Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 179: Phản đối mạnh mẽ !
/610
|
Hai người đang ăn cơm, nhưng đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau.
Ăn được một lúc, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, có chuyện rất quan trọng, rời đi.
Diệp An Nhiên ngồi yên tại chổ, Mặc Thiếu Thiên mới vừa đi, thì có một đồng nghiệp tiến tới, " Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Diệp An Nhiên nhìn đối phương, cười nói, "Đương nhiên là có thể! ".
Ngay sau đó hai người ngồi cùng một chỗ, "Cảm ơn cô, tôi tên là Tiếu Tiếu!"
"Chào Tiếu Tiếu, rất hân hạnh được biết cô! " Diệp An Nhiên cười nói.
"Tên của cô gọi là An Nhiên sao?"
"Ân! " Diệp An Nhiên gật đầu.
"Cô thật xinh đẹp! " Tiếu Tiếu nói.
"Cám ơn!"
"Cô cùng Mặc tổng dường như có quan hệ gì đó rất mật thiết a, nhìn Mặc tổng giống như đối với cô có vẽ rất tốt! " Tiếu Tiếu nhìn Diệp An Nhiên cười hỏi.
Nghe được chuyện này, Diệp An Nhiên mỉm cười, “ Thật vậy sao?"
"Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc tổng cùng với nữ nhân đến nhà ăn đó! " Tiếu Tiếu nói.
Nghe được Tiếu Tiếu nói như vậy, Diệp An Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ cùng Lâm Tử Lam đến chổ này dùng cơm?
Chỉ cần nghỉ đến việc này, Diệp An Nhiên cảm thấy thật cao hứng.
"Tôi cùng Mặc tổng có quan hệ như thế nào, tạm thời giữ bí mật! " Diệp An Nhiên nhìn Tiếu Tiếu, mỉm cười rạng rỡ, nhìn vào trông có vẻ ngây thơ, không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Đương nhiên, không ngoại trừ một số người.
Âm thanh của Diệp An Nhiên nói ra lớn tiếng như vậy, Tử Lam cùng Cảnh Thần ngồi gần bàn đã sớm nghe được, Cảnh Thần cảm thấy, Diệp An Nhiên đang cố ý.
"Cười rực rỡ hồn nhiên giống y như thật vậy! " Cảnh Thần nói.
Tử Lam mỉm cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục ăn, cho dù Diệp An Nhiên có nói cái gì đi chăng nữa cô cũng đều bỏ ngoài tai không quan tâm.
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thần cùng Tử Lam định đi.
Khi vừa đi ngang qua chổ Diệp An Nhiên đang ngồi, Diệp An Nhiên hướng bọn họ chào hỏi, "Lâm tiểu thư, Lam tiểu thư, các ngươi nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
"Đúng a! " Cảnh Thần cũng giả dối cười nói cùng Diệp An Nhiên.
Cười tươi như vậy, ai không biết a, cô nương ta cũng biết cười rực rỡ như thế đấy.
"Cô từ từ ăn đi, chúng tôi phải đi về trước! " Cảnh Thần vẫn như củ cười nói.
Diệp An Nhiên gật đầu, cô có cảm giác, Cảnh Thần đối với cô không có chút thiện cảm, cũng không muốn nói gì thêm nữa, ngay sau đó Cảnh Thần cùng Tử Lam rời đi.
Tử Lam nhìn Cảnh Thần như vậy, cảm thấy thật buồn cười, "Cậu tại sao lại cười rực rỡ như thế chứ? " Tử Lam mỉm cười hỏi.
Cảnh Thần nhíu mày, "Cười tươi như vậy nha, ai không biết a!"
............
Đến trưa, toàn bộ phòng thiết kế đều gió êm sóng lặng.
Mỗi khi đến bốn giờ chiều, Tử Lam đều đúng vào giờ cảm thấy rất khát nước, việc này dường như đã trở thành một thói quen.
Trong phòng giải khát, Tử Lam vừa uống nước, vừa ngắm cảnh xe chạy tấp nập trên đường.
Mỗi ngày cũng chỉ có lúc này, cô luôn cảm thấy nhẹ nhàng nhất, cảm thấy vừa lòng nhất.
Thế nhưng, những gì tốt đẹp đều luôn luôn tồn tại ngắn ngủi, ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đi đến, khi nhìn thấy Tử Lam, hai hàng lông mày cô chau lại, nhưng vẫn tiến vào.
