Editor: Thanh Việt
Nhìn nữ tử đang múa tuyệt đẹp cách đó không xa, Tiên Y có cảm giác không nói nên lời, nữ tử này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung nhan cực kì xinh đẹp, nàng ta có vẻ đẹp khác với Kim Phong Hoa mang theo xâm lược cùng mê hoặc, nàng đẹp làm người nhìn rất thoải mái, không phải là không thấy nữa sẽ quên ngay, phảng phất như bông hoa lan đặt trong phòng, mặc dù nụ hoa nở rộ nhưng cũng tràn đây hương thơm nồng nàn, thực sự là một vị tuyệt sắc giai nhân. Theo từng bước nhảy của nàng, Tiên Y cũng nhìn đến mê mệt, chung quanh đều yên tĩnh, chỉ sợ cũng bị động tác nhảy múa của vị này làm cho chú ý. Ống tay áo như nước ném ra, cả người cong về phía sau, làm thân thể cong như một hình chữ U, sau đó lại quay người một cái đứng lên xoay tròn, làm làn váy thêu bách hoa phiêu đãng trên không trung, phảng phất như là hoa thật. Cuối cùng dần dần dừng lại, thu thế, bàn tay mềm mại trắng noãn rủ bên má, viên đá quý đỏ diễm lệ đính giữa trán được ánh sáng chiếu xuống tươi đẹp như máu, hơi đong đưa.
Tiên Y hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, liền nghe nhóm phụ nhân chung quanh đã lén châu đầu ghé tai, đề tài đều là vị mỹ nhân trong vườn kia.
“Nàng là Mộng Cơ, lúc trước là ca cơ, sau lại được vũ sư phủ Công chúa để ý, mới qua một năm công phu nhảy múa đã tốt như vậy, quả nhiên là có thiên phú.” Trần thị ở bên cạnh nàng tán thưởng nói.
Tiên Y lại nhìn Mộng Cơ đang hành lễ, cử chỉ hào phóng không giống nô tỳ, ngược lại càng giống một vị tiểu thư nhà cao cửa rộng, ngay cả tư thái hành lễ cũng lộ ra một loại ngạo khí, đúng là người thú vị.
“Đúng là một người đẹp.” Muội muội trượng phu của Trần thị Tiết Đại cô nương hơi hơi đỏ mặt nói, ánh mắt tựa hồ còn mang theo một phần khát khao.
Tiên Y cũng gật gật đầu, thân phận giống các nàng, ở nhà không có khả năng có thể nuôi được con hát hay ca cơ vũ cơ, loại người này đều chỉ có phủ Hoàng tử phủ Công chúa hay bên trong phủ hoàng thất linh tinh mới có thể nuôi được, các nàng có thể được nhìn thấy đúng là may mắn. Phái quốc chính là như vậy, nam nhân có thể ở một nơi phồn hoa bên ngoài, nữ nhân ngay cả ca vũ cũng không dễ dàng được nhìn thấy, hoạt động trong nội viện phần lớn đều chỉ mời gánh hát hoặc nữ tiên sinh tới kể chuyện, nói là giải trí, nhưng so với kiếp trước thì đúng là cỏ rác, ngay cả Kim Phong Hoa sủng nàng như vậy, cũng chưa từng nói sẽ mang nàng đến tửu lâu hoặc nói việc đời gì đó, quy tắc là thế, không thể chỉ vì nàng không muốn tuân thủ.
“Xinh đẹp thì có lợi ích gì, nô tỳ mà thôi.” Trần thị uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói, hoàn toàn không có hưng phấn như khi xem múa hồi nãy. Thứ này chỉ là lúc náo nhiệt thì xem một chút thôi, nếu có tâm tư gì khác, lại dạy hư cô nương trong nhà, Tiết gia tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Cũng may Tiết Đại cô nương luôn luôn hiểu chuyện, cũng nghe ra ý tứ của Trần thị, cười cười liền quay đầu, không hề nhìn Mộng Cơ nữa.
Xem ca vũ, hai vị Công chúa lấy cớ thay quần áo rồi đi vào, chủ yếu là sợ các nàng ở đây, người được mời tới không thể tuỳ ý. Tiên Y đứng phía sau, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm liền cảm giác được một ánh mắt đằng trước liếc qua người nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên lại nhanh chóng cúi đầu, đối phương là Tam Công chúa đang đứng ở cửa còn quay đầu lại.
