Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Chương 38: Ấm lạnh tự biết (phần 2)

/42


An Ninh rất muốn dẹp từ ‘tiệc cưới’ này vào trong bụng, vờ như chưa nói qua. Hoặc là chờ thêm một chút, ít nhất chờ anh quên đi từ này. Vì thế người không biết nói dối há miệng rồi ngậm miệng, sau đó lại há miệng: “Di động của em hết pin… “

“Dùng của anh đi.” Một chiếc máy màu xám đã đến trước mặt.

An Ninh chần chờ một lúc rồi nhận lấy, quay đầu nhìn thoáng qua cảnh vật hiện lên ngoài cửa sổ xe, cúi đầu ấn một dãy số.

Đối phương bắt máy rất nhanh, “Xin hỏi ai đó?” giọng nói quen thuộc, âm điệu mềm mại lại xa lạ.

Than nhẹ một tiếng, “Là tui.”

Người bên kia dừng một khoảng, lập tức khôi phục lại giọng nói bình thường: “Còn tưởng rằng là trai đẹp a a! A Miêu bà làm gì vậy, đang yên lành đổi số làm gì?”

Tui cũng không muốn mà, “Mao Mao, muốn ra ngoài ăn cơm hay không?”

“Bà bao? !”

“Sặc, Từ Mạc Đình mời.”

Trong điện thoại là một chuỗi tiếng hí, thật lâu sau là Tường Vi nghe máy: “A Miêu, tụi tui mãnh liệt yêu cầu tới nhà em rể ăn cơm!”

“…” An Ninh quay đầu lại, hỏi người trong cuộc, lúc ấy ôm chặt Từ Mạc Đình dù sao cũng tồn cuối cùng một tia tâm lý may mắn, nhưng sự thật luôn ra ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Có thể.” Dễ dàng như vậy.

An Ninh đọc địa chỉ, sau khi cúp điện thoại liền nghĩ đến một vấn đề rất là ‘vấn đề’: “Chỗ của anh có đủ thức ăn không?” Thật sự không phải cô lo xa, bọn Mao Mao ăn cái gì có thể so với châu chấu san bằng đồng ruộng.

Từ Mạc Đình bẻ tay lái, “Không đủ, cho nên phải đi siêu thị một chuyến.”

Cùng Từ Mạc Đình dạo siêu thị sẽ là một loại cảnh tượng như thế nào? An Ninh nhìn trai đẹp đang đẩy xe đi bên cạnh, nói thật, gương mặt lẫn dáng người của anh đều được xem là hơn người, dù bình thường mặc trang phục thường ngày đều có thể rất phong cách, Từ Mạc Đình có lẽ là khiêm tốn, nhưng không có nghĩa sự xuất sắc của anh sẽ không bị người khác chú ý, đã có không ít người lúc đi ngang qua đều hướng tầm mắt nhìn họ.

“Ăn được hải sản chứ?” khi đi đến khu đông lạnh, đột nhiên anh tới gần, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi.

“… Được.”

Mạc Đình cúi người chọn mấy loại nguyên liệu đông lạnh để nấu ăn, An Ninh bỗng nhiên nghĩ đến Tường Vi là dạng không rượu không vui, vì thế lôi kéo ống tay áo người bên cạnh: “Mạc Đình, em có thể mua rượu không?”

Những lời này được nói ra làm hai người đều ngừng lại, đối thoại tự nhiên như vậy, giống như tình nhân đã yêu nhau nhiều năm, An Ninh lập tức ho khan một tiếng, xoay người tránh ra: “Em đi lấy rượu, anh chờ một chút.”

Từ Mạc Đình đứng đó nhìn cô chạy đi, môi thản nhiên gợi lên một nụ cười nhẹ.

An Ninh vừa mới quẹo vào lối đi, đã bị một người vỗ nhẹ bả vai.

“Lý An Ninh, lại gặp mặt.”

Nghiêng người nhìn lại, anh chàng cao lớn trước mặt đang cười hắc hắc với cô, An Ninh có chút kinh ngạc: “Lớp phó?”

“Hiếm khi bạn nhận ra tôi nhanh như vậy nhé.” Đối phương hỏi.”Dạo siêu thị hả?”

