“ Anh ôm tôi đủ chưa vây.”- Nguyên càu nhàu định trốn khỏi vòng tay ấm áp của anh.
Vĩ Dương từ từ tận hưởng nốt cải cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi ấy rồi nhẹ nhàng buông tay . Dù anh rất muốn nói hết tất cả tình yêu của mình với cô nhưng anh hiểu nếu bây giờ mình làm vậy không thích hợp, nhất là đối với người EQ kém như cô nữa. Không cẩn thận sẽ dọa cho cô sợ chạy mất. Dù sao anh vẫn muốn cô từ từ hiểu ra trái tim mình rồi chấp nhận đến bên mình. Đó chính là đầu óc của người làm kinh doanh giỏi , luôn biết nhìn xa trông rộng tính toán từng đường đi nước bước…
Không giống như ai kia… Dương hằm hằm nhìn vào một cô nàng hơn 20 tuổi đầu đang mải lao ra hù mấy đứa trẻ con- không ai khác là Nguyên hồn nhiên ngây thơ dẫn đến ngớ ngẩn. Thấy ánh mắt tia lửa điện của anh xẹt qua người, cô đành ngoan ngoãn chạy lại cầm tay anh cười ngu ngơ : “ Chúng ta mau đi về thôi , đừng bỏ tôi lại một mình chứ, anh biết tôi không thể đi một mình mà…”
Hai người lặng lẽ nắm tay nhau quay về nhà. Không ai nói gì cả . nguyên cũng không tíu ta tíu tít như lúc đầu nữa. Mỗi người đều đang đuổi theo một suy nghĩ riêng rất xa vời…
Đúng như Bạch Vĩ Dương đã nói , anh định ăn tết luôn ở nhà mẹ cô. Ngày mùng một tết anh dậy từ sớm giúp cha mẹ cô nấu mâm cơm thịnh soạn để thắp hương.Bố mẹ cô thoải mái ra khỏi nhà đi chúc tết hàng xóm, nhân tiện hãnh diện khoe về chàng con rể đảm đang này. Nói đúng ra chỉ có bà Diễm Linh – mẹ của cô mới thấy vui chứ bố cô thì mặt vẫn xị ra như cái bánh bao thiu . Làm sao ông có thể dễ dàng chấp nhận giao con gái “rượu” mình ra như thế ? Quan điểm của ông là con rể thì phải vượt qua trăm ngàn khổ ải , yêu thương con gái ông, chiều chuộng nó như công chúa khiến nó mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc nếu không thì … một cước phi thiên, ông thà để con gái mình chết già, chết mòn trong khuê các còn hơn.
“ Này cười lên chứ. Ông đừng có làm cao như vậy , con bé nó có bảo nó không thích thằng Dương đâu. Thế tôi hỏi, ông có chiều chuộng tôi như công chúa không mà bố tôi vẫn trao tôi cho ông đấy thôi.” –Bà Diễm Linh khó chịu nhìn chăm chăm ông chồng khó tính của mình.
“Bà khác con Nguyên nó khác. Nó là hoa nhài còn bà chỉ là …”
“ Là gì ?”
“ Thôi bỏ đi , dù sao bà đã nấu cơm cho tôi mấy chục năm nay rồi , bà chí ít vẫn là hoa xuyến chi của lòng tôi. Được chưa nào , đi chúc tết thôi . Tôi không muốn nói về vấn đề này vội.” >o<
Bạch Vĩ Dương quay ra hắt xì thật mạnh , không ngờ trời mùa xuân ở Việt Nam lại lạnh đến thế. Anh cẩn thận xếp nốt mấy bát canh vào mâm rồi mới thoải mái đứng dậy. Anh đã ước ao ngày tết được sống bên gia đình ấm cúng như thế này 6 năm rồi, không ngờ rằng ngày ấy đã đến thật, đã vậy mà còn là sống bên cạnh người anh yêu thương nữa chứ, anh tạ ơn ông trời còn không kịp. Trên môi chàng trai trẻ bất giác hiện lên một nụ cười – nụ cười như bông hoa đào đầu xuân báo hiệu bao niềm hạnh phúc sắp ùa về.
Mười giờ sáng Mộc Tiêu Nguyên mới mang cái đầu bù xù lộn xộn ra khỏi giường mình.
“Em mau vào rửa mặt đi. Nước dãi còn đang dính bên mép kìa”- Anh ngẩng đầu lên soi xét cô từ đầu đến chân.
Nguyên còn đang ngái ngủ mắt nhắm mắt mở , tai này nghe qua tai kia lại lèo nhèo trả lời:
“Sao vừa năm mới bố đã mắng con vậy ?”
Sắc mặt Bạch Vĩ Dương tối xầm lại. Anh hùng hổ đi đến trước mặt cô xốc cô lên vai nói bằng giọng thâm hiểm đầy hăm dọa :
“ Tốt nhất là em nên trật tự đi thì hơn.”
Lúc này Tiêu Nguyên mới giật mình. Lão già nhà cô phải đến mười năm rồi không thể cõng cô được nữa phần vì cô ăn uống đầy đủ quá, nặng hơn con heo quay (bây giờ là giảm cân rồi) phần vì cô là người hứng chí liền xuất võ, giứt mấy sợi tóc tơ hơ trên cái đầu hói của bố cô đến đứt thành năm khúc. Kể lại thì đúng là thảm hại. Hơn nữa bố cô đã hơn 50 tuổi rồi , không thể nói mấy câu vừa gợi tình vừa gợi đòn như thế được. Cô chợt nhận ra đó chính là tên yêu nghiệt đang trú ngụ trong nhà mình.
“ Thả tôi xuống. Sáng nay anh uống nhầm thuốc à ”
Cô càng nói anh càng hung dữ hơn nữa. Vỗ vỗ vào mông cô anh ung dung nói :
“ Chỉ là không chịu được bẩn , tốt nhất là anh giúp em đánh răng rửa mặt, đi vệ sinh rồi tắm rửa luôn một thể.”
