Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập

Chương 48: Bay ngang thung lũng

/240


Sáng hôm sau, Saphi­ra cất cánh, mang theo Er­agon và Arya. Er­agon muốn tránh mặt Murtagh một thời gi­an. Trời như sắp đổ tuyết, Er­agon rùng mình, siết chặt áo quần. Saphi­ra hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Er­agon ngắm rặng núi Be­or, dù Saphi­ra đã bay cách mặt đất rất xa, nhưng đỉnh núi vẫn còn thăm thẳm trên đầu.

“Chuyện hôm qua đúng là một vụ sát nhân, chẳng thể nào nói khác được.”

“Anh ấy quá nông nổi, hấp tấp, nhưng rõ ràng là muốn làm điều phải. Những kẻ buôn bán đồng lọai, xứng đáng nhận những tai họa giáng xuống đầu. Nếu không phải lo cho Arya, em cũng đã xé xác chúng ra từng mảnh rồi.”

“Nhưng Torken­brand không được tự bảo vệ. Phải chi anh ấy cho nó dịp cầm vũ khí chiến đấu, thì đỡ tồi tệ hơn.”

“Er­agon, dù hắn được phép chiến đấu, kết quả cũng thế thôi. Cả anh và em đều quá rõ, hiếm người có thể so sánh được với anh và Murtagh về kiếm thuật. Torken­brand vẫn sẽ chết, dù dường như với cuộc đấu không cân tài sức, anh cảm thấy công bằng và vinh dự hơn.”

“Anh bối rối quá, chẳng biết thế nào là đúng.”

“Đôi khi tìm lời giải đáp cho hành động của mình không dễ đâu. Hãy suy nghĩ kỹ về Murtagh trong việc này. Tha thứ cho anh ấy. Nếu không thể tha thứ thì quên đi. Vì anh ấy không định làm hại hay làm anh buồn.”

Er­agon lắc mạnh người, như con ngựa rùng mình để xua ruồi. Chợt nó thấy trên chặng đường đoàn nó đã đi qua hôm trước, một đám Ur­gals đang cắm trại bên bờ suối. Vì sao lũ Ur­gals đi bộ nhanh thế được? Saphi­ra khép cánh, ẩn mình trong một đám mây, rồi trở về, để Er­agon báo cho Murtagh:

- Ur­gals đã theo kịp chúng ta.

- Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi?

- Thường thì....năm hôm nữa, nhưng với tốc độ mình vừa đi thì chỉ ba ngày. Tuy nhiên, tụi Ur­gals đã bám sát theo, nếu ngày mai không tới nơi kịp, chắc chắn chúng sẽ bắt được ta và Arya sẽ chết.

- Arya có thể kéo dài tình trạng hôn mê này thêm mấy ngày nữa chứ?

- Không thể biết chắc được. Chỉ còn cách đi suốt không nghỉ ngủ, ta mới tới kịp.

Murtagh cười lớn, mỉa mai:

- Cậu định làm cách nào đây? Bao ngày qua chúng ta đã thiếu ngủ rồi. Hay các Kỵ Sĩ khác người phàm, nên cậu mới không bị mệt như tôi. Qua suốt bấy nhiêu chặng đường gi­an khổ, dù cậu không quan tâm, chắc cũng thấy ngựa sắp gục rồi. Thêm một ngày đi như cậu vừa nói, chắc chúng sẽ chết ráo.

- Nhưng chúng ta còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu?

- Tôi sẽ ra đi, để cậu bay với Saphi­ra trước. Điều này sẽ bắt buộc Ur­gals phải chia quân làm hai, cậu sẽ có cơ hội tới được với Var­den.

- Như thế là tự sát. Ur­gals đi bộ mau hơn ta cưỡi ngựa. Chúng sẽ thừa sức đuổi kịp và vồ lấy anh như săn một con nai. Con đường duy nhất thoát khỏi chúng, là tìm nơi trú ẩn với phe Var­den.

