Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già
Chương 21: Tôi đứng ở đó, vừa khóc vừa cười, trải qua một đời một kiếp (1)
/26
|
Hậu quả của việc tám chuyện của thím là, tối hôm đó, anh không chỉ bày ra bộ mặt khó coi với Trần Phóng, còn không ngừng chuốc rượu anh ấy. Trần Phóng ban đầu uống rất vui vẻ, dần dần cũng phát hiện ra có điều không bình thường. Anh ấy liền nhanh trí, lập tức chuyển mục tiêu sang tôi, liên tục gọi “em gái”, ra vẻ thân thiết vô cùng, muốn nhờ tôi đỡ cho hai chén.
Tửu lượng của tôi bình thường, hai chai bia đã là giới hạn cao nhất, nói gì đến loại rượu mạnh này.
Phản ứng đầu tiên của tôi là định từ chối. Sau đó liếc sang anh, lại thấy anh đang nhìn mình, nụ cười như ẩn như hiện. Tôi đang tức vì bị anh giễu cợt coi thường trước mặt thím, thấy vẻ mặt này, trong lòng càng thêm căm giận, đầu nóng phừng phừng, lập tức nhận chén rượu trong tay Trần Phóng.
Rượu vừa đưa đến bên môi, đột nhiên thấy mặt anh biến sắc, vươn tay ra cướp lấy cái chén. Anh uống một hơi cạn sạch, uống xong còn trừng mắt với tôi.
Trước mặt bao nhiêu người, tôi có chút xấu hổ, những người khác cũng sững sờ. Tuy nhiên bạn anh đều là người tinh ý, tức khắc có người chuyển chủ đề câu chuyện, vì vậy trong phòng rất nhanh đã náo nhiệt trở lại.
Anh chẳng thèm để ý tôi, cũng không rót rượu cho Trần Phóng nữa mà đi đến phía bàn bida bên kia.
Trần Phóng thấy khó hiểu bèn hỏi, “Cậu ấy sao thế?”
“Bị quỷ nhập.” Tôi tức giận nói.
Một lát sau, anh đi đến, dẫn tôi rời khỏi.
“Sao về sớm thế? Ở chơi thêm chút đi.” Bạn anh nói.
Anh đưa mắt nhìn tôi, “Còn phải đưa em ấy về đi học lớp chính trị.”
Tôi lo lắng sợ hãi đi theo anh, thỉnh thoảng liếc một cái, nhưng không nhìn ra nét mặt anh là mừng hay giận. Ban nãy tôi nói anh bị quỷ nhập, không biết anh có nghe thấy không?
Lúc lên xe, tôi tự giác mở cửa sau. Anh gọi tôi lại, “Ngồi ghế trước đi.”
Tôi lắc đầu thật mạnh, vội vã ngồi xuống.
Anh cũng không lên xe mà nâng giọng cao thêm một bậc, “Em có qua đây không?”
Cho dù cách một lớp kính, tôi vẫn cảm giác được những tia sáng là lạ trong mắt anh, càng khăng khăng không chịu lên ghế trước. Tôi ngồi nghiêm chỉnh, còn cẩn thận thắt dây an toàn.
Anh không nói thêm, đóng sầm cửa xe phía trước lại, giật cửa sau, vừa ngồi vào liền cúi xuống hôn tôi.
Môi anh có mùi rượu thoang thoảng, dường như còn có hương trái cây, cũng không làm người ta ghét bỏ. Đầu lưỡi anh tiến vào miệng tôi, càn rỡ trêu đùa, tôi chỉ cảm thấy mình sắp sửa bị hơi ấm này hòa tan mất rồi. Tay anh cũng không nhàn rỗi, chẳng biết lúc nào đã kéo áo khoác tôi ra, luồn vào trong lớp quần áo...
Khoảnh khắc tay anh chạm vào da thịt, cơ thể tôi run lên, hai tay chống vào lồng ngực anh, sợ hãi kêu, “Anh trai!”
Anh dừng lại, giọng nói hạ xuống một tông trầm mờ ám, “Anh không phải anh trai em, em cũng chẳng phải là em gái anh.”
“Nhưng chúng ta thực sự là anh em mà.”
Anh nhìn tôi, hỏi, “Em có thể hôn môi với Lương Triển Bằng không?”
Cả người tôi nổi đầy da gà, trả lời, “Sao thế được, thằng bé vẫn là trẻ con mà.”
