Người trước mặt là Thần Thụ Bạch Miểu.
"Dao nhi." Bạch Miểu khẽ gọi, lại thấy Lâm Hoa run lẩy bẩy, co rút thành một cục, cả người lâm vào khủng hoảng "Đừng sợ, là ta."
"Đừng tới gần ta!" Lâm Hoa thét chói tai, trong đầu không ngừng hiện ra những ký ức đau đớn, suy nghĩ căng như dây đàn sắp đứt.
Nàng từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Bạch Miểu, hai mắt đỏ như máu: "Tại sao đối xử với ta như vậy?"
Dịch cốt rút gân đau đớn, nàng nhịn, cắt lưỡi khoét mắt, nàng nhịn. Nhưng nếu có lần sau gặp lại, nàng chỉ muốn hỏi tại sao lại đối xử với nàng như vậy, quá độc ác, không hề do dự tổn thương nàng.
"Thật xin lỗi." Bạch Miểu rũ mắt, âm thanh giống như đến từ hư không.
"Thật xin lỗi?" Lâm Hoa đột nhiên nổi giận, giống như bản thân đánh vào nắm bông mềm, không hề có tác dụng, tất cả chất vấn trở nên không có ý nghĩa. Nàng khoát khoát tay, xụi lơ trên mặt đất.
Trên bầu trời xanh lam, những đám mây trắng hình thù quái dị trôi lờ lững. Nàng thì thào nói: "Thời điểm bị thương ta không hề hận ngươi, cho dù lúc xương cốt đau nhức do mọc lại, cho dù bị Yêu Hoàng chơi đùa, ta cũng không hận ngươi. Đáy lòng ta luôn có một âm thanh nhắc nhở ngươi làm vậy là có nguyên nhân. Ta chỉ muốn khi gặp lại ngươi sẽ hỏi tại sao. Nhưng ngươi chỉ bằng một câu xin lỗi nhẹ nhàng liền đánh trở lại ta. Thôi, ta không hận, nhưng ta cũng không cách nào đối mặt với ngươi, trái tim ta còn chưa lớn đến mức vậy, ngươi tới từ đâu thì về chỗ đó đi. Coi như là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi, không uổng công chúng ta từng quen biết. Coi như trả cho những trái liệt hỏa ta ăn của ngươi."
Nói xong, Lâm Hoa liền nhắm mắt, nước mắt khẽ rơi.
Hồi lâu sau Lâm Hoa cảm thấy trong sân yên tĩnh, chỉ còn tiếng cánh hoa rơi, nàng đi rồi sao? Lâm Hoa thở dài, chậm rãi mở hai mắt đã thấy một cái đầu xanh lè trên đỉnh đầu nàng.
"A! A! A! A! A! A!" Lâm Hoa kêu thảm thiết, bật dậy đánh một cái tát về phía cái đầu kia, bàn tay không hề báo trước xuyên thẳng qua, Lâm Hoa trợn to hai mắt, tay dừng tại giữ không trung.
"Ngươi. . . . . ." Sao ngươi lại biến thành bộ dáng như vậy? ánh mắt Lâm Hoa phức tạp, lại không biết phải đối mặt với người đã từng thương tổn mình như thế nào, nàng không cách nào lừa gạt bản thân quên đi những đau khổ đó, nhưng cũng không thể hận nàng.
"Bạch Miểu, tại sao lại như vậy?"
Tru Thần là chuyện nghịch thiên, Thần Đế dùng tim ta làm thành Tru thần tiễn, hôm nay Phượng Thần đã chết, ta sao còn có thể sống đây?" Bạch Miểu chần chờ mở miệng, màu sắc đã phai nhạt mấy phần: ""Dao nhi, ta sống vài chục vạn năm, trừ Phượng Thần, ngươi là người thân thiết nhất, nhưng ta lại tự tay tổn thương ngươi. Ta hao hết pháp lực tìm được ngươi, chỉ muốn nói với ngươi một câu, thật xin lỗi, tha thứ ta."
Lời còn chưa dứt, Bạch Miểu đã hóa thành những điểm sáng xanh nhạt, chúng quấn quit bên cạnh Lâm Hoa như nhảy múa rồi từ từ liền biến mất giữa thiên địa.
Lâm Hoa ngơ ngác nhìn tất cả, cho đến khi đốm sáng cuối cùng biến mất, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần. Tất cả giống như ảo giác, Bạch Miểu xuất hiện, chỉ vì nói lời xin lỗi với nàng, vậy bây giờ, nàng ấy đâu?
"Cần gì chứ? Ta đã không còn hận ngươi rồi."
