Giống như cảm thấy gì đó, người đàn ông quay đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó mặt mày giãn ra hớn hở, lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng nở nụ cười ôn hòa bao dung.
“Xuân Hồng, em đã trở về.”
Giọng nói trầm trầm ôn hòa, có khí chất dịu dàng như ngọc, không biết vì lý do gì mà làm cho Dịch Hồi dựng lên sự đề phòng cao độ.
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu, bình thường cô là người can đảm quỷ quyệt, bất chợt biến thành cô gái nhỏ hiền lành đến cực điểm trả lời: “Vâng, chào thầy Đường, chào chị Tô.”
Tô Văn nở nụ cười: “Tiểu Xuân Hồng cũng đã thành cô gái trưởng thành, thật sự ngày càng xinh đẹp!”
Tạ Xuân Hồng cười cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng miễn cưỡng.
“Chị Tô cũng rất xinh đẹp mà!”
Tô Văn càng cười sung sướng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “A Sơ, anh xem anh dạy học trò thật tốt, miệng lưỡi đúng là rất ngọt ngào!”
“Thành tích của Xuân Hồng tốt lắm, đọc sách mà thành người, đâu phải tất cả đều do anh dạy dỗ!”
Hai vợ chồng coi như chốn không người cùng nhau cười đùa, Tạ Xuân Hồng đã lấy lại sắc mặt bình tĩnh, nhưng chính cặp mắt kia đang cất giấu sóng ngầm nguy hiểm, những điều ấy lại bị Dịch Hồi bên cạnh thấy rõ ràng hết.
Người đàn ông dịu dàng khiêm tốn nhìn Dịch Hồi cười nói: “Anh nhất định là bạn trai của Xuân Hồng, xin chào, tôi là thầy giáo dạy trung học của cô ấy, Đường Sơ.”
Đường Sơ, Đường Sơ …
Ánh mắt Dịch Hồi dường như co rút mạnh, sắt bén nhìn về phía anh ta.
Đường Sơ nhạy cảm nhận ra đối phương có thái độ thù địch, nhưng hiện tại không biết vì sao lại có thái độ như vậy, chỉ tỏ ra không để ý cười cười, vừa định thu hồi cánh tay thì lại bị Dịch Hồi nắm chặt.
“Xin chào, tôi là Dịch Hồi, bạn trai của Xuân Hồng.”
Giọng Dịch Hồi vừa bình thản nhẹ nhàng lại vừa giống như thị uy, không che dấu được sự sở hữu Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi tự giới thiệu có phần không hài lòng, nhưng không nói gì, lặng lẽ nhìn Đường Sơ hy vọng thấy được biểu hiện gì khác trên vẻ mặt của anh.
Nhưng tất nhiên sự thật đã khiến cô thất vọng, Đường Sơ trước sau vẫn tươi cười vui vẻ như làn gió mùa xuân, không có chút gì gọi là không hài lòng.
“Xuân Hồng quả thật là có mắt nhìn người!” Tô Văn dịu dàng mà không kém phần linh động, dáng người gầy yếu khiến cho người khác đem lòng thương tiếc, sắc mặt dù có hơi ốm yếu tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ.
Trong lòng Xuân Hồng có chút không tự nhiên, cố gắng cười đáp: “Chị Tô, hai người đang muốn ra chợ sao?”
Tô Văn gật gật đầu: “A Sơ hôm nay không có lớp, thời tiết đẹp nên muốn theo chị ra chợ một chút…”
Tô Văn bắt gặp ánh mắt Dịch Hồi đang nhìn Xuân Hồng, đột nhiên cười, lôi kéo Đường Sơ nói: “A Sơ, chúng ta đi thôi, không cần làm chậm trễ việc của hai người bọn họ!”
Đường Sơ cười ôm vai cô, đối diện với Xuân Hồng nói: “Giúp thầy gởi lời hỏi thăm Cô Tạ, thầy không quấy rầy hai người nữa! Dịch tiên sinh lần đầu tới thị trấn nhỏ, hy vọng nơi đây khiến anh thích thú!”
Giọng nói cũng giống như chủ nhân thật chân tình khiến cho Dịch Hồi trong lòng cảm thấy có chút không phải, chỉ có thể khách sáo lễ phép chào tạm biệt.
