Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập

Chương 58: Trận chiến trong lòng núi

/240


- Bắt đầu rồi.

Arya buồn rầu nói. Những đội quân vũ khí tuốt trần, cảnh giác. Orik vung vẩy cây rìu. Arya rút tên đặt lên cung. Murtagh báo cho Er­agon:

- Một thám báo mới chạy từ đường hầm về cho biết Ur­gals đang tiến tới.

Mọi người không rời mắt khỏi miệng hầm đen ngòm giữa những hàng chông nhọn hoắt. Một, hai rồi ba phút trôi qua. Mắt vẫn hướng về đường hầm, tay cầm thanh Zar'roc, Er­agon leo lên yên rồng. Murtagh lên lưng Tornac. Bỗng tiếng một người la lên:

- Tôi nghe thấy chúng rồi.

Các chiến binh gồng mình nắm chặt vũ khí. Tất cả bất động, nín thở. Tiếng gào của lũ Ur­gals như xé không gi­an, rồi những bóng đen nhô lên khỏi miệng hầm. Vừa được lệnh, những thùng dầu sôi khổng lồ đổ ào ào xuống cái miệng chết khát của đường hầm. Những con quái vật rú lên đau đớn. Một cây đuốc được ném xuống lớp nhựa thông bập bềnh, dìm lũ Ur­gals vào hỏa ngục. Choáng váng, Er­agon liếc qua những miệng hầm khác. Hai tiểu đoàn kia cũng đang sáng ngời ánh lửa. Nó tra kiếm vào bao, đặt mũi tên lên cung.

Những con quái thú lớp sau nhồi đám đồng đội bị thương vào đống dầu thông, đạp qua chúng, để leo lên khỏi miệng hầm. Chúng sát cánh nhau, thành một bức tường cứng rắn. Sau những ụ phòng thủ, hàng xạ thủ đầu tiên bắn tên ra như mưa. Er­agon và Arya bắn trợ lực cùng họ. Những ngọn giáo bay tới làm hàng ngũ Ur­gals gục lả tả.

Bức tường thịt của lũ quái hơi chao đảo, nhưng rồi chúng dùng khiên, mộc che kín thân mình. Trong làn mưa tên, lũ Ur­gals tiếp tục tràn lên mặt đất. Er­agon khiếp đảm, không ngờ chúng đông đến thế. Bắn tên kiểu này để giết từng đứa một sao? Thật điên rồ! Nhưng còn may là chưa nhìn thấy bóng dáng quân triều đình của Gal­ba­torix. Chợt giữa những lá cờ hiệu tơi tả giơ cao trong đoàn quái thú, tiếng tù và thúc trận vang lên. Toàn thể tụi Ur­gals gầm thét tấn công. Chúng ném những cái xác của nhóm tiên phong lên những cọc chông làm ụ phòng thủ. Hàng loạt tên đen rào rào bắn về phía những người đang cố bảo vệ Far­then Dur. Er­agon thụp người sau tấm khiên. Saphi­ra cúi vội đầu. Những mũi tên tanh tách chạm vào giáp nó, rồi lả tả rơi xuống đất.

Lợi dụng giây phút đó, đám Ur­gals ào ạt tiến lên, tiếng gầm thét thúc quân rền vang như sấm. Hàng loạt ngọn giáo tua tủa đâm vào những con quái thú, nhưng không ngăn cản được đoàn quân Ur­gals tràn ngập vượt qua bãi chông.

Hàng phòng thủ trên cùng bị vỡ. Lần đầu tiên hai lực lượng cuốn lấy nhau trong một trận giáp lá cà.