“Ý anh là Lương Triển Bằng khi trưởng thành.”
Dù thế nào tôi cũng không tưởng tượng nổi cảnh đó, nói một cách ghê tởm, “Nhất định không thể.”
“Vậy là được rồi.” Anh vui vẻ cắn nhẹ môi tôi, “Em sẽ không hôn Lương Triển Bằng, thế nhưng lại hôn anh. Xem ra em cũng không coi anh là anh trai mình.”
Thật vậy sao? Trong đầu tôi mông lung mơ hồ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn cố chấp nói, “Em vẫn luôn coi anh là anh trai mà.”
“Thế sao?” Trong đôi mắt anh lóe lên một tia xảo quyệt, lại tiếp tục hôn tôi, “Nhưng phản ứng của em không giống thế.”
Tôi thẹn quá hóa giận, “Đấy là tại anh cưỡng bức em.”
Anh ra chiều nghiêm túc suy nghĩ một lát, đột nhiên bảo, “Vậy cứ để anh cưỡng bức tiếp đi.”
Thế rồi lại tiếp tục hôn đến quên cả đất trời.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc môi anh cũng rời khỏi, tháo dây anh toàn của tôi, ôm tôi vào trong ngực.
Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác tim đập mạnh như thế này.
Trong bóng tối, tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập và tiếng hô hấp của anh. Tôi biết, người đang ôm mình chính là anh trai, vậy mà lại không muốn đẩy anh ra. Cảm giác phá bỏ mọi cấm kỵ này khiến tim tôi đập rộn ràng.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ một nụ hôn đã khiến mình lâm vào mê muội, sự chống cự trước đó hoàn toàn tan biến không dấu vết.
Có lẽ tôi nên nói gì đó để giảm bớt sự mờ ám này.
“Anh làm chuyện này sau lưng chị Đỗ, không sợ chị ấy biết sao?” Vừa nói xong tôi lập tức hối hận. Lời như vậy lại phát ra từ miệng tôi, dường như hơi kỳ quái.
Tôi bất an nhìn anh, bắt gặp đôi mắt anh sáng rực chiếu thẳng vào mình.
“Lương Mãn Nguyệt, em còn dám nói là em không có cảm giác với anh?”
“Không có thật mà.” Tôi mạnh miệng.
“Thật không? Sao anh lại cảm thấy lời này của em giống như đang ghen nhỉ?” Anh khẽ cười, “Thực ra anh đã để ý từ trước rồi, chỉ cần Đỗ Tập đến nhà chúng ta, em sẽ luôn kiếm cớ trở về phòng.”
Môi anh dán vào tai tôi, thì thào, “Mãn Nguyệt, em cũng thích anh phải không?”
Trước mắt tôi như phủ một tầng sương mù, trong lòng mơ hồ có một giọng nói đang nhắc nhở, rằng không phải, không phải vậy đâu, anh chỉ là anh trai tôi mà thôi. Thế nhưng, bên cạnh cứ quanh quẩn một hơi thở nóng rẫy, khiến tâm tư tôi bị thiêu đến hỗn loạn.
Dần dần, tiếng nhắc nhở kia trở thành một giọng nói khác. Nó nói rằng, đúng vậy, đừng phủ nhận nữa. Nếu không thích anh, tại sao luôn chú ý từng hành động của anh? Nếu không thích, tại sao không vừa mắt với bạn gái của anh ấy? Nếu như không thích, vì sao luôn muốn làm anh hài lòng? Nếu thực sự không thích... Tại sao không lập tức từ chối anh?
Qua một lúc lâu, tôi nép vào lồng ngực anh, thì thầm, “Thực ra em vẫn không thể tin nổi... rằng... anh có thể thích em.”
“Là yêu.” Anh sửa lại.
“Thế lại càng khó tin.”
Anh ôm tôi chặt hơn một chút, “Chẳng có gì là khó tin hết, bây giờ em đang ở trong lòng anh đấy thôi.”
“Nhưng anh vẫn luôn hung dữ với em, còn bắt nạt em liên tục.”
“Ừ, anh sai rồi.”
Tôi ngẩng đầu, trông đường nét nơi chiếc cằm anh, không kiềm được mà đưa tay lên chạm vào, “Anh có đúng là Lưu Thành Hề không? Mau lột mặt nạ ra cho em xem nào!”
