Em Là Tình Yêu

Chương 10

/17


Nhu Phong đi một mạch ra cổng công ty thì cô thấy Trần đứng cạnh bên chiếc xe Fordm miệng không ngừng rít thuốc, một thái độ nôn nóng khó bắt gặp ở Trần, khiến Nhu Phong thầm hiểu là anh đang lo lắng cho cô. Nhưng khi cô nhớ anh đã gài cô ở thế chẳng đặng đừng, Nhu Phong hầm hầm tức giận. Mở cửa xe cô ngồi vào rồi đóng sầm cánh cửa lại một cái thật mạnh, chẳng màng nhìn nụ cười như cầu hoà của Trần gửi cho cô.

Trần ngồi băng sau cạnh Nhu Phong, nhìn cô đầy trìu mến, anh hỏi:

- Mộng Ngân có làm gì em không, hở Phong?

Tỏ vẻ khó chịu, Nhu Phong nói:

- Tôi không thích đàn ông có lối xưng hô thân mật như thế đối với tôi. Làm ơn để dành những lời nói ngọt ngào đó cho vị hôn thê hay bạn gái gì đó của ông đi. Một lần nữa, tôi xin nhắc lại: quan hệ chúng ta chỉ là cấp trên và cấp dưới. Ông là chủ, tôi là tôi tớ phục dịch cho mọi vấn đề ông đưa ra.

Trần tắt ngay nụ cười, anh nhíu mày nói:

- Kìa Phong, em nói gì lạ thế. Chẳng lẽ em không nhớ lời hứa ở "đêm biển" sao?

- Tôi không hứa gì với ông hết. Một Phong Trần vị tha, thông cảm mà tôi quen biết ở "đêm biển" đã biến mất không còn nữa. Nếu chỉ có còn lại chăng là một Phong Trần mưu mô, tính toán, nỡ đang tâm dùng tình cảm tốt đẹp của người con gái để mưu đồ lợi ích riêng tư.

Cố dằn cơn nóng giận trước những lời khá gay gắt của Nhu Phong, Trần cho tay vào cặp da lấy ra hộp thuốc hút rồi anh tự đánh lửa mồi cho mình một điếu. Trần không ngừng rít thuốc liên tục.

- Anh cho em khoảng thời gian từ đây về khách sạn để em suy nghĩ mọi lời nói, mọi hành động của anh để xem anh có đúng là hạng người mà em đã gán ghép không?

Dứt lời Trần mở cửa kính xe, quăng ra ngoài điếu thuốc hút đã tàn, khép cửa kính lại xong anh ngả mình dựa lên nệm ghế. Mắt khép hờ lại nhưng gương mặt anh nhăn nhúm đầy vẻ khắc khổ khi tâm trí anh hình như đang đối diện một điều gì chua xót, dằn vặt.

Nhu Phong tức giận tuôn một hơi ào ạt và khi thấy phản ứng của Trần, cô khựng lại. Có thật thế không, khi cô kết tội anh một cách thẳng tay không hề khoan nhượng, không hề cho anh có đủ thời gian để biện hộ cho mình? Một quan toà khi kết án cho một phạm nhân khi phạm tội, ông ta còn cho phạm nhân đó có đủ thời gian để biện hộ cho mình. Còn cô trái lại thì không. Tự buộc tội, tự kết án anh một cách không thương tiếc. Hậu quả là để anh tự dằn vặt, đau khổ lấy một mình. Cảm thấy lương tâm ray rứt, Nhu Phong quay qua nhìn Trần định tìm một lời nào để an ủi anh thì thấy gương mặt Trần hiện lên đầy chua xót, đau khổ khiến cô nghe mình nhói cả tim. Nỗi đau ơi, nếu có thể chia xẻ được thì cô cũng xin nhận lãnh thay anh. Cô không muốn nhìn thấy vầng trán rộng cương nghị đầy vết nhăn trăn trở, cô không thích nhìn đôi chân mày rậm châu lại một cách u buồn và đôi môi hình cánh cung ngạo mạn kia mím chặt lại đầy cam chịu. Mà cô chỉ thích nhìn vào đôi mắt anh toả sáng tia nhìn trìu mến, bao dung, đôi mô hình cánh cung cười rạng rỡ để tô điểm thêm cuộc đời vốn nhiều bất hạnh nơi cô. Trần có biết là cô yêu anh nhiều lắm không? Có thể nhận lãnh thay anh mọi bất hạnh cuộc đời. Ôi! Mối tình đầu mà cô đã dành cả trái tim dâng tặng cho anh không chút so đo tính toán thiệt hơn.

