Bảo vệ cô?
Minh Nhan lườm hắn một cái, tức giận nói. “Sớm biết như thế thì lúc trước đừng làm. Quấn cái gì mà quấn chứ, lúc tới không quấn khăn, bây giờ lại quấn, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, rõ ràng nói cho người ta biết trên cổ em có cái gì đó mà!”
Mạc Dịch Hiên tính tình tốt, hỏi. “Vậy bà xã đại nhân, em nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Sao em biết được? Em mặc kệ, là do anh làm, anh phải chịu trách nhiệm làm cho nó hết a.” Minh Nhan có chút không phân rõ phải trái mà nói, hơi hơi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng thấy giống như cô đang làm nũng.
“Được rồi, anh chịu trách nhiệm.” Hắn rất thích chịu trách nhiệm với bà xã đại nhân, dịu dàng miết nhẹ trên môi cô rồi đứng dậy bật máy tính, tra phương pháp làm phai dấu hôn nhanh.
Trước tiên phải chườm nóng, sau đó thoa phấn lên để che đi, nếu vẫn không hết thì dùng miếng cao su dán lên trên.
Trong đầu Mạc Dịch Hiên nhanh chóng tiêu hóa chỉ dẫn trên mạng rồi sửa lại thành phương pháp mà hắn có thể làm.
Tắt mạng, hắn kéo qua Minh Nhan bắt đầu thực hành phương pháp của mình, chườm nóng, thoa phấn nhũ, dán miếng cao s
“Được rồi.” Mạc Dịch Hiên lui ra phía sau một bước, nhìn kiệt tác của mình, nếu không nhìn kỹ thì không ai có thể nhận ra được, hẳn cảm thấy thực vừa lòng, vỗ vỗ tay.
“Bà xã, em vào phòng tắm xem thử đi, coi anh làm rồi có nhận ra không?”
Minh Nhan nghe lời đi vào phòng tắm, quả thật tốt hơn rất nhiều, không còn rõ ràng như trước, bất quá cô vẫn rất giận, quyết định phải giáo huấn hắn một chút, nếu không hắn sẽ luôn không kiêng nể gì mà bắt nạt cô a.
“Sau này trong giờ làm việc anh phải giữ khoảng cách một mét với em, không được gặp mặt em, giờ nghỉ trưa cũng vậy, nếu như phạm quy thì buổi tối anh phải ngủ ngoài phòng khách. Đêm nay anh ngủ ngoài phòng khách đi.” Minh Nhan từ trong phòng tắm đi ra, xoa xoa thắt lưng, dùng tư thế hiên ngang của nữ vương ra mệnh lệnh cho hắn.
“Đừng vậy mà. Bà xã nỡ ác vậy sao a, anh cam đoan lần sau sẽ không để lại dấu vết mà, như vậy được không? Em tạm tha cho anh một lần đi.” Xong rồi, bà xã đại nhân của hắn đang giận. Mạc Dịch Hiên nhanh chóng đến gần dỗ cô.
“Không được, lần này anh có nói gì cũng không được tha thứ, nếu không lần sau anh sẽ bắt nạt em trầm trọng hơn nữa.” Minh Nhan cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, hắn rất giảo hoạt, cô tuyệt đối không thể mềm lòng với hắn.
“Bà xã oan uổng a, anh nắt nạt em khi nào chứ, thương em còn không hết, sao có thể bắt nạt em được.” Mạc Dịch Hiên đáng thương kêu to oan uổng, người không biết còn tưởng hắn thực sự bị oan ấy chứ.
“Không phải lúc nào trên giường anh cũng bắt nạt em thực thảm sao?” Minh Nhan đỏ mặt lên án hắn.
“Nga? Thì ra bà xã đại nhân đang nói anh bắt nạt em lúc trên giường a.” Mạc Dịch Hiên nghe vậy cười xấu xa nói. “Vậy lần sau đổi thành em bắt nạt anh được không?” [BN: áh áh áh, BT kìa =]] ]
“Ai thèm bắt nạt anh chứ. Ngừng, em đói bụng rồi, chúng ta ăn cái gì đây?” Minh Nhan thẹn thùng nhanh chóng nói sang chuyện khác, còn tiếp tục nói nữa, mặt cô sẽ bốc cháy mất.
“Chúng ta ăn pizza đi, hôm trước ăn chưa hết vẫn còn đang cất trong tủ lạnh a, hâm nóng lại bằng lò viba là có thể ăn.” Nói xong lại trộm hôn lên môi cô, sau đó đứng dậy đi hâm lại pizza, muốn tán tỉnh cũng phải để bà xã đại nhân ăn no đã.
