Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 7.2

/56


Khương Kỷ Hứa mím môi cười. Chợt nhớ ra An Mỹ vẫn đang nằm trên sofa, cô vội vàng bò dậy, chạy ra phòng khách. Quý Đông Đình cũng đi theo cô. Khi phát hiện ra có người thứ ba ở trong nhà, anh nghiêm túc nhìn cô: “Hứa Hứa, em mau đưa cô ấy đi đi!”

“Đưa đi đâu bây giờ?” Khương Kỷ Hứa ngỡ ngàng.

Quý Đông Đình bắt đầu mất kiên nhẫn: “Hứa Hứa, hay là chúng ta ra ngoài đi!”

“Kingsley, anh có thể tìm chỗ nào khác ngủ tạm một đêm không?”

“Hứa Hứa, em có biết anh đã phải sắp xếp lại toàn bộ kế hoạch công việc của cả năm để được gặp em ngay ngày hôm nay không? Hôm qua mới kết thúc cuộc họp ở Mỹ, đáng lẽ ra anh có thế thư giãn ngâm mình ở suối nước nóng rồi đặt vé cho chuyến bay sau…”

Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt. Quý Đông Đình cảm thấy mình có phần hung dữ, đành nhượng bộ: “Thôi được rồi, anh là đàn ông, nên rộng lượng nhường lại không gian cho em và cấp dưới! Anh xin lỗi!” Dứt lời, Quý Đông Đình cúi xuống đặt lên trán Khương Kỷ Hứa một nụ hôn.

Khương Kỷ Hứa bỗng thấy áy náy vô cùng. Cô thỏa hiệp: “Anh giúp em bế An Mỹ lên giường được không? Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”

Quý Đông Đình miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Khương Kỷ Hứa còn chu đáo để lại lời nhắn: An Mỹ, chị đi làm trước đây. Ra khỏi khu nhà em rẽ sang bên tay trái có rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng. Chúng ta gặp nhau ở khách sạn nhé!

Quý Đông Đình sung sướng dắt tay Khương Kỷ Hứa lên taxi. Anh quay sang tài xế: “Đến Bắc Hải Thịnh Đình!”

Khương Kỷ Hứa kéo tay anh: “Anh điên rồi sao?”

“Em thông thạo khách sạn hơn anh mà! Anh chỉ biết mỗi Bắc Hải Thịnh Đình thôi.”

Khương Kỷ Hứa có chút khó xử, các khách sạn lớn ở thành phố S này thì không được. Suy nghĩ một lúc, cô mói nói ra tên của một khách sạn theo chủ đề khá ấn tượng. Cô dùng chứng minh thư của mình để đặt phòng, còn đắc ý giơ cao chiếc thẻ từ trước mặt Quý Đông Đình: “Em mời anh!”

Đằng sau cánh cửa màu xanh lục, một thế giới như trong truyện cổ tích hiện ra. Quý Đông Đình vừa vội vã cởi quần áo của Khương Kỷ Hứa vừa hỏi: “Khách sạn theo chủ đề đồng thoại phải không?”

“Vâng!” Khương Kỷ Hứa hôn trả Quý Đông Đình.

“Anh thích!” Không biết là Quý Đông Đình đang muốn nói tới cách bài trí trong khách sạn hay là về nụ hôn nồng nhiệt của hai người. Giọng anh hết sức dịu dàng: “Công chúa của anh!”

Giày cao gót của Khương Kỷ Hứa rơi xuống sàn gỗ, sau đó, cả người cô bị Quý Đông Đình đẩy tới đầu giường…

Khi Quý Đông Đình tỉnh giấc, đã thấy chiếc gối bên cạnh trống trơn, anh liền tung chăn đi tới nhà vệ sinh. Khương Kỷ Hứa quần áo chỉnh tề đang đứng búi tóc trước gương quay lại nhìn anh: “Em phải đi làm đây.”

“Được, anh không quấy rầy em nữa,” Quý Đông Đình bẻ cổ áo giúp cô.

Khương Kỷ Hứa chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Kingsley, em hy vọng có thể giữ kín mối quan hệ giữa chúng ta, được không anh?”

Quý Đông Đình nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Em muốn kịch tính một chút ư?”

Khương Kỷ Hứa không biết phải giải thích ra sao, đành gật đầu cho qua.

“Em ấy à, chớ có lừa anh! Đừng tưởng anh không biết là em vốn không định cho mọi người biết chuyện chúng ta yêu nhau!”

Khương Kỷ Hứa có chút xấu hổ khi bị vạch trần. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã dịu dàng xoa đầu cô: “Được rồi, anh đồng ý.”

