Tháng bảy trời nắng chang chang, thời tiết khô nóng làm người ta khó chịu.
Trình Nhã Y chậm chạp mở mắt, trong đầu mơ màng.
Nàng nhớ trước đó không lâu, nàng còn đang đứng bên cạnh lén nhìn Kỷ Trà, cảm thấy tim đập lợi hại, thân thể nóng rực, đầu óc có chút mê man.
Chuyện gì xảy ra với nàng?
“Ngươi tỉnh rồi.”
Bên cạnh truyền đến một thanh âm lạnh nhạt làm Trình Nhã Y thoáng tỉnh táo vài phần. Nàng hơi nghiêng đầu, thấy Kỷ Trà đang ngồi bên cạnh, có chút quan tâm nhìn nàng.
Trình Nhã Y vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đột nhiên nàng ý thức được một điều, nàng đang nằm trên giường, còn Kỷ Trà ngồi một bên!
Thế là thế nào?
“Ngươi bị say nắng, ngất xỉu. Ta đưa ngươi vào doanh trại nghỉ ngơi.” Kỷ Trà ngắn gọn thuật lại.
Trình Nhã Y đỏ bừng mặt. Thể chất nàng không được tốt, nhưng vì hằng năm hồ nháo nên cũng coi như khỏe mạnh, không ngờ hôm nay lại ngất xỉu trước mặt Kỷ Trà.
Cứ như vậy, trông nàng không giống con gái võ tướng mà càng như các cô nương yếu ớt được chiều chuộng, không thể chịu được đau khổ. Kỷ Trà hẳn là không thích nữ nhân như vậy, hắn sẽ không hiểu nhầm nàng chứ?
Trình Nhã Y vội vàng ngồi dậy, lại bị Kỷ Trà giữ lại.
“Thân mình ngươi còn yếu, nghỉ ngơi chút đã.”
Nói xong, hắn đưa cho nàng một cái khăn ngâm nước mát. Trình Nhã Y nhận lấy, nhỏ giọng nói cám ơn, đặt khăn lên trán. Cảm giác thanh lương từ trên trán truyền ra làm nàng không khỏi thoải mái thở nhẹ một hơi.
Trình Nhã Y ti hí mắt liếc nhìn Kỷ Trà, đã thấy hắn vẫn ngồi bên cạnh nàng, rút ra mấy phong thư xem. Chỉ đơn giản như vậy thôi, lại cho nàng cảm giác thực ấm áp an toàn. Nhìn sắc trời không còn sớm, xem ra nàng ngất đi đã có một thời gian.
“Kỷ Trà…”
Hắn dời mắt khỏi phong thư nhìn nàng, khiến Trình Nhã Y lại bối rối, khẽ cắn môi.
“Ta ngất đi bao lâu?”
“Đại khái có hai canh giờ.”
Quả nhiên…
“Ngươi… Chẳng nhẽ ngươi vẫn ngồi đây?” Ma xui quỷ khiến, Trình Nhã Y lại hỏi một câu như vậy.
Kỷ Trà hơi nghiêng đầu, mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Giờ phút này, Trình Nhã Y cảm thấy người trong kinh thành đều là đồ ngốc. Kỷ Trà rõ ràng là một người rất ôn nhu săn sóc, chẳng qua hắn không thích nói nhiều mà thôi, bọn họ lại sợ hãi hắn, không phải ngốc thì là gì?!
Hơn nữa, nàng có chút mừng thầm. Có lẽ là Kỷ Trà không chán ghét nàng, nếu không sẽ không bớt thời gian ngồi canh giữ bên cạnh nàng. Hắn đường đường là phó tướng quân, bận rộn như vậy.
Trình Nhã Y cảm thấy trong lòng tràn ngập ngọt ngào. Trái tim thiếu nữ hoàn toàn chìm đắm…
Đợi Trình Nhã Y nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Trà mới lại nói: “Sắc trời không còn sớm, ta đưa ngươi trở về.”
Trình Nhã Y ngạc nhiên: “Đại ca ta đâu?”
“Tiểu tướng quân đã sớm hồi phủ.”
