Mặc tổng sẽ dùng điều gì đó để trao đổi! " Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng giương lên một độ cong, "Ngày mai anh tới đón em, cùng nhau đi làm! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Nửa ngày, Tử Lam gật đầu, "Ân " một tiếng, một tiếng này thật lâu mới trả lời thật lâu, nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng nó lại biểu hiện rằng cô đã ngầm đồng ý.
Mặc Thiếu Thiên hết sức hài lòng, thông qua điện thoại nói, "Đi ngủ sớm một chút!"
"Ân! " Tử Lam lần thứ hai lên tiếng, Ngay sau đó, điện thoại tắt máy.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Tử Lam nằm ở trên giường, nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Mặc Thiếu Thiên, khuôn mặt từ từ chuyển sang màu đỏ, cô nằm ngữa trên chiếc giường của mình, đôi mắt nhìn trần nhà, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt.
Bảo bối nói không sai, chấp nhận một mối quan hệ tình cảm cũng không có gì đáng xấu hổ!
Tử Lam nguyện ý cho Mặc Thiếu Thiên cơ hội một lần, có thích hợp hay không, chỉ có thử qua mới biết được!
Ít ra, cô không thể phủ nhận, có đôi khi đối điện với Mặc Thiếu Thiên tim cô thỉnh thoảng đập liên hồi!
Cho nên, Tử Lam nguyện ý thử một lần!
Nghĩ tới đây, Tử Lam mỉm cười tự hào, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Mà Mặc Thiếu Thiên bên kia, sau khi cúp điện thoại, anh đứng trên ban công, trong tay cầm một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, dáng người cao ráo, hợp với ánh mắt mê ly của anh, có một loại mùi vị nói không nên lời, nhìn anh thật gợi cảm.
Ánh mắt của anh nhìn phía xa xa, đôi mắt sau thẩm của anh khiến người ta nhìn không hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, chỉ là dần dần, đôi tròng mắt kia càng ngày càng sáng, cuối cùng từ từ thêm chắc chắc.
..................................................................
Sáng sớm hôm sau, Tử Lam thức dậy thật sớm.
Chẳng biết tại sao, tâm tình rất tốt.
Sau khi rửa mặt xong, Tử Lam trang điểm trang nhã, vừa muốn lúc đi, Tử Lam nhìn trên bàn trang điểm có một cái hộp, đây chính là quà tặng mà ngày hôm qua Mặc Thiếu Thiên đã đưa cho cô.
Nghĩ tới đây, Tử Lam đưa tay, cầm cái hộp, mở ra, một sợi dây chuyền tinh xảo an tĩnh nằm yên bên trong.
Nhìn sợi dây chuyền kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe miệng ngoéo... một cái, sau đó đem ra nhẹ nhàng đeo lên cổ.
Rửa mặt hoàn tất, Tử Lam đi ra khỏi phòng.
Hi Hi giống như thường ngày, bé gọi Tử Lam ăn điểm tâm, Tử Lam đi tới, mới vừa ngồi xuống, Hi Hi thì nhìn cô, đôi mắt phóng đại cực hạn, "Oa, mẹ, ngươi hôm nay thật xinh đẹp! " Hi Hi chân thành khen ngợi một câu.
Tử Lam sửng sốt, có sao?
Ngước mắt, Tử Lam nhìn Hi Hi, "Ý của con là nói mẹ trước kia không được đẹp? " Tử Lam cười hỏi lại.
"Mẹ, ngươi không nên suy nghỉ vẫn vơ..., ý của con là, hôm nay mẹ đặc biệt đẹp hơn mọi ngày! " Hi Hi cười nói.
Nhìn biểu tình Hi Hi như thế, Tử Lam nhịn không được bật cười, sau khi ăn xong bữa sáng, tuy rằng cô đang ăn bữa sáng,nhưng tâm tư cũng không biết đã bay đến chổ nào.
"Mẹ, ngày hôm nay tâm tình không được tốt sao? " Hi Hi đột nhiên hỏi.