Khương Kỷ Hứa kiễng chân hôn lên bờ môi mỏng của Quý Đông Đình rồi hớn hở đi làm.

Bộ phận vật tư của Bắc Hải Thịnh Đình nằm bên trái phòng tài vụ, đối diện với phòng của Tổng Giám đốc. Khương Kỷ Hứa gặp An Mỹ trong phòng uống nước của tầng mười chín. An Mỹ vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vừa nhìn thấy cô liền thắc mắc: “Giám đốc Tiểu Khương, chị đi từ sớm cơ mà, sao em vẫn đến trước chị vậy?”

Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo: “Chị... bắt xe buýt, đường tắc lắm!”

An Mỹ giơ cốc trà ngũ cốc trong tay lên: “Vật dụng ở tầng mười chín này tốt thật đấy! Ngay đến trà ngũ cốc cũng ngon hơn tầng dưới.”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười, công việc mới ở bộ phận vật tư đã bắt đầu. Cả phòng vật tư chỉ có năm người, tính cả Khương Kỷ Hứa. Văn phòng riêng của cô khá nhỏ, chỉ khoảng chín mét vuông, nhưng như vậy cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi. Buổi sáng, Khương Kỷ Hứa mở một cuộc họp nhỏ, trước tiên, cô phải làm quen với các nhân viên cấp dưới đã. An Mỹ đi rót trà cho tất cả các tiền bối trong phòng nhằm lấy lòng. Khương Kỷ Hứa phát cho mọi người bản kế hoạch mà cô đã chuẩn bị, còn khiêm nhường mong được chỉ giáo vì chưa có kinh nghiệm làm về mảng vật tư. Ban đầu còn có người không phục, nhưng sau khi xem tài liệu vừa được phát, thậm chí còn tỉ mỉ và yêu cầu cao hơn hẳn so với Giám đốc trước đây, mấy vị nhân viên kỳ cựu cũng bớt nghi ngờ, chuyển sang chăm chú lắng nghe Giám đốc mới trình bày.

“Hy vọng chúng ta cùng vui vẻ làm việc, để phòng vật tư có thể trở thành bộ phận xuất sắc nhất của Thịnh Đình!” Khương Kỷ Hứa kết thúc bài phát biểu của mình, mọi người đều vỗ tay. Bỗng một vị khách bất ngờ xuất hiện ở cửa.

“Chào Tổng Giám đốc Lục!” Cả phòng sôi nổi chào hỏi Lục Tự.

“Công việc mới triển khai tốt lắm!” Lục Tự khen ngợi.

Khương Kỷ Hứa hơi cúi đầu: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục đã biểu dương!”

Lục Tự gật đầu, ngừng một lát rồi nói: “Hai giờ chiều nay, toàn bộ các nhân viên của Thịnh Đình từ cấp Giám đốc trở lên phải tham dự hội nghị của tổng bộ Bắc Hải. Quý tiên sinh cũng tới rồi.”

Khương Kỷ Hứa hơi mất tự nhiên khi nghe Lục Tư nhắc tới Quý Đông Đình, nhưng kỳ thực, anh thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Sau bữa trưa, An Mỹ rỉ tai Khương Kỷ Hứa: “Giám đốc Tiểu Khương, chị xem, Hà Vân bây giờ chẳng thèm tới nhà ăn của nhân viên nữa rồi.”

Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Chị ta bây giờ đã là bà chủ, không ăn cơm cùng nhân viên cũng là chuyện bình thường thôi mà. Em đừng có suốt ngày bàn tán về người ta như thế!''

An Mỹ hậm hực: “Nhưng Tổng Giám đốc Lục vẫn dùng cơm ở nhà ăn nhân viên đấy thôi. Em nghe nói, trước đây ngày nào Hà Vân cũng gọi thêm một phần mang về đấy. Chị ta nói là cho chó ăn, nhưng tất cả mọi người đều biết chị ta không hề nuôi chó.” An Mỹ biết rất nhiều tin đồn về Hà Vân: “Hà Vân dùng đủ mọi thủ đoạn để leo lên giường của Tổng Giám đốc Lục mà không thành công, cuối cùng đành phải chuyển sang ông sếp già. Chị ta bây giờ cứ làm như thể đã thành bà hoàng rồi ấy, còn bày đặt chê bai nhà ăn nhân viên nữa chứ! Em nghe nói, thực ra chị ta cũng chẳng sung sướng gì, con trai lớn của bà vợ cũ ở bên Mỹ đã về rồi.”

Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi đau đầu: “Thôi, em mau tập trung làm việc đi! Em là người do chị đưa tới đây nên phải làm tốt hơn bọn họ đấy, biết chưa hả?”

An Mỹ có vẻ quyết tâm: “Em đi làm việc ngay đây!”