Tuy nói vậy, nhưng Er­agon không biết thật lòng nó có muốn Murtagh ở lại không. Nhưng rồi nó thầm thú nhận: “Mình rất quí anh ấy.”

- Được, khi tới chỗ Var­den, tôi sẽ trốn sau. Tôi sẽ lẩn trong thung lũng và tìm đường đi Sur­da. Ở đó tôi ít bị ai để ý.

- Vậy là anh đồng ý ở lại?

- Ngủ hay thức, tôi cũng sẽ gặp lại cậu ở chỗ Var­den.

Sau khi quyết định, họ càng ráng tránh xa lũ Ur­gals, nhưng cuộc truy đuổi của chúng như càng đến gần hơn. Về đêm, những con quái vật tiến gần họ chỉ còn cách một phần ba chặng đường so với buổi sáng. Hai người lại thay phiên nhau ngủ trên yên, người thức hướng dẫn ngựa.

Er­agon chỉ dựa vào ký ức của Arya để dẫn đường. Dần dần họ tới những ngọn đồi phía đông rặng núi, đến thung lũng dẫn về nơi ở của Var­den. Qua một đêm vẫn chưa thấy dấu hiệu nơi đó ở đâu.

Mặt trời ló dạng, tất cả mừng rỡ vì thấy lũ quỉ sứ đã cách xa phía sau. Er­agon ngáp dài, nói:

- Hôm nay là ngày cuối cùng. Tới trưa vẫn chưa đến gần chỗ Var­den, tôi sẽ bay trước với Arya. Sau đó, anh muốn đi đâu tùy ý. Nhưng anh phải đem theo Hỏa Tuyết giúp tôi, vì tôi không thể trở lại được.

Nó đến đặt tay lên trán Arya, trán nàng nóng hổi và hai mí mắt luôn luôn day động như đang bị hốt hoảng trong một cơn ác mộng. Er­agon đặt miếng vải ướt lên trán cho nàng.

Vòng qua một khoảng núi lớn, Er­agon thấy một thung lũng hẹp. Dòng sông Răng Gấu mà Arya đã nhắc đến, lững lờ trôi qua vùng đất này. Nó mỉm cười sung sướng, đây chính là nơi nó đang cần tới.

Quay lại nhìn phía sau, Er­agon lo lắng thấy khoảng cách với lũ Ur­gals chỉ còn chừng hơn một dặm. Nó chỉ thung lũng nói với Murtagh:

- Nếu chúng ta lẩn được vào kia, có thể chúng sẽ khó mà tìm được.

Len lỏi trong thung lũng, họ đi dưới những tàn cây cao lớn, rậm rạp. Những thân cây vươn cao, da nứt nẻ với những đốt rễ vồng khỏi mặt đất to lớn như những đầu ngựa. Từng bầy sóc lách chách chuyền cành hay tho lô đôi mắt từ những hang hốc trên thân cây. Những sợi tầm gửi xanh đen trĩu trịt rủ xuống từ những cành cao. Quang cảnh rừng rú nơi đây làm Er­agon dựng tóc gáy. Một không khí thù nghịch bảng lảng đâu đây, dường như rừng già bất mãn vì bị quấy rầy bởi con người. Saphi­ra dí mũi vào một thân cây xu xì, bình phẩm: “Những cây này già khụ cả rồi.”

Càng vào sâu, rừng cây như chen vào nhau, không còn đủ chỗ cho Saphi­ra cất cánh. Cả Er­agon và Murtagh cũng phải chậm bước vì những bụi cây chằng chịt. Tiếng sông Răng Gấu róc rách kế bên. Đỉnh núi cao che khuất mặt trời, làm họ như đang ở trong một buổi chiều tới sớm.

