Gặp Được Em Thật Hưng Phấn

Chương 21: Lễ tình nhân

/59


Editor: Liêu

Beta: An Hiên

Đêm hôm đó, Tô Đàm gặp ác mộng.

Cô mơ thấy mình đang đứng trước ngõ nhỏ cũ nát. Con ngõ này vô cùng quen thuộc đối với cô, đây là nơi cô sống hồi nhỏ. Mái hiên lụp xụp, bờ tường loang lổ, còn có mặt đất với lớp bùn nhầy nhụa bẩn thỉu. Tô Đàm men theo ngõ nhỏ đi vào, cô ngửi thấy có mùi kỳ lạ, giống mùi rác rưởi hư thối, mùi tanh tưởi đậm đặc đó khiến người ta buồn nôn.

Ở trong mơ, Tô Đàm thấy mình móc chìa khóa từ trong túi, cánh cửa gỗ cũ kĩ bị cô dùng sức đẩy ra, Tô Đàm thấy được hình ảnh vẫn luôn ăn sâu vào máu thịt cô, chưa bao giờ phai nhạt đi được. Người bà thương yêu của cô đang nằm dưới sàn, trên người bà đầy giòi bọ và chuột lúc nhúc, thi thể đã thối rữa hoàn toàn, thậm chí không còn thấy rõ hình dáng.

Hình ảnh kết thúc ở đây, Tô Đàm run bần bật, tỉnh dậy từ ác mộng.

Trần phòng ngủ màu trắng khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại, Tô Đàm thở dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Buổi sáng tốt lành." Tô Đàm tự nói với mình.

Rời giường, rửa mặt rồi ăn sáng. Buổi sáng Tô Đàm viết luận văn ở thư viện, buổi chiều đến quán cà phê làm thêm. Đến chừng 5 giờ, Lục Nhẫn Đông gọi điện cho Tô Đàm hỏi có thời gian ăn cơm cùng nhau không, bây giờ anh đang ở trường.

Tô Đàm nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vậy nên đồng ý lời mời của Lục Nhẫn Đông.

Chị chủ xinh đẹp thấy Tô Đàm nghe máy, khẽ hỏi: "Tô Đàm, em không thoải mái ở đâu à? Sao sắc mặt kém vậy?"

Tô Đàm lắc đầu: "Em không sao, chắc tại hôm qua không ngủ đủ."

Chị chủ xinh đẹp chống cằm, tùy ý nói: "Hầy... Nếu không thoải mái thì cứ gọi điện xin chị mà nghỉ nhé."

Tô Đàm nói cảm ơn, sau đó cô thay đồng phục nhân viên ra, trở về trường học.

Lục Nhẫn Đông ngồi trong căn tin chờ cô. Chân anh dài mà lại ngồi trên chiếc ghế nhỏ bé khiến đôi chân dài co lại mất tự nhiên, nhìn qua có vẻ vô cùng uất ức.

Lục Nhẫn Đông nghe thấy tiếng bước chân của Tô Đàm cũng không ngẩng đầu, nói một câu ẩn ý: “Hôm nay là thứ tư đấy."

Tô Đàm không hiểu: "Thứ tư?"

Lục Nhẫn Đông: "Bánh rán hành đâu? Không phải cô nói thứ tư có à?"

Tô Đàm bất đắc dĩ: "Nghỉ lễ thì không có..."

Lục Nhẫn Đông: "Thì ra là vậy." Nhìn vẻ mặt của anh hình như là bị đả kích rất lớn.

Tô Đàm đành phải an ủi: "Chờ đến lúc khai giảng tôi lại mua cho anh, được không?"

Lúc này Lục Nhẫn Đông mới chấp nhận.

Hôm nay Lục Nhẫn Đông tới trường học chủ yếu là để xác nhận lại chuyện tối hôm qua. Tô Đàm cũng tương đối để ý chuyện này, cô nhanh chóng hỏi Lục Nhẫn Đông chuyện này là thế nào.

Lục Nhẫn Đông kể: "Tôi vừa đến phòng an ninh một chuyến, sau khi các cô nghỉ thì trường học đã tắt hầu hết camera trong trường, vì thế không thể xem camera để biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì được."

Tô Đàm nhíu mày: "Nếu người đó không làm gì, vậy tại sao lại muốn đuổi theo tôi..."

Ngón tay Lục Nhẫn Đông gõ gõ trên bàn, đôi mắt cụp xuống, hình như đang nhớ lại cái gì đó, anh lên tiếng: "Chỗ mà cô nói thực sự đã có người từng đến nhưng lại không có vết máu, cũng không có dấu vết xô xát, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn đó cũng không phải là hiện trường đầu tiên."

Tô Đàm mím môi: "Vậy đó chỉ là ảo giác của tôi?"

Lục Nhẫn Đông từ chối cho ý kiến: "Nhưng mà người đó thực sự cõng một cái túi nặng trên lưng, vùng đất sau núi rất xốp, hôm nay tôi tìm thấy dấu chân ở đó."

Tô Đàm hỏi: "Vậy rốt cuộc có người chết hay không?"

Lục Nhẫn Đông đáp: "Nếu không thể xác định được đáp án chính xác, vậy chỉ có thể tính đến trường hợp xấu nhất."

Tô Đàm thở dài: "Sớm biết vậy thì tôi đã chẳng đi đường đó."

Lục Nhẫn Đông cười: "Không sao, có thể chỉ là hiểu lầm thôi." Dù sao trong đại học, thứ không thiếu nhất chính là chuyện kì lạ, anh nói tiếp: "Tối nay rảnh không? Lục Nghiên Kiều muốn đi xem phim, dặn tôi nhớ phải dẫn cô theo."

