Tuy Dịch Hồi nói cô không cần cho anh quà gì hết, nhưng Xuân Hồng vẫn muốn đem lại cho anh một sự bất ngờ, hai ngày nay đi dạo trong trung tâm mua sắm vẫn không tìm được món quà nào hợp ý cô, không khỏi có chút nãn lòng, thậm chí còn tức giận vì Dịch Hồi thứ gì cũng có.
Dịch Hồi thích thú nhìn cô vì mình mà hao tâm tổn sức, vì muốn được rãnh rỗi trọn ngày thứ tư, nên hai ngày nay anh phải giải quyết rất nhiều việc, lại thêm việc chuẩn bị quà cho Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng thấy không còn nhiều thời gian nên không khỏi cảm thấy đau đầu, đây là lần đầu tiên cô hao phí tâm tư để chọn quà cho người khác, lại không nghĩ rằng muốn tìm một vật mang theo nhiều tâm ý lại khó khăn đến thế.
Đối diện với muôn vàn thứ rực rỡ chọn đông nhặt tây, đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Sơ.
Tạ Xuân Hồng có chút buồn bực, nhận điện thoại nói: “Thầy Đường?”
Giọng nói của Đường Sơ không còn trong trẻo như quá khứ, trong giọng nói như có sự lắng đọng của tang thương.
“Xuân Hồng, thầy muốn nói lời tạm biệt em.”
“Tạm biệt?” Tạ Xuân Hồng kinh ngạc, vội hỏi: “Thầy, thầy muốn đi đâu?”
Đường Sơ cười cười: “Đừng khẩn trường, thầy chỉ muốn ra ngoài một chút, để giải sầu, thật ra trước kia đã muốn đi đâu đó, nhưng vẫn không có cơ hội, hiện nay Tô Văn không còn, thầy cũng không muốn ở lại thị trấn nhỏ, nơi này có quá nhiều kỷ niệm, cho nên thầy đã từ chức rồi.”
Tạ Xuân Hồng nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Vậy chừng nào thầy trở về?”
Đường Sơ yên lặng một lúc, nhàn nhạc nói: “Không biết, khả năng sẽ rất lâu không trở lại.”
Tạ Xuân Hồng sốt ruột: “Không trở về thị trấn nhỏ, ngày cả thành phố N cũng không trở về sao? Vậy ba mẹ thầy phải làm sao bây giờ?”
Đường Sơ thở dài: “Hai năm sau thầy sẽ đưa bọn họ đi cùng, thầy không muốn trở lại thành phố N để thấy cảnh nhớ người.”
Tạ Xuân Hồng nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải hỏi anh: “Vậy chừng nào thầy đi?”
“Thầy mua vé xe vào sáng ngày mai.”
“Sáng mai? Sao gấp vậy?”
Đường Sơ mỉm cười: “Không gấp, thầy đã suy nghĩ rất lâu rồi. Được rồi, thầy còn có việc, thầy gác máy!”
Để điện thoại di động xuống, Tạ Xuân Hồng vẫn đang tâm trí không yên, trước kia Tô Văn đem Đường Sơ gởi gắm cho cô, làm cho cô cùng anh vượt qua thời kỳ gian nan, đúng là ngoài an ủi khuyên giải anh thì cái gì cô cũng chưa làm. Mà hiện tại, Đường Sơ đột nhiên muốn đi xa, cô không biết có phải là do anh nhất thời bị đả kích mới đưa ra quyết định hay không, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên bất an.
Nghĩ nghĩ, Tạ Xuân Hồng cầm điện thoại lên gọi cho Dịch Hồi.
Vừa mới kết nối, Dịch Hồi liền cười hỏi cô: “Chọn quà có được không?”
Tạ Xuân Hồng miễn cưỡng cười nói: “Vẫn chưa … Dịch Hồi, em có việc rời khỏi thành phố một ngày, cùng lắm em bảo đảm với anh sẽ không đến muộn vào tối mai, em nhất định sẽ trở về cùng dự sinh nhật với anh.”
Dịch Hồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà không thể hoãn thế?”
