Dịch Hồi mời các chuyên gia tim mạch từ các nơi về lập thành một tổ đặc biệt, cùng nhau nghiên cứu bệnh tình của Tô Văn để tìm ra phương pháp điều trị tối ưu nhất.
Nhưng đã thảo luận cả hai ngày rồi vẫn không có kết quả, mọi người đều có ý kiến riêng của mình, bệnh tình Tô Văn quả thật rất phức tạp, hơn nữa thể trạng của cô càng ngày càng suy yếu, không thích hợp để chịu đựng những cuộc đại phẫu thuật có độ nguy hiểm cao, nhưng khi kiểm tra lại phát hiện nhiều bộ phận trong cơ thể Tô Văn đã có dấu hiệu suy kiệt, nếu không nhanh chóng giải phẫu thì nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.
Cả người Đường Sơ tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn luôn dịu dàng ôn nhu, thì giờ đây như có mây đen bao phủ, thấy như vậy trong lòng Tạ Xuân Hồng tự nhiên thấy xót xa không dứt.
Buổi trưa hôm đó theo thường lệ Tạ Xuân Hồng đến bệnh viện, mang theo canh do cô nấu đến cho Tô Văn, không nghĩ tới việc vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe tiếng tranh chấp ngay phía sau cánh cửa thang bộ.
Trong đầu Xuân Hồng nghĩ phải đi nhanh lên, tự nhiên thoáng nghe thấy tiếng của Đường Sơ, liền không tự chủ được mà dừng bước.
Giọng nói Đường Sơ rõ ràng là toát ra sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, tự nhiên mang theo chút khẩn cầu bên trong.
“Ba, ba không cần nói nữa, tự con sẽ nghĩ cách.”
“Con có cách gì?” Một giọng nam trầm mạnh xa lại mang theo sự tức giận.
Đường Sơ không nói, một giọng nữ hết sức lo lắng vang lên: “A Sơ, sao con cố chấp như vậy? Ban đầu ba mẹ không đồng ý con vì người phụ nữ đó bỏ đi tiền đồ của mình, con không nghe chúng ta, cùng người phụ nữ đó đến thị trấn hẻo lánh đó làm thầy giáo, chúng ta cũng không nói gì thêm, con kết hôn cũng không thông báo với ba mẹ, mẹ và ba con cũng không trách con, nhưng con vẫn là con của ba mẹ, những tức giận nhất thời đó cũng đã qua. Con không thường về nhà, những năm tháng này chúng ta rất lo lắng cho con … Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn muốn hy vọng gì nữa?”
“A Sơ, mẹ con đã vì con mà ham tâm tổn trí, người phụ nữ kia có gì tốt, có gì đáng giá mà con phải đánh đổi hết vì cô ta như vậy?”
Đường Sơ mở miệng trong lúc giọng nói mang theo sự thống khổ vô cùng: “Ba, mẹ, xin đừng nói gì thêm … Ba mẹ từ nhỏ đã dạy con nên làm người có trách nhiệm, Tô Văn là vợ con, con có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, bây giờ cô ấy bệnh nặng như vậy, ba mẹ bảo làm sao con có thể rời bỏ cô ấy được?”
Ba Đường và mẹ Đường nhất thời cũng không phản đối, Đường Sơ tiếp tục khuyên bọn họ: “Con biết ba mẹ muốn tốt cho con, nhưng là con không thể bỏ Tô Văn được, vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ cô ấy … Mẹ, con bây giờ bỏ rơi cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ sống không nổi, con làm sao có thể bỏ rơi cô ấy?”
Tạ Xuân Hồng nghe đến đó, từng đợt chua xót cứ trào dâng trong lòng, đương nhiên Đường Sơ sẽ vì Tô Văn mà từ bỏ tất cả, anh ấy hẳn phải yêu rất nhiều mới có thể từ bỏ cả người thân, dứt khoát từ bỏ luôn cả tương lai sáng lạng của mình.
Xuân Hồng tựa vào tường, đột nhiên nhớ ra mình chưa bao giờ gặp được ba … Nếu như ngay từ đầu, ba cô có thể giống như Đường Sơ dũng cảm kiên định, thì chắc hẳn mẹ cô cũng không phải sống hiu quạng trong nửa đời còn lại chăng?
Tạ Xuân Hồng không nghe tiếp nữa, ôm bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh.
Tô Văn dựa vào đầu giường đọc tạp chí, ánh mặt trời người cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, làm cô càng thêm tái nhợt, nhìn thấy Xuân Hồng tới cô nở một nụ cười yếu ớt.
Xuân Hồng đặt bình giữ nhiệt xuống, giúp Tô Văn điều chỉnh cái gối cho đúng vị trí để cô dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó mới lấy chén muỗng, múc canh ra.