Tô Đàm hơi do dự.

Lục Nhẫn Đông lại nói: "Xem phim xong sau đó đi gặp Khoai Tây..."

Tô Đàm nhanh chóng đáp: "Được."

Lục Nhẫn Đông: "..." Anh rất muốn nói với Tô Đàm, em cứ thế này sẽ rất dễ đánh mất anh, thế nhưng anh cảm thấy nếu mình nói câu này, Tô Đàm sẽ vui vẻ đáp lại rằng từ trước tới giờ anh chưa từng là của cô ấy. Ôi, thôi bỏ đi, thỉnh thoảng lợi dụng sắc đẹp của Khoai Tây một chút cũng không phải không được.

Buổi tối họ xem một bộ phim hoạt hình, trước đó ba người đi ăn thịt nướng.

Lục Nghiên Kiều và Tô Đàm phụ trách việc ăn, Lục Nhẫn Đông thì từ từ nướng.

Lục Nghiên Kiều mở lời: "Chị Đàm Đàm, chị không biết đâu, những lúc mà không có chị toàn là em hầu hạ chú út ăn thôi..."

Lục Nhẫn Đông ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười: "Hầu hạ chú? Nếu thực sự ăn cơm cháu làm thì giờ này chú còn có thể ngồi đây sao?"

Lục Nghiên Kiều lẩm bẩm: "Không phải chú từng ăn canh sườn hầm ngó sen cháu làm rồi đấy à..."

Lục Nhẫn Đông: "Đó là Khoai Tây ăn, nếu không thì cháu nghĩ sao tháng trước Khoai Tây phải đến bệnh viện thú y nằm hai ngày?"

Lục Nghiên Kiều: "..."

Tô Đàm nhìn hai chú cháu đấu võ mồm, trong mắt đầy ý cười.

Lục Nghiên Kiều đang tranh cãi với Lục Nhẫn Đông, bỗng nhiên im bặt, trên mặt để lộ biểu cảm khó nói.

Tô Đàm nương theo ánh mắt Lục Nghiên Kiều nhìn thấy hai cô gái ngồi cách họ không xa. Hai cô gái đó đều vô cùng xinh đẹp, mái tóc uốn sóng mềm mại, dáng người có lồi có lõm, một trong hai người đó Tô Đàm biết. Không sai, trong lần đầu tiên cô và Lục Nhẫn Đông gặp nhau, cô gái đó đã từng ngồi bên ghế lái phụ khóc đến nỗi nhòe lớp trang điểm.

Lục Nhẫn Đông cũng liếc về phía đó, nhưng chỉ liếc đúng một cái, sau đó mất hứng thú rời mắt đi.

Lục Nghiên Kiều còn đang thổn thức: "Chú út, chú nhìn một chút đi, đó là thanh xuân mà chú đã đánh mất."

Lục Nhẫn Đông cười như không cười: "Ăn cơm của cháu đi."

Lục Nghiên Kiều cũng không biết Tô Đàm đã từng gặp cô gái đó, bèn giới thiệu: "Chị Đàm Đàm, chị nhìn đi, cô gái mặc đồ đỏ là bạn gái cũ của chú út, bên cạnh là bạn thân của cô ấy."

Tô Đàm gật đầu.

Lục Nghiên Kiều giới thiệu xong, cô gái ngồi bên kia dường như cũng chú ý tới bọn họ, nhanh chóng đứng dậy bước tới. Cô bạn gái cũ đến trước mặt Lục Nhẫn Đông, anh lại không có cảm xúc gì, vẫn lạnh nhạt nướng thịt như trước.

Ánh mắt cô bạn gái cũ dạo quanh một vòng ba người, cuối cùng dừng lại trên người Lục Nhẫn Đông, trong mắt thấp thoáng hơi nước, cô ta gọi một tiếng: "Nhẫn Đông."

Lục Nghiên Kiều lại lẩm bẩm: "Sao cô không gọi Đông Đông luôn đi?"

Tô Đàm ngồi bên cạnh nhịn cười, Lục Nhẫn Đông vỗ lên bàn trước mặt Lục Nghiên Kiều.

"Nhẫn Đông." Cô bạn gái cũ có vẻ như là một người đa sầu đa cảm, chỉ trong nháy mắt, nước mắt đã chảy dọc xuống gò má, cô ta nói: "Nhẫn Đông, em vẫn luôn chờ anh."

Lục Nhẫn Đông không trả lời, lấy lá xà lách cuộn một miếng thịt ba chỉ, bắt đầu ăn.

Bạn gái cũ buồn bã: "Sao anh không chịu gặp em? Em yêu anh như vậy, Lục Nhẫn Đông, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi, em không nên chia tay với anh. Có phải anh đã đổi số điện thoại rồi không, bây giờ anh dùng số nào? Cho em một cơ hội nữa được không, em xin anh đấy."

Nhìn vở kịch máu chó này, Tô Đàm ngồi bên cạnh thế mà lại cảm thấy xấu hổ, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng thu nhỏ lại, nhỏ hơn nữa, giả vờ như mình là bình hoa không có tri giác.

Lục Nhẫn Đông nhìn Tô Đàm ngồi đối diện đang ước gì có thể biến mất, cảm thấy bất đắc dĩ, anh lên tiếng: "Trình Vọng Dao, lúc cô đứng trước mặt tôi nói những lời này, có phải nên che dấu hôn sau tai lại trước không?"