“ Anh đùa tôi sao ?” – Nghe đến 2 từ “vệ sinh” và “tắm rửa” là cả người cô đông cứng lại , phải lắc lắc đầu cho mấy cái cảnh xuân đáng sợ bay khỏi trí não “hồn nhiên , ngây thơ, trong sáng” của cô. Cô dùng chút sức lực ít ỏi buổi sáng của mình để nhoài khỏi người Bạch Vĩ Dương.
Anh thả cô xuống đầy hung dữ rồi đẩy cô đến trước bồn rửa mặt : “ Lần này là cảnh cáo. Đừng để anh phải chứng kiến lần thứ hai. Lúc ấy anh sẽ không khách khí đâu.” Rồi anh đùng đùng bỏ ra ngoài, đóng cửa phòng tắm cái sầm như thể tổ tiên ba đời nhà nó đắc tội với anh vậy. Đúng thế đấy, con gái nhà họ Mộc đang chống lại anh.
Tiêu Nguyên đứng sau cảnh cửa thầm nguyền rủa xỉ vả cho tên Bật Mã Ôn đó ra đường xe thấy là cán , người thấy là đập , tốt nhất không nên gặp may mắn gì cả. Cô nhăn nhó làm mặt quỷ với anh rồi nhìn mình trong gương. Cô chỉ thiếu nước là khóc thét lên kinh hãi . Lục tìm trong “từ điển tiếng việt” điểm năm môn văn của mình cô chỉ kiếm được đúng một từ để miêu tả là “quỷ thiếu đói”. Chắc tại tối hôm qua cô ngủ muộn quá nên bây giờ mắt thâm quầng, tóc tai bù xù, nước dãi lem nhem . Cô xoa xoa hai tay lên má, đôi má đang ửng hồng vừa vì vội vã vừa vì xấu hổ. Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút ấm áp mang theo cả chua xót. Hóa ra hắn ta cũng chỉ vì không chịu được bẩn mà thôi, cũng chẳng phải do quan tâm đến cô.
Mà hắn không quan tâm đến cô thì càng tốt chứ sao. Cô sẽ sớm quay lại cuộc sống tự do bay nhảy với bạn bè cũ. Nhắc mới nhớ đã lâu rồi cô không liên lạc với ba cô bạn thân ,đúng là có lỗi. Sau tết cô phải hẹn ba người đi chơi mới được.Dẹp lại mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, cô vã nước lạnh lên mặt cho thật sảng khoái , coi mặt mình như mặt tên Bật Mã Ôn mà kì cọ chà đạp đến sáng loáng như sàn nhà .Rồi cô chợt nghĩ tới một việc rất quan trọng :
“ Vĩ Dương, tối qua anh ngủ ở đâu vậy ?” Cô thò đầu ra khỏi cửa nhà vệ sinh hấp tấp hỏi.
Vĩ Dương đang nói chuyện với mẹ cô vừa đi chơi về liền dừng lại nhìn cô xảo quyệt :“ Tối qua anh ngủ ở phòng em.”
Giọng nói của anh còn mang theo chút ý trêu đùa , không ngại mẹ cô đang đứng ở ngay trước mặt. Bà Diễm Linh cũng chỉ cười cười rồi đi lên tầng hai chuẩn bị đồ đạc đi tết. Lúc này cô mới đủ dũng khí lao ra trước mặt anh :
“ Anh ngủ ở phòng tôi ?”
“ Ừ, trong phòng em ?”
“ Anh…anh…có biết là nam nữ thụ thụ bất thân không hả ?
“ Biết.”
“Anh…anh..”
“ Em có ý kiến gì ?”
“ Anh là đồ…ai cho anh ngủ trên giường của tôi ?
“ Anh ngủ dưới đất mà” – Dương ôm ngực tỏ vẻ vô tội đáng thương, còn đả kích thêm một câu “em dễu nước dãi lung tung như vậy sao anh dám nằm cạnh em ?”
Tiêu Nguyên cảm thấy có cái gì đó đang mắc nghẹn trong ngực mình :“ Sao vừa nãy anh lại dám trêu tôi ?”
“ Anh chưa nói mình ngủ trên giường của em. Anh chỉ bảo anh ngủ ở trong phòng em thôi. Đó là sự thật.”
Tiêu Nguyên thực sự tức giận đến á khẩu, không thể nói thêm lời nào nữa. Cô bày ra vẻ mặt “tôi không chấp nhất với anh , tôi đi đánh răng đã, anh cứ chờ đấy.” Với khí thể ỉu xìu Nguyên đành hậm hực quay lại nhà vệ sinh.
“ Cậu không nên khởi đầu năm mới bằng cách cãi nhau với con bé như thế.” Ông Toàn – cha cô lên tiếng từ đằng sau lưng Bạch Vĩ Dương. Vốn là người có đôi mắt tinh tường, chỉ cần xem hành động của cô đợt này ông nhận ra con gái mình đã phải lòng tên “lưu manh” đẹp trai kia. Thế nhưng không có nghĩa là người ta cứ thích làm gì con gái ông thì làm, ông nhất đinh phải bảo vệ quyền lợi cho Tiêu Nguyên.
“ Bố đừng lo ạ, con tin rồi một ngày bố sẽ hài lòng gọi con là con rể.” Anh trả lời tự tin.