Er­agon nhận ra, dù thung lũng thoạt nhìn tưởng nhỏ hẹp như một vết nứt giữa hai ngọn núi, thật ra nó rộng lớn như tất cả những thung lũng khác của rặng núi Spine. Những thác nước đổ xuống từ mọi phía. Từ nền đất ẩm ướt, sương mù uốn éo tỏa lên lạnh buốt. Dâu dại tràn lan trên thảm rêu xanh, vươn lên tìm chút mặt trời. Trên những đống gỗ mục, mọc chi chít những búp nấm hoang màu vàng và đỏ. Saphi­ra thì thầm: “Em mới thấy một bầy chim vừa xanh vừa đen, trên cánh còn chấm đỏ nữa. Chưa bao giờ em gặp lòai chim nào kỳ lạ thế.”

“Cái gì ở đây cũng khác thường. Em đưa anh bay một vòng xem tụi Ur­gals sao rồi.” Nó bảo Murtagh:

- Var­den ẩn trú cuối thung lũng này. Nếu đi gấp, chúng ta sẽ tới nơi trước khi trời tối.

- Làm sao tôi ra khỏi đây? Không thấy thung lũng nào nối với nơi nỳ, mà tụi Ur­gals thì sắp vây tới chúng ta rồi. Phải tìm đường tẩu thoát chứ.

- Yên tâm. Thung lũng này dài lắm, chắc chắn phải có đường ra.

Er­agon đặt Arya lên yên Hỏa Tuyết:

- Anh trông chừng nàng. Tôi sẽ gặp anh phía trước.

- Bảo trọng.

Murtagh dặn theo, rồi tiến sâu vào rừng.

Khi đã ở trên cao, Er­agon hỏi: “Em nghĩ có thể bay tới đỉnh một trong mấy ngọn núi kia không? Từ đó có thể mình tìm ra điểm đến và một lối đi cho anh Murtagh.”

“Em sẽ cố. Nhưng lên cao lạnh lắm đó.”

“Anh mặc đủ ấm mà.”

Saphi­ra vươn mình, hai cánh vỗ mạnh, vút lên. Phía dưới, thung lũng như một dải lụa xanh và dòng Răng Gấu thấp thoáng ánh nắng sáng lên như bạc.

Saphi­ra bay cao lên khỏi những tầng may. Chung quanh như bao trùm bởi một tấm chăn màu xám, đến nổi cả nó và Er­agon không thể nhìn thấy gì cách xa một tầm tay. Er­agon đưa thử bàn tay ra, nước đặc lại, chui tuột lên cánh tay và làm ướt đẫm áo nó. Một đốm xám vụt qua, Er­agon thoáng thấy một con bồ câu, với một băng trắng cuốn quanh chân. Saphi­ra giơ vuốt chụp. Con bồ câu kêu lên khi bị hai hàm răng của Saphi­ra phập đứt lông đuôi, rồi bay vụt vào đám sương mù.

Vượt trên những tầng mây, bộ vảy của Saphi­ra bao phủ ngàn ngàn những giọt nước, phản chiếu những cầu vồng li ti ngũ sắc, long lanh trên màu xanh của nó. Er­agon rùng mình rũ quần áo. Nó không còn nhìn thấy phong cảnh bên dưới nữa, chỉ còn những đồi mây bồng bềnh giữa những ngọn núi. Thay vì núi non cây cối, chỉ toàn băng tuyết trắng xóa mênh mông dưới mặt trời. Er­agon nhắm mắt lại vì quá chói. Nó hỏi Saphi­ra: “Sao em chịu nổi?”

“Vì mắt em mạnh hơn nhiều.”

Nước đóng băng trên đầu Er­agon như một cái mũ sắt. Quần áo nó cứng như vỏ sò quấn quanh mình. Những cái vảy của Saphi­ra bóng lộn vì nước đá. Chưa bao giờ cả hai bay cao đến thế, vậy mà đỉnh núi vẫn còn nhiều dặm phía trên.

Những cái vỗ cánh của Saphi­ra chậm dần, hơi thở nó chợt nặng nề hơn. Er­agon thở gấp gáp như thiếu không khí. Cố chống lại cơn chóng mặt, nó ôm chặt Saphi­ra: “Ra gấp khỏi đây thôi. Anh...không...còn thở...được nữa.” Nhưng dù nó cố nói nhiều lần, dường như Saphi­ra vẫn không hiểu gì. Nó đấm thùm thụp vào sườn Saphi­ra gào lên: “Xuống!”