Vẻ mặt Trình Vọng Dao cứng đờ.

Lục Nhẫn Đông nói tiếp: "Tôi tự nhận là đã giữ đủ thể diện cho cô, đương nhiên, nếu cô không muốn chút thể diện này thì tôi cũng không quan tâm." Anh lạnh lùng quay mặt đi, dùng ngữ khí Tô Đàm chưa từng nghe bao giờ để hỏi: "Hắn có vợ rồi à?"

Trình Vọng Dao hoảng hốt, cô ta níu anh: "Có thể, nhưng mà, em yêu anh thật..."

Lục Nhẫn Đông không chút để ý quét mắt lên người Trình Vọng Dao: "Bụng được mấy tháng rồi? Tôi còn chưa chạm vào cô phải không?"

Mặc dù không nói rõ ra nhưng hàm ý trong đó vô cùng rõ ràng, cả người Trình Vọng Dao cứng lại như bị gió tạt qua, cô ta cố chấp: "Thế nhưng Nhẫn Đông, nếu không phải do anh lạnh nhạt với em, em cũng không đến mức..."

Lục Nhẫn Đông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh chỉ ra cửa: "Tôi cho cô một phút."

Trình Vọng Dao không dám nói gì nữa, quay người bỏ đi.

Tô Đàm nhìn bóng lưng đang chạy trối chết đó, cảm thấy thế giới này thực sự phức tạp.

Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh ríu rít: "Lịch sử đen tối, chú út, chú cũng có ngày hôm nay."

Lục Nhẫn Đông tức giận: "Còn không phải do ông bà nội cháu à?"

Miệng Lục Nghiên Kiều nhai thịt, ậm ờ: "Không, là do bản thân chú..." Lục Nhẫn Đông là người nhiều hoa đào nhất nhà họ Lục, nhóm hoa đào này đến đến đi đi nhưng lại không thể ổn định, thấy anh đã sắp ba mươi, trưởng bối trong nhà muốn ôm cháu đương nhiên là sốt ruột. Hơn nữa đi xem quẻ, thầy bói nói nhân duyên quan trọng nhất của Lục Nhẫn Đông là vào năm ngoái, nếu bỏ lỡ, đời này sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên Lục Nhẫn Đông đành phải chấp nhận sắp xếp của trưởng bối, hẹn hò với Trình Vọng Dao. Trình Vọng Dao thực sự không thông minh lắm, nhưng Lục Nhân Đông không ngờ cô ta lại ngu xuẩn đến mức làm những chuyện đó.

Ngốc và ngu xuẩn thật ra vẫn có điểm khác biệt, người ngốc đôi lúc sẽ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, mà ngu xuẩn chỉ khiến người ta khó chịu.

Cơm nước xong, ba người đến rạp chiếu phim xem bộ phim hoạt hình Lục Nghiên Nghiều mong ước đã lâu.

Tô Đàm rất ít đi xem phim, một là không có thời gian, hai là không có tiền. Cô ngồi giữa Lục Nhẫn Đông và Lục Nghiên Kiều, xem một chút lại thấy buồn ngủ, giọng nói của Lục Nhẫn Đông truyền từ bên phải sang: "Mệt à?"

Tô Đàm hạ giọng: "Hơi hơi."

Lục Nhẫn Đông bảo: "Mệt thì ngủ đi, cho cô mượn vai."

Tô Đàm chớp chớp mắt: "Ừm... Hình như cũng không mệt đến mức đó."

Lục Nhẫn Đông nói một câu ẩn ý: "Vậy tôi buồn ngủ."

Tô Đàm co vai mình lại, nói rất nghiêm túc: "Anh mượn vai nam sinh bên cạnh anh xem sao?"

Lục Nhẫn Đông: "..."

Lục Nghiên Kiều xem phim rất nhập tâm, hoàn toàn không chú ý đến mạch nước ngầm bắt đầu khởi động giữa Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm.

Xem phim xong, Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm tới nhà mình, cho cô chơi với Khoai Tây một lúc. Khoai Tây thật sự thích chị gái xinh đẹp này, vui vẻ lăn lộn trên sàn một trận.

Nét mặt Tô Đàm cũng rất dịu dàng, ít nhất là dịu dàng hơn lúc nhìn Lục Nhẫn Đông.

Lục Nghiên Kiều: "Chú út, rõ ràng chú đang bán đứng sắc đẹp của Khoai Tây để dụ dỗ chị Đàm Đàm."

Lục Nhẫn Đông đứng hút thuốc ngoài ban công, nghe thế không mặn không nhạt trả lời: "Thật ra chú muốn bán bản thân mình hơn, cháu đi hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn không?"

Lục Nghiên Kiều: "..." Hình như nói vậy cũng đúng.

Tô Đàm thờ ơ với sắc đẹp của Lục Nhẫn Đông, cùng Khoai Tây trải qua một tiếng đồng hồ vui vẻ. Cuối cùng Lục Nhẫn Đông chở cô về trường học.

Ở trên xe, Lục Nhẫn Đông dặn Tô Đàm dạo này phải chú ý an toàn, cố gắng không nên gặp người khác ở chỗ ít người, cảm thấy có gì đó khác thường thì gọi điện cho anh.

Tô Đàm nhíu mày: "Anh Lục, anh đừng làm tôi sợ, chẳng lẽ ngày hôm qua thực sự xảy ra án mạng trong rừng cây?"

Lục Nhẫn Đông trả lời: "Tôi nói thế này có vẻ không hay lắm nhưng đề phòng còn hơn không."

