"Đó là trước kia." Âm thanh thật thấp, Quý Thư Nhan cau mày, lầm bầm lầu bầu nói: "Người đàn ông kia là ai chứ, em nên giúp cô ấy như thế nào. . . . . ."
"Người đàn ông nào?" Nhạy bén nghe được câu này, Hứa Tri Hằng cũng nhăn mày lại, "Vừa rồi có người tới trêu chọc em ư, là ai?"
"Không biết." Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, Quý Thư Nhan rất phiền não, "Thôi, không nghĩ nữa." Thay vì suy đoán lung tung như vậy, còn không bằng tìm Tiểu Huyên hỏi rõ ràng.
Từ khi gặp lại tới nay, lần đầu tiên Hứa Tri Hằng thấy Quý Thư Nhan phiền não thành bộ dạng này, còn là vì một người đàn ông xa lạ không biết tên, trong lòng của anh liền không có chút cảm giác gì.
Hơn nữa ngẫm lại cô ở nước ngoài ba năm, trong thời gian đó không biết có bao nhiêu người đàn ông từng theo đuổi cô, nói không chừng cô cũng từng động lòng rồi, nghĩ vậy Hứa Tri Hằng lại càng khó chịu.
Nghĩ tới đây, tâm tình tốt của anh cũng biến mất, đưa tay kéo Quý Thư Nhan lên, "Đi, đi gặp Cố Thừa Kiều với anh, sau đó chúng ta trở về."
Nếu như ở lại nữa, không biết còn có bao nhiêu tên háo sắc mơ ước bảo bối của anh, anh phải bình tĩnh đã, sau khi trở về mới hỏi cô nhóc này một chút, lúc nãy người đàn ông dám trêu chọc cô là ai.
Hừ, lại có người dám giành bảo bối mà Hứa Tri Hằng anh nhất định phải có được, phải xem coi ai dám ăn gan hùm mật gấu này.
Lôi kéo Quý Thư Nhan chạy một vòng, Hứa Tri Hằng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông sau đó lộ ra nụ cười, bưng ly rượu đi tới.
Ngăn hơn nửa người Quý Thư Nhan ở phía sau, Hứa Tri Hằng đi tới trước mặt người đàn ông kia, "Tổng giám đốc Cố, chào anh."
Cố Thừa Kiều đang nói chuyện phiếm với người khác, sau khi xoay người nhìn thấy người trước mắt thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa đáng, "Tổng giám đốc Hứa, chào anh."
Liếc mắt nhìn người nói chuyện trời đất với Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng mỉm cười, "Mạo muội tới đây, không quấy rầy hai vị chứ?"
"Dĩ nhiên không có." Trong tươi cười lộ ra vẻ ôn tồn, Cố Thừa Kiều khách khí nói: "Thật ra thì ban nãy tôi đã thấy được tổng giám đốc Hứa, muốn tới chào hỏi, chỉ là vẫn bị người khác làm chậm trễ."
"Xem ra tôi và tổng giám đốc Cố có cùng suy nghĩ." Trên mặt Hứa Tri Hằng treo nụ cười ưu nhã, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đàn ông trên thế giới luôn có nhiều lời khách sáo như vậy, Quý Thư Nhan chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với những thứ này, nhưng thời điểm nghe Cố Thừa Kiều nói xong những lời này, ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên, nhờ Hứa Tri Hằng che giấu, cô suồng sã nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt này.
Từ sau khi đi vào đại sảnh liền thấy nhiều nam sĩ thành công có bụng bia, Quý Thư Nhan còn tưởng rằng người này cũng sẽ không ngoại lệ, lại không nghĩ rằng người đàn ông tên là Cố Thừa Kiều sẽ khác như vậy, thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn lãng, khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự trầm ổn của đàn ông.
Xem ra Cố Thừa Kiều lớn hơn Hứa Tri Hằng mấy tuổi, nhưng đây không phải là nguyên nhân Quý Thư Nhan chú ý đến anh ta, sở dĩ cô cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông này, là bởi vì giọng nói của anh ta và giọng đàn ông vừa mới nói chuyện ở chỗ hẻo lánh rất tương tự.
Quý Thư Nhan trời sinh rất nhạy cảm đối với âm thanh, nếu như cô đoán không sai, người này hẳn là người đàn ông gây gổ với Tiểu Huyên, nhưng không biết, sao bọn họ lại dính líu quan hệ.