“Ừ.”

Hình như lớp phó đang có hứng thú nói chuyện phiếm với cô… An Ninh không biết phải làm sao để nói cho anh hiểu là cô đang gấp.

” Lớp phó, không phải anh đi du học ở Nhật Bản sao?” sao lại ở chỗ này ?

“Đã trở lại! Tôi chỉ là sinh viên trao đổi, qua bên đó một năm mà thôi.” Nói xong như nghĩ đến cái gì, “Từ Mạc Đình không phải cũng vậy sao.”

Nghe một câu như thế, An Ninh nghi hoặc: “Cái gì cũng vậy?”

“A? Bạn không biết sao? Trường của cậu ta ở Mỹ, sang đây trao đổi một năm, chắc năm nay cũng phải về rồi… “

Ngắn ngủi vài giây, tâm tình An Ninh chậm rãi chậm rãi lắng đọng xuống.

Luôn luôn nhìn quen Lý An Ninh lạnh nhạt thong dong, đột nhiên nhìn thấy mặt cô u buồn nên có chút không thể thích ứng, có lẽ ý thức được quan hệ của cô cùng Từ Mạc Đình, lớp phó xấu hổ: “Có phải tôi đã nói ra chuyện không nên nói không?”

“Không.” An Ninh lắc đầu, nhưng lại đưa ra một nghi hoặc, “Khụ, lớp phó, trường hợp này hẳn là vừa vặn tương phản với anh đúng không?” Hỏi xong thấy thật ngượng ngùng, bởi vì sắc mặt đối phương cực kém, vội vàng bổ sung: “Thật ra cũng có thể nói là hiệu quả như nhau!”

(mình nói rõ chỗ nì chút, sợ mí bạn choáng vì bà An Ninh nì đổi kênh nhanh quá, câu ‘trường hợp này hẳn là vừa vặn tương phản với anh đúng không?’ ý nói là a lớp phó nì từ Trung qua Nhật 1 năm, còn a Từ là sinh viên của Mỹ qua Trung 1 năm)

“Cám ơn lời an ủi của bạn.” Người nào đó than nhẹ.

Mãi đến khi lớp phó rời khỏi, An Ninh ở trước khu bán rượu bồi hồi nửa phút mới đi về khu đông lạnh, Mạc Đình đang tựa vào bên cạnh xe đẩy chờ cô.

Lúc An Ninh bình thản nhìn vào ánh mắt của anh, đối phương nhếch lên một nụ cười, cũng không có ý thúc giục, “Chọn xong rồi?”

An Ninh “ừ” một tiếng, đi qua để đồ trên tay vào xe đẩy.

“Sao vậy?” Từ Mạc Đình luôn luôn là người có trực giác tinh tế.

An Ninh bị câu hỏi của anh làm cho tỉnh ra, khẽ lắc đầu: “Không, không có gì, gặp người quen thôi.”

“Hử?” Mặt ngoài gió êm sóng lặng, đi hai bước rồi mới bình thản hỏi: “Anh có quen người đó không?”

Dù sao không biết nói dối, “Là lớp phó thời trung học.”

Lần này Mạc Đình không truy vấn nữa, có thể nói là đang kiềm chế bản thân, có lẽ vì liên quan đến thời điểm hiện tại, khiến anh giấu đi một ít mặt đen tối của mình, mỗi một hành động đều tính toán tỉ mỉ.

Khi lái xe tới nhà trọ bọn Mao Mao đã ở dưới lầu chờ, vừa thấy An Ninh liền đi đến loạn ôm một chặp, làm như nhiều năm không gặp, quay đầu kêu em rể, kêu như là rất quen thuộc.

Ở trong thang máy miệng Mao Mao nói nhỏ : “Có thể đến nhà của Từ Mạc Đình, có thể đến nhà của Từ Mạc Đình…”

An Ninh vụng trộm tránh ra từng bước, cánh tay không cẩn thận đụng tới Từ Mạc Đình, theo bản năng lui lại từng bước. Cô không phát hiện ánh mắt đối phương híp lại một chút.