Tô Đàm như có điều suy nghĩ: "Hy vọng chuyện đó chỉ là ảo giác của tôi."

Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Tôi cũng mong vậy."

Nhưng khoảng thời gian tiếp theo, đời sống sinh hoạt của Tô Đàm vẫn vô cùng yên bình, không gặp phải chuyện kỳ lạ hay người kỳ lạ nào. Vì vậy Tô Đàm biến chuyện này thành một khúc nhạc đệm không quan trọng, có lẽ chỉ nảy sinh ảo giác trong lúc sợ hãi.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua, trong nháy mắt đã vào học kỳ mới, mọi người lục tục quay lại trường. Mấy người bạn cùng phòng với Tô Đàm cũng trở lại ký túc xá, Đường Tiếu là người đến đầu tiên, cô nàng mang cho Tô Đàm một túi đồ sấy lớn, còn có lạp xưởng thịt khô gì đó và cả thịt hun khói nữa.

Tô Đàm nhiệt liệt hoan nghênh cô nàng, nói buổi tối sẽ đưa Đường Tiếu ra ngoài đón gió tẩy trần. (1)

(1) Đón gió tẩy trần: mời khách từ phương xa đến dùng cơm.

Đường Tiếu: "Đàm Đàm, cậu có biết lúc nghỉ đông có vụ drama siêu lớn không?"

Tô Đàm hoàn toàn không biết gì về chuyện trong lớp, ngày thường đều nghe Đường Tiếu kể.

Đường Tiếu bắt đầu kể: "Người mà trước kia từng gây phiền phức cho cậu đó, Chu Nịnh ý, cậu nhớ không?"

Tô Đàm nghĩ một chút: "Nhớ chứ." Lúc đó cô còn thắng cô ta không ít tiền đâu.

Đường Tiếu cười: "Hôm đó cô ta và bạn trai cãi nhau, trở về cậu bạn trai nói chia tay."

Tô Đàm: "Ồ?"

Đường Tiếu nói tiếp: "Nếu chỉ vậy thì đã không gọi là drama, cậu đoán sau đó thế nào? Chu Nịnh không chịu, cô ta nói nếu chia tay thì cô ta sẽ tự tử."

Tô Đàm: "..."

Đường Tiếu: "Sau đó Chu Nịnh nhảy từ tầng hai trên nhà cô ta xuống... Cậu đoán xem sẽ thế nào? Tầng hai nhà cô ta vốn không cao, rồi nhảy sai tư thế, cuối cùng tự khiến mình ngã gãy chân." Cô nàng nói xong ngồi cười ha hả, cười đến mức chảy nước mắt.

Nửa câu đầu đang khiến Tô Đàm tiếc thay Chu Nịnh, nào biết nửa câu sau câu chuyện đã lệch sang hướng khác.

Tô Đàm dở khóc dở cười: "Tầng hai?"

Đường Tiếu: "Đúng vậy, tầng hai, bạn trai cô ta đứng dưới tầng giận ghê gớm, thô tục mắng rằng có giỏi thì trèo lên lại rồi nhảy lần nữa, sau đó không thèm nhìn mà bỏ đi."

Tô Đàm cảm thấy hình như mình không nên cười, nhưng tiếng cười của Đường Tiếu cũng khiến cô nở nụ cười theo.

Đường Tiếu ngặt nghẽo: "Cười chết tớ rồi."

Bạn trai của Chu Nịnh cực kỳ tốt tính, bình thường chuyện gì cậu ta cũng làm cho Chu Nịnh, càng không hay gây chuyện. Đó là nguyên nhân vì sao nữ sinh trong lớp đều ngưỡng mộ, bây giờ Chu Nịnh ương bướng khiến cậu ta quyết định chia tay, Chu Nịnh và một số nữ sinh có quan hệ không tốt, bây giờ khó tránh khỏi chuyện bị châm chọc.

Đường Tiếu vẫn liến thoắng: "Còn tiếp còn tiếp, sau khi cậu bạn trai đó bỏ đi, Chu Nịnh khóc lóc cầu xin tha thứ. Còn có người nói cô ta ngồi máy bay đến tận nhà người ta rồi chặn trước cửa..."

Tô Đàm thực sự không hiểu được chuyện sống chết vì tình yêu thế này, cô thở dài: "Thật phiền phức."

Đường Tiếu: "Đàm Đàm... yêu đương đều phiền phức vậy đó."

Tô Đàm chưa từng yêu đương, hiện tại cô cũng không có dự định với chuyện này. Cuộc đời còn rất nhiều chuyện khác mà cô phải làm, trong kế hoạch này không có chữ "yêu".

...

Lại nói chuyện Lục Nghiên Kiều đã tận hưởng xong kì nghỉ đông, bây giờ bắt đầu thấp thỏm chuyện thi lại.

Thi xong một ngày, cả người cũng héo theo, Tô Đàm nghe qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được tình trạng nửa sống nửa chết của cô ấy.

Sau khi khai giảng, hình như Lục Nhẫn Đông cũng rất bận, mấy ngày sau Tô Đàm mới biết được nguyên nhân của sự bận rộn đó, nói cho đúng là tất cả mọi người đều biết.

Ở trong vườn hoa lớn nào đó, có người phát hiện ra một thi thể. Thi thể đó bị chém tán loạn, bên cạnh có số 3 La Mã rất to được viết bằng máu.

Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện tệ nhất, chuyện tệ nhất là trước khi phát hiện ra thì trên mạng đã lan truyền những hình ảnh về thi thể này rồi. Mà dựa vào độ rõ nét của tấm hình thì có thể phán đoán rằng những bức ảnh đó do chính tay hung thủ đăng tải.