Đường Sơ không nói gì thêm, cùng Tô Văn rời đi.
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn đôi hình dáng kia càng ngày càng đi xa, cho tới bây giờ vẫn là như thế, Đường Sơ cùng với Tô Văn, hai người bọn họ đứng cùng với nhau thật giống như một bức tranh, cô vĩnh viễn là người đứng ngoài bức tranh của bọn họ.
Vẻ mặt Xuân Hồng rốt cục cũng xuất hiện vẻ cô đơn, Dịch Hồi nhìn thấy rất tức giận trong lòng.
“Đều đã đi xa như vậy rồi, nhìn nữa cũng vô dụng!”
Giọng điệu của Dịch Hồi lạnh lùng làm cho Xuân Hồng đột nhiên ý thức sự tồn tại của anh ngay bên cạnh, nhíu mày nhìn anh, mất hứng nói: “Anh nói nhảm gì vậy?”
“Anh nói bậy?” Dịch Hồi liên tục cười lạnh, “Anh có là thằng ngốc cũng nhìn thấy hết, <<Đường Sơ Rực Rỡ>> đã bị em nhìn đến cháy đen rồi!”
Tạ Xuân Hồng có chút chột dạ khẽ quay mặt, tránh ánh mắt giận dữ hung hăng của anh.
“Anh muốn nói cái gì?”
“Anh muốn nói gì?” Dịch Hồi hoàn toàn bị dáng vẻ không nóng không lạnh của Xuân Hồng chọc cho tức giận, “Chẳng lẽ không phải là em nên giải thích với anh sao? Em muốn anh trở thành cái gì?”
Giọng nói Dịch Hồi tràn đầy sự phẫn nộ không thể tin được, làm cho Tạ Xuân Hồng thật sự không đành lòng: “Dịch Hồi, anh đừng như vậy, người tốt như anh, thế gian này còn rất nhiều người con gái tốt dành cho anh…”
“Câm mồm!” Dịch Hồi nổi giận đánh gãy lời cô, “Tạ Xuân Hồng, em điên rồi!”
Anh vốn tưởng rằng cô sẽ một mực phủ nhận, ít nhất là cho anh một lời giải thích, nhưng càng nói cô càng muốn tìm cho anh một người con gái khác, chẳng lẽ sự dịu dàng của cô đối với anh trong những ngày qua đều là giả sao?
“Vì một người đàn ông đã có gia đình, em mặc nhiên làm cho mình lâm vào hoàn cảnh như vậy… Chẳng qua em thích nhà Đường, thích lịch sử nhà Đường, chẳng qua vì anh ta được gọi là Đường Sơ! Tạ Xuân Hồng, anh đối với em thế nào một chút em cũng không nhìn thấy sao? Vẫn nói là…. Em chỉ là bởi vì cô đơn cho nên mới tùy tiện để anh ở cạnh em?”
Dịch Hồi chỉ trích khiến cho Tạ Xuân Hồng vô cùng đau khổ, nhưng cô vẫn không một chút phản bác lại.
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô chăm chú, ánh mắt dần dần trở nên giận dữ, không cam lòng, châm biếm… Thậm chí là thương tâm.
Tạ Xuân Hồng không thể chấp nhận được ánh mắt như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi …”
Trong đầu Dịch Hồi nổ “Ầm” một tiếng, giống như bị một cú đánh thật mạnh, lại giống như một cái gì đó đang sụp đổ.
Đúng là nực cười,anh lúc nào cũng cho là mình đúng, còn tưởng rằng tối qua anh đã thành công tiến được vào nội tâm của Xuân Hồng, còn tự đắc ảo tưởng sẽ cùng cô kết hôn…Anh nghĩ đến mình đã cố gắng lâu như vậy, bất kể như thế nào cũng không một chút thay lòng.
Anh suy nghĩ đến sự kết thúc, nhưng đúng là không thể kết thúc vì từ trước tới bây giờ giữa hai người chưa bao giờ có sự bắt đầu.
“Anh nghĩ em chính là thiếu cảm giác an toàn, cho nên không dám để người khác dễ dàng tiếp cận, không dám yêu, không hiểu về tình yêu… Nhưng sự thật không phải, em không cho người khác tiếp cận em, ngoài anh ta ra
“Xuân Hồng, em đã trở về.”