“Tự chị ăn được.” Tô Văn nhận lấy chén canh rồi từ từ uống, “Mùi rất thơm, cám ơn em, em không cần phiền phức như vậy, ngày ngày mang đồ ăn tới … Thức ăn ở bệnh viện cũng không tệ lắm!”
“Thức ăn trong bệnh viện nếu không tệ, thì chị đâu phải càng ngày càng gầy đi thế này!”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Chị biết mẹ em đã bao lâu rồi?”
Tô Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn hai mươi năm … Khi đó chị còn nhỏ, em còn chưa biết nói, công việc của mẹ em bận rộn lại mang theo em nên rất cực khổ, bà nội chị nhìn thấy cảnh đó quả thật không chịu nổi, liền bảo mẹ em để bà trông em giúp, cho nên biết rất nhiều năm … Thế nào? Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?” dieendaanleequuydonn
“Không có gì …” Xuân Hồng thở dài: “Mẹ em cho tới bây giờ vẫn không kể cho em những chuyện của bà, nếu không phải chị kể cho em thì cái gì em cũng không biết …”
Tô Văn đưa tay vỗ vỗ cô: “Mẹ em không muốn em phải khổ sở, hơn nữa bà ấy … Đại khái là không có cách nào để nhắc đến đoạn quá khứ đó. Mỗi người chúng ta đều có một đoạn quá khứ không muốn nhắc đến, ba em chính là người mẹ em không muốn nhắc đến để nhớ lại.”
Xuân Hồng nắm bàn tay mảnh khảnh gầy yếu của Tô Văn: “Có thể vì người mình yêu từ bỏ tất cả, thật khó mà tìm được. Ba em đã không thể vì mẹ em mà từ bỏ, làm cho mẹ em cô độc cả đời … Cho nên chị thật là may mắn, có thể gặp một người có thể vì chị từ bỏ mọi thứ, thầy Đường thật sự là một người đàn ông tốt!”
Tô Văn ngẩng đầu nhìn cô, không lên tiếng nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt thông suốt như nhìn thấu những suy nghĩ của Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng có chút chột dạ cúi đầu, trong lúc nhất thời cực kỳ hối hận sự mau miệng của mình, đang suy nghĩ làm thế nào để đổi chủ đề, liền nghe Tô Văn nở nụ cười nhẹ giọng nói.
“Đồ ngốc, anh Dịch không phải là đàn ông tốt sao? Có thể vì thầy của
Nhưng đã thảo luận cả hai ngày rồi vẫn không có kết quả, mọi người đều có ý kiến riêng của mình, bệnh tình Tô Văn quả thật rất phức tạp, hơn nữa thể trạng của cô càng ngày càng suy yếu, không thích hợp để chịu đựng những cuộc đại phẫu thuật có độ nguy hiểm cao, nhưng khi kiểm tra lại phát hiện nhiều bộ phận trong cơ thể Tô Văn đã có dấu hiệu suy kiệt, nếu không nhanh chóng giải phẫu thì nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.
Cả người Đường Sơ tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn luôn dịu dàng ôn nhu, thì giờ đây như có mây đen bao phủ, thấy như vậy trong lòng Tạ Xuân Hồng tự nhiên thấy xót xa không dứt.
Buổi trưa hôm đó theo thường lệ Tạ Xuân Hồng đến bệnh viện, mang theo canh do cô nấu đến cho Tô Văn, không nghĩ tới việc vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe tiếng tranh chấp ngay phía sau cánh cửa thang bộ.
Trong đầu Xuân Hồng nghĩ phải đi nhanh lên, tự nhiên thoáng nghe thấy tiếng của Đường Sơ, liền không tự chủ được mà dừng bước.
Giọng nói Đường Sơ rõ ràng là toát ra sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, tự nhiên mang theo chút khẩn cầu bên trong.
“Ba, ba không cần nói nữa, tự con sẽ nghĩ cách.”
“Con có cách gì?” Một giọng nam trầm mạnh xa lại mang theo sự tức giận.
Đường Sơ không nói, một giọng nữ hết sức lo lắng vang lên: “A Sơ, sao con cố chấp như vậy? Ban đầu ba mẹ không đồng ý con vì người phụ nữ đó bỏ đi tiền đồ của mình, con không nghe chúng ta, cùng người phụ nữ đó đến thị trấn hẻo lánh đó làm thầy giáo, chúng ta cũng không nói gì thêm, con kết hôn cũng không thông báo với ba mẹ, mẹ và ba con cũng không trách con, nhưng con vẫn là con của ba mẹ, những tức giận nhất thời đó cũng đã qua. Con không thường về nhà, những năm tháng này chúng ta rất lo lắng cho con … Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn muốn hy vọng gì nữa?”