“ Khi ấy hẵng gọi ta là bố, còn bây giờ mau gọi Nguyên đi , trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà thờ họ. Tất cả ba đời nhà họ Mộc đều đến chúc tết đấy. Cậu cũng biết mẹ con bé là người thích kể lể nên tôi dám chắc giờ quá nửa sổ người ở đó đang ngóng chờ xem mặt đứa cháu rể tương lai”- Ông Thông vừa nói , trên mặt còn lộ rõ vẻ đắc ý. Để xem công tử bột nhà họ Bạch sẽ xoay sở ra sao với đám người buôn bán có, chặt chém ngoài chợ có, tri thức có, hổ lốn thổ tả từ trời rơi xuống, từ đất chui lên . Ngay cả người nhã nhặn, khéo léo như ông cũng còn không chịu nổi nữa là. Rồi ông cũng đi lên tầng hai. Mặt Vĩ Dương hơi tái đi. Ba đời nhà họ Mộc ư ? Không biết nó hùng mạnh đến cỡ nào đây ? Liệu có lấy thịt mông mà đè chết anh ngay tại trận không ? Xem vẻ sung sướng hả dạ trên mặt bố cô là đủ biết đi lần này, họa thì ít phước thì nhiều, à không phước thì nhiều họa thí ít , à mà không… Thực sự là đầu óc anh đang rối hết cả lên.. Anh sống ở nhà họ Bạch cứ tết đến chỉ cần tụ tập một đời thôi là đã quá đủ đối với anh rồi, hết nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải rồi lại xì xào nói anh không ra gì, bảo mẹ anh không phải con nhà gia giáo, lúc ấy anh chỉ biết căm phẫn đứng trong một góc. Nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh ban đầu. Coi như là bát canh phải có mắm muối thì chuyện tình của anh cũng phải có chút kịch tính mới đậm đà được chứ. Càng khó khăn anh càng thích khám phá hơn. Mà hình như anh nhận ra điều này là từ cô thì phải. Ừ anh nghiện cô mất rồi.
“ Này Bật Mã Ôn anh đang thơ thẩn nghĩ cái quái gì vậy , còn không mau tắt đèn khóa cửa đi thôi. Tôi đói lắm rồi .” – Tiêu Nguyên từ đâu chui ra xòe 5 ngón tay trước mặt anh.
“ À ,anh cũng đang đói, nên anh nghĩ em mình nên ăn cơm trước hay là ăn em trước.”
“aaaaaa tôi không muốn nghe. Lời khuyên dành cho anh là tốt nhất nên ăn cái gì đó – trừ tôi ra trước khi đến nhà ông nội tôi ăn cơm nếu như không muốn bị thiếu ăn đến chết.”-Tiêu Nguyên lại cố gắng đá cái cảnh vạn lần nguy hiểm ra khỏi đầu, đáng ra ngày xưa cô không nên nghe đám bạn dụ dỗ mà xem phim JAV mới phải.
“ Nguy hiểm thế sao ?” Anh ra bộ chăm chú hỏi, mân mê ngón tay của cô.
“ Thế anh không biết à , để tôi kể cho anh nghe. Nhà họ Mộc xưa nay đàn ông luôn lấy vợ muộn bởi vì họ có những quy tắc nghiêm ngặt phát sợ. Người vợ tốt phải là người có dây thần kinh thép, có đôi bàn tay bằng đồng ,có trái tim cứng như đá, có dạ dày lão luyện và có cái miệng…”
“ Đủ rồi ,đủ rồi, anh không muốn hỏi về con dâu, anh muốn hỏi về con rể cơ .”
Cô tỏ vẻ hơi tụt hứng nhưng vẫn giảng giải cặn kẽ : “ Đối với con rể thì không đòi hỏi nhiều lắm : tiền, quyền ,lễ ,yêu. Anh ta phải giàu , phải có gia thế nhưng vẫn biết lễ nghĩa chỉn chu , hơn nữa còn phải yêu thương con gái nhà họ Mộc hết lòng.”
“ Nếu vậy thì quá đơn giản rồi . Anh căn bản là người có thừa những thứ ấy.” – Bạch Vĩ Dương rất đắc chí.
“ Nhưng…mỗi đời nhà họ Mộc con gái lại rất hiếm , hầu hết là trai , đời nay chỉ có tôi , một cô em họ mới mười mấy và một bà chị 30 tuổi nữa thế nhưng vẫn chưa chồng. Anh có biết tại sao hay không ?”
“ Đương nhiên là chuyện nhà em em biết anh không biết , chẳng lẽ em cần anh đi điều tra ?”
“ Vì trước khi cưới anh lại phải vượt qua ông nội tôi, bà nội tôi , trưởng nam nhà tôi và quan trọng hơn cả là cha tôi. Họ đều là những người mang đầu óc tư tưởng phong kiến nặng nề. Tôi xấu xí thì không nói chứ bà chị kia đẹp như hoa cuối cùng dẫn anh nào về cũng bị từ chối.” – Cô làm bộ lè lưỡi lắc đầu ái ngại.
Anh chỉ biết cười chứ không biết mình có thể nói gì trong hoàn cảnh này. Sao nghe giống như tuyển chồng cho công chúa thế không biết . Đột nhiên anh thấy thương xót cho những chàng rể trước của nhà họ Mộc.
“ Hai đứa kia còn không lo đi ngay đi, chúng mày định bắt ông nội chờ à.” Bà Diễm Linh tay xách một túi lớn đồ ăn đứng ngay ngưỡng cửa nhìn Hai người đang cùng " tâm tình".
“ Mẹ à, mẹ đừng lo . Bọn con chỉ đang sắp xếp chút chuyện tình cảm thôi mà. Đúng không em yêu ?” Nguyên giả bộ làm vẻ nôn ọe rồi kéo tay anh ra khỏi nhà :
“ Thực ra thì tôi cũng chỉ còn vài chiếc bánh đậu xanh , anh ăn tạm đi. Không muốn cũng phải ăn. Đã có người năm ngoái lên cơn đau dạ dày chỉ vì phải nhịn đói mà nghe từng người nhà tôi hỏi chuyện đấy.”
“ Ôi em yêu , em đang lo lắng cho anh đấy sao ?” Bạch Vĩ Dương tiếp tục đùa cợt.