Tử Lam nghe được động tĩnh, nhìn thấy người tới là Diệp An Nhiên, cô không ngờ tại chỗ này chạm mặt cô ta.
"Lâm tiểu thư, thật trùng hợp, cô cũng ở đây sao! " Diệp An Nhiên cười chào hỏi.
“Đúng vậy thật khéo! " Tử Lam thản nhiên nói, nhưng không có bất kỳ cảm xúc.
Diệp An Nhiên cầm lấy một ly nước, sau đó đi tới, "Lâm tiểu thư, các ngươi thật vất vả, tôi nghe Thiếu Thiên nói, gần đây các người đang làm rất nhiều việc có đúng không?"
Tử Lam liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên.
Diệp An Nhiên dường như ý thức được mình lỡ lời, bỗng nhiên che miệng một chút, "Thật ngại, tôi chỉ buột miệng nói thôi, cũng vì Mặc tổng, trong khoảng thời gian ngắn không kịp sửa đổi!"
Trong lòng Tử Lam nở nụ cười châm biếm, cô có cảm giác giống như, Diệp An Nhiên dường như đang cố ý nói cho cô biết?
Dường như có chút cảm giác muốn hướng cô tuyên chiến như thế!
Tử Lam gật đầu, "Ân!"
"Không ngờ, cô mới vừa vào công ty chỉ mới mấy tháng đã ký được rất nhiều hợp đồng như vậy, tôi thật sự bội phục cô! " Diệp An Nhiên nói.
Tử Lam ở trong lòng châm chọc cười lạnh, xem ra, cô ta đã điều tra về cô, nếu không, ngay cả cô vào công ty mấy tháng đều có thể biết, Diệp An Nhiên làm việc này, không phải là đang để tâm đối với cô sao?
"Cám ơn! " Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên hờ hững trả lời một câu, cũng chẳng muốn tiếp tục khiêm tốn với cô ta nữa.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, không ngờ cô lại thẳng thắn nói cám ơn.
Xem ra, nữ nhân này, cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của cô.
Diệp An Nhiên nhìn Tử Lam, khóe miệng vẫn như củ treo nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
"Tôi còn có việc phải làm, đi trước, không quấy rầy cô nữa! " Tử Lam nói.
"Ân! " Diệp An Nhiên gật đầu, cũng không còn gì để tiếp tục nói.
Tử Lam bỏ đi, chẳng biết tại sao, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó tả.
Cô cảm thấy trong lòng, thế nhưng không ngờ rất thoải mái.
Tử Lam chính là như vậy, càng gặp phải khó khăn cô càng trở nên mạnh mẽ.
Mới vừa đi ra ngoài, lúc này, một nhân viên bưu kiện đi đến, "Vị nào là Lâm Tử Lam tiểu thư?"
Tử Lam vừa tiến tới bên cạnh cậu ta, nghe được cậu ta kêu tên của mình, nhất thời sửng sốt một chút.
Toàn bộ phòng thiết kế cũng đều tập trung nhìn qua.
Phòng thiết kế, thật lâu không có xảy ra chuyện bát quái như thế, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Lam, Tử Lam nhìn nhân viên bưu kiện cô mỉm cười, mở miệng "Là tôi!"
"Xin cô qua đây..., đến ký nhận!"
"Ai tặng cho tôi thế? " Tử Lam hỏi.
"Tôi cũng không biết, thế nhưng có lưu lại danh thiếp! " nhân viên bưu kiện nói.
Tử Lam gật đầu, nhìn thoáng qua một bó to như thế hoa tươi, sau đó ký trên người nhận trên hóa đơn.
Tử Lam ôm hoa, tất cả mọi người tiến lại gần cô, rất ngạc nhiên tò mò không biết người tặng là ai, hiện giờ ở công ty những chuyện bát quái như thế quả thật cảm thấy càng ngày càng ít, cho nên có chuyện gì, đương nhiên muốn tìm hiểu thật cặn kẽ!
Tử Lam lắc đầu, biểu hiện không biết.
Tử Lam lấy ra tấm thiệp, đem hoa tươi để qua một bên, mở tấm thiệp ra, mặt trên chỉ viết rõ một câu nói, "I miss you!"
Tử Lam nhìn hàng chữ này, chân mày hơi nhíu lại.
Ngay sau đó mọi người vừa nổi lên một trận bát quái, Tử Lam tiểu thư có rất nhiều người theo đuổi, người thần bí theo đuổi cũng rất nhiều nha.