Tam Công chúa rất vừa lòng Tiên Y khiêm tốn, tâm tình rất tốt đi vào nội thất, tách khỏi trưởng tỷ, nàng ta đơn độc đi vào phía trong, tỳ nữ bên người rất nhanh đã đi lên, nhìn chung quanh không thấy ai mới nói: “Đại Công chúa điện hạ tựa như không định có động tác với Kim nương tử kia.”
Tam công chúa đứng ở trong phòng, để người bên người bỏ áo ngoài ra, gỡ đồ trang sức.
“Tỷ ấy luôn cẩn thận, sao có thể vì thập muội mà làm ra chuyện gì, tỷ ấy so với Tiêu phi thì thông minh hơn nhiều, phụ hoàng nhìn trúng năng lực của Kim Phong Hoa, đây vốn đã cắt đứt con đường thượng chủ vị của hắn, cho dù thập muội làm loạn nát trời, chuyện này cũng không thể thành, cho dù mười hay trăm Diêu thị chết đi, sẽ chỉ làm Kim Phong Hoa cưới được một lão bà càng có quyền thế mà thôi, đối với Tiêu gia hay trưởng tỷ không hề có gì tốt. Huống chi cũng chỉ là một tên thứ cát sĩ, không đáng để các nàng dụng tâm đến thế.”
“Nhưng là Đại điện hạ bên kia……” Tỳ nữ một lần nữa cầm quần áo lại đây, do dự nói.
Tam Công chúa nghĩ tới trưởng huynh của mình cũng có chút đau đầu, thứ cát sĩ Phái quốc rất nhiều, người trẻ tuổi phụ hoàng nhìn trúng cũng không phải là ít, nhưng vì cái gì đại hoàng huynh phải một hai muốn mượn sức Kim Phong Hoa đây? Thế cho nên nàng phải cố ý mời Diêu thị kia đến cúc hoa yến, nhìn xem nàng ta có phẩm hạnh thế nào, thậm chí còn chuẩn bị để môn hạ của hắn kết giao với người ta. Đây coi như là cất nhắc Kim gia, nhưng cũng không quá chú ý.
Tiên Y đứng trong vườn, không ít phu nhân thái thái đều đi về phía trước, muốn lại gần hoa cúc hơn, nàng tránh đi rất xa, đứng ở một góc tầm nhìn trống trải đã có thể thưởng thức những phong cảnh khác trong hoa viên, lại có thể lén trò chuyện với Bích Tỉ, không lo lắng bị người khác nghe lén. Trần thị bởi vì muốn “đẩy mạnh tiêu thụ” cô nương nhà mình, đã mang theo tiểu cô nhà mình đi ra đằng trước, để Tiên Y có thể hưởng thụ thanh nhàn.
Nàng cùng Bích Tỉ đang nói chuyện, lại không nghĩ rằng bên cạnh có một thanh âm kích động nói: “Tiên…… Tiên Tiên.”
Tiên Y quay đầu lại, nghe thanh âm liền biết nàng vừa mới nãy không có nhìn lầm, chỉ là lúc này trước mặt đứng lại chỉ có một người.
“Tốt thật… Đã lâu không gặp.” Cô nương kia lau mặt một cái, run giọng nói: “Thật không ngờ tới lúc còn sinh thời còn có thể gặp lại ngươi, nhớ trước đây chúng ta là tỷ muội trong chính phòng.”
“Thì ra là Lộ Song, đúng là đã lâu không gặp.” Tiên Y cũng không phủi sạch quan hệ làm bộ như không quen biết nàng ta, nhưng cũng không thân thiện quá mức, dù gì thân phận hai người giờ đây đã khác biệt, cho dù nàng không để bụng cũng sẽ có người không nhìn được nàng tự hạ thân phận.
Lộ Song nức nở một chút, trong mắt là nước nói: “Ngươi khoẻ chứ……”
Tiên Y hào phóng gật đầu nói: “Rất là khỏe.”