Tường Vi cười nịnh: “Thật ngại quá, em rể, đến đây quấy rầy… hai người.”

“Không sao.” Đối phương nói chuyện thoải mái.

Triều Dương: “Sau này A Miêu nhà chúng tôi liền nhờ cả vào ngài.”

“Nên như thế.”

An Ninh: “…”

Vào nhà trọ, Mao Mao chạm chạm sờ trái sờ phải, rồi lẩm bẩm một trận: “Xa hoa, thật xa hoa, A Miêu nhà chúng ta phát tài nha.”

“…” Vẫn là người nào đó.

Từ Mạc Đình cởi áo khoác, “Chờ 20 phút, mọi người tự nhiên.”

Ba người: “Chờ bao lâu đều không sao!” =)) de, me too

Rất khó tưởng tượng người như Từ Mạc Đình có thể vào bếp, hơn nữa cũng không phải như lần đầu nấu ăn, cuốn tay áo, tạp dề màu đen được cột vào thắt lưng, tư thế đứng thanh tao lịch sự, động tác thành thạo.

Ngồi ở trên sô pha Tường Vi dựa vào bên tai An Ninh nói nhỏ: “Bạn trai nhà bà thật là không gì làm không được hen!”

Triều Dương: “Phong hoa tuyệt đại.”

Mao Mao che miệng cười: “Không biết kĩ thuật trên giường như thế nào ta?”

“…”

Hôm đó tổ nhỏ ba người cơm nước xong trước chín giờ phía đã chạy lấy người, hết sức thức thời, An Ninh vừa muốn đi theo, Từ Mạc Đình lại giữ cô lại, “Anh có việc muốn nói với em.”

Thật không thể trông cậy vào mấy người đã nhào vào trong thang máy. Quay mặt nhìn biểu hiện trầm tĩnh của đối phương, An Ninh bất giác muốn nói gì đó để che giấu một ít sự hoảng hốt của mình.

“Bữa tối hôm nay… Cám ơn anh.”

Trong mắt Từ Mạc Đình rõ ràng đang tìm tòi nghiên cứu, như muốn ở trên mặt cô khai quật một ít sự thật gì đó, ngay sau đó, anh đưa tay vuốt nhẹ một bên mặt cô, tuy rằng chỉ dừng lại trong chốc lát liền buông ra.

“An Ninh, em muốn biết chuyện gì, anh đều có thể nói cho em.” Những lời này không phải lần đầu tiên anh nói, lần này đã có chút ý ngầm.

Trái tim của cô loạn nhịp, nhưng vẫn không hé răng.

Có lẽ, qua mấy tháng nữa, bọn họ sẽ chia tay. Cô có cuộc sống đơn giản của chính mình, vốn không muốn dính líu nhiều với chuyện tình cảm, nhưng bỗng nhiên quay đầu, phát hiện người này đã đi vào sinh mệnh của cô, phải làm sao bây giờ?

An Ninh cảm thấy khổ sở, lúc nãy dọc đường từ siêu thị trở về vẫn mất hồn mất vía, bình thường cẩu thả quen rồi, nhưng hôm nay xúc động một lúc đã không biết giải quyết như thế nào. Nhìn người trước mặt, đột nhiên còn có chút uất ức, cuối cùng đưa tay ra kéo lấy áo của anh, dán môi lên môi của anh. Cũng không cần biết đối phương có đồng ý hay không, một tiếng trống làm An Ninh tinh thần hăng hái, càng thêm truy đuổi.

Ánh sáng bên trong chiếu vào hai gò má anh, khiến hình dáng vốn tuấn tú càng thêm tinh tế mềm mại, sự khôn khéo trong con ngươi đen thường khi cũng càng thêm sâu không thấy đáy. Từ Mạc Đình rũ mắt xuống, đưa tay đóng cửa lại. Lòng bàn tay nắm vòng eo duyên dáng, lực nắm kia hình như có ý cổ vũ.