Anh nở nụ cười, cúi đầu nắm lấy bàn tay tôi, đưa lên chạm vào từng chút, từng nơi trên gương mặt mình. Bờ môi, cái mũi, đôi mắt, vầng trán...
“Không thể giả được.”
“Vâng, hình như là thật rồi.” Tôi gật đầu, thu tay về, nhưng trong lòng vẫn không yên, “Thế nhưng, anh thông minh như vậy, xuất chúng đến thế, lại có rất nhiều cô gái thích anh, làm sao anh lại yêu em được?”
Anh trả lời đơn giản, “Luật bù trừ đấy.”
Tôi hết nói nổi.
“Trước đây em từng đọc một quyển sách. Trong sách, nam chính vô cùng đẹp trai tài giỏi, gia thế hiển hách, nhưng anh ta lại thích một cô gái không hề xinh đẹp, ngây ngô ngốc nghếch, đến đi đường cũng có thể ngã, cuối cùng còn mặc kệ sự phản đối của gia đình, nhất quyết lấy cô ấy. Thời gian đầu, cuộc sống rất vui vẻ và vô cùng hạnh phúc. Nhưng rồi dần dần anh ta nhận ra, bọn họ thực sự không thích hợp. Cô gái kia tuy rằng cũng yêu anh, nhưng khi anh nói, cô ấy không hiểu, luôn gây phiền phức, phạm vào những lỗi ngớ ngẩn, làm anh bị họ hàng chê cười... Càng ngày anh càng phát hiện, mình thực sự đã chán ngấy với việc ngày ngày phải giải quyết hậu quả cho cô ấy, chán với việc suốt ngày phải dỗ dành cô, chán cả khuôn mặt của cô... Thế rồi, anh ấy đem lòng yêu người khác.”
Anh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng, “Lương Mãn Nguyệt, em nghĩ anh dằn vặt bao nhiêu năm như vậy, là anh đùa giỡn với em sao? Tốn nhiều năm đến thế, để đùa với một người chẳng có gì đáng đùa? Em cho rằng anh cũng ngốc giống em sao? Huống hồ...” Anh xoa đầu tôi, nói tiếp, “Em mặc dù không đẹp, nhưng cũng không đần độn đến thế?”
Đây là đang động viên tôi, hay là đang giễu cợt tôi vậy?
Tôi đột nhiên nhớ lại, giãy ra khỏi lồng ngực anh, nói bằng giọng lên án, “Anh chẳng bảo không ai thèm để ý em còn gì?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, khóe miệng anh hơi nâng lên, “Tiếc là mắt nhìn của anh kém quá, cứ không ngừng để ý mãi thôi.”
Tôi đỏ mặt, nhưng nhân lúc anh không nhìn ra vì ánh sáng kém, tiếp tục tố cáo, “Anh còn bảo em đến tám mươi tuổi cũng không ai thèm lấy!”
“Đấy là tại em hiểu sai.” Anh lại kéo tôi vào trong lòng, “Chẳng lẽ khi em tám mươi tuổi không thể ngồi xem phim với mẹ chồng?”
Tôi im bặt.
Một khoảng yên lặng trôi qua, sau đó tôi hỏi anh, “Vậy bây giờ có tính là anh đang theo đuổi em không?”
Anh cúi nhìn tôi, trầm mặc một lúc rồi nói, “Anh cho rằng mình đã thành công.”
Tôi lập tức đẩy anh ra, ngồi thẳng người, “Chưa, đương nhiên là chưa rồi.”
Trong lòng tôi âm thầm đắc ý. Ngô Gia Hinh, tớ bây giờ cũng không làm cậu mất mặt rồi nhé!
Trước kia Gia Hinh từng dạy tôi, “Cho dù cậu chỉ muốn gật đầu ngay lập tức thì cũng không thể để người muốn theo đuổi cậu đạt được một cách dễ dàng.”
Tôi tưởng tượng đến hình ảnh Gia Hinh trong máy vi tính kích động khen tôi, “Lương Mãn Nguyệt, rốt cuộc cậu cũng khá lên rồi.”
Anh nhíu mày hỏi, “Thế em muốn sao?”
Tôi bị anh lườm, khí thế nhất thời xẹp xuống, nhỏ giọng nói, “Dù sao người khác theo đuổi con gái cũng không như anh. Ít nhất cũng phải tặng bó hoa chứ.”
Anh bĩu môi, “Tầm thường.”
