Tính Andrew vốn mau chán và ít chịu cùn chân ở nơi nào quá lâu. Vậy mà lần này, anh lại ở Đệ Nhất lâu đến như vậy. Khắc Tiệp theo anh nhiều năm nay nhưng cũng không hiểu anh đang muốn gì ở đây. Thật ra, muốn bài bạc, anh có thể sang Macau hay về Mĩ chơi cho sướng tay. Muốn gái gú anh có thể sang Thái Lan bù khú cho hả hê? Vậy thì vì cớ sao, anh cứ lảng vảng mãi ở Đệ Nhất chán phèo này? Hay là vì anh đã mê mẩn con gái Khmer mất rồi. Tiệp nghĩ cũng phải, con gái Khmer da dẻ nâu bóng quyến rũ, thân hình đẫy đà nẩy nở, ăn nói duyên dáng lại khéo chiều chuộng đàn ông. Vì thế, dù Andrew có cả tá chân dài xinh như mộng vây quanh. Kì này, sang đây, anh lại chẳng mang cô nào theo. Thực sự, chuyện này rất lạ thường. Vì lúc nào, đi đâu, không có gái là anh không tài nào chịu được.
Andrew đang ngồi chiễm chệ xem báo. Trời hơi nóng nên anh không muốn ra ngoài. Hôm qua, anh thức sáng đêm để chơi bài. Vậy mà giờ này, mặt mày vẫn còn tươi phơi phới.
Tiệp pha cho Andrew tách cafe. Loại cafe đen đậm không bỏ đường. Thứ mà Tiệp không tài nào uống được. Đắng nghét!
Ông chủ có muốn tôi gọi một suất massage thân thể cho ông không?
Không, cám ơn...
Thế ông chủ có muốn tôi gọi một vài cô lên đây phục vụ ông không?
Không, cám ơn...
Massage không thích, gái gú cũng không thèm. Tiệp tò mò hỏi Andrew.
Tôi hơi tò mò. Tại sao lần này, ông chủ lại trú ở đây dài ngày thế?
Cậu ở với tôi lâu như vậy mà không hiểu ý tôi sao?
Andrew nháy mắt, nhìn khuôn mặt suy tư của Tiệp. Anh huýt sáo, đứng dậy, khoát chiếc áo vest đen vào, đỉnh đạt chỉnh lại mép áo. Anh thích màu đen, quần áo anh đa phần là màu tối. Đồ vest của anh, tất cả đều là màu đen. Nhiều người quen biết anh vẫn thường hay gọi anh là Man in black
Ông chủ muốn tôi chuẩn bị xe không?
Không cần. Tôi chỉ đi vòng vòng xung quanh đây một chút.
Andrew lững thững đi dạo quanh khách sạn Đệ Nhất. Mấy ngày qua, anh chỉ chúi đầu vào đánh bạc nên ít lui tới nơi này. Anh vừa đi vừa huýt sáo, hai tay bỏ vào túi quần, phong thái ung dung tự tại, gương mặt lạnh lùng nam tính. Nói chung, tâm trạng anh đang vui nên ít cau có. Mỗi nơi anh lướt qua, có biết bao ánh mắt nữ nhi đắm đuối dõi theo. Thỉnh thoảng, anh lại nheo mắt với một vài cô gái khiến trái tim họ như rơi rụng.
Sau một hồi lang thang khu vực giải trí, ánh mắt đen uy quyền lãnh đạm bất ngờ quét ngang tấm ảnh khổ lớn được treo trên bức tường gần khu vực mua sắm. Nhân vật trong tấm ảnh đó làm anh đột ngột dừng chân lại. Cô gái xinh đẹp với nụ cười như ánh mặt trời kia trông rất quen thuộc. Anh vuốt cằm suy nghĩ, cố rà soát loại bộ nhớ của mình. Chắc chắn anh đã gặp cô ta ở đâu rồi...
Sau vài giây ngắn ngủi, chân mày Andrew khẽ nhíu lại, trong đầu dần ẩn hiện lên hình ảnh một người.
Bà thím? Anh chép miệng.
Lướt mắt nhìn dòng chữ trong góc trái của tấm hình. Khoé môi bỗng nhếch nhẹ thành nét cười. Đặc tên sang thì có thể từ bỏ gốc gác ăn mày của mình được à?
Anh đang cảm thấy chán đây. Có người đấu khẩu cũng vui nhỉ?
Kiểm tra lại bản đồ của Đệ Nhất, Andrew xem đường dẫn đến Mamba. Anh vẫn chưa có thời gian ghé thăm bar hạng sang khá nổi tiếng ở Phnom Pênh này.
Vừa bước vào cửa, cô nhân viên lễ tân xinh đẹp đã nở nụ cười rạng rỡ chào đón Andrew. Như mọi khi, anh không thèm đáp trả. Bản tính anh vốn thô lỗ như vậy. Anh luôn cho qua những lời nói mà anh cho là máy móc, bỏ qua những gương mặt mà anh cho là không cần thiết phải quan tâm. Anh vào thẳng vấn đề.
Sophia..
Dạ... Cô lễ tân nhìn Andrew. Cô đoán anh muốn gặp Sophia nhưng có cần ngắn gọn đến mức không nói đầy đủ một câu cơ bản như vậy không?
Tôi muốn Sophia phục vụ tôi... Giọng đã bắt đầu khó chịu.
Andrew đáp lại, mắt lướt vào phía bên trong quán Bar, nơi mọi người đang nói cười vui vẻ. Mới 2 giờ trưa ngày thứ Hai mà quán khá đông khách. Đàn ông ở đây hám gái chẳng khác hám bài là mấy.
Dạ, cô Sophia đang có khách. Ông vui lòng chờ hoặc quay trở lại sau có được không? Ông cũng có thể đặt hẹn với cô ấy.
Andrew đưa mắt nhìn cô lễ tân. Đây là ánh nhìn đầu tiên của anh dành cho cô kể từ lúc bước chân vào quán. Anh nhìn cô chằm chằm như thể. Người như tôi mà phài chờ đợi ai sao? Bà thím, bà nghĩ bà là ai đây?
....
...
..
.
Tôi chờ, nhưng mà cho tôi một bàn gần nơi Sophia đang tiếp khách.... Andrew chốt lại một câu. Anh thấy buồn nôn khi đọc tên Sophia. Hết tên hay sao mà đặc cái tên sến rịn y như người vậy?
Ưu nhã cầm ly rượu trên tay, Andrew liếc mắt kín đáo về phía Nga đang ngồi tiếp khách. Trông cô đã ngà ngà say. Liên tiếp gọi rượu và mở nút chai không ngừng. Cô định tắm rượu hay sao? Anh quá biết mẻ các cô cố tình khui rượu để bán đây mà. Nhìn mặt cô lần đầu anh đã biết là gian xảo. Quả đúng không sai!
Gã đàn ông kia cũng không vừa. Liên tục ép Nga uống rượu. Từ chối mãi không xong, Nga cũng đành uống lấy lệ. Từ sáng đến giờ, dù chỉ uống nhấp môi như thế này, nhưng mắt cô cũng bắt đầu đờ đẫn, người lâng lâng. Có lẽ, vì vậy, mà lý trí cũng không còn minh mẫn để phát hiện ra có hai chiếc camera loại cực rõ đang chăm chú quan sát mình.
Suốt buổi, ông khách già kia hết lấy tay chạm vào vòng mông tròn trịa của Nga, lại chuyển sang vòng eo nhỏ xíu và cuối cùng là dừng lại ở khuôn ngực tuyệt đẹp, quyến rũ kia. Dù ngày nào, Nga cũng chuẩn bị tâm lý cho những trò sàm sỡ như thế này, nhưng cô vẫn không khỏi giật mình khi bị đụng chạm một cách đột ngột như vậy. Cô hốt hoảng làm rơi cả chai rượu xuống nền nhà, nhanh chóng gạt tay người khách đáng tuổi làm cha của cô ra.
Xin ông đừng làm vậy. Nga lí nhí nói.
Sao vậy cưng? Anh vào đây trả tiền để đổi lấy những thứ này. Chứ em nghĩ, anh vào chỉ để uống bia rượu thôi sao. Ngoan nào!
Ông khách già dâm dê kia vẫn không buông tha cho Nga, tay cứ tiếp tục ve vãn đôi chân trắng ngần của cô, càng lúc càng tiến gần hơn những nơi tuyệt mật nhất.
Nga lúng túng run rẩy, nhẹ nhàng nắm tay ông ta ngăn lại nhưng ông ta vẫn cứ làm những điều mình muốn. Mắt cô cứ dè chừng bà Sen đang ngồi cách đó khá xa. Quá sợ hãi và ức chế, cô cầm ly rượu hất vào mặt ông ta rồi đứng lên định bỏ chạy, nhưng ông ta đã kịp thời nắm tay cô ngăn lại. Bị tạt rượu bất ngờ, ông ta không kịp né tránh, điến tiết đứng dậy tát vào mặt cô một cái thật mạnh và chửi toáng lên.
Đồ con đỉ! Mày đang làm cái gì vậy? Sao mày dám tạt rượu tao hả? Mày nghĩ mày là ai? Đã vào đây mà còn bày đặt giữ gìn...
Nga lấy tay đặt lên bên má vừa bị đánh, đầu cúi xuống, mái tóc dài rũ xuống làm che khuất cả khuôn mặt. Nhưng từ xa vẫn không khó để người đang theo dõi cô nhận biết rằng, cô đang khóc...
Ông khách già vẫn liên tục chửi mắng Nga những câu từ rất thậm tệ làm cho khách trong Mamba đều phải ngoáy đầu lại nhìn. Những nhân viên ở đây không những không tiến đến giúp đỡ Nga mà còn quay sang bỉu môi, thỏ thẻ với nhau đủ điều.
Kệ nó đi. Từ hôm nó làm ở đây, nó đuổi không biết bao nhiêu khách rồi. Kiểu này thì cả đám đói nhăn răng...
Nếu không chấp nhận cái nghề này thì vào đây để làm gì?
Nó tưởng nó là công chúa chắc...Tao đã đoán trước rồi mà, má Sen và má Mao không đánh thì khách cũng đánh nó à.
Nghe có chuyện bên ngoài, bà Sen nhanh chóng có mặt ngay sau đó. Nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông khách trong chiếc áo sơ -mi xanh bị dính đầy rượu vang đỏ. Bà vội vàng lấy khăn giấy lau cho ông, miệng không ngớt xin lỗi rối rít. Sau đó, bà quay sang mắng Nga thậm tệ như muốn làm mát lòng ông khách kia.
Con qủi cái này, mày biết đây là ai không? Mày khiến chết rồi phải không? Còn đứng đần người ra đó hả? Sao không mau xin lỗi khách qúi đi Sau đó, bà quay sang ông khách dịu giọng nói. Xin lỗi qúi khách, em nó mới vào nên còn khờ dại. Mong qúi khách bỏ qua.
Dù Sen đã rối rít xin lỗi như vậy nhưng ông khách già khó tính kia vẫn còn giận hầm hầm. Ông hậm hực nhìn Nga yêu cầu tính tiền rồi bỏ đi. Bà Sen sợ mất khách thì chạy theo tiếp tục xin lỗi. Một lúc sau, bà quay lại chỗ Nga. Không biết có phải vì không thể làm ông khách nguôi giận hay sao mà bà lại trút hết sự bực dọc lên người cô.
Đồ con đỉ. Mày đến đây chẳng được tích sự gì. Chỉ tổ ăn hại thôi à. Tao nói cho mày biết. Tao sẽ báo lên Maya yêu cầu cho thằng cha già của mày nhịn đói ba ngày cho biết thân.
Nga đang đứng im ru như pho tượng, cam chịu những lời mắng nhiếc của Sen mà không hề đáp trả. Thế nhưng, khi cô vừa nghe nói việc bỏ đói ông Thiên thì cô vội vàng nắm tay bà Sen cầu xin.
Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Xin bà đừng làm như vậy. Ba tôi già rồi, ông không nhịn đói được lâu đâu. Tôi xin bà đó.
Sen thấy khách trong Mamba đang nhìn bà và Nga nên không muốn làm lớn chuyện nữa. Hơn nữa, lúc đó, tiếp tân cũng tiến đến báo Nga có khách đang chờ nên bà im chuyện cho xong. Bà quay sang lườm và cảnh cáo Nga.
Khách đang chờ ở bàn số 19 kìa. Lo mà tiếp khách cho đàng hoàng. Liệu hồn mày đó.
Nga thấy Sen không đả động đến việc ông Thiên nữa thì cũng nhẹ người hơn một chút. Cô lau vội nước mắt rồi lê bước tiến đến nơi cần đến. Tửu lượng cô cũng rất khá. Nhưng có vẻ chưa quen với rượu Tây nên người hơi mệt. Những ngày đầu, cô nôn thốc nôn mửa. Nay, cô đã dần quen. Và dù đã cố gắng nhưng sức chịu đựng cũng rất yếu kém so với những cô gái ở đây. Mới giờ này mà cô đã thấy đầu óc bắt đầu xoay vòng vòng nhẹ rồi. Cô đi mà cứ như người đang lướt trên mây.
Theo thói quen, Nga mở lời chào mà không cần nhìn người đối diện. Khi nhận ra người đang ngồi trước mặt mình thì đã muộn.
Xin chào! Cám ơn vì... Nga đột ngột dừng lại.
Nhìn điệu bộ có vẻ bất ngờ và hơi lúng túng của Nga khi nhận ra mình, Andrew nhếch môi, hất hàm nói.
Ngồi đi. Cô không cần phải màu mè như vậy đâu...
Sau vài phút tần ngần và bị ánh nhìn soi mói của Sen từ xa. Nga miễn cưỡng ngồi xuống, hít một hơi dài, cô lạnh lùng nói.
Tôi không có thời gian ngồi nói nhảm với anh đâu.
Andrew lướt mắt nhìn Nga từ trên xuống dưới.
Lâu ngày không gặp, cô lột xác ngoạn mục làm tôi không kịp nhận ra.
Có liên quan gì đến anh không, đống phân thối?
Cô... Andrew mím môi lườm Nga.
Nga không buồn nhìn Andrew, chỉ chống tay lên đầu kìm hãm cảm giác mọi thứ đang xoay vòng vòng phía trước. Khuôn mặt không giấu vẻ mệt mỏi và sầu não. Nhở đến chai rượu cô vừa làm rơi. Cô tiếc đứt ruột khi nghĩ đến số tiền mà mình phải bỏ ra để đền lại cho bar. Chắc chắn bà Sen sẽ trừ lương cô. Chán chường với việc bị bóc lột lao động, làm bao nhiêu cũng bị chặn lấy hết. Không biết đến bao giờ cô mới có đủ tiền để chuộc ba mình.
Mặc khác, Nga cảm thấy nhục nhã trước Andrew. Nhìn thấy cảnh cô ê chề như vậy. Chắc lòng anh hả hê lắm. Cô cũng không ngờ mình lại gặp anh ở nơi này, nơi mà cô coi là sự tủi nhục nhất của cuộc đời người con gái. Cô đoán, chắc chắn trong lòng anh đang rất khinh thường và mỉa mai cô. Tuy nhiên, cô hề không biết rằng, trong cái đầu tuyệt mĩ kia chưa chắc đang nghĩ về cô như vậy...
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Nga khiến Andrew mất hứng. Anh trông chờ được đấu khẩu với cô. Không ngờ vào đây lại gặp mấy chuyện chướng tai gai mắt này. Tự nhiên, chuyện của thiên hạ bỗng làm anh thấy bực mình trong lòng. Lấy trong túi gói xì-gà, anh bật lửa rít một hơi dài. Ánh mắt nhìn Nga đầy trầm tư, khiến người nhìn vào không thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Bỡn cợt, thoả mãn, mỉa mai, hoài nghi, thương hại hay xót xa? Không ai có thể gọi được tên của loại cảm xúc đang được cất giấu trong đáy mắt phượng tuyệt đẹp cuốn hút lòng người đó. Không khí chìm vào tĩnh lặng giữa anh và cô một hồi thật lâu cho đến khi anh đột ngột cất tiếng.
Sao chẳng sống cho tử tế một chút. Cô vốn kiêu hãnh lắm mà.
Nga đang chống tay lên đầu. Nghe những lời khinh khi Andrew vừa nói ra, cô cũng không phản ứng gì, chỉ lặng lặng đưa ly rượu lên miệng hớp một ngụm. Vị Wishky đậm đặc cay nồng từ những giọt đầu tiên trong cuống họng như giúp cô bình tâm trở lại. Bất chợt, cô nở nụ cười nhạt nhẽo không giấu được sự chua xót trên gương mặt diễm lệ.
Người như anh thì hiểu được cái gì? Nga vẫn chống tay lên đầu, không buồn quay sang nhìn Andrew lấy một giây. Cô chán ghét gương mặt anh, không chịu được bất cứ lời nào được thốt ra từ bờ môi cực kỳ gợi cảm đó.
Anh nghĩ cô muốn sống như thế này sao? Có ai sinh ra lại muốn rơi vào con đường nhơ nhuốc này? 23 năm qua, Nga chưa bao giờ có thể hình dung được cuộc sống của mình lại trở nên thế này. Cô là một cô gái giản dị với một ước mơ cũng hết sức giản đơn như bao cô gái khác. Cô ước mình được làm công tác truyền kiến thức cho trẻ em có hoàn cảnh bất hạnh, được sống cùng người mình yêu thương bên cạnh những đứa con thơ. Nhưng giờ đây, ước mơ đó trở nên vô cùng xa vời đối với cô.
Cô nên học cách nghĩ tốt về người khác một chút. Ít nhất là ngay trong lúc này. Andrew nhếch môi, không hiểu đó là một nụ cười, hay là cách biểu lộ cảm xúc mỗi khi phải nghe thấy những điều không muốn nghe.
Người như anh thì có gì tốt đẹp để người khác phải nghĩ? Cô thừa biết mục đích duy nhất của việc anh đến đây là nhìn thấy sự thất bại ê chề trong tủi nhục của cô. Chỉ có điều, anh vẫn chưa lên tiếng đó thôi. Vì thế, cô không ngần ngại quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.
Nếu anh đến đây để khinh khi tôi thì cứ việc. Nhưng tôi hy vọng, đây sẽ là lần cuối cùng tôi ngồi cùng bàn với anh.
Andrew không chút khó chịu, chỉ cười cười nhìn Nga như đáp trả sự khiêu khích trong câu nói của cô. Anh bất chợt hỏi, trong giọng nói có chút trêu đùa, không thich hợp lắm cho tâm trang đang sầu não của cô lúc này.
Vẫn còn cay cú vụ việc hôm trước sao? Cô nhìn vậy mà thù dai quá nha
Đối với anh là đùa giỡn, nhưng đối với hai cha con tôi là sự sinh tồn đó anh có hiểu không? Nếu như anh không lừa gạt tôi. Nếu như anh trả số tiền đó cho tôi thì bây giờ tôi đã không phải ngồi ở đây. Tôi hận anh lắm anh có biết không. Vì thế, đừng bao giờ để cho tôi nhìn thấy mặt anh lần nữa. Hãy tránh xa tôi ra. Từ rày về sau, khi gặp tôi thì đừng giả vờ như quen biết tôi kiểu như thế này. Anh là người đáng xấu hổ nhất mà tôi từng gặp qua trong cuộc đời đó anh có biết không vậy hả.
Khác với những lần trước, mỗi khi Nga nói ra câu nào là Andrew tìm cách đối đáp lại ngay. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt long lanh nước của cô. Anh như hiểu được trò đùa của mình đã đi quá đà. Tuy nhiên, anh không hề nghĩ rằng, đó là lỗi của anh.
Ý cô nói việc cô phải ngồi ở đây là do lỗi của tôi à? Sao cô không nghĩ đến trường hợp. Nếu ba cô có số tiền đó trong tay, ông ta cũng lại chúi đầu vào sòng bạc tiếp. Chưa chắc là ông ta chịu về nhà với cô. Andrew hất hàm nói, tìm kiếm lý do để thoả lấp chút day dứt bất chợt thoáng qua trong lòng.
Anh có biết người tồi tệ nhất trên đời là loại người nào không? Là loại người đã biết mình sai mà vẫn không chịu chấp nhận mình sai. Cái loại đó là anh đó. Hãy uống hết đống rượu này rồi cút khỏi mắt tôi đi.
Andrew cười nhạt không biết trả lời như thế nào. Anh không hiểu sao mình lại bị lôi kéo vào việc của gia đình người ta. Anh đang chán không có việc gì làm, chỉ muốn đến đây giải khuây một chút. Nào ngờ, bây giờ, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu hơn.
Cả hai không nói gì một hồi rất lâu. Nga xem như không có sự tồn tại của Andrew trước mặt, tay liên tục rót rượu. Cô hớp từng ngụm rượu đầy vào bờ môi đỏ hồng ươn ướt như những trái dây tây. Hết ngụm này đến ngụm khác. Hết ly này đến ly khác. Chai Single-malt trong tay cô cũng từ từ cạn dần. Cô bắt đầu thấy người nóng ran, hai má ửng hồng dưới những ánh đèn hỗn tạp. Gương mặt xinh đẹp trông lạnh lùng nhưng lại hết sức cô đơn.
Andrew cũng tự tay rót rượu uống. Mặc dù, nhiệm vụ này là của tiếp viên. Có ai thuở đời nay, đến bar tự bỏ tiền mua rượu cho tiếp viên uống, phải tự phục vụ mình và rồi còn bị mắng nhiếc xối xả...
Tôi bỏ tiền đến đây mua vui chứ không phải để ngồi đây để cô chửi mắng, xong rồi trù ẻo kiểu này nha. Chắc phải gọi quản lý ra phàn nàn quá..
Nga đang im lìm, mặc Andrew muốn làm gì thì làm. Nhưng khi vừa nghe anh nhắc đến quản lý thì mới quay đầu sang nhìn, ánh mắt đã bắt đầu thiếu đi sự linh động, dáng vẻ mệt mỏi như không còn chút sức lực. Bỏ mặc hết mọi thứ nghiệt ngã đang diễn ra trong cuộc đời mình, cô muốn được chìm dần vào men say để có thể tạm thời được sống trong thế giới riêng của mình, nơi ấy chắc chắn sẽ yên bình hơn những gì cô đang phải chịu đựng trong lúc này. Cô thèm khát được say, được sống dậy trong những ảo ảnh không tên, không có nơi bất đầu hay điểm kết thúc nào cả...
Hãy cho tôi được say. Chỉ hôm nay thôi. Một lần này thôi... Cô mệt mỏi nói, ánh mắt chứa đựng sự cầu khẩn đáng thương.
Andrew nghe những lời van xin thiết tha của Nga thì có chút ngạc nhiên. Nhất thời định gọi quản lý nhưng đã kịp dừng lại.
Ánh đèn chiếu vào đôi mắt to tròn của Nga khiến nó long lanh như có nước. Nhìn cô thật khiến người đối diện mủi lòng.
Nga thở nặng nề, khẽ nhắm mắt lại. Cô có cảm giác những giọt Whisky đắng nghét đang dần dần thấm vào từng tế bào da thịt của cô, khiến người trở nên nóng ran, tay chân dần mất tự chủ. Thế nhưng, cô vẫn tiếp tục uống. Uống cho quên mọi cớ sự đắng cay trong đời.
Đừng uống nữa!
Andrew ngăn chai rượu đang định rót vào ly của Nga. Bàn tay lạnh lẽo của anh cũng vô thức chạm vào bàn tay cô một cách tự nhiên. Cô không hề để ý đến cử chỉ thân mật này, gạt phắt tay anh ra, nói giọng cáu gắt.
Mặc kệ tôi...
Rượu của tôi chứ không phải là rượu của cô. Cô nghĩ tôi bỏ tiền ra để đến đây mua rượu cho cô uống sao? Có biết bao nhiêu một chai Single-malt không?
Andrew nhìn khuôn mặt diễm lệ nhưng u uất của Nga. Nhất thời cầm lấy ly cô rồi uống cạn. Cô hơi bất ngờ, nhìn anh bằng vẻ cay cú.
Anh làm gì vậy? Sao lại uống ly của tôi? Sao lại uống rượu của tôi. Trả lại cho tôi...
Nga vừa nói vừa giành lấy chai rượu rượu trong tay Andrew. Nhanh như cắt, cô đưa chai lên miệng tu một ngụm lớn như đang uống nước lã. Hành động hấp tấp vội vàng như sợ ai cướp lấy của mình. Rượu từ miệng cô chảy tràn ra hết cả bộ váy màu xanh dương đang mặc trên người. Trong phút chốc, cô ho sặc sụa nhưng vẫn ngoan cố cự tuyệt khi anh giành lấy chai rượu từ tay cô và cất giọng can ngăn.
Uống bao nhiêu đó đủ rồi. Cô muốn chết sao? Có biết khi mất tự chủ thì sẽ bị người khác lạm dụng không?
Tôi chết là có liên can gì đến anh? Tôi có bị sao thì liên can gì đến anh? Nga bất chợt nhìn Andrew cười rồi nói. A! Có lẽ, anh sợ không còn người đấu khẩu với anh phải không? Nói xong, cô lại cười lớn một cách ngây dại. Cho tôi một ly nữa đi...
Nga quờ quạng cầm ly rượu đẩy về phía Andrew van xin thành khẩn. Anh dù cứng rắn nhưng thỉnh thoảng cũng rót cho cô một chút vào ly để uống cầm cự. Anh cứ tưởng cô say, nào ngờ vẫn còn chút tỉnh táo. Đòi uống mãi không xong, cô đập tay lên bàn nói lớn giọng nhèo nhẹo.
Hãy chơi một trò chơi...
Trò gì nữa đây?
Đấu rượu...
Cô say rồi còn đòi đấu rượu với ai nữa? Đúng là vớ vẩn...
Nga hướng người sát về phía Andrew. Mắt hơi ngây dại, cô giơ ngón tay thon thả chỉ vào má anh, miết nhẹ vào đó. Dù trong phút giây ngắn ngủi cũng khiến ai đó không say cũng nóng ran người.
Anh sợ có phải không? Anh sợ thua tôi thì mất mặt chứ gì? Tôi biết mà.
Andrew biết Nga nói thế để khiêu khích anh. Trong lòng, thực sự, anh chẳng muốn hơn thua gì với cô. Tuy nhiên, tính kiêu hãnh cuối cùng lại khiến anh đồng ý.
Được thôi. Thích thì chiều. Nhưng tôi có một điều kiện
Nói đi...
Nếu cô thua thì phải làm theo những gì tôi yêu cầu.
Là gì? Tôi đoán là ngồi yên một tiếng đồng hồ cho anh tổng xỉ vả phải không? Hay là lôi tôi vòng vòng khách sạn để tôi làm người nổi tiếng một lần nữa? Nga cười nhạt.
Không được gọi tôi là đống phân thối và phải xin lỗi tôi trước mặt những người ở đây. Dám không?
Được thôi. Chuyện nhỏ như con thỏ. Còn nếu anh thua thì sao?
Thích gì tôi chiều nấy...
Tốt! Vậy thì đừng bao giờ đến đây kiếm chuyện với tôi nữa. Nhớ đấy! Nga nhèo nhẹo nói.
Ok...
50 chục ly Single-malt được đặt trên bàn ngay ngắn. Mọi người xung quanh bắt đầu hướng về phía Nga và Andrew. Bà Sen cũng tò mò cầm quạt bước tới gần, đưa mắt hình viên đạn nhìn Nga như cảnh cáo. Con bé này, hôm nay định làm loạn à? Nhưng không sao, bán càng nhiều rượu càng tốt cơ mà. Chỉ lo mỗi việc cô uống nhiều rồi gục tại bàn thì không ai tiếp khách tối nay thì mệt. Nhìn những chai rượu đang được đặt lên bàn, bà mỉm cười tâm đắc. Một chai Single-malt cũng hơn 500 đô. Vị đại gia trẻ tuổi đẹp trai này quả là chịu chơi.
5 ly đầu tiên khiến Nga thấy người càng thêm nóng ran. Chiếc váy hai dây ngắn mỏng manh vẫn khiến cô thấy nóng. Cô bức bí, hai má đỏ hồng như con gái Đà Lạt xuống Sài Gòn.
Andrew ngồi ngay bên cạnh, mặt mày tỉnh bơ dù đã chấp cô uống gấp đôi. Anh tựa người vào thành ghế da, hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt sang nhìn điệu bộ be bét của Nga trề môi lắc đầu.
Cô có đầu hàng lúc này vẫn còn chưa muộn.
Im đi! Đống phân thối lắm mồm Nga quát.
3 ly tiếp theo khiến cô gục gật, mắt chuẩn bị nhíu lại nhưng cô vẫn gắng gượng
Yếu mà bày đặc ra gió.... Andrew khinh khỉnh. Uống liên tục 6 ly rồi đặt cành cạch trên bàn.
Anh nói ai yếu. Đồ biến thái xấu xa kia...
Cái miệng này. Say xỉn đến nơi vẫn không quên chửi người... Anh nghiến răng.
3 ly tiếp tục được nuốt trọn vào khuôn miệng hồng xinh xắn của Nga. Cô thấy đầu óc quay cuồng. Phía trước đã bắt đầu mờ ảo, không còn nhận ra hình dạng của ai cả. Cô gục hẳn đầu xuống bàn, miệng muốn xùi bọt mép...
Andrew vẫn giữ nguyên sắc mặt. Vài ly đối với anh có là bao. Bà thím này, đúng là cứng đầu thật. Thua mà vẫn không chấp nhận thua.
Chịu đầu hàng chưa? Tôi đang chuẩn bị tinh thần nghe cô xin lỗi đây.
Nga chống tay lên đầu, quờ quạng chỉ trỏ vào mặt Andrew, cô nhếch miệng cười ngớ ngẩn.
Tôi sợ quá! Nhưng tôi lo anh không được toại nguyện.
Andrew liếc mắt nhìn Nga. Mặt vẫn tỉnh rụi. Cô nghĩ sao mà cả gan dám cá cược với người uống rượu như uống nước lã như anh. Đúng là hồ đồ, hiếu thắng.
Thua chưa? Hay đợi ngã ra bàn mới chịu?
Nga cố nhướng người dậy, lờ đờ nhìn Andrew. Qua ánh đèn mờ ảo chập chờn trước mắt cô. Khuôn mặt Will ẩn hiện với nụ cười thật hiền hoà. Ánh mắt nâu sâu thăm thẳm âm trầm nhìn cô như chất chứa bao tâm sự. Hình ảnh mộng mị đó khiến đôi môi hồng còn vương đầy những giọt rượu đắng bất giác mỉm cười. Nụ cười hiếm hoi nở rộ lần đầu tiên trên gương mặt diễm lệ. Nụ cười đầy hạnh phúc này, Andrew chưa bao giờ nhìn thấy trước đây...Anh cũng không hiểu sao thái độ cô lại nhanh chóng thay đổi như vậy. Cô không còn khinh khỉnh, lườm anh như thường lệ. Nụ cười cô, quả là rất đẹp!
Thế nhưng, nhanh chóng sau đó, nụ cười lại tắt lịm khi trước mắt Nga là hình ảnh đống phân thối mà cô ghét cay, ghét đắng. Cô hụt hẫng, lấy tay dụi dụi mắt mình. Khuôn mặt cũng biến sắc.
Cô bị sao vậy? Thua rồi hoá điên à? Làm gì nhìn tôi rồi cười. Thua rồi định giở trò gì sao?
Nghe Andrew nói thế, Nga bực dọc đập bàn thật lớn rồi hét lên bằng tiếng Anh.
Shut the fuck up, ok!
Cả Bar hướng về bàn Andrew, trố mắt nhìn Nga.
Andrew mím môi, nhíu mày nhìn Nga. Anh hận vì không thể tát vào mặt cô một cái cho tỉnh. Bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía bàn của anh. Andrew đầu đội trời, chân đạp đất, hiêng ngang bốn vùng chiến thuật. Vậy mà lại để một đứa con gái chửi như vậy trước mặt bao nhiêu người. Thực sự, nhục không thể tả!
Bà Sen nghiến răng sai người dìu Nga vào trong. Lúc này, Mao cũng vừa đi đâu về. Thấy có sự cố, ông vội vàng đến giải quyết.
Mau lôi nó vào phòng trước khi nó làm loạn. Nhớ xin lỗi khách đàng hoàng.
Mao lại gần, khẩn khoản xin lỗi Andrew. Ông ta qua chỗ Nga, giúp nhân viên kéo tay cô đứng dậy. Cô thoát mạnh tay Mao ra quát.
Biến ngay đồ thái giám
Ơ! Con này láo...
Mao giận điếng người. Ông nghiến răng cành cạch, chửi cha mắng mẹ ông cũng không tức bằng bị gọi là thái giám. Không có khách ở đây là ông đã cho cô ăn đòn mềm mình rồi. Mau đứng dậy nào, Sophia...mày say quá rồi.
Tôi say hồi nào? Ông say thì có...Tôi phải hạ được cái tên cao ngạo này Nga cười lớn, đập đập tay vào lòng ngực mình rồi giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Andrew. Fuck... up!
Vừa dứt lời, Nga mất thân bằng. Cô chúi đầu về phía trước, ngã gục vào người Andrew rồi ngất lịm trong sự ngỡ ngàng của mọi người...
Cơn say xâm chiếm khắp người Nga. Nó khiến cơ thể cô bắt đầu chìm dần chìm dần. Mọi sầu khổ như bắt đầu buông tay ra khỏi thân người nhỏ bé của cô, để mặc cô vùi đầu ngủ ngon lành trong vòng tay rộng lớn của một người xa lạ. Bây giờ, cô mới hiểu được lý do vì sao con người ta thường tìm đến với chè để cho lòng thanh tịnh, tìm đến với cà phê để cân bằng lại cảm xúc và tìm đến sự mạnh mẽ bạo liệt của rượu để quên đi nỗi sầu...
Có những giông tố bất chợt kéo đến trông đời mà ta không thể nào chống trả lại được. Và thay vì mạnh mẽ đứng lên để đối mặt tìm cách sinh tồn. Con ngưởi ta vẫn đôi lần yếu mềm tìm kiếm đến men rượu để giải sầu. Và bạn đồng hành, đôi khi lại là người mà ta căm ghét nhất trên đời...
--o---
3 giờ chiều ngày hôm sau.
Mày nghĩ mày là ai mà dám nhục mạ khách trước đám đông? Mày có biết anh ta là khách VIP ở đây không hả?
Bà Sen chống tay lên hông, quát như tát nước vào mặt Nga. Cô chỉ im lặng cúi đầu. Nét mặt say rượu vẫn còn đọng lại dù đã ngủ vùi hơn cả ngày trời.
Bà có thể trừ tiền tôi... Nga lãnh đạm nói.
Tất nhiên là phải trừ rồi, nhưng không phải chỉ tiền thôi đâu. Ba mày sẽ phải nhịn đói 3 ngày. Nếu mày còn có thái độ như thế này đối với khách nữa thì tao sẽ báo bên đó cho ông ta nhịn cả tuần coi mày còn cứng đầu, cứng cổ nữa không. Tao nói mày biết, lo mà kiếm tiền chuộc ba mày ra, còn không thì tao cho xã hội đen xử một phát là xong. Bà Sen gằn giọng đe doạ. Đối với Nga, bà thừa biết nhược điểm để răng đe. Chỉ cần động đến ba cô, nhất định sẽ thuần chủng được ngay.
Các người đừng có quá đáng, các người muốn tôi làm gì cũng được, đừng động vào ba tôi. Các người làm vậy không sợ bị quả báo sao? Các người cũng có cha có mẹ mà. Nga sầm mặt đứng phắt dậy cao giọng nói.
Ơ, cái con qủi cái này! Mày... Bà Sen giơ tay lên định cho một cái tát vào mặt Nga thì Mao bước vào ngăn lại.
Thôi bà, nó có khách đợi ngoài kia kìa. Bộ muốn cho nó tiếp khách với bộ mặt sưng vù hả? Mao quay qua Nga ra lệnh.Còn mày, đi thay đồ đi. Khách chờ ngoài kia kìa. Hôm nay, lo mà xin lỗi người ta đi...
Nga mệt mỏi ngồi chảy tóc. Trang điểm nhẹ rồi bước ra ngoài. Xin lỗi người ta? Hắn ta lại đếm ám muội cô nữa à?
Thấy Nga vừa bước ra khỏi phòng. Mao đã quay sang nói nhỏ với bà Sen.
Tên khách đó có vẻ kết con nhỏ này rồi hay sao mà hôm nay lại đến.
Vậy à! Cứ tưởng hắn ta gọi điện làm ầm lên thì phiền. Maya lại trách chúng ta dạy con Sophia không tốt. Thế thì yên tâm rồi.
Bà Sen vuốt vuốt tóc Mao.
Tóc bà dài nhanh nhỉ?
Ừ, đẹp hôn Mao ngắm mình trong gương.
Đẹp, đẹp nhất cái đám lộn xộn này... Bà Sen trêu.
LTG:
-“Man in black”: Người đàn ông hay mặc đồ đen
-Massage: xoa bóp.
-Camera: thiết bị ghi lại hình ảnh.
-Single-matt: một dòng của loại rượu nổi tiếng Whisky.
-Shut the fuck up: một câu chửi bậy.
Andrew đang ngồi chiễm chệ xem báo. Trời hơi nóng nên anh không muốn ra ngoài. Hôm qua, anh thức sáng đêm để chơi bài. Vậy mà giờ này, mặt mày vẫn còn tươi phơi phới.
Tiệp pha cho Andrew tách cafe. Loại cafe đen đậm không bỏ đường. Thứ mà Tiệp không tài nào uống được. Đắng nghét!
Ông chủ có muốn tôi gọi một suất massage thân thể cho ông không?
Không, cám ơn...
Thế ông chủ có muốn tôi gọi một vài cô lên đây phục vụ ông không?
Không, cám ơn...
Massage không thích, gái gú cũng không thèm. Tiệp tò mò hỏi Andrew.
Tôi hơi tò mò. Tại sao lần này, ông chủ lại trú ở đây dài ngày thế?
Cậu ở với tôi lâu như vậy mà không hiểu ý tôi sao?
Andrew nháy mắt, nhìn khuôn mặt suy tư của Tiệp. Anh huýt sáo, đứng dậy, khoát chiếc áo vest đen vào, đỉnh đạt chỉnh lại mép áo. Anh thích màu đen, quần áo anh đa phần là màu tối. Đồ vest của anh, tất cả đều là màu đen. Nhiều người quen biết anh vẫn thường hay gọi anh là Man in black
Ông chủ muốn tôi chuẩn bị xe không?
Không cần. Tôi chỉ đi vòng vòng xung quanh đây một chút.
Andrew lững thững đi dạo quanh khách sạn Đệ Nhất. Mấy ngày qua, anh chỉ chúi đầu vào đánh bạc nên ít lui tới nơi này. Anh vừa đi vừa huýt sáo, hai tay bỏ vào túi quần, phong thái ung dung tự tại, gương mặt lạnh lùng nam tính. Nói chung, tâm trạng anh đang vui nên ít cau có. Mỗi nơi anh lướt qua, có biết bao ánh mắt nữ nhi đắm đuối dõi theo. Thỉnh thoảng, anh lại nheo mắt với một vài cô gái khiến trái tim họ như rơi rụng.
Sau một hồi lang thang khu vực giải trí, ánh mắt đen uy quyền lãnh đạm bất ngờ quét ngang tấm ảnh khổ lớn được treo trên bức tường gần khu vực mua sắm. Nhân vật trong tấm ảnh đó làm anh đột ngột dừng chân lại. Cô gái xinh đẹp với nụ cười như ánh mặt trời kia trông rất quen thuộc. Anh vuốt cằm suy nghĩ, cố rà soát loại bộ nhớ của mình. Chắc chắn anh đã gặp cô ta ở đâu rồi...
Sau vài giây ngắn ngủi, chân mày Andrew khẽ nhíu lại, trong đầu dần ẩn hiện lên hình ảnh một người.
Bà thím? Anh chép miệng.
Lướt mắt nhìn dòng chữ trong góc trái của tấm hình. Khoé môi bỗng nhếch nhẹ thành nét cười. Đặc tên sang thì có thể từ bỏ gốc gác ăn mày của mình được à?
Anh đang cảm thấy chán đây. Có người đấu khẩu cũng vui nhỉ?
Kiểm tra lại bản đồ của Đệ Nhất, Andrew xem đường dẫn đến Mamba. Anh vẫn chưa có thời gian ghé thăm bar hạng sang khá nổi tiếng ở Phnom Pênh này.
Vừa bước vào cửa, cô nhân viên lễ tân xinh đẹp đã nở nụ cười rạng rỡ chào đón Andrew. Như mọi khi, anh không thèm đáp trả. Bản tính anh vốn thô lỗ như vậy. Anh luôn cho qua những lời nói mà anh cho là máy móc, bỏ qua những gương mặt mà anh cho là không cần thiết phải quan tâm. Anh vào thẳng vấn đề.
Sophia..
Dạ... Cô lễ tân nhìn Andrew. Cô đoán anh muốn gặp Sophia nhưng có cần ngắn gọn đến mức không nói đầy đủ một câu cơ bản như vậy không?
Tôi muốn Sophia phục vụ tôi... Giọng đã bắt đầu khó chịu.
Andrew đáp lại, mắt lướt vào phía bên trong quán Bar, nơi mọi người đang nói cười vui vẻ. Mới 2 giờ trưa ngày thứ Hai mà quán khá đông khách. Đàn ông ở đây hám gái chẳng khác hám bài là mấy.
Dạ, cô Sophia đang có khách. Ông vui lòng chờ hoặc quay trở lại sau có được không? Ông cũng có thể đặt hẹn với cô ấy.
Andrew đưa mắt nhìn cô lễ tân. Đây là ánh nhìn đầu tiên của anh dành cho cô kể từ lúc bước chân vào quán. Anh nhìn cô chằm chằm như thể. Người như tôi mà phài chờ đợi ai sao? Bà thím, bà nghĩ bà là ai đây?
....
...
..
.
Tôi chờ, nhưng mà cho tôi một bàn gần nơi Sophia đang tiếp khách.... Andrew chốt lại một câu. Anh thấy buồn nôn khi đọc tên Sophia. Hết tên hay sao mà đặc cái tên sến rịn y như người vậy?
Ưu nhã cầm ly rượu trên tay, Andrew liếc mắt kín đáo về phía Nga đang ngồi tiếp khách. Trông cô đã ngà ngà say. Liên tiếp gọi rượu và mở nút chai không ngừng. Cô định tắm rượu hay sao? Anh quá biết mẻ các cô cố tình khui rượu để bán đây mà. Nhìn mặt cô lần đầu anh đã biết là gian xảo. Quả đúng không sai!
Gã đàn ông kia cũng không vừa. Liên tục ép Nga uống rượu. Từ chối mãi không xong, Nga cũng đành uống lấy lệ. Từ sáng đến giờ, dù chỉ uống nhấp môi như thế này, nhưng mắt cô cũng bắt đầu đờ đẫn, người lâng lâng. Có lẽ, vì vậy, mà lý trí cũng không còn minh mẫn để phát hiện ra có hai chiếc camera loại cực rõ đang chăm chú quan sát mình.
Suốt buổi, ông khách già kia hết lấy tay chạm vào vòng mông tròn trịa của Nga, lại chuyển sang vòng eo nhỏ xíu và cuối cùng là dừng lại ở khuôn ngực tuyệt đẹp, quyến rũ kia. Dù ngày nào, Nga cũng chuẩn bị tâm lý cho những trò sàm sỡ như thế này, nhưng cô vẫn không khỏi giật mình khi bị đụng chạm một cách đột ngột như vậy. Cô hốt hoảng làm rơi cả chai rượu xuống nền nhà, nhanh chóng gạt tay người khách đáng tuổi làm cha của cô ra.
Xin ông đừng làm vậy. Nga lí nhí nói.
Sao vậy cưng? Anh vào đây trả tiền để đổi lấy những thứ này. Chứ em nghĩ, anh vào chỉ để uống bia rượu thôi sao. Ngoan nào!
Ông khách già dâm dê kia vẫn không buông tha cho Nga, tay cứ tiếp tục ve vãn đôi chân trắng ngần của cô, càng lúc càng tiến gần hơn những nơi tuyệt mật nhất.
Nga lúng túng run rẩy, nhẹ nhàng nắm tay ông ta ngăn lại nhưng ông ta vẫn cứ làm những điều mình muốn. Mắt cô cứ dè chừng bà Sen đang ngồi cách đó khá xa. Quá sợ hãi và ức chế, cô cầm ly rượu hất vào mặt ông ta rồi đứng lên định bỏ chạy, nhưng ông ta đã kịp thời nắm tay cô ngăn lại. Bị tạt rượu bất ngờ, ông ta không kịp né tránh, điến tiết đứng dậy tát vào mặt cô một cái thật mạnh và chửi toáng lên.
Đồ con đỉ! Mày đang làm cái gì vậy? Sao mày dám tạt rượu tao hả? Mày nghĩ mày là ai? Đã vào đây mà còn bày đặt giữ gìn...
Nga lấy tay đặt lên bên má vừa bị đánh, đầu cúi xuống, mái tóc dài rũ xuống làm che khuất cả khuôn mặt. Nhưng từ xa vẫn không khó để người đang theo dõi cô nhận biết rằng, cô đang khóc...
Ông khách già vẫn liên tục chửi mắng Nga những câu từ rất thậm tệ làm cho khách trong Mamba đều phải ngoáy đầu lại nhìn. Những nhân viên ở đây không những không tiến đến giúp đỡ Nga mà còn quay sang bỉu môi, thỏ thẻ với nhau đủ điều.
Kệ nó đi. Từ hôm nó làm ở đây, nó đuổi không biết bao nhiêu khách rồi. Kiểu này thì cả đám đói nhăn răng...
Nếu không chấp nhận cái nghề này thì vào đây để làm gì?
Nó tưởng nó là công chúa chắc...Tao đã đoán trước rồi mà, má Sen và má Mao không đánh thì khách cũng đánh nó à.
Nghe có chuyện bên ngoài, bà Sen nhanh chóng có mặt ngay sau đó. Nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông khách trong chiếc áo sơ -mi xanh bị dính đầy rượu vang đỏ. Bà vội vàng lấy khăn giấy lau cho ông, miệng không ngớt xin lỗi rối rít. Sau đó, bà quay sang mắng Nga thậm tệ như muốn làm mát lòng ông khách kia.
Con qủi cái này, mày biết đây là ai không? Mày khiến chết rồi phải không? Còn đứng đần người ra đó hả? Sao không mau xin lỗi khách qúi đi Sau đó, bà quay sang ông khách dịu giọng nói. Xin lỗi qúi khách, em nó mới vào nên còn khờ dại. Mong qúi khách bỏ qua.
Dù Sen đã rối rít xin lỗi như vậy nhưng ông khách già khó tính kia vẫn còn giận hầm hầm. Ông hậm hực nhìn Nga yêu cầu tính tiền rồi bỏ đi. Bà Sen sợ mất khách thì chạy theo tiếp tục xin lỗi. Một lúc sau, bà quay lại chỗ Nga. Không biết có phải vì không thể làm ông khách nguôi giận hay sao mà bà lại trút hết sự bực dọc lên người cô.
Đồ con đỉ. Mày đến đây chẳng được tích sự gì. Chỉ tổ ăn hại thôi à. Tao nói cho mày biết. Tao sẽ báo lên Maya yêu cầu cho thằng cha già của mày nhịn đói ba ngày cho biết thân.
Nga đang đứng im ru như pho tượng, cam chịu những lời mắng nhiếc của Sen mà không hề đáp trả. Thế nhưng, khi cô vừa nghe nói việc bỏ đói ông Thiên thì cô vội vàng nắm tay bà Sen cầu xin.
Tôi xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Xin bà đừng làm như vậy. Ba tôi già rồi, ông không nhịn đói được lâu đâu. Tôi xin bà đó.
Sen thấy khách trong Mamba đang nhìn bà và Nga nên không muốn làm lớn chuyện nữa. Hơn nữa, lúc đó, tiếp tân cũng tiến đến báo Nga có khách đang chờ nên bà im chuyện cho xong. Bà quay sang lườm và cảnh cáo Nga.
Khách đang chờ ở bàn số 19 kìa. Lo mà tiếp khách cho đàng hoàng. Liệu hồn mày đó.
Nga thấy Sen không đả động đến việc ông Thiên nữa thì cũng nhẹ người hơn một chút. Cô lau vội nước mắt rồi lê bước tiến đến nơi cần đến. Tửu lượng cô cũng rất khá. Nhưng có vẻ chưa quen với rượu Tây nên người hơi mệt. Những ngày đầu, cô nôn thốc nôn mửa. Nay, cô đã dần quen. Và dù đã cố gắng nhưng sức chịu đựng cũng rất yếu kém so với những cô gái ở đây. Mới giờ này mà cô đã thấy đầu óc bắt đầu xoay vòng vòng nhẹ rồi. Cô đi mà cứ như người đang lướt trên mây.
Theo thói quen, Nga mở lời chào mà không cần nhìn người đối diện. Khi nhận ra người đang ngồi trước mặt mình thì đã muộn.
Xin chào! Cám ơn vì... Nga đột ngột dừng lại.
Nhìn điệu bộ có vẻ bất ngờ và hơi lúng túng của Nga khi nhận ra mình, Andrew nhếch môi, hất hàm nói.
Ngồi đi. Cô không cần phải màu mè như vậy đâu...
Sau vài phút tần ngần và bị ánh nhìn soi mói của Sen từ xa. Nga miễn cưỡng ngồi xuống, hít một hơi dài, cô lạnh lùng nói.
Tôi không có thời gian ngồi nói nhảm với anh đâu.
Andrew lướt mắt nhìn Nga từ trên xuống dưới.
Lâu ngày không gặp, cô lột xác ngoạn mục làm tôi không kịp nhận ra.
Có liên quan gì đến anh không, đống phân thối?
Cô... Andrew mím môi lườm Nga.
Nga không buồn nhìn Andrew, chỉ chống tay lên đầu kìm hãm cảm giác mọi thứ đang xoay vòng vòng phía trước. Khuôn mặt không giấu vẻ mệt mỏi và sầu não. Nhở đến chai rượu cô vừa làm rơi. Cô tiếc đứt ruột khi nghĩ đến số tiền mà mình phải bỏ ra để đền lại cho bar. Chắc chắn bà Sen sẽ trừ lương cô. Chán chường với việc bị bóc lột lao động, làm bao nhiêu cũng bị chặn lấy hết. Không biết đến bao giờ cô mới có đủ tiền để chuộc ba mình.
Mặc khác, Nga cảm thấy nhục nhã trước Andrew. Nhìn thấy cảnh cô ê chề như vậy. Chắc lòng anh hả hê lắm. Cô cũng không ngờ mình lại gặp anh ở nơi này, nơi mà cô coi là sự tủi nhục nhất của cuộc đời người con gái. Cô đoán, chắc chắn trong lòng anh đang rất khinh thường và mỉa mai cô. Tuy nhiên, cô hề không biết rằng, trong cái đầu tuyệt mĩ kia chưa chắc đang nghĩ về cô như vậy...
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Nga khiến Andrew mất hứng. Anh trông chờ được đấu khẩu với cô. Không ngờ vào đây lại gặp mấy chuyện chướng tai gai mắt này. Tự nhiên, chuyện của thiên hạ bỗng làm anh thấy bực mình trong lòng. Lấy trong túi gói xì-gà, anh bật lửa rít một hơi dài. Ánh mắt nhìn Nga đầy trầm tư, khiến người nhìn vào không thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Bỡn cợt, thoả mãn, mỉa mai, hoài nghi, thương hại hay xót xa? Không ai có thể gọi được tên của loại cảm xúc đang được cất giấu trong đáy mắt phượng tuyệt đẹp cuốn hút lòng người đó. Không khí chìm vào tĩnh lặng giữa anh và cô một hồi thật lâu cho đến khi anh đột ngột cất tiếng.
Sao chẳng sống cho tử tế một chút. Cô vốn kiêu hãnh lắm mà.
Nga đang chống tay lên đầu. Nghe những lời khinh khi Andrew vừa nói ra, cô cũng không phản ứng gì, chỉ lặng lặng đưa ly rượu lên miệng hớp một ngụm. Vị Wishky đậm đặc cay nồng từ những giọt đầu tiên trong cuống họng như giúp cô bình tâm trở lại. Bất chợt, cô nở nụ cười nhạt nhẽo không giấu được sự chua xót trên gương mặt diễm lệ.
Người như anh thì hiểu được cái gì? Nga vẫn chống tay lên đầu, không buồn quay sang nhìn Andrew lấy một giây. Cô chán ghét gương mặt anh, không chịu được bất cứ lời nào được thốt ra từ bờ môi cực kỳ gợi cảm đó.
Anh nghĩ cô muốn sống như thế này sao? Có ai sinh ra lại muốn rơi vào con đường nhơ nhuốc này? 23 năm qua, Nga chưa bao giờ có thể hình dung được cuộc sống của mình lại trở nên thế này. Cô là một cô gái giản dị với một ước mơ cũng hết sức giản đơn như bao cô gái khác. Cô ước mình được làm công tác truyền kiến thức cho trẻ em có hoàn cảnh bất hạnh, được sống cùng người mình yêu thương bên cạnh những đứa con thơ. Nhưng giờ đây, ước mơ đó trở nên vô cùng xa vời đối với cô.
Cô nên học cách nghĩ tốt về người khác một chút. Ít nhất là ngay trong lúc này. Andrew nhếch môi, không hiểu đó là một nụ cười, hay là cách biểu lộ cảm xúc mỗi khi phải nghe thấy những điều không muốn nghe.
Người như anh thì có gì tốt đẹp để người khác phải nghĩ? Cô thừa biết mục đích duy nhất của việc anh đến đây là nhìn thấy sự thất bại ê chề trong tủi nhục của cô. Chỉ có điều, anh vẫn chưa lên tiếng đó thôi. Vì thế, cô không ngần ngại quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.
Nếu anh đến đây để khinh khi tôi thì cứ việc. Nhưng tôi hy vọng, đây sẽ là lần cuối cùng tôi ngồi cùng bàn với anh.
Andrew không chút khó chịu, chỉ cười cười nhìn Nga như đáp trả sự khiêu khích trong câu nói của cô. Anh bất chợt hỏi, trong giọng nói có chút trêu đùa, không thich hợp lắm cho tâm trang đang sầu não của cô lúc này.
Vẫn còn cay cú vụ việc hôm trước sao? Cô nhìn vậy mà thù dai quá nha
Đối với anh là đùa giỡn, nhưng đối với hai cha con tôi là sự sinh tồn đó anh có hiểu không? Nếu như anh không lừa gạt tôi. Nếu như anh trả số tiền đó cho tôi thì bây giờ tôi đã không phải ngồi ở đây. Tôi hận anh lắm anh có biết không. Vì thế, đừng bao giờ để cho tôi nhìn thấy mặt anh lần nữa. Hãy tránh xa tôi ra. Từ rày về sau, khi gặp tôi thì đừng giả vờ như quen biết tôi kiểu như thế này. Anh là người đáng xấu hổ nhất mà tôi từng gặp qua trong cuộc đời đó anh có biết không vậy hả.
Khác với những lần trước, mỗi khi Nga nói ra câu nào là Andrew tìm cách đối đáp lại ngay. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt long lanh nước của cô. Anh như hiểu được trò đùa của mình đã đi quá đà. Tuy nhiên, anh không hề nghĩ rằng, đó là lỗi của anh.
Ý cô nói việc cô phải ngồi ở đây là do lỗi của tôi à? Sao cô không nghĩ đến trường hợp. Nếu ba cô có số tiền đó trong tay, ông ta cũng lại chúi đầu vào sòng bạc tiếp. Chưa chắc là ông ta chịu về nhà với cô. Andrew hất hàm nói, tìm kiếm lý do để thoả lấp chút day dứt bất chợt thoáng qua trong lòng.
Anh có biết người tồi tệ nhất trên đời là loại người nào không? Là loại người đã biết mình sai mà vẫn không chịu chấp nhận mình sai. Cái loại đó là anh đó. Hãy uống hết đống rượu này rồi cút khỏi mắt tôi đi.
Andrew cười nhạt không biết trả lời như thế nào. Anh không hiểu sao mình lại bị lôi kéo vào việc của gia đình người ta. Anh đang chán không có việc gì làm, chỉ muốn đến đây giải khuây một chút. Nào ngờ, bây giờ, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu hơn.
Cả hai không nói gì một hồi rất lâu. Nga xem như không có sự tồn tại của Andrew trước mặt, tay liên tục rót rượu. Cô hớp từng ngụm rượu đầy vào bờ môi đỏ hồng ươn ướt như những trái dây tây. Hết ngụm này đến ngụm khác. Hết ly này đến ly khác. Chai Single-malt trong tay cô cũng từ từ cạn dần. Cô bắt đầu thấy người nóng ran, hai má ửng hồng dưới những ánh đèn hỗn tạp. Gương mặt xinh đẹp trông lạnh lùng nhưng lại hết sức cô đơn.
Andrew cũng tự tay rót rượu uống. Mặc dù, nhiệm vụ này là của tiếp viên. Có ai thuở đời nay, đến bar tự bỏ tiền mua rượu cho tiếp viên uống, phải tự phục vụ mình và rồi còn bị mắng nhiếc xối xả...
Tôi bỏ tiền đến đây mua vui chứ không phải để ngồi đây để cô chửi mắng, xong rồi trù ẻo kiểu này nha. Chắc phải gọi quản lý ra phàn nàn quá..
Nga đang im lìm, mặc Andrew muốn làm gì thì làm. Nhưng khi vừa nghe anh nhắc đến quản lý thì mới quay đầu sang nhìn, ánh mắt đã bắt đầu thiếu đi sự linh động, dáng vẻ mệt mỏi như không còn chút sức lực. Bỏ mặc hết mọi thứ nghiệt ngã đang diễn ra trong cuộc đời mình, cô muốn được chìm dần vào men say để có thể tạm thời được sống trong thế giới riêng của mình, nơi ấy chắc chắn sẽ yên bình hơn những gì cô đang phải chịu đựng trong lúc này. Cô thèm khát được say, được sống dậy trong những ảo ảnh không tên, không có nơi bất đầu hay điểm kết thúc nào cả...
Hãy cho tôi được say. Chỉ hôm nay thôi. Một lần này thôi... Cô mệt mỏi nói, ánh mắt chứa đựng sự cầu khẩn đáng thương.
Andrew nghe những lời van xin thiết tha của Nga thì có chút ngạc nhiên. Nhất thời định gọi quản lý nhưng đã kịp dừng lại.
Ánh đèn chiếu vào đôi mắt to tròn của Nga khiến nó long lanh như có nước. Nhìn cô thật khiến người đối diện mủi lòng.
Nga thở nặng nề, khẽ nhắm mắt lại. Cô có cảm giác những giọt Whisky đắng nghét đang dần dần thấm vào từng tế bào da thịt của cô, khiến người trở nên nóng ran, tay chân dần mất tự chủ. Thế nhưng, cô vẫn tiếp tục uống. Uống cho quên mọi cớ sự đắng cay trong đời.
Đừng uống nữa!
Andrew ngăn chai rượu đang định rót vào ly của Nga. Bàn tay lạnh lẽo của anh cũng vô thức chạm vào bàn tay cô một cách tự nhiên. Cô không hề để ý đến cử chỉ thân mật này, gạt phắt tay anh ra, nói giọng cáu gắt.
Mặc kệ tôi...
Rượu của tôi chứ không phải là rượu của cô. Cô nghĩ tôi bỏ tiền ra để đến đây mua rượu cho cô uống sao? Có biết bao nhiêu một chai Single-malt không?
Andrew nhìn khuôn mặt diễm lệ nhưng u uất của Nga. Nhất thời cầm lấy ly cô rồi uống cạn. Cô hơi bất ngờ, nhìn anh bằng vẻ cay cú.
Anh làm gì vậy? Sao lại uống ly của tôi? Sao lại uống rượu của tôi. Trả lại cho tôi...
Nga vừa nói vừa giành lấy chai rượu rượu trong tay Andrew. Nhanh như cắt, cô đưa chai lên miệng tu một ngụm lớn như đang uống nước lã. Hành động hấp tấp vội vàng như sợ ai cướp lấy của mình. Rượu từ miệng cô chảy tràn ra hết cả bộ váy màu xanh dương đang mặc trên người. Trong phút chốc, cô ho sặc sụa nhưng vẫn ngoan cố cự tuyệt khi anh giành lấy chai rượu từ tay cô và cất giọng can ngăn.
Uống bao nhiêu đó đủ rồi. Cô muốn chết sao? Có biết khi mất tự chủ thì sẽ bị người khác lạm dụng không?
Tôi chết là có liên can gì đến anh? Tôi có bị sao thì liên can gì đến anh? Nga bất chợt nhìn Andrew cười rồi nói. A! Có lẽ, anh sợ không còn người đấu khẩu với anh phải không? Nói xong, cô lại cười lớn một cách ngây dại. Cho tôi một ly nữa đi...
Nga quờ quạng cầm ly rượu đẩy về phía Andrew van xin thành khẩn. Anh dù cứng rắn nhưng thỉnh thoảng cũng rót cho cô một chút vào ly để uống cầm cự. Anh cứ tưởng cô say, nào ngờ vẫn còn chút tỉnh táo. Đòi uống mãi không xong, cô đập tay lên bàn nói lớn giọng nhèo nhẹo.
Hãy chơi một trò chơi...
Trò gì nữa đây?
Đấu rượu...
Cô say rồi còn đòi đấu rượu với ai nữa? Đúng là vớ vẩn...
Nga hướng người sát về phía Andrew. Mắt hơi ngây dại, cô giơ ngón tay thon thả chỉ vào má anh, miết nhẹ vào đó. Dù trong phút giây ngắn ngủi cũng khiến ai đó không say cũng nóng ran người.
Anh sợ có phải không? Anh sợ thua tôi thì mất mặt chứ gì? Tôi biết mà.
Andrew biết Nga nói thế để khiêu khích anh. Trong lòng, thực sự, anh chẳng muốn hơn thua gì với cô. Tuy nhiên, tính kiêu hãnh cuối cùng lại khiến anh đồng ý.
Được thôi. Thích thì chiều. Nhưng tôi có một điều kiện
Nói đi...
Nếu cô thua thì phải làm theo những gì tôi yêu cầu.
Là gì? Tôi đoán là ngồi yên một tiếng đồng hồ cho anh tổng xỉ vả phải không? Hay là lôi tôi vòng vòng khách sạn để tôi làm người nổi tiếng một lần nữa? Nga cười nhạt.
Không được gọi tôi là đống phân thối và phải xin lỗi tôi trước mặt những người ở đây. Dám không?
Được thôi. Chuyện nhỏ như con thỏ. Còn nếu anh thua thì sao?
Thích gì tôi chiều nấy...
Tốt! Vậy thì đừng bao giờ đến đây kiếm chuyện với tôi nữa. Nhớ đấy! Nga nhèo nhẹo nói.
Ok...
50 chục ly Single-malt được đặt trên bàn ngay ngắn. Mọi người xung quanh bắt đầu hướng về phía Nga và Andrew. Bà Sen cũng tò mò cầm quạt bước tới gần, đưa mắt hình viên đạn nhìn Nga như cảnh cáo. Con bé này, hôm nay định làm loạn à? Nhưng không sao, bán càng nhiều rượu càng tốt cơ mà. Chỉ lo mỗi việc cô uống nhiều rồi gục tại bàn thì không ai tiếp khách tối nay thì mệt. Nhìn những chai rượu đang được đặt lên bàn, bà mỉm cười tâm đắc. Một chai Single-malt cũng hơn 500 đô. Vị đại gia trẻ tuổi đẹp trai này quả là chịu chơi.
5 ly đầu tiên khiến Nga thấy người càng thêm nóng ran. Chiếc váy hai dây ngắn mỏng manh vẫn khiến cô thấy nóng. Cô bức bí, hai má đỏ hồng như con gái Đà Lạt xuống Sài Gòn.
Andrew ngồi ngay bên cạnh, mặt mày tỉnh bơ dù đã chấp cô uống gấp đôi. Anh tựa người vào thành ghế da, hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt sang nhìn điệu bộ be bét của Nga trề môi lắc đầu.
Cô có đầu hàng lúc này vẫn còn chưa muộn.
Im đi! Đống phân thối lắm mồm Nga quát.
3 ly tiếp theo khiến cô gục gật, mắt chuẩn bị nhíu lại nhưng cô vẫn gắng gượng
Yếu mà bày đặc ra gió.... Andrew khinh khỉnh. Uống liên tục 6 ly rồi đặt cành cạch trên bàn.
Anh nói ai yếu. Đồ biến thái xấu xa kia...
Cái miệng này. Say xỉn đến nơi vẫn không quên chửi người... Anh nghiến răng.
3 ly tiếp tục được nuốt trọn vào khuôn miệng hồng xinh xắn của Nga. Cô thấy đầu óc quay cuồng. Phía trước đã bắt đầu mờ ảo, không còn nhận ra hình dạng của ai cả. Cô gục hẳn đầu xuống bàn, miệng muốn xùi bọt mép...
Andrew vẫn giữ nguyên sắc mặt. Vài ly đối với anh có là bao. Bà thím này, đúng là cứng đầu thật. Thua mà vẫn không chấp nhận thua.
Chịu đầu hàng chưa? Tôi đang chuẩn bị tinh thần nghe cô xin lỗi đây.
Nga chống tay lên đầu, quờ quạng chỉ trỏ vào mặt Andrew, cô nhếch miệng cười ngớ ngẩn.
Tôi sợ quá! Nhưng tôi lo anh không được toại nguyện.
Andrew liếc mắt nhìn Nga. Mặt vẫn tỉnh rụi. Cô nghĩ sao mà cả gan dám cá cược với người uống rượu như uống nước lã như anh. Đúng là hồ đồ, hiếu thắng.
Thua chưa? Hay đợi ngã ra bàn mới chịu?
Nga cố nhướng người dậy, lờ đờ nhìn Andrew. Qua ánh đèn mờ ảo chập chờn trước mắt cô. Khuôn mặt Will ẩn hiện với nụ cười thật hiền hoà. Ánh mắt nâu sâu thăm thẳm âm trầm nhìn cô như chất chứa bao tâm sự. Hình ảnh mộng mị đó khiến đôi môi hồng còn vương đầy những giọt rượu đắng bất giác mỉm cười. Nụ cười hiếm hoi nở rộ lần đầu tiên trên gương mặt diễm lệ. Nụ cười đầy hạnh phúc này, Andrew chưa bao giờ nhìn thấy trước đây...Anh cũng không hiểu sao thái độ cô lại nhanh chóng thay đổi như vậy. Cô không còn khinh khỉnh, lườm anh như thường lệ. Nụ cười cô, quả là rất đẹp!
Thế nhưng, nhanh chóng sau đó, nụ cười lại tắt lịm khi trước mắt Nga là hình ảnh đống phân thối mà cô ghét cay, ghét đắng. Cô hụt hẫng, lấy tay dụi dụi mắt mình. Khuôn mặt cũng biến sắc.
Cô bị sao vậy? Thua rồi hoá điên à? Làm gì nhìn tôi rồi cười. Thua rồi định giở trò gì sao?
Nghe Andrew nói thế, Nga bực dọc đập bàn thật lớn rồi hét lên bằng tiếng Anh.
Shut the fuck up, ok!
Cả Bar hướng về bàn Andrew, trố mắt nhìn Nga.
Andrew mím môi, nhíu mày nhìn Nga. Anh hận vì không thể tát vào mặt cô một cái cho tỉnh. Bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía bàn của anh. Andrew đầu đội trời, chân đạp đất, hiêng ngang bốn vùng chiến thuật. Vậy mà lại để một đứa con gái chửi như vậy trước mặt bao nhiêu người. Thực sự, nhục không thể tả!
Bà Sen nghiến răng sai người dìu Nga vào trong. Lúc này, Mao cũng vừa đi đâu về. Thấy có sự cố, ông vội vàng đến giải quyết.
Mau lôi nó vào phòng trước khi nó làm loạn. Nhớ xin lỗi khách đàng hoàng.
Mao lại gần, khẩn khoản xin lỗi Andrew. Ông ta qua chỗ Nga, giúp nhân viên kéo tay cô đứng dậy. Cô thoát mạnh tay Mao ra quát.
Biến ngay đồ thái giám
Ơ! Con này láo...
Mao giận điếng người. Ông nghiến răng cành cạch, chửi cha mắng mẹ ông cũng không tức bằng bị gọi là thái giám. Không có khách ở đây là ông đã cho cô ăn đòn mềm mình rồi. Mau đứng dậy nào, Sophia...mày say quá rồi.
Tôi say hồi nào? Ông say thì có...Tôi phải hạ được cái tên cao ngạo này Nga cười lớn, đập đập tay vào lòng ngực mình rồi giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Andrew. Fuck... up!
Vừa dứt lời, Nga mất thân bằng. Cô chúi đầu về phía trước, ngã gục vào người Andrew rồi ngất lịm trong sự ngỡ ngàng của mọi người...
Cơn say xâm chiếm khắp người Nga. Nó khiến cơ thể cô bắt đầu chìm dần chìm dần. Mọi sầu khổ như bắt đầu buông tay ra khỏi thân người nhỏ bé của cô, để mặc cô vùi đầu ngủ ngon lành trong vòng tay rộng lớn của một người xa lạ. Bây giờ, cô mới hiểu được lý do vì sao con người ta thường tìm đến với chè để cho lòng thanh tịnh, tìm đến với cà phê để cân bằng lại cảm xúc và tìm đến sự mạnh mẽ bạo liệt của rượu để quên đi nỗi sầu...
Có những giông tố bất chợt kéo đến trông đời mà ta không thể nào chống trả lại được. Và thay vì mạnh mẽ đứng lên để đối mặt tìm cách sinh tồn. Con ngưởi ta vẫn đôi lần yếu mềm tìm kiếm đến men rượu để giải sầu. Và bạn đồng hành, đôi khi lại là người mà ta căm ghét nhất trên đời...
--o---
3 giờ chiều ngày hôm sau.
Mày nghĩ mày là ai mà dám nhục mạ khách trước đám đông? Mày có biết anh ta là khách VIP ở đây không hả?
Bà Sen chống tay lên hông, quát như tát nước vào mặt Nga. Cô chỉ im lặng cúi đầu. Nét mặt say rượu vẫn còn đọng lại dù đã ngủ vùi hơn cả ngày trời.
Bà có thể trừ tiền tôi... Nga lãnh đạm nói.
Tất nhiên là phải trừ rồi, nhưng không phải chỉ tiền thôi đâu. Ba mày sẽ phải nhịn đói 3 ngày. Nếu mày còn có thái độ như thế này đối với khách nữa thì tao sẽ báo bên đó cho ông ta nhịn cả tuần coi mày còn cứng đầu, cứng cổ nữa không. Tao nói mày biết, lo mà kiếm tiền chuộc ba mày ra, còn không thì tao cho xã hội đen xử một phát là xong. Bà Sen gằn giọng đe doạ. Đối với Nga, bà thừa biết nhược điểm để răng đe. Chỉ cần động đến ba cô, nhất định sẽ thuần chủng được ngay.
Các người đừng có quá đáng, các người muốn tôi làm gì cũng được, đừng động vào ba tôi. Các người làm vậy không sợ bị quả báo sao? Các người cũng có cha có mẹ mà. Nga sầm mặt đứng phắt dậy cao giọng nói.
Ơ, cái con qủi cái này! Mày... Bà Sen giơ tay lên định cho một cái tát vào mặt Nga thì Mao bước vào ngăn lại.
Thôi bà, nó có khách đợi ngoài kia kìa. Bộ muốn cho nó tiếp khách với bộ mặt sưng vù hả? Mao quay qua Nga ra lệnh.Còn mày, đi thay đồ đi. Khách chờ ngoài kia kìa. Hôm nay, lo mà xin lỗi người ta đi...
Nga mệt mỏi ngồi chảy tóc. Trang điểm nhẹ rồi bước ra ngoài. Xin lỗi người ta? Hắn ta lại đếm ám muội cô nữa à?
Thấy Nga vừa bước ra khỏi phòng. Mao đã quay sang nói nhỏ với bà Sen.
Tên khách đó có vẻ kết con nhỏ này rồi hay sao mà hôm nay lại đến.
Vậy à! Cứ tưởng hắn ta gọi điện làm ầm lên thì phiền. Maya lại trách chúng ta dạy con Sophia không tốt. Thế thì yên tâm rồi.
Bà Sen vuốt vuốt tóc Mao.
Tóc bà dài nhanh nhỉ?
Ừ, đẹp hôn Mao ngắm mình trong gương.
Đẹp, đẹp nhất cái đám lộn xộn này... Bà Sen trêu.
LTG:
-“Man in black”: Người đàn ông hay mặc đồ đen
-Massage: xoa bóp.
-Camera: thiết bị ghi lại hình ảnh.
-Single-matt: một dòng của loại rượu nổi tiếng Whisky.
-Shut the fuck up: một câu chửi bậy.
/114
|