Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 12: Nước chảy hữu ý, hoa rơi vô tình

/56


Tại sao chúng ta lại thích một người? Có thể ban đầu là do ngưỡng mộ, sau đó dần dần bị hấp dẫn; cũng có thể là do mới gặp đã thấy hợp, rất muốn gần gũi hơn với người ấy. Tâm tình khi đó cũng thay đổi, bắt đầu trở nên thất thường, thi thoảng sẽ bất giác nhớ về người ấy, cảm thấy rất ngọt ngào, rồi thẫn thờ, cười ngây ngốc, bỗng muốn thay đổi bản thân mình...

Thông tin về hôn lễ sắp được cử hành của Cốc Vũ dần bị rò rỉ trên mạng. Ngay lập tức, Bắc Hải Thịnh Đình, với tư cách là đơn vị tổ chức, cũng nhận được không ít sự chú ý. Bộ phận Marketing cũng nhân cơ hội này tung một số hình ảnh về khách sạn để quảng bá.

Thịnh Đình đã mời nhiếp ảnh gia tới chụp album tuyên truyền. Đầu tiên là một bức ảnh tập thể của tất cả các Giám đốc. Sau đó là ảnh về công việc hằng ngày của mỗi bộ phận, nhân viên khách sạn luôn mỉm cười khi phục vụ, khách sạn đã được quốc tế hóa như thế nào, bảo vệ nói tiếng Anh lưu loát ra sao... Ngoài ra, còn có một vài bức ảnh chụp phòng Tổng thống, đây mới chính là trọng điểm khi nhắc đến các khách sạn năm sao.

Vì Khương Kỷ Hứa làm người mẫu, nên Quý Đông Đình đành miễn cưỡng chấp nhận để nhiếp ảnh gia vào chụp trong căn phòng Tổng thống của mình.

Trước khi bắt đầu, nhiếp ảnh gia nhắc nhở Khương Kỷ Hứa những điều cần lưu ý: “Quan trọng là thần thái, nhất định phải vừa tự nhiên vừa tự tin. Mà trong thần thái thì quan trọng nhất là ánh mắt, phải dịu dàng, lại phải có chút kiên định. Cô diễn thử xem sao!”

“Người mẫu bất đắc dĩ” Khương Kỷ Hứa sầu não: “Tôi không làm được đâu, đổi người khác đi!”

“Thật ra, còn một điều quan trọng nữa là khí chất.” Nhiếp ảnh gia động viên Khương Kỷ Hứa: “Đừng lo lắng, cùng lắm là chúng ta chụp đi chụp lại vài lần!”

Khương Kỷ Hứa không biết nói gì nữa.

Hai giờ chiều, Quý Đông Đình trở về, đúng vào lúc ánh sáng thích hợp để chụp ảnh. Quý Đông Đình ngồi xuống sofa, quan sát quá trình tác nghiệp của nhiếp ảnh gia. Anh cầm đại một cuốn tạp chí lên xem, còn không quên trêu chọc: “Là tuyên truyền cho khách sạn hay là quảng bá cho Giám đốc Khương vậy?”

Khương Kỷ Hứa biết Quý Đông Đình đang muốn chọc ngoáy, cô chỉ nhún nhường đáp lại một câu: “Tôi là một nhân viên của khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình, đương nhiên cũng là đối tượng tuyên truyền của khách sạn.”

Quý Đông Đình lắc đầu, mỉm cười.

Nội dung bức ảnh thật ra rất đơn giản: Khương Kỷ Hứa chỉ cần đứng bên chiếc tủ theo phong cách châu Âu, cắm một bông tử la lan còn tươi vào trong bình hoa Roma. Điều mà bức ảnh muốn thể hiện cho mọi người xem tất nhiên không phải Khương Kỷ Hứa, mà là bối cảnh sau lưng cô: bức tranh sơn dầu của một họa sĩ châu Âu thời kỳ Phục Hưng, có giá hàng chục triệu.

Khương Kỷ Hứa không phải người mẫu chuyên nghiệp, lại thêm Quý Đông Đình ngồi cách đó không xa cứ chốc chốc lại nhìn về phía cô, khiến cô càng mất tự nhiên hơn.

“Không được, còn gượng gạo!” Nhiếp ảnh gia không mấy hài lòng với lần biểu diễn đầu tiên của Khương Kỷ Hứa: “Ánh mắt nhất định phải vừa dịu dàng, vừa thân thiết, lại vừa tự tin, cô có làm được không?”