Mấy ngày nay, Khương Kỷ Hứa bận rộn tiếp quản công việc Giám đốc Vương để lại. Cô mới gọi được mấy cuộc điện thoại mà đã gần tới hai giờ. Cô mỉm cười tô lại son môi rồi cầm tài liệu đi đến phòng họp. Vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ, mấy vị Giám đốc đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Đợi một lúc, Giám đốc phụ trách hạng mục Nam Việt đã dẫn đầu một đoàn cán bộ cấp cao bước vào. Khương Kỷ Hứa liếc nhìn Quý Đông Đình, hôm nay anh mặc áo cô mua tặng. Ánh mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, nhưng cả hai đều tỏ ra hết sức bình tĩnh. Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Người phụ trách hạng mục lần này là Cao Minh Huy. Anh ta trình bày kế hoạch một cách rành mạch, cộng thêm phần hình ảnh 3D sống động, khiến cho mọi người trong phòng họp sôi nổi tán đồng, chỉ có Quý Đông Đình là không mấy hào hứng. Anh hắng giọng, phát biểu ý kiến: “Tôi khá hài lòng về thiết kế cửa thoát hiểm lần này, rất phù hợp với tiêu chuẩn của khách sạn sáu sao. Nhưng tôi thấy Nam Việt còn quá yếu kém về mặt chủ đề xuyên suốt. Nếu chỉ làm bật lên được mỗi sự xa xỉ thì hạng mục này không cần thiết phải khởi công đâu!”

Cả phòng họp chìm trong im lặng. Quý Đông Đình tiếp tục: “Hiện nay, các loại vật liệu và kỹ thuật mới được sử dụng rất nhiều, khoa học kỹ thuật cũng phát triển như vũ bão. Khách sạn của chúng ta liệu có toát lên được vẻ hiện đại hay áp dụng được những tiến bộ khoa học trong các thiết kế hay không?” Anh nhìn về phía Ngụy Bắc Hải, ông ta chỉ hơi nhíu mày.

Không một ai lên tiếng, ngoài Lục Tự: “Tôi đồng ý với Quý tiên sinh!”

Quý Đông Đình mỉm cười: “Xin được chia sẻ với mọi người, hôm qua, tôi đã ở trong một khách sạn không tồi, chủ đề của khách sạn ấy vô cùng sâu sắc.”

Hà Vân nhìn sang Ngụy Bắc Hải, thấy ông ta ngầm đồng ý mới dám mở lời: “Không biết Quý tiên sinh đã ở khách sạn nào vậy? Chúng ta ít nhiều có thể học tập từ họ.”

Khương Kỷ Hứa cúi gằm mặt, trong lòng thầm kêu gào: Quý Đông Đình, tuyệt đối không được nói ra! Thế nhưng anh chẳng chút kiêng dè, thản nhiên nhả ra một cái tên: “Milin.”

Hà Vân bật cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là một khách sạn theo chủ đề đồng thoại. Sao Quý tiên sinh lại ở trong một khách sạn như vậy chứ?”

Khuôn mặt Khương Kỷ Hứa sắp bốc cháy tới nơi rồi, cô thật sự muốn rời khỏi chỗ này. Quý Đông Đình nhàn nhã lên tiếng: “Kỳ lạ lắm à? Tôi đi cùng bạn gái mình đấy.”

Tất cả đều ngỡ ngàng không thốt nên lời. Quý tiên sinh vừa mới “vô tình” tiết lộ vài điều: Bạn gái của anh ấy đang ở thành phố S. Hôm qua, anh đã cùng cô ấy trải qua một đêm vui vẻ trong khách sạn theo chủ đề đồng thoại...

Trong số các vị cán bộ cấp cao của Bắc Hải, ngoài Lục Tự ra thì không ai biết sự thật về bạn gái của Quý Đông Đình. Có người mạnh dạn hỏi: “Quý tiên sinh, bạn gái của anh cũng ở thành phố S ư?”

Quý Đông Đình không muốn chia sẻ quá nhiều, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu: “Đúng thế!”

Hà Vân mỉm cười: “Quý tiên sinh thật lãng mạn! Kỳ thực, tôi cũng chú ý tới Milin, khách sạn ấy tuy nhỏ nhưng rất có phong cách.”

Thấy Quý Đông Đình không định tiếp tục thảo luận về vấn đề này với mình, Hà Vân cười gượng gạo rồi chữa cháy bằng cách sai nhân viên rót một cốc trà mới cho Ngụy Bắc Hải. Người ta đồn rằng Hà Vân chăm sóc cho ông chồng già hết sức chu đáo, thì ra đúng là như vậy.