Trực giác của Tạ Xuân Hồng không nghĩ sẽ nói cho anh biết, nếu Dịch Hồi biết rõ sự việc sẽ rất mất hứng, đành phải vội vàng nói: “Không có gì, đừng lo lắng, tối mai em nhất định sẽ trở về … Điện thoại sắp hết pin, em gác máy đây!”
Nói xong, Tạ Xuân Hồng quyết định cúp máy thật nhanh và tắt luôn nguồn điện thoại.
Mua vé xa, Tạ Xuân Hồng vội vội vàng vàng lên xe, bắt kịp chuyến xe này, rồi chuyển thêm một chuyến nữa đoán chừng tới khuya mới có thể đến nơi.
Bên trong xe ngột ngạt, bốc mùi khó chịu, mở cửa sổ lại quá lạnh, trong thoáng chốc Tạ Xuân Hồng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu dời sông lấp biển, nói lái xe xin mấy cái túi ni lông, đi một khúc lại ói một đợt.
Xuống xe, Tạ Xuân Hồng cảm thấy mỗi bước chân của mình như đang bước trên không trung, thật sự không thể tiếp tục ngồi trên xe đành phải đứng ven đường gọi điện cho Đường Sơ, để cho anh tới thị trấn gặp mặt.
Xuân Hồng ngồi trên chấn song ven đường đợi thật lâu, Đường Sơ mới vội vàng chạy tới, thấy anh Xuân Hồng lập tức đứng lên, lại không nghĩ trước mặt tự nhiên tối sầm, cả cơ thể liền đổ về một phía.
Đường Sơ bị Xuân Hồng dọa cho hoảng sợ, lanh tay lẹ mắt xông đến trước đỡ lấy cô, nhìn sắc mặt cô trắng bệt sốt ruột hỏi: “Em làm sao vậy? Thấy chỗ nào không thoải mái? Thầy đưa em đến bệnh viện …”
Tạ Xuân Hồng giữ chặt bả vai anh, lắc lắc đầu nói: “Không sao, chắc là do say xe ói quá nhiều, không ăn được gì, có phần bị tuột huyết áp, vừa rồi vì đang ngồi lại đứng lên quá nhanh nên cảm thấy choáng váng.”
Đường Sơ vẫn lo lắng, đỡ cô nói: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra xem.”
Xuân Hồng miễn cường cười nói: “Em thật sự không sao, ăn chút gì sẽ tốt lên thôi …”
Sắc trời cũng không còn sớm, Đường Sơ vội tìm một quán ăn chuẩn bị ăn cơm chiều.
“Tại sao em lại chạy đến đây?” Trong khi chờ đợi đồ ăn, Đường Sơ rót cho cô một ly đặt trước mặt hỏi.
Xuân Hồng uống một hơi hết ly nước lớn, cười nói: “Thầy đột nhiên nói muốn đi, em lo lắng nên đến thăm thầy …”
Đường Sơ bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt hiền hoài: “Có gì mà phải lo lắng, thầy không phải là con nít, em đừng quên, thầy lớn hơn em rất nhiều, có thể coi như cha chú của em.”
Tạ Xuân Hồng không đồng ý: “Chị Tô Văn trước khi ra đi đã dặn đi dặn lại muốn em chăm sóc thầy, em không thể phụ sự nhờ vả của chị ấy.”
Ánh mắt Đường Sơ âm u, miễn cường cười nói: “Em yên tâm, thầy không phải vì bị đả kích mà đưa ra quyết định, lúc còn học đại học thầy đã muốn đi thăm thú nhiều nơi, bây giờ vừa đúng dịp muốn giải sầu.”
Hai người đang trò chuyện, đồ ăn được đem lên, dĩa cá nóng hổi vừa đặt trước mặt Xuân Hồng, mùi cá tanh cộng với mùi dầu mỡ dày đặc làm cho bụng Xuân Hồng cuộn lên khó chịu, lập tức phải chạy ra ngoài.
Đường Sơ không hiểu chạy theo sau cô, chỉ thấy cô dựa vào tường ói, trong bụng trống trơn nên chỉ có thể ói ra nước chua.
