Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 12

/56


Dịch: Sahara

Bà cụ đúng là rất tinh đời, không chiều theo ý muốn của cô, mà nói lảng sang chuyện khác: “Nó cũng hơn ba mươi rồi, không cần ta quan tâm”. Ánh mắt bà cụ đảo qua một vòng, nụ cười như có như không: “Nhóc con, cháu thích nó hả?”.

Một câu nói khiến mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng. Cô lắp bắp: “Cháu phải về đây ạ”, sau đó vội vàng chuồn mất.

Tâm trạng bà cụ có vẻ rất tốt, bật cười ha ha.

Doãn Tiểu Mạt về tới nhà, mặt vẫn chưa hết đỏ.

Nghê Thiến quan tâm hỏi: “Sốt đấy à?”.

Doãn Tiểu Mạt không buồn trả lời, Nghê Thiến cũng không bận tâm, như làm ảo thuật lấy ở đâu ra một cái khay: “Bữa tối hôm nay em lật bài quyết định”.

“Không phải chị một lần coi em là hoàng đế mà nghiện đấy chứ?”

Nghê Thiến gật đầu cười.

Trong khay có bốn tấm thẻ, mặt trên viết chữ: sườn xào, thịt bò sốt cà chua, thịt kho tàu, gà hầm nấm hương.

Doãn Tiểu Mạt qua loa gạt mấy sợi tóc mái còn dán trên trán, thuận miệng nói: “Em muốn ăn tất, được không hả?”.

“Được thì được thôi, chỉ sợ em ăn không hết ấy!” Nghê Thiến vờ tỏ ra khó xử.

“Không hết thì bỏ vào tủ lạnh là được.”

Nghê Thiến cười mập mờ: “Để vào tủ lạnh không ổn lắm!”.

“Vì sao?”

“Lát nữa em sẽ biết.”

Doãn Tiểu Mạt ngồi chờ bữa đại tiệc của Nghê Thiến đến mệt phờ, bấy giờ Nghê Thiến mới bưng ra một khay bốn bát mì ăn liền đủ loại khác nhau. Doãn Tiểu Mạt trố mắt nhìn, cười ra nước mắt, mãi mới nói được một câu: “Em thật sự phục chị sát đất”.

“Cảm ơn lời khen.” Nghê Thiến còn không biết hổ thẹn.

Hai người hợp lực ăn sạch bốn bát mì, sau đó ôm bụng ngồi trên sô pha. Chẳng mấy khi ăn món này, Doãn Tiểu Mạt lại cảm thấy khá ngon miệng. Nghê Thiến vân vê tay cô: “Tiểu Mạt, chị yêu rồi!”.

Doãn Tiểu Mạt ngồi bật dậy: “Thật hả?”. Cô mừng thay cho Nghê Thiến.

“Ừ.” Nghê Thiến xưa nay vốn vô tư tùy tiện, tự dưng lúc này lại thẹn thùng.

“Bao lâu rồi?”

Nghê Thiến đỏ mặt: “Mới hôm nay anh ấy vừa thổ lộ xong. Chị đồng ý rồi”.

“Anh ấy là người thế nào? Nói em nghe với.”

Ánh mắt Nghê Thiến long lanh, suy nghĩ tỉ mỉ một hồi mới nói: “Anh ấy, cao ráo, đẹp trai, dịu dàng, biết quan tâm”. Vừa nói, khóe miệng cô ấy còn khẽ cong lên, quả nhiên là dáng vẻ của một cô gái vừa rơi vào lưới tình.

“Vẫn chung chung quá!” Doãn Tiểu Mạt tiếp tục nói, “Thế anh ấy làm gì?”.

“Mở công ty.”

“Sao hai người quen biết?”

“Doãn Tiểu Mạt!”, Nghê Thiến chống nạnh, “Cô đang điều tra hộ khẩu đấy hả?”.

Doãn Tiểu Mạt lườm: “Em đang quan tâm bà chị”.

“Lần trước đi công tác quen trên máy bay.”

Doãn Tiểu Mạt học toán không tốt lắm, cô giơ ngón tay lên đếm đếm: “Ơ thế mới gần đây à?”.

“Chị luôn cho rằng tình yêu và thời gian không có liên quan.” Nghê Thiến cười.

Nếu cô ấy đã nói như vậy thì Doãn Tiểu Mạt cũng không còn gì để phản bác nữa, chỉ cần Nghê Thiến hạnh phúc, những chuyện khác đều không đáng bận tâm.

“Chờ khi nào có dịp sẽ bắt anh ấy mời cơm em.” Nghê Thiến cọ cánh tay vào người cô.

Doãn Tiểu Mạt gật đầu: “Phải qua cửa em mới được rước chị đi!”.

“Đâu có nhanh như vậy!” Nghê Thiến thẹn thùng nói.