Tiếng la thét chói lói của ba tiểu đoàn phòng thủ nhào vào cuộc chiến làm Saphi­ra hăng máu, nó rống lên, nhảy vào xé tan thây một con quái Ur­gals. Những cái nanh của nó còn độc địa hơn cả gươm đao. Cái đuôi cô ả như một cây chùy khổng lồ. Từ trên lưng rồng, Er­agon vung kiếm gạt đường búa của con Ur­gals đầu đàn, đang bổ xuống cánh Saphi­ra. Thanh Zar'rac đỏ rực, sáng lên như hả hê vì máu quái vật. Er­agon thoáng thấy Orik chặt đầu một Ur­gals bằng cây rìu vô cùng dũng mãnh. Kế bên ông lùn, Murtagh, trên lưng Tornac, nghiến răng giận dữ, vung kiếm tả xung hữu đột. Vừa lúc Saphi­ra xoay mình, Er­agon thấy Arya nhảy vọt qua xác một địch thủ.

Một con quái thù lăn qua một người lùn bị thương, chặt mạnh chân trước Saphi­ra, nhưng thanh kiếm của nó trượt trên mặt giáp thép, toé lửa. Er­agon bổ một nhát lên đầu Ur­gals, thanh Zar'rac kẹt cứng vào sừng con quái, tuột khỏi tay nó. Er­agon nhảy xuống đất, ôm đầu con quái thù, nghiền nát mặt nó bằng cái khiên. Vừa kịp rút thanh Zar'rac khỏi sừng con vật, Er­agon vội vàng nhảy tránh một Ur­gals khác nhào lại tấn công.

“Saphi­ra, cứu anh!” Nhưng Saphi­ra đã bị cuốn sâu vào cuộc chiến hỗn loạn. Thình lình một quái Kull, giơ cao cây chùy, xông tới. Không kịp đưa khiên lên đỡ, Er­agon bật nói “Jier­da!” Một tiếng “rắc” vang lên, cổ con quái bị gãy, đầu bật ra sau. Er­agon liên tiếp xuất chiêu, thêm bốn tên Ur­gals gục dưới thanh Zar'rac khát máu. Ngay lúc đó, Murtagh phóng ngựa đến sát bên Er­agon, một lũ Ur­gals bám theo.

- Lên mau.

Vừa nói Murtagh vừa kéo Er­agon lên ngựa, phóng về phía Saphi­ra. Mười hai tên Ur­gals đang vây quanh Saphi­ra. Chúng đang tới tấp đâm vào hai cánh nó, máu tung toé trên mặt đất. Mỗi lần Saphi­ra định tấn công một tên, cả bầy xúm lại đâm vũ khí vào mắt nó. Nó xoè móng vuốt chụp những cây giáo, thì lũ Ur­gals nhảy bật ra sau, né tránh.

Nhìn máu Saphi­ra, Er­agon giận điên lên. Gầm lên một tiếng, nó nhảy xuống ngựa, vung kiếm đâm xuyên qua ngực một con quái gần nhất. Lũ quái dạt ra. Chỉ một cú đá, Saphi­ra hất một con quái bay bổng lên không. Er­agon nhảy lên lưng Saphi­ra. Murtagh ngoắc tay, rồi lăn xả vào cuộc chiến.

Saphi­ra bay vút lên, lượn vòng vòng để nó và Er­agon lấy lại sức, rồi nó nhè nhẹ lướt là là tới sau một bầy xạ thủ Ur­gals. Lũ quái thú chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, Er­agon đã lia kiếm chặt đứt đầu hai tên. Saphi­ra cũng giúp ba tên hồn lìa khỏi xác, rồi bay vội đi vừa lúc chúng í ới báo động và những mũi tên đen được bắn ra.

Tiếp tục chiến thuật đột kích đó, cùng với tốc độ phi thường của Saphi­ra và ánh sáng lù mù, những sườn khác của kẻ thù đều bị tấn công bất ngờ. Những lúc Saphi­ra bay trên không, Er­agon sử dụng cung tên. Vì vậy chẳng bao lâu nó không còn mũi tên nào. Nhưng Er­agon vẫn chưa dùng phép thuật, để dành sức cho khi nào tối cần thiết.