Nhìn đi, nhìn đi, đã gỡ mặt nạ xuống, lộ nguyên hình rồi đấy. Sự dịu dàng ban nãy quả nhiên là giả vờ.
Tối đến, tôi trằn trọc trên giường, lúc nhớ đến đôi mắt sáng của anh, khi lại nghĩ về khuôn mặt tuấn tú, rồi lại nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Sau đó tôi chợt nghĩ, liệu anh có cảm thấy việc tặng hoa quá tầm thường mà không thèm theo đuổi tôi nữa không?
Trong lòng tôi hối hận vô cùng, nhưng lập tức lại nghĩ, không đâu không đâu, anh đâu phải người dễ lùi bước như thế chứ.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề... Tôi không lo lắng về mối quan hệ đang thay đổi theo chiều hướng nguy hiểm này sao? Cớ gì lại chỉ lo anh lùi bước, không cần tôi nữa?
Bỗng dưng tôi nghĩ đến lời của La Duy. Chẳng lẽ tôi đối với anh...
Nghĩ đến đây, mặt tôi đỏ bừng, chôn mặt vào trong chăn.
Hôm sau lúc tan làm, thấy anh đợi ở cửa, tôi nhất thời cuống lên. Liệu anh có làm gì trước mặt mọi người không? Xung quanh toàn là đồng nghiệp của tôi đấy.
May là anh chỉ hạ cửa kính xuống, ý bảo tôi lên xe.
Quả nhiên là chẳng có bất ngờ nào hết. Tôi vừa cảm thấy may mắn, lại vừa thất vọng, bĩu môi. Cũng chẳng thèm mở cửa xe giúp tôi nữa, đúng là không có phong độ.
Tuy nhiên tôi vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Trên xe không hề có hoa.
Chúng tôi ăn cơm ở một nhà hàng đồ Tây ven hồ. Bên ngoài, mặt nước gợn sóng lăn tăn, lặng lẽ phản chiếu thành phố muôn màu muôn vẻ. Ngoài cửa sổ là đèn điện lấp lánh, bên trong là ánh sáng ấm áp và âm nhạc du dương.
Trong bầu không khí như vậy, khuôn mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Mặc dù thế này có chút cổ lỗ, nhưng thôi, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Cổ lỗ mà vẫn được người ta sử dụng liên tục, âu cũng có nguyên nhân cả.
Nhưng khi bữa cơm kết thúc, cảnh anh ôm bó hoa hồng thổ lộ trong tiếng đàn violin trong tưởng tượng của tôi không hề xuất hiện. Tôi len lén thở dài, hóa ra chỉ là cho tôi đi ăn bữa cơm mà thôi.
Đúng là tưởng bở rồi.
Tôi trộm nhìn anh, lại đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình, nét cười thấp thoáng. Dường như tâm sự đã bị anh nhìn thấu, tôi đỏ mặt, vội vã chuyển ánh mắt, làm bộ không biết gì.
Trên đường về, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nói chuyện với anh mấy câu.
Tôi có chút chán nản.
Đột nhiên anh chuyển đường đi, nói phải về công ty lấy một tập tài liệu. Thế nhưng đến tòa nhà công ty, anh lại không vào bãi đỗ xe mà dừng ở lề đường đối diện.
Anh xuống xe, bảo tôi, “Đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tôi “Vâng” một tiếng, nhàm chán ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Bên ngoài bỗng dưng có tiếng ồn ào. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy tòa nhà đối diện đã tối sầm, liền vội vã xuống xe. Anh sẽ không bị giam ở bên trong, không thoát ra được đấy chứ?
Chỉ sau một khắc, chợt có ánh sáng từ phía dưới tòa nhà tỏa ra, từ từ dâng lên cao. Thế rồi ánh sáng khắp mọi nơi dần tụ lại vào góc bên trái tòa nhà, hóa thành một vầng trăng tròn.
Bốn phía truyền đến những tiếng hô hoán. Tôi đưa tay che miệng.
Ngay sau đó, dường như có một chiếc bút thần đang nhảy múa, ở dưới vầng trăng tròn, từ từ xuất hiện một đóa hoa được vẽ bằng những đường nét tinh tế, nở tung rực rỡ.
“Trời ơi, là tỏ tình đấy! Lãng mạn quá đi mất!” Có giọng cô gái ở phía sau hô lên, sau đó là những tiếng cảm thán và âm thanh chụp ảnh liên tục.
