Dịch Hồi làm việc quả nhiên là nhanh chóng và hiệu quả, sáng sớm hôm say đã gọi điện tìm người đến chuyển nhà.
Tạ Xuân Hồng chẳng nói chẳng rằng cưới lấy điện thoại của anh: “Em sẽ tự chuyển đồ đạc qua, cũng không có gì nhiều, anh cũng cần huy động nhiều người vậy!”
Dịch Hồi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, bên đó cái gì cũng có, nếu thiếu thì sẽ mua thêm, mấy thứ ở đây chắc cũng không dùng đến!”
Tạ Xuân Hồng cũng nghĩ vậy, cô căn bản là chưa tính đến việc sống lâu dài cùng Dịch Hồi, cho nên liền thu thập ít đồ đạc mang đi.
Tạ Xuân Hồng hướng dẫn Dịch Hồi giúp cô dùng vải trùm tất cả vật dụng trong nhà, tránh bám bụi lại dẫn tới sự nghi ngờ của Dịch Hồi.
“Em định giữ phòng này lại để quay về?”
Tạ Xuân Hồng khó hiểu nhìn anh: “Về thì làm sao? Em muốn là khi quay về còn có chỗ ở…”
“Ý em là gì?” Dịch Hồi bình tĩnh hỏi: “Em nghĩ rằng em và anh chuyển tới chỗ anh là chuyện giỡn à? Anh muốn em ở cùng với anh lâu dài!”
Tạ Xuân Hồng ngập ngừng không biết giải thích thế nào, cô cố tình hiểu lầm ý của Dịch Hồi, chính là để cho mình một con đường lui, bởi vì ngay cả chính cô cũng không xác định hai người có thể ở cùng với nhau được bao lâu.
“Em đã trả trước nửa năm tiền thuê nhà, vẫn chưa hết hạn, chủ nhà không trả tiền lại!”
Sắc mặt Dịch Hồi có phần dịu đi, trầm giọng nói: “Anh hỗ trợ em tiền thuê nhà.”
“Không cần, em không phải thuê phòng của anh!”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Dịch Hồi, anh cũng biết em luôn có cảm giác không an toàn…”
Dịch Hồi yên lặng nhìn cô, ánh mắt u buồn, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Anh nghĩ rằng… anh đã làm đủ tốt để em có thể cảm thấy an toàn mà ở cạnh bên anh…”
Xuân Hồng nhìn anh đang tỏ ra tự giễu và thất bại, không khỏi có chút mềm lòng.
“Đừng như vậy, anh đã làm quá nhiều rồi …. Em chịu thua rồi!”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng nhiên rạng rỡ, xoay người nhìn đi chỗ khác che dấu nụ cười đắc ý.
Tạ Xuân Hồng có chút bực mình, càng ngày càng cảm thấy mình giống như cây Hồng Hạnh leo tường, chịu thua anh rất nhiều lần.
Tạ Xuân Hồng nếu như đã quyết định trả lại phòng trọ, tất nhiên sẽ phải có rất nhiều đồ sẽ được chuyển đi, vì vậy cái kệ sách kia chính là một vật to lớn cần di chuyển.
Dịch Hồi nhìn Tạ Xuân Hồng chuẩn bị gói ghém sách đóng gói, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn vứt bỏ toàn bộ sách liên quan đến Đường triều.
Tạ Xuân Hồng đối với loại tính trẻ con này của anh chỉ thấy buồn cười chứ không hề tức giận, cố ý mang một cuốn đặt lên trên người anh.
Dịch Hồi mang vẻ mặt căm ghét đá văng cuốn sách, hận không thể dùng cả hai chân dẫm đạp lên, tức giận nói: “Mang theo nhiều sách như vậy để làm gì? Em muốn sách gì anh sẽ mua cho em, những thứ này hãy ném đi!”
Tạ Xuân Hồng rốt cục không nhịn được mà cười thành tiếng: “Dịch Hồi, anh thật là ngây thơ, người lớn như vậy mà đi tính toán với mấy cuốn sách à?”
Dịch Hồi tối sầm mặt, đột nhiên động tay kéo cô lại gần, hung hăng cắn cô một cái.
“Như thế nào? Xem anh ghen em thật thích thú hả?”
Tạ Xuân Hồng sờ sờ lên miệng vừa bị cắn đau, cười cười gật đầu: “Vâng, có chút thú vị, rất thỏa mãn lòng hư vinh phụ nữ của em…”
Dịch Hồi đột nhiên cười xấu xa ghé sát vào cô: “Có muốn anh thỏa mãn em chút nữa không?”
Nói xong không đợi Xuân Hồng phản ứng, anh đỡ gáy cô hôn xuống.
Tạ Xuân Hồng thở hồng hộc đẩy anh ra, tức giận sai khiến hắn: “Thu dọn đồ đạc đi!”
Dịch Hồi vô cùng kiêu ngạo cười rộ lên: “Được, chỗ anh cái gì cũng có, chỉ mang theo một mình em là tốt rồi.”