Ánh chiều nhiễm đỏ phía chân trời, bầu trời xanh thăm thẳm như nhuộm máu.
Lâm Hoa thở dài, từ từ ngồi dậy, bước vào nhà. Náo loạn như vậy, chỗ này sợ cũng không thể ở lại, phải mau chóng dọn dẹp hành lý thôi.
Thần giới.
Bạch Miểu chết đi là lúc bản thể thần thụ trên Phượng Thần cung bốc lửa, thế lửa lớn theo gió, giây lát liền bao trọn cả thân cây. Mất đi thần hồn, thần thụ liền sụp đổ ầm ầm trong lửa.
Thần thụ sụp đổ làm thay đổi phân cách hai giới thần – yêu vì vốn dĩ thần thụ nối liền với một mảnh Hoang vu, trong đó nổi bậc là ngọn núi Nhất Sơn sừng sững lên tới trời.
Phượng Thần chết, Thần giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, thêm Thần Thụ bị hủy diệt, Thần giới đều cảm thấy lo lắng. Báo tin này cho Thần Đế, ai ngờ Thần Đế chỉ nói không sao. Vì vậy, không ai nhắc lại chuyện này.
Trong thần điện Tịch Nguyệt.
"Hoàng huynh, họa lớn trong lòng đã trừ, ngươi còn mất hứng cái gì?" Tịch Nguyệt Đế cơ mặc váy lụa trắng, nghiêng người dựa trên giường, hắc nguyệt trên trán càng u ám.
Lúc này nàng khẽ nhấc ngón tay thon dài, điểm trên lồng ngực người đàn ông còn lại, dịu dàng nói: "Hoàng huynh. . . . . ."
Nam tử trên giường không chú ý tới vẻ mặt trêu đùa của cô gái, hắn nhắm mắt như đang ngủ.
Nhân gian.
Thời gian ngàn năm thoáng qua, nhân gian thay đổi biết mấy triều đại, chiến loạn không nghỉ. Chỉ có trăm năm an bình, còn lại là chém giết tàn khốc.
Vì phòng ngừa mọi người coi nàng là yêu quái mà vẩy máu chó, Lâm Hoa chỉ còn cách thay đổi chỗ ở thường xuyên, một nơi không ở quá 10 năm. Ngắn ngủn ngàn năm, Lâm Hoa cơ hồ đã đi khắp nhân gian.
Thảo nguyên phương bắc, nuôi ngựa chăn dê —— cuối cùng A Dạ lại đem tất cả dê, ngựa thành thịt nướng. Chẳng qua do ngươi ăn trúng một cục phân ngựa —— ai bảo khẩu vị ngưoi không có mắt thần? Cục phân lớn như vậy cũng không thấy?
Gặm đùi ngựa, cõng đùi dê, bất đắc dĩ đổi chỗ.
Giang Nam sông nước, ca hát nhảy múa —— cuối cùng lại bị A Dạ cho một mồi lửa đốt sạch Giang Nam. Chẳng qua do tên phú thương Trình lão gia thèm thuồng mỹ mạo của nàng, muốn ngươi không biết thần không hay rước nàng về phủ sao? Về phần đốt cả thuyền hoa hồ Tây? Làm cho những tên văn nhân mặc khách, phú thương mỹ quyến như mấy cái sủi cảo luộc nước sôi.
Tiếp đổi địa phương.
Cứ như vậy A Dạ không ngừng gây chuyện, Lâm Hoa không ngừng đổi chỗ ở, chỉ ngàn năm đã chán nản. Mắt thấy tiểu oa Phương Hoa nhà bên lớn lên thành thiếu nữ, gặp được công tử mến mộ, sống chết thành thân, cuối cùng chết già. Mà nàng vẫn duy trì bộ dáng thiếu nữ như cũ, coi chừng con Phượng Hoàng đen ngàn năm không thay đổi.
Nàng rốt cuộc nhận rõ mình đã thành yêu, không thể quay về những ngày bình thản ban đầu. Những ký ức xa xưa cũng mờ nhạt. Nhân gian, chính là không cần chờ đợi.
"A Dạ, chúng ta trở về."
Vừa dứt lời, Hắc Phượng trong ngực liền xông lên trời, hóa thành một con phượng hoàng lớn, lông vũ đen dưới ánh mặt trời trở nên lộng lẫy, tiếng phượng hót trong trẻo vang vọng đất trời.
Hắc Phượng bay lượn mấy vòng trên không trung liền dừng lại trước mặt Lâm Hoa.
Hắn cũng chịu đủ rồi? Lâm Hoa cười yếu ớt, leo lên ngồi.