Tôi đứng đó, vừa khóc vừa cười. Nụ cười không sao tắt được, mà nước mắt cũng chẳng thể ngừng tuôn.
Rõ ràng chỉ là hơn mười giây, tôi lại cảm thấy dường như đã trải qua cả một cuộc đời.
Tửu lượng của tôi bình thường, hai chai bia đã là giới hạn cao nhất, nói gì đến loại rượu mạnh này.
Phản ứng đầu tiên của tôi là định từ chối. Sau đó liếc sang anh, lại thấy anh đang nhìn mình, nụ cười như ẩn như hiện. Tôi đang tức vì bị anh giễu cợt coi thường trước mặt thím, thấy vẻ mặt này, trong lòng càng thêm căm giận, đầu nóng phừng phừng, lập tức nhận chén rượu trong tay Trần Phóng.
Rượu vừa đưa đến bên môi, đột nhiên thấy mặt anh biến sắc, vươn tay ra cướp lấy cái chén. Anh uống một hơi cạn sạch, uống xong còn trừng mắt với tôi.
Trước mặt bao nhiêu người, tôi có chút xấu hổ, những người khác cũng sững sờ. Tuy nhiên bạn anh đều là người tinh ý, tức khắc có người chuyển chủ đề câu chuyện, vì vậy trong phòng rất nhanh đã náo nhiệt trở lại.
Anh chẳng thèm để ý tôi, cũng không rót rượu cho Trần Phóng nữa mà đi đến phía bàn bida bên kia.
Trần Phóng thấy khó hiểu bèn hỏi, “Cậu ấy sao thế?”
“Bị quỷ nhập.” Tôi tức giận nói.
Một lát sau, anh đi đến, dẫn tôi rời khỏi.
“Sao về sớm thế? Ở chơi thêm chút đi.” Bạn anh nói.
Anh đưa mắt nhìn tôi, “Còn phải đưa em ấy về đi học lớp chính trị.”
Tôi lo lắng sợ hãi đi theo anh, thỉnh thoảng liếc một cái, nhưng không nhìn ra nét mặt anh là mừng hay giận. Ban nãy tôi nói anh bị quỷ nhập, không biết anh có nghe thấy không?
Lúc lên xe, tôi tự giác mở cửa sau. Anh gọi tôi lại, “Ngồi ghế trước đi.”
Tôi lắc đầu thật mạnh, vội vã ngồi xuống.
Anh cũng không lên xe mà nâng giọng cao thêm một bậc, “Em có qua đây không?”
Cho dù cách một lớp kính, tôi vẫn cảm giác được những tia sáng là lạ trong mắt anh, càng khăng khăng không chịu lên ghế trước. Tôi ngồi nghiêm chỉnh, còn cẩn thận thắt dây an toàn.
Anh không nói thêm, đóng sầm cửa xe phía trước lại, giật cửa sau, vừa ngồi vào liền cúi xuống hôn tôi.
Môi anh có mùi rượu thoang thoảng, dường như còn có hương trái cây, cũng không làm người ta ghét bỏ. Đầu lưỡi anh tiến vào miệng tôi, càn rỡ trêu đùa, tôi chỉ cảm thấy mình sắp sửa bị hơi ấm này hòa tan mất rồi. Tay anh cũng không nhàn rỗi, chẳng biết lúc nào đã kéo áo khoác tôi ra, luồn vào trong lớp quần áo...
Khoảnh khắc tay anh chạm vào da thịt, cơ thể tôi run lên, hai tay chống vào lồng ngực anh, sợ hãi kêu, “Anh trai!”
Anh dừng lại, giọng nói hạ xuống một tông trầm mờ ám, “Anh không phải anh trai em, em cũng chẳng phải là em gái anh.”
“Nhưng chúng ta thực sự là anh em mà.”
Anh nhìn tôi, hỏi, “Em có thể hôn môi với Lương Triển Bằng không?”
Cả người tôi nổi đầy da gà, trả lời, “Sao thế được, thằng bé vẫn là trẻ con mà.”
“Ý anh là Lương Triển Bằng khi trưởng thành.”
Dù thế nào tôi cũng không tưởng tượng nổi cảnh đó, nói một cách ghê tởm, “Nhất định không thể.”
“Vậy là được rồi.” Anh vui vẻ cắn nhẹ môi tôi, “Em sẽ không hôn Lương Triển Bằng, thế nhưng lại hôn anh. Xem ra em cũng không coi anh là anh trai mình.”