Giọng nói trầm trầm ôn hòa, có khí chất dịu dàng như ngọc, không biết vì lý do gì mà làm cho Dịch Hồi dựng lên sự đề phòng cao độ.
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu, bình thường cô là người can đảm quỷ quyệt, bất chợt biến thành cô gái nhỏ hiền lành đến cực điểm trả lời: “Vâng, chào thầy Đường, chào chị Tô.”
Tô Văn nở nụ cười: “Tiểu Xuân Hồng cũng đã thành cô gái trưởng thành, thật sự ngày càng xinh đẹp!”
Tạ Xuân Hồng cười cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng miễn cưỡng.
“Chị Tô cũng rất xinh đẹp mà!”
Tô Văn càng cười sung sướng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “A Sơ, anh xem anh dạy học trò thật tốt, miệng lưỡi đúng là rất ngọt ngào!”
“Thành tích của Xuân Hồng tốt lắm, đọc sách mà thành người, đâu phải tất cả đều do anh dạy dỗ!”
Hai vợ chồng coi như chốn không người cùng nhau cười đùa, Tạ Xuân Hồng đã lấy lại sắc mặt bình tĩnh, nhưng chính cặp mắt kia đang cất giấu sóng ngầm nguy hiểm, những điều ấy lại bị Dịch Hồi bên cạnh thấy rõ ràng hết.
Người đàn ông dịu dàng khiêm tốn nhìn Dịch Hồi cười nói: “Anh nhất định là bạn trai của Xuân Hồng, xin chào, tôi là thầy giáo dạy trung học của cô ấy, Đường Sơ.”
Đường Sơ, Đường Sơ …
Ánh mắt Dịch Hồi dường như co rút mạnh, sắt bén nhìn về phía anh ta.
Đường Sơ nhạy cảm nhận ra đối phương có thái độ thù địch, nhưng hiện tại không biết vì sao lại có thái độ như vậy, chỉ tỏ ra không để ý cười cười, vừa định thu hồi cánh tay thì lại bị Dịch Hồi nắm chặt.
“Xin chào, tôi là Dịch Hồi, bạn trai của Xuân Hồng.”
Giọng Dịch Hồi vừa bình thản nhẹ nhàng lại vừa giống như thị uy, không che dấu được sự sở hữu Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng thấy Dịch Hồi tự giới thiệu có phần không hài lòng, nhưng không nói gì, lặng lẽ nhìn Đường Sơ hy vọng thấy được biểu hiện gì khác trên vẻ mặt của anh.
Nhưng tất nhiên sự thật đã khiến cô thất vọng, Đường Sơ trước sau vẫn tươi cười vui vẻ như làn gió mùa xuân, không có chút gì gọi là không hài lòng.
“Xuân Hồng quả thật là có mắt nhìn người!” Tô Văn dịu dàng mà không kém phần linh động, dáng người gầy yếu khiến cho người khác đem lòng thương tiếc, sắc mặt dù có hơi ốm yếu tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ.
Trong lòng Xuân Hồng có chút không tự nhiên, cố gắng cười đáp: “Chị Tô, hai người đang muốn ra chợ sao?”
Tô Văn gật gật đầu: “A Sơ hôm nay không có lớp, thời tiết đẹp nên muốn theo chị ra chợ một chút…”
Tô Văn bắt gặp ánh mắt Dịch Hồi đang nhìn Xuân Hồng, đột nhiên cười, lôi kéo Đường Sơ nói: “A Sơ, chúng ta đi thôi, không cần làm chậm trễ việc của hai người bọn họ!”
Đường Sơ cười ôm vai cô, đối diện với Xuân Hồng nói: “Giúp thầy gởi lời hỏi thăm Cô Tạ, thầy không quấy rầy hai người nữa! Dịch tiên sinh lần đầu tới thị trấn nhỏ, hy vọng nơi đây khiến anh thích thú!”
Giọng nói cũng giống như chủ nhân thật chân tình khiến cho Dịch Hồi trong lòng cảm thấy có chút không phải, chỉ có thể khách sáo lễ phép chào tạm biệt.