Tử Lam nhìn bé, nháy mắt một cái, "Chẳng lẽ trên mặt mẹ viết ra như vậy sao?"
Hi Hi nở nụ cười, "Ha ha, mẹ, ngươi thật quá đáng yêu! " Hi Hi nói.
“..................”
"Con còn đáng yêu hơn! " Tử Lam trả lời một câu.
“.................”
Sau đó, Hi Hi đang định nói gì, nhưng đôi mắt tinh tường của bé đã phát hiện trên người của Tử Lam nhiều hơn một thứ mà bé chưa thấy qua!
"Mẹ, cái này là gì vậy? " Hi Hi nhìn Tử Lam chỉ tay về phía sợi dây chuyền hỏi.
Tử Lam nhìn Hi Hi, cũng không muốn gạt bé, cô gật đầu.
Hi Hi hưng phấn, nhìn Tử Lam, "Mẹ, ngươi có chấp nhận lời thổ lộ của cha không?"
Tử Lam im lặng.
Không nói gì.
Đáp án này, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hi Hi.
Mẹ là một phụ nữ rất nhạy cảm, bé là người hiểu mẹ nhất, muốn có một lời chấp nhận từ mẹ, trừ phi cha phải dùng cách khác người!
"Mẹ, người nghỉ ra sao về việc này? " Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam ngẩng đầu nhìn Hi Hi, nhíu mày, giả vờ, " Mẹ cái gì cũng không biết?”
"Mẹ, ngươi cũng đừng giả vờ nữa, thật ra cha tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ ngươi thực sự không hiểu sao? " Hi Hi nhìn Tử Lam nói.
Tử Lam nhất thời trầm mặc, không phải nói gì, thật ra Hi Hi nói không sai, cô thể cảm thấy Mặc Thiếu Thiên làm những chuyện đó, khiến cô có chút bất ngờ, làm cho cô không kịp có thời gian suy nghỉ, nhưng là bây giờ ngẫm lại, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không phải là cái loại người nhàm chán chuyên đi làm những... chuyện quỷ dị như vậy.
Hơn nữa trong chuyện này, Tử Lam thậm chí muốn nó không xảy ra cũng không thể nào ngăn cản được!
"Mẹ, chấp nhận một mối quan hệ không đáng xấu hổ, cũng không đáng xấu hổ, nếu như ngươi thích cha..., thì phải dũng cảm chấp nhận, tất nhiên, nếu như ngươi không thích..., bảo bối cũng sẽ không nói điều gì, ở vị trí của con, chỉ hy vọng mẹ có thể hạnh phúc! Đây mới là điều mong mỏi lớn nhất của con! " Hi Hi nhìn Tử Lam nhấn mạnh nói.
Lúc này, Tử Lam ngẩng đầu nhìn Hi Hi, bằng ánh mắt vô cảm.
"Con thực sự nghĩ như vậy? " Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi..
Hi Hi mãnh liệt gật đầu.
"Mẹ, chấp nhận cha sao, cha coi như là một người cha tốt, một người đàn ông tốt a? " Hi Hi cười nói.
Bé có thể cảm giác được, mẹ đối với cha quả thật có tình cảm!
Cha tốt, đàn ông tốt sao?
Tử Lam nghe thấy những lời này, gần như nghẹt thở.
"Cha tốt, đàn ông tốt? Bảo bối, ở đâu? Mặc dù Mặc Thiếu Thiên chính là cha của con, nhưng cũng cần thật tế một chút á! " Tử Lam nhìn Hi Hi phê bình.
Hi Hi lúng túng.
"Cha là mẫu người nam nhân hoàn thiện, vừa có tiền, có quyền, lại có vẻ ngoài đẹp mắt! " Hi Hi dẫn chứng ra vài điểm, Mặc tổng hoàn toàn xứng đáng a!
"Mặc Thiếu Thiên là mẫu đàn ông tốt sao? " Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
"Chuyện này... bây giờ có vẻ như Mặc tổng không đạt được tiêu chuẩn đề ra, nhưng tương lai, chắc chắn có thể! " Hi Hi nịnh nọt vừa cười vừa nói.
