Gả Cẩu Tùy Cẩu

Chương 5

/10


Đây là đâu?

Vẻ mặt Vương Tổ Đức nghi hoặc ngồi trên đường cái, anh nhìn đông nhìn tây, cảm thấy như bị mê hoặc, đã quên vì sao mình lại ngồi ở đây? Chỉ đến khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một hình ảnh trên đường, anh mới đột nhiên hoàn hồn.

Là ông ta!

Vương Tổ Đức ánh mắt mở lớn, trừng mắt nhìn xa mười mét, ở đó xuất hiện một ông lão, anh liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, đúng là ông lão đã biến anh thành chó! Những ngày còn lưu lạc, anh luôn tìm kiếm ông lão ấy, nay phát hiện ông ta ở cách đó không xa, anh lập tức lập tức đuổi theo.

Nếu anh bắt buộc phải hóa thành người, mấu chốt nhất định nằm ở trên người lão ta, cho nên anh liều lĩnh sải dài bốn chân, tránh mọi người đi trên dường, ra sức truy tung ông lão kia, chớp mắt một cái, ông lão kia lại không cánh mà bay.

Không, không thể! Anh nhất định phải tìm được ông lão đó! Anh dùng cái mũi của mình, ông lão đó ăn mặc như Cái Bang, chắc chắn sẽ hôi hơn người bình thường, hơn nữa ông ta ở cùng loài chó, chắc chắn trên người cũng có mùi của chó — A, có, anh ngửi thấy mùi của chó, quả nhiên rất hôi.

Thật không ngờ cái mũi chó này có thể dùng được, nó giống như rada tìm kiếm vậy, anh đi vào một ngõ hẹp, ở cuối con ngõ, anh thấy có người đang nhặt hộp giấy, thoạt nhìn như là người bán đồng nát, mà hình ảnh quen thuộc kia đúng là ông lão đó rồi.

Vương Tổ Đức đi về phía ông lão.

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Tôi rốt cục cũng tìm được ông!

Đang phân loại giấy vụn ông lão vội ngừng lại, quay đầu nhìn con chó nhỏ màu vàng, đối diện ông đang kích động sủa.

Ông lão trợn tròn mắt, nhìn con chó nhỏ, đầu tiên ngờ ngợ, chỉ chốc lát sau đã nhớ ra.

“Thì ra là cậu, ha ha, cậu là anh chàng trẻ tuổi kia.” Đối với người bình thường, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ có ông lão hiểu được cẩu ngữ.

“Đúng, là tôi! Tôi tìm ông đã lâu! Là ông, tôi biết! Là ông biến tôi thành chó!”

Ông lão lắc đầu.“Là cậu tự chuốc lấy thôi, tôi đã sớm đã cảnh cáo cậu.”

“Ông muốn gì cũng được, chỉ cần có thể biến tôi trở lại như cũ, cái gì tôi cũng đồng ý!”

Ông lão nhíu mày.“Thật không?”

Vương Tổ Đức giơ hai chân trước, nhào vào người ông lão, mở to đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, anh thề lần sau không coi thường loài chó nữa, anh đã có một bài học, thật sự!

“Tôi rất xin lỗi, tôi thực sự hối hận, lúc ấy thái độ của tôi không đúng, tôi sẽ cố gắng chuộc lỗi, cho tôi cơ hội, cầu xin ông, lão tiên sinh!”

Ông lão gật gật đầu.“Tốt lắm, tốt lắm, biết sai có thể sửa, ở hiền gặp lành, cậu biết nhận sai là tốt rồi.”

“Tôi nhận sai, ông biến tôi trở về như cũ đi, cầu xin ông.”

Ông lão lại lắc đầu.“Thật đáng tiếc, ta không giải trừ được.”

Vương Tổ Đức đang ôm hi vọng nghe ông lão trả lời, biểu tình như là ngày tận thế

“Vì sao? Nếu ông có thể biến tôi thành chó, đương nhiên cũng có thể biến tôi thành người chứ!”

“Đừng nóng vội, người trẻ tuổi, tuy rằng tôi không thể giải trừ, nhưng cậu có thể.”

“Tôi?”

“Đúng vậy, đây là một lời nguyền xưa, cách duy nhất để giải trừ là cậu thật lòng, chỉ cần cậu thật lòng sám hối, tự nhiên cậu sẽ trở về như cũ, mà không phải xin lỗi hay làm gì để bù lại, lời nguyền này coi trọng sự thật lòng.”

“Tôi thật lòng mà, tôi thề!”