Diệp An Nhiên từ phòng giải khát đi ra, liếc mắt liền thấy Lâm Tử Lam trong lòng ôm một bó hoa tươi như vậy, sau khi nhìn thấy, khóe miệng cô quyến rũ ra một nụ cười, xoay người rời khỏi.
Tử Lam, nhìn bó hoa, chân mày hơi nhíu lại.
Buổi chiều, tan ca.
Tử Lam hoàn toàn như trước đây tiêu sái ra khỏi công ty.
Đột nhiên mới vừa đi ra ngoài, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đậu trước cửa công ty, xem ra, rất quý giá, hiện tại ngay cửa có rất nhiều người qua lại, không ít người thổn thức thảo luận.
Vừa mới bắt đầu cô cũng không chú ý tới, đột nhiên khi Tử Lam nhìn thấy người trên trên xe đi xuống là ai, cô sững sờ.
"Tiêu Dật?"
Tiêu Dật từ trên xe bước xuống, trên người anh chỉ mặc duy nhất một cái áo khoát màu vàng, xem ra, đẹp trai không dứt, khi nhìn vừa thấy Tử Lam, khóe miệng anh quyến rũ ra một nụ cười, tà mị "Thân ái, nhớ anh không?"
Đích xác, khi vừa nhìn thấy Tiêu Dật quả thật cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Ngày hôm qua nghe tin tức Hi Hi nói Tiêu Dật bị thương, cô không ngờ hôm nay có thể gặp được anh, việc này đối với Tử Lam mà nói, đúng thật là một kinh hỉ.
Tử Lam đi tới, nhìn anh, trong lòng có chút kích động, "Làm sao anh lại tới nơi này?"
"Vội vã như thế chỉ là vì muốn gặp em, cho nên mới tới đón em! " Tiêu Dật cười nói, sau đó tiến lên, dự định ôm Tử Lam vào lòng.
Tử Lam vươn tay ra cho anh một quyền, "Lâu như vậy cũng không biết liên lạc cho em một chút sao, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!"
Một quyền này Tử Lam hơi dùng sức để đánh, Tiêu Dật lập tức ăn đau buông cô ra.
Lúc này Tử Lam mới chợt nhớ tới Tiêu Dật còn đang bị thương, cô khẩn trương mau chóng tiến lại gần nhìn anh quan tâm hỏi, "Thế nào? Em có làm anh bị thương ở đâu không?”
Cô vươn tay ra định thử kiểm tra anh một chút.
Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên nở nụ cười.
"Anh không sao, chỉ muốn đùa với em một chút thôi!"
Tử Lam nhíu mày, nhìn anh cười như vậy, cô có chút nghi ngờ, không biết anh có thực sự không có việc gì hay không.
"Thế nào? Anh tặng hoa cho em như vậy, thích không? " Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Tử Lam bỗng nhiên hoảng hốt nhớ lại, "Hoa đó là do anh tặng sao?"
Tiêu Dật gật đầu.
...
"Em không biết là anh tặng cho em, em cứ nghĩ là người khác tặng, nên liền đem nó tặng cho người khác rồi!"
...
Tiêu Dật giống như đã sớm lường trước sự việc sẽ diễn ra như thế, anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn cô, không một lời oán trách.
Chẳng qua là, hành động này của hai người bọn họ, lại diễn ra trước cửa công ty, rất bắt mắt, nhất là hiện tại đang lúc tan ca giờ cao điểm, mà Tiêu Dật, lại là một nam nhân cực kỳ đẹp trai, phong độ hơn người, muốn cho người khác không chú ý tới anh cũng rất khó.
Nhất là, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên từ bên trong đi ra.
Khi nhìn thấy ở cửa có hai người đang làm một việc không được đúng đắng cho lắm, thế nhưng sau khi anh nhìn rõ mặt của nam nhân kia, bổng chốc mặt của Mặc Thiếu Thiên đều đen lại.
Tiêu Dật!
Cậu ta cũng dám xuất hiện ở đây sao!
Chê anh dạy dỗ không đủ sao?
Cũng dám quang minh chánh đại xuất hiện như thế trước cửa công ty của anh sao!
Nhưng khi anh nhìn thấy Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam vừa nói vừa cười như thế, không hiểu sao Mặc Thiếu Thiên căn bản không biết trong lòng mình xẹt qua tư vị gì.
Rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật là như thế nào?
Bọn họ nhận biết nhau sao?
Mặc Thiếu Thiên thế nào từ trước đến nay cũng đều không biết!
Hơn nữa, Hi Hi dường như cũng chưa từng nói qua với anh về chuyện này!
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, khóe miệng ngoéo... một cái, hận không thể thấy nhiều trường hợp như vậy diễn ra.
Lúc này, Tiêu Dật cũng chú ý tới Mặc Thiếu Thiên, khi nhìn thấy cậu ta như thế, anh cũng chủ động chào hỏi xã giao.
"Mặc tổng, đã lâu không gặp!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, "Tiêu Dật, không ngờ, cậu có thể đến trước cửa công ty của tôi, xem ra, tôi thực sự cần phải hảo hảo tiếp đãi cậu một chút mới được! " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật gằn từng chữ nói, nói thì nói như vậy, thế nhưng ánh mắt anh lại hung hăng liếc mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam.
Nếu như Tử Lam chưa từng nghe Hi Hi nói qua chuyện ân oán giữa Mặc Thiếu Thiên và Tiêu Dật, có lẽ Tử Lam căn bản cũng không biết, nhưng lúc này cô đã hiểu rõ, khi nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên như thế, Tử Lam từ chối cho ý kiến.
"Vậy thì không cần, tôi chỉ có ý định tới đón tiểu Lam trở về thôi! " Tiêu Dật cười nói.
Tiểu Lam!
Gọi như thế khiến cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy trong lòng chua xót!
Mặc Thiếu Thiên hung hăng nhìn hai người.
Tiêu Dật đưa mắt chuyển hướng về phía Diệp An Nhiên, "Mặc tổng? Bạn gái mới của anh sao?"
Mặc Thiểu Thiên hiểu ý Tiêu Dật đang ám chỉ điều gì, nhưng ngay cả nhìn anh cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái.
"Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không tiếp tục quấy rầy Mặc Tổng nữa, tiểu Lam, chúng ta đi thôi! " Tiêu Dật cười mở miệng, cùng Mặc Thiếu Thiên sóng vai mà đứng, phong độ cũng không thua kém tí nào.
Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên, cô cũng không nói gì, theo Tiêu Dật lên xe.
Ăn được một lúc, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, có chuyện rất quan trọng, rời đi.
Diệp An Nhiên ngồi yên tại chổ, Mặc Thiếu Thiên mới vừa đi, thì có một đồng nghiệp tiến tới, " Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Diệp An Nhiên nhìn đối phương, cười nói, "Đương nhiên là có thể! ".
Ngay sau đó hai người ngồi cùng một chỗ, "Cảm ơn cô, tôi tên là Tiếu Tiếu!"
"Chào Tiếu Tiếu, rất hân hạnh được biết cô! " Diệp An Nhiên cười nói.
"Tên của cô gọi là An Nhiên sao?"
"Ân! " Diệp An Nhiên gật đầu.
"Cô thật xinh đẹp! " Tiếu Tiếu nói.
"Cám ơn!"
"Cô cùng Mặc tổng dường như có quan hệ gì đó rất mật thiết a, nhìn Mặc tổng giống như đối với cô có vẽ rất tốt! " Tiếu Tiếu nhìn Diệp An Nhiên cười hỏi.
Nghe được chuyện này, Diệp An Nhiên mỉm cười, “ Thật vậy sao?"
"Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc tổng cùng với nữ nhân đến nhà ăn đó! " Tiếu Tiếu nói.
Nghe được Tiếu Tiếu nói như vậy, Diệp An Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ cùng Lâm Tử Lam đến chổ này dùng cơm?
Chỉ cần nghỉ đến việc này, Diệp An Nhiên cảm thấy thật cao hứng.
"Tôi cùng Mặc tổng có quan hệ như thế nào, tạm thời giữ bí mật! " Diệp An Nhiên nhìn Tiếu Tiếu, mỉm cười rạng rỡ, nhìn vào trông có vẻ ngây thơ, không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Đương nhiên, không ngoại trừ một số người.
Âm thanh của Diệp An Nhiên nói ra lớn tiếng như vậy, Tử Lam cùng Cảnh Thần ngồi gần bàn đã sớm nghe được, Cảnh Thần cảm thấy, Diệp An Nhiên đang cố ý.
"Cười rực rỡ hồn nhiên giống y như thật vậy! " Cảnh Thần nói.