Cô giơ tay lên làm bộ giật lại chiếc bánh , anh liền cho hết miếng bánh vào miệng mình, lại còn không giữ ý tứ vừa nhai vừa hỏi cô :
“ Em đã từng hỏi chàng rể của chị em câu nào chưa ?”
“ Thực ra lần đầu tiên chị em mang người yêu về, anh ta là người cũng được, người nhà em gần như chấp nhận rồi thì em lại hỏi khó anh ta một câu.” Cô cúi đầu hối lỗi như thể anh là chàng trai đáng thương đó .
“ Em đã hỏi gì ?”
“ Tôi hỏi anh ta “anh làm nghề gì ?” “
Anh nghiêng đầu im lặng chờ cô kể tiếp.
“Rồi anh ta nói anh ta làm nghề luật sư. Tôi hỏi thế anh xử vụ án gì , anh ta nói là xử lí vụ li hôn.Tôi hứng chí hỏi anh ta thêm câu nữa “nếu ông bà nội tôi li hôn anh xử phần thắng cho ai” thì anh ta chỉ biết quanh co nói đó là việc không thể. Tôi bực mình quá liền hỏi “thế lúc cãi nhau với chị tôi thì anh cũng đàn áp chị tôi như vậy à ?”
Cuối cùng là anh ta chưa kịp ăn gì đã bị cả nhà tôi chỉ trích đuổi đi. “
Bạch Vĩ Dương quyết định đút hai tay vào túi mà bỏ đi thật. Tốt nhất không nên nói chuyện với người khẩu phật tâm xà này. Nhưng Nguyên lại tiếp tục ba hoa : “ Sau đó có dịp chị tôi dẫn người yêu về là tôi im re chỉ ngồi ăn thôi. À mà này …anh đừng có nói với tôi là anh đến nhà tôi để qua cửa ải làm con rể đấy nhé.”
“ Em nghĩ sao ? Trước nay không phải anh nuôi em thì ai. Đáng lẽ ra phải tuyển anh làm vợ cho em mới đúng.”
Hai người cự cãi nhau một hồi là đã đến nhà họ Mộc, một khu đất rộng hơn 500m2 với đủ vườn tược , trâu bò, lợn gà ,… Cánh cổng sơn xanh treo thêm một hàng băng rôn màu đỏ chói : “ Chào con rể. Chúc con may mắn sống sót trở về .”
Không cần phải nổi bật như thế chứ .
“ Mấy đứa đây rồi , may là vẫn còn chưa muộn. Chị họ con năm nay không thấy về, mẹ lo là con bé bỏ họ nhà Mộc luôn mất. Còn con nữa , hôm nay thể hiện cho tốt nhé. Mẹ chúc phúc cho con.”-bà nắm tay Bạch Vĩ Dương rồi lại lúi cúi chạy vào bếp , luôn tay luôn chân làm việc mặc dù giờ đã là gần 12 giờ trưa- đúng nghĩa của đôi bàn tay bằng đồng và dạ dày lão luyện trong khi đám đàn ông vẫn vởn vơ đứng trong nhà ăn tán gẫu.
Anh để Tiêu Nguyên đi vào trước và đứng ngoài gọi vài cuộc điện thoại quan trọng . Xong xuôi anh đi vào trong nhà kéo Nguyên ra khỏi cái bụi cây lùm xùm , vuốt tóc cô thẳng lại và cười với cô : “ Hôn anh, chúc anh may mắn đi, hôm nay là ngày rất quan trọng đấy.”
“ Tôi mong anh thất bại nhiều hơn. Xin hãy trả lại tự do cho con chim bé bỏng đáng thương là tôi đi. Chẳng lẽ anh vẫn chưa ngán tôi sao ?”
“ Chưa bao giờ anh ngừng yêu em – Nguyên ạ.”
Hắn nở nụ cười lưu manh , rồi theo đúng cái phong cách quyết đoán của mình kéo cô vào trong nhà khách,nơi mà ông nội cô đang ngồi uống chè thưởng thơ phú với đám người lổn nhổn xung quanh. Anh kéo tay cô đồng thời cúi đầu cuống thật thấp : “ Chào tất cả mọi người, con đến đây để được chấp nhận là con rể của nhà họ Mộc, mong mọi người có thể chấm điểm cho con một cách khách quan nhất . Nếu như hôm nay con mà trượt thì … anh hơi ngoái đầu sang âm thầm nhìn cô đang há hốc mồm không tin nổi mọi chuyện đang diễn ra…con sẽ đi thay tên đổi họ , phẫu thuật thẩm mĩ, một lần nữa đến đây tiếp tục xin đến khi nào làm được con rể mới thôi.”
Có vài người nghe anh nói xong còn cười nhạo báng : “ Coi đây là đâu chứ , nói năng bậy bạ chẳng ra đâu vào đâu cả.”
Anh chỉ ngẩng đầu , tự tin nhìn thẳng vào mắt Mộc Hùng Cường – ông nội cô đang nghiêm nghị thưởng chè : “ Ông nội mới là người quyết định ở đây, mọi người mới là đang nói bậy bạ. Ông à chắc chắn là ông vẫn nhớ mẹ cháu chứ.”
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trong gian phòng rộng ông Cường đặt chén chè xuống nói thâm trầm : “ Dương à, ra mắt người lớn phải ra mắt bằng thực lực, không nên ra mắt bằng mối quan hệ đâu.
“ Vâng cháu đến để gặp mặt người lớn đây.”