“Đinh” một tiếng, pizza đã nóng rồi, Minh Nhan cầm lấy pizza liền mở ra ăn, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, dự định tới giờ làm liền lập tức đi ra ngoài, phỏng chừng những nhân viên đi ra ngoài ăn cũng sắp trở lại, cô phải nắm chặt thời cơ a.
“Bà xã.” Mạc Dịch Hiên cắn một miếng pizza, dường như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên, ái muội nói. “Bằng không đêm nay em thử bắt nạt anh đi.” Để bà xã đại nhân chủ động hắn thực chưa từng thử qua, cảm giác hẳn là không tồi a.
“A.” Thiếu chút nữa Minh Nhan đã cắn phải đầu lưỡi, người này ở trước mặt cô không thể đứng đắn một chút sao, ăn cơm mà còn nói đến cái kia, cô không nghe thấy, không nghe thấy a.
Minh Nhan cho rằng không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn.
“Chỉ thử thôi mà, được không?” Thấy Minh Nhan không để ý tới hắn, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục cô.
“......” Trả lời lại hắn là tiếng nuốt nhanh thức ăn.
“Em ăn no rồi, phải đi ra ngoài làm việc đây, tổng tài đại nhân ngài từ từ ăn a.” Minh Nhan nói xong dường như chạy trốn ra ngoài.
Mạc Dịch Hiên nhìn cô nhanh chóng biến mất ở cửa, khóe miệng không tự giác cong lên, bà xã đại nhân thật đúng là đang thẹn thùng.
Minh Nhan đi ra ngoài liền thấy, may mắn mọi người đều chưa trở về, bước nhanh trở về vị trí của cô, vừa giả vờ như bận rộn làm việc, vừa điều chỉnh hô hấp của mình.
Một lúc sau, thư ký La cùng Tân Vãn, còn có Lưu Hân Nam trẻ tuổi xinh đẹp kia đều lục tục trở lại, Minh Nhan âm thầm cảm thấy may mắn khi mình đã đi ra kịp lúc, cô theo bản năng rụt cổ lại, cảm thấy bất an, sợ bọn họ nhận ra cô có chỗ khác l
Thư ký La gật đầu với cô một cái, xem như thay cho câu chào hỏi, biểu tình bình thường, hẳn là không có gì vấn đề đi, Minh Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tân Vãn cũng cười với cô, còn cười khẽ liếc mắt đưa tình, cô cũng cười lại, cô ấy xem ra cũng không phát hiện gì a.
Còn Lưu Hân Nam cũng lễ phép cười với cô, Minh Nhan cũng cười lại, dường như đã trút bỏ thành kiến, đây có thể xem như là một cô gái nhỏ không tồi.
Hô, xem ra mọi người đều không có chú ý, cô hẳn là đã an toàn qua ải a, cảm giác làm trộm cũng thực khổ nha.
Tâm tình đã trầm tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy rất khát, vì thế đứng dậy đi vào phòng pha nước, châm chén trà uống.
Lưu Hân Nam thần sắc cổ quái nhìn phía sau cô, thấy cô đứng dậy đi vào phòng trà, cũng đứng dậy đi theo.
Minh Nhan thấy cô ấy bước vào, vì thế nhìn về phía cô ấy tươi cười, khách khí nói. “Tôi đang châm trà xanh, có muốn dùng một chút không?” Nói xong cũng không quên huơ huơ cái chén trong tay mình.
“À, Minh Nhan, tôi có thể gọi cô là Minh Nhan không?” Lưu Hân Nam có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Đương nhiên có thể a, có chuyện gì sao?” Trực giác của Minh Nhan cho thấy đây là một cô gái tốt, nên nói chuyện cũng thân thiện hơn nhiều.
“À, cái trên cổ cô là do Mạc tổng tài làm ra phải không?” Lưu Hân Nam nhìn cổ của cô, có chút khó xử do dự, cắn răng một cái mới nói ra.
“Ách.” Mặt Minh Nhan đỏ dần lên, theo bản năng che cổ, không ngờ là vẫn bị người khác nhìn thấy.
“Cái này, cái này, là muỗi cắn a......” Minh Nhan chột dạ tiếng càng nói càng nhỏ, trong lòng còn nhỏ tiếng nói thầm, dù cô có thấy cũng không tất yếu phải hỏi trực tiếp a, rất thẹn thùng nha.
“Cô không cần sợ hãi, sau này tôi sẽ bảo vệ cô đối sẽ không để hắn bắt nạt cô lần nữa.” Lưu Hân Nam lập lời thề son sắt, vỗ vỗ vai Minh Nhan.
“Ách.” Minh Nhan ngơ ngẩn gật gật đầu, có chút cảm thấy như mơ, đây là tình huống gì a, cô ấy đáng lẽ phải coi cô như tình địch mới đúng, tại sao lại nói là phải bảo vệ cô chứ?