Sự ráng sức làm đầu nó ù đi. Những hình ảnh mờ dần rồi tối hẳn.

Xuống khỏi những tầng mây, Er­agon mới tỉnh lại. Đầu nhức nhối, nó ngơ ngác nhìn quanh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Anh bị ngất đi.”

“Sao em không trả lời khi anh bảo xuống?”

“Đầu óc em cũng bị rối loạn. Nhưng khi anh ngất, em biết là có chuyện không hay, em mới bay thấp xuống.”

“Cũng may là em không bị ngất. Nhưng tuy không lên tới đỉnh, mình cũng biết được một điều, con đường duy nhất để bay khỏi thung lũng này, chính là con đường mình đã đi vào. Tại sao ở đây mình thở nổi, mà trên đó cứ như là thiếu không khí.”

“Không biết. Nhưng từ nay em không bao giờ dám bay quá gần mặt trời như vậy nữa. Mình phải nhớ kinh nghiệm này, có thể rất có ích nếu chúng ta đụng độ với một Kỵ Sĩ khác.”

“Anh mong chuyện đó không bao giờ xảy ra. Xuống đi, hôm nay phiêu lưu như thế quá đủ rồi.”

Saphi­ra nhẹ nhàng bay trong làn không khí hiền hòa, bập bềnh từ núi này sang núi khác, cho đến khi Er­agon phát hiện đoàn quân Ur­gals đang tiến vào thung lũng. Saphi­ra bảo: “Lúc này nhìn gần, em nhận ra lũ này to lớn hơn lũ quái mình gặp trước đây. Một người cao lớn chỉ đứng đến vai chúng là cùng. Không biết chúng từ đâu tới, nhưng chắc phải là nơi kinh khủng lắm, mới sinh ra lũ quái vật ghê tởm như thế này.”

“Nếu chúng tiến vào thung lũng, sẽ bắt được Murtagh, trước khi mình đến chỗ Var­den.”

“Hy vọng rừng già làm chậm chân chúng lại. Có thể dùng phép thuật ngăn cản chúng không?”

Nhớ lại lớp sương mù trên mặt đất, Er­agon tủm tỉm cười: “Chúng đông lắm, không chặn hẳn được, nhưng anh có thể làm chúng chùn chân một chút.”

Nó nhắm mắt, nhìn xuống làn sương, ra lệnh: “Gath un reisa du rakr!”

Phía dưới mặt đất chuyển động, như những kè đá bên sông trôi bềnh bồng, nối vào nhau. Sương mù lờ đờ cuồn cuộn bốc lên như bức tường tăm tối trước mặt bầy quái thú. Lũ Ur­gals ngập ngừng rồi tiến tới như một mũi tàu băng băng lướt đi, không gì ngăn cản được.

Sức lực Er­agon thoáat ra bất ngờ một cách khủng khiếp, tim nó đập thoi thóp như con chim hấp hối. Nó cố dứt ra khỏi sự níu kéo của phép thuật, đang làm sự sống trào ra khỏi cơ thể nó. Er­agon tức giận vùng mạnh, thét lên, cắt đứt khỏi sự áp chế của phép thuật.

Bước tường sương mù tan dần, không gây trở ngại nào cho tụi Ur­gals. Er­agon gục trên cổ Saphi­ra thở dốc. Đến lúc này nó mới nhớ lại lời ông Brom: “Khoảng cách ảnh hưởng đến phép thuật. Cũng giống như khi bắn tên hay phóng thương, càng gần mục tiêu càng đỡ hao sức lực.”

Er­agon thầm nhủ: “Mình sẽ không bao giờ quên điều đó nữa.” Saphi­ra nói ngay: “Anh chẳng quan tâm gì đến những lời căn dặn của ông già. Cứ tiếp tục những trò kiểu này, có ngày anh chết không kịp ngáp.”