Tái bút : Chương sau đảm bảo là một chương hấp dẫn tuyệt đối , nếu như có cơ hội làm hết núi bài tập về nhà của cô giáo ta ta nhất định lì xì thêm mọi người một chương nữa. Dù sao cũng chúc các độc giả thân yêu có một năm mới an khang thịnh vượng tràn ngập niềm vui . Gửi tới các bạn nụ hôn của tôi. -----oOo-----
Vĩ Dương từ từ tận hưởng nốt cải cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi ấy rồi nhẹ nhàng buông tay . Dù anh rất muốn nói hết tất cả tình yêu của mình với cô nhưng anh hiểu nếu bây giờ mình làm vậy không thích hợp, nhất là đối với người EQ kém như cô nữa. Không cẩn thận sẽ dọa cho cô sợ chạy mất. Dù sao anh vẫn muốn cô từ từ hiểu ra trái tim mình rồi chấp nhận đến bên mình. Đó chính là đầu óc của người làm kinh doanh giỏi , luôn biết nhìn xa trông rộng tính toán từng đường đi nước bước…
Không giống như ai kia… Dương hằm hằm nhìn vào một cô nàng hơn 20 tuổi đầu đang mải lao ra hù mấy đứa trẻ con- không ai khác là Nguyên hồn nhiên ngây thơ dẫn đến ngớ ngẩn. Thấy ánh mắt tia lửa điện của anh xẹt qua người, cô đành ngoan ngoãn chạy lại cầm tay anh cười ngu ngơ : “ Chúng ta mau đi về thôi , đừng bỏ tôi lại một mình chứ, anh biết tôi không thể đi một mình mà…”
Hai người lặng lẽ nắm tay nhau quay về nhà. Không ai nói gì cả . nguyên cũng không tíu ta tíu tít như lúc đầu nữa. Mỗi người đều đang đuổi theo một suy nghĩ riêng rất xa vời…
Đúng như Bạch Vĩ Dương đã nói , anh định ăn tết luôn ở nhà mẹ cô. Ngày mùng một tết anh dậy từ sớm giúp cha mẹ cô nấu mâm cơm thịnh soạn để thắp hương.Bố mẹ cô thoải mái ra khỏi nhà đi chúc tết hàng xóm, nhân tiện hãnh diện khoe về chàng con rể đảm đang này. Nói đúng ra chỉ có bà Diễm Linh – mẹ của cô mới thấy vui chứ bố cô thì mặt vẫn xị ra như cái bánh bao thiu . Làm sao ông có thể dễ dàng chấp nhận giao con gái “rượu” mình ra như thế ? Quan điểm của ông là con rể thì phải vượt qua trăm ngàn khổ ải , yêu thương con gái ông, chiều chuộng nó như công chúa khiến nó mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc nếu không thì … một cước phi thiên, ông thà để con gái mình chết già, chết mòn trong khuê các còn hơn.
“ Này cười lên chứ. Ông đừng có làm cao như vậy , con bé nó có bảo nó không thích thằng Dương đâu. Thế tôi hỏi, ông có chiều chuộng tôi như công chúa không mà bố tôi vẫn trao tôi cho ông đấy thôi.” –Bà Diễm Linh khó chịu nhìn chăm chăm ông chồng khó tính của mình.
“Bà khác con Nguyên nó khác. Nó là hoa nhài còn bà chỉ là …”
“ Là gì ?”
“ Thôi bỏ đi , dù sao bà đã nấu cơm cho tôi mấy chục năm nay rồi , bà chí ít vẫn là hoa xuyến chi của lòng tôi. Được chưa nào , đi chúc tết thôi . Tôi không muốn nói về vấn đề này vội.” >o<
Bạch Vĩ Dương quay ra hắt xì thật mạnh , không ngờ trời mùa xuân ở Việt Nam lại lạnh đến thế. Anh cẩn thận xếp nốt mấy bát canh vào mâm rồi mới thoải mái đứng dậy. Anh đã ước ao ngày tết được sống bên gia đình ấm cúng như thế này 6 năm rồi, không ngờ rằng ngày ấy đã đến thật, đã vậy mà còn là sống bên cạnh người anh yêu thương nữa chứ, anh tạ ơn ông trời còn không kịp. Trên môi chàng trai trẻ bất giác hiện lên một nụ cười – nụ cười như bông hoa đào đầu xuân báo hiệu bao niềm hạnh phúc sắp ùa về.
Mười giờ sáng Mộc Tiêu Nguyên mới mang cái đầu bù xù lộn xộn ra khỏi giường mình.
“Em mau vào rửa mặt đi. Nước dãi còn đang dính bên mép kìa”- Anh ngẩng đầu lên soi xét cô từ đầu đến chân.
Nguyên còn đang ngái ngủ mắt nhắm mắt mở , tai này nghe qua tai kia lại lèo nhèo trả lời:
“Sao vừa năm mới bố đã mắng con vậy ?”
Sắc mặt Bạch Vĩ Dương tối xầm lại. Anh hùng hổ đi đến trước mặt cô xốc cô lên vai nói bằng giọng thâm hiểm đầy hăm dọa :
“ Tốt nhất là em nên trật tự đi thì hơn.”
Lúc này Tiêu Nguyên mới giật mình. Lão già nhà cô phải đến mười năm rồi không thể cõng cô được nữa phần vì cô ăn uống đầy đủ quá, nặng hơn con heo quay (bây giờ là giảm cân rồi) phần vì cô là người hứng chí liền xuất võ, giứt mấy sợi tóc tơ hơ trên cái đầu hói của bố cô đến đứt thành năm khúc. Kể lại thì đúng là thảm hại. Hơn nữa bố cô đã hơn 50 tuổi rồi , không thể nói mấy câu vừa gợi tình vừa gợi đòn như thế được. Cô chợt nhận ra đó chính là tên yêu nghiệt đang trú ngụ trong nhà mình.
“ Thả tôi xuống. Sáng nay anh uống nhầm thuốc à ”
Cô càng nói anh càng hung dữ hơn nữa. Vỗ vỗ vào mông cô anh ung dung nói :
“ Chỉ là không chịu được bẩn , tốt nhất là anh giúp em đánh răng rửa mặt, đi vệ sinh rồi tắm rửa luôn một thể.”