Quý Thư Nhan nhìn Cố Thừa Kiều ngẩn người thật sự là quá lâu, hai người đàn ông đều phát hiện sự khác thường của cô.
"Nhan Nhan, sao vậy?" Nhìn cô si ngốc nhìn chằm chằm Cố Thừa Kiều nhìn, Hứa Tri Hằng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, giọng điệu đã không còn dịu dàng nữa.
"A, không có gì." Phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hành động nhìn lén của mình bị phát hiện rồi, Quý Thư Nhan lúng túng đỏ mặt, "Không có gì á, em chỉ nghĩ tới chuyện khác."
Nhìn dáng vẻ này của cô, tâm tình Hứa Tri Hằng càng thêm hỏng bét, trong lòng không nhịn được phỏng đoán lung tung, rốt cuộc tại sao cô nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Kiều, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu? Gặp quỷ, anh càng ngày càng hối hận vì đã mang theo Quý Thư Nhan tới đây, đầu tiên là người đàn ông xa lạ đến gần, sau đó lại nhảy ra Cố Thừa Kiều, quả nhiên quyết định của ngày hôm nay là sai lầm.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ thừa nhận người đàn ông trước mặt thật sự rất ưu tú, nếu không anh cũng sẽ không mong đợi hợp tác với anh ta như vậy, nhưng dính dáng đến Quý Thư Nhan, lại nhìn Cố Thừa Kiều cũng đầy hăng hái nhìn ánh mắt của cô, Hứa Tri Hằng rất không vui.
Đột nhiên đưa tay ôm hông của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng nở nụ cười trên mặt rồi giới thiệu với Cố Thừa Kiều, "Tổng giám đốc Cố, đây là Quý Thư Nhan, "bạn" tốt nhất kiêm trợ lí của tôi, Nhan Nhan, đây là tổng giám đốc Cố."
"Tổng giám đốc Cố chào anh." Bị động tác bất ngờ xảy ra của Hứa Tri Hằng dọa sợ hết hồn, Quý Thư Nhan không được tự nhiên chào hỏi.
Từ đầu chí cuối đều im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Hứa Tri Hằng và Quý Thư Nhan ‘liếc mắt đưa tình’, nụ cười trên mặt Cố Thừa Kiều sâu hơn, ý vị sâu xa nắm lấy tay của Quý Thư Nhan, "Quý tiểu thư, rất hân hạnh được gặp cô."
"Tôi cũng thế." Gần như có thể xác nhận người đàn ông vừa mới gây gổ chính là Cố Thừa Kiều, Quý Thư Nhan cũng hứng thú đối với anh ta, "Tổng giám đốc Cố, chúng ta từng gặp mặt hay chưa, tôi cảm thấy giọng nói của ngài rất quen thuộc."
"Chắc là chưa từng gặp mặt, nếu như có, tôi nhất định sẽ nhớ cô gái xinh đẹp như Quý tiểu thư." Đuôi lông mày của Cố Thừa Kiều nhíu lại, giọng nói thay đổi: "Chỉ là, hình như tôi cũng đã từng nghe nói tên tuổi của Quý tiểu thư, cũng không biết người nào nhắc qua với tôi."
"Không thể nào."
"Sợ là tổng giám đốc Cố nhận lầm người."
Tiếng nói của Quý Thư Nhan và Hứa Tri Hằng vang lên cùng lúc, một ngạc nhiên, một âm dương quái khí*.
* Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cố Thừa Kiều còn muốn giải thích nữa, một người khác lại bước nhanh tới, đi thẳng tới trước mặt ba người bọn họ, hô một tiếng: "Tổng giám đốc Cố." Vừa ngạc nhiên nhìn Quý Thư Nhan, "Nhan Nhan, sao cậu lại ở chỗ này?"
Bất ngờ nhìn thấy Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan trợn mắt hốc mồm.
Nếu như tình hình trước mắt là một tuồng kịch, vậy thật sự là bạn mới dừng hát tôi bước lên sân khấu; nếu như vốn còn đang nghi ngờ mình nghe lầm âm thanh, thì hiện tại cô có thể khẳng định, người vừa mới gây gổ ở góc, chính là Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều.
Nhưng, sao hai người bọn họ lại là loại quan hệ đó?
"Tiểu Huyên." Trên mặt mang nụ cười cổ quái, Quý Thư Nhan nhìn Tống Cẩn Huyên, "Cậu . . . . ."
