Rốt cuộc bọn họ ở trên giường làm cái gì?
Không nên nghĩ sai, phần lớn thời gian bọn họ đều nói chuyện phiếm, nhưng người nói chuyện gần như là Sở Cách Phi, đây là lần đầu tiên cô sâu sắc cảm nhận được: mức độ ồn ào của đàn ông tuyệt đối không thua phụ nữ!
Rốt cuộc anh nói những gì?
Tất cả đều là chuyện về quá trình anh trưởng thành, một đống lớn linh tinh lang tang, giống như là khi sáu tuổi, lần đầu tiên anh ý thức được mình là một đại soái ca siêu cấp, sau đó phát hiện trên người anh dung hợp dòng máu Đông - Tây phương, cha là người Đài Loan, mẹ là người Mỹ, từ đó cũng mở ra năm tháng huy hoàng bị phụ nữ theo đuổi của anh. Về chuyện xưa của anh, nhiều không kể xiết, cô gần như là tiến vào tai trái, ra tai phải, không có hứng thú liên tục ghi nhớ tình sử huy hoàng của anh vào đầu, thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì, cô cũng không có ép hỏi anh, nói ra toàn bộ tình sử trước kia của mình làm gì?
Nói tóm lại, bọn họ ở trên giường cả một buổi chiều, tới tận tám giờ đêm, đói đến nỗi ngực dán vào lưng, rốt cuộc cô có thể rời khỏi chiếc giường lớn rồi.
Đã trễ thế này, nếu như phòng bếp không cung cấp bữa tối, anh liền. . . . . . Ánh mắt vừa giao với bài trí trong sân, âm thanh của Tần Tinh Tinh tự động biến mất khỏi miệng.
Có chuyện gì xảy ra? Trong sân treo đầy bóng đèn nhỏ năm sắc rực rỡ, bàn ăn được bày ra còn có ánh nến trên giá cắm nến thủy tinh, còn có hai phần thức ăn, bà chủ nhà khách cười khanh khách chờ ở một bên.
Hai người muốn dùng bữa tối sao?
Vâng, bà chủ, cám ơn bà, vất vả rồi. Sở Cách Phi lễ độ rướn người, dẫn Tần Tinh Tinh đang mê muội ngồi xuống.
Nhìn từng món ăn được đưa lên bàn, đây cũng không phải là bữa ăn đơn giản được dự đoán trước trong ấn tượng của cô, mà là một bữa cơm tây, chẳng qua không đủ tinh xảo, dù sao đầu bếp ở đây không phải đầu bếp chuyên nghiệp của nhà hàng Tây.
Đây là kiệt tác của anh sao? Không hề nghi ngờ, nhà khách không có khả năng chẳng biết tại sao chuẩn bị những thứ này cho bọn họ.
Anh nói với ông chủ và bà chủ, hôm nay là ngày rất đặc biệt, nhờ họ chuẩn bị giúp chúng ta, bởi vì có thể thời gian chuẩn bị quá ngắn, cho nên không có biện pháp thập toàn thập mỹ.
Tần Tinh Tinh hiện tại đã hiểu rõ, vì khiến cô kinh ngạc vui mừng, anh mới có thể cả một buổi chiều không cho cô rời khỏi giường.
Ngày đặc biệt gì, làm sao anh có thể nói dối? Mặc dù trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Tinh Tinh vẫn đè thấp âm thanh, từ trong mắt cô lộ ra sự thẹn thùng, nhìn ra được cô vui vẻ bao nhiêu với điều ngạc nhiên này.
Đối với anh mà nói, hôm nay là ngày rất đặc biệt.
Ngày đặc biệt gì?
Anh muốn tuyên thệ, cực kỳ thận trọng tuyên thệ. Giờ phút này xem ra vẻ mặt của anh thật sự cực kỳ nghiêm túc, hại tim cô không tự chủ đập rộn lên.
Cái gì. . . . . . Tuyên thệ cái gì? Muốn cô và anh cùng đi nước Mĩ sao? Nếu như vậy, mình nên hưởng ứng như thế nào?
Chuyện đến quá đột nhiên, cô một chút chuẩn bị cũng không có, làm sao bây giờ?
Giống như đứa bé thực hiện được trò đùa quái đản, Sở Cách Phi cười rất vui vẻ, rất đắc ý, tiếp theo cầm nĩa lên. Bao tử thật đói, chúng ta nên dùng cơm trước thôi. Cô chán nản trừng mắt. Anh có lời gì thì nói rõ ràng trước đi!
Em hẳn đã nghe qua Bữa cơm lớn hơn Hoàng đế , là có ý gì? Nói cách khác, không có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm. Anh đặt ngón trỏ phải ở trên miệng, ý bảo cô yên lặng dùng cơm, tiếp theo cực kỳ hưởng thụ bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Tần Tinh Tinh cắn răng nghiến lợi, người đàn ông này thật sự là hơi quá đáng, cố ý lấy đi khẩu vị của cô làm gì?