“ Anh đùa tôi sao ?” – Nghe đến 2 từ “vệ sinh” và “tắm rửa” là cả người cô đông cứng lại , phải lắc lắc đầu cho mấy cái cảnh xuân đáng sợ bay khỏi trí não “hồn nhiên , ngây thơ, trong sáng” của cô. Cô dùng chút sức lực ít ỏi buổi sáng của mình để nhoài khỏi người Bạch Vĩ Dương.
Anh thả cô xuống đầy hung dữ rồi đẩy cô đến trước bồn rửa mặt : “ Lần này là cảnh cáo. Đừng để anh phải chứng kiến lần thứ hai. Lúc ấy anh sẽ không khách khí đâu.” Rồi anh đùng đùng bỏ ra ngoài, đóng cửa phòng tắm cái sầm như thể tổ tiên ba đời nhà nó đắc tội với anh vậy. Đúng thế đấy, con gái nhà họ Mộc đang chống lại anh.
Tiêu Nguyên đứng sau cảnh cửa thầm nguyền rủa xỉ vả cho tên Bật Mã Ôn đó ra đường xe thấy là cán , người thấy là đập , tốt nhất không nên gặp may mắn gì cả. Cô nhăn nhó làm mặt quỷ với anh rồi nhìn mình trong gương. Cô chỉ thiếu nước là khóc thét lên kinh hãi . Lục tìm trong “từ điển tiếng việt” điểm năm môn văn của mình cô chỉ kiếm được đúng một từ để miêu tả là “quỷ thiếu đói”. Chắc tại tối hôm qua cô ngủ muộn quá nên bây giờ mắt thâm quầng, tóc tai bù xù, nước dãi lem nhem . Cô xoa xoa hai tay lên má, đôi má đang ửng hồng vừa vì vội vã vừa vì xấu hổ. Bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng có chút ấm áp mang theo cả chua xót. Hóa ra hắn ta cũng chỉ vì không chịu được bẩn mà thôi, cũng chẳng phải do quan tâm đến cô.
Mà hắn không quan tâm đến cô thì càng tốt chứ sao. Cô sẽ sớm quay lại cuộc sống tự do bay nhảy với bạn bè cũ. Nhắc mới nhớ đã lâu rồi cô không liên lạc với ba cô bạn thân ,đúng là có lỗi. Sau tết cô phải hẹn ba người đi chơi mới được.Dẹp lại mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, cô vã nước lạnh lên mặt cho thật sảng khoái , coi mặt mình như mặt tên Bật Mã Ôn mà kì cọ chà đạp đến sáng loáng như sàn nhà .Rồi cô chợt nghĩ tới một việc rất quan trọng :
“ Vĩ Dương, tối qua anh ngủ ở đâu vậy ?” Cô thò đầu ra khỏi cửa nhà vệ sinh hấp tấp hỏi.
Vĩ Dương đang nói chuyện với mẹ cô vừa đi chơi về liền dừng lại nhìn cô xảo quyệt :“ Tối qua anh ngủ ở phòng em.”
Giọng nói của anh còn mang theo chút ý trêu đùa , không ngại mẹ cô đang đứng ở ngay trước mặt. Bà Diễm Linh cũng chỉ cười cười rồi đi lên tầng hai chuẩn bị đồ đạc đi tết. Lúc này cô mới đủ dũng khí lao ra trước mặt anh :
“ Anh ngủ ở phòng tôi ?”
“ Ừ, trong phòng em ?”
“ Anh…anh…có biết là nam nữ thụ thụ bất thân không hả ?
“ Biết.”
“Anh…anh..”
“ Em có ý kiến gì ?”
“ Anh là đồ…ai cho anh ngủ trên giường của tôi ?
“ Anh ngủ dưới đất mà” – Dương ôm ngực tỏ vẻ vô tội đáng thương, còn đả kích thêm một câu “em dễu nước dãi lung tung như vậy sao anh dám nằm cạnh em ?”
Tiêu Nguyên cảm thấy có cái gì đó đang mắc nghẹn trong ngực mình :“ Sao vừa nãy anh lại dám trêu tôi ?”
“ Anh chưa nói mình ngủ trên giường của em. Anh chỉ bảo anh ngủ ở trong phòng em thôi. Đó là sự thật.”
Tiêu Nguyên thực sự tức giận đến á khẩu, không thể nói thêm lời nào nữa. Cô bày ra vẻ mặt “tôi không chấp nhất với anh , tôi đi đánh răng đã, anh cứ chờ đấy.” Với khí thể ỉu xìu Nguyên đành hậm hực quay lại nhà vệ sinh.
“ Cậu không nên khởi đầu năm mới bằng cách cãi nhau với con bé như thế.” Ông Toàn – cha cô lên tiếng từ đằng sau lưng Bạch Vĩ Dương. Vốn là người có đôi mắt tinh tường, chỉ cần xem hành động của cô đợt này ông nhận ra con gái mình đã phải lòng tên “lưu manh” đẹp trai kia. Thế nhưng không có nghĩa là người ta cứ thích làm gì con gái ông thì làm, ông nhất đinh phải bảo vệ quyền lợi cho Tiêu Nguyên.
“ Bố đừng lo ạ, con tin rồi một ngày bố sẽ hài lòng gọi con là con rể.” Anh trả lời tự tin.