Tử Lam mỉm cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục ăn, cho dù Diệp An Nhiên có nói cái gì đi chăng nữa cô cũng đều bỏ ngoài tai không quan tâm.
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thần cùng Tử Lam định đi.
Khi vừa đi ngang qua chổ Diệp An Nhiên đang ngồi, Diệp An Nhiên hướng bọn họ chào hỏi, "Lâm tiểu thư, Lam tiểu thư, các ngươi nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
"Đúng a! " Cảnh Thần cũng giả dối cười nói cùng Diệp An Nhiên.
Cười tươi như vậy, ai không biết a, cô nương ta cũng biết cười rực rỡ như thế đấy.
"Cô từ từ ăn đi, chúng tôi phải đi về trước! " Cảnh Thần vẫn như củ cười nói.
Diệp An Nhiên gật đầu, cô có cảm giác, Cảnh Thần đối với cô không có chút thiện cảm, cũng không muốn nói gì thêm nữa, ngay sau đó Cảnh Thần cùng Tử Lam rời đi.
Tử Lam nhìn Cảnh Thần như vậy, cảm thấy thật buồn cười, "Cậu tại sao lại cười rực rỡ như thế chứ? " Tử Lam mỉm cười hỏi.
Cảnh Thần nhíu mày, "Cười tươi như vậy nha, ai không biết a!"
............
Đến trưa, toàn bộ phòng thiết kế đều gió êm sóng lặng.
Mỗi khi đến bốn giờ chiều, Tử Lam đều đúng vào giờ cảm thấy rất khát nước, việc này dường như đã trở thành một thói quen.
Trong phòng giải khát, Tử Lam vừa uống nước, vừa ngắm cảnh xe chạy tấp nập trên đường.
Mỗi ngày cũng chỉ có lúc này, cô luôn cảm thấy nhẹ nhàng nhất, cảm thấy vừa lòng nhất.
Thế nhưng, những gì tốt đẹp đều luôn luôn tồn tại ngắn ngủi, ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đi đến, khi nhìn thấy Tử Lam, hai hàng lông mày cô chau lại, nhưng vẫn tiến vào.
Tử Lam nghe được động tĩnh, nhìn thấy người tới là Diệp An Nhiên, cô không ngờ tại chỗ này chạm mặt cô ta.
"Lâm tiểu thư, thật trùng hợp, cô cũng ở đây sao! " Diệp An Nhiên cười chào hỏi.
“Đúng vậy thật khéo! " Tử Lam thản nhiên nói, nhưng không có bất kỳ cảm xúc.
Diệp An Nhiên cầm lấy một ly nước, sau đó đi tới, "Lâm tiểu thư, các ngươi thật vất vả, tôi nghe Thiếu Thiên nói, gần đây các người đang làm rất nhiều việc có đúng không?"
Tử Lam liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên.
Diệp An Nhiên dường như ý thức được mình lỡ lời, bỗng nhiên che miệng một chút, "Thật ngại, tôi chỉ buột miệng nói thôi, cũng vì Mặc tổng, trong khoảng thời gian ngắn không kịp sửa đổi!"
Trong lòng Tử Lam nở nụ cười châm biếm, cô có cảm giác giống như, Diệp An Nhiên dường như đang cố ý nói cho cô biết?
Dường như có chút cảm giác muốn hướng cô tuyên chiến như thế!
Tử Lam gật đầu, "Ân!"
"Không ngờ, cô mới vừa vào công ty chỉ mới mấy tháng đã ký được rất nhiều hợp đồng như vậy, tôi thật sự bội phục cô! " Diệp An Nhiên nói.
Tử Lam ở trong lòng châm chọc cười lạnh, xem ra, cô ta đã điều tra về cô, nếu không, ngay cả cô vào công ty mấy tháng đều có thể biết, Diệp An Nhiên làm việc này, không phải là đang để tâm đối với cô sao?
"Cám ơn! " Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên hờ hững trả lời một câu, cũng chẳng muốn tiếp tục khiêm tốn với cô ta nữa.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, không ngờ cô lại thẳng thắn nói cám ơn.
Xem ra, nữ nhân này, cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của cô.
Diệp An Nhiên nhìn Tử Lam, khóe miệng vẫn như củ treo nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
"Tôi còn có việc phải làm, đi trước, không quấy rầy cô nữa! " Tử Lam nói.