"Dao nhi." Bạch Miểu khẽ gọi, lại thấy Lâm Hoa run lẩy bẩy, co rút thành một cục, cả người lâm vào khủng hoảng "Đừng sợ, là ta."
"Đừng tới gần ta!" Lâm Hoa thét chói tai, trong đầu không ngừng hiện ra những ký ức đau đớn, suy nghĩ căng như dây đàn sắp đứt.
Nàng từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Bạch Miểu, hai mắt đỏ như máu: "Tại sao đối xử với ta như vậy?"
Dịch cốt rút gân đau đớn, nàng nhịn, cắt lưỡi khoét mắt, nàng nhịn. Nhưng nếu có lần sau gặp lại, nàng chỉ muốn hỏi tại sao lại đối xử với nàng như vậy, quá độc ác, không hề do dự tổn thương nàng.
"Thật xin lỗi." Bạch Miểu rũ mắt, âm thanh giống như đến từ hư không.
"Thật xin lỗi?" Lâm Hoa đột nhiên nổi giận, giống như bản thân đánh vào nắm bông mềm, không hề có tác dụng, tất cả chất vấn trở nên không có ý nghĩa. Nàng khoát khoát tay, xụi lơ trên mặt đất.
Trên bầu trời xanh lam, những đám mây trắng hình thù quái dị trôi lờ lững. Nàng thì thào nói: "Thời điểm bị thương ta không hề hận ngươi, cho dù lúc xương cốt đau nhức do mọc lại, cho dù bị Yêu Hoàng chơi đùa, ta cũng không hận ngươi. Đáy lòng ta luôn có một âm thanh nhắc nhở ngươi làm vậy là có nguyên nhân. Ta chỉ muốn khi gặp lại ngươi sẽ hỏi tại sao. Nhưng ngươi chỉ bằng một câu xin lỗi nhẹ nhàng liền đánh trở lại ta. Thôi, ta không hận, nhưng ta cũng không cách nào đối mặt với ngươi, trái tim ta còn chưa lớn đến mức vậy, ngươi tới từ đâu thì về chỗ đó đi. Coi như là món quà cuối cùng ta tặng cho ngươi, không uổng công chúng ta từng quen biết. Coi như trả cho những trái liệt hỏa ta ăn của ngươi."
Nói xong, Lâm Hoa liền nhắm mắt, nước mắt khẽ rơi.
Hồi lâu sau Lâm Hoa cảm thấy trong sân yên tĩnh, chỉ còn tiếng cánh hoa rơi, nàng đi rồi sao? Lâm Hoa thở dài, chậm rãi mở hai mắt đã thấy một cái đầu xanh lè trên đỉnh đầu nàng.
"A! A! A! A! A! A!" Lâm Hoa kêu thảm thiết, bật dậy đánh một cái tát về phía cái đầu kia, bàn tay không hề báo trước xuyên thẳng qua, Lâm Hoa trợn to hai mắt, tay dừng tại giữ không trung.
"Ngươi. . . . . ." Sao ngươi lại biến thành bộ dáng như vậy? ánh mắt Lâm Hoa phức tạp, lại không biết phải đối mặt với người đã từng thương tổn mình như thế nào, nàng không cách nào lừa gạt bản thân quên đi những đau khổ đó, nhưng cũng không thể hận nàng.
"Bạch Miểu, tại sao lại như vậy?"
Tru Thần là chuyện nghịch thiên, Thần Đế dùng tim ta làm thành Tru thần tiễn, hôm nay Phượng Thần đã chết, ta sao còn có thể sống đây?" Bạch Miểu chần chờ mở miệng, màu sắc đã phai nhạt mấy phần: ""Dao nhi, ta sống vài chục vạn năm, trừ Phượng Thần, ngươi là người thân thiết nhất, nhưng ta lại tự tay tổn thương ngươi. Ta hao hết pháp lực tìm được ngươi, chỉ muốn nói với ngươi một câu, thật xin lỗi, tha thứ ta."
Lời còn chưa dứt, Bạch Miểu đã hóa thành những điểm sáng xanh nhạt, chúng quấn quit bên cạnh Lâm Hoa như nhảy múa rồi từ từ liền biến mất giữa thiên địa.
Lâm Hoa ngơ ngác nhìn tất cả, cho đến khi đốm sáng cuối cùng biến mất, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần. Tất cả giống như ảo giác, Bạch Miểu xuất hiện, chỉ vì nói lời xin lỗi với nàng, vậy bây giờ, nàng ấy đâu?
"Cần gì chứ? Ta đã không còn hận ngươi rồi."