“A Sơ, mẹ con đã vì con mà ham tâm tổn trí, người phụ nữ kia có gì tốt, có gì đáng giá mà con phải đánh đổi hết vì cô ta như vậy?”
Đường Sơ mở miệng trong lúc giọng nói mang theo sự thống khổ vô cùng: “Ba, mẹ, xin đừng nói gì thêm … Ba mẹ từ nhỏ đã dạy con nên làm người có trách nhiệm, Tô Văn là vợ con, con có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, bây giờ cô ấy bệnh nặng như vậy, ba mẹ bảo làm sao con có thể rời bỏ cô ấy được?”
Ba Đường và mẹ Đường nhất thời cũng không phản đối, Đường Sơ tiếp tục khuyên bọn họ: “Con biết ba mẹ muốn tốt cho con, nhưng là con không thể bỏ Tô Văn được, vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ cô ấy … Mẹ, con bây giờ bỏ rơi cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ sống không nổi, con làm sao có thể bỏ rơi cô ấy?”
Tạ Xuân Hồng nghe đến đó, từng đợt chua xót cứ trào dâng trong lòng, đương nhiên Đường Sơ sẽ vì Tô Văn mà từ bỏ tất cả, anh ấy hẳn phải yêu rất nhiều mới có thể từ bỏ cả người thân, dứt khoát từ bỏ luôn cả tương lai sáng lạng của mình.
Xuân Hồng tựa vào tường, đột nhiên nhớ ra mình chưa bao giờ gặp được ba … Nếu như ngay từ đầu, ba cô có thể giống như Đường Sơ dũng cảm kiên định, thì chắc hẳn mẹ cô cũng không phải sống hiu quạng trong nửa đời còn lại chăng?
Tạ Xuân Hồng không nghe tiếp nữa, ôm bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh.
Tô Văn dựa vào đầu giường đọc tạp chí, ánh mặt trời người cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, làm cô càng thêm tái nhợt, nhìn thấy Xuân Hồng tới cô nở một nụ cười yếu ớt.
Xuân Hồng đặt bình giữ nhiệt xuống, giúp Tô Văn điều chỉnh cái gối cho đúng vị trí để cô dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó mới lấy chén muỗng, múc canh ra.
“Tự chị ăn được.” Tô Văn nhận lấy chén canh rồi từ từ uống, “Mùi rất thơm, cám ơn em, em không cần phiền phức như vậy, ngày ngày mang đồ ăn tới … Thức ăn ở bệnh viện cũng không tệ lắm!”
“Thức ăn trong bệnh viện nếu không tệ, thì chị đâu phải càng ngày càng gầy đi thế này!”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Chị biết mẹ em đã bao lâu rồi?”
Tô Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn hai mươi năm … Khi đó chị còn nhỏ, em còn chưa biết nói, công việc của mẹ em bận rộn lại mang theo em nên rất cực khổ, bà nội chị nhìn thấy cảnh đó quả thật không chịu nổi, liền bảo mẹ em để bà trông em giúp, cho nên biết rất nhiều năm … Thế nào? Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?” dieendaanleequuydonn
“Không có gì …” Xuân Hồng thở dài: “Mẹ em cho tới bây giờ vẫn không kể cho em những chuyện của bà, nếu không phải chị kể cho em thì cái gì em cũng không biết …”
Tô Văn đưa tay vỗ vỗ cô: “Mẹ em không muốn em phải khổ sở, hơn nữa bà ấy … Đại khái là không có cách nào để nhắc đến đoạn quá khứ đó. Mỗi người chúng ta đều có một đoạn quá khứ không muốn nhắc đến, ba em chính là người mẹ em không muốn nhắc đến để nhớ lại.”
Xuân Hồng nắm bàn tay mảnh khảnh gầy yếu của Tô Văn: “Có thể vì người mình yêu từ bỏ tất cả, thật khó mà tìm được. Ba em đã không thể vì mẹ em mà từ bỏ, làm cho mẹ em cô độc cả đời … Cho nên chị thật là may mắn, có thể gặp một người có thể vì chị từ bỏ mọi thứ, thầy Đường thật sự là một người đàn ông tốt!”
Tô Văn ngẩng đầu nhìn cô, không lên tiếng nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt thông suốt như nhìn thấu những suy nghĩ của Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng có chút chột dạ cúi đầu, trong lúc nhất thời cực kỳ hối hận sự mau miệng của mình, đang suy nghĩ làm thế nào để đổi chủ đề, liền nghe Tô Văn nở nụ cười nhẹ giọng nói.
“Đồ ngốc, anh Dịch không phải là đàn ông tốt sao? Có thể vì thầy của
/65
|