Thật vậy sao? Trong đầu tôi mông lung mơ hồ, tuy nhiên ngoài miệng vẫn cố chấp nói, “Em vẫn luôn coi anh là anh trai mà.”
“Thế sao?” Trong đôi mắt anh lóe lên một tia xảo quyệt, lại tiếp tục hôn tôi, “Nhưng phản ứng của em không giống thế.”
Tôi thẹn quá hóa giận, “Đấy là tại anh cưỡng bức em.”
Anh ra chiều nghiêm túc suy nghĩ một lát, đột nhiên bảo, “Vậy cứ để anh cưỡng bức tiếp đi.”
Thế rồi lại tiếp tục hôn đến quên cả đất trời.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc môi anh cũng rời khỏi, tháo dây anh toàn của tôi, ôm tôi vào trong ngực.
Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác tim đập mạnh như thế này.
Trong bóng tối, tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập và tiếng hô hấp của anh. Tôi biết, người đang ôm mình chính là anh trai, vậy mà lại không muốn đẩy anh ra. Cảm giác phá bỏ mọi cấm kỵ này khiến tim tôi đập rộn ràng.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ một nụ hôn đã khiến mình lâm vào mê muội, sự chống cự trước đó hoàn toàn tan biến không dấu vết.
Có lẽ tôi nên nói gì đó để giảm bớt sự mờ ám này.
“Anh làm chuyện này sau lưng chị Đỗ, không sợ chị ấy biết sao?” Vừa nói xong tôi lập tức hối hận. Lời như vậy lại phát ra từ miệng tôi, dường như hơi kỳ quái.
Tôi bất an nhìn anh, bắt gặp đôi mắt anh sáng rực chiếu thẳng vào mình.
“Lương Mãn Nguyệt, em còn dám nói là em không có cảm giác với anh?”
“Không có thật mà.” Tôi mạnh miệng.
“Thật không? Sao anh lại cảm thấy lời này của em giống như đang ghen nhỉ?” Anh khẽ cười, “Thực ra anh đã để ý từ trước rồi, chỉ cần Đỗ Tập đến nhà chúng ta, em sẽ luôn kiếm cớ trở về phòng.”
Môi anh dán vào tai tôi, thì thào, “Mãn Nguyệt, em cũng thích anh phải không?”
Trước mắt tôi như phủ một tầng sương mù, trong lòng mơ hồ có một giọng nói đang nhắc nhở, rằng không phải, không phải vậy đâu, anh chỉ là anh trai tôi mà thôi. Thế nhưng, bên cạnh cứ quanh quẩn một hơi thở nóng rẫy, khiến tâm tư tôi bị thiêu đến hỗn loạn.
Dần dần, tiếng nhắc nhở kia trở thành một giọng nói khác. Nó nói rằng, đúng vậy, đừng phủ nhận nữa. Nếu không thích anh, tại sao luôn chú ý từng hành động của anh? Nếu không thích, tại sao không vừa mắt với bạn gái của anh ấy? Nếu như không thích, vì sao luôn muốn làm anh hài lòng? Nếu thực sự không thích... Tại sao không lập tức từ chối anh?
Qua một lúc lâu, tôi nép vào lồng ngực anh, thì thầm, “Thực ra em vẫn không thể tin nổi... rằng... anh có thể thích em.”
“Là yêu.” Anh sửa lại.
“Thế lại càng khó tin.”
Anh ôm tôi chặt hơn một chút, “Chẳng có gì là khó tin hết, bây giờ em đang ở trong lòng anh đấy thôi.”
“Nhưng anh vẫn luôn hung dữ với em, còn bắt nạt em liên tục.”
“Ừ, anh sai rồi.”
Tôi ngẩng đầu, trông đường nét nơi chiếc cằm anh, không kiềm được mà đưa tay lên chạm vào, “Anh có đúng là Lưu Thành Hề không? Mau lột mặt nạ ra cho em xem nào!”
Anh nở nụ cười, cúi đầu nắm lấy bàn tay tôi, đưa lên chạm vào từng chút, từng nơi trên gương mặt mình. Bờ môi, cái mũi, đôi mắt, vầng trán...
“Không thể giả được.”