Trình Nhã Y nghiến răng nghiến lợi, đại ca thật là tốt bụng a, cư nhiên ném nàng lại doanh trại mà trở về một mình, không sợ Kỷ Trà sẽ bỏ mặc nàng sao? May mắn Kỷ Trà là người tốt, nàng mới không đến nỗi bị cô đơn một người… Hừ hừ, tốt lắm, về nhà lại xử lí đại ca.
Trong lúc Trình Nhã Y đang suy nghĩ nên “báo đáp” đại ca như thế nào, Kỷ Trà đã dắt ra hai con ngựa.
Trình Nhã Y ngượng ngùng nhìn hắn: “Ta… không biết cưỡi ngựa.”
Kỷ Trà có chút bất ngờ nhìn nàng.
Xác thực, con gái tướng quân lại không biết võ, không biết cưỡi ngựa, đúng là khó tin. Nhưng vì thân thể nàng không được tốt, không thể hoạt động quá kịch liệt. Xui xẻo là cưỡi ngựa đúng là một trong những hoạt động kịch liệt, không thích hợp với nàng. Cho nên Trình Nhã Y đi đâu cũng đều dùng xe ngựa hoặc tự đi bộ.
Kỷ Trà cũng có chút khó xử. Trong quân doanh không có xe ngựa, vừa nãy Trình Nhai rời đi đã mang luôn chiếc xe ngựa duy nhất về nhà. Chẳng nhẽ lại để Trình Nhã Y đi bộ về nhà? Như thế sao được! Đại tướng quân mà biết, không lột da hắn mới lạ.
Kỷ Trà nhảy lên lưng ngựa, vươn tay đến trước mặt Trình Nhã Y, hàm hồ nói: “Ta mang ngươi về!”
Trình Nhã Y nghi hoặc nhìn hắn, một lúc sau mới hiểu được, hắn muốn nàng ngồi chung một con ngựa với hắn a!
Trời ơi, thật không ngờ lại có cơ hội ngoài ý muốn gần gũi hắn. Nàng đang mơ sao? Trình Nhã Y đỏ mặt, run run vươn tay đưa cho Kỷ Trà.
Kỷ Trà dùng lực kéo nàng lên, lực đạo vừa phải, không làm đau đến nàng, một bàn tay nhanh chóng ôm lấy eo nhỏ giữ cân bằng cho nàng. Chớp mắt một cái, nàng đã ngồi trên ngựa, dựa lưng vào ngực hắn, tư thế cực kì ái muội.
Lồng ngực hắn thật rộng lớn, cách mấy tầng vải, nàng có thể cảm nhận được mùi mồ hôi đặc trưng của quân nhân, tiếng tim đập mạnh mẽ đầy lực lượng, cơ bắp rắn chắc, còn có hơi thở đầy nam tính nóng rực vây quanh nàng… Trình Nhã Y lại đỏ bừng mặt, giống như sắp chảy ra máu, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Ngựa chạy rất chậm, không làm kinh hách đến Trình Nhã Y. Trên đường đi, ai cũng không nói câu nào.
Trình Nhã Y ngồi trong vòng tay Kỷ Trà, đầu óc mê muội. Nàng cảm thấy hắn cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, nếu lấy hắn làm chồng, hắn sẽ vì nàng che gió che mưa, bảo vệ yêu thương nàng. Nếu như giờ phút này có thể là vĩnh viễn… thì tốt biết bao…
Đáng tiếc, nguyện vọng này của nàng không thể thực hiện được. Một lúc sau, cổng lớn Trình phủ đã hiện ra trước mắt. Trình Nhã Y lưu luyến không rời nhảy xuống ngựa, liếc nhìn vẻ mặt vẫn không chút thay đổi của Kỷ Trà.
“Cảm ơn ngươi đưa ta về.”
Kỷ Trà thật sâu nhìn nàng, cuối cùng hắn nói: “Tướng quân dặn ta chiếu cố tốt ngươi.”
Nhìn theo bóng lưng Kỷ Trà càng ngày càng xa, Trình Nhã Y không nén nổi vẻ thất vọng, ủ rũ bước vào phủ.
Phấn Đại ríu rít quấn lấy nàng hỏi chuyện gì xảy ra. Trình Nhã Y không để ý đến Phấn Đại, gục mặt xuống bàn, mất hết tinh thần.