Truyền thông đánh hơi được mùi tanh, không hề để ý việc đưa tin có thể khiến dân chúng lo sợ, để hấp dẫn người đọc thậm chí còn miêu tả cặn kẽ thủ đoạn tàn nhẫn của hung thủ.

Trong nháy mắt, vụ án trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người, ngay cả Tô Đàm không quan tâm đến tin tức bên ngoài cũng nghe được không ít về chuyện này. Cô đã biết nạn nhân là sinh viên của trường đại học nghệ thuật bên cạnh, là một nữ sinh vô cùng xinh đẹp. Hồi đầu năm mất tích, bây giờ lại được tìm thấy bằng cách này.

Người nhà nạn nhân khóc đứt ruột đứt gan trên TV khiến người xem cũng thấy thương xót mà rơi nước mắt.

Trong căn tin gắn mấy cái TV, mỗi khi đến giờ ăn cơm sẽ chiếu một ít tin nóng hoặc là chương trình pháp luật. Bản tin hôm nay lại tiếp tục xuất hiện vụ án giết người gây xôn xao dư luận, tuy rằng phần lớn hình ảnh đều bị làm mờ nhưng vẫn khiến người ta khó chịu.

Đường Tiếu ngồi bên cạnh Tô Đàm, vừa nhìn TV vừa nói: "Không thể đổi sang tin khác sao, nhìn gớm quá." Cô nàng nhìn đùi gà trong khay, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn.

Tô Đàm hỏi: "Sao vậy?"

Đường Tiếu ai oán: "Ôi, cũng tại cái tính hiếu kỳ của tớ, không phải mấy tấm hình này từng phát tán trên mạng sao? Tớ tò mò mở ra xem..."

Tô Đàm đang ăn cơm bỗng dừng lại.

"Trời ạ, hình ảnh đó, cả đời này tớ cũng không muốn nhớ lại." Đôi mắt Đường Tiếu thẫn thờ, cô nàng nói tiếp: "Tên hung thủ đó biến thái quá, không nhìn ra dáng người nữa luôn... Còn có người nói, chính hắn ta phát tán bức ảnh đó."

Động cơ giết người là nút thắt quan trọng để giải quyết vụ án này. Tất cả nạn nhân sau khi gặp chuyện không may, những người bị điều tra đầu tiên chính là người quen và bạn bè xung quanh.

Tô Đàm nghe Đường Tiếu nói xong, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Như bình thường, kẻ giết người sẽ tìm mọi cách để giấu giếm, nhưng tại sao tên hung thủ này lại gióng trống khua chiêng mang những thứ có thể làm chứng cứ công bố trên mạng?

"Tên hung thủ đó chắc chắn là một kẻ tâm lý vặn vẹo." Đường Tiếu thả đùi gà vào khay cơm của Tô Đàm: "Đàm Đàm, cậu ăn giúp tớ đi, tớ thực sự không ăn nổi nữa."

Tô Đàm trả lời: "Ừm..."

Mùi vị của đùi gà trong căn tin không tệ, Tô Đàm ăn đùi gà của Đường Tiếu, móc một cái kẹo bạc hà trong túi ra đưa cho cô nàng.

Đường Tiếu ăn ngay lập tức, cảm giác buồn nôn trong người giảm bớt, vô cùng cảm động: "Đàm Đàm, tớ yêu cậu."

Tô Đàm cười: "Tớ cũng yêu cậu."

Từ học kỳ hai năm ba đại học đến học kỳ một của năm tư chắc chắn là quãng thời gian chán nhất thời đại học. Không có hứng thú với các câu lạc bộ, học hành mệt mỏi, mọi người đều ước ngày nào cũng có thể ra ngoài chơi hoặc nằm trong phòng ăn cơm hộp và xem phim.

Tô Đàm lại không rảnh như vậy, cô vẫn phải làm thêm ở quán cà phê. Gần đây chị chủ xinh đẹp được một người đàn ông theo đuổi, mỗi ngày Tô Đàm đều có thể thấy chú chuyển phát nhanh đưa một bó hoa hồng lớn đến cửa hàng.

Chị chủ rất ghét hành động tặng hoa này, sau khi nhận đều tháo ra rồi chia cho mấy người trong cửa hàng.

Thỉnh thoảng Tô Đàm sẽ mang cho mấy cô bạn trong phòng, chất lượng những bông hồng này không tồi, giá cả chắc cũng đẹp như vẻ ngoài của nó.

"Em thích hoa hồng không Tô Đàm?" Một ngày nọ bỗng nhiên chị chủ hỏi Tô Đàm.

Tô Đàm: "Bình thường thôi ạ."

Chị chủ cười: "Chị thích hoa hồng, càng đẹp càng thích."

Tô Đàm nghe vậy, liếc nhìn giấy bọc bị bóc ra, cô hỏi: "Nếu đã thích, sao chị không giữ lại?"

Chị chủ cười: "Chắc vì không phải do người ấy tặng."

Tô Đàm nghẹn họng: "Chị đang đợi ai ạ?"

Chị chủ chậm rãi lắc đầu: "Đúng, nhưng chị biết, chị vĩnh viễn sẽ không đợi được anh ấy."

Có vẻ như đây là một câu chuyện xưa đầy đau thương, Tô Đàm mơ hồ đoán được gì đó từ một vài chi tiết nhưng cô không lên tiếng hỏi. Cô không thể xé toạc vết thương của người ta chỉ để thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình được.