"Ân! " Diệp An Nhiên gật đầu, cũng không còn gì để tiếp tục nói.
Tử Lam bỏ đi, chẳng biết tại sao, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó tả.
Cô cảm thấy trong lòng, thế nhưng không ngờ rất thoải mái.
Tử Lam chính là như vậy, càng gặp phải khó khăn cô càng trở nên mạnh mẽ.
Mới vừa đi ra ngoài, lúc này, một nhân viên bưu kiện đi đến, "Vị nào là Lâm Tử Lam tiểu thư?"
Tử Lam vừa tiến tới bên cạnh cậu ta, nghe được cậu ta kêu tên của mình, nhất thời sửng sốt một chút.
Toàn bộ phòng thiết kế cũng đều tập trung nhìn qua.
Phòng thiết kế, thật lâu không có xảy ra chuyện bát quái như thế, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Lam, Tử Lam nhìn nhân viên bưu kiện cô mỉm cười, mở miệng "Là tôi!"
"Xin cô qua đây..., đến ký nhận!"
"Ai tặng cho tôi thế? " Tử Lam hỏi.
"Tôi cũng không biết, thế nhưng có lưu lại danh thiếp! " nhân viên bưu kiện nói.
Tử Lam gật đầu, nhìn thoáng qua một bó to như thế hoa tươi, sau đó ký trên người nhận trên hóa đơn.
Tử Lam ôm hoa, tất cả mọi người tiến lại gần cô, rất ngạc nhiên tò mò không biết người tặng là ai, hiện giờ ở công ty những chuyện bát quái như thế quả thật cảm thấy càng ngày càng ít, cho nên có chuyện gì, đương nhiên muốn tìm hiểu thật cặn kẽ!
Tử Lam lắc đầu, biểu hiện không biết.
Tử Lam lấy ra tấm thiệp, đem hoa tươi để qua một bên, mở tấm thiệp ra, mặt trên chỉ viết rõ một câu nói, "I miss you!"
Tử Lam nhìn hàng chữ này, chân mày hơi nhíu lại.
Ngay sau đó mọi người vừa nổi lên một trận bát quái, Tử Lam tiểu thư có rất nhiều người theo đuổi, người thần bí theo đuổi cũng rất nhiều nha.
Diệp An Nhiên từ phòng giải khát đi ra, liếc mắt liền thấy Lâm Tử Lam trong lòng ôm một bó hoa tươi như vậy, sau khi nhìn thấy, khóe miệng cô quyến rũ ra một nụ cười, xoay người rời khỏi.
Tử Lam, nhìn bó hoa, chân mày hơi nhíu lại.
Buổi chiều, tan ca.
Tử Lam hoàn toàn như trước đây tiêu sái ra khỏi công ty.
Đột nhiên mới vừa đi ra ngoài, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đậu trước cửa công ty, xem ra, rất quý giá, hiện tại ngay cửa có rất nhiều người qua lại, không ít người thổn thức thảo luận.
Vừa mới bắt đầu cô cũng không chú ý tới, đột nhiên khi Tử Lam nhìn thấy người trên trên xe đi xuống là ai, cô sững sờ.
"Tiêu Dật?"
Tiêu Dật từ trên xe bước xuống, trên người anh chỉ mặc duy nhất một cái áo khoát màu vàng, xem ra, đẹp trai không dứt, khi nhìn vừa thấy Tử Lam, khóe miệng anh quyến rũ ra một nụ cười, tà mị "Thân ái, nhớ anh không?"
Đích xác, khi vừa nhìn thấy Tiêu Dật quả thật cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Ngày hôm qua nghe tin tức Hi Hi nói Tiêu Dật bị thương, cô không ngờ hôm nay có thể gặp được anh, việc này đối với Tử Lam mà nói, đúng thật là một kinh hỉ.
Tử Lam đi tới, nhìn anh, trong lòng có chút kích động, "Làm sao anh lại tới nơi này?"
"Vội vã như thế chỉ là vì muốn gặp em, cho nên mới tới đón em! " Tiêu Dật cười nói, sau đó tiến lên, dự định ôm Tử Lam vào lòng.
Tử Lam vươn tay ra cho anh một quyền, "Lâu như vậy cũng không biết liên lạc cho em một chút sao, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!"
Một quyền này Tử Lam hơi dùng sức để đánh, Tiêu Dật lập tức ăn đau buông cô ra.