Khương Kỷ Hứa hoàn toàn nhất trí với kiến nghị vừa rồi của Quý Đông Đình. Thành phố S không thiếu những khách sạn xa hoa, nhưng chưa có nơi nào dung hòa được những kỹ thuật tân tiến vào trong các thiết kế của mình. Đây quả là điều đáng mong đợi!

Quý Đông Đình tổng kết: “Tóm lại, suy nghĩ của tôi là liệu có thể tạo ra một định nghĩa mới cho từ “xa hoa” hay không? Chúng ta có thể hướng đến tiêu chí “ít khoa trương vật chất mà vượt trội về mặt tinh thần”! Như vậy, khách hàng đến với chúng ta không chỉ có những trải nghiệm mới mẻ về không gian mà còn được hưởng thụ cảm giác vừa cao cấp vừa thoải mái.”

Ngụy Bắc Hải thấy kiến nghị của Quý Đông Đình rất có lý. Nếu ông ta trẻ lại mười tuổi, nhất định sẽ nhiệt liệt hưởng ứng, nhưng giờ tuổi đã cao, ông ta cũng sợ đương đầu với mạo hiểm. Có lẽ, ông ta vẫn cần phải nghiên cứu kỹ hơn: “Quý tiên sinh, về vấn đề này, tôi cần thêm chút thời gian suy nghĩ. Ngoài ra, thứ Bảy tuần này, kính mời tất cả các vị đang có mặt ở đây tới ăn bữa cơm tân gia cùng vợ chồng tôi! Mọi người cũng nên được thoải mái, thư giãn, sau này hạng mục Nam Việt còn phải trông cậy cả vào các vị mà!”

Cuộc họp kết thúc tại đó, mọi người nhanh chóng giải tán. Giám đốc bộ phận quan hệ Cao Xảo Nhi khá thân với Khương Kỷ Hứa kéo tay cô thì thầm: “Cậu có đi không?” Cô ấy đang muốn nói tới chuyện đi dự tân gia thứ Bảy tới.

Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Mình cũng chưa biết nữa.”

“Không đi không được, mà đi cũng chẳng xong!” Cao Xảo Nhi là một người thẳng tính: “Mình nghĩ cái chủ ý xấu xa này nhất định là của Hà Vân. Làm vậy vừa có thể khoe khoang nhà giàu với đám dân nghèo khốn khổ như chúng ta, lại vừa có tiền mừng để đút túi. Thứ Bảy này nếu chúng ta tới làm khách, kiểu gì chẳng phải tặng phong bao!”

Cô ấy nói rất có lý! Khương Kỷ Hứa gượng cười: “Hay là tìm một lý do để từ chối?”

“Không được đâu! Chúng ta có thể không thèm nể nang Hà Vân, nhưng còn Tổng Giám đốc thì sao?” Cao Xảo Nhi vỗ vai Khương Kỷ Hứa: “Thế này đi, ngày mai chúng ta thống nhất về chuyện tiền mừng, mọi người như nhau, không ai được chơi trội cả, đồng ý không?”

Khương Kỷ Hứa gật đầu.

Khương Kỷ Hứa vừa về đến nhà, Cao Xảo Nhi đã gọi điện thông báo về số tiền mừng mà mọi người đề xuất. Sau một hồi bàn bạc, bọn họ quyết định mỗi người mừng hai nghìn, thêm tám tệ lấy may. Quý Đông Đình từ ban công đi vào, tò mò hỏi: “Hai nghìn lẻ tám gì vậy?”

Cô thở dài: “Tiền mừng Hà Vân và Tổng Giám đốc Ngụy, hai người vừa mới kết hôn, thứ Bảy này bọn em không thể đến tay không được.”

“Ồ, mừng cũng không ít nhỉ!” Quý Đông Đình vuốt ve gương mặt cô: “Hứa Hứa nhà ta hào phóng quá!”

Khương Kỷ Hứa rầu rĩ: “Mọi người đều mừng hai nghìn, em đâu thể đi hai trăm!” Hà Vân từng giở trò bẩn thỉu với cô, vậy mà cô còn phải tặng cho chị ta một khoản tiền không hề nhỏ.

“Hai trăm thì khác nào đưa tiền boa.”

“Nhưng số tiền ấy sẽ có ngày quay về với em. Sau này, khi em kết hôn có thể mời họ, nhưng mà Tổng Giám đốc...” Cô đang nghĩ về tương lai xa xôi, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Quý Đông Đình.

“Anh cũng không muốn mời Ngụy Bắc Hải.” Quý Đông Đình hưởng ứng.

Khương Kỷ Hứa cười lớn: “Kingsley, tối nay em nấu cơm cho anh ăn nhé?”

“Cảm ơn em!”

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status