Mải suy nghĩ, chiếc xe đã đỗ xịch lại trước cổng khách sạn lúc nào không biết. Vừa lúc đó Trần mở choàng mắt nhìn cô rồi bước xuống vong qua phía bên, mở cửa xe cho cô bước xuống. Bao giờ cử chỉ trìu mến đó của anh cũng dành tặng cho cô và làm cô cảm động. Nhu Phong nhớ lại lần đầu tiên đến Phương Nam xin việc làm và cô đã được anh đối xử hết lòng. Bỏ cả mấy triệu bạc mua tặng cô bộ trang phục đắt giá cùng những món trang sức sang trọng không chút so đo tính toán. Vốn đã từng mặc nhiều trang phục đắt giá hơn nhiều, từng đeo nhiều trang sức có giá trị gấp trăm, gấp ngàn lần đôi bông tai cùng sợi dây chuyền bạch kim đó, nhưng sao trong thâm tâm Nhu Phong không có món nào có thể sánh bằng những món quà Trần tặng cho cô. Để từ đó hình ảnh vị giám đốc cương nghị, oai nghiêm đã định hình trong tim cô từ giây phút ấy không quên. Vẫn biết tình cảm dành cho anh nhiều say đắm, nồng nàn thế mà để khi đối diện cùng anh, cô lại bắt con tim mình trốn tránh bằng cách ương ngạnh chống đối. Con người ta có thể bắt ép cưỡng bức mọi thứ nhưng không thể nào bắt ép con tim mình thôi tưởng nhớ. Vì thế bề ngoài, cô chỉ giả vờ được như thế thôi chớ còn con tim thì... nó vẫn đập điên cuồng vì anh. Và giây phút này con tim đã đánh gục được lý trí khi vô tình cô ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh nhìn cô khiến Nhu Phong đành đầu hàng ngã quỵ trước trái tim mình.

"Xin anh đừng nhìn em như thế, Trần ơi".

Nhu Phong thầm van xin thế, nhưng Trần vẫn lì lợm nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm khảm của cô.

- Tại sao ông cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ thế hở giám đốc, ông không thấy người ta đang nhìn mình kìa sao?

Ghé sát vào tai Nhu Phong, Trần nói:

- Em đã làm tim anh đau nhói cả lên đây này, nhỏ Phong!

Nghe giọng trầm trầm đầy âu yếm của Trần, trái tim Phong như muốn nổ tung ra vì hồi họp lo sợ. Có ai có cảm giác kỳ lạ như cô không nhỉ?

Thật liều lĩnh, Trần bước tới choàng tay quanh cô dìu Nhu Phong đi lên bậc tam cấp thẳng lên gian đại sảnh của khách sạn. Không phản ứng, Nhu Phong đi như mơ theo tay dìu của Trần.

Đến khi dừng chân trên tầng thượng của khách sạn và Trần dìu cô đến ngồi bên chiếc ghế đá thì Nhu Phong mới giật mình choàng tỉnh ngơ ngác nhìn anh.

- Tại sao ông lại...

Trần đưa bàn tay mình bịt miệng Nhu Phong lại:

- Không được gọi bằng ông... mà là anh, nghe rõ chứ nhỏ Phong. Nếu em không ngoan ngoãn vâng lời, thì mỗi lần nghe em gọi tiếng ông khô khan đáng ghét đó anh sẽ bịt miệng em lại, không cho em nói tiếp luôn.

Không nói không rằng, Nhu Phong cắn thật mạnh tay Trần khi anh vừa dứt lời.

- á! Sao em mới ngoan hiền đáng yêu như con cừu, giờ lại vươn móng vuốt ra với anh thế hả nhỏ?

Phụng phịu Nhu Phong nói:

- Ai biểu anh ra lệnh với em chi.

Trần reo lên mừng rỡ:

- Nhỏ xưng "em" gọi "anh" với anh rồi. Ôi, nhỏ thật đáng... "ghét" mà. Trần nắm tay Nhu Phong siết chặt. Có những cơn sóng lăn tăn trong lòng anh.