Lộ Song liếc mắt nhìn quần áo trang sức trên người Tiên Y, áp xuống sự chua xót trong lòng, nàng ta còn có thể không tốt sao, ngay cả người đang làm nô tỳ trong phủ Công chúa như nàng cũng biết, Hàn Lâm viện có một vị Kim thứ cát sĩ mĩ mạo như tiên, cho dù cưới được một nô tỳ làm thê, cũng bảo vệ như trân bảo, trước đó còn vì nàng ta tổ chức một bữa đại tiệc, mời đồng liêu đến chúc mừng, ngay cả Tứ Vương phi và Tam Công chúa cũng tặng hạ lễ qua. Rõ ràng đều là nô tỳ chính phòng, rõ ràng là nàng ái mộ Tam thiếu gia trước, nhưng mọi chuyện tốt từ trước tới nay đều rơi trên người nữ nhân đê tiện này.
Tiên Y nhìn đáy mắt của ả ta đỏ hết lên, liền không muốn dây dưa nữa, vốn dĩ ở Kim phủ đã không tính là người tốt lành gì, sau này càng vì Kim Phong Hoa mà tự xé rách mặt, còn làm bộ cái gì mà tỷ muội tình thâm, lại nói vừa nãy nàng mới thấy Vân Song xong, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu, có thể thấy được hai người họ cũng không có ý định ôn chuyện đơn giản với nàng, hẳn là đang có âm mưu gì đó, bên cạnh nàng còn có Bích Tỉ nên không sợ âm mưu quỷ mị gì đó, nhưng nàng cũng không muốn để chuyện nhà mình cho người khác lấy làm đề tài nhiều chuyện.
“Đã không còn sớm nữa, đằng trước chắc sắp kết thúc yến tiệc, sau này… gặp lại.” Tiên Y xoay người, quay đầu đi trước, Bích Tỉ rất nhanh thủ hộ bên người nàng.
“Tiên… Tiên Tiên, ngươi đừng đi, Tiên Tiên, ngày xưa đều là do ta không phải với ngươi, ngươi có thể… có thể hay không…” Lộ Song nhất thời khó có thể mở miệng, cố cắn răng nói: “Có thể chuộc chúng ta ra ngoài hay không?"
“Chuyện trong nhà ta không làm chủ được, vả lại phủ Công chúa không phải nơi để cho tiểu dân ta có thể trêu chọc.” Ngữ khí Tiên Y bình bình nói: “Xin lỗi.”
Lộ Song thấy Tiên Y vẫn muốn đi, trong lòng mang hận lớn, cũng bất chấp, đi lên muốn lôi kéo Tiên Y lại. Bích Tỉ bên cạnh cũng không phải người chết, duỗi tay lập tức đẩy Lộ Song ra, không cho ả ta tới gần.
“Tiên Tiên! Tiên Tiên! Ngươi cũng không thể như vậy được.” Đôi mắt Lộ Song trợn to, hai má gầy hóp càng thêm khổ sở, thậm chí còn mang theo một tia điên cuồng, “Ngươi biết chúng ta ở này này thế nào, Tiên Tiên, ngươi có thể chuộc người khác từ phủ Tam Công chúa ra, vì cái gì lại không thể cứu chúng ta, vì sao lại không thể cứu chúng ta chứ, ngươi rõ ràng đã đoạt Tam thiếu gia đi rồi, ngươi đoạt được Tam thiếu gia rồi cơ mà!”
Tiên Y đi nhanh hai bước kéo khoảng cách với ả ta, chỉ quay đầu lại cười lạnh nói: “Ta mặc kệ các ngươi có chủ ý gì, nhưng đối với các ngươi, ta không hề thấy thẹn với lương tâm, cho dù là phu quân ta, từ trước tới nay cũng không phải là do ta cướp đi.”
Bích Tỉ đi theo sau nàng cũng nhìn chằm chằm Lộ Song, ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết.
Lộ Song tuy rằng có chút kích động, nhưng ả ta không ngốc, tiếp xúc với ánh mắt của Bích Tỉ lập tức hơi co rúm lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tiên Y cùng Bích Tỉ hoà vào đám người, ả cũng không định đuổi theo, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Phía trên hành lang gấp khúc, hai thiếu nữ đặt một màn này trong mắt, nhưng không tiến lên.