Saphi­ra bay cao hơn để Er­agon quan sát toàn diện diễn tiến trận đánh. Ba mặt trận, quanh ba cửa đã bị đánh sập của ba đường hầm. Điểm bất lợi của Ur­gals là chúng bị phân tán và không đủ khả năng dốc toàn bộ lực lượng lên mặt đất cùng một lúc. Tuy vậy, cả quân Var­den và người lùn đều không thể ngăn nổi sức tấn công của chúng, họ đang bị ép dần về thành phố Tron­jheim. Quân phòng thủ dường như không đủ sức chống lại khối lượng khổng lồ của Ur­gals tiếp tục tăng dần.

Ur­gals chia làm nhiều đoàn, mỗi đoàn tụ tập quanh một cờ hiệu của mỗi bộ lạc khác nhau. Nhưng Er­agon không thể biết kẻ nào là tổng chỉ huy những đoàn quân của chúng. Dường như chúng nhận chỉ thị từ một nơi nào khác, các bộ lạc không hề lưu tâm tới nhau. Er­agon ước sao biết tổng chỉ huy của chúng là ai, nó và Saphi­ra sẽ tìm cho ra để tiêu diệt.

Nhớ chỉ thị của Aji­had, Er­agon chuyển tin về cho cặp sinh đôi. Chúng hỏi cặn kẽ việc Ur­gals không có mặt kẻ chỉ huy trực tiếp, rồi chuyển lại lệnh của Aji­had: “Hãy đến giúp đức vua, trận tuyến phía đó đang lâm nguy.”

Saphi­ra bay vội đến nơi những người lùn đang bị bao vây. Rực rỡ trong bộ giáp vàng, nhà vua của người lùn đứng giữa một nhóm hoàng tộc. Ông đang vung cây Vol­und, cây búa của tổ tiên. Thấy Saphi­ra, mắt ông lấp lánh cái nhìn khâm phục, chòm râu bạc sáng rực dưới ánh đèn.

Saphi­ra phủ phục bên những người lùn, hướng về lũ Ur­gals đang ồ ạt xông lên. Tên Kull can đảm nhất cũng phải thất kinh chùn bước trước vẻ dữ tợn của Saphi­ra. Chớp cơ hội, những người lùn lao tới. Er­agon cố sức bảo vệ cho Saphi­ra, vì bên trái nó có những người lùn, nhưng bên phải và phía trước là một biển kẻ thù hung dữ. Vừa sử dụng kiếm vừa dùng phép thuật, Er­agon chém Ur­gals như chẻ tra. Một mũi giáo trượt qua tấm khiên, làm vai trái nó đau nhói. Er­agon điên tiết bổ thanh Zar'rac, chẻ sọ một con quái thú làm hai.

Nó kinh ngạc, không ngờ ông vua già khú khụ, sống từ bao nhiêu thế hệ trược, mà vẫn còn uy dũng phi thường. Không một tên Ur­gals nào, kể cả Kull, đến gần nhà vua và hàng bảo vệ của ông mà thóat khỏi chết. Mỗi lần cây búa Vol­und vung lên, lại như tiếng cổng báo tử cho một kẻ thù. Một chiến binh bị rớt cây thương, nhà vua cầm thương của mình, phóng thẳng đến tay người lính đó, cách xa hai mươi thước.

Er­agon chém hụt một tên Kull hơi quá tầm tay, suýt bị nhào khỏi lưng Saphi­ra. Ngay lập tức con quái khổng lồ lách tới, vung gươm. Đường gươm của nó đi ngay đỉnh mũ sắt của Er­agon. Tiếng sắt thép chạm nhau, làm Er­agon hoa mắt, choáng váng. Lưỡi gươm của tên Kull loang loáng chuyển xuống ngực Er­agon. Nhưng bỗng con quái rú lên, bật ngửa trên mặt đất. Đứng ngay tại đó là: An­gela.

Bà phù thủy mặc một áo choàng đỏ dài lượt thượt, bên trong là một bộ giáp lạ lùng thêu thùa sặc sỡ. Tay cầm một vũ khí còn lạ lùng hơn: cán bằng gỗ, hai đầu là hai lưỡi kiếm. An­gela tinh quái nháy mắt với Er­agon, rồi vừa bước đi, vừa quay tít thanh kiếm hai đầu, như làm trò ảo thuật. Theo sát sau bà, chính là Solem­bum dưới lốt một thằng bé tóc rối bù. Con ma mèo cầm một lưỡi dao đen, nhe hàm răng nhọn hoắt.