- Nhu Phong, anh có điều này muốn nói cùng em.

Lời của Trần làm bàn tay Nhu Phong run nhẹ, cô cúi nhìn xuống.

- Em đang nghe đây.

- Nhu Phong, trước kia anh vẫn thường nghĩ anh là người đàn ông duy nhất trên đời này có thể ôm vào lòng mọi tình yêu thương trừ tình yêu nam nữ. Nhưng từ khi gặp em... anh thấy là... anh thật ngốc khi có tư tưởng kỳ quặc thế... Bởi vì em chính là tình yêu của anh... Anh yêu em. - Anh Trần.

Nhu Phong nhìn lên gọi. Nhưng nước mắt đã long lanh.

- Lần đầu tiên khi đối diện em, anh có linh cảm là cuộc đời mình sẽ bị em nắm giữ. Và đúng như thế... Có lần anh nhớ buổi trưa tìm em sau một trận cãi vã vào lúc sáng, anh hối hận muốn tìm em để xin lỗi thì bắt gặp em gục trên bàn làm việc với tư thế ngủ chẳng thoải mái tí nào, nhưng gương mặt em lúc đó thì đáng yêu lắm. Đôi mắt khép hờ say ngủ nhưng trên má lại ướt đẫm nước mắt. Bước lại gần anh mới phát hiện ra là trong mơ em khóc. Kể từ giây phút đó hình bóng em đã in đậm trong tim anh, làm việc gì anh cũng nghĩ đến em và anh chợt phát hiện ra là anh đã yêu em từ giây phút đó.

- Anh Trần!

Những giọt nước mắt hạnh phúc đã nói lên tất cả. Nhu Phong đã đợi giây phút này lâu lắm rồi.

- Vậy thì em hãy chuẩn bị trái tim để đón nhận - Trần nói - Anh nguyện mãi mãi bên em suốt cuộc đời này và sẽ là người mang hạnh phúc lại cho em.

- Nếu vậy em sẽ là người con gái hạnh phúc nhất.

- Còn nữa - Trần nói - Trước khi em đồng ý, anh muốn em phải nghe anh kể lại những gì liên quan cuộc đời anh. Anh nói thật nó chẳng có chút vui vẻ tí nào đối với em... Nếu em thấy hối hận vì yêu anh thì em vẫn còn đủ thời gian để rút lui.

- Em không sợ. Cho dù em có gánh lấy nỗi đau của anh, em cũng vui lòng đón nhận. Hãy kể đi anh.

- Anh muốn kể cho em nghe để sau này em có đối diện, có phát hiện ra, em cũng không oán trách anh là kẻ tham lam ti tiện. Anh muốn chúng mình sẽ là những người yêu nhau thẳng thắn, chân thành nhất.

- Không, anh Trần, anh không cần kể nữa - Nhu Phong đưa tay lên ngăn lại - Em sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì đã thuộc về quá khứ của anh, cũng như anh có thể yên lòng mà giữ bí mật riêng cho mình. Em chỉ cần hiện tại với tình yêu của anh đem tặng cho em là đủ rồi.

Trần khoát tay:

- Em hãy để cho anh kể. Anh không muốn giấu với em một điều gì cả về cuộc đời anh.

Rồi Trần trầm giọng kể:

- Đúng như em đã nói. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang, danh tiếng. Mười tám tuổi anh được đưa sang nước ngoài du học với nguyện vọng sẽ giúp ích cho cha anh trong công việc quản lý công ty. trong những năm đi du học đó, anh có quen một người con gái vốn mang dòng máu á Đông nhưng lại được sống ở nước ngoài từ nhỏ. Anh với cô ta yêu nhau, nguyện sau khi du học xong anh sẽ dẫn cô ta về ra mắt cha mẹ. Nào ngờ có một lần tình cờ anh bắt gặp cô ta quan hệ với một gã đàn ông khác. Em hiểu chuyện gì xảy ra mà phải không, Nhu Phong?

- Anh và cô ta chia tay nhau kể từ giây phút đó?