Trên mặt Tống Cẩn Huyên tràn đầy vui vẻ, không có một chút xíu dáng vẻ mất khống chế vừa rồi, "Hôm nay cậu cũng tới đây à, lần trước mình có gọi điện thoại nói cho cậu biết đã đi công tác về hay chưa?"
Gật đầu một cái, ánh mắt của Quý Thư Nhan chuyển động ở trên người của Cố Thừa Kiều và Tống Cẩn Huyên, "Mình còn nhớ, nếu không phải là gần đây mình quá bận rộn, đã sớm đi tìm cậu chơi, cậu và vị tổng giám đốc Cố này. . . . . ." Nói được nửa câu không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, Quý Thư Nhan chỉ có thể cười gượng.
"Cũng như cậu, mình đang làm ở công ty Cố thị, là thư ký của tổng giám đốc Cố." Nhắc tới Cố Thừa Kiều thì sắc mặt của Tống Cẩn Huyên thay đổi, nhưng lại khôi phục rất nhanh, liếc mắt nhìn Cố Thừa Kiều, trên mặt là nụ cười lạnh nhạt.
Nếu như không xảy ra chuyện phía trước, Quý Thư Nhan sẽ không cảm thấy không khí bây giờ có gì không đúng, nhưng chính tai nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, hiện tại nhìn lại nụ cười trên mặt Tống Cẩn Huyên, đã cảm thấy có điểm không đúng, bởi vì cô cảm giác trong nụ cười kia mang theo sự tự giễu.
"Thì ra là bạn của thư ký Tống, tôi nói sao cái tên này lại quen thuộc như thế, trước kia cô ấy cũng không chỉ nhắc tới tên tuổi của Quý tiểu thư một lần ở trước mặt tôi." Mặc dù cảm thấy không khí kỳ lạ, Cố Thừa Kiều vẫn chuyện trò vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tri Hằng ở bên cạnh nhìn ba người khách sáo ở giữa, chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Thư Nhan, lại gọi Cố Thừa Kiều đi sang một bên, nói là để cho bạn bè các cô tâm sự.
Cười gật đầu một cái, Quý Thư Nhan kéo tay Tống Cẩn Huyên lại, cho đến khi hai người kia đi xa, mới buông lỏng khuôn mặt tươi cười, "Tiểu Huyên, vừa rồi cậu. . . . . . Đi đâu, mình tới đây lâu rồi."
Thấy Cố Thừa Kiều rời đi, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, Tống Cẩn Huyên mang theo áy náy lôi kéo tay Quý Thư Nhan, "Ban nãy mình đang bận rộn, Nhan Nhan rất xin lỗi, mấy ngày nay mình thật sự quá bận rộn, cũng không có thời gian tới chỗ cậu."
"Không có gì nha, mình cũng rất bận rộn." Nghe cô ấy không hoảng không loạn mà tránh đề tài này, Quý Thư Nhan đột nhiên có chút không biết làm sao đối mặt với Tống Cẩn Huyên, nói quanh nói co.
Hiển nhiên tâm tình của Tống Cẩn Huyên cũng không tốt, hai người hiếm khi gặp phải một tình huống đều không biết nên nói những gì, cuối cùng vẫn là Hứa Tri Hằng đi tới, nói muốn trở về.
Cười cùng Tống Cẩn Huyên hẹn lần sau đi chơi, Quý Thư Nhan theo Hứa Tri Hằng rời đi, lúc ra cửa thì quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng lưng của bạn tốt, Tống Cẩn Huyên đứng ở trong đám người, thoạt nhìn lại có vẻ cô đơn như vậy.
Nghĩ tới cuộc tranh cãi nghe được, ngẫm lại dáng vẻ gượng cười của Tống Cẩn Huyên, trong lòng Quý Thư Nhan không có tư vị gì, trên mặt cũng không còn tươi cười, dựa vào cửa sổ xe ngẩn người.
Từ hội trường ra ngoài thì tâm tình của Hứa Tri Hằng hỏng bét đến rối tinh rối mù, sắc mặt cũng cực kỳ thối, "Lại đang nhớ đến ai vậy?"
Nghe được câu hỏi có giọng điệu quái lạ của anh, Quý Thư Nhan không có tinh thần trả lời: "Cái gì cũng không nhớ." Nhưng lại nghĩ đến Hứa Tri Hằng và Cố Thừa Kiều có qua lại trên phương diện làm ăn, xem ra hai người cũng rất quen thuộc, Quý Thư Nhan lại có tinh thần.