“ Khi ấy hẵng gọi ta là bố, còn bây giờ mau gọi Nguyên đi , trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà thờ họ. Tất cả ba đời nhà họ Mộc đều đến chúc tết đấy. Cậu cũng biết mẹ con bé là người thích kể lể nên tôi dám chắc giờ quá nửa sổ người ở đó đang ngóng chờ xem mặt đứa cháu rể tương lai”- Ông Thông vừa nói , trên mặt còn lộ rõ vẻ đắc ý. Để xem công tử bột nhà họ Bạch sẽ xoay sở ra sao với đám người buôn bán có, chặt chém ngoài chợ có, tri thức có, hổ lốn thổ tả từ trời rơi xuống, từ đất chui lên . Ngay cả người nhã nhặn, khéo léo như ông cũng còn không chịu nổi nữa là. Rồi ông cũng đi lên tầng hai. Mặt Vĩ Dương hơi tái đi. Ba đời nhà họ Mộc ư ? Không biết nó hùng mạnh đến cỡ nào đây ? Liệu có lấy thịt mông mà đè chết anh ngay tại trận không ? Xem vẻ sung sướng hả dạ trên mặt bố cô là đủ biết đi lần này, họa thì ít phước thì nhiều, à không phước thì nhiều họa thí ít , à mà không… Thực sự là đầu óc anh đang rối hết cả lên.. Anh sống ở nhà họ Bạch cứ tết đến chỉ cần tụ tập một đời thôi là đã quá đủ đối với anh rồi, hết nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải rồi lại xì xào nói anh không ra gì, bảo mẹ anh không phải con nhà gia giáo, lúc ấy anh chỉ biết căm phẫn đứng trong một góc. Nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh ban đầu. Coi như là bát canh phải có mắm muối thì chuyện tình của anh cũng phải có chút kịch tính mới đậm đà được chứ. Càng khó khăn anh càng thích khám phá hơn. Mà hình như anh nhận ra điều này là từ cô thì phải. Ừ anh nghiện cô mất rồi.
“ Này Bật Mã Ôn anh đang thơ thẩn nghĩ cái quái gì vậy , còn không mau tắt đèn khóa cửa đi thôi. Tôi đói lắm rồi .” – Tiêu Nguyên từ đâu chui ra xòe 5 ngón tay trước mặt anh.
“ À ,anh cũng đang đói, nên anh nghĩ em mình nên ăn cơm trước hay là ăn em trước.”
“aaaaaa tôi không muốn nghe. Lời khuyên dành cho anh là tốt nhất nên ăn cái gì đó – trừ tôi ra trước khi đến nhà ông nội tôi ăn cơm nếu như không muốn bị thiếu ăn đến chết.”-Tiêu Nguyên lại cố gắng đá cái cảnh vạn lần nguy hiểm ra khỏi đầu, đáng ra ngày xưa cô không nên nghe đám bạn dụ dỗ mà xem phim JAV mới phải.
“ Nguy hiểm thế sao ?” Anh ra bộ chăm chú hỏi, mân mê ngón tay của cô.
“ Thế anh không biết à , để tôi kể cho anh nghe. Nhà họ Mộc xưa nay đàn ông luôn lấy vợ muộn bởi vì họ có những quy tắc nghiêm ngặt phát sợ. Người vợ tốt phải là người có dây thần kinh thép, có đôi bàn tay bằng đồng ,có trái tim cứng như đá, có dạ dày lão luyện và có cái miệng…”
“ Đủ rồi ,đủ rồi, anh không muốn hỏi về con dâu, anh muốn hỏi về con rể cơ .”
Cô tỏ vẻ hơi tụt hứng nhưng vẫn giảng giải cặn kẽ : “ Đối với con rể thì không đòi hỏi nhiều lắm : tiền, quyền ,lễ ,yêu. Anh ta phải giàu , phải có gia thế nhưng vẫn biết lễ nghĩa chỉn chu , hơn nữa còn phải yêu thương con gái nhà họ Mộc hết lòng.”
“ Nếu vậy thì quá đơn giản rồi . Anh căn bản là người có thừa những thứ ấy.” – Bạch Vĩ Dương rất đắc chí.
“ Nhưng…mỗi đời nhà họ Mộc con gái lại rất hiếm , hầu hết là trai , đời nay chỉ có tôi , một cô em họ mới mười mấy và một bà chị 30 tuổi nữa thế nhưng vẫn chưa chồng. Anh có biết tại sao hay không ?”
“ Đương nhiên là chuyện nhà em em biết anh không biết , chẳng lẽ em cần anh đi điều tra ?”
“ Vì trước khi cưới anh lại phải vượt qua ông nội tôi, bà nội tôi , trưởng nam nhà tôi và quan trọng hơn cả là cha tôi. Họ đều là những người mang đầu óc tư tưởng phong kiến nặng nề. Tôi xấu xí thì không nói chứ bà chị kia đẹp như hoa cuối cùng dẫn anh nào về cũng bị từ chối.” – Cô làm bộ lè lưỡi lắc đầu ái ngại.
Anh chỉ biết cười chứ không biết mình có thể nói gì trong hoàn cảnh này. Sao nghe giống như tuyển chồng cho công chúa thế không biết . Đột nhiên anh thấy thương xót cho những chàng rể trước của nhà họ Mộc.
“ Hai đứa kia còn không lo đi ngay đi, chúng mày định bắt ông nội chờ à.” Bà Diễm Linh tay xách một túi lớn đồ ăn đứng ngay ngưỡng cửa nhìn Hai người đang cùng " tâm tình".
“ Mẹ à, mẹ đừng lo . Bọn con chỉ đang sắp xếp chút chuyện tình cảm thôi mà. Đúng không em yêu ?” Nguyên giả bộ làm vẻ nôn ọe rồi kéo tay anh ra khỏi nhà :
“ Thực ra thì tôi cũng chỉ còn vài chiếc bánh đậu xanh , anh ăn tạm đi. Không muốn cũng phải ăn. Đã có người năm ngoái lên cơn đau dạ dày chỉ vì phải nhịn đói mà nghe từng người nhà tôi hỏi chuyện đấy.”
“ Ôi em yêu , em đang lo lắng cho anh đấy sao ?” Bạch Vĩ Dương tiếp tục đùa cợt.