Hóa ra hắn tốt với nàng như vậy là vì cha dặn dò sao? Cũng phải. Kỷ Trà vốn có tiếng không gần nữ sắc. Một tiểu nha đầu thích làm loạn lại luôn nhát gan trước mặt hắn, còn yếu đuối như vậy, hẳn là loại hắn ghét nhất. Hắn tránh nàng còn không kịp đâu, sao lại ôn nhu săn sóc nàng như thế được.
Nghĩ như vậy, Trình Nhã Y càng thêm buồn bã, ủ rũ như một bông hoa héo.
Phải làm thế nào ngươi mới có thể thích ta đây?
…
Đêm đến, Trình Nhã Y lại thay một thân y phục dạ hành, lén lút rời khỏi Trình phủ, chạy đến phủ phó tướng quân.
Suy nghĩ một buổi tối, cảm thấy rất không cam lòng chịu thua, Trình Nhã Y quyết định vẫn là đến nhìn Kỷ Trà một cái. Lấy tính cách của hắn, hẳn là sẽ không nguyện ý đi gần gũi một nữ tử mà hắn ghét. Ít nhất, hắn không cho thấy hắn thích nàng, nhưng có lẽ là không chán ghét. Như vậy, có phải ý nghĩa nàng vẫn còn cơ hội?
Trình Nhã Y rón rén trèo tường vào, đúng ngay sân nhỏ ở căn phòng lần trước tình cờ gặp phải Kỷ Trà. Nàng đoán, có lẽ đây là nơi nghỉ ngơi của hắn. Xem ra Kỷ Trà đúng là người không thèm quan tâm đến vật chất, đường đường là phó tướng quân quyền cao chức trọng, tiền tài không thiếu, phủ đệ lại đơn sơ đến dọa người, cũng không sợ người khác cười cho. Nhưng Trình Nhã Y lại thích hắn như vậy. Trước kia chướng mắt quan gia đệ tử cũng vì bọn họ lòe loẹt làm ra vẻ, phô trương thanh thế, nếu không có gia tộc duy trì chưa chắc đã đi đến vị trí hiện tại, vậy mà cứ làm như giỏi lắm. Người như thế, làm sao yên tâm phó thác chung thân. Vẫn là Kỷ Trà tốt, tài năng mà khiêm tốn!
Trình Nhã Y vốn định trò cũ trọng thi, đâm một lỗ thủng trên cửa sổ giấy rồi nhìn lén. Ai ngờ vừa đến gần, cửa sổ đã bị mở ra. Khuôn mặt tuấn tú mà lãnh ngạnh của Kỷ Trà đã xuất hiện trước mắt, thản nhiên liếc nhìn nàng.
“Nếu đã đến, vào ngồi một lát đi.”
Trình Nhã Y giật mình, lăng lăng một lát, cố nén mừng rỡ, “đoan trang” bước vào phòng.
Kỷ Trà rót một chén nước trà, đặt trước mặt nàng. Trình Nhã Y nhận lấy, nói một tiếng “cám ơn”, cúi đầu uống, tròng mắt lại loạn xoay tròn, liếc nhìn cả căn phòng.
Lần trước bị giật mình, nàng không có dịp chú ý. Nay thấy rõ, mới cảm thán một tiếng, Kỷ Trà thật sự là rất sơ sài, một chút cũng không nhìn ra hắn là phó tướng quân uy danh hiển hách trên sa trường.
“Ngươi nhìn cái gì?” Đột nhiên, thanh âm Kỷ Trà bình thản vang lên bên tai nàng.
Trình Nhã Y giật mình, bối rối đáp: “Không, không có gì. Phòng của ngươi thật là đơn sơ.”
Nói xong, nàng thật muốn tự cắn lưỡi. Lời này chỉ sợ làm Kỷ Trà hiểu nhầm nàng khinh thường hắn. Vừa muốn giải thích, Kỷ Trà đã tiếp lời nàng.
“Ừm, cũng không có nhiều thời gian ở nhà, phô trương làm gì.”