Vẫn còn choáng váng, Er­agon cố ngồi thẳng trên yên. Saphi­ra lại vươn mình bay lên không, để Er­agon phục hồi sức lực.

Nhưng, từ trên nhìn xuống, Er­agon khiếp đảm thấy cả ba cánh quân của Aji­had, Jor­mundur và vua Hroth­gar đều đang thất thế trước lũ Ur­gals tràn ngập.

Biết rõ giới hạn của mình, nếu Er­agon dùng phép thuật tiêu diệt hết lũ Ur­gals, chẳng khác nào nó tự tử vì làm một chuyện quá sức. Nhưng chỉ còn cách đó, may ra mới thắng được đám quái vật này.

Cuộc chiến kéo dài như bất tận, Er­agon và Saphi­ra vừa diệt được một Ur­gals, lập tức con quái khác tiến lên. Toàn thân đau nhức, đầu như búa bổ, Er­agon đuối sức dần sau mỗi lần dùng phép thuật. Saphi­ra, dù bị những vết thương nhỏ trên cánh, nhưng tình trạng sức khoẻ khá hơn.

Vừa đưa kiếm đỡ một đòn, giọng anh em sinh đôi khẩn cấp trong đầu, Er­agon bắt liên lạc ngay: “Nhiều tiếng động lớn dưới lòng thành phố. Cùng Arya trở vào Tron­jheim, cho sập ngay những đường hầm Ur­gals đang đào.”

Vừa đánh, Er­agon vừa mở đường đến chỗ Arya đang chiến đấu. Er­agon với tay gọi lớn: “Lên ngay.” Arya không chút lưỡng lự, nhảy lên Saphi­ra. Một tay nàng ôm ngang Er­agon, một tay chùi vết máu trên kiếm. Saphi­ra vừa nhún mình, một con quái thú gầm lên, xông tới bổ cây rìu ngay ngực rồng.

Saphi­ra rú lên đau đớn. Nâng mình khỏi mặt đất, xoè cánh, ráng sức giữ thăng bằng, nhưng nó vẫn bị chao đảo, đầu cánh phải lệt xệt xuống đất. Phía dưới, một quái Ur­gals vung cây rìu để phóng lên. Arya vội giơ tay phóng ra một chưởng, một quả cầu xanh ngọc bắn ra từ lòng bàn tay nàng, giết chết ngay con quái. Saphi­ra thở hổn hển khi bay ngang chiến trường.

Er­agon không biết Saphi­ra bị thương ở đâu, lo lắng hỏi: “Em có sao không?”

“Còn sống. Nhưng áo giáp trước ngực bị vỡ, đau lắm.”

“Đưa anh và Arya về nhà nghỉ rồng, nổi không?”

“Để thử xem.”

Er­agon cho Arya biết tình trạnh của Saphi­ra. Arya hứa khi tới nơi sẽ cùng Er­agon chữa trị cho nó.

Sau những phút vất vả ráng sức, Saphi­ra nặng nề hạ cánh xuống Khối Ngọc Ngôi Sao. Nhưng thay vì gặp cặp song sinh có mặt tại đó để quan sát trận địa, Er­agon thấy chung quanh trống trơn. Nó nhảy xuống sàn, thăm vết thương của Saphi­ra. Những miếng kim khí che trước ngực nó đã bị Ur­gals làm bẹp dúm, vì thế Saphi­ra rất đau và khó thở.

Er­agon để Saphi­ra ở lại với Arya, chạy ra ngòai cửa vòm. Nhưng nó đứng sững lại. Mải lo lắng vì vết thương Saphi­ra, Er­agon quên khuấy là nó đang ở trên đỉnh Vol Turin, cầu thang vô tận. Làm sao xuống kịp Tron­jheim trong khi Ur­gals đang đào đường xâm nhập?! Nhìn đường máng hẹp kế bên cầu thang, Er­agon vơ vội cái đệm, lót lên máng, rồi leo vào nằm.