Toàn thân Tạ Xuân Hồng rã rời tựa vào tường, từ từ ổn định lại, nhận chiếc khăn tay từ Đường Sơ, uể oải nói: “Xem ra em đói quá sinh sự, tự nhiên không chịu nổi mùi dầu mỡ quá nồng …”
Đường Sơ đỡ cô về quán ăn, đem món cá bỏ sang một bên, sau đó múc cho cô một chén canh loãng, nói: “Uống trước chén canh nóng đi, em cũng thật lạ, gấp gáp gì mà chẳng ăn gì trước, lớn như vậy mà không biết lo cho bản thân!”
Tạ Xuân Hồng uống từng ngụm canh một, lập tức cảm thấy trong bụng thoải mái rất nhiều nhưng nhìn các món ăn đang bày ra trước mặt vẫn không muốn ăn.
Nuốt vài cọng rau xanh, Tạ Xuân Hồng lại bắt đầu không muốn ăn. Đường Sơ thanh toán rồi cùng cô ra ngoài, bầu trời đã tối đen lại.
“Bây giờ không có xe về thị trấn nhỏ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm được không?”
Tạ Xuân Hồng gật đầu, thuê phòng ở một nhà nghỉ tại thị trấn nghỉ tạm.
Hôm sau trời vừa sáng cả hai liền thức dậy, Xuân Hồng thì lạ chỗ nên ngủ không ngon giấc, lại thêm điều kiện trong nhà nghỉ không tốt càng khó ngủ hơn, mà Đường Sơ vì muốn bắt chuyến xe buýt sớm nhất về thị trấn nhỏ để lấy hành lý, cho nên phải dậy rất sớm.
Đường Sơ lo lắng nhìn Xuân Hồng nói: “Sắc mặt của em kém quá, thật sự không sao chứ?”
Đầu Tạ Xuân Hồng không được tỉnh táo, cũng không muốn làm chậm trễ hành trình của Đường Sơ, đành miễn cưỡng nói: “Không sao, do em ngủ không ngon thôi mà, không sao cả.”
Đường Sơ không nói thêm gì nữa, cùng cô đến quán ăn bên đường ăn sáng
Dịch Hồi thích thú nhìn cô vì mình mà hao tâm tổn sức, vì muốn được rãnh rỗi trọn ngày thứ tư, nên hai ngày nay anh phải giải quyết rất nhiều việc, lại thêm việc chuẩn bị quà cho Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng thấy không còn nhiều thời gian nên không khỏi cảm thấy đau đầu, đây là lần đầu tiên cô hao phí tâm tư để chọn quà cho người khác, lại không nghĩ rằng muốn tìm một vật mang theo nhiều tâm ý lại khó khăn đến thế.
Đối diện với muôn vàn thứ rực rỡ chọn đông nhặt tây, đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Sơ.
Tạ Xuân Hồng có chút buồn bực, nhận điện thoại nói: “Thầy Đường?”
Giọng nói của Đường Sơ không còn trong trẻo như quá khứ, trong giọng nói như có sự lắng đọng của tang thương.
“Xuân Hồng, thầy muốn nói lời tạm biệt em.”
“Tạm biệt?” Tạ Xuân Hồng kinh ngạc, vội hỏi: “Thầy, thầy muốn đi đâu?”
Đường Sơ cười cười: “Đừng khẩn trường, thầy chỉ muốn ra ngoài một chút, để giải sầu, thật ra trước kia đã muốn đi đâu đó, nhưng vẫn không có cơ hội, hiện nay Tô Văn không còn, thầy cũng không muốn ở lại thị trấn nhỏ, nơi này có quá nhiều kỷ niệm, cho nên thầy đã từ chức rồi.”
Tạ Xuân Hồng nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Vậy chừng nào thầy trở về?”
Đường Sơ yên lặng một lúc, nhàn nhạc nói: “Không biết, khả năng sẽ rất lâu không trở lại.”