Tạ Xuân Hồng không để ý tới anh, đem rất nhiều đồ đạc rất tốt chuẩn bị đưa lại cho chủ nhà.
Dịch Hồi thuận tay lấy một cuốn sách lơ đãng lật lật vài trang, đột nhiên từ bên trong rơi ra một tấm thẻ dấu trang.
Hoa văn trên thẻ trang nhã, mặt trên lại buộc dây màu hồng, thẻ dấu trang đã hơi cũ, có thể thấy được đã có từ nhiều năm rồi.
Dịch Hồi lật mặt sau, phía sau tấm thẻ có viết hai câu bằng mực đen.
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triêu lại hàn vũ vãn lai phong.”
(Rừng Xuân Hồng tàn úa, quá vội vàng, bất đắc dĩ dầm mình trong mưa lạnh gió khuya)
Tất nhiên là chữ viết bình thường nho nhỏ, chẳng qua là nét chữ bộc lộ nỗi niềm hoang vắng, tinh tế như chủ nhân của nó.
Trong lòng Dịch Hồi đột nhiên nảy lên một sự khổ sở không rõ ràng, không biết dòng chữ này làm anh xúc động, hoặc là đau lòng cho người phụ nữ cô độc đã viết xuống những dòng này.
Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi nửa ngày không động tĩnh gì, tò mò nhìn lên hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Dịch Hồi vội vàng che dấu cảm giác kỳ quái trong lòng, miễn cưỡng cười lắc lắc quyển sách trên tay: “Lâm hoa tàn Xuân Hồng, tên của em có ý nghĩ như vậy à? Thật là đẹp như tranh như thơ.”
Tạ Xuân Hồng căng thẳng, xem như không có gì tiện tay rút thẻ dấu trang đặt lại trong sách: “Có lẽ vậy, em trước kia vẫn cảm thấy tên này rất quê mùa.”
Dịch Hồi trêu chọc nói: “Anh còn tưởng tên em được lấy từ trong các tích Liêu Trai nữa đấy!”
“Như thế nào?”
“Chuyện xửa của Tiểu Tạ, Tống Từ quả nhiên đứng đắn hơn một chút so với đám nữ quỷ!”
Tạ Xuân Hồng liếc trắng mắt: “Vậy anh phải cẩn thận nữ quỷ là em đây, ngày nào đó sẽ hút khô máu của anh!”
Dịch Hồi không nói, thích thú nhìn cô.
Tạ Xuân Hồng ngẩn người một lúc mới phản ứng,
Tạ Xuân Hồng chẳng nói chẳng rằng cưới lấy điện thoại của anh: “Em sẽ tự chuyển đồ đạc qua, cũng không có gì nhiều, anh cũng cần huy động nhiều người vậy!”
Dịch Hồi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, bên đó cái gì cũng có, nếu thiếu thì sẽ mua thêm, mấy thứ ở đây chắc cũng không dùng đến!”
Tạ Xuân Hồng cũng nghĩ vậy, cô căn bản là chưa tính đến việc sống lâu dài cùng Dịch Hồi, cho nên liền thu thập ít đồ đạc mang đi.
Tạ Xuân Hồng hướng dẫn Dịch Hồi giúp cô dùng vải trùm tất cả vật dụng trong nhà, tránh bám bụi lại dẫn tới sự nghi ngờ của Dịch Hồi.
“Em định giữ phòng này lại để quay về?”
Tạ Xuân Hồng khó hiểu nhìn anh: “Về thì làm sao? Em muốn là khi quay về còn có chỗ ở…”
“Ý em là gì?” Dịch Hồi bình tĩnh hỏi: “Em nghĩ rằng em và anh chuyển tới chỗ anh là chuyện giỡn à? Anh muốn em ở cùng với anh lâu dài!”
Tạ Xuân Hồng ngập ngừng không biết giải thích thế nào, cô cố tình hiểu lầm ý của Dịch Hồi, chính là để cho mình một con đường lui, bởi vì ngay cả chính cô cũng không xác định hai người có thể ở cùng với nhau được bao lâu.
“Em đã trả trước nửa năm tiền thuê nhà, vẫn chưa hết hạn, chủ nhà không trả tiền lại!”
Sắc mặt Dịch Hồi có phần dịu đi, trầm giọng nói: “Anh hỗ trợ em tiền thuê nhà.”
“Không cần, em không phải thuê phòng của anh!”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Dịch Hồi, anh cũng biết em luôn có cảm giác không an toàn…”
Dịch Hồi yên lặng nhìn cô, ánh mắt u buồn, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Anh nghĩ rằng… anh đã làm đủ tốt để em có thể cảm thấy an toàn mà ở cạnh bên anh…”
Xuân Hồng nhìn anh đang tỏ ra tự giễu và thất bại, không khỏi có chút mềm lòng.
“Đừng như vậy, anh đã làm quá nhiều rồi …. Em chịu thua rồi!”