“Thì đã bao giờ anh sử dụng phép thuật từ xa như thế này đâu. Ai ngờ căng quá vậy.”

“Phải rồi, lần sau anh dám thử làm cho người chết sống lại lắm. Tôi biết quá mà.”

“không bao giờ.”

Saphi­ra phóng xuống thấp tìm Murtagh. Er­agon không giúp gì được, chỉ còn đủ sức ngồi cho vững.

Khi xuống tới một bãi đất trống, Er­agon vẫn ngồi trên Saphi­ra, ngạc nhiên nhìn Murtagh đang quì trên mặt đất quan sát chung quanh. Murtagh chạy lại hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Tôi...bậy quá. Muốn chặn tụi quái vào thung lũng mà quên qui tắc phép thuật. Mệt đứt hơi.

- Còn tôi vừa nhìn thấy những dấu chân sói, nhưng những dấu chân này lớn gấp đôi bàn tay tôi, hằn sâu xuống đất cả phân. Quanh đây có những con thú thậm chí có thể gây nguy hiểm cho cả Saphi­ra.

Anh ta quay lại con rồng:

- Saphi­ra, dù không vào sâu trong rừng rậm được, em có thể bay vòng vòng trên đầu ta và mấy con ngựa được không? Thú dữ có thể sợ mà không dám tới gần, nếu không chúng sẽ xơi tái ta mất.

Er­agon nói:

- Saphi­ra bảo, lũ Ur­gals này cao lớn hơn những đám mình đã thấy.

Murtagh bật lên một tiếng rủa, tay nắm chặt chuôi kiếm:

- Nếu đúng như Saphi­ra nói, tôi đã hiểu vì sao chúng tiến nhanh đến thế. Lũ này là Kull, những tinh hoa của loài Ur­gals. Đáng lẽ tôi phải đoán ra rồi, vì tên thủ lĩnh chỉ huy đám này. Chúng không cưỡi ngựa vì không một con ngựa nào chở nổi sức nặng của chúng, không con quái nào thấp dưới hai thước rưỡi, và chúng có thể chạy suốt nhiều ngày không cần ngủ, mà vẫn đủ sức chiến đấu. Năm người dũng mãnh mới có thể hạ được một đứa chúng nó. Kull không bao giờ ra khỏi hang, trừ khi có chiến tranh. Chúng xuất quân cả một lực lượng như vậy, là sửa soạn cho một cuộc tàn sát rất lớn. Nếu bắt buộc phải đụng độ với chúng, chỉ còn hy vọng Var­den có quân đóng gần đây, sẽ yểm trợ chúng ta. Vì dù với khả năng của tôi và cậu, cộng thêm Saphi­ra, chúng ta cũng sẽ không thoát khỏi một đoàn Kull như thế.

- Arya sao rồi?

- Sốt cao hơn. Sức khỏe giảm lắm rồi. Cậu nên cùng cô ấy bay về Var­den, trước khi thuôc độc gây nguy kịch thêm.

- Tụi Ur­gals đã cận kề, tôi không thể bỏ anh lại được.

- Tùy cậu, nhưng tôi báo trước, nếu cậu ở lại với tôi, cô ấy sẽ không sống nổi đâu.

- Đừng nói thế chứ. Hãy giúp tôi cứu cô ấy. Chúng ta còn có thể làm được điều đó mà. Cứ xem như một mạng đổi một mạng.....chuộc tội cho cái chết của Torken­brand.

- Đó không phải là một món nợ..Cậu...

Mặt Murtagh tím lại vì giận, nhưng ngay lúc đó có tiếng tù-​và lồng lộng qua rừng già rậm rạp. Anh ta giật cương ngựa quay đi, ném cái nhìn tức tối về Er­agon:

- Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.

Er­agon nhắm mắt khi Saphi­ra cất cánh. Nó ước sao được ngả lưng trên một cái giường êm ái và quên hết những chuyện khó chịu giữa hai người.

“Saphi­ra, em nghĩ sao, nếu mình đưa Arya tới chỗ Var­den, rồi trở lại giúp anh Murtagh?”