Tạ Xuân Hồng sốt ruột: “Không trở về thị trấn nhỏ, ngày cả thành phố N cũng không trở về sao? Vậy ba mẹ thầy phải làm sao bây giờ?”
Đường Sơ thở dài: “Hai năm sau thầy sẽ đưa bọn họ đi cùng, thầy không muốn trở lại thành phố N để thấy cảnh nhớ người.”
Tạ Xuân Hồng nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải hỏi anh: “Vậy chừng nào thầy đi?”
“Thầy mua vé xe vào sáng ngày mai.”
“Sáng mai? Sao gấp vậy?”
Đường Sơ mỉm cười: “Không gấp, thầy đã suy nghĩ rất lâu rồi. Được rồi, thầy còn có việc, thầy gác máy!”
Để điện thoại di động xuống, Tạ Xuân Hồng vẫn đang tâm trí không yên, trước kia Tô Văn đem Đường Sơ gởi gắm cho cô, làm cho cô cùng anh vượt qua thời kỳ gian nan, đúng là ngoài an ủi khuyên giải anh thì cái gì cô cũng chưa làm. Mà hiện tại, Đường Sơ đột nhiên muốn đi xa, cô không biết có phải là do anh nhất thời bị đả kích mới đưa ra quyết định hay không, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên bất an.
Nghĩ nghĩ, Tạ Xuân Hồng cầm điện thoại lên gọi cho Dịch Hồi.
Vừa mới kết nối, Dịch Hồi liền cười hỏi cô: “Chọn quà có được không?”
Tạ Xuân Hồng miễn cưỡng cười nói: “Vẫn chưa … Dịch Hồi, em có việc rời khỏi thành phố một ngày, cùng lắm em bảo đảm với anh sẽ không đến muộn vào tối mai, em nhất định sẽ trở về cùng dự sinh nhật với anh.”
Dịch Hồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà không thể hoãn thế?”
Trực giác của Tạ Xuân Hồng không nghĩ sẽ nói cho anh biết, nếu Dịch Hồi biết rõ sự việc sẽ rất mất hứng, đành phải vội vàng nói: “Không có gì, đừng lo lắng, tối mai em nhất định sẽ trở về … Điện thoại sắp hết pin, em gác máy đây!”
Nói xong, Tạ Xuân Hồng quyết định cúp máy thật nhanh và tắt luôn nguồn điện thoại.
Mua vé xa, Tạ Xuân Hồng vội vội vàng vàng lên xe, bắt kịp chuyến xe này, rồi chuyển thêm một chuyến nữa đoán chừng tới khuya mới có thể đến nơi.
Bên trong xe ngột ngạt, bốc mùi khó chịu, mở cửa sổ lại quá lạnh, trong thoáng chốc Tạ Xuân Hồng liền cảm thấy trong bụng bắt đầu dời sông lấp biển, nói lái xe xin mấy cái túi ni lông, đi một khúc lại ói một đợt.
Xuống xe, Tạ Xuân Hồng cảm thấy mỗi bước chân của mình như đang bước trên không trung, thật sự không thể tiếp tục ngồi trên xe đành phải đứng ven đường gọi điện cho Đường Sơ, để cho anh tới thị trấn gặp mặt.
Xuân Hồng ngồi trên chấn song ven đường đợi thật lâu, Đường Sơ mới vội vàng chạy tới, thấy anh Xuân Hồng lập tức đứng lên, lại không nghĩ trước mặt tự nhiên tối sầm, cả cơ thể liền đổ về một phía.
Đường Sơ bị Xuân Hồng dọa cho hoảng sợ, lanh tay lẹ mắt xông đến trước đỡ lấy cô, nhìn sắc mặt cô trắng bệt sốt ruột hỏi: “Em làm sao vậy? Thấy chỗ nào không thoải mái? Thầy đưa em đến bệnh viện …”
Tạ Xuân Hồng giữ chặt bả vai anh, lắc lắc đầu nói: “Không sao, chắc là do say xe ói quá nhiều, không ăn được gì, có phần bị tuột huyết áp, vừa rồi vì đang ngồi lại đứng lên quá nhanh nên cảm thấy choáng váng.”