"Bất quá, cho tới bây giờ cha đã không làm ra mấy vụ scandal rắc rối, hơn nữa, nhìn một người đàn ông nhất định đừng nhìn về quá khứ của họ, tất cả đều phụ thuộc vào tương lai, con tin tưởng Mặc tổng nhất định sẽ làm được như thế! " Hi Hi hoàn toàn khẳng định nói.
“……….....”
Chắc chắn, cha biết được bé cổ vũ cha nhiều như vậy sẽ rất thích đi!
Tử Lam nghe những lời này, không nói bất cứ điều gì, ngược lại cô bắt đầu suy nghĩ đăm chiêu.
Hi Hi nhìn Tử Lam, biết cô đang nghỉ lại.
Suy nghĩ một chút, "Mẹ, ngươi ăn mì trước ăn đi, đã muộn rồi, con muốn đi ngủ sớm đây! " Hi Hi nói.
Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu, "Uh, đi ngủ sớm một chút!"
Hi Hi gật đầu, sau đó quay trở về phòng, giành thời gian riêng cho Tử Lam một mình suy nghi.
Tử Lam ăn xong, rửa mặt, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Nghĩ đến những lời Hi Hi vừa nói, còn có chuyện ngày hôm nay Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam cùng nhau ăn tối dưới ngọn nến, cùng nhau đi ngắm sao, khóe miệng không khỏi nâng lên.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Tử Lam vang lên.
Thấy dãy số Tiêu Dật gọi đến, Tử Lam chợt nhớ tới điều gì đó, cô nhanh chóng nhấn nút trả lời.
"Em nghe..."
"Em chưa ngủ sao? " giọng nói của Tiêu Dật từ điện thoại bên kia truyền tới, nghe có vẻ rất mệ mỏi.
"Chưa ngủ, Tiêu Dật, mấy ngày nay anh đã đi đâu? " Tử Lam hỏi, cô đã gọi điện thoại cho Tiêu Dật, tuy nhiên vẫn không thể liên lạc được, vì điện thoại luôn trong tình trạng khóa máy.
"Gần đây có chút việc cần phải xử lý, vì vậy không có thời gian để nói với em! " Tiêu Dật nói.
"Anh làm sao vậy? Có xảy ra chuyện gì không? " Tử Lam hỏi, sau khi cô biết được thân phận của Tiêu Dật, nhịn không được phải nghĩ nhiều, cô luôn lo lắng Tiêu Dật sẽ cùng Hi Hi còn có Mặc Thiếu Thiên bang hội xung đột với nhau.
"Làm thế nào? Lo lắng anh, hay là đang nhớ anh đó? " bỗng nhiên, giọng nói có vẻ trêu đùa của Tiêu Dật truyền đến.
"Đúng vậy a, nhớ anh muốn chết!! " Tử Lam cắn răng nói, giọng điệu rất giống như một người thân trêu chọc lẫn nhau.
Tiêu Dật nghe xong, mặc dù chỉ là một lời nói vui đùa..., thế nhưng Tiêu Dật thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
"Tử Lam, sinh nhật vui vẻ...! " Tiêu Dật đột nhiên nói.
"Đầu tiên phải tính toán thế nào với nhau đây? " Tử Lam nhướn mày hỏi.
"Ngày hôm nay không thể cùng em, lần sau anh sẽ bồi thường gấp đôi, thế nào? " Tiêu Dật hỏi.
"Được rồi, em chỉ muốn đùa anh tí thôi, em sẽ quan tâm chuyện đó sao? " Tử Lam cười hỏi.
Tiêu Dật cười một tiếng, "Được rồi, đã trể rồi, em nhớ đi ngủ sớm một, chờ sau khi anh xong việc nhất định sẽ về gặp em! " Tiêu Dật nói.
"Ân, anh cẩn thận một chút! " Tử Lam dặn.
"Tốt, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Ngay sau đó, điện thoại kết thúc.