“Một khi đã như vậy, cậu không cần lo lắng, nhớ kỹ, chỉ có dùng tâm ý, mới có thể giải trừ, giúp cậu việc trở về hình người, tự giải quyết cho tốt đi.”

Dùng thành ý? Dùng như thế nào? Này? Đợi chút đã lão tiên sinh! Chớ đi nha — chớ đi –

“Chớ đi!”

Vương Tổ Đức quát to một tiếng, giật mình tỉnh giấc, cả người còn theo phản xạ bật dậy.

Anh kinh ngạc nhìn bốn phía, thấy mình đang ngủ trên giường Lâm Thục Huệ, mới bừng tỉnh, thì ra là một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy thật chân thực, phảng phất như anh vừa tìm được ông lão đó, mà anh còn nhớ rõ lão tiên sinh còn nói với anh một câu.

“Thật tình thành ý……” Anh kinh ngạc thốt lên, phát hiện ra mình vừa nói, ánh mắt lại nhìn được sắc màu rực rỡ, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, ngay cả chính anh cũng ngây dại.

Chân không phải chân chó, tay không phải chân chó, giơ lên hai tay xem xét, mười ngón tay lại hiện ra trước mắt, sờ sờ mặt mình, không phải là mặt chó, miệng chó cùng mũi chó.

Anh đã biến trở lại?

“Wa! Rất tuyệt!” Vương Tổ Đức mừng như điên kêu lên, anh biến trở lại rồi! Không phải là chó nữa! Tuy rằng không biết có chuyện gì nhưng thật tuyệt!

Anh ở trên giường quấn chăn vào, bởi vì mới biến thành người, cho nên trên người không mặc quần áo, con mèo Elle cùng con chó ngốc Chuck đều tròn mắt nhìn anh, cùng kinh ngạc, không rõ vì sao anh biến từ chó thành người?

“Rất tuyệt! Khẳng định là thành ý của mình đã giải trừ được lời nguyền, mình không bao giờ là chó nữa! Mình biến trở về đến đây! Trời ạ!” Anh thật sự rất vui, anh rất nhớ hai tay, hai chân, anh sẽ không bao giờ đi bằng 4 chân nữa.

May mắn Lâm Thục Huệ giờ phút này không ở nhà, nếu không anh cũng không biết giải thích với cô vì sao lại ở nhà cô nữa, khẳng định sẽ bị cô làm cho sống dở chết dở, hơn nữa mất tích mấy ngày này, ba mẹ chắc sẽ lo cho anh lắm, anh nên về nhà đã, trước khi đi anh cần thay quần áo đã.

Vì thế anh vội vàng lục tử quần áo của Lâm Thục Huệ, may quần áo trung tính của cô không ít, vừa vặn có một bộ đồ thể thao có thể tạm thời thay, có vẻ hơi nhỏ, nhưng không có cách nào khác, anh phải chấp nhận đến khi có quần áo mới để thay, Elle cùng Chuck vẫn tròn mắt kinh ngạc, biến thành tò mò, cuối cùng đi tới chỗ anh ngửi ngửi.

“Gâu!” Chuck nhìn anh lắc lắc cái đuôi.

Vương Tổ Đức cười ha ha sờ đầu Chuck.“Hắc, chó ngốc, mày vẫn nhận ra tao, phải không?”

“Gâu!” Giống như đang trả lời anh, Chuck lại sủa một tiếng.

“Meo meo ~~” Ngay cả Elle cũng dui dụi vào chân anh làm nũng.

“Tao phải đi trước khi chủ nhân của tụi mày trở về, mấy ngày này ở cùng tụi bạy rất vui vẻ, Elle, Chuck, có cơ hội tao sẽ lại đến thăm bọn mày, tao đi rồi, bảo trọng.”

Sau khi ôm Elle và Chuck vào lòng xong, Vương Tổ Đức liền đứng dậy đi ra phòng khách, mở cửa thăm dò, xác định ngoài cửa không có ai, liền nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Hôm nay Lâm Thục Huệ đến công ty muộn hơn bình thường, tại cô ngủ không đủ giấc, bởi vì chú chó mới của cô đã đi mất.

Hôm trước đột nhiên đi về không thấy chú chó nhỏ đâu, cô đã vội vã đi tìm khắp mọi nơi, còn đến nhà mọi người ở mỗi tầng, hỏi xem có nhìn thấy chú chó nhỏ của cô không.

Vì thế cô bật đèn suốt đêm, trách mình hôm trước sơ ý khiến Tổ Đức bỏ nhà đi, c­ứ nghĩ đến Tổ đức lưu lạc ở ngoài, không có đồ ăn, không có chỗ ngủ, cô liền khổ sở cả đêm không thể ngủ yên.