Ngẫm lại cũng đúng, phó tướng quân phủ vốn ít người, Kỷ Trà thường xuyên ngủ lại doanh trại, còn không thì cũng chinh chiến sa trường thời gian dài, ngược lại phủ đệ ít khi trở về. Mà tính cách quân nhân thì không quan tâm nhiều đến chuyện vụn vặn, có nơi để ngủ, có đồ ăn là đủ rồi. Đặc biệt là những người giãy dụa từ tầng dưới chót lên như Kỷ Trà, lại càng không quá chú trọng đến trang hoàng nhà cửa.
“Ngươi đến đây làm gì?” Kỷ Trà đột nhiên hỏi nàng.
“Ta…” Trình Nhã Y cắn cắn môi, có chút ủy khuất nhìn hắn, “Đã là bằng hữu, chẳng nhẽ không thể đến thăm ngươi?”
Giữa đêm khuya thế này? Kỷ Trà thoáng kỳ quái nhìn nàng một cái, nhưng cuối cũng không có vạch trần nàng.
Trình Nhã Y vươn tay đến bên hông, do dự một chút, cuối cùng cắn răng, quyết tâm lấy ra một thứ trong đai lưng.
“Kỷ Trà…” Nàng gọi hắn.
“Ân?” Kỷ Trà ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Ta…” Trình Nhã Y đỏ bừng mặt, lắp bắp không biết nên nói thế nào, một lúc sau, dường như lấy hết dũng khí, nhắm mắt đặt một cái túi đỏ đến trước mặt hắn.
Chiếc túi nhỏ bằng bàn tay nữ tử, vải gấm Tô Châu màu đỏ tươi, đẹp đẽ ướt át, bên trên lại thêu vài bông hoa hình thù kì quái, châm tuyến cũng không được dứt khoát linh hoạt mà có vẻ thô ráp vụng về, lại làm người ta cảm thấy có chút thân thiết đáng yêu, đủ cảm thấy người thêu nó dành nhiều tình cảm đến thế nào. Bất giác, Kỷ Trà nở nụ cười, trong lòng ấm áp.
Đáng tiếc, Trình Nhã Y lúc này đang xấu hổ cúi gằm mặt, bỏ qua vẻ mặt Kỷ Trà.
“Đây là…?” Kỷ Trà cầm lên chiếc túi, thanh âm nghi hoặc.
“Là hà bao (túi tiền)! Ta… ta tự mình thêu, cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi…” Trình Nhã Y lắp bắp nói.
Mấy ngày trước, nàng gọi Phấn Đại dạy nàng cách thêu hà bao. Biết cô nương từ trước tới giờ ghét nhất là nữ công, nghe yêu cầu này, miệng Phấn Đại há rộng đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng. Nàng thẹn quá thành giận, đe dọa Phấn Đại một trận, mới ép tiểu nha đầu đơn thuần mà lòng tò mò rộng vô biên này ngậm miệng lại, dạy nàng thêu hà bao. Ép buộc một trận, mới cho ra thành quả là chiếc túi không ra hình thù gì, làm nàng thất vọng vô cùng. Sau đó lặp đi lặp lại nhiều lần, mới có một cái hà bao nhìn ra dáng chút.
Kỷ Trà thoáng nhìn qua mấy ngón tay bọc băng vải của nàng, trong lòng hiểu rõ, lại có chút đau đớn. Hắn vốn để ý thấy, nhưng chỉ nghĩ là nàng nghịch ngợm ép buộc nên mới bị thương, có chút trách cứ nàng không biết thương tiếc chính mình. Không ngờ là vì thêu hà bao cho hắn mới…
“Đa tạ.” Kỷ Trà nhẹ giọng đáp, thanh âm ôn nhu hơn rất nhiều, đến mức làm Trình Nhã Y cảm thấy mình bị lãng tai.
“Không… không có gì!” Trình Nhã Y xua tay, bối rối đứng lên, cười ha ha nói: “Ta phải trở về mau, không cha biết được lại bị cấm túc.”
Nói xong, nàng vội vàng xoay người đi nhanh ra cửa.
“Lần sau, ngươi đừng đến đây nữa.”
Trình Nhã Y cứng người, dừng lại bước chân.
Nàng không quay lại, không muốn nhìn hắn. Lại nhanh chóng rời đi. Bóng lưng kia có chút cô đơn, buồn bã, làm cho lòng hắn như bị người bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Đêm nay, ai cũng không thể ngủ được…
Trình Nhã Y chậm chạp mở mắt, trong đầu mơ màng.