Cô giơ tay lên làm bộ giật lại chiếc bánh , anh liền cho hết miếng bánh vào miệng mình, lại còn không giữ ý tứ vừa nhai vừa hỏi cô :
“ Em đã từng hỏi chàng rể của chị em câu nào chưa ?”
“ Thực ra lần đầu tiên chị em mang người yêu về, anh ta là người cũng được, người nhà em gần như chấp nhận rồi thì em lại hỏi khó anh ta một câu.” Cô cúi đầu hối lỗi như thể anh là chàng trai đáng thương đó .
“ Em đã hỏi gì ?”
“ Tôi hỏi anh ta “anh làm nghề gì ?” “
Anh nghiêng đầu im lặng chờ cô kể tiếp.
“Rồi anh ta nói anh ta làm nghề luật sư. Tôi hỏi thế anh xử vụ án gì , anh ta nói là xử lí vụ li hôn.Tôi hứng chí hỏi anh ta thêm câu nữa “nếu ông bà nội tôi li hôn anh xử phần thắng cho ai” thì anh ta chỉ biết quanh co nói đó là việc không thể. Tôi bực mình quá liền hỏi “thế lúc cãi nhau với chị tôi thì anh cũng đàn áp chị tôi như vậy à ?”
Cuối cùng là anh ta chưa kịp ăn gì đã bị cả nhà tôi chỉ trích đuổi đi. “
Bạch Vĩ Dương quyết định đút hai tay vào túi mà bỏ đi thật. Tốt nhất không nên nói chuyện với người khẩu phật tâm xà này. Nhưng Nguyên lại tiếp tục ba hoa : “ Sau đó có dịp chị tôi dẫn người yêu về là tôi im re chỉ ngồi ăn thôi. À mà này …anh đừng có nói với tôi là anh đến nhà tôi để qua cửa ải làm con rể đấy nhé.”
“ Em nghĩ sao ? Trước nay không phải anh nuôi em thì ai. Đáng lẽ ra phải tuyển anh làm vợ cho em mới đúng.”
Hai người cự cãi nhau một hồi là đã đến nhà họ Mộc, một khu đất rộng hơn 500m2 với đủ vườn tược , trâu bò, lợn gà ,… Cánh cổng sơn xanh treo thêm một hàng băng rôn màu đỏ chói : “ Chào con rể. Chúc con may mắn sống sót trở về .”
Không cần phải nổi bật như thế chứ .
“ Mấy đứa đây rồi , may là vẫn còn chưa muộn. Chị họ con năm nay không thấy về, mẹ lo là con bé bỏ họ nhà Mộc luôn mất. Còn con nữa , hôm nay thể hiện cho tốt nhé. Mẹ chúc phúc cho con.”-bà nắm tay Bạch Vĩ Dương rồi lại lúi cúi chạy vào bếp , luôn tay luôn chân làm việc mặc dù giờ đã là gần 12 giờ trưa- đúng nghĩa của đôi bàn tay bằng đồng và dạ dày lão luyện trong khi đám đàn ông vẫn vởn vơ đứng trong nhà ăn tán gẫu.
Anh để Tiêu Nguyên đi vào trước và đứng ngoài gọi vài cuộc điện thoại quan trọng . Xong xuôi anh đi vào trong nhà kéo Nguyên ra khỏi cái bụi cây lùm xùm , vuốt tóc cô thẳng lại và cười với cô : “ Hôn anh, chúc anh may mắn đi, hôm nay là ngày rất quan trọng đấy.”
“ Tôi mong anh thất bại nhiều hơn. Xin hãy trả lại tự do cho con chim bé bỏng đáng thương là tôi đi. Chẳng lẽ anh vẫn chưa ngán tôi sao ?”
“ Chưa bao giờ anh ngừng yêu em – Nguyên ạ.”
Hắn nở nụ cười lưu manh , rồi theo đúng cái phong cách quyết đoán của mình kéo cô vào trong nhà khách,nơi mà ông nội cô đang ngồi uống chè thưởng thơ phú với đám người lổn nhổn xung quanh. Anh kéo tay cô đồng thời cúi đầu cuống thật thấp : “ Chào tất cả mọi người, con đến đây để được chấp nhận là con rể của nhà họ Mộc, mong mọi người có thể chấm điểm cho con một cách khách quan nhất . Nếu như hôm nay con mà trượt thì … anh hơi ngoái đầu sang âm thầm nhìn cô đang há hốc mồm không tin nổi mọi chuyện đang diễn ra…con sẽ đi thay tên đổi họ , phẫu thuật thẩm mĩ, một lần nữa đến đây tiếp tục xin đến khi nào làm được con rể mới thôi.”
Có vài người nghe anh nói xong còn cười nhạo báng : “ Coi đây là đâu chứ , nói năng bậy bạ chẳng ra đâu vào đâu cả.”
Anh chỉ ngẩng đầu , tự tin nhìn thẳng vào mắt Mộc Hùng Cường – ông nội cô đang nghiêm nghị thưởng chè : “ Ông nội mới là người quyết định ở đây, mọi người mới là đang nói bậy bạ. Ông à chắc chắn là ông vẫn nhớ mẹ cháu chứ.”
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trong gian phòng rộng ông Cường đặt chén chè xuống nói thâm trầm : “ Dương à, ra mắt người lớn phải ra mắt bằng thực lực, không nên ra mắt bằng mối quan hệ đâu.
“ Vâng cháu đến để gặp mặt người lớn đây.”
Tái bút : Chương sau đảm bảo là một chương hấp dẫn tuyệt đối , nếu như có cơ hội làm hết núi bài tập về nhà của cô giáo ta ta nhất định lì xì thêm mọi người một chương nữa. Dù sao cũng chúc các độc giả thân yêu có một năm mới an khang thịnh vượng tràn ngập niềm vui . Gửi tới các bạn nụ hôn của tôi. -----oOo-----
/18
|