Ngồi ngay ngắn lại rồi xoay người về phía Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan liếc mắt nhìn tài xế nghiêm túc lái xe trước mặt, lúc này mới treo nụ cười lấy lòng lắc lắc cánh tay của anh, "Anh Tri Hằng, em hỏi anh một chuyện có được hay không?"
Đôi mắt khẽ nâng, Hứa Tri Hằng không lạnh không nóng nhìn cô, "Chuyện gì?"
"Chính là Cố Thừa Kiều, người đàn ông nói chuyện làm ăn với anh hôm nay đó, không phải trước kia hai người từng hợp tác à?"
Nghe được cái tên này thì nhịp tim của Hứa Tri Hằng đập nhanh hơn, ánh mắt nghiên cứu quét tới quét lui ở trên mặt Quý Thư Nhan, "Trước mắt đang thương lượng hợp tác, có vấn đề gì?"
"Không có, em lại không hiểu những chuyện kia." Quý Thư Nhan hoàn toàn coi thường mặt lạnh của anh, có việc cầu người ta thì tự nhiên phải nhiệt tình một chút, cho nên vẻ mặt của cô vẫn tươi cười như cũ, "Em chỉ muốn biết, anh hiểu rõ anh ta cỡ nào."
"Cũng được."
"Nhân phẩm cũng không tệ sao?"
"Coi như quang minh lỗi lạc." Đè nén tức giận, Hứa Tri Hằng sắp không nhịn nổi muốn lay đầu nhỏ của cô thật mạnh, vừa gặp người ta ngày đầu tiên đã vội vã hỏi thăm về nhau như vậy, thật sự không biết rốt cuộc cô còn nghĩ cái gì.
Hít sâu một cái, Quý Thư Nhan nhắm mắt, lớn tiếng nói vấn đề quan tâm nhất ra khỏi miệng: "Vậy anh ta có vợ hay không, kết hôn chưa?"
Vốn đang nghi ngờ cô nhóc này hỏi tới chuyện của Cố Thừa Kiều là do có tâm tư khác, nghe được câu này thì Hứa Tri Hằng quả thật muốn nổ tung.
Đột nhiên nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, trên mặt Hứa Tri Hằng chỉ thiếu viết lên bốn chữ "Anh rất tức giận" mà thôi.
"Em hỏi chuyện này làm cái gì?"
"Đương nhiên là hữu dụng, anh nói đi." Quý Thư Nhan vội vàng muốn biết đáp án, nếu như Cố Thừa Kiều chính là người đàn ông thần bí sau lưng Tiểu Huyên, vậy tại sao anh ta không dám thoải mái công khai tình yêu với Tống Cẩn Huyên đây? Hay là, anh ta đã có gia đình?
Cắn răng nghiến lợi nhìn Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng lạnh lùng nói: "Anh ta không có gia đình, nhưng không có nghĩa là bên cạnh không có phụ nữ."
"Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai ?" Cả người đều muốn bò đến trên người của Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan rất hồi hộp nhìn anh.
"Nhan Nhan, em cho rằng anh là tạp chí lá cải sao? Nếu như muốn hiểu rõ anh ta, tại sao không hỏi bạn tốt của em là Tống Cẩn Huyên, không phải cô ấy mới là thư ký của Cố Thừa Kiều sao?"
"Nếu như có thể hỏi cô ấy, em cần gì xin anh như vậy." Trên mặt lộ ra thất vọng, Quý Thư Nhan than thở, "Nói như vậy, anh cũng không biết anh ta có người phụ nữ khác hay không ư?"
Đó chính là nói, quan hệ của Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều thật sự không muốn người ta biết, a, chuyện này phiền chết rồi.
Bên kia Quý Thư Nhan bởi vì quan tâm tương lai của bạn tốt mà phiền não, bên này Hứa Tri Hằng lại bởi vì hiểu lầm cô động lòng mà tức giận.
Nhìn dáng vẻ cô mặt ủ mày ê, Hứa Tri Hằng nắm chặt quả đấm hơn nữa, rốt cuộc nhẫn nại không giễu cợt cô đứng núi này trông núi nọ.
Không được, không thể phát giận, nhất định không thể phát giận, rất vất vả mới thay đổi được ấn tượng xấu ngày xưa ở trước mặt cô, cũng không thể thất bại trong gang tấc vào lúc mấu chốt này.