Ánh chiều nhiễm đỏ phía chân trời, bầu trời xanh thăm thẳm như nhuộm máu.
Lâm Hoa thở dài, từ từ ngồi dậy, bước vào nhà. Náo loạn như vậy, chỗ này sợ cũng không thể ở lại, phải mau chóng dọn dẹp hành lý thôi.
Thần giới.
Bạch Miểu chết đi là lúc bản thể thần thụ trên Phượng Thần cung bốc lửa, thế lửa lớn theo gió, giây lát liền bao trọn cả thân cây. Mất đi thần hồn, thần thụ liền sụp đổ ầm ầm trong lửa.
Thần thụ sụp đổ làm thay đổi phân cách hai giới thần – yêu vì vốn dĩ thần thụ nối liền với một mảnh Hoang vu, trong đó nổi bậc là ngọn núi Nhất Sơn sừng sững lên tới trời.
Phượng Thần chết, Thần giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, thêm Thần Thụ bị hủy diệt, Thần giới đều cảm thấy lo lắng. Báo tin này cho Thần Đế, ai ngờ Thần Đế chỉ nói không sao. Vì vậy, không ai nhắc lại chuyện này.
Trong thần điện Tịch Nguyệt.
"Hoàng huynh, họa lớn trong lòng đã trừ, ngươi còn mất hứng cái gì?" Tịch Nguyệt Đế cơ mặc váy lụa trắng, nghiêng người dựa trên giường, hắc nguyệt trên trán càng u ám.
Lúc này nàng khẽ nhấc ngón tay thon dài, điểm trên lồng ngực người đàn ông còn lại, dịu dàng nói: "Hoàng huynh. . . . . ."
Nam tử trên giường không chú ý tới vẻ mặt trêu đùa của cô gái, hắn nhắm mắt như đang ngủ.
Nhân gian.
Thời gian ngàn năm thoáng qua, nhân gian thay đổi biết mấy triều đại, chiến loạn không nghỉ. Chỉ có trăm năm an bình, còn lại là chém giết tàn khốc.
Vì phòng ngừa mọi người coi nàng là yêu quái mà vẩy máu chó, Lâm Hoa chỉ còn cách thay đổi chỗ ở thường xuyên, một nơi không ở quá 10 năm. Ngắn ngủn ngàn năm, Lâm Hoa cơ hồ đã đi khắp nhân gian.
Thảo nguyên phương bắc, nuôi ngựa chăn dê —— cuối cùng A Dạ lại đem tất cả dê, ngựa thành thịt nướng. Chẳng qua do ngươi ăn trúng một cục phân ngựa —— ai bảo khẩu vị ngưoi không có mắt thần? Cục phân lớn như vậy cũng không thấy?
Gặm đùi ngựa, cõng đùi dê, bất đắc dĩ đổi chỗ.
Giang Nam sông nước, ca hát nhảy múa —— cuối cùng lại bị A Dạ cho một mồi lửa đốt sạch Giang Nam. Chẳng qua do tên phú thương Trình lão gia thèm thuồng mỹ mạo của nàng, muốn ngươi không biết thần không hay rước nàng về phủ sao? Về phần đốt cả thuyền hoa hồ Tây? Làm cho những tên văn nhân mặc khách, phú thương mỹ quyến như mấy cái sủi cảo luộc nước sôi.
Tiếp đổi địa phương.
Cứ như vậy A Dạ không ngừng gây chuyện, Lâm Hoa không ngừng đổi chỗ ở, chỉ ngàn năm đã chán nản. Mắt thấy tiểu oa Phương Hoa nhà bên lớn lên thành thiếu nữ, gặp được công tử mến mộ, sống chết thành thân, cuối cùng chết già. Mà nàng vẫn duy trì bộ dáng thiếu nữ như cũ, coi chừng con Phượng Hoàng đen ngàn năm không thay đổi.
Nàng rốt cuộc nhận rõ mình đã thành yêu, không thể quay về những ngày bình thản ban đầu. Những ký ức xa xưa cũng mờ nhạt. Nhân gian, chính là không cần chờ đợi.
"A Dạ, chúng ta trở về."
Vừa dứt lời, Hắc Phượng trong ngực liền xông lên trời, hóa thành một con phượng hoàng lớn, lông vũ đen dưới ánh mặt trời trở nên lộng lẫy, tiếng phượng hót trong trẻo vang vọng đất trời.
Hắc Phượng bay lượn mấy vòng trên không trung liền dừng lại trước mặt Lâm Hoa.
Hắn cũng chịu đủ rồi? Lâm Hoa cười yếu ớt, leo lên ngồi.
/81
|