“Phe Var­den sẽ không cho anh rời khỏi đó đâu. Họ sợ anh trở lại báo cho Ur­gals biết nơi trú ẩn của họ. Tình trạng của chúng ta lúc này khó làm họ tin tưởng được. Họ sẽ hỏi vì sao ta dẫn cả một đoàn quân của kẻ thù tới sát cửa ngõ của họ.”

“Chúng ta sẽ nói hết sự thật, chắc họ sẽ tin thôi.”

“Được, coi như họ đồng ý để ta đi, nhưng nếu tụi Kull tấn công Murtagh, anh sẽ làm gì?”

“Choảng cho tụi nó một trận. Đời nào anh để cho chúng bắt hay giết Arya và anh ấy.”

Giọng Saphi­ra chua lè: “Cao thượng quá! Ôi! Anh thì với phép thuật và mũi kiếm, còn tôi với móng vuốt và răng, lũ quái sẽ bị tiêu diệt cả đám. Nghe sướng tai thật, nhưng rút cục chẳng nên trò trống gì đâu. Chúng đông thế kia, choảng chúng, hay bị chúng choảng lại?”

“Vậy thì phải làm sao? Bỏ mặc Arya và Murtagh cho lũ quái vật xé xác sao?”

“Tôi đâu bảo anh làm thế. Nhưng theo tôi, muốn choảng thì phải choảng phủ đầu, chúng mới không kịp trở tay.”

“Em điên rồi à? Chúng sẽ.....Hay! Chúng sẽ bất ngờ không kịp trở tay. Đúng quá rồi.”

“Hơi bị đúng, phải không? Em và anh sẽ làm cho chúng bị thương cả đám....vì những vật thể lạ từ trên trời rơi xuống.”

“Hơi bị tài! Quăng đá lên đầu chúng, cho chúng chạy chết bỏ luôn.”

“Sọ chúng có rắn như đá, gặp đá không bể cũng vỡ.”

Saphi­ra hạ cánh xuống bờ bên phải sông Răng Gấu. Bộ móng mạnh khoẻ của nó quắp chặt những hòn đá lớn, trong khi Er­agon nhặt nhanh một số đá nhỏ hơn. Cả hai êm ả lượn về phía tụi Ur­gals. “Bắn!” Tiếp theo tiếng kêu của Saphi­ra, đá tuôn như mưa xuống đầu lũ quái. Tiếng đá xuyên rào rào qua cành lá, rồi những tiếng thét rú vang vang khắp thung lũng.

Er­agon khóai trá bảo: “Lấy thêm đạn.”

Nhưng mỗi lần Saphi­ra bay đi lấy đá, tụi quái lại tiếp tục tiến lên. Tuy vậy, nỗ lực của Er­agon và Saphi­ra cũng đã giúp kéo dài khoảng cách giữa Murtagh và Ur­gals.

Bóng tối phủ dần, sương mù lan tỏa trên thung lũng. Những dã thú ăn đêm đã lần mò ra khỏi hang, rình rập những kẻ lạ lang thang trong lãnh địa của chúng.

Er­agon tiếp tục quan sát những sườn núi, tìm kiếm dòng thác, dấu hiệu của cuối cuộc hành trình. Nó đau đớn thấy mỗi phút qua đi, cái chết của Arya lại đến gần hơn. Nó giục giã Saphi­ra mau tìm chỗ nghỉ, để kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Arya. Saphi­ra bảo: “Bây giờ mạng sống của Arya nằm trong tay số phận. Anh đã quyết định ở lại với Murtagh, đổi thay không kịp nữa rồi. Dẹp trò đau khổ đó đi. Điều tốt nhất bây giờ là tiếp tục ném bom lũ quái.”

Biết nó nói phải, nhưng Er­agon vẫn không thể yên tâm. Nó tập trung tìm kiếm con thác, nhưng những mỏm núi nhô ra che khuất hết tầm nhìn.