Vụ án giết người trong vườn hoa khiến Lục Nhẫn Đông bận bù đầu, số lần gặp được Tô Đàm cũng vì thế mà ít đi, nhưng anh vẫn luôn tìm đủ lý do để nhắn tin cho cô.

Tối ngày 13 tháng 2, Lục Nghiên Kiều gọi điện cho Tô Đàm hỏi cô ngày mai có rảnh không.

Tô Đàm đang tự học trong thư viện trường, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, cô đáp: "Buổi sáng phải đi học, nhưng buổi chiều thì rảnh. Có chuyện gì sao?"

Lục Nghiên Kiều làm nũng: "Chị Đàm Đàm, em nhớ chị mà, ngày mai chị mang Khoai Tây đi kiểm tra sức khoẻ với em được không?"

Tô Đàm không do dự lâu mà gật đầu đồng ý luôn. Cô tự học đến 10 giờ đêm, lúc về phòng, phát hiện trên bàn học của cô bạn cùng phòng nào đó đặt một bó hoa hồng, khi ấy mới giật mình: "Mai là lễ tình nhân à?"

Đường Tiếu đang ăn khoai tây chiên, nghe thế thì trả lời: "Đúng vậy. Thế nào? Đàm Đàm nhà chúng ta có hẹn à?"

Tô Đàm: "... Hẹn gặp chó có tính không?"

Đường Tiếu không hiểu lời Tô Đàm nói, vẻ mặt mơ màng: "Gặp chó? Chó gì? Chó độc thân à?"

"Đúng, chó độc thân."

Cô, Lục Nghiên Kiều, cộng thêm Khoai Tây bị thiến, không phải cả ba đều độc thân ư?

Đường Tiếu đưa cho Tô Đàm một miếng khoai tây, ậm ờ: "Ồ, được rồi, nhớ về sớm chút."

Tô Đàm nhai khoai tây: "Còn cậu? Cậu định thế nào?"

Đường Tiếu thần bí cười: "Tớ có hẹn với cậu em khoa âm nhạc, ôi, chờ tin tốt của tớ đi."

Tô Đàm vỗ đầu cô nàng: "Chú ý an toàn đấy."

Đường Tiếu cười: "Ha ha, đương nhiên đương nhiên."

***

Ngày hôm sau là lễ tình nhân.

Cả trường chìm trong không khí màu hồng phấn, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh trai gái nắm tay nhau cùng đi.

Lục Nghiên Kiều lái xe tới, Khoai Tây yên vị ở ghế sau. Cửa sổ xe vừa hạ xuống, Khoai Tây nhanh chóng rướn đầu ra ngoài, điên cuồng vẫy đuôi với Tô Đàm.

Tô Đàm lên xe hỏi: "Hôm nay không hẹn hò với nam sinh nào à?"

Lục Nghiên Kiều: "Không phải em có hẹn với chị đấy sao? Chị Đàm Đàm, tối nay chị muốn ăn gì?"

Tô Đàm cười, nói như nào cũng được, rồi lại hỏi Lục Nghiên Kiều thi thế nào. Lục Nghiên Kiều có lòng tin mãnh liệt, nói lần này chắc chắn không thành vấn đề, nếu thi không qua thì sẽ trực tiếp bẻ cong Khoai Tây. Vẻ mặt Khoai Tây vô tội, nghe thấy Lục Nghiên Kiều nhắc đến tên mình, đang ngồi sau bỗng chồm lên phía trước, dọa cô ấy sợ hãi.

Thấy kỳ thi của Lục Nghiên Kiều có vẻ ổn thì Tô Đàm mới dám thở phào, cô chỉ sợ mình dạy thêm không có hiệu quả, vậy thì thật có lỗi với phần học phí người nhà Lục Nghiên Kiều trả.

Tô Đàm liếc nhìn Lục Nghiên Kiều đi vào con đường mới mở phía trước, khẽ hỏi: "Nghiên Kiều, chúng ta đang tới bệnh viện thú y?"

Lục Nghiên Kiều vội vàng đưa tay ra dấu im lặng: "Chị Đàm Đàm, chị tuyệt đối đừng nhắc tới từ đó, đừng để Khoai Tây nghe được rồi lại ầm ĩ, em lừa nó là bọn em đi tìm chị mới có thể khiến nó ngoan ngoãn trèo lên xe đó. Cũng không phải chuyện lớn gì, đưa nó đi rửa sạch chân răng thôi."

Khoai Tây còn chưa biết mình bị lừa, vô cùng hưng phấn trèo lên đùi Tô Đàm, lăn qua lăn lại đòi vuốt ve.

Tô Đàm yên lặng vuốt bộ lông mềm mại của nó, nghĩ thầm, Khoai Tây, em đừng trách chị.

Thế nhưng, lừa được một lúc chứ không thể lừa cả đời, khi Khoai Tây được dắt từ ghế sau ra ngoài, nhìn thấy tòa nhà màu trắng thì cả người nằm bò trên mặt đất, nức nở không ngừng, cực kỳ buồn bã.

Lục Nghiên Kiều sợ chó lại còn phải khuyên nó. Cô ấy hẳn đã coi Khoai Tây như bạn bè, lấy tình cảm ra thuyết phục nó: "Khoai Tây, mày nhìn đi, chị Tô Đàm đang ở đây đó, nếu mày không dũng cảm một chút sẽ bị coi là con chó yếu đuối, biết yếu đuối là gì không? Chính là em bé nhỏ nhà chú hàng xóm…"

Tô Đàm bên cạnh dở khóc dở cười.