“Tôi sẽ cố gắng.” Khương Kỷ Hứa nói.

Nhiếp ảnh gia chụp lại lần nữa, vẫn thấy không ưng ý. Khương Kỷ Hứa hết sức xấu hổ, chỉ biết gật đầu lia lịa khi được góp ý.

Quý Đông Đình cuối cùng đã không thể chịu nổi, bèn đứng dậy đi về phía Khương Kỷ Hứa, nói với nhiếp ảnh gia: “Gỗ mục thì khắc làm sao được !”(*)

(*) Ý nói: Kẻ vô dụng không còn cách uốn nắn nữa.

Nhiếp ảnh gia mỉm cười: “Vẫn khắc được mà, tôi hướng dẫn thêm lần nữa là làm được ngay thôi.”

“Thật ngại quá, ý tôi là kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy!” Quý Đông Đình chẳng hề nể mặt nhiếp ảnh gia, anh hơi cau mày: “Đưa máy ảnh cho tôi, để tôi thử xem!”

Lần chụp tiếp theo, Quý Đông Đình đích thân ra tay. Khung cảnh là Khương Kỷ Hứa đứng cắt tỉa chậu hoa dưới mái vòm thủy tinh.

Khương Kỷ Hứa bước đến bên hai cây hoa trà vừa mới trồng, lấy kéo cắt xoẹt mấy cái rồi quay lại hỏi Quý Đông Đình: “Thế này phải không ạ?”

Quý Đông Đình cúi xuống điều chỉnh ánh sáng, đầu cũng không ngẩng lên: “Tùy cô, bình thường làm thế nào thì giờ cứ thế mà làm!”

Quý Đông Đình chụp ảnh vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ chuyên nghiệp này thật chẳng giống một nhà tư bản chút nào, trông anh hiện tại giống một thanh niên say mê công việc hơn. Khương Kỷ Hứa cười thầm, ngắm nhìn cây hoa trà trước mặt rồi bắt đầu tùy ý cắt tỉa.

Chỉ một lát sau, Quý Đông Đình bảo dừng. Khương Kỷ Hứa bỏ chiếc kéo chuyên dụng trong tay xuống, hỏi anh: “Có cần chụp lại lần nữa không?”

“Không cần!” Quý Đông Đình cảm thấy rất hài lòng với những bức ảnh vừa chụp, vẫy tay ra hiệu cho Khương Kỷ Hứa cùng tới xem. Cô hết sức kinh ngạc khi nhìn vào màn hình: một cô gái mặc đồng phục khách sạn đang đứng trong vườn hoa rực rỡ sắc màu, sau lưng cô là trung tâm thương mại cao chọc trời, còn có thể thấy được cả dòng Hoài Giang biểu tượng của thành phố S nữa.

“Quý tiên sinh anh chụp đẹp thật đấy!” Khương Kỷ Hứa thật lòng khen ngợi.

“Cũng tạm thôi.” Quý Đồng Đình bỏ chiếc máy ảnh trong tay xuống: “Năm ngoái tôi có đi Nam Cực chụp ảnh chim cánh cụt, giờ tay nghề cũng không còn được như trước.”

Chim cánh cụt... Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo, anh coi cô là chim cánh cụt ư?

Bộ ảnh tuyên truyền nhanh chóng được đăng tải trên trang chủ của khách sạn. Việc hé lộ về căn phòng Tổng thống “tám ngàn tám vạn tệ một đêm” khiến mọi người có cái nhìn mới về Bắc Hải Thịnh Đình. Sự quan tâm của giới truyền thông bắt đầu chuyển từ đám cưới của ngôi sao sang nhà tổ chức là khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình này.

Trong cuộc họp giao ban buổi sáng hôm sau, Lục Tự đã công khai giao quyền phụ trách hôn lễ của Cốc Vũ cho Khương Kỷ Hứa. Về cờ bản, không một ai phản đối, chỉ riêng Hà Vân có ý kiến: “Tổng Giám đốc Lục, tôi lo là Giám đốc Khương quá bận rộn sẽ không làm kịp ấy, bên phía Quý tiên sinh cũng không thể qua quýt được!”

“Vấn đề này không lớn.” Lục Tự nhìn về phía Hà Vân: “Thời gian hoàn toàn không trùng nhau, biết nhiều làm nhiều.”