“Vâng, hình như là thật rồi.” Tôi gật đầu, thu tay về, nhưng trong lòng vẫn không yên, “Thế nhưng, anh thông minh như vậy, xuất chúng đến thế, lại có rất nhiều cô gái thích anh, làm sao anh lại yêu em được?”
Anh trả lời đơn giản, “Luật bù trừ đấy.”
Tôi hết nói nổi.
“Trước đây em từng đọc một quyển sách. Trong sách, nam chính vô cùng đẹp trai tài giỏi, gia thế hiển hách, nhưng anh ta lại thích một cô gái không hề xinh đẹp, ngây ngô ngốc nghếch, đến đi đường cũng có thể ngã, cuối cùng còn mặc kệ sự phản đối của gia đình, nhất quyết lấy cô ấy. Thời gian đầu, cuộc sống rất vui vẻ và vô cùng hạnh phúc. Nhưng rồi dần dần anh ta nhận ra, bọn họ thực sự không thích hợp. Cô gái kia tuy rằng cũng yêu anh, nhưng khi anh nói, cô ấy không hiểu, luôn gây phiền phức, phạm vào những lỗi ngớ ngẩn, làm anh bị họ hàng chê cười... Càng ngày anh càng phát hiện, mình thực sự đã chán ngấy với việc ngày ngày phải giải quyết hậu quả cho cô ấy, chán với việc suốt ngày phải dỗ dành cô, chán cả khuôn mặt của cô... Thế rồi, anh ấy đem lòng yêu người khác.”
Anh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng, “Lương Mãn Nguyệt, em nghĩ anh dằn vặt bao nhiêu năm như vậy, là anh đùa giỡn với em sao? Tốn nhiều năm đến thế, để đùa với một người chẳng có gì đáng đùa? Em cho rằng anh cũng ngốc giống em sao? Huống hồ...” Anh xoa đầu tôi, nói tiếp, “Em mặc dù không đẹp, nhưng cũng không đần độn đến thế?”
Đây là đang động viên tôi, hay là đang giễu cợt tôi vậy?
Tôi đột nhiên nhớ lại, giãy ra khỏi lồng ngực anh, nói bằng giọng lên án, “Anh chẳng bảo không ai thèm để ý em còn gì?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, khóe miệng anh hơi nâng lên, “Tiếc là mắt nhìn của anh kém quá, cứ không ngừng để ý mãi thôi.”
Tôi đỏ mặt, nhưng nhân lúc anh không nhìn ra vì ánh sáng kém, tiếp tục tố cáo, “Anh còn bảo em đến tám mươi tuổi cũng không ai thèm lấy!”
“Đấy là tại em hiểu sai.” Anh lại kéo tôi vào trong lòng, “Chẳng lẽ khi em tám mươi tuổi không thể ngồi xem phim với mẹ chồng?”
Tôi im bặt.
Một khoảng yên lặng trôi qua, sau đó tôi hỏi anh, “Vậy bây giờ có tính là anh đang theo đuổi em không?”
Anh cúi nhìn tôi, trầm mặc một lúc rồi nói, “Anh cho rằng mình đã thành công.”
Tôi lập tức đẩy anh ra, ngồi thẳng người, “Chưa, đương nhiên là chưa rồi.”
Trong lòng tôi âm thầm đắc ý. Ngô Gia Hinh, tớ bây giờ cũng không làm cậu mất mặt rồi nhé!
Trước kia Gia Hinh từng dạy tôi, “Cho dù cậu chỉ muốn gật đầu ngay lập tức thì cũng không thể để người muốn theo đuổi cậu đạt được một cách dễ dàng.”
Tôi tưởng tượng đến hình ảnh Gia Hinh trong máy vi tính kích động khen tôi, “Lương Mãn Nguyệt, rốt cuộc cậu cũng khá lên rồi.”
Anh nhíu mày hỏi, “Thế em muốn sao?”
Tôi bị anh lườm, khí thế nhất thời xẹp xuống, nhỏ giọng nói, “Dù sao người khác theo đuổi con gái cũng không như anh. Ít nhất cũng phải tặng bó hoa chứ.”
Anh bĩu môi, “Tầm thường.”
Nhìn đi, nhìn đi, đã gỡ mặt nạ xuống, lộ nguyên hình rồi đấy. Sự dịu dàng ban nãy quả nhiên là giả vờ.