“Tình yêu và thời gian không liên quan!” Doãn Tiểu Mạt bình thản đem tặng lại lời vừa rồi cho Nghê Thiến.

Nghê Thiến véo khuôn mặt bầu bĩnh của cô, hai người cùng cười vui vẻ.

Chuông di động chợt vang lên, Nghê Thiến liếc nhìn tên người gọi, xấu hổ đi chỗ khác nghe điện.

Doãn Tiểu Mạt lên mạng đã thấy Hoa Lưu Ly đang online, mấy lần định hỏi chuyện về Ngũ Trác Hiên nhưng đánh chữ rồi lại xóa đi. Nếu đây là sự thật, cô nói ra nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới anh, còn nếu là giả, thì không cần phải xác thực làm chi nữa.

***

Nhận được điện thoại của Hoa Lưu Ly, Doãn Tiểu Mạt đang trên đường tới nhà hàng Côn Luân.

Tối qua, một người bạn học của cô làm thêm ở đó gọi điện tới nói nhà hàng đang thiếu người làm, muốn cô tới phụ giúp vài ngày, Doãn Tiểu Mạt đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Hoa Lưu Ly hào hứng nói: “Tiểu Bạc Hà, tối nay tám giờ lên trang tieba[1] đăng ký nhé, nhớ kỹ phải cố tranh được một suất đấy”.

Doãn Tiểu Mạt mơ hồ: “Suất gì?”.

“Suất gặp mặt thần tượng”, Hoa Lưu Ly bất lực nói, “Này không phải cậu quên mất vụ này rồi đấy chứ?”.

Gần đây bận đến đầu tắt mặt tối, Doãn Tiểu Mạt quả nhiên đã quên sạch sành sanh chuyện này, cô lè lưỡi, vội trả lời: “Ừ ừ biết rồi!”, nhưng chợt nghĩ giờ đó mình vẫn phải ở nhà hàng, lấy đâu ra thời gian mà lên mạng. Cô rầu rĩ: “Tám giờ tớ không thể sờ vào máy tính được rồi, làm sao đây?”.

“Lên bằng điện thoại.”

“Á…” Doãn Tiểu Mạt thật sự không mấy tin tưởng vào tốc độ truy cập internet của chiếc di động “cùi” này.

“Hay là để tớ giúp cậu tranh, cậu mời tớ ăn một bữa là OK!” Hoa Lưu Ly cười lớn.

Doãn Tiểu Mạt vô tư đồng ý: “Không thành vấn đề”.

Đã định khi tới quán ăn sẽ gửi mật khẩu tài khoản tieba của mình cho Hoa Lưu Ly qua tin nhắn, nhưng Doãn Tiểu Mạt bận quá suýt thì quên bẵng đi mất, may mà Hoa Lưu Ly rất nhiệt tình, mấy lần nhắc cô, cuối cùng mới không hỏng việc. Vừa mới gửi tin nhắn xong cô lại bị giục đi bưng đồ ăn.

Theo chỉ dẫn của quản lý, cô chỉ cần bưng đồ ăn tới cửa các phòng ăn rồi sẽ có nhân viên khác nhận và mang vào trong, Thật trùng hợp, người phục vụ phòng này là cô bạn cấp ba Vương Hiểu Tuệ. Vừa trông thấy Doãn Tiểu Mạt, Vương Hiểu Tuệ mừng quýnh như tóm được vị cứu tinh: “Cậu giúp tớ một lát, tớ phải đi WC bây giờ”, nói xong, cô ấy liền chạy mất.

“Ấy, cậu bưng vào đã rồi đi!”

“Không nhịn được nữa!” Chưa dứt lời, Vương Hiểu Tuệ đã biến mất dạng.

Doãn Tiểu Mạt ngây người đứng ngoài cửa, lát sau cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông thò đầu ra hỏi: “Sao vẫn chưa có đồ ăn thế?”.

“Tới rồi đây!” Doãn Tiểu Mạt vô thức đáp.

“Thế còn không mang vào đi!” Người đàn ông mở rộng cửa.

Doãn Tiểu Mạt chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn nghe theo ý khách, bưng đồ ăn vào phòng. Trống ngực cô đập thình thịch, trước đây cô từng giúp người khác thế này, cho nên bây giờ rất sợ làm không tốt, phá hỏng quy tắc nhà hàng lại bị cuốn gói.

Thật chẳng dễ dàng gì mới dọn hết món ăn lên bàn, Doãn Tiểu Mạt thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Chợt có người khách nữa thong thả vào phòng, ngồi ngay ghế bên cạnh Doãn Tiểu Mạt. Đúng lúc cô vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếu thẳng tới người đó. Cô cả kinh, suýt nữa thì gọi ra tiếng.

Là Ngũ Trác Hiên!

[1] Tên trang một web trực thuộc Baidu – công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất Trung Quốc đại lục.


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status