Chỉ là, bao tử cô thật sự đói lắm, dù lo lắng như thế nào vẫn muốn ăn cơm
Không nên nghĩ sai, phần lớn thời gian bọn họ đều nói chuyện phiếm, nhưng người nói chuyện gần như là Sở Cách Phi, đây là lần đầu tiên cô sâu sắc cảm nhận được: mức độ ồn ào của đàn ông tuyệt đối không thua phụ nữ!
Rốt cuộc anh nói những gì?
Tất cả đều là chuyện về quá trình anh trưởng thành, một đống lớn linh tinh lang tang, giống như là khi sáu tuổi, lần đầu tiên anh ý thức được mình là một đại soái ca siêu cấp, sau đó phát hiện trên người anh dung hợp dòng máu Đông - Tây phương, cha là người Đài Loan, mẹ là người Mỹ, từ đó cũng mở ra năm tháng huy hoàng bị phụ nữ theo đuổi của anh. Về chuyện xưa của anh, nhiều không kể xiết, cô gần như là tiến vào tai trái, ra tai phải, không có hứng thú liên tục ghi nhớ tình sử huy hoàng của anh vào đầu, thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì, cô cũng không có ép hỏi anh, nói ra toàn bộ tình sử trước kia của mình làm gì?
Nói tóm lại, bọn họ ở trên giường cả một buổi chiều, tới tận tám giờ đêm, đói đến nỗi ngực dán vào lưng, rốt cuộc cô có thể rời khỏi chiếc giường lớn rồi.
Đã trễ thế này, nếu như phòng bếp không cung cấp bữa tối, anh liền. . . . . . Ánh mắt vừa giao với bài trí trong sân, âm thanh của Tần Tinh Tinh tự động biến mất khỏi miệng.
Có chuyện gì xảy ra? Trong sân treo đầy bóng đèn nhỏ năm sắc rực rỡ, bàn ăn được bày ra còn có ánh nến trên giá cắm nến thủy tinh, còn có hai phần thức ăn, bà chủ nhà khách cười khanh khách chờ ở một bên.
Hai người muốn dùng bữa tối sao?
Vâng, bà chủ, cám ơn bà, vất vả rồi. Sở Cách Phi lễ độ rướn người, dẫn Tần Tinh Tinh đang mê muội ngồi xuống.
Nhìn từng món ăn được đưa lên bàn, đây cũng không phải là bữa ăn đơn giản được dự đoán trước trong ấn tượng của cô, mà là một bữa cơm tây, chẳng qua không đủ tinh xảo, dù sao đầu bếp ở đây không phải đầu bếp chuyên nghiệp của nhà hàng Tây.
Đây là kiệt tác của anh sao? Không hề nghi ngờ, nhà khách không có khả năng chẳng biết tại sao chuẩn bị những thứ này cho bọn họ.
Anh nói với ông chủ và bà chủ, hôm nay là ngày rất đặc biệt, nhờ họ chuẩn bị giúp chúng ta, bởi vì có thể thời gian chuẩn bị quá ngắn, cho nên không có biện pháp thập toàn thập mỹ.
Tần Tinh Tinh hiện tại đã hiểu rõ, vì khiến cô kinh ngạc vui mừng, anh mới có thể cả một buổi chiều không cho cô rời khỏi giường.
Ngày đặc biệt gì, làm sao anh có thể nói dối? Mặc dù trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Tinh Tinh vẫn đè thấp âm thanh, từ trong mắt cô lộ ra sự thẹn thùng, nhìn ra được cô vui vẻ bao nhiêu với điều ngạc nhiên này.
Đối với anh mà nói, hôm nay là ngày rất đặc biệt.
Ngày đặc biệt gì?
Anh muốn tuyên thệ, cực kỳ thận trọng tuyên thệ. Giờ phút này xem ra vẻ mặt của anh thật sự cực kỳ nghiêm túc, hại tim cô không tự chủ đập rộn lên.
Cái gì. . . . . . Tuyên thệ cái gì? Muốn cô và anh cùng đi nước Mĩ sao? Nếu như vậy, mình nên hưởng ứng như thế nào?
Chuyện đến quá đột nhiên, cô một chút chuẩn bị cũng không có, làm sao bây giờ?
Giống như đứa bé thực hiện được trò đùa quái đản, Sở Cách Phi cười rất vui vẻ, rất đắc ý, tiếp theo cầm nĩa lên. Bao tử thật đói, chúng ta nên dùng cơm trước thôi. Cô chán nản trừng mắt. Anh có lời gì thì nói rõ ràng trước đi!
Em hẳn đã nghe qua Bữa cơm lớn hơn Hoàng đế , là có ý gì? Nói cách khác, không có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm. Anh đặt ngón trỏ phải ở trên miệng, ý bảo cô yên lặng dùng cơm, tiếp theo cực kỳ hưởng thụ bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Tần Tinh Tinh cắn răng nghiến lợi, người đàn ông này thật sự là hơi quá đáng, cố ý lấy đi khẩu vị của cô làm gì?
Chỉ là, bao tử cô thật sự đói lắm, dù lo lắng như thế nào vẫn muốn ăn cơm
/30
|