Minh Nhan lườm hắn một cái, tức giận nói. “Sớm biết như thế thì lúc trước đừng làm. Quấn cái gì mà quấn chứ, lúc tới không quấn khăn, bây giờ lại quấn, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, rõ ràng nói cho người ta biết trên cổ em có cái gì đó mà!”
Mạc Dịch Hiên tính tình tốt, hỏi. “Vậy bà xã đại nhân, em nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Sao em biết được? Em mặc kệ, là do anh làm, anh phải chịu trách nhiệm làm cho nó hết a.” Minh Nhan có chút không phân rõ phải trái mà nói, hơi hơi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng thấy giống như cô đang làm nũng.
“Được rồi, anh chịu trách nhiệm.” Hắn rất thích chịu trách nhiệm với bà xã đại nhân, dịu dàng miết nhẹ trên môi cô rồi đứng dậy bật máy tính, tra phương pháp làm phai dấu hôn nhanh.
Trước tiên phải chườm nóng, sau đó thoa phấn lên để che đi, nếu vẫn không hết thì dùng miếng cao su dán lên trên.
Trong đầu Mạc Dịch Hiên nhanh chóng tiêu hóa chỉ dẫn trên mạng rồi sửa lại thành phương pháp mà hắn có thể làm.
Tắt mạng, hắn kéo qua Minh Nhan bắt đầu thực hành phương pháp của mình, chườm nóng, thoa phấn nhũ, dán miếng cao s
“Được rồi.” Mạc Dịch Hiên lui ra phía sau một bước, nhìn kiệt tác của mình, nếu không nhìn kỹ thì không ai có thể nhận ra được, hẳn cảm thấy thực vừa lòng, vỗ vỗ tay.
“Bà xã, em vào phòng tắm xem thử đi, coi anh làm rồi có nhận ra không?”
Minh Nhan nghe lời đi vào phòng tắm, quả thật tốt hơn rất nhiều, không còn rõ ràng như trước, bất quá cô vẫn rất giận, quyết định phải giáo huấn hắn một chút, nếu không hắn sẽ luôn không kiêng nể gì mà bắt nạt cô a.
“Sau này trong giờ làm việc anh phải giữ khoảng cách một mét với em, không được gặp mặt em, giờ nghỉ trưa cũng vậy, nếu như phạm quy thì buổi tối anh phải ngủ ngoài phòng khách. Đêm nay anh ngủ ngoài phòng khách đi.” Minh Nhan từ trong phòng tắm đi ra, xoa xoa thắt lưng, dùng tư thế hiên ngang của nữ vương ra mệnh lệnh cho hắn.
“Đừng vậy mà. Bà xã nỡ ác vậy sao a, anh cam đoan lần sau sẽ không để lại dấu vết mà, như vậy được không? Em tạm tha cho anh một lần đi.” Xong rồi, bà xã đại nhân của hắn đang giận. Mạc Dịch Hiên nhanh chóng đến gần dỗ cô.
“Không được, lần này anh có nói gì cũng không được tha thứ, nếu không lần sau anh sẽ bắt nạt em trầm trọng hơn nữa.” Minh Nhan cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, hắn rất giảo hoạt, cô tuyệt đối không thể mềm lòng với hắn.
“Bà xã oan uổng a, anh nắt nạt em khi nào chứ, thương em còn không hết, sao có thể bắt nạt em được.” Mạc Dịch Hiên đáng thương kêu to oan uổng, người không biết còn tưởng hắn thực sự bị oan ấy chứ.
“Không phải lúc nào trên giường anh cũng bắt nạt em thực thảm sao?” Minh Nhan đỏ mặt lên án hắn.
“Nga? Thì ra bà xã đại nhân đang nói anh bắt nạt em lúc trên giường a.” Mạc Dịch Hiên nghe vậy cười xấu xa nói. “Vậy lần sau đổi thành em bắt nạt anh được không?” [BN: áh áh áh, BT kìa =]] ]
“Ai thèm bắt nạt anh chứ. Ngừng, em đói bụng rồi, chúng ta ăn cái gì đây?” Minh Nhan thẹn thùng nhanh chóng nói sang chuyện khác, còn tiếp tục nói nữa, mặt cô sẽ bốc cháy mất.
“Chúng ta ăn pizza đi, hôm trước ăn chưa hết vẫn còn đang cất trong tủ lạnh a, hâm nóng lại bằng lò viba là có thể ăn.” Nói xong lại trộm hôn lên môi cô, sau đó đứng dậy đi hâm lại pizza, muốn tán tỉnh cũng phải để bà xã đại nhân ăn no đã.