Lòng máng bằng đá trơn láng như gỗ sơn mài. Er­agon trôi xuống với một tốc độ khủng khiếp, vách máng loang loáng lướt qua và mỗi đường rẽ lại làm thân hình Er­agon nẩy lên như sắp vọt ra ngoài. Gió vù vù lùa vào mũ sắt như cuồng phong. Tuy lòng máng rất hẹp, nhưng nó khép chặt chân tay, nên vẫn được an toàn.

Dù tốc độ xuống rất nhanh, nhưng mười phút sau, Er­agon mới tới mặt sàn mã não hồng. Er­agon chóng mặt đến không thể nào bước đi nổi. Hai tay ôm đầu, nó chờ cho đến hết cơn buồn nôn, chóng mặt.

Tỉnh táo lại, Er­agon nhìn quanh. Gi­an phòng mênh mông lặng lẽ, hoang vắng. Ánh sáng hồng lọc qua khối ngọc Isidar Mithrim. Bây giờ nó phải làm gì? Er­agon cố gắng, nhưng vẫn không bắt liên lạc được với anh em sinh đôi. Bỗng nó lạnh người khi nghe tiếng nện ình ình vang vọng khắp Tron­jheim.

Một tiếng động như xé không gi­an. Sàn mã não phồng lên một đường dài hơn chục thước. Mảnh đá vụn bay tung lên, rồi ào ào đổ xuống. Er­agon nhảy lùi lại, sững sờ nắm chặt chuôi kiếm. Từ lỗ hổng trên sàn, những hình thù vặn vẹo của những con quái Ur­gals xuất hiện.

Er­agon bối rối: chạy hay ở lại đánh sập cửa hầm? Lỡ chúng còn xuất hiện tại nhiều điểm khác, làm sao cứu kịp thành phố? Hay phá toang cổng thành để Var­den và người lùn xông vào tái chiếm?

Chưa kịp quyết định, một thân hình cao lớn trong bộ giáp toàn đen và chiếc áo choàng da rắn, từ đường hầm nhô lên, nhìn thẳng vào nó.

Chính là Durza!

Tà Thần cầm thanh kiếm xanh còn hằn vết chém của Aji­had. Một chiếc mộc tròn với dấu hiệu đỏ chót trên cánh tay. Chiếc mũ sắt của hắn trang trí như mũ của một vị tướng quân. Đôi mắt màu hạt dẻ sáng quắc vẻ điên rồ, cái điên rồ của một kẻ đam mê quyền lực và tự tìm kiếm cho mình vị thế để sử dụng quyền lực đó.

Er­agon biết không đủ sức, cũng không đủ nhanh nhạy để tẩu thoát khỏi tay con quỉ sứ này. Nó báo động cho Saphi­ra, dù biết với tình trạng hiện nay, Saphi­ra cũng không thể đến cứu được. Nó cấp tốc ôn lại những lời dạy của ông Brom: đấu với một kẻ có phép thuật, phải xâm nhập được vào đầu nó mà nắm bắt quá khứ và ý định của nó. Và Aji­had đã nói: muốn tiêu diệt Tà Thần phải đâm xuyên qua tim chúng.

Durza khinh khỉnh nói:

- Kar ji­tierl trazhid! Otrag bagh.

Lũ quái Ur­gals nhìn Er­agon đầy ám muội, rồi tản ra vây quanh phòng. Durza, vẻ đắc thắng từ từ tiến lại Er­agon:

- Vậy là mình lại gặp nhau, hay quá, chàng Kỵ Sĩ trẻ trung. Mi đã quá ngu ngốc khi tẩu thoát tại Gil'ead. Điều đó chỉ gây cho ta phải xử tệ hơn với mi thôi.

- Mi không bắt sống được ta đâu.

- Vậy sao? Ta không thấy “anh bạn” Murtagh yêu quí của mi quanh quẩn gần đây để giải thoát cho mi. Lần này mi không thóat nổi ta đâu. Không còn kẻ nào có thể cứu mi được nữa.