Lúc này Tử Lam mới chợt nhớ tới Tiêu Dật còn đang bị thương, cô khẩn trương mau chóng tiến lại gần nhìn anh quan tâm hỏi, "Thế nào? Em có làm anh bị thương ở đâu không?”
Cô vươn tay ra định thử kiểm tra anh một chút.
Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên nở nụ cười.
"Anh không sao, chỉ muốn đùa với em một chút thôi!"
Tử Lam nhíu mày, nhìn anh cười như vậy, cô có chút nghi ngờ, không biết anh có thực sự không có việc gì hay không.
"Thế nào? Anh tặng hoa cho em như vậy, thích không? " Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Tử Lam bỗng nhiên hoảng hốt nhớ lại, "Hoa đó là do anh tặng sao?"
Tiêu Dật gật đầu.
...
"Em không biết là anh tặng cho em, em cứ nghĩ là người khác tặng, nên liền đem nó tặng cho người khác rồi!"
...
Tiêu Dật giống như đã sớm lường trước sự việc sẽ diễn ra như thế, anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn cô, không một lời oán trách.
Chẳng qua là, hành động này của hai người bọn họ, lại diễn ra trước cửa công ty, rất bắt mắt, nhất là hiện tại đang lúc tan ca giờ cao điểm, mà Tiêu Dật, lại là một nam nhân cực kỳ đẹp trai, phong độ hơn người, muốn cho người khác không chú ý tới anh cũng rất khó.
Nhất là, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên từ bên trong đi ra.
Khi nhìn thấy ở cửa có hai người đang làm một việc không được đúng đắng cho lắm, thế nhưng sau khi anh nhìn rõ mặt của nam nhân kia, bổng chốc mặt của Mặc Thiếu Thiên đều đen lại.
Tiêu Dật!
Cậu ta cũng dám xuất hiện ở đây sao!
Chê anh dạy dỗ không đủ sao?
Cũng dám quang minh chánh đại xuất hiện như thế trước cửa công ty của anh sao!
Nhưng khi anh nhìn thấy Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam vừa nói vừa cười như thế, không hiểu sao Mặc Thiếu Thiên căn bản không biết trong lòng mình xẹt qua tư vị gì.
Rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật là như thế nào?
Bọn họ nhận biết nhau sao?
Mặc Thiếu Thiên thế nào từ trước đến nay cũng đều không biết!
Hơn nữa, Hi Hi dường như cũng chưa từng nói qua với anh về chuyện này!
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, khóe miệng ngoéo... một cái, hận không thể thấy nhiều trường hợp như vậy diễn ra.
Lúc này, Tiêu Dật cũng chú ý tới Mặc Thiếu Thiên, khi nhìn thấy cậu ta như thế, anh cũng chủ động chào hỏi xã giao.
"Mặc tổng, đã lâu không gặp!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, "Tiêu Dật, không ngờ, cậu có thể đến trước cửa công ty của tôi, xem ra, tôi thực sự cần phải hảo hảo tiếp đãi cậu một chút mới được! " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật gằn từng chữ nói, nói thì nói như vậy, thế nhưng ánh mắt anh lại hung hăng liếc mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam.
Nếu như Tử Lam chưa từng nghe Hi Hi nói qua chuyện ân oán giữa Mặc Thiếu Thiên và Tiêu Dật, có lẽ Tử Lam căn bản cũng không biết, nhưng lúc này cô đã hiểu rõ, khi nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên như thế, Tử Lam từ chối cho ý kiến.
"Vậy thì không cần, tôi chỉ có ý định tới đón tiểu Lam trở về thôi! " Tiêu Dật cười nói.
Tiểu Lam!
Gọi như thế khiến cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy trong lòng chua xót!
Mặc Thiếu Thiên hung hăng nhìn hai người.
Tiêu Dật đưa mắt chuyển hướng về phía Diệp An Nhiên, "Mặc tổng? Bạn gái mới của anh sao?"
Mặc Thiểu Thiên hiểu ý Tiêu Dật đang ám chỉ điều gì, nhưng ngay cả nhìn anh cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái.
"Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không tiếp tục quấy rầy Mặc Tổng nữa, tiểu Lam, chúng ta đi thôi! " Tiêu Dật cười mở miệng, cùng Mặc Thiếu Thiên sóng vai mà đứng, phong độ cũng không thua kém tí nào.
Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên, cô cũng không nói gì, theo Tiêu Dật lên xe.
/610
|