“Đinh” một tiếng, pizza đã nóng rồi, Minh Nhan cầm lấy pizza liền mở ra ăn, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, dự định tới giờ làm liền lập tức đi ra ngoài, phỏng chừng những nhân viên đi ra ngoài ăn cũng sắp trở lại, cô phải nắm chặt thời cơ a.
“Bà xã.” Mạc Dịch Hiên cắn một miếng pizza, dường như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên, ái muội nói. “Bằng không đêm nay em thử bắt nạt anh đi.” Để bà xã đại nhân chủ động hắn thực chưa từng thử qua, cảm giác hẳn là không tồi a.
“A.” Thiếu chút nữa Minh Nhan đã cắn phải đầu lưỡi, người này ở trước mặt cô không thể đứng đắn một chút sao, ăn cơm mà còn nói đến cái kia, cô không nghe thấy, không nghe thấy a.
Minh Nhan cho rằng không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn.
“Chỉ thử thôi mà, được không?” Thấy Minh Nhan không để ý tới hắn, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục cô.
“......” Trả lời lại hắn là tiếng nuốt nhanh thức ăn.
“Em ăn no rồi, phải đi ra ngoài làm việc đây, tổng tài đại nhân ngài từ từ ăn a.” Minh Nhan nói xong dường như chạy trốn ra ngoài.
Mạc Dịch Hiên nhìn cô nhanh chóng biến mất ở cửa, khóe miệng không tự giác cong lên, bà xã đại nhân thật đúng là đang thẹn thùng.
Minh Nhan đi ra ngoài liền thấy, may mắn mọi người đều chưa trở về, bước nhanh trở về vị trí của cô, vừa giả vờ như bận rộn làm việc, vừa điều chỉnh hô hấp của mình.
Một lúc sau, thư ký La cùng Tân Vãn, còn có Lưu Hân Nam trẻ tuổi xinh đẹp kia đều lục tục trở lại, Minh Nhan âm thầm cảm thấy may mắn khi mình đã đi ra kịp lúc, cô theo bản năng rụt cổ lại, cảm thấy bất an, sợ bọn họ nhận ra cô có chỗ khác l
Thư ký La gật đầu với cô một cái, xem như thay cho câu chào hỏi, biểu tình bình thường, hẳn là không có gì vấn đề đi, Minh Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tân Vãn cũng cười với cô, còn cười khẽ liếc mắt đưa tình, cô cũng cười lại, cô ấy xem ra cũng không phát hiện gì a.
Còn Lưu Hân Nam cũng lễ phép cười với cô, Minh Nhan cũng cười lại, dường như đã trút bỏ thành kiến, đây có thể xem như là một cô gái nhỏ không tồi.
Hô, xem ra mọi người đều không có chú ý, cô hẳn là đã an toàn qua ải a, cảm giác làm trộm cũng thực khổ nha.
Tâm tình đã trầm tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy rất khát, vì thế đứng dậy đi vào phòng pha nước, châm chén trà uống.
Lưu Hân Nam thần sắc cổ quái nhìn phía sau cô, thấy cô đứng dậy đi vào phòng trà, cũng đứng dậy đi theo.
Minh Nhan thấy cô ấy bước vào, vì thế nhìn về phía cô ấy tươi cười, khách khí nói. “Tôi đang châm trà xanh, có muốn dùng một chút không?” Nói xong cũng không quên huơ huơ cái chén trong tay mình.
“À, Minh Nhan, tôi có thể gọi cô là Minh Nhan không?” Lưu Hân Nam có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Đương nhiên có thể a, có chuyện gì sao?” Trực giác của Minh Nhan cho thấy đây là một cô gái tốt, nên nói chuyện cũng thân thiện hơn nhiều.
“À, cái trên cổ cô là do Mạc tổng tài làm ra phải không?” Lưu Hân Nam nhìn cổ của cô, có chút khó xử do dự, cắn răng một cái mới nói ra.
“Ách.” Mặt Minh Nhan đỏ dần lên, theo bản năng che cổ, không ngờ là vẫn bị người khác nhìn thấy.
“Cái này, cái này, là muỗi cắn a......” Minh Nhan chột dạ tiếng càng nói càng nhỏ, trong lòng còn nhỏ tiếng nói thầm, dù cô có thấy cũng không tất yếu phải hỏi trực tiếp a, rất thẹn thùng nha.
“Cô không cần sợ hãi, sau này tôi sẽ bảo vệ cô đối sẽ không để hắn bắt nạt cô lần nữa.” Lưu Hân Nam lập lời thề son sắt, vỗ vỗ vai Minh Nhan.
“Ách.” Minh Nhan ngơ ngẩn gật gật đầu, có chút cảm thấy như mơ, đây là tình huống gì a, cô ấy đáng lẽ phải coi cô như tình địch mới đúng, tại sao lại nói là phải bảo vệ cô chứ?
/125
|