Nàng nhớ trước đó không lâu, nàng còn đang đứng bên cạnh lén nhìn Kỷ Trà, cảm thấy tim đập lợi hại, thân thể nóng rực, đầu óc có chút mê man.
Chuyện gì xảy ra với nàng?
“Ngươi tỉnh rồi.”
Bên cạnh truyền đến một thanh âm lạnh nhạt làm Trình Nhã Y thoáng tỉnh táo vài phần. Nàng hơi nghiêng đầu, thấy Kỷ Trà đang ngồi bên cạnh, có chút quan tâm nhìn nàng.
Trình Nhã Y vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đột nhiên nàng ý thức được một điều, nàng đang nằm trên giường, còn Kỷ Trà ngồi một bên!
Thế là thế nào?
“Ngươi bị say nắng, ngất xỉu. Ta đưa ngươi vào doanh trại nghỉ ngơi.” Kỷ Trà ngắn gọn thuật lại.
Trình Nhã Y đỏ bừng mặt. Thể chất nàng không được tốt, nhưng vì hằng năm hồ nháo nên cũng coi như khỏe mạnh, không ngờ hôm nay lại ngất xỉu trước mặt Kỷ Trà.
Cứ như vậy, trông nàng không giống con gái võ tướng mà càng như các cô nương yếu ớt được chiều chuộng, không thể chịu được đau khổ. Kỷ Trà hẳn là không thích nữ nhân như vậy, hắn sẽ không hiểu nhầm nàng chứ?
Trình Nhã Y vội vàng ngồi dậy, lại bị Kỷ Trà giữ lại.
“Thân mình ngươi còn yếu, nghỉ ngơi chút đã.”
Nói xong, hắn đưa cho nàng một cái khăn ngâm nước mát. Trình Nhã Y nhận lấy, nhỏ giọng nói cám ơn, đặt khăn lên trán. Cảm giác thanh lương từ trên trán truyền ra làm nàng không khỏi thoải mái thở nhẹ một hơi.
Trình Nhã Y ti hí mắt liếc nhìn Kỷ Trà, đã thấy hắn vẫn ngồi bên cạnh nàng, rút ra mấy phong thư xem. Chỉ đơn giản như vậy thôi, lại cho nàng cảm giác thực ấm áp an toàn. Nhìn sắc trời không còn sớm, xem ra nàng ngất đi đã có một thời gian.
“Kỷ Trà…”
Hắn dời mắt khỏi phong thư nhìn nàng, khiến Trình Nhã Y lại bối rối, khẽ cắn môi.
“Ta ngất đi bao lâu?”
“Đại khái có hai canh giờ.”
Quả nhiên…
“Ngươi… Chẳng nhẽ ngươi vẫn ngồi đây?” Ma xui quỷ khiến, Trình Nhã Y lại hỏi một câu như vậy.
Kỷ Trà hơi nghiêng đầu, mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Giờ phút này, Trình Nhã Y cảm thấy người trong kinh thành đều là đồ ngốc. Kỷ Trà rõ ràng là một người rất ôn nhu săn sóc, chẳng qua hắn không thích nói nhiều mà thôi, bọn họ lại sợ hãi hắn, không phải ngốc thì là gì?!
Hơn nữa, nàng có chút mừng thầm. Có lẽ là Kỷ Trà không chán ghét nàng, nếu không sẽ không bớt thời gian ngồi canh giữ bên cạnh nàng. Hắn đường đường là phó tướng quân, bận rộn như vậy.
Trình Nhã Y cảm thấy trong lòng tràn ngập ngọt ngào. Trái tim thiếu nữ hoàn toàn chìm đắm…
Đợi Trình Nhã Y nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Trà mới lại nói: “Sắc trời không còn sớm, ta đưa ngươi trở về.”
Trình Nhã Y ngạc nhiên: “Đại ca ta đâu?”
“Tiểu tướng quân đã sớm hồi phủ.”