Đường Sơ vẫn lo lắng, đỡ cô nói: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra xem.”
Xuân Hồng miễn cường cười nói: “Em thật sự không sao, ăn chút gì sẽ tốt lên thôi …”
Sắc trời cũng không còn sớm, Đường Sơ vội tìm một quán ăn chuẩn bị ăn cơm chiều.
“Tại sao em lại chạy đến đây?” Trong khi chờ đợi đồ ăn, Đường Sơ rót cho cô một ly đặt trước mặt hỏi.
Xuân Hồng uống một hơi hết ly nước lớn, cười nói: “Thầy đột nhiên nói muốn đi, em lo lắng nên đến thăm thầy …”
Đường Sơ bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt hiền hoài: “Có gì mà phải lo lắng, thầy không phải là con nít, em đừng quên, thầy lớn hơn em rất nhiều, có thể coi như cha chú của em.”
Tạ Xuân Hồng không đồng ý: “Chị Tô Văn trước khi ra đi đã dặn đi dặn lại muốn em chăm sóc thầy, em không thể phụ sự nhờ vả của chị ấy.”
Ánh mắt Đường Sơ âm u, miễn cường cười nói: “Em yên tâm, thầy không phải vì bị đả kích mà đưa ra quyết định, lúc còn học đại học thầy đã muốn đi thăm thú nhiều nơi, bây giờ vừa đúng dịp muốn giải sầu.”
Hai người đang trò chuyện, đồ ăn được đem lên, dĩa cá nóng hổi vừa đặt trước mặt Xuân Hồng, mùi cá tanh cộng với mùi dầu mỡ dày đặc làm cho bụng Xuân Hồng cuộn lên khó chịu, lập tức phải chạy ra ngoài.
Đường Sơ không hiểu chạy theo sau cô, chỉ thấy cô dựa vào tường ói, trong bụng trống trơn nên chỉ có thể ói ra nước chua.
Toàn thân Tạ Xuân Hồng rã rời tựa vào tường, từ từ ổn định lại, nhận chiếc khăn tay từ Đường Sơ, uể oải nói: “Xem ra em đói quá sinh sự, tự nhiên không chịu nổi mùi dầu mỡ quá nồng …”
Đường Sơ đỡ cô về quán ăn, đem món cá bỏ sang một bên, sau đó múc cho cô một chén canh loãng, nói: “Uống trước chén canh nóng đi, em cũng thật lạ, gấp gáp gì mà chẳng ăn gì trước, lớn như vậy mà không biết lo cho bản thân!”
Tạ Xuân Hồng uống từng ngụm canh một, lập tức cảm thấy trong bụng thoải mái rất nhiều nhưng nhìn các món ăn đang bày ra trước mặt vẫn không muốn ăn.
Nuốt vài cọng rau xanh, Tạ Xuân Hồng lại bắt đầu không muốn ăn. Đường Sơ thanh toán rồi cùng cô ra ngoài, bầu trời đã tối đen lại.
“Bây giờ không có xe về thị trấn nhỏ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm được không?”
Tạ Xuân Hồng gật đầu, thuê phòng ở một nhà nghỉ tại thị trấn nghỉ tạm.
Hôm sau trời vừa sáng cả hai liền thức dậy, Xuân Hồng thì lạ chỗ nên ngủ không ngon giấc, lại thêm điều kiện trong nhà nghỉ không tốt càng khó ngủ hơn, mà Đường Sơ vì muốn bắt chuyến xe buýt sớm nhất về thị trấn nhỏ để lấy hành lý, cho nên phải dậy rất sớm.
Đường Sơ lo lắng nhìn Xuân Hồng nói: “Sắc mặt của em kém quá, thật sự không sao chứ?”
Đầu Tạ Xuân Hồng không được tỉnh táo, cũng không muốn làm chậm trễ hành trình của Đường Sơ, đành miễn cưỡng nói: “Không sao, do em ngủ không ngon thôi mà, không sao cả.”
Đường Sơ không nói thêm gì nữa, cùng cô đến quán ăn bên đường ăn sáng
/65
|