Lúc này, trăng chưa lên, núi non, thung lũng chìm trong bóng tối. Với tầm nhìn và khứa giác sắc bén, Saphi­ra cũng không còn biết Ur­gals ở đâu dưới khu rừng già, sương mù dày đặc.

Saphi­ra lượn vòng quanh núi, Er­agon thoáng thấy lờ mờ một vạch trắng. Có phải là ngọn thác đó không, nó tự hỏi. Bóng núi phủ quanh thung lũng như một cái bát. Đường tới cuối thung lũng không còn bao la nữa. Nó hỏi: “Em có nghĩ Var­den sẽ cho người ra giúp mình không?”

“Chắc họ sẽ chỉ giúp mình, sau khi phải biết rõ mình là bạn hay thù. Bây giờ nên trở lại với anh Murtagh. Không thấy bóng tụi quái ở đâu, có thể chúng đang lén lút theo anh ấy rồi.”

Er­agon rút kiếm khỏi vỏ, tự hỏi có đủ sức chiến đấu không. Saphi­ra hạ cánh xuống bờ trái sông Răng Gấu. Xa xa tiếng thác đổ ầm ầm. “Anh ấy tới đó.” Saphi­ra nói. Er­agon lắng nghe tiếng vó ngựa tới gần. Murtagh, từ trong rừng phóng ra. Gặp Er­agon, anh nói ngay:

- Mình thấy cậu và Saphi­ra ném đá xuống lũ quái. Đám Kull ngừng lại hay rút lui?

- Chúng vẫn tiến theo ta, nhưng chúng mình gần tới thác rồi. Arya sao?

- Cô ấy chưa chết. Có cái hang hay bất kỳ chỗ nào cho tôi trốn được không?

Giọng anh ta như nghẹn thở. Er­agon cố nhớ lại xem có khe đá hay cái hang nào không. Nó đã quên khuấy tình trạng tiến thóai lưỡng nan của Murtagh.

- Trời tối quá, hay có thể tôi quên để ý, nhưng hình như không có....

- Cậu định nói, con đường duy nhất của tôi, là phải đến với Var­den?

- Phải, vì tụi Ur­gals sắp tới rồi. Chạy đi đâu được?

Murtagh chỉ ngón tay ngay mặt Er­agon, giận dữ hét lên:

- Không. Tôi đã báo cho cậu là tôi không đến đó. Cậu đi trước, rồi gài bẫy tôi vào cảnh trên đe dưới búa này. Cậu chỉ là một kẻ chứa đầy trong đầu ký ức của nàng tiên. Sao cậu không nói thẳng ra đây là đường cùng dành cho tôi?

- Tất cả những gì tôi biết, chỉ là chúng mình phải đến nơi nào, làm sao tôi biết được những chuyện rắc rối giữa đường.

Murtagh nghiến răng, giận dữ, quay đi. Er­agon nhìn Murtagh đứng im lìm, gân cổ căng lên, phập phồng. Nó lên tiếng:

- Chuyện xích mích giữa anh và Var­den là gì? Đến lúc này anh cần gì phải dấu nữa. Chẳng lẽ anh muốn đánh với tụi Kull hơn là tiết lộ chuyện đó sao? Chúng ta còn phải vượt qua những gì nữa, để anh mới có thể tin tôi?

Im lặng kéo dài. Saphi­ra nhắc nhở: “Ur­gals sắp tới rồi.” Er­agon lại nói:

- Murtagh, mình nên giải quyết cho xong vấn đề này. Trừ khi anh muốn chết, nếu không, anh phải tới với Var­den. Đừng để tôi bước vào vòng tay họ mà vẫn chưa được biết họ sẽ có phản ứng thế nào. Điều đó sẽ rất nguy hiểm với những bất ngờ không cần thiết.

Murtagh quay lại Er­agon, thở dồn dập như một con sói cùng đường, giọng đầy đau khổ:

- Cậu có quyền được biết. Tôi....tôi là con trai của Morzan. Tên phản đồ đầu tiên và cuối cùng.


/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status