Chị ta giận tím mặt khi Khương Kỷ Hứa được Lục Tự đánh giá cao như vậy.

Lúc tan họp, Khương Kỷ Hứa đi qua chỗ Hà Vân thì nghe thấy chị ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Kỷ Hứa, leo lên giường của Tổng Giám đốc Lục có cảm giác thế nào?”

Trong phòng chỉ có hai người phụ nữ. Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng vào mắt Hà Vân, chậm rãi nhả từng chữ: “Giám đốc Hà, xin chị đừng suy bụng ta ra bụng người!”

Hà Vân nhất thời không thốt nên lời. Chị ta không ngờ con người giỏi chịu đựng như Khương kỷ Hứa lại có ngày dám “bật” lại mình. Chị ta ghé sát vào tai Khương Kỷ Hứa, thì thầm: “Bản thân cô đã làm những chuyện gì thì trong lòng cô rõ nhất.”

Khương Kỷ Hứa mạnh mẽ chống trả: “Hà Vân, chị nên biết rằng, khi chị cầm gáo nước bẩn hắt vào người khác thì tay chị sẽ bị bẩn trước tiên đấy. Có những chuyện tôi không nói ra, nhưng không có nghĩa là tôi không biết, tôi có thể tạm thời không so đo với chị, không có nghĩa mãi mãi vẫn sẽ như vậy.”

Hà Vân trừng mắt lườm Khương Kỷ Hứa rồi rời khỏi phòng họp.

Chỉ còn lại mình Khương Kỷ Hứa, cô hít thở thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng. Bỗng có tiếng bước chân vang lên, cô quay đầu lại, thấy Lục Tự bước ra từ kho tài liệu trong phòng họp. Lẽ nào anh đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Hà Vân?

Khương Kỷ Hứa chợt nhớ đến chiếc cà vạt rơi ra từ trong túi của Hà Vân cách đây hai hôm, trong lòng càng cảm thấy bất ổn. Cô cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài câu: “Tổng Giám đốc Lục!”

Cô nghĩ là Lục Tự sắp hỏi tội mình, bèn cúi gằm mặt. Nhưng anh chỉ mỉm cười: “Tôi còn đang nghĩ, nếu Giám đốc Khương và Giám đốc Hà mà lao vào đánh nhau thì mình sẽ phải giải quyết thế nào đây?”

Quả nhiên là Lục Tự đã chứng kiến toàn bộ.

Khương Kỷ Hứa hết sức rầu rĩ vì hành động nông nổi vừa rồi: “Tổng Giám đốc Lục, anh hiểu lầm rồi, giữa tôi và Giám đốc Hà hoàn toàn không xảy ra vần đề gì.”

“Vậy sao?” Lục Tự đến gần Khương Kỷ Hứa thêm một bước, cũng chẳng thèm lật tẩy cô nữa: “Có lẽ vừa nãy tôi bị hoa mắt ù tai nên nhầm rồi.”

“Tổng Giám đốc Lục...”

“Khương Kỷ Hứa, trong công việc, tôi nghĩ có những chuyện mình không cần phải nhắc nhở cô nữa. Hà Vân dù sao cũng là cấp trên của cô, cô muốn dạy bảo cô ấy cũng được thôi, nhưng hãy đợi đến khi leo lên cao hơn cô ấy đã rồi hãy tính! Có hiểu điều tôi nói không?”

“Xin lỗi, Tổng Giám đốc Lục!”

“Cô không làm sai thì xin lỗi gì chứ? Cây ngay không sợ chết đứng, chưa gì cô đã phản ứng dữ dội như vậy sẽ càng khiến người khác nghi ngờ hơn đấy!”

Ngay đến cả câu Hà Vân nói cô leo lên giường này nọ anh cũng nghe thấy cả rồi sao? Khương Kỷ Hứa cảm thấy thật quá mất mặt!

“Tôi hiểu rồi.” Cô cúi đầu, chào tạm biệt Lục Tự sau đó rời khỏi phòng họp bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Khương Kỷ Hứa muốn xin Quý Đông Đình cho nghỉ phép, sắp xếp để An Mỹ trực thay cô một thời gian, nhưng anh thẳng thừng từ chối. Vì vậy, khi phục vụ Quý Đông Đình dùng bữa tối, nụ cười trên môi Khương Kỷ Hứa cũng không còn tươi vui như lúc trước.