Trình Nhã Y nghiến răng nghiến lợi, đại ca thật là tốt bụng a, cư nhiên ném nàng lại doanh trại mà trở về một mình, không sợ Kỷ Trà sẽ bỏ mặc nàng sao? May mắn Kỷ Trà là người tốt, nàng mới không đến nỗi bị cô đơn một người… Hừ hừ, tốt lắm, về nhà lại xử lí đại ca.
Trong lúc Trình Nhã Y đang suy nghĩ nên “báo đáp” đại ca như thế nào, Kỷ Trà đã dắt ra hai con ngựa.
Trình Nhã Y ngượng ngùng nhìn hắn: “Ta… không biết cưỡi ngựa.”
Kỷ Trà có chút bất ngờ nhìn nàng.
Xác thực, con gái tướng quân lại không biết võ, không biết cưỡi ngựa, đúng là khó tin. Nhưng vì thân thể nàng không được tốt, không thể hoạt động quá kịch liệt. Xui xẻo là cưỡi ngựa đúng là một trong những hoạt động kịch liệt, không thích hợp với nàng. Cho nên Trình Nhã Y đi đâu cũng đều dùng xe ngựa hoặc tự đi bộ.
Kỷ Trà cũng có chút khó xử. Trong quân doanh không có xe ngựa, vừa nãy Trình Nhai rời đi đã mang luôn chiếc xe ngựa duy nhất về nhà. Chẳng nhẽ lại để Trình Nhã Y đi bộ về nhà? Như thế sao được! Đại tướng quân mà biết, không lột da hắn mới lạ.
Kỷ Trà nhảy lên lưng ngựa, vươn tay đến trước mặt Trình Nhã Y, hàm hồ nói: “Ta mang ngươi về!”
Trình Nhã Y nghi hoặc nhìn hắn, một lúc sau mới hiểu được, hắn muốn nàng ngồi chung một con ngựa với hắn a!
Trời ơi, thật không ngờ lại có cơ hội ngoài ý muốn gần gũi hắn. Nàng đang mơ sao? Trình Nhã Y đỏ mặt, run run vươn tay đưa cho Kỷ Trà.
Kỷ Trà dùng lực kéo nàng lên, lực đạo vừa phải, không làm đau đến nàng, một bàn tay nhanh chóng ôm lấy eo nhỏ giữ cân bằng cho nàng. Chớp mắt một cái, nàng đã ngồi trên ngựa, dựa lưng vào ngực hắn, tư thế cực kì ái muội.
Lồng ngực hắn thật rộng lớn, cách mấy tầng vải, nàng có thể cảm nhận được mùi mồ hôi đặc trưng của quân nhân, tiếng tim đập mạnh mẽ đầy lực lượng, cơ bắp rắn chắc, còn có hơi thở đầy nam tính nóng rực vây quanh nàng… Trình Nhã Y lại đỏ bừng mặt, giống như sắp chảy ra máu, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Ngựa chạy rất chậm, không làm kinh hách đến Trình Nhã Y. Trên đường đi, ai cũng không nói câu nào.
Trình Nhã Y ngồi trong vòng tay Kỷ Trà, đầu óc mê muội. Nàng cảm thấy hắn cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, nếu lấy hắn làm chồng, hắn sẽ vì nàng che gió che mưa, bảo vệ yêu thương nàng. Nếu như giờ phút này có thể là vĩnh viễn… thì tốt biết bao…
Đáng tiếc, nguyện vọng này của nàng không thể thực hiện được. Một lúc sau, cổng lớn Trình phủ đã hiện ra trước mắt. Trình Nhã Y lưu luyến không rời nhảy xuống ngựa, liếc nhìn vẻ mặt vẫn không chút thay đổi của Kỷ Trà.
“Cảm ơn ngươi đưa ta về.”
Kỷ Trà thật sâu nhìn nàng, cuối cùng hắn nói: “Tướng quân dặn ta chiếu cố tốt ngươi.”
Nhìn theo bóng lưng Kỷ Trà càng ngày càng xa, Trình Nhã Y không nén nổi vẻ thất vọng, ủ rũ bước vào phủ.
Phấn Đại ríu rít quấn lấy nàng hỏi chuyện gì xảy ra. Trình Nhã Y không để ý đến Phấn Đại, gục mặt xuống bàn, mất hết tinh thần.