Trần gật đầu và nói tiếp:

- Đúng vậy. Nhưng cũng kể từ đó, con tim anh đã nguội lạnh tình yêu. Anh chỉ biết dồn hết thời gian vào học tập. Những việc đó xảy ra cha mẹ anh không hề hay biết. Hàng tháng hai người vẫn chu cấp tiền bạc và thường xuyên viết thư kể rõ việc nhà cho anh nghe. Năm anh vừa tròn hai mươi lăm tuổi, mẹ anh viết thư gửi qua cho anh, kể là mẹ đã gặp lại một người bạn thân thời còn cắp sách. Và cũng kể từ đấy thư mẹ anh xuất hiện tên một người con gái, con của người bạn thân của mẹ. Theo lời mẹ kể thì cô ta rất dễ thương, rất đáng yêu và rất xứng đáng làm dâu con nhà họ Hoàng. Anh mặc nhiên chấp nhận không một lời phản đối. Với anh lúc đó tình yêu nam nữ không còn quan trọng nữa. Anh chấp nhận lấy cô bé đó không gì ngoài việc mẹ cưới cho anh một người vợ. Để mẹ anh có người hầu hạ chuyện trò hôm sớm, cho cha anh vài thằng cu tí để người vui ở tuổi xế chiều. Nhưng từ khi gặp em, yêu em anh mới biết quyết định đó thật dại dột. Anh muốn người đầu ấp tay gối với anh là em. Người để anh chia sẻ hạnh phúc buồn vui là em mà không phải là một người con gái nào khác. Nhu Phong, em có chấp nhận lấy anh không?

Nhu Phong bẽn lẽn cười nói:

- Anh nói thế chẳng có chút thành ý nào hết.

Trần nheo mắt cười:

- Sao em biết anh không có thành ý?

- Rồi Trần đưa tay móc túi lấy ra chiếc hộp nhỏ

- Anh mua chiếc nhẫn này từ lúc phát hiện ra là không thể sống thiếu em.

Mở hộp, anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rồi anh lần vào ngón tay áp út của cô: - Kể từ giây phút này, em là bà Trần đấy.

Nhu Phong còn đang ngơ ngác thì Trần cúi xuống, cúi xuống thật gần để hạnh phúc khi cảm nhận được sự vụng về của Nhu Phong. Cô hoàn toàn thụ động và run rẩy bấu lấy vai anh, đôi mắt vừa hé mở ra đã vội khép mi lại, ngoan như đang ngủ.

Môi Trần tham lam, lì lợm không dứt môi Nhu Phong, cô cuống quýt trong tay anh thật tội nghiệp. Mãi đến khi nghe có tiếng bước chân người đi lên, Trần mới chịu thôi, anh thì thầm:

- Em có nghe gì không?

Nhu Phong mắc cỡ giấu mặt vào vai anh.

- Có tiếng chân người đi lên làm em hết hồn.

- Anh đâu phải muốn nói điều đó, mà điều anh muốn nói là anh nghe tiếng đập của tim em ấy chớ. Nói thật, hôn em mà anh sợ em xỉu bất tử ghê. Yêu anh dữ lắm phải không?

- ... Trả lời đi chớ... sao lại cười?

- Em không trả lời đâu.

Nhón chân lên, Nhu Phong chu môi hôn lên gương mặt Trần rồi chạy vụt xuống thang lầu.

***

Trần dìu Nhu Phong đi dọc bờ biển buổi chiều tà. Biển hoàng hôn mang một vẻ đẹp liêu trai huyền bí như Nhu Phong đi cạnh anh.

- Nhỏ ơi, sao em không nói gì hết vậy?

Nhu Phong mơ màng:

- Em thích được cùng anh đi như thế này mãi. Tâm hồn hai đứa không còn vướng bậc bất cứ điều gì ngoài xã hội cuộc sống. Chỉ có em và anh trong thế giới tình yêu, thế giới của những hạnh phúc êm đềm thơ mộng.

Trần hôn nhẹ lên mái tóc Nhu Phong rồi anh cười khẽ:

- Người yêu nhỏ bé của tôi ơi, em thật là lãng mạn.

Ngước đôi mắt ngây thơ, Nhu Phong hỏi:

- Thế không tốt hở anh?