Er­agon cố nén sợ, làm cách nào Tà Thần biết được tên của Murtagh? Nhưng nó vẫn lấy giọng diễu cợt hỏi:

- Mi có khoái mũi tên Murtagh bắn mi không?

Mặt Durza sa sầm:

- Món nợ đó ta sẽ đòi bằng máu. Nào, nói đi, con rồng của mi đang trốn ở đâu?

- Không bao giờ.

- Vậy thì ta phải bắt buộc moi từ đầu óc mi ra.

Kiếm của hắn rít lên trong không khí. Cùng lúc mũi kiếm vừa chạm áo giáp Er­agon, một luồng tư tưởng ào ào xâm nhập, mò mẫm vào tư tưởng nó. Er­agon ráng sức bảo vệ tiềm thức, không để Durza xâm nhập. Nó phóng tư tưởng phản công. Hết sức bình sinh phấn đấu, nó ráng len lỏi qua vòng rào sức mạnh tinh thần, che chở quanh ý chí Tà Thần, nhưng không đạt kết quả. Er­agon phóng thanh Zar'rac xỉa một mũi vào Tà Thần. Hắn nhẹ nhàng đỡ, gạt phăng đường kiếm. Rồi nhanh như chớp đâm một nhát, xé toạc một đường áo giáp của Er­agon. Hắn chủ tâm làm ER­agon hoảng loạn, để dễ bề xâm nhập vào trí não và kiểm soát nó.

- Không!

Er­agon gào lên, quăng mình vào Durza. Nó nghiến răng, túm chặt Tà Thần, đấm mạnh vào tay hắn cầm vũ khí. Durza đưa kiếm cắt bàn tay Er­agon, nhưng găng tay sắt làm lưỡi kiếm trượt ra ngoài. Bị Er­agon đá tới tấp vào chân, Durza vung cái khiên đập nó gục xuống sàn. Er­agon liếm máu đang ứa ra, lăn mình, quăng cái khiên sắt nặng chịch của nó trúng chân Tà Thần. Durza vừa loạng choạng trượt chân, Er­agon xả một đường Zar'rac, cánh tay Tà Thần nhuộm máu.

Er­agon vận công thúc đẩy luồng tư tưởng vào ý chí đang suy kiệt dần của Tà Thần. Một đợt sóng tràn ngập những hình ảnh như bất ngờ nhấn chìm nó, ào ạt trôi vào tiềm thức nó.

“Durza là một đứa trẻ con, sống lang bạt cùng cha mẹ, trên một cánh đồng hoang vắng. Gia đình nó bị bộ tộc bỏ rơi, họ gọi cha nó là ”kẻ bội thề.“ Chỉ có điều, khi đó nó không phải là Durza, tên nó là Car­saib, cái tên mẹ nó nựng nịu mỗi khi chải đầu cho nó....”

Tà Thần lảo đảo, mặt co rúm vì đau đớn. Er­agon ra sức kiểm soát những ký ức của hắn đang tràn ngập trong tâm trí hắn.

“Một mình đứng trước mồ cha mẹ trên đồi, nó nức nở khóc vì sao những kẻ kia không giết nó luôn cùng cha mẹ. Rồi nó điên loạn chạy vào sa mạc...”

Er­agon phấn đấu khép kín tư tưởng, không để đôi mắt đỏ vằn lên nét căm hờn khủng khiếp của Durza phóng sức mạnh ý chí vào tiềm thức nó.

“Lão già xót xa nhìn Car­saib thoi thóp nằm trên đụn cát. Những ngày Car­saib dần hồi phục và nỗi khiếp đảm của nó khi khám phá ra ân nhân của nó là một phù thủy. Những khi nó nài nỉ lão truyền dạy cho phép triệu âm binh. Lão Haeg chấp thuận và đặt tên cho nó là Chuột Sa- mạc....”

Er­agon đã đứng hẳn dậy. Durza cố tấn công, nhưng hắn như điên lên vì bị cây khiên của Er­agon làm văng kiếm của hắn ra ngoài.