Hóa ra hắn tốt với nàng như vậy là vì cha dặn dò sao? Cũng phải. Kỷ Trà vốn có tiếng không gần nữ sắc. Một tiểu nha đầu thích làm loạn lại luôn nhát gan trước mặt hắn, còn yếu đuối như vậy, hẳn là loại hắn ghét nhất. Hắn tránh nàng còn không kịp đâu, sao lại ôn nhu săn sóc nàng như thế được.
Nghĩ như vậy, Trình Nhã Y càng thêm buồn bã, ủ rũ như một bông hoa héo.
Phải làm thế nào ngươi mới có thể thích ta đây?
…
Đêm đến, Trình Nhã Y lại thay một thân y phục dạ hành, lén lút rời khỏi Trình phủ, chạy đến phủ phó tướng quân.
Suy nghĩ một buổi tối, cảm thấy rất không cam lòng chịu thua, Trình Nhã Y quyết định vẫn là đến nhìn Kỷ Trà một cái. Lấy tính cách của hắn, hẳn là sẽ không nguyện ý đi gần gũi một nữ tử mà hắn ghét. Ít nhất, hắn không cho thấy hắn thích nàng, nhưng có lẽ là không chán ghét. Như vậy, có phải ý nghĩa nàng vẫn còn cơ hội?
Trình Nhã Y rón rén trèo tường vào, đúng ngay sân nhỏ ở căn phòng lần trước tình cờ gặp phải Kỷ Trà. Nàng đoán, có lẽ đây là nơi nghỉ ngơi của hắn. Xem ra Kỷ Trà đúng là người không thèm quan tâm đến vật chất, đường đường là phó tướng quân quyền cao chức trọng, tiền tài không thiếu, phủ đệ lại đơn sơ đến dọa người, cũng không sợ người khác cười cho. Nhưng Trình Nhã Y lại thích hắn như vậy. Trước kia chướng mắt quan gia đệ tử cũng vì bọn họ lòe loẹt làm ra vẻ, phô trương thanh thế, nếu không có gia tộc duy trì chưa chắc đã đi đến vị trí hiện tại, vậy mà cứ làm như giỏi lắm. Người như thế, làm sao yên tâm phó thác chung thân. Vẫn là Kỷ Trà tốt, tài năng mà khiêm tốn!
Trình Nhã Y vốn định trò cũ trọng thi, đâm một lỗ thủng trên cửa sổ giấy rồi nhìn lén. Ai ngờ vừa đến gần, cửa sổ đã bị mở ra. Khuôn mặt tuấn tú mà lãnh ngạnh của Kỷ Trà đã xuất hiện trước mắt, thản nhiên liếc nhìn nàng.
“Nếu đã đến, vào ngồi một lát đi.”
Trình Nhã Y giật mình, lăng lăng một lát, cố nén mừng rỡ, “đoan trang” bước vào phòng.
Kỷ Trà rót một chén nước trà, đặt trước mặt nàng. Trình Nhã Y nhận lấy, nói một tiếng “cám ơn”, cúi đầu uống, tròng mắt lại loạn xoay tròn, liếc nhìn cả căn phòng.
Lần trước bị giật mình, nàng không có dịp chú ý. Nay thấy rõ, mới cảm thán một tiếng, Kỷ Trà thật sự là rất sơ sài, một chút cũng không nhìn ra hắn là phó tướng quân uy danh hiển hách trên sa trường.
“Ngươi nhìn cái gì?” Đột nhiên, thanh âm Kỷ Trà bình thản vang lên bên tai nàng.
Trình Nhã Y giật mình, bối rối đáp: “Không, không có gì. Phòng của ngươi thật là đơn sơ.”
Nói xong, nàng thật muốn tự cắn lưỡi. Lời này chỉ sợ làm Kỷ Trà hiểu nhầm nàng khinh thường hắn. Vừa muốn giải thích, Kỷ Trà đã tiếp lời nàng.
“Ừm, cũng không có nhiều thời gian ở nhà, phô trương làm gì.”