Hứa Tri Hằng nhìn Quý Thư Nhan sâu sắc một cái, vẫn đè nén tức giận xuống đáy lòng.
"Người đàn ông nào?" Nhạy bén nghe được câu này, Hứa Tri Hằng cũng nhăn mày lại, "Vừa rồi có người tới trêu chọc em ư, là ai?"
"Không biết." Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, Quý Thư Nhan rất phiền não, "Thôi, không nghĩ nữa." Thay vì suy đoán lung tung như vậy, còn không bằng tìm Tiểu Huyên hỏi rõ ràng.
Từ khi gặp lại tới nay, lần đầu tiên Hứa Tri Hằng thấy Quý Thư Nhan phiền não thành bộ dạng này, còn là vì một người đàn ông xa lạ không biết tên, trong lòng của anh liền không có chút cảm giác gì.
Hơn nữa ngẫm lại cô ở nước ngoài ba năm, trong thời gian đó không biết có bao nhiêu người đàn ông từng theo đuổi cô, nói không chừng cô cũng từng động lòng rồi, nghĩ vậy Hứa Tri Hằng lại càng khó chịu.
Nghĩ tới đây, tâm tình tốt của anh cũng biến mất, đưa tay kéo Quý Thư Nhan lên, "Đi, đi gặp Cố Thừa Kiều với anh, sau đó chúng ta trở về."
Nếu như ở lại nữa, không biết còn có bao nhiêu tên háo sắc mơ ước bảo bối của anh, anh phải bình tĩnh đã, sau khi trở về mới hỏi cô nhóc này một chút, lúc nãy người đàn ông dám trêu chọc cô là ai.
Hừ, lại có người dám giành bảo bối mà Hứa Tri Hằng anh nhất định phải có được, phải xem coi ai dám ăn gan hùm mật gấu này.
Lôi kéo Quý Thư Nhan chạy một vòng, Hứa Tri Hằng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông sau đó lộ ra nụ cười, bưng ly rượu đi tới.
Ngăn hơn nửa người Quý Thư Nhan ở phía sau, Hứa Tri Hằng đi tới trước mặt người đàn ông kia, "Tổng giám đốc Cố, chào anh."
Cố Thừa Kiều đang nói chuyện phiếm với người khác, sau khi xoay người nhìn thấy người trước mắt thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa đáng, "Tổng giám đốc Hứa, chào anh."
Liếc mắt nhìn người nói chuyện trời đất với Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng mỉm cười, "Mạo muội tới đây, không quấy rầy hai vị chứ?"
"Dĩ nhiên không có." Trong tươi cười lộ ra vẻ ôn tồn, Cố Thừa Kiều khách khí nói: "Thật ra thì ban nãy tôi đã thấy được tổng giám đốc Hứa, muốn tới chào hỏi, chỉ là vẫn bị người khác làm chậm trễ."
"Xem ra tôi và tổng giám đốc Cố có cùng suy nghĩ." Trên mặt Hứa Tri Hằng treo nụ cười ưu nhã, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đàn ông trên thế giới luôn có nhiều lời khách sáo như vậy, Quý Thư Nhan chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với những thứ này, nhưng thời điểm nghe Cố Thừa Kiều nói xong những lời này, ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên, nhờ Hứa Tri Hằng che giấu, cô suồng sã nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt này.
Từ sau khi đi vào đại sảnh liền thấy nhiều nam sĩ thành công có bụng bia, Quý Thư Nhan còn tưởng rằng người này cũng sẽ không ngoại lệ, lại không nghĩ rằng người đàn ông tên là Cố Thừa Kiều sẽ khác như vậy, thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn lãng, khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự trầm ổn của đàn ông.
Xem ra Cố Thừa Kiều lớn hơn Hứa Tri Hằng mấy tuổi, nhưng đây không phải là nguyên nhân Quý Thư Nhan chú ý đến anh ta, sở dĩ cô cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông này, là bởi vì giọng nói của anh ta và giọng đàn ông vừa mới nói chuyện ở chỗ hẻo lánh rất tương tự.
Quý Thư Nhan trời sinh rất nhạy cảm đối với âm thanh, nếu như cô đoán không sai, người này hẳn là người đàn ông gây gổ với Tiểu Huyên, nhưng không biết, sao bọn họ lại dính líu quan hệ.
Quý Thư Nhan nhìn Cố Thừa Kiều ngẩn người thật sự là quá lâu, hai người đàn ông đều phát hiện sự khác thường của cô.