“Những ngày tu luyện dưới cái nắng như thiêu đốt của mặt trời sa mạc. Phép thuật mạnh dần, nó tự tin và hãnh diện. Những tuần lễ nó săn sóc sư phụ bị tẩu hỏa nhập mà vì một câu thần chú. Niềm vui sướng khi sư phục hồi phục....Rồi sư phụ nó bị một toán cướp hạ sát giữa đêm khuya. Car­saib điên cuồng phẫn nộ, chiêu gọi âm binh để phục thù. Nhưng lũ âm binh mạnh hơn nó tưởng. Chúng điều khiển ngược lại nó. Xâm chiếm linh hồn và thể xác nó. Nó bị quỉ ám! Car­saib gào lên: TA LÀ DURZA!”

Một mũi kiếm xuyên qua áo giáp đâm thẳng vào lưng Er­agon. Nó đau đớn quị xuống, những hình ảnh bị bôi xóa hết trong đầu. Er­agon, nước mắt đầm đìa, ngước nhìn trời, lòng tràn ngập niềm thống khổ. Tất cả đã thất bại rồi! Nó đã bị hạ. Var­den và người lùn bị tiêu diệt. Saphi­ra sẽ đầu hàng để cứu nó. Arya sẽ bị bắt lại và bị giết. Vì sao lại kết cục như thế này? Công lý ở đâu? Tất cả chỉ là vô nghĩa.

Nó ngước nhìn Khối Ngọc Hoa Hồng, một tia sáng làm nó chói mắt, rồi căn phòng bỗng rung chuyển rầm rầm. Nó dụi mắt, không tin nổi.

Khối ngọc đã nứt ra. Một đường tròn khổng lồ lớn dần, những mảnh lớn như những lưỡi dao, rụng rào rào xuống sàn. Giữa phòng, Saphi­ra phóng đầu xuống trước. Hàm mở rộng, phu ra những tia lửa vàng loáng thoáng đốm xanh. Trên lưng nó là Arya: tóc tung bay, bàn tay giơ cao sáng ngời hào quang màu ngọc bích.

Thời gi­an dường như chậm lại khi Er­agon nhìn Durza ngước mắt lên trần. Kinh ngạc rồi giận dữ làm mặt hắm co rúm lại. Hắn cười ngạo nghễ đưa cao tay chỉ thẳng Saphi­ra, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Nội lực còn tiềm ẩn trong Er­agon, bất ngờ cuồn cuộn dâng trào. Thu hết thành công lực, tay nắm chặt dốc kiếm, nó sử dụng toàn bộ sức mạnh phép thuật, tất cả đau đớn, căm hờn gom hết vào một câu thần chú: “Bris­in­gr!”

Thanh Zar'rac sáng sực màu máu, ánh lửa chờn vờn quanh thân kiếm. Er­agon phóng mạnh. Lưỡi kiếm bay vút đi, xuyên qua tim Durza.

Tà Thần ngỡ ngàng nhìn thanh kiếm cắm trên ngực. Miệng hắn há hốc, nhưng thay vì là những câu thần chú, thì chỉ bật ra tiếng rú. Hắn buông kiếm. Đưa những ngón tay đờ đẫn lên nhổ thanh Zar'rac, nhưng bất lực.

Thế rồi, làn da Durza chuyển dần thành trong suốt. Dưới làn da, không có thịt xương, chỉ có một khối u tối cuồn cuộn quay cuồng. Với một tiếng gào, toàn thân Tà Thần bị xé nát từ đầu tới chân, bóng đen u ám thoát ra ngoài, chia làm ba khối, bay xuyên qua những bức tường của thành phố trong lòng núi. Tà Thần biến mất.

Er­agon kiệt sực, nằm vật ngửa, gi­ang rộng hai tay. Phía trên nó, Saphi­ra và Arya đã gần tới sàn. Nhưng mắt Er­agon mờ dần: Arya, Saphi­ra và vô vàn mảnh ngọc đang rơi...tất cả dường như ngừng lại, bất động, lơ lửng trên không.


/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status