“Vẫn nhẫn tâm như vậy.” Thiếu nữ tuổi hơi lớn nói mang theo sự phẫn nộ.
“Xem ra, vị Kim thứ cát sĩ kia không hẳn giống như trong lời đồn sủng thê tử như vậy, ngay cả một nô tỳ cũng không giúp được.” Thiếu nữ ít tuổi hơn có dung mạo tuyệt mĩ, khoé miệng lại nở nụ cười nói, thì ra lại là Mông Cơ vừa kinh diễm tứ phương kia.
Thiếu nữ hơi lớn tuổi cười nhạo nói: “Chỉ là sợ chuộc ra chúng ta, làm cho Kim Tam thiếu gia xa cách với nàng.”
Mộng Cơ lắc đầu, không tán đồng nói: “Vân Song, đây vốn không sai.”
“Mộng cô nương……” Vân Song nhíu mày nói.
Mộng Cơ nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Chân chính để ở trong lòng mới không nguyện ý chia sẻ với người khác.”
Vân Song cũng không đem lời Mộng Cơ nói để trong lòng, rốt cuộc trên đời này nam nhân tam thê tứ thiếp rất nhiều, ngay cả Kim Phong Hoa nàng cũng không cho rằng có thể kiên trì ở bên Tiên Y đến già.
“Nàng sao mà đặt Kim Tam thiếu gia trong lòng được, lúc trước là bị buộc lại, bây giờ phỏng chừng là bởi vì tiền đồ của Kim thiếu gia thôi.” Vân Song không chút nào che giấu chán ghét của mình đối với Tiên Y, “Vì có thể làm thiếp thất của Đại cô gia, ả không từ thủ đoạn, chẳng những hại ta, còn ở bên ngoài ép bức người trong lòng của Vũ Song cưới ả, quả thực là tâm địa rắn rết. Nếu không phải chúng ta ở trong phủ Công chúa bị người khác tra tấn, ta mới không đồng ý với Lộ Song tới cầu xin ả. Nhưng mà kết quả quả nhiên không khác dự kiến của ta, nhiều năm như vậy cho dù ả được sống một cuộc sống tốt, tâm vẫn cứng rắn như vậy, vẫn rất tàn nhẫn.”
“Tốt, chúng ta khó có khi gặp mặt, sao ngươi phải tự làm khổ tức giận vì người khác.” Mộng Cơ không nói tiếp, bởi vì quan hệ với Vân Song, nàng đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Tiên Y, nhưng qua một đoạn thời gian, nàng cũng không nhìn thấy Tiên Y có đi nịnh bợ người khác lúc nào, càng đừng nói cái gì mà hư vinh dối trá, ngược lại giống như là một nữ tử sợ phiền phức, thành thành thật thật tự đặt mình ở nơi nên đứng, tuyệt không vượt một bước. Như thế, sợ là những lời trong miệng của Vân Song cũng không phải là thật, có khi còn có thù hận cá nhân, nhưng mà, chuyện này không có can hệ với nàng, lúc trước các nàng cũng chỉ là hợp tác thôi. Chỉ là Tiên Y thực làm cho nàng thất vọng, vốn tưởng là một nữ nhân bụng đầy tính kế, còn nghĩ có thể hợp tác được hay không, kết quả lại là phụ nhân nội trạch không có gì thú vị.
Mộng Cơ cúi đầu, nhìn chiếc váy được thêu thùa tinh mỹ, nàng không cam lòng, nàng cũng không muốn cả đời trở thành món đồ chơi trong tay người khác, nàng muốn một ngày sẽ làm người trong thiên hạ biết nàng không giống người thường, nàng thông minh, mưu kế của nàng tuyệt đối không kém hơn nam tử Phái quốc, nàng muốn đứng ở nơi tối cao kia, nhìn xuống những người đã từng miệt thị nàng, cười nhạo nàng, thậm chí từng thờ ơ lạnh nhạt với nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu Trịnh Dịch Hiên cùng Kim Phong Hoa xem như vương đối đầu với vương, như vậy Tiên Y cùng Mộng Cơ là gì?
PS: Mộng Cơ không phải người xuyên không, chỉ là nữ nhân lòng dạ rất cao, dã tâm rất lớn.
Rốt cuộc ba chương kết thúc, -3-
/132
|