Đường Sơ không nói gì thêm, cùng Tô Văn rời đi.
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn đôi hình dáng kia càng ngày càng đi xa, cho tới bây giờ vẫn là như thế, Đường Sơ cùng với Tô Văn, hai người bọn họ đứng cùng với nhau thật giống như một bức tranh, cô vĩnh viễn là người đứng ngoài bức tranh của bọn họ.
Vẻ mặt Xuân Hồng rốt cục cũng xuất hiện vẻ cô đơn, Dịch Hồi nhìn thấy rất tức giận trong lòng.
“Đều đã đi xa như vậy rồi, nhìn nữa cũng vô dụng!”
Giọng điệu của Dịch Hồi lạnh lùng làm cho Xuân Hồng đột nhiên ý thức sự tồn tại của anh ngay bên cạnh, nhíu mày nhìn anh, mất hứng nói: “Anh nói nhảm gì vậy?”
“Anh nói bậy?” Dịch Hồi liên tục cười lạnh, “Anh có là thằng ngốc cũng nhìn thấy hết, <<Đường Sơ Rực Rỡ>> đã bị em nhìn đến cháy đen rồi!”
Tạ Xuân Hồng có chút chột dạ khẽ quay mặt, tránh ánh mắt giận dữ hung hăng của anh.
“Anh muốn nói cái gì?”
“Anh muốn nói gì?” Dịch Hồi hoàn toàn bị dáng vẻ không nóng không lạnh của Xuân Hồng chọc cho tức giận, “Chẳng lẽ không phải là em nên giải thích với anh sao? Em muốn anh trở thành cái gì?”
Giọng nói Dịch Hồi tràn đầy sự phẫn nộ không thể tin được, làm cho Tạ Xuân Hồng thật sự không đành lòng: “Dịch Hồi, anh đừng như vậy, người tốt như anh, thế gian này còn rất nhiều người con gái tốt dành cho anh…”
“Câm mồm!” Dịch Hồi nổi giận đánh gãy lời cô, “Tạ Xuân Hồng, em điên rồi!”
Anh vốn tưởng rằng cô sẽ một mực phủ nhận, ít nhất là cho anh một lời giải thích, nhưng càng nói cô càng muốn tìm cho anh một người con gái khác, chẳng lẽ sự dịu dàng của cô đối với anh trong những ngày qua đều là giả sao?
“Vì một người đàn ông đã có gia đình, em mặc nhiên làm cho mình lâm vào hoàn cảnh như vậy… Chẳng qua em thích nhà Đường, thích lịch sử nhà Đường, chẳng qua vì anh ta được gọi là Đường Sơ! Tạ Xuân Hồng, anh đối với em thế nào một chút em cũng không nhìn thấy sao? Vẫn nói là…. Em chỉ là bởi vì cô đơn cho nên mới tùy tiện để anh ở cạnh em?”
Dịch Hồi chỉ trích khiến cho Tạ Xuân Hồng vô cùng đau khổ, nhưng cô vẫn không một chút phản bác lại.
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô chăm chú, ánh mắt dần dần trở nên giận dữ, không cam lòng, châm biếm… Thậm chí là thương tâm.
Tạ Xuân Hồng không thể chấp nhận được ánh mắt như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi …”
Trong đầu Dịch Hồi nổ “Ầm” một tiếng, giống như bị một cú đánh thật mạnh, lại giống như một cái gì đó đang sụp đổ.
Đúng là nực cười,anh lúc nào cũng cho là mình đúng, còn tưởng rằng tối qua anh đã thành công tiến được vào nội tâm của Xuân Hồng, còn tự đắc ảo tưởng sẽ cùng cô kết hôn…Anh nghĩ đến mình đã cố gắng lâu như vậy, bất kể như thế nào cũng không một chút thay lòng.
Anh suy nghĩ đến sự kết thúc, nhưng đúng là không thể kết thúc vì từ trước tới bây giờ giữa hai người chưa bao giờ có sự bắt đầu.
“Anh nghĩ em chính là thiếu cảm giác an toàn, cho nên không dám để người khác dễ dàng tiếp cận, không dám yêu, không hiểu về tình yêu… Nhưng sự thật không phải, em không cho người khác tiếp cận em, ngoài anh ta ra
/65
|