- Ai nói với em điều đó? Lãng mạn, mơ mộng đưa con người thoát khỏi những đau khổ do cuộc sống mang đến cho ta. Nếu con người mà không có những giây phút đó thì thử nghĩ cuộc sống có còn trở nên tốt đẹp hạnh phúc nữa hay không? Nhưng không vì thế mà con người cứ để cho tâm hồn treo ngược trên cành cây. sống là phải biết dung hoà mọi yếu tố để tạo cho mình một bản lĩnh sống. Em hiểu ý anh nói không, Phong?

Nhu Phong nhoẻn miệng cười, bình yên nép vào ngực anh.

- Em có thích lên những tảng đá kia ngồi nhìn ra biển khơi như đêm nào không, nhỏ Phong? Đêm đó trong mắt anh, em thật nhỏ bé cô đơn, lạc loài như một nàng tiên nữ lạc xuống cõi đời trần tục.

Nhu Phong nũng nịu:

- Em không chịu làm nàng tiên đâu? Tiên sống trên trời lạc loài cô đơn lắm.

Em muốn mình là đứa con gái bình thường có được tình yêu cảu anh là đủ.

Rồi Nhu Phong khe khẽ cất giọng ca, cô như muốn mượn bài hát nói lên ước vọng sống của mình:

- "Em không mơ hoang kiếp sống trên cung hằng.

Em không tham lam diễm phúc nơi thiên đàng.

Làm sao em nói cho hết câu ân tình.

Ước mơ khiêm nhường, có anh bên mình".

- Thế là đủ rồi anh ạ. Em không mơ ước gì hơn thế nữa đâu.

Siết chặt Nhu Phong vào lòng, Trần miên man nói:

- Em đáng yêu quá, bé ơi. Ngày mai về thành phố anh nhất định nhờ ba mẹ cưới em cho bằng được. Này nhỏ, anh nghĩ em sống cuộc đời "phiêu bạt" như thế là đủ rồi. Hãy quay về tổ ấm của cha mẹ đi em. Họ đang mòn mỏi đợi chờ em từng giây phút đấy, nhỏ.

Nhu Phong cất giọng buồn buồn:

- Em vẫn biết thế. Nhưng em sợ về cha sẽ bắt em lấy gã đàn ông đáng ghét đó làm chồng. Ai ngờ thuở đời nay đàn ông con trai gì mà tự tìm cho mình một người vợ cũng không được, phải nhờ đến cha mẹ. Thật đáng xấu hổ mà. Tiếc một điều là em không biết mặt mũi gã đàn ông đó. Nếu không...

Trần nheo mắt cười:

- Nếu không thì sao?

- Thì em sẽ... sẽ mắng cho gã ta một trận, rồi bắt hắn ta từ hôn với em. Lúc trước thì em không có lý do nhưng nay thì khác rồi, vì em đã có anh. Anh hiểu ý em không, Trần?

Trần cười lớn khi nghe Nhu Phong ấp úng nói không trọn vẹn ý nghĩ mà cô muốn diễn đạt.

- Ôi em trẻ con quá, bé cưng. Giả sử như gã đàn ông đó là anh thì em tính sao?

Thấy Nhu Phong tròn mắt nhìn mình thật ngộ nghĩnh đáng yêu, không nén được Trần đưa tay vuốt nhẹ chiếc mũi xinh xắn dễ thương của cô. Rồi anh nói:

- Sao càng ngày anh càng phát hiện ra em sao mà dễ yêu thế. Này, đừng tròn mắt nhìn anh thế nữa, nhỏ Phong. ý anh muốn nói là anh cũng có người vợ hứa hôn nhưng chưa biết mặt giống như em kể, và em chưa rõ mặt mày gã đàn ông mà em gọi là gã đáng ghét ấy. Nếu giả sử gã ta là anh, còn người vợ hờ của anh là em thì sao hả nhỏ?

Nhu Phong cười phá lên:

- Làm sao có chuyện hi hữu đó được nhỉ? Thôi, anh đừng có mơ chuyện hão huyền nữa.

Nhu Phong leo lên tảng đá ngồi xuống rồi cô kéo tay Trần ngồi xuống theo cô.

- Giờ anh hãy ngồi đây nghe em hỏi tội. Cô Mộng Ngân gì đó của anh...

Trần la lên:

- Em đừng nói bậy nghe.