Lòng tham của đàn ông có khi không phải ý chí có thể khống chế được, huống chi khi người trêu chọc là người luôn hiện diện ở trong lòng, sa vào là chuyện dễ dàng, ngón tay anh chậm rãi quấn quanh, luồn vào mái tóc dài của cô, như kiềm chế cô, lại tựa như khiến cô kiềm chế chính mình.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, bừng tỉnh hai đương sự đang ý thức mông lung. An Ninh kinh ngạc nhận ra hành vi của mình, chính cô đều dọa bản thân nhảy dựng, lui mạnh về sau, thẹn thùng là chuyện đương nhiên, trên mặt ửng hồng, chột dạ đến không chịu được: “Xin, xin lỗi.”

Tiếng chuông vang đến năm, sáu lần thì im lặng, mà người đối diện vẫn không hề lên tiếng, An Ninh ngẩng đầu, hình bóng của cô rõ ràng phản chiếu trong mắt anh, lúc này hai ánh mắt mãnh liệt che một tầng sương mù mê ly, như có thể hút linh hồn người ta vào. Mạc Đình tóm lấy người đang ngờ ngệch ra đó, chậm rãi vòng tay ôm vào lòng, thân thể hai người kề sát, lấp đầy khoảng cách giữa họ.

Anh tựa vào bên tai cô phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp đến không thể nghe thấy: “An Ninh, em đang dụ dỗ anh sao?”

Cứ như vậy tạm dừng vài giây, mãi đến khi Từ Mạc Đình hít một tiếng: “Anh đưa em trở về thôi.” Có đôi khi anh cũng phải bội phục tính nhẫn nại của chính mình.

Có thể là vì tránh lại có hành động thân mật, kế tiếp động tác của Từ Mạc Đình có thể nói là có trình tự hợp lý, không gian đối diện còn có một chút dư vị ấm áp, nhưng ai cũng không dám làm gì chạm đến cung bậc xúc động đó.

Cửa sổ xe vẫn mở ra, gió thổi vào, đèn đường ven đường cùng bóng cây che phủ từng thứ từng thứ xẹt qua, đều khiến người ta cảm giác có chút an tĩnh quá đáng.

Trở về phòng, An Ninh đã bị mọi người vây quanh .

Tường Vi: “Sao về sớm vậy? !”

Mao Mao: “Có làm gì không? Cu cậu có ôm bà, hôn bà, sờ bà hay không?” =)) cóa cóa

Mặt Triều Dương giật giật: “A Mao, vì sao tui nghe bà nói… anything, đều cảm thấy ghê tởm vậy?” =))

An Ninh ngồi vào vị trí, cái trán để lên mặt bàn, không tiếng động than thở, không có phản ứng.

Tư thế này khiến ba người còn lại có chút không rõ, tốt xấu phun ra một câu hài hước cũng được mà.

Mao Mao cẩn thận hỏi: “A Miêu, rốt cuộc bà cũng có chuyện phiền lòng sao?”

Cách một hồi lâu, An Ninh mới một lần nữa ngẩng đầu, trán hơi nhíu lại.

Xuất hiện ! Tường Vi hò hét trong lòng, nghe nói toàn thể những người bị bạn học A Miêu giáp mặt dùng loại ánh mắt lãnh khốc không mang theo nhân khí, ngàn năm khó được này bắn tới, y theo năng lực ghi nhận của cô thì đều đã bị tổn thương tâm lý ở trình độ nào đó…nghe nói sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác như bị người nào đó từ lầu 50 đạp một cú, ngã xuống đất.

Tường Vi cố lấy dũng khí hỏi: “A Miêu, bà với em rể… không có xảy ra chuyện gì chứ?” Nhanh như vậy! Không hổ là đại nhân vật nha!

Triều Dương vỗ bàn nhảy dựng lên: “Hay là cậu ta cưỡng gian bà? !” 囧 囧 囧

Mao Mao: “Chẳng lẽ chúng ta hôm nay ăn nhiều quá? Chủ nhà không còn lương thực dự trữ.”

An Ninh không có sức tranh cãi cùng các cô, đứng dậy cầm quần áo vào phòng tắm.

“Tui đi tắm.”

Sau một lát Triểu Dương mở miệng: “Mấy bà có cảm thấy A Miêu đang dần biến thành yêu quái hay không vậy?”

“…” Hai con sóc run rẩy.

/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status