Ánh mắt Dịch Hồi bỗng nhiên rạng rỡ, xoay người nhìn đi chỗ khác che dấu nụ cười đắc ý.
Tạ Xuân Hồng có chút bực mình, càng ngày càng cảm thấy mình giống như cây Hồng Hạnh leo tường, chịu thua anh rất nhiều lần.
Tạ Xuân Hồng nếu như đã quyết định trả lại phòng trọ, tất nhiên sẽ phải có rất nhiều đồ sẽ được chuyển đi, vì vậy cái kệ sách kia chính là một vật to lớn cần di chuyển.
Dịch Hồi nhìn Tạ Xuân Hồng chuẩn bị gói ghém sách đóng gói, trong lòng bỗng nảy ra ý muốn vứt bỏ toàn bộ sách liên quan đến Đường triều.
Tạ Xuân Hồng đối với loại tính trẻ con này của anh chỉ thấy buồn cười chứ không hề tức giận, cố ý mang một cuốn đặt lên trên người anh.
Dịch Hồi mang vẻ mặt căm ghét đá văng cuốn sách, hận không thể dùng cả hai chân dẫm đạp lên, tức giận nói: “Mang theo nhiều sách như vậy để làm gì? Em muốn sách gì anh sẽ mua cho em, những thứ này hãy ném đi!”
Tạ Xuân Hồng rốt cục không nhịn được mà cười thành tiếng: “Dịch Hồi, anh thật là ngây thơ, người lớn như vậy mà đi tính toán với mấy cuốn sách à?”
Dịch Hồi tối sầm mặt, đột nhiên động tay kéo cô lại gần, hung hăng cắn cô một cái.
“Như thế nào? Xem anh ghen em thật thích thú hả?”
Tạ Xuân Hồng sờ sờ lên miệng vừa bị cắn đau, cười cười gật đầu: “Vâng, có chút thú vị, rất thỏa mãn lòng hư vinh phụ nữ của em…”
Dịch Hồi đột nhiên cười xấu xa ghé sát vào cô: “Có muốn anh thỏa mãn em chút nữa không?”
Nói xong không đợi Xuân Hồng phản ứng, anh đỡ gáy cô hôn xuống.
Tạ Xuân Hồng thở hồng hộc đẩy anh ra, tức giận sai khiến hắn: “Thu dọn đồ đạc đi!”
Dịch Hồi vô cùng kiêu ngạo cười rộ lên: “Được, chỗ anh cái gì cũng có, chỉ mang theo một mình em là tốt rồi.”
Tạ Xuân Hồng không để ý tới anh, đem rất nhiều đồ đạc rất tốt chuẩn bị đưa lại cho chủ nhà.
Dịch Hồi thuận tay lấy một cuốn sách lơ đãng lật lật vài trang, đột nhiên từ bên trong rơi ra một tấm thẻ dấu trang.
Hoa văn trên thẻ trang nhã, mặt trên lại buộc dây màu hồng, thẻ dấu trang đã hơi cũ, có thể thấy được đã có từ nhiều năm rồi.
Dịch Hồi lật mặt sau, phía sau tấm thẻ có viết hai câu bằng mực đen.
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triêu lại hàn vũ vãn lai phong.”
(Rừng Xuân Hồng tàn úa, quá vội vàng, bất đắc dĩ dầm mình trong mưa lạnh gió khuya)
Tất nhiên là chữ viết bình thường nho nhỏ, chẳng qua là nét chữ bộc lộ nỗi niềm hoang vắng, tinh tế như chủ nhân của nó.
Trong lòng Dịch Hồi đột nhiên nảy lên một sự khổ sở không rõ ràng, không biết dòng chữ này làm anh xúc động, hoặc là đau lòng cho người phụ nữ cô độc đã viết xuống những dòng này.
Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi nửa ngày không động tĩnh gì, tò mò nhìn lên hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Dịch Hồi vội vàng che dấu cảm giác kỳ quái trong lòng, miễn cưỡng cười lắc lắc quyển sách trên tay: “Lâm hoa tàn Xuân Hồng, tên của em có ý nghĩ như vậy à? Thật là đẹp như tranh như thơ.”
Tạ Xuân Hồng căng thẳng, xem như không có gì tiện tay rút thẻ dấu trang đặt lại trong sách: “Có lẽ vậy, em trước kia vẫn cảm thấy tên này rất quê mùa.”
Dịch Hồi trêu chọc nói: “Anh còn tưởng tên em được lấy từ trong các tích Liêu Trai nữa đấy!”
“Như thế nào?”
“Chuyện xửa của Tiểu Tạ, Tống Từ quả nhiên đứng đắn hơn một chút so với đám nữ quỷ!”
Tạ Xuân Hồng liếc trắng mắt: “Vậy anh phải cẩn thận nữ quỷ là em đây, ngày nào đó sẽ hút khô máu của anh!”
Dịch Hồi không nói, thích thú nhìn cô.
Tạ Xuân Hồng ngẩn người một lúc mới phản ứng,
/65
|