Ngẫm lại cũng đúng, phó tướng quân phủ vốn ít người, Kỷ Trà thường xuyên ngủ lại doanh trại, còn không thì cũng chinh chiến sa trường thời gian dài, ngược lại phủ đệ ít khi trở về. Mà tính cách quân nhân thì không quan tâm nhiều đến chuyện vụn vặn, có nơi để ngủ, có đồ ăn là đủ rồi. Đặc biệt là những người giãy dụa từ tầng dưới chót lên như Kỷ Trà, lại càng không quá chú trọng đến trang hoàng nhà cửa.
“Ngươi đến đây làm gì?” Kỷ Trà đột nhiên hỏi nàng.
“Ta…” Trình Nhã Y cắn cắn môi, có chút ủy khuất nhìn hắn, “Đã là bằng hữu, chẳng nhẽ không thể đến thăm ngươi?”
Giữa đêm khuya thế này? Kỷ Trà thoáng kỳ quái nhìn nàng một cái, nhưng cuối cũng không có vạch trần nàng.
Trình Nhã Y vươn tay đến bên hông, do dự một chút, cuối cùng cắn răng, quyết tâm lấy ra một thứ trong đai lưng.
“Kỷ Trà…” Nàng gọi hắn.
“Ân?” Kỷ Trà ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Ta…” Trình Nhã Y đỏ bừng mặt, lắp bắp không biết nên nói thế nào, một lúc sau, dường như lấy hết dũng khí, nhắm mắt đặt một cái túi đỏ đến trước mặt hắn.
Chiếc túi nhỏ bằng bàn tay nữ tử, vải gấm Tô Châu màu đỏ tươi, đẹp đẽ ướt át, bên trên lại thêu vài bông hoa hình thù kì quái, châm tuyến cũng không được dứt khoát linh hoạt mà có vẻ thô ráp vụng về, lại làm người ta cảm thấy có chút thân thiết đáng yêu, đủ cảm thấy người thêu nó dành nhiều tình cảm đến thế nào. Bất giác, Kỷ Trà nở nụ cười, trong lòng ấm áp.
Đáng tiếc, Trình Nhã Y lúc này đang xấu hổ cúi gằm mặt, bỏ qua vẻ mặt Kỷ Trà.
“Đây là…?” Kỷ Trà cầm lên chiếc túi, thanh âm nghi hoặc.
“Là hà bao (túi tiền)! Ta… ta tự mình thêu, cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi…” Trình Nhã Y lắp bắp nói.
Mấy ngày trước, nàng gọi Phấn Đại dạy nàng cách thêu hà bao. Biết cô nương từ trước tới giờ ghét nhất là nữ công, nghe yêu cầu này, miệng Phấn Đại há rộng đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng. Nàng thẹn quá thành giận, đe dọa Phấn Đại một trận, mới ép tiểu nha đầu đơn thuần mà lòng tò mò rộng vô biên này ngậm miệng lại, dạy nàng thêu hà bao. Ép buộc một trận, mới cho ra thành quả là chiếc túi không ra hình thù gì, làm nàng thất vọng vô cùng. Sau đó lặp đi lặp lại nhiều lần, mới có một cái hà bao nhìn ra dáng chút.
Kỷ Trà thoáng nhìn qua mấy ngón tay bọc băng vải của nàng, trong lòng hiểu rõ, lại có chút đau đớn. Hắn vốn để ý thấy, nhưng chỉ nghĩ là nàng nghịch ngợm ép buộc nên mới bị thương, có chút trách cứ nàng không biết thương tiếc chính mình. Không ngờ là vì thêu hà bao cho hắn mới…
“Đa tạ.” Kỷ Trà nhẹ giọng đáp, thanh âm ôn nhu hơn rất nhiều, đến mức làm Trình Nhã Y cảm thấy mình bị lãng tai.
“Không… không có gì!” Trình Nhã Y xua tay, bối rối đứng lên, cười ha ha nói: “Ta phải trở về mau, không cha biết được lại bị cấm túc.”
Nói xong, nàng vội vàng xoay người đi nhanh ra cửa.
“Lần sau, ngươi đừng đến đây nữa.”
Trình Nhã Y cứng người, dừng lại bước chân.
Nàng không quay lại, không muốn nhìn hắn. Lại nhanh chóng rời đi. Bóng lưng kia có chút cô đơn, buồn bã, làm cho lòng hắn như bị người bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Đêm nay, ai cũng không thể ngủ được…
/12
|