"Nhan Nhan, sao vậy?" Nhìn cô si ngốc nhìn chằm chằm Cố Thừa Kiều nhìn, Hứa Tri Hằng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, giọng điệu đã không còn dịu dàng nữa.
"A, không có gì." Phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hành động nhìn lén của mình bị phát hiện rồi, Quý Thư Nhan lúng túng đỏ mặt, "Không có gì á, em chỉ nghĩ tới chuyện khác."
Nhìn dáng vẻ này của cô, tâm tình Hứa Tri Hằng càng thêm hỏng bét, trong lòng không nhịn được phỏng đoán lung tung, rốt cuộc tại sao cô nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Kiều, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu? Gặp quỷ, anh càng ngày càng hối hận vì đã mang theo Quý Thư Nhan tới đây, đầu tiên là người đàn ông xa lạ đến gần, sau đó lại nhảy ra Cố Thừa Kiều, quả nhiên quyết định của ngày hôm nay là sai lầm.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ thừa nhận người đàn ông trước mặt thật sự rất ưu tú, nếu không anh cũng sẽ không mong đợi hợp tác với anh ta như vậy, nhưng dính dáng đến Quý Thư Nhan, lại nhìn Cố Thừa Kiều cũng đầy hăng hái nhìn ánh mắt của cô, Hứa Tri Hằng rất không vui.
Đột nhiên đưa tay ôm hông của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng nở nụ cười trên mặt rồi giới thiệu với Cố Thừa Kiều, "Tổng giám đốc Cố, đây là Quý Thư Nhan, "bạn" tốt nhất kiêm trợ lí của tôi, Nhan Nhan, đây là tổng giám đốc Cố."
"Tổng giám đốc Cố chào anh." Bị động tác bất ngờ xảy ra của Hứa Tri Hằng dọa sợ hết hồn, Quý Thư Nhan không được tự nhiên chào hỏi.
Từ đầu chí cuối đều im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Hứa Tri Hằng và Quý Thư Nhan ‘liếc mắt đưa tình’, nụ cười trên mặt Cố Thừa Kiều sâu hơn, ý vị sâu xa nắm lấy tay của Quý Thư Nhan, "Quý tiểu thư, rất hân hạnh được gặp cô."
"Tôi cũng thế." Gần như có thể xác nhận người đàn ông vừa mới gây gổ chính là Cố Thừa Kiều, Quý Thư Nhan cũng hứng thú đối với anh ta, "Tổng giám đốc Cố, chúng ta từng gặp mặt hay chưa, tôi cảm thấy giọng nói của ngài rất quen thuộc."
"Chắc là chưa từng gặp mặt, nếu như có, tôi nhất định sẽ nhớ cô gái xinh đẹp như Quý tiểu thư." Đuôi lông mày của Cố Thừa Kiều nhíu lại, giọng nói thay đổi: "Chỉ là, hình như tôi cũng đã từng nghe nói tên tuổi của Quý tiểu thư, cũng không biết người nào nhắc qua với tôi."
"Không thể nào."
"Sợ là tổng giám đốc Cố nhận lầm người."
Tiếng nói của Quý Thư Nhan và Hứa Tri Hằng vang lên cùng lúc, một ngạc nhiên, một âm dương quái khí*.
* Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cố Thừa Kiều còn muốn giải thích nữa, một người khác lại bước nhanh tới, đi thẳng tới trước mặt ba người bọn họ, hô một tiếng: "Tổng giám đốc Cố." Vừa ngạc nhiên nhìn Quý Thư Nhan, "Nhan Nhan, sao cậu lại ở chỗ này?"
Bất ngờ nhìn thấy Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan trợn mắt hốc mồm.
Nếu như tình hình trước mắt là một tuồng kịch, vậy thật sự là bạn mới dừng hát tôi bước lên sân khấu; nếu như vốn còn đang nghi ngờ mình nghe lầm âm thanh, thì hiện tại cô có thể khẳng định, người vừa mới gây gổ ở góc, chính là Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều.
Nhưng, sao hai người bọn họ lại là loại quan hệ đó?
"Tiểu Huyên." Trên mặt mang nụ cười cổ quái, Quý Thư Nhan nhìn Tống Cẩn Huyên, "Cậu . . . . ."
Trên mặt Tống Cẩn Huyên tràn đầy vui vẻ, không có một chút xíu dáng vẻ mất khống chế vừa rồi, "Hôm nay cậu cũng tới đây à, lần trước mình có gọi điện thoại nói cho cậu biết đã đi công tác về hay chưa?"