Khoai Tây thế mà giống như hiểu được, cụp đôi tai từ từ bò dậy, bất đắc dĩ bước vào bệnh viện. Tô Đàm lại an ủi nó vài câu, cuối cùng nó cũng khôi phục tinh thần.

Những giống chó cỡ lớn rất dễ có vấn đề ở hàm răng, Lục Nghiên Kiều nói Khoai Tây là bảo bối nhà họ Lục, mỗi năm kiểm tra sức khỏe hai lần, còn được chăm chút hơn cả chú út.

Lúc Khoai Tây trị liệu, Lục Nghiên Kiều và Tô Đàm ngồi tám chuyện một chút, đúng như Tô Đàm nghĩ, vụ án giết người gần đây và sự bận rộn của Lục Nhẫn Đông có liên quan đến nhau.

Tô Đàm yên lặng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu nhưng không hề có ý đào sâu.

Lục Nghiên Kiều tò mò: "Chị Đàm Đàm, chị không tò mò về vụ án này sao?" Cô ấy cực kỳ tò mò, nhưng vụ án không có tiến triển, Lục Nhẫn Đông lại không có khả năng hé miệng tiết lộ cho cô ấy một chút nào.

Tô Đàm: "Ừm... Lòng hiếu kỳ của chị tương đối ít."

Lục Nghiên Kiều: "Hầy, được rồi." Cô ấy còn tưởng Tô Đàm sẽ biết được nhiều hơn chút, bây giờ xem ra Tô Đàm chẳng quan tâm tẹo nào, có khi còn chẳng thèm hỏi Lục Nhẫn Đông nữa kìa.

Khoai Tây làm kiểm tra, bị bác sĩ đè xuống đánh răng, cả người cũng héo theo rồi, tủi thân ứa nước mắt.

Tô Đàm gãi ót Khoai Tây: "Đừng buồn nữa, đi nào, dẫn em đi ăn ngon."

Khoai Tây không chịu động đậy.

Lục Nghiên Kiều trưng vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng: "Đừng mơ mộng nữa, chị Đàm Đàm sẽ không bế mày đi đâu, mau dậy nào."

Vậy nên Tô Đàm mới biết, biểu cảm này của Khoai Tây là muốn cô bế. Thế nhưng thanh niên này nặng 40 kg, thêm mấy cân nữa là bằng Tô Đàm rồi, chắc chắn không thể bế nổi, cố gắng lắm chắc cũng tiến được vài bước thôi.

Khoai Tây lại rầu rĩ không vui, cắn một miếng lên tay Lục Nghiên Kiều. Đương nhiên nó chẳng dùng sức, chỉ dùng lưỡi liếm liếm nhưng vẫn khiến Lục Nghiên Kiều sợ đến mức hét ầm lên.

Thật vất vả đi ra từ bệnh viện, Lục Nghiên Kiều xắn tay áo, cao giọng nói: "Hôm nay em muốn ăn đại tiệc! Chị Đàm Đàm! Chúng ta đi thôi!"

Tô Đàm hỏi: "Khoai Tây đi với chúng ta?"

Lục Nghiên Kiều trả lời: "Không sao cả! Chú út quen chủ nhà hàng, đã bao nguyên một phòng rồi.”

Tô Đàm nghe vậy thì nhướng mày: "Chú út của em cũng đến à?"

Lục Nghiên Kiều im bặt, vội vàng nói: "Chị Đàm Đàm, là chú ấy đe dọa em, không phải em tự nguyện!"

Tô Đàm như cười như không: "Đe dọa em thế nào?"

Lục Nghiên Kiều: "Chú ấy nói nếu không giúp thì sẽ bảo Khoai Tây cắn em."

Vẻ mặt Khoai Tây vô tội không hiểu chuyện gì, ngồi chồm hổm trong xe vẫy đuôi.

Tô Đàm: "... Chị giả vờ tin vậy."

Lục Nghiên Kiều nghiêm mặt: "Chị Đàm Đàm, chị thương hại chú út em một chút đi, chú ấy chỉ là một đứa trẻ không ai thương xót..."

Tô Đàm nghe Lục Nghiên Kiều nói, hơi không phân biệt được cô ấy đang nói giúp Lục Nhẫn Đông hay đang bôi đen anh nữa.

Tô Đàm thở dài: "Được rồi, đi thôi, muộn nữa lại tắc đường bây giờ."

Lục Nghiên Kiều gật đầu như giã tỏi. Nửa tiếng sau, hai người tới nhà hàng Lục Nhẫn Đông đặt trước. Nhà hàng này nằm trong tòa nhà xung quanh được bao bọc bằng lớp kính trong suốt, bên ngoài lớp kính đó là hàng cây xanh biếc mơn mởn, nhìn ra xa, cảnh đẹp cả thành phố đều rơi vào tầm mắt. Sau khi Khoai Tây đi vào, cu cậu bị lồng chim treo trên phòng thu hút, ngồi xổm phía dưới nhìn chằm chằm.

Lục Nghiên Kiều lấy thực đơn, hai người bắt đầu nghiên cứu. Lúc cả hai đang bàn bạc nên ăn gì thì cửa phòng bao mở ra, Lục Nhẫn Đông với vẻ mặt mệt mỏi bước đến.

Lục Nghiên Kiều reo lên: "Chú út, chú tới rồi!"

Lục Nhẫn Đông ừ một tiếng, anh hỏi: "Chờ lâu chưa?"

Lục Nghiên Kiều trả lời: "Không lâu, còn chưa gọi món đâu."

Lục Nhẫn Đông liếc nhìn vẻ mặt Tô Đàm, bất đắc dĩ hỏi: "Lộ rồi à?"