Cô mệt mỏi đi vào công ty, vừa vào cửa, cô gái trực tổng đài liền lập tức đứng dậy.

“Phó tổng.”

“Chào buổi sáng……” Cô phất phất tay, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, cô gái trực tổng đài khổng để ý vẫn vui vẻ đi đến.

“Tổng giám đốc đã trở lại.”

Lâm Thục Huệ phút chốc ngẩng đầu, vì cái tin ấy phút chốc kinh ngạc không nói lên lời.

“Cái gì? Anh ta đã trở lại?”

“Đúng vậy.”

Lâm Thục Huệ giật mình, tiếp theo lập tức nhanh chóng đi đến văn phòng của Vương Tổ đức, bình thường cô đều gõ cửa, nhưng lần này xông thẳng vào, mà khiến cô kinh ngạc hơn là, nhìn thấy Vương Tổ Đức đang nói chuyện điện thoại.

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhấc tay bảo cô chờ một chút, tiếp tục nói chuyện điện thoại, mà Lâm Thục Huệ đứng ở cửa kinh ngạc nhìn anh.

Mất tích một tháng trời, nay lại ở trước mắt, đột nhiên xuất hiện ở văn phòng.

Cô vẫn nghĩ đến anh ta đã xảy ra chuyện, lo lắng anh ta gặp phải chuyện gì, nhưng là hiện tại Vương Tổ Đức đã trở về ngồi nói chuyện điện thoại, thoạt nhìn tinh thần anh ta khá tốt, không khác gì một tháng trước, vẫn rất anh tuấn, vẫn cùng kiểu tóc, mặc bộ đồ tây lên người, trông rất đẹp trai.

Nghe thấy anh đã trở lại, đầu tiên cô thấy rất kinh ngạc, sau khi nhìn thấy anh, cô lại thấy sợ, nhớ đến một tháng qua, cô vì anh mà ngày ngày tăng ca, bận tối mày tối mặt, lại nhìn thấy anh thoải mái nói chuyện điện thoại, trên mặt còn cười cười, phảng phất như dù có xảy ra chuyện gì cụng không làm anh thảy đổi, một ngọn lử bốc lên trên đầu, thì ra những lo lắng trước đây của cô là dư thừa.

“Tốt, cám ơn, hẹn gặp lại.” Vương Tổ Đức cúp điện thoại, khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang tối sầm lại của Lâm Thục Huệ.

Nếu là một tháng trước, anh đã sẵn sàng nghênh tiếp quân địch, hơn nữa cảm thấy thái dương huyệt run lên, dùng hết sức tranh luận với cô, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu, bởi vì cách nhìn của anh đối với cô đã không giống như trước.

Anh đứng lên.“Thục Huệ.”

“Vương –” Hai chữ còn lại chưa kịp phát ra miệng, cô đã kinh ngạc kêu lên.“Anh gọi tôi là gì?”

Vương Tổ Đức nghĩ nghĩ, hỏi lại cô.“Tôi gọi cô là cái gì?”

“Ang gọi tôi…… Thục Huệ.”

“A, thì sao? Như vậy rất kỳ quái sao?” Anh cố ý, lại giả bộ không biết gọi cô là Thục Huệ có gì không phải.

“Đương nhiên kỳ quái a, bình thường anh đều gọi tôi là Lâm phó tổng hoặc Lâm tiểu thư.” Thật kì quái nha, hại da gà của cô nổi hết lên.

“Phải không? Nhưng tôi thích gọi cô là Thục Huệ, như vậy có vẻ thân thiết, cô cũng có thể gọi tôi là Tổ Đức.”

Đề nghị của anh làm cô mở to mắt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra nha, cô với anh chỉ là cộng sự, dựa vào chức vụ, trách nhiệm, anh gọi cô là Lâm phó tổng hoặc là Lâm tiểu thư, còn cô gọi anh là Tổng giám đốc hoặc gọi cả họ cả tên anh ra.

Cô đã quen gọi như vậy, cũng thấy không có gì không ổn, nhưng Vương Tổ Đức này lại ở đây thảo luận với cô về vấn đề xưng hô? Còn đề nghị gọi hẳn tên sẽ có vẻ thân thiết?

Đầu anh không có vấn đề gì chứ? Anh làm cho cô há hốc mồm, cảm thấy hình như anh đã thay đổi, khiến cô quên mất cô đến văn phòng anh là vì cái gì.

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status