Gật đầu một cái, ánh mắt của Quý Thư Nhan chuyển động ở trên người của Cố Thừa Kiều và Tống Cẩn Huyên, "Mình còn nhớ, nếu không phải là gần đây mình quá bận rộn, đã sớm đi tìm cậu chơi, cậu và vị tổng giám đốc Cố này. . . . . ." Nói được nửa câu không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, Quý Thư Nhan chỉ có thể cười gượng.
"Cũng như cậu, mình đang làm ở công ty Cố thị, là thư ký của tổng giám đốc Cố." Nhắc tới Cố Thừa Kiều thì sắc mặt của Tống Cẩn Huyên thay đổi, nhưng lại khôi phục rất nhanh, liếc mắt nhìn Cố Thừa Kiều, trên mặt là nụ cười lạnh nhạt.
Nếu như không xảy ra chuyện phía trước, Quý Thư Nhan sẽ không cảm thấy không khí bây giờ có gì không đúng, nhưng chính tai nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, hiện tại nhìn lại nụ cười trên mặt Tống Cẩn Huyên, đã cảm thấy có điểm không đúng, bởi vì cô cảm giác trong nụ cười kia mang theo sự tự giễu.
"Thì ra là bạn của thư ký Tống, tôi nói sao cái tên này lại quen thuộc như thế, trước kia cô ấy cũng không chỉ nhắc tới tên tuổi của Quý tiểu thư một lần ở trước mặt tôi." Mặc dù cảm thấy không khí kỳ lạ, Cố Thừa Kiều vẫn chuyện trò vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tri Hằng ở bên cạnh nhìn ba người khách sáo ở giữa, chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Thư Nhan, lại gọi Cố Thừa Kiều đi sang một bên, nói là để cho bạn bè các cô tâm sự.
Cười gật đầu một cái, Quý Thư Nhan kéo tay Tống Cẩn Huyên lại, cho đến khi hai người kia đi xa, mới buông lỏng khuôn mặt tươi cười, "Tiểu Huyên, vừa rồi cậu. . . . . . Đi đâu, mình tới đây lâu rồi."
Thấy Cố Thừa Kiều rời đi, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, Tống Cẩn Huyên mang theo áy náy lôi kéo tay Quý Thư Nhan, "Ban nãy mình đang bận rộn, Nhan Nhan rất xin lỗi, mấy ngày nay mình thật sự quá bận rộn, cũng không có thời gian tới chỗ cậu."
"Không có gì nha, mình cũng rất bận rộn." Nghe cô ấy không hoảng không loạn mà tránh đề tài này, Quý Thư Nhan đột nhiên có chút không biết làm sao đối mặt với Tống Cẩn Huyên, nói quanh nói co.
Hiển nhiên tâm tình của Tống Cẩn Huyên cũng không tốt, hai người hiếm khi gặp phải một tình huống đều không biết nên nói những gì, cuối cùng vẫn là Hứa Tri Hằng đi tới, nói muốn trở về.
Cười cùng Tống Cẩn Huyên hẹn lần sau đi chơi, Quý Thư Nhan theo Hứa Tri Hằng rời đi, lúc ra cửa thì quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng lưng của bạn tốt, Tống Cẩn Huyên đứng ở trong đám người, thoạt nhìn lại có vẻ cô đơn như vậy.
Nghĩ tới cuộc tranh cãi nghe được, ngẫm lại dáng vẻ gượng cười của Tống Cẩn Huyên, trong lòng Quý Thư Nhan không có tư vị gì, trên mặt cũng không còn tươi cười, dựa vào cửa sổ xe ngẩn người.
Từ hội trường ra ngoài thì tâm tình của Hứa Tri Hằng hỏng bét đến rối tinh rối mù, sắc mặt cũng cực kỳ thối, "Lại đang nhớ đến ai vậy?"
Nghe được câu hỏi có giọng điệu quái lạ của anh, Quý Thư Nhan không có tinh thần trả lời: "Cái gì cũng không nhớ." Nhưng lại nghĩ đến Hứa Tri Hằng và Cố Thừa Kiều có qua lại trên phương diện làm ăn, xem ra hai người cũng rất quen thuộc, Quý Thư Nhan lại có tinh thần.