Tử Lam còn không kịp bỏ xuống, điện thoại di động lần thứ hai vang lên.
Nhìn số điện thoại gọi đến, khóe miệng Tử Lam không khỏi nâng lên, bấm phím trả lời.
"A lô... " Tử Lam đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
"Em vừa mới nói chuyện điện thoại với ai? Sau nói lâu thế? " Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi.
Tử Lam lúng túng.
Thì ra, vừa rồi Mặc Thiếu Thiên đã gọi điện thoại cho cô.
"Với bạn bè, mới vài phút mà thôi, làm sao lại nói lâu chứ? " Tử Lam hỏi lại.
Nghe được lời giải thích của cô, Mặc Thiếu Thiên không hỏi nhiều hơn nữa về vấn đề đó, ngược lại anh đang bên ban công, nhìn bóng đêm, yên lặng.
Nghe Mặc Thiếu Thiên không nói gì, Tử Lam cũng không chủ động mở miệng, hai người đều lặng lẻ cầm điện thoại di động trên tay, không có ý muốn kết thúc cuộc gọi.
"Chuyện hôm nay anh đã nói với em, em nghỉ như thế nào? " Mặc Thiếu Thiên đột nhiên hỏi.
"Chuyện gì a? " Tử Lam nằm ngửa trên giường, khóe miệng mang theo nụ cười, giả vờ nghe không hiểu hỏi ngược lại.
Nghe được câu hỏi của cô, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên không vui, "Lâm Tử Lam, đừng giả vờ với anh nữa, em biết rõ ý anh đang hỏi cái gì mà! " Mặc Thiếu Thiên thở hổn hển nói, có mấy lời, anh chỉ cần nói một lần là đủ rồi, lần thứ hai, anh thực sự không cách nào mở miệng nhắc lại được, cũng không biết nói làm sao!
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói..., Tử Lam bĩu môi, "Mặc tổng, anh rất thô lỗ, uổng phí bảo bối vừa rồi vì anh nói nhiều như vậy, toàn là những lời nói tốt! " Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, sau đó hỏi cô, "Bảo bối đã nói những gì?"
"Bảo bối nói anh chính là một nam nhân tốt!"
“…………...”
Sau khi nghe xong, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoéo... một cái, ánh mắt sáng lên, mỉm cười và nói, "Bảo bối ánh mắt không sai!"
“…………....”
“Vậy còn em? " Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Quan trọng nhất là quan điểm của Lâm Tử Lam.
Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó mím môi mở miệng, "Mặc tổng, nếu anh thậu sự muốn theo đuổi em, nó đều phụ thuộc vào biểu hiện của anh, hiện tại cũng không tệ lắm, tiếp tục nhìn vào hiệu suất! " Tử Lam cười nói.
Nghe được những lời này của Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lộ ra nụ cười.
Có ý tứ, cũng không cần nói quá rõ ràng, ít ra giữa bọn họ còn có một cơ hội.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gọi lên một chút ý cười, "Em thật biết hưởng thụ!"
"Đây là quyền lợi của nữ nhân! " Tử Lam nói.
"Tốt lắm, em cứ chờ xem, sẽ có một ngày, nhất định ông trời sẽ khiến em khóc cay đắng trong tình yêu của anh! " Mặc Thiếu Thiên cười nói.
Tử Lam cười, "Những điều đó đều phụ thuộc vào Mặc tổng sẽ dùng điều gì đó để trao đổi! " Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng giương lên một độ cong, "Ngày mai anh tới đón em, cùng nhau đi làm! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Nửa ngày, Tử Lam gật đầu, "Ân " một tiếng, một tiếng này thật lâu mới trả lời thật lâu, nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng nó lại biểu hiện rằng cô đã ngầm đồng ý.
Mặc Thiếu Thiên hết sức hài lòng, thông qua điện thoại nói, "Đi ngủ sớm một chút!"
"Ân! " Tử Lam lần thứ hai lên tiếng, Ngay sau đó, điện thoại tắt máy.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Tử Lam nằm ở trên giường, nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Mặc Thiếu Thiên, khuôn mặt từ từ chuyển sang màu đỏ, cô nằm ngữa trên chiếc giường của mình, đôi mắt nhìn trần nhà, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt.