Quý Đông Đình chậm rãi xử lý miếng bít tết của mình thỉnh thoảng lại ngước nhìn Khương Kỷ Hứa, tâm trạng cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Cái cô quản gia này còn giở trò hờn dỗi với anh à?

“Không ăn nữa!” Quý Đông Đình buông dao dĩa trong tay xuống, đứng dậy.

“Quý tiên sinh, không hợp khẩu vị ư?”

“Em thử nói xem!”

“Bữa ăn này vẫn được làm theo khẩu vị thường ngày của anh mà.” Khương Kỷ Hứa nói xong mới phát hiện ra mình đã lỡ lời, sao cô có thể chất vấn khách như thế này?

Quý Đông Đình cũng chẳng muốn làm khó cô. Anh quay người đi ra phòng khách: “Là vì tâm trạng tôi không tốt.”

Khương Kỷ Hứa lặng thinh.

Cô không hỏi lý do gì khiến anh mất hứng à? Cô có biết rằng muốn chăm sóc khách cho thật tốt thì quan trọng nhất là phải để ý tới tâm tình của người ta hay không?

Một lúc lâu sau, Khương Kỷ Hứa mới nhớ ra nhiệm vụ hỏi han ân cần của một nhân viên khách sạn năm sao: “Tại sao anh lại không vui vậy?”

Quý Đông Đình bắt đầu tính sổ món nợ cũ với Khương Kỷ Hứa: “Theo em thì tôi có nên tham dự hôn lễ của Triệu Ninh hay không đây?”

Khương Kỷ Hứa cứng họng.

Quý Đông Đình chống tay vào cằm, bắt đầu “ôn nghèo kể khổ” với Khương Kỷ Hứa: “Tôi hoàn toàn không hề có ý định hợp tác làm ăn với cái tay Triệu Ninh này. Hắn ta là kẻ chuyên bợ đỡ, xảo quyệt tới mức khiến người ta không thể ưa nổi. Nhưng thiệp mời đã được gửi tới đây rồi, nếu tham dự hôn lễ nhất định phải tặng quà to, còn nữa... dù sao thì lần trước tôi cũng từng đánh golf cùng anh ta...”

Thật quá khó xử! Khương Kỷ Hứa nhìn Quý Đông Đình: “Quý tiên sinh, vậy anh nghĩ thế nào?”

“Thôi, tôi không thích nợ nần người khác.” Quý Đông Đình đứng dậy, khẽ thở dài: “Gọi xe giúp tôi, tôi phải ra ngoài một chuyến!”

Khương Kỷ Hứa đang định bước đi thì giọng nói hờ hững của Quý Đông Đình vang lên: “Không phải em định xin nghỉ sao? Ba tiếng đã đủ chưa?”

Khương Kỷ Hứa mừng đến phát khóc, Quý tiên sinh đúng là người rộng rãi!

Quý Đông Đình vừa đi vừa chỉnh lại áo khoác, nghiêng đầu nhìn cô gái đang đi ngay đằng sau: “Tối nay có kế hoạch gì chưa?”

“Tôi định khao mọi người.”

“À, tôi biết rồi, em được lĩnh thưởng giải Nhân viên xuất sắc nhất rồi chứ gì?”

“Anh tiên đoán như thần vậy!”

Mấy chuyện cỏn con thế này mà cũng có thể coi là “tiên đoán như thần” ư? Anh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được. Cô gái này đã xem thường trí thông minh của anh quá rồi đấy!

Buổi tối, Khương Kỷ Hứa mời mọi người đi ăn hải sản. Sau khi ăn uống no nê, mọi người kéo nhau ra về, còn riêng cô phải quay lại khách sạn, hơn nữa, còn không được đi quá mười một giờ đêm, đây là điều kiện mà Quý Đông Đình đặt ra cho cô. Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi bực. Cô ngồi trên băng ghế dài ở trạm chờ xe buýt. Không biết đã có bao nhiêu chiếc xe đi qua rồi, chuyến xe của cô mãi vẫn chưa tới. Gió đông thổi tới, bầu trời đêm chỉ toàn một màu đen, Khương Kỷ Hứa kéo chặt chiếc áo nỉ trên người mình, thực ra cô vừa uống rượu nên cũng không thấy lạnh lắm.

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status