Lục Nghiên Kiều đau khổ: "Xin lỗi chú, cháu không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." Bọn họ vốn định đóng vở kịch Lục Nhẫn Đông tiện đường vào ăn cơm cùng, nào biết còn chưa bắt đầu, Lục Nghiên Kiều đã bị lộ.

Lục Nhẫn Đông: "Kẻ như cháu mà lên chiến trường, địch còn chưa ép cung thì đã khai hết rồi."

Lục Nghiên Kiều khoa trương hét lên: "Đừng giết tôi! Tôi nói hết!"

Tô Đàm nở nụ cười. Từ vẻ ngoài của Lục Nhẫn Đông có thể thấy, Lục Nghiên Kiều nói anh rất bận là sự thật. Trong đôi mắt của anh đầy tơ máu, khuôn mặt chắc đã tút tát lại rồi, nhưng dưới cằm vẫn còn một ít râu lưa thưa sót lại, nhìn sâu trong nét mặt có thể thấy anh mệt mỏi vô cùng.

"Lễ tình nhân vui vẻ." Có vẻ như gần đây hút nhiều thuốc lá, giọng nói của anh cũng hơi khàn khàn, nhưng tiếng khàn này ngược lại tăng thêm vẻ gợi cảm, giống như tiếng nhạc cụ dịu dàng.

"Lễ tình nhân vui vẻ." Tô Đàm cũng chúc lại anh.

Lục Nhẫn Đông rất thông minh, nếu mời Tô Đàm trên danh nghĩa của anh, chắc chắn cô sẽ không đi cùng anh trong ngày đặc biệt như hôm nay. Vì vậy anh đi đường vòng, lôi Lục Nghiên Kiều và Khoai Tây ra yểm trợ, vậy mới có thể kéo Tô Đàm ra khỏi trường.

"Chuẩn bị quà tặng cho hai người đây." Lục Nhẫn Đông lấy từ trong áo ra hai cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt cả hai.

Tô Đàm hơi nhíu mày, cô đang định từ chối.

Lục Nhẫn Đông mở miệng chặn lời cô trước: "Xem trước đi đã, không phải cái gì quý giá đâu."

Bên trong là một chiếc vòng nho nhỏ đặt trên lớp nhung màu lam đậm, mặt vòng hình đóa hoa quỳnh đang nở rộ. Theo lý thuyết, mặt vòng không lớn bằng nửa ngón cái, hình dạng hoa quỳnh lại tương đối phức tạp, rất khó để thể hiện ra ngoài. Thế nhưng công nghệ trên mặt vòng này lại vô cùng tỉ mỉ, cánh hoa trắng nõn tinh tế, còn xâu thêm sợi dây nhỏ như tóc xuyên qua phía trên.

"Bạc, không đắt." Lục Nhẫn Đông nói.

"Chỉ là một món quà nhỏ, không có ý gì khác, mong cô có thể nhận."

Tiếng kêu gào của Lục Nghiên Kiều vang lên: "Chú út!!! Chú là ma quỷ à?"

Tô Đàm nhìn sang, nhìn thấy trong hộp của Lục Nghiên Kiều cũng là một chiếc vòng, chỉ là mặt vòng đó hình quyển sách, ở phía trên còn khắc một dòng chữ nhỏ nhắn "Không được nợ môn".

Tô Đàm: "... Phụt."

Lục Nhẫn Đông lạnh lùng: "Đeo lên nhanh, mỗi ngày trước khi ngủ nhìn kỹ đi."

Lục Nghiên Kiều khóc không ra tiếng, nếu như nói thái độ của Lục Nhẫn Đông dành cho Tô Đàm là mùa xuân ấm áp, vậy đối xử với cô ấy chính là mùa đông lạnh giá.

"Chị Đàm Đàm, nếu chị không thích, chúng ta đổi với nhau nhé?" Lục Nghiên Kiều mong đợi nhìn Tô Đàm.

Lục Nhẫn Đông: "Cháu dám?!"

Lục Nghiên Kiều: "Cháu về mách bà nội!!!"

Lục Nhẫn Đông: "Ha ha, đi đi."

Lục Nghiên Kiều khóc thét.

Bị hai người bọn họ cắt ngang như vậy, Tô Đàm cũng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để từ chối quà tặng, cuối cùng đành nhận món quà đặc biệt của anh.

Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm chấp nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chuyện anh lo lắng nhất chính là Tô Đàm sống chết không nhận. Cũng may có Lục Nghiên Kiều giúp đỡ.

Tranh thủ lúc Tô Đàm gọi món, Lục Nghiên Kiều quay lại làm mặt quỷ với Lục Nhẫn Đông. Lục Nhẫn Đông giơ ba ngón tay với Lục Nghiên Kiều, cô ấy lắc đầu, giơ năm ngón tay.

Tô Đàm nhìn thấy hành động của hai người, cô thả thực đơn trong tay xuống, khẽ thở dài trong lòng. Chắc là Lục Nghiên Kiều đang đôi co với Lục Nhẫn Đông về chuyện tiền tiêu vặt của cô ấy. Xem ra chỉ số thông minh cao ngất ngưởng của nhà họ Lục có di truyền.

~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Nhẫn Đông: Bởi vì để ở cùng với Đàm Đàm mà anh đã phải dùng hết sức mình, thậm chí đổi tên bản thân thành Lục Vân (2) rồi này.

(2) Chữ Vân () là một trong hai chữ tạo nên chữ Đàm ()

Tô Đàm: … Đồ lưu manh.


/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status