Ngồi ngay ngắn lại rồi xoay người về phía Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan liếc mắt nhìn tài xế nghiêm túc lái xe trước mặt, lúc này mới treo nụ cười lấy lòng lắc lắc cánh tay của anh, "Anh Tri Hằng, em hỏi anh một chuyện có được hay không?"
Đôi mắt khẽ nâng, Hứa Tri Hằng không lạnh không nóng nhìn cô, "Chuyện gì?"
"Chính là Cố Thừa Kiều, người đàn ông nói chuyện làm ăn với anh hôm nay đó, không phải trước kia hai người từng hợp tác à?"
Nghe được cái tên này thì nhịp tim của Hứa Tri Hằng đập nhanh hơn, ánh mắt nghiên cứu quét tới quét lui ở trên mặt Quý Thư Nhan, "Trước mắt đang thương lượng hợp tác, có vấn đề gì?"
"Không có, em lại không hiểu những chuyện kia." Quý Thư Nhan hoàn toàn coi thường mặt lạnh của anh, có việc cầu người ta thì tự nhiên phải nhiệt tình một chút, cho nên vẻ mặt của cô vẫn tươi cười như cũ, "Em chỉ muốn biết, anh hiểu rõ anh ta cỡ nào."
"Cũng được."
"Nhân phẩm cũng không tệ sao?"
"Coi như quang minh lỗi lạc." Đè nén tức giận, Hứa Tri Hằng sắp không nhịn nổi muốn lay đầu nhỏ của cô thật mạnh, vừa gặp người ta ngày đầu tiên đã vội vã hỏi thăm về nhau như vậy, thật sự không biết rốt cuộc cô còn nghĩ cái gì.
Hít sâu một cái, Quý Thư Nhan nhắm mắt, lớn tiếng nói vấn đề quan tâm nhất ra khỏi miệng: "Vậy anh ta có vợ hay không, kết hôn chưa?"
Vốn đang nghi ngờ cô nhóc này hỏi tới chuyện của Cố Thừa Kiều là do có tâm tư khác, nghe được câu này thì Hứa Tri Hằng quả thật muốn nổ tung.
Đột nhiên nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, trên mặt Hứa Tri Hằng chỉ thiếu viết lên bốn chữ "Anh rất tức giận" mà thôi.
"Em hỏi chuyện này làm cái gì?"
"Đương nhiên là hữu dụng, anh nói đi." Quý Thư Nhan vội vàng muốn biết đáp án, nếu như Cố Thừa Kiều chính là người đàn ông thần bí sau lưng Tiểu Huyên, vậy tại sao anh ta không dám thoải mái công khai tình yêu với Tống Cẩn Huyên đây? Hay là, anh ta đã có gia đình?
Cắn răng nghiến lợi nhìn Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng lạnh lùng nói: "Anh ta không có gia đình, nhưng không có nghĩa là bên cạnh không có phụ nữ."
"Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai ?" Cả người đều muốn bò đến trên người của Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan rất hồi hộp nhìn anh.
"Nhan Nhan, em cho rằng anh là tạp chí lá cải sao? Nếu như muốn hiểu rõ anh ta, tại sao không hỏi bạn tốt của em là Tống Cẩn Huyên, không phải cô ấy mới là thư ký của Cố Thừa Kiều sao?"
"Nếu như có thể hỏi cô ấy, em cần gì xin anh như vậy." Trên mặt lộ ra thất vọng, Quý Thư Nhan than thở, "Nói như vậy, anh cũng không biết anh ta có người phụ nữ khác hay không ư?"
Đó chính là nói, quan hệ của Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều thật sự không muốn người ta biết, a, chuyện này phiền chết rồi.
Bên kia Quý Thư Nhan bởi vì quan tâm tương lai của bạn tốt mà phiền não, bên này Hứa Tri Hằng lại bởi vì hiểu lầm cô động lòng mà tức giận.
Nhìn dáng vẻ cô mặt ủ mày ê, Hứa Tri Hằng nắm chặt quả đấm hơn nữa, rốt cuộc nhẫn nại không giễu cợt cô đứng núi này trông núi nọ.
Không được, không thể phát giận, nhất định không thể phát giận, rất vất vả mới thay đổi được ấn tượng xấu ngày xưa ở trước mặt cô, cũng không thể thất bại trong gang tấc vào lúc mấu chốt này.
Hứa Tri Hằng nhìn Quý Thư Nhan sâu sắc một cái, vẫn đè nén tức giận xuống đáy lòng.
/24
|