Bảo bối nói không sai, chấp nhận một mối quan hệ tình cảm cũng không có gì đáng xấu hổ!
Tử Lam nguyện ý cho Mặc Thiếu Thiên cơ hội một lần, có thích hợp hay không, chỉ có thử qua mới biết được!
Ít ra, cô không thể phủ nhận, có đôi khi đối điện với Mặc Thiếu Thiên tim cô thỉnh thoảng đập liên hồi!
Cho nên, Tử Lam nguyện ý thử một lần!
Nghĩ tới đây, Tử Lam mỉm cười tự hào, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Mà Mặc Thiếu Thiên bên kia, sau khi cúp điện thoại, anh đứng trên ban công, trong tay cầm một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, dáng người cao ráo, hợp với ánh mắt mê ly của anh, có một loại mùi vị nói không nên lời, nhìn anh thật gợi cảm.
Ánh mắt của anh nhìn phía xa xa, đôi mắt sau thẩm của anh khiến người ta nhìn không hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, chỉ là dần dần, đôi tròng mắt kia càng ngày càng sáng, cuối cùng từ từ thêm chắc chắc.
..................................................................
Sáng sớm hôm sau, Tử Lam thức dậy thật sớm.
Chẳng biết tại sao, tâm tình rất tốt.
Sau khi rửa mặt xong, Tử Lam trang điểm trang nhã, vừa muốn lúc đi, Tử Lam nhìn trên bàn trang điểm có một cái hộp, đây chính là quà tặng mà ngày hôm qua Mặc Thiếu Thiên đã đưa cho cô.
Nghĩ tới đây, Tử Lam đưa tay, cầm cái hộp, mở ra, một sợi dây chuyền tinh xảo an tĩnh nằm yên bên trong.
Nhìn sợi dây chuyền kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe miệng ngoéo... một cái, sau đó đem ra nhẹ nhàng đeo lên cổ.
Rửa mặt hoàn tất, Tử Lam đi ra khỏi phòng.
Hi Hi giống như thường ngày, bé gọi Tử Lam ăn điểm tâm, Tử Lam đi tới, mới vừa ngồi xuống, Hi Hi thì nhìn cô, đôi mắt phóng đại cực hạn, "Oa, mẹ, ngươi hôm nay thật xinh đẹp! " Hi Hi chân thành khen ngợi một câu.
Tử Lam sửng sốt, có sao?
Ngước mắt, Tử Lam nhìn Hi Hi, "Ý của con là nói mẹ trước kia không được đẹp? " Tử Lam cười hỏi lại.
"Mẹ, ngươi không nên suy nghỉ vẫn vơ..., ý của con là, hôm nay mẹ đặc biệt đẹp hơn mọi ngày! " Hi Hi cười nói.
Nhìn biểu tình Hi Hi như thế, Tử Lam nhịn không được bật cười, sau khi ăn xong bữa sáng, tuy rằng cô đang ăn bữa sáng,nhưng tâm tư cũng không biết đã bay đến chổ nào.
"Mẹ, ngày hôm nay tâm tình không được tốt sao? " Hi Hi đột nhiên hỏi.
Tử Lam nhìn bé, nháy mắt một cái, "Chẳng lẽ trên mặt mẹ viết ra như vậy sao?"
Hi Hi nở nụ cười, "Ha ha, mẹ, ngươi thật quá đáng yêu! " Hi Hi nói.
“..................”
"Con còn đáng yêu hơn! " Tử Lam trả lời một câu.
“.................”
Sau đó, Hi Hi đang định nói gì, nhưng đôi mắt tinh tường của bé đã phát hiện trên người của Tử Lam nhiều hơn một thứ mà bé chưa thấy qua!
"Mẹ, cái này là gì vậy? " Hi Hi nhìn Tử Lam chỉ tay về phía sợi dây chuyền hỏi.
/610
|