Nhu Phong mím miệng cười:

- Ơ... em nói lộn thì nói lại cớ sao anh la hét khiến em giật mình, thiếu điều muốn rớt luôn xuống biển. Này, anh không được đánh trống lảng nghe không? Mau thi hành nhiệm vụ kể cho em nghe...

Trần gật đầu:

- Thôi được. Anh sẽ kể cho em nghe đừng mè nheo nữa nhỏ. - Trần cất giọng trầm trầm kể - Sau khi du học xong anh trở về nước tiếp nhận việc cai quản công ty. Có lần anh thay cha ra Nha Trang ký hợp đồng cùng Xuân Nguyên thì người hợp tác làm ăn với công ty Phương Nam là Mộng Ngân. Lúc đầu, anh với cô ta quan hệ với nhau như một người bạn bình thường gắn bó chung trong công việc. Nhưng từ từ anh nhận thấy cô ta có nhiều cử chỉ biểu lộ tình cảm quá mức trong công việc. Anh không thích, vì thế đã nhiều lần tế nhị anh từ chối nhưng cô ta chẳng màng. Cứ hàng tháng anh lại đối đầu cùng cô ta. Anh thật sự mệt mỏi. May nhờ có em...

- Anh làm thế có ác quá không?

- Nhưng anh đã thử hết mọi cách. Cuối cùng cũng đành chọn giải pháp đó thôi. Tuy anh biết nó không được tế nhị cho lắm nhưng cũng đành phải làm. Trong việc làm ăn, anh không muốn xảy ra chuyện hiểu lầm. Có thể cô ta tức giận anh mà cắt bỏ hợp đồng làm ăn anh cũng đành chịu. Chẳng thà cô ta đau một lần còn hơn kéo dài niềm hy vọng không thật. Điều đó còn ác gấp mười lần.

Nhu Phong lắc đầu cười:

- Em chưa từng thấy ai có kiểu lý luận càn gở như anh.

- Thôi, dẹp chuyện đó sang một bên đi. Giờ, anh chỉ muốn ngồi bên cạnh em, cùng em ngắm cảnh hoàng hôn trên biển. Và anh muốn...

Trần lấp lửng nói, Nhu Phong như thầm hiểu nên cô đỏ mặt và đưa tay đẩy Trần ngồi xích ra. Nhướng mày, Trần nheo mắt cười:

- Nhỏ làm gì thế? Anh chưa nói hết ý kia mà. Thế sao em lại đẩy anh ngồi xa em?

Nhu Phong trề môi nói:

- Em không hiểu ý định của anh sao? Đầu óc anh lúc nào cũng chứa đựng điều đen tối hết á.

- Đã mang tiếng, anh cho mang tiếng luôn.

Dứt lời, Trần cúi xuống, cúi xuống thật gần, thật gần. Nhu Phong khép hờ mắt lại đón nhận nụ hôn yêu thương Trần ban tặng.

Môi Trần tham lam, lì lợm, mãi một lúc sau anh mới tạm buông tha cho cô.

- Em vẫn chưa biết mi, nhỏ ạ. Nhu Phong gục mặt vào vai anh, che giấu đôi má đỏ bừng lên:

- ứ... ừ! Tại người ta làm bộ đó thôi, chớ chưa chắc ai rành hơn ai đâu.

Bóp nhẹ lấy bàn tay cô, Trần khẽ nhăn mặt nói:

- Tại sao bao giờ nhỏ cũng muốn hơn thua với anh vậy hả? Chịu khó ngoan hiền một chút thì anh càng thương nhiều hơn chứ sao?

- Anh mà thương nhiều chỉ khổ cho em thôi.

Trần im lặng, nhướng mày ngạc nhiên nhìn Nhu Phong chờ đợi cô giải thích.

- ối trời! Sao anh "ngố" thế, hở Trần?

Vỡ lẽ như hiểu ra, Trần đưa tay cốc nhẹ đầu cô.

- Hỗn nhé, bé! Anh ký một cái lún "sọ dừa" bây giờ!

Nhu Phong lè lưỡi, rụt vai tỏ cử chỉ sợ hãi.

- Ôi, xin tha cho em.

Hai đứa nhìn nhau bật cười lớn. Tình yêu dâng tràn trong đôi mắt nồng nàn họ trao tặng cho nhau. Sóng vẫn rì rầm vỗ bản tình ca muôn thuở... Tình yêu! Tình yêu ơi.


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status