Tối đến, tôi trằn trọc trên giường, lúc nhớ đến đôi mắt sáng của anh, khi lại nghĩ về khuôn mặt tuấn tú, rồi lại nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Sau đó tôi chợt nghĩ, liệu anh có cảm thấy việc tặng hoa quá tầm thường mà không thèm theo đuổi tôi nữa không?
Trong lòng tôi hối hận vô cùng, nhưng lập tức lại nghĩ, không đâu không đâu, anh đâu phải người dễ lùi bước như thế chứ.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề... Tôi không lo lắng về mối quan hệ đang thay đổi theo chiều hướng nguy hiểm này sao? Cớ gì lại chỉ lo anh lùi bước, không cần tôi nữa?
Bỗng dưng tôi nghĩ đến lời của La Duy. Chẳng lẽ tôi đối với anh...
Nghĩ đến đây, mặt tôi đỏ bừng, chôn mặt vào trong chăn.
Hôm sau lúc tan làm, thấy anh đợi ở cửa, tôi nhất thời cuống lên. Liệu anh có làm gì trước mặt mọi người không? Xung quanh toàn là đồng nghiệp của tôi đấy.
May là anh chỉ hạ cửa kính xuống, ý bảo tôi lên xe.
Quả nhiên là chẳng có bất ngờ nào hết. Tôi vừa cảm thấy may mắn, lại vừa thất vọng, bĩu môi. Cũng chẳng thèm mở cửa xe giúp tôi nữa, đúng là không có phong độ.
Tuy nhiên tôi vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Trên xe không hề có hoa.
Chúng tôi ăn cơm ở một nhà hàng đồ Tây ven hồ. Bên ngoài, mặt nước gợn sóng lăn tăn, lặng lẽ phản chiếu thành phố muôn màu muôn vẻ. Ngoài cửa sổ là đèn điện lấp lánh, bên trong là ánh sáng ấm áp và âm nhạc du dương.
Trong bầu không khí như vậy, khuôn mặt anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Mặc dù thế này có chút cổ lỗ, nhưng thôi, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Cổ lỗ mà vẫn được người ta sử dụng liên tục, âu cũng có nguyên nhân cả.
Nhưng khi bữa cơm kết thúc, cảnh anh ôm bó hoa hồng thổ lộ trong tiếng đàn violin trong tưởng tượng của tôi không hề xuất hiện. Tôi len lén thở dài, hóa ra chỉ là cho tôi đi ăn bữa cơm mà thôi.
Đúng là tưởng bở rồi.
Tôi trộm nhìn anh, lại đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình, nét cười thấp thoáng. Dường như tâm sự đã bị anh nhìn thấu, tôi đỏ mặt, vội vã chuyển ánh mắt, làm bộ không biết gì.
Trên đường về, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nói chuyện với anh mấy câu.
Tôi có chút chán nản.
Đột nhiên anh chuyển đường đi, nói phải về công ty lấy một tập tài liệu. Thế nhưng đến tòa nhà công ty, anh lại không vào bãi đỗ xe mà dừng ở lề đường đối diện.
Anh xuống xe, bảo tôi, “Đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tôi “Vâng” một tiếng, nhàm chán ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Bên ngoài bỗng dưng có tiếng ồn ào. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy tòa nhà đối diện đã tối sầm, liền vội vã xuống xe. Anh sẽ không bị giam ở bên trong, không thoát ra được đấy chứ?
Chỉ sau một khắc, chợt có ánh sáng từ phía dưới tòa nhà tỏa ra, từ từ dâng lên cao. Thế rồi ánh sáng khắp mọi nơi dần tụ lại vào góc bên trái tòa nhà, hóa thành một vầng trăng tròn.
Bốn phía truyền đến những tiếng hô hoán. Tôi đưa tay che miệng.
Ngay sau đó, dường như có một chiếc bút thần đang nhảy múa, ở dưới vầng trăng tròn, từ từ xuất hiện một đóa hoa được vẽ bằng những đường nét tinh tế, nở tung rực rỡ.
“Trời ơi, là tỏ tình đấy! Lãng mạn quá đi mất!” Có giọng cô gái ở phía sau hô lên, sau đó là những tiếng cảm thán và âm thanh chụp ảnh liên tục.
Tôi đứng đó, vừa khóc vừa cười. Nụ cười không sao tắt được, mà nước mắt cũng chẳng thể ngừng tuôn.
Rõ ràng chỉ là hơn mười giây, tôi lại cảm thấy dường